[ĐN Attack on Titan] Mắt tím và tóc đen [Đang edit lại]
Chương 41: Tím và lục. Trắng và đen (8).
Eshild lại mơ. Đó là một giấc mơ, không đúng, là những giấc mơ: ngắt quãng, ngột ngạt, triền miên, thao thức. Đó là những giấc mơ nông, chợt đến chợt đi. Eshild cứ gà gật, mơ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại mơ, cứ thế đến khi ánh mặt trời ló rạng. Eshild ngước đầu lên, có lẽ ban mai đã đến. Cô lại cúi đầu, xấp tài liệu trên bàn dày cộp vẫn chẳng vơi được bao nhiêu, tách trà trên bàn đã nguội ngắt, chiếc bút lăn lóc cạnh tách trà, mực đen dây ra chiếc bàn gỗ.Eshild thất thần. Đôi mắt tím không có thần thái, ngốc trệ trông chẳng khác gì một đứa đần. Cô dùng hai tay che kín nửa mặt trên, ngửa cả người ra sau, thở dài một tiếng. Tiếng thở dài rất nhẹ, nhưng trong một không gian yên tĩnh đến mức rùng rợn ở đây, nó lại trở nên đặc biệt rõ ràng. Eshild thả lỏng, đôi tay trượt từ mắt, gò má, xuống đến cằm, rồi cổ, cuối cùng buông thõng ở hai bên người. Đôi mắt cô vô thần, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn chất đầy mớ giấy tờ của mình rồi lẩm bẩm:- Mình bừa bộn quá. - Cô chống cằm, đôi mày hơi chau lại, khoé miệng cong lên thành một nụ cười, có phần mệt mỏi, hoài niệm, và cả tiếc hận:- Chẳng như ai kia. - Giọng cô khẽ khàng.- Chị ổn chứ? - Một giọng nói bằng bằng vang lên bên tai. Giọng nói này không có ngữ điệu lên xuống, đều như một cái máy đọc.- Tôi ổn, Hitussath. Dạo này hơi thiếu ngủ chút thôi. - Eshild cười nhạt, nhìn người thanh niên cao lớn với vết sẹo sâu hoắm trên mặt này thật kĩ rồi chợt hỏi:-Anh đi theo tôi bao nhiêu năm rồi nhỉ?Hitussath vừa định đáp lời thì bất chợt...cốc cốc - tiếng gõ cửa vang lên. Eshild liếc anh ta một cái, anh ta gật đầu rồi mở cánh cửa ra.
Là quân Trinh Sát, đúng như cô nghĩ. Thân hình cao lớn của Hitussath đã chắn hầu hết tầm nhìn của cô, nhưng Eshild vẫn đếm được số người đến đây. Cô chỉ nhìn một giây rồi lập tức cụp mắt xuống, làm như đang chăm chú đọc tài liệu trên tay, mặc dù chẳng có chữ mẹ chữ con nào vào đầu. Khi nghe tiếng bước chân gần hơn, cô mới ngẩng đầu lên. Và thú thực là cô cảm thấy khá buồn cười, dù bây giờ không phải là hoàn cảnh thích hợp, nhưng cô vẫn thầm mỉa trong lòng:Levi Ackerman vẫn là Levi Ackerman.Là một tên lùn tịt chẳng cao đến đầu người khác....Cây nến trắng ngà đang cháy, ánh lửa cháy rực, bập bùng, nhưng cũng chẳng đủ để xua tan bóng tối bao trùm cả căn phòng. Sáp nến đang chảy nhỏ giọt, nếu lắng tai nghe kĩ thì còn có thể nghe tiếng "tỏng tỏng" của dầu sáp khi rơi xuống chân đế. Mặt bàn gỗ sần sùi, trên bàn là chồng chất một mớ giấy lộn: dăm ba bức vẽ bản đồ, một vài ghi chú viết tay nguệch ngoạc, phần đa là những tờ danh sách chi chít những chữ và chữ. Chiếc bàn gỗ dài được đặt trong một căn phòng nhỏ hẹp, chỉ khoảng 15 mét vuông, tường đá bao quanh phòng đã nứt nẻ, phủ đầy những mạng nhện. Trần nhà khá thấp, không khí trong