Dn Assassination Classroom My Little Star P2
"Em lúc nào cũng cướp đi tình thương của cha mẹ..."Nhìn người trước mặt vừa mếu máo vừa nức nở khóc lóc, tôi không khỏi mà kìm lòng thương xót. Dù rằng chúng tôi vừa trải qua một cuộc chiến mà cả hai phải đặt mạng sống của chính mình lên bàn cân thì dù gì đó cũng là người chị đã từng chăm sóc cho tôi một quãng thời gian dài cơ mà?"Em...đâu có cướp đi tình thương của cha mẹ?""Vậy thì trả lại mẹ cho chị đây, em có biết cha đã đau khổ thế nào vì chuyện của em không? Đấy chính là cướp đi tình thương của cha mẹ đấy."Giọng của Haruka mỗi lúc lại càng vang lớn hơn. Nhưng, khi nghe chị ta nhắc đến mẹ, cổ họng tôi có phần nào như nghẹn ứ lại. Tôi chưa quên, mãi mãi không thể nào quên được nỗi ám ảnh ngày hôm đó."Nếu như giết em có thể khiến mẹ quay trở lại thì hãy mau giết em đi. Chị cũng biết rằng cuộc sống của em gần như đã bị xáo trộn hoàn toàn kể từ ngày mẹ mất mà?"Tôi không thể nào quên được nỗi đau ngày hôm ấy, cái cảnh ngôi nhà mà tôi từng dành trọn tình yêu thương cháy rụi trong biển lửa, cái ngày mà mẹ ra đi mãi mãi trong khi ôm chặt lấy tôi trong lòng. "Nhưng chẳng phải lỗi lầm đó là do em à? Nếu như em không bỏ khỏi nhà ngày hôm đó thì mọi chuyện đâu có thành ra như vậy?"Haruka càng nói, nước mắt càng chảy nhiều. Hình như tôi cũng bắt đầu khóc rồi. "Không phải, kẻ đó vốn đã định nhắm vào em và mẹ từ trước rồi. Em lúc đó vẫn chỉ là một đứa trẻ thì làm sao mà thoát được bọn bắt cóc chứ? Em đã dành tới mấy năm cuộc đời để tìm ra tất cả những kẻ đã khiến mẹ lâm vào đường cùng ngày hôm đó, nhưng kể cả khi đã giết hết bọn chúng rồi em vẫn cảm thấy trống rỗng.""Vẫn còn đấy, em vẫn chưa giết hết những kể đã khiến mẹ lâm vào đường cùng đâu."Tôi ngập ngừng trước lời của chị."Em đã ghi nhớ khuôn mặt của tất cả bọn chúng và tìm tới giết từng người rồi mà?""Vẫn còn cả em nữa đấy. Mẹ đã tự sát ngay bên cạnh em cho nên em cũng có liên quan. Em không xứng đáng để gọi bà ấy là mẹ, em đã làm khổ bà ấy quá nhiều. Vậy nên chị sẽ là người chấm dứt tất cả những kẻ đã khiến mẹ đau khổ."Lúc nghe lời chị nói thế, tôi như thể chẳng còn chút ý chí chiến đấu nào. Và câu nói "mình chính là người giết mẹ" cứ văng vẳng mãi trong đầu mình không dứt, như thể là đã truyền vào tận chỗ sâu nhất trong tôi rồi vậy."Em đã làm mẹ đau khổ sao...?""Nếu như từ đầu không có em thì cha và mẹ sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên cạnh nhau, nhưng là bởi vì từ khi em ra đời họ mới bắt đầu xung đột. Em chính là lý do khiến cha mẹ ly dị.""Không đúng. Em đâu có làm gì? Em chẳng có chút kí ức nào về chuyện đó cả. Mẹ nói với em là cha phải đi công tác lâu ngày nên mới xa cách em.""Cha chưa bao giờ đi công tác quá lâu cả. Là bởi vì em nên họ mới không sống cùng với nhau nữa."Cổ họng tôi