phòng ngột ngạt, nặng mùi ẩm mốc và khói nến. Hai bên bàn gỗ là hai nhóm người ngồi đối diện nhau, giữa họ là một ranh giới vô hình, không bên nào xâm phạm bên nào. Không gian chật chội và tĩnh lặng, ai nấy đều im bặt, dường như mọi cử động đều trở nên cẩn trọng, như thể bất kỳ hành động bất cẩn nào cũng có thể phá vỡ sự cân bằng mong manh ấy.Levi Ackerman là người đầu tiên làm ra hành động khác thường trong đám người "bình thường" ấy.Chỉ thấy anh ta đưa tay quệt vào một góc bàn, bụi bẩn lập tức bám rịt trên đầu ngón tay anh ta. Cả đám Trinh Sát đều hít vào một hơi lạnh. Eshild ngồi đối diện nhìn thấy thế thì bật cười:- Cần tôi mang cho anh một bịch khăn và thuốc khử trùng không, Binh Trưởng?Levi "chậc" một tiếng rất nhẹ:- Không cần, đồ vật bị người khác chạm vào rồi thì cũng chẳng sạch sẽ đến đâu được.Eshild chống tay đỡ lấy một bên má:- "Người khác" ở đây chắc là ám chỉ tụi này nhỉ? Dẫu sao nhận đồ của địch thì cũng không ổn lắm. - Khóe môi cô vẫn vương nụ cười, nhưng đôi mắt thì lạnh tanh.Hanji cười xòa:- Ấy ấy, sao lại coi nhau là địch rồi? Hai bên đang hòa hảo ngồi nói chuyện thế này cơ mà, sao tự dưng lại nồng nặc mùi thuốc súng thế?Eshild nhướng mày, gõ ngón trỏ lên bàn hai cái rồi mới đáp lời:- Việc nào ra việc nấy, đội trưởng Hanji. Giữa chúng ta làm gì có cái gọi là hòa hảo. Quân Trinh Sát với quân phản loạn là hai phe khác nhau mà. - Nhưng tôi tin là chúng ta có chung một mục đích. - Hanji tiếp lời:- Lật đổ nhà vua, không phải sao?Eshild cười khẩy:- Chung mục đích, nhưng không chung lợi ích. Thứ chúng tôi muốn là cải cách: vua quan phải đi xuống, dân đi lên. Còn các người là muốn đưa quân đội lên. Với dân chúng, vậy chẳng khác gì với trước kia, vẫn bị đè ép.Armin cau mày:- Quá mạo hiểm, như vậy sẽ gây ra bạo loạn trên diện rộng. Nếu kích động dân chúng nổi dậy mà không kiểm soát, kết cục sẽ chỉ là máu đổ thành sông.Eshild dửng dưng:- Kiểu gì máu chả đổ, đổ ít hay nhiều cũng vẫn là đổ. Nhưng đổ một lần cho triệt để còn hơn là chảy ròng rã không dứt.- Nhưng quân phản loạn đang tính sai một vấn đề: kẻ địch của chúng ta không chỉ có nhà vua và quý tộc trong bức tường. Các Titan bên ngoài bức tường còn là mối đe dọa lớn hơn. Tôi chắc cô đã nhìn thấy rồi, Eshild. Reiner, Bertholdt và Ymir nữa, bọn họ là những Titan có trí khôn, và bọn họ muốn phá hủy các bức tường. Chúng tôi tin rằng nhà vua đóng vai trò quan trọng trong việc chống lại bọn chúng, và chỉ có quân đội mới có thể chống lại titan. - Hanji đáp:- Chúng ta phải đặt lợi ích chung lên trên tất cả, Eshild. Mất tường thành, có tranh giành quyền lực trong bức tường cũng chẳng để làm gì.- À, tôi có nghĩ đến vấn đề này rồi. Thế này nhé, quân Trinh Sát các vị gia nhập vào quân phản loạn là xong. Vẹn cả đôi đường, không phải sao?Ngay khi Eshild vừa dứt lời, tất cả mọi người ở phía đối diện đều rặt một vẻ mặt "cô bị khùng à?". Eshild nhún vai:- Đùa thôi mà. Đừng căng thẳng thế. Yên tâm, tôi đang nói chuyện với các vị bằng cả một sự thiện chí đấy. Không thì đến cái bóng của tôi mấy vị cũng chả thấy đâu, nhỉ? - Nói rồi cô quay đầu liếc tên Freb đang đứng sau mình một cái.Gã Freb lúng túng gãi gãi đầu, không nói gì.- Đương nhiên tôi hiểu những điều các người nói. Tôi cũng chẳng phản đối. Nhưng các người phải hiểu điều này: quân phản loạn là dân chúng. Loại dân chúng nào sẽ tạo thành quân phản loạn? Là loại sống trong đói khát, sợ hãi và bị bóp chẹt. "Lợi ích chung" nghe rất cao cả, nhưng dân chúng thì không cần biết kẻ thù bên ngoài là gì đâu. Kẻ thù của họ là lũ ăn sung mặc sướng trong lòng bức tường đã bòn rút họ đến xương tủy. - Eshild chống cằm cười:- Không có ý xỉa xói gì đâu. Nhưng ai chẳng biết quân Trinh Sát các vị là có chức vụ kém nhất trong các binh đoàn. Các vị không đại diện quân đội được, quân đội trong mắt chúng tôi là lũ chó săn cho chính quyền, quân Cảnh Vệ cơ. Tức là muốn đàm phán với chúng tôi, các vị phải đạp được lên đầu lũ ấy đã. Bất chợt, Levi xen vào, giọng anh ta vẫn bình thản và lạnh tanh:- Vậy các người có gì để đặt mình ở vị trí cao hơn lũ kém cỏi này? Eshild bật cười, ngoắc ngoắc đầu với Freb:- Đến lúc khoe khoang rồi kìa. Nghề của ông đó còn gì?
Freb hắng giọng rồi mới đáp:- Quân phản loạn đã chuẩn bị mọi thứ suốt 10 năm qua. Chúng tôi đã rải rộng mạng lưới gián điệp khắp tường thành, kể cả trong đám quý tộc. Chúng tôi nắm được một lượng lớn thông tin: kho lương thực, vũ khí, khu ẩn náu... Quân phản loạn cũng được huấn luyện chiến đấu trong những năm qua, có cả lính tinh nhuệ sử dụng được bộ cơ động 3D, cũng có lính thường phong tỏa thành và hỗ trợ đảo chính. Ngoài ra chúng tôi có nguồn cung cấp vũ khí, lương thực, đất đai của riêng mình. Hơn nữa chúng tôi có thông tin cặn kẽ về gia đình hoàng gia Reiss.Đôi mày Hanji càng ngày càng cau chặt hơn khi nghe mỗi lời Freb nói, nghe đến đoạn "gia đình hoàng gia Reiss" thì cô sửng sốt:- Các người biết gì về hoàng gia Reiss!?Lần này gã Freb kia không đáp lời mà chỉ lấm lét nhìn về phía Eshild.Eshild im lặng, đôi mắt mông lung, hình như đang cân nhắc gì đó, rồi cô mới thong thả cất lời:- Năm 843, chúng tôi chào đón một vị khách.Căn phòng bỗng chìm trong tĩnh lặng. Tiếng "tỏng tỏng" của sáp nến hình như mỗi lúc một vang hơn. Levi cau mày, anh cảm thấy ánh mắt này của Eshild rất quen. Quen đến mức nào? Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này, Levi chưa bao giờ thấy chuyện gì hay ho xảy ra sau đó cả.Quả nhiên, lời nói sau đó của cô ta khiến cho tất cả mọi người đều chấn động:- Ông ta tự xưng là Grisha Yeager. Ông ta nói mình cần chúng tôi giúp đỡ. - Eshild nhìn khuôn mặt chết trân của những người đối diện:- Vậy nên tôi nói mà. Các người chưa đủ tư cách để đàm phán với chúng tôi đâu. Cái các người biết, chúng tôi còn biết rõ hơn đấy.—————