khô cứng lại và gần như chẳng thể thốt lên lời. Bỗng, những kí ức về ngày thơ ấu bên cạnh đôi bàn tay dịu dàng mà ấm áp của mẹ bất chợt hiện lên một cách rõ rệt trong tâm trí tôi như thể tôi chưa từng quên nó dù chỉ một chút."Không đúng, em không tin. Nếu không có cha xác nhận thì em sẽ không tin bất kể một lời nào của chị hết. Ngày mẹ mất, em là người khóc nhiều nhất. Ngày mẹ mất, em là người lúc nào cũng muốn chết đi cùng với mẹ. Em là người yêu mẹ nhất trên thế gian này, không phải chị."Tôi cãi to hơn để lấn át cái sự ngập ngừng trong cổ họng. Tôi phải nói ra, nói ra tình cảm của mình bằng mọi giá."Em vẫn chưa thấy hổ thẹn mà còn nhắc tới cha sao? Lúc trước chị cứ nghĩ rằng nếu như để em rời đi thì cha sẽ không còn bận tâm đến em nữa. Nhưng em có biết ông ấy đã dằn vặt như thế nào trước bàn thờ của mẹ không? Không một ngày nào là ông ấy không đến đó cả, dù cho có bận đến đâu. Vậy mà em thì vẫn không ngừng hận ông ấy, vậy mà em còn có tư cách để hỏi cha sao?""Đó là bởi vì cha chẳng bao giờ chịu nói ra suy nghĩ của mình cả nên em mới không hiểu. Một người đàn ông còn chẳng thèm khóc lấy một giọt trong đám tang của mẹ mà lại nhận bản thân là cha của em thì sao mà em có thể chấp nhận chứ?""Danh dự của gia tộc là rất lớn vậy nên ông ấy mới không thể.""Chính vì cha cứ luôn nghĩ như vậy nên ông ấy mới mất mẹ mãi mãi đấy." Tôi cướp lời chị. "Lý do mà cha mẹ chia cắt không phải tại em, là bởi vì cha cứ ôm khư khư cái lòng tự trọng của gia tộc nên họ mới xung đột. Mẹ vốn dĩ muốn bảo vệ em, bảo vệ chị nhưng cha thì cứ khăng khăng về truyền thống gia đình nên cả hai mới chia rẽ."Tôi quát lớn khiến chị Haruka không thể nói thêm gì."Và cả chị nữa, chị đã bao bọc cha quá mức rồi nên mới quên đi điều mà mẹ muốn đấy. Nếu cả ba chúng ta cứ tiếp tục sống như này thì chẳng một ai có thể hạnh phúc nổi đâu. Nên là, cùng về nhà thôi nhé?"Đôi mắt của Haruka bỗng léo lên một tia sáng. Tôi không biết cô ấy đã thấy gì nhưng qua cái cách mà cô ấy mấp máy môi, nó giống như một tiếng gọi mẹ."Tao đã chờ hai chúng mày giết nhau cũng được một lúc lâu rồi đấy vậy mà vẫn chưa có đứa nào chết à?"Một giọng nói chói tai bỗng vang lên từ sau lưng cắt đứt giây phút cảm động của hai chị em chúng tôi. Bất chợt toàn thân tôi nổi da gà vì sợ hãi. Thoáng chốc, tôi lăn người ngã ra đất, đó cũng là lúc mà viên đạn mang đấy sát khí khiến tôi sợ dựng người bay đến và để lại một vết cháy đen trên tường."Ái chà, vẫn còn khỏe gớm nhỉ? Không ngờ mày lại ăn hại vậy đó Haruka, ít ra cũng phải đập gãy chân tay nó thì tao mới dễ xử lí chứ."Những lời độc miệng đến kinh tởm khiến tôi cảm thấy rợn người cứ liên tục phát ra."