Chương truyện khó viết nhất với mị. Mị không đạt điểm cao mấy mộn chính trị đâu, xem phim cung đấu còn phải xem phân tích phim mới hiểu ấy nên là ghét mấy đoạn căng não như này lắm.Dạo này mị bị gãy chân nên ở nhà miết, đâm ra rảnh rỗi ngồi đọc truyện Zhihu. Các mom biết mà, Zhihu thì mất não thôi rồi nên đâm ra mị cũng khờ theo luôn. Viết xong chương này mị đọc lại thì trong đầu cứ chạy hàng chữ "Binh trưởng và cô vợ thích xỉa xói của anh ta".À, chúc mừng các bé 2k7 đã kết thúc kì thi nhaaaaaa, mị trả hàng như đã hứa. Các bé vất vả rồi, giờ ăn chơi thôi🤣. -Haley-
Là quân Trinh Sát, đúng như cô nghĩ. Thân hình cao lớn của Hitussath đã chắn hầu hết tầm nhìn của cô, nhưng Eshild vẫn đếm được số người đến đây. Cô chỉ nhìn một giây rồi lập tức cụp mắt xuống, làm như đang chăm chú đọc tài liệu trên tay, mặc dù chẳng có chữ mẹ chữ con nào vào đầu. Khi nghe tiếng bước chân gần hơn, cô mới ngẩng đầu lên. Và thú thực là cô cảm thấy khá buồn cười, dù bây giờ không phải là hoàn cảnh thích hợp, nhưng cô vẫn thầm mỉa trong lòng:Levi Ackerman vẫn là Levi Ackerman.Là một tên lùn tịt chẳng cao đến đầu người khác....Cây nến trắng ngà đang cháy, ánh lửa cháy rực, bập bùng, nhưng cũng chẳng đủ để xua tan bóng tối bao trùm cả căn phòng. Sáp nến đang chảy nhỏ giọt, nếu lắng tai nghe kĩ thì còn có thể nghe tiếng "tỏng tỏng" của dầu sáp khi rơi xuống chân đế. Mặt bàn gỗ sần sùi, trên bàn là chồng chất một mớ giấy lộn: dăm ba bức vẽ bản đồ, một vài ghi chú viết tay nguệch ngoạc, phần đa là những tờ danh sách chi chít những chữ và chữ. Chiếc bàn gỗ dài được đặt trong một căn phòng nhỏ hẹp, chỉ khoảng 15 mét vuông, tường đá bao quanh phòng đã nứt nẻ, phủ đầy những mạng nhện. Trần nhà khá thấp, không khí trong phòng ngột ngạt, nặng mùi ẩm mốc và khói nến. Hai bên bàn gỗ là hai nhóm người ngồi đối diện nhau, giữa họ là một ranh giới vô hình, không bên nào xâm phạm bên nào. Không gian chật chội và tĩnh lặng, ai nấy đều im bặt, dường như mọi cử động đều trở nên cẩn trọng, như thể bất kỳ hành động bất cẩn nào cũng có thể phá vỡ sự cân bằng mong manh ấy.Levi Ackerman là người đầu tiên làm ra hành động khác thường trong đám người "bình thường" ấy.Chỉ thấy anh ta đưa tay quệt vào một góc bàn, bụi bẩn lập tức bám rịt trên đầu ngón tay anh ta. Cả đám Trinh Sát đều hít vào một hơi lạnh. Eshild ngồi đối diện nhìn thấy thế thì bật cười:- Cần tôi mang cho anh một bịch khăn và thuốc khử trùng không, Binh Trưởng?Levi "chậc" một tiếng rất nhẹ:- Không cần, đồ vật bị người khác chạm vào rồi thì cũng chẳng sạch sẽ đến đâu được.Eshild chống tay đỡ lấy một bên má:- "Người khác" ở đây chắc là ám chỉ tụi này nhỉ? Dẫu sao nhận đồ của địch thì cũng không ổn lắm. - Khóe môi cô vẫn vương nụ cười, nhưng đôi mắt thì lạnh tanh.Hanji cười xòa:- Ấy ấy, sao lại coi nhau là địch rồi? Hai bên đang hòa hảo ngồi nói chuyện thế này cơ mà, sao tự dưng lại nồng nặc mùi thuốc súng thế?Eshild nhướng mày, gõ ngón trỏ lên bàn hai cái rồi mới đáp lời:- Việc