Đủ rồi Rie, nhiệm vụ kết thúc tại đây.""Kết thúc? Mày đùa tao là Haruka, tao vốn dĩ chỉ định giả vờ hợp tác để chờ cho hai chúng mày giết nhau rồi tao sẽ nhảy vào giết nốt đứa còn lại và chiếm lấy tất cả tiền thưởng cho hai đứa mày. Tao cứ tưởng mày phải tàn nhẫn hơn cơ, bởi vì mày chính là người đã dạy tao cách tàn nhẫn mà."Nhìn người phụ nữ tóc đỏ trước mặt, tôi bỗng nhớ tới bức ảnh và những lời mà anh Fuji đã nói. "Hãy giải thoát cho cô ấy"."Chị Haruka, mục tiêu của cô ta không chỉ có mình em đâu. Cô ta chính là kẻ sống sót duy nhất trong cái lần mà chúng ta trả thù những kẻ đã sát hại Morisaki Kazuo. Mục tiêu của cô ta chính là hủy diệt cả gia tộc Chiyuki như cách chúng ta đã từng làm.""Rie...cậu là người đã phá hoại tớ vào năm đó ư?"Tôi nắm lấy bàn tay lạnh toát của Haruka, có cảm giác như cả thân thể ấy đang run lên vậy."Còn cậu tớ cái gì ở đây nữa? Tao đã không còn coi mày là bạn từ lâu rồi. Kể từ cái ngày mà mày hứa sẽ chạy đến Cozy House cùng với tao rồi lại hạnh phúc bên gia đình mới. Tao đã cảm thấy ghét mày. Vậy mà khi tao có gia đình mới, mày lại chính là đứa giết hết tất cả bọn họ. Bạn bè cái nỗi gì chứ? Giữa tao với mày chỉ còn lại hận thù mà thôi.""Không...tớ đã đi tìm các cậu nhưng không kiếm được một chút manh mối nào nên mới ngừng tìm kiếm. Tớ chưa hề quên cậu nên mới đồng ý hợp tác mà không chút đề phòng." "Chả nghe thấy gì hết." Cô ta hét lên trong khi bịt tai lại. Ngay sau đó, cô gái tên Rie thả xuống một cái túi xách to đoành rồi rút ra một ống tiêm chứa chất dịch vàng đậm màu quen thuộc và cắm vào cổ của chính mình. Khi ống xi lanh được ấn đến cực hạn cũng là lúc mà cơ thể cô ta bắt đầu biến đổi. Từng đường gân đỏ ửng nổi lên một cách rõ rệt như những con vi khuẩn dạng sợi bò ngoằn ngoèo và lổm ngổm bên trong cơ thể. Tiếp sau đó, từ phần cổ đến vai của cô ta bắt đầu mọc ra những sợi xúc tu uốn éo không ngừng.Tôi vội rút ra một con dao nhỏ từ trong túi và phi về phía cô ta. Bỗng, cánh tay của cô kéo cả ra, dài ngoằng và bắt lấy con dao một cách dễ dàng rồi đưa vào miệng cắn gãy đôi. Bây giờ, không chỉ tay chân dị dạng và cả từ hai bên má cũng bắt đầu mọc ra xúc tu.Xúc tu? Liệu có giống với Koro-sensei không?Tôi bỗng nghĩ ra một ý tưởng. Biết đâu rằng trong chiếc túi to đoành kia có thể có manh mối nào có thể cứu được thầy Koro?Vậy thì tôi phải lấy được nó bằng mọi giá."Chị Haruka này, em không biết mối quan hệ giữa chị và cô ấy mật thiết như thế nào. Nhưng thứ sinh vật kia đã không còn là bạn của chị nữa đâu. Em đã tiếp xúc cái thứ sinh vật như thế cũng gần một năm trời rồi, nó có tốc độ mach 20 và gần như là vô địch vì súng đạn bình thương hoàn toàn vô hại với nó nhưng nó không hề bất tử. Bây giờ không phải là lúc để hai chị em mình cãi nhau nữa, chúng ta phải hợp tác để tìm cách hủy diệt trái tim của nó."Haruka gần như chẳng chút để ý tới lời tôi nói. Cô ngồi thụp xuống đất và nhìn người bạn nối khố của mình đang dần thay đổi mà không khỏi dao động.Một bên tay của cô gái kia bỗng kéo dài ra và đánh mạnh về phía người con gái đang ngồi thụp dưới đất. Tôi hét lớn tên chị và lao tới đẩy chị ngã xuống. Haruka vẫn chưa khỏi bàng hoàng thì liền bị tôi tát cho một cái thật mạnh vào mặt. "Vẫn còn chưa tỉnh ngủ nữa hả? Nếu chị còn coi đây là trò chơi gia đình và tình bạn thì mau rời khỏi gia tộc đi. Tôi không thể vừa chiến đấu vừa bảo vệ chị được đâu. Cô ta chính là kẻ địch thật sự của chúng ta đấy."Chuyện này đã không còn là trò chơi gia đình mẫu thuẫn như khi nãy nữa rồi. Cú văng xúc tu khi nãy có thể đánh gãy cổ của cả một tên đô vật. Bàn cân sinh mạng lúc này đã nghiêng đến mức sắp lật đổ cả cán cân xuống luôn rồi."Lo mà bảo vệ cho chính mình đi."Haruka bắt đầu cử động. Tôi có thể cảm nhận thấy sát khí đã bắt đầu trở lại qua cái cách mà chị rút súng. Có vẻ việc phải rời khỏi gia tộc đối với cô ấy còn đau đớn hơn cả việc phải chết tại đây dưới tay bạn mình."Không có đạn BB thì mấy viên đạn đó cũng chỉ như kẹo với cô ta mà thôi đấy." "Không hẳn, ngoài mấy cái xúc tu ra thì cơ thể cô ấy vẫn là người, có thể giết bằng súng đạn."Một xúc tu từ bả vai của cô ta bỗng kéo dài ra, uốn lượn mà quăng quật về phía chúng tôi. Hai đứa mau chóng nhảy ra hai phía khác nhau, uốn người để tránh khỏi những chiếc xúc tu khác."Em còn đạn không?""Còn hai viên."Haruka chĩa súng về phía Rie, ngay lập tức những viên đạn mà cô nàng bắn ra liền bị xúc tu cản văng. Ngay sau đó, Haruka ném cho tôi một hộp đạn."Trong đó là đạn cao su, hãy dùng nó để cản trở chuyển động của Rie. Còn chị sẽ kết liễu cô ả.""Đến đây đi nào Haruka."Rie gào thét lên một cách điên loạn rồi ngoác miệng cười lớn. Cô ta điên thật rồi.Đáp đất để tra đạn vào súng, ngay lúc đó một chiếc xúc tu liền văng đến đập mạnh vào bụng tôi, mang theo cả cơ thể va đập vào tường."Kaori"Haruka hét lớn gọi tên tôi. Vừa hay lúc đó một chiếc tu bay về phía cô ấy, Haruka mau chóng dùng đạn cao su khiến chiếc xúc tu đó bật lại nhưng ngay lập tức liền một chiếc xúc tu khác bay đến và tóm lấy cô, quấn chặt."Bắt được cậu rồi nhé Haruka."Cô ta rõ ràng không thể là một người có thể thuần thục việc sử dụng xúc tu khi chỉ mới dùng lần đầu và còn không được bảo trì. Cô ta không khó ăn như Koro-sensei nhưng dù có là hai con người chuyên nghiệp ở đây thì chúng tôi đều không có thứ dụng cụ gì để đối phó với mấy cái xúc tu kia. Giá như có một con dao nhựa ở đây thì tốt biết mấy. Nhớ lại đi Kaori, mày đã sử dụng mấy con dao nhựa đó vào rất nhiều việc cơ mà.Mau chóng nhớ lại đi.Phải rồi!Tôi dùng súng bắn một viên đạn cao su vào cái xúc tu đang tiến về phía tôi khiến nó đau đớn bật lại. Rồi sau đó, tôi rút ra một bên khuyên tai và ném về phía cái xúc tu đang quấn chặt lấy chị Haruka. Phần đinh của