nào ra việc nấy, đội trưởng Hanji. Giữa chúng ta làm gì có cái gọi là hòa hảo. Quân Trinh Sát với quân phản loạn là hai phe khác nhau mà. - Nhưng tôi tin là chúng ta có chung một mục đích. - Hanji tiếp lời:- Lật đổ nhà vua, không phải sao?Eshild cười khẩy:- Chung mục đích, nhưng không chung lợi ích. Thứ chúng tôi muốn là cải cách: vua quan phải đi xuống, dân đi lên. Còn các người là muốn đưa quân đội lên. Với dân chúng, vậy chẳng khác gì với trước kia, vẫn bị đè ép.Armin cau mày:- Quá mạo hiểm, như vậy sẽ gây ra bạo loạn trên diện rộng. Nếu kích động dân chúng nổi dậy mà không kiểm soát, kết cục sẽ chỉ là máu đổ thành sông.Eshild dửng dưng:- Kiểu gì máu chả đổ, đổ ít hay nhiều cũng vẫn là đổ. Nhưng đổ một lần cho triệt để còn hơn là chảy ròng rã không dứt.- Nhưng quân phản loạn đang tính sai một vấn đề: kẻ địch của chúng ta không chỉ có nhà vua và quý tộc trong bức tường. Các Titan bên ngoài bức tường còn là mối đe dọa lớn hơn. Tôi chắc cô đã nhìn thấy rồi, Eshild. Reiner, Bertholdt và Ymir nữa, bọn họ là những Titan có trí khôn, và bọn họ muốn phá hủy các bức tường. Chúng tôi tin rằng nhà vua đóng vai trò quan trọng trong việc chống lại bọn chúng, và chỉ có quân đội mới có thể chống lại titan. - Hanji đáp:- Chúng ta phải đặt lợi ích chung lên trên tất cả, Eshild. Mất tường thành, có tranh giành quyền lực trong bức tường cũng chẳng để làm gì.- À, tôi có nghĩ đến vấn đề này rồi. Thế này nhé, quân Trinh Sát các vị gia nhập vào quân phản loạn là xong. Vẹn cả đôi đường, không phải sao?Ngay khi Eshild vừa dứt lời, tất cả mọi người ở phía đối diện đều rặt một vẻ mặt "cô bị khùng à?". Eshild nhún vai:- Đùa thôi mà. Đừng căng thẳng thế. Yên tâm, tôi đang nói chuyện với các vị bằng cả một sự thiện chí đấy. Không thì đến cái bóng của tôi mấy vị cũng chả thấy đâu, nhỉ? - Nói rồi cô quay đầu liếc tên Freb đang đứng sau mình một cái.Gã Freb lúng túng gãi gãi đầu, không nói gì.- Đương nhiên tôi hiểu những điều các người nói. Tôi cũng chẳng phản đối. Nhưng các người phải hiểu điều này: quân phản loạn là dân chúng. Loại dân chúng nào sẽ tạo thành quân phản loạn? Là loại sống trong đói khát, sợ hãi và bị bóp chẹt. "Lợi ích chung" nghe rất cao cả, nhưng dân chúng thì không cần biết kẻ thù bên ngoài là gì đâu. Kẻ thù của họ là lũ ăn sung mặc sướng trong lòng bức tường đã bòn rút họ đến xương tủy. - Eshild chống cằm cười:- Không có ý xỉa xói gì đâu. Nhưng ai chẳng biết quân Trinh Sát các vị là có chức vụ kém nhất trong các binh đoàn. Các vị không đại diện quân đội được, quân đội trong mắt chúng tôi là lũ chó săn cho chính quyền, quân Cảnh Vệ cơ. Tức là muốn đàm phán với chúng tôi, các vị phải đạp được lên đầu lũ ấy đã. Bất chợt, Levi xen vào, giọng anh ta vẫn bình thản và lạnh tanh:- Vậy các người có gì để đặt mình ở vị trí cao hơn lũ kém cỏi này? Eshild bật cười, ngoắc ngoắc đầu với Freb:- Đến lúc khoe khoang rồi kìa. Nghề của ông đó còn gì?
Freb hắng giọng rồi mới đáp:- Quân phản loạn đã chuẩn bị mọi thứ suốt 10 năm qua. Chúng tôi đã rải rộng mạng lưới gián điệp khắp tường thành, kể cả trong đám quý tộc. Chúng tôi nắm được một lượng lớn thông tin: kho lương thực, vũ khí, khu ẩn náu... Quân phản loạn cũng được huấn luyện chiến đấu trong những năm qua, có cả lính tinh nhuệ sử dụng được bộ cơ động 3D, cũng có lính thường phong tỏa thành và hỗ trợ đảo chính. Ngoài ra chúng tôi có nguồn cung cấp vũ khí, lương thực, đất đai của riêng mình. Hơn nữa chúng tôi có thông tin cặn kẽ về gia đình hoàng gia Reiss.Đôi mày Hanji càng ngày càng cau chặt hơn khi nghe mỗi lời Freb nói, nghe đến đoạn "gia đình hoàng gia Reiss" thì cô sửng sốt:- Các người biết gì về hoàng gia Reiss!?Lần này gã Freb kia không đáp lời mà chỉ lấm lét nhìn về phía Eshild.Eshild im lặng, đôi mắt mông lung, hình như đang cân nhắc gì đó, rồi cô mới thong thả cất lời:- Năm 843, chúng tôi chào đón một vị khách.Căn phòng bỗng chìm trong tĩnh lặng. Tiếng "tỏng tỏng" của sáp nến hình như mỗi lúc một vang hơn. Levi cau mày, anh cảm thấy ánh mắt này của Eshild rất quen. Quen đến mức nào? Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này, Levi chưa bao giờ thấy chuyện gì hay ho xảy ra sau đó cả.Quả nhiên, lời nói sau đó của cô ta khiến cho tất cả mọi người đều chấn động:- Ông ta tự xưng là Grisha Yeager. Ông ta nói mình cần chúng tôi giúp đỡ. - Eshild nhìn khuôn mặt chết trân của những người đối diện:- Vậy nên tôi nói mà. Các người chưa đủ tư cách để đàm phán với chúng tôi đâu. Cái các người biết, chúng tôi còn biết rõ hơn đấy.—————
Chương truyện khó viết nhất với mị. Mị không đạt điểm cao mấy mộn chính trị đâu, xem phim cung đấu còn phải xem phân tích phim mới hiểu ấy nên là ghét mấy đoạn căng não như này lắm.Dạo này mị bị gãy chân nên ở nhà miết, đâm ra rảnh rỗi ngồi đọc truyện Zhihu. Các mom biết mà, Zhihu thì mất não thôi rồi nên đâm ra mị cũng khờ theo luôn. Viết xong chương này mị đọc lại thì trong đầu cứ chạy hàng chữ "Binh trưởng và cô vợ thích xỉa xói của anh ta".À, chúc mừng các bé 2k7 đã kết thúc kì thi nhaaaaaa, mị trả hàng như đã hứa. Các bé vất vả rồi, giờ ăn chơi thôi🤣. -Haley-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com