chiếc khuyên tai ấy vốn được tôi tạo ra từ việc cắt nhỏ con dao nhựa giết thầy. Ban đầu tôi định dùng nó để thử nghiệm xem có thể gây sát thương đến đâu cho Koro-sensei nhưng không ngờ lại dùng đến vào lúc này. Chỉ giống như một chiếc đinh nhỏ thế vậy mà có thể đục thủng một lỗ trên chiếc xúc tu đang quấn lấy chị Haruka.Chiếc xúc tu bị đục thủng một lỗ ngay sau đó liền đau đớn mà nới lỏng, thả chị Haruka rơi xuống rồi không ngừng vùng vẫy quẫy đạp. Haruka rơi mạnh xuống đất, còn chiếc xúc tu khi nãy thì ngay càng vùng vẫy mạnh hơn đến mức dần mất kiểm soát. Cô ta không thuần thục nó nên bắt đầu cuống quýt và hành động loạn xạ theo cảm tính. "Haruka, mau bắn vào trái tim của cô ấy đi."Ngay lúc đó, viên đạn của Haruka khẩn trương bay đến. Rie dần mất kiểm soát và bắt đầu hành động bừa bãi. Nhưng trước vô vàn những chiếc xúc tu đang không ngừng vẫy vùng kia thì cuối cùng viên đạn vẫn không thể chạm được tới cơ thể cô ấy."Tiếp tục bắn đi."Haruka tiếp tục bắn không ngừng và trong khi đó thì tôi phụ trách cản lại những chiếc xúc tu."Hãy để em làm mồi nhử."Tôi đã quan sát rất kĩ từng cử động của những chiếc xúc tu này nãy giờ và bắt đầu thích ứng dần với nó. Tốc độ của chúng hoàn toàn chậm hơn so với Koro-sensei rất nhiều, vậy nên một người từng chém được xúc tu của thầy ấy như tôi có thể cản lại chúng được, nhưng vấn đề là tôi chỉ có mấy viên đạn cao su gây ra đau đớn bên ngoài cho nó."Nhưng chị có thể bắn trúng em đấy.""Nếu chị bắn trúng em thì hãy tự mình xin rời khỏi gia tộc đi."Tôi không nói đùa, tôi đã đặt niềm tin vào chị ta mà chị ta lại bắn trúng tôi thì Haruka xứng đáng mất việc thật. Hơn nữa, tôi đã nghĩ ra một ý đồ cho nên chị ta chỉ cần không bằng trúng tôi là được. Hai rồi ba chiếc xúc tu lũ lượt đập về phía tôi. Tôi lập tức dùng bắn ra mấy viên đạn cao su để cản lại chúng. Những viên đạn thật của Haruka vẫn tiếp tục bắn không ngừng, tôi cố di chuyển thật nhanh để tránh chúng. Bỗng một chiếc xúc tu khác xuất hiện làm cản trở di chuyển của tôi, thế là tôi liền dùng tay không tóm lấy nó như tóm một sợi dây thừng. Mấy chiếc xúc tu này hầu như toàn chuyển động theo phản xạ của riêng nó chứ không hoàn toàn là theo sự điều khiển của cô gái kia. Nghĩ rằng đã tóm được tôi, chiếc xúc tu ấy lập tức bay lên cao. Tôi cố bám chặt nó để cơ thể mình không bị mất thăng bằng rồi trong lúc nó muốn nhấc bổng tôi lên để đập mạnh vào tường thì tôi liền bắn ra hai phát súng liên tiếp vào hệ thống báo cháy. Ngay lúc này, khi thấy khoảng cách đã vừa đủ thì tôi liền thả tay ra để mình rơi xuống. Chính vào giữa khoảng không kẽ hở này là lúc thích hợp nhất để bắn một viên đạn cao su vào đầu của cô gái kia và khiến cổ ngất xỉu ngay tại chỗ.Thế nhưng đời đâu phải lúc nào cũng như tính toán. Ngay lúc đó, lập tức một chiếc xúc tu từ đâu bay tới vội hất mạnh cả người tôi về phía tường nhà khiến cho đường đạn của tôi bị chệch hướng và không trúng vào người cô ả.Cú đập vừa rồi thật sự rất mạnh. Tôi ngã xuống đất, lưng dựa vào tường mà không còn sức lực để cử động, chỉ có máu từ miệng và từ mũi là cứ liên tục chảy ra không ngừng."Em có sao không Kaori?""Xem ra hai đứa mày đến đây là tàn rồi nhỉ?" Rie cười lên một cách khoái chí trước vẻ mặt lo lắng của Haruka và thân sức tàn tạ của tôi.Tôi đã không còn sức lực để mà di chuyển nữa rồi, thật sự rất mệt mỏi.Nhưng những gì tôi có thể làm bây giờ là giao toàn bộ niềm tin vào cho Haruka."ĐỪNG ĐỂ Ý TỚI EM, CỨ TIẾP TỤC BẮN ĐI." Tôi hét lớn, bằng tất cả sức lực còn lại của mình.Lúc này, điều mà tôi mong cầu mới bắt đầu hiện diện. Hệ thống chữa cháy phải sau một hồi nhận được thông tin mới bắt đầu hoạt động. Bấy giờ, nước từ vòi phun trên đầu mới bắt đầu xả xuống. Nước sẽ khiến cho những chiếc xúc tu kia bị phồng rộp và cử động chậm lại. Ngay lúc này chính là thời gian để Haruka thể hiện sức mạnh của mình.Nhìn thấy những chiếc xúc tu bị ngấm nước đỏ ửng và sưng phồng mà nằm bất động dưới đất, Haruka ngay lập tức hiểu ý tôi và nổ súng. Phát súng ấy chắc chắn đã bay đúng hướng về phía tim của cô gái kia.Lúc này, Rie như hoàn toàn nổi điên vì tức giận. Ồ ạt, toàn bộ những chiếc xu tu vùng lên quẫy đạp và gào thét như những con thủy quái bị dồn đến đường cùng. Sau đó, nó liều chết một phen, chẳng màng quan tâm đến viên đạn kia có bắn trúng cô chủ của mình không mà tất cả cùng đồng nhất lao tới, tạo thành một vòng xoáy khiến cả căn phòng tan tác hết cả rồi quấn lấy cả hai chúng tôi nhảy ra ngoài từ phía lan can.Cả tôi, Haruka và Rie lúc này cùng lơ lửng giữa không trung. Bỗng, những chiếc xúc tu như nóng hơn, đồng thời phát ra một thứ ánh sáng màu đỏ.Trông nó giống như......Một quả bom chuẩn bị phát nổ?!Không ổn rồi, phải mau chóng thoát khỏi đây!!!Nhưng đây là giữa không trung thì rơi xuống cũng chết.Hết đường thật rồi.Đáng lẽ tôi nên tìm cách đối phó với chúng thay vì sử dụng nước làm mánh khóe.Cách của tôi đã sai lầm thật rồi...Bỗng, một tiếng vụt như thứ gì lao tới rất nhanh về phía chúng tôi ngay lúc tôi dần ngất đi vì những suy nghĩ dày vò bản thân trong đầu. Và rồi, một tiếng xoẹt khác rất ngọt bỗng cắt lịm những chiếc xúc tu đang tóm lấy tôi và Haruka.Dù là buổi đêm, nhưng tôi vẫn thấy rất rõ. Dưới ánh trăng sáng kia. Là Koro-sensei, người đang ôm lấy hai chúng tôi trong khi cẩn thận gỡ những chiếc xúc tu quấn quanh người và đẩy cô nàng Rie kia lên không trung càng xa càng tốt. Koro-sensei đến rồi sao?Trước lúc kịp ngất đi, tôi đã thấy thầy ôm chặt hai chúng tôi bằng vòng tay ấm áp của mình và nhẹ nhàng đặt hai đứa xuống đất một cách an toàn. Tôi đã thấy rất rõ điều đó, sự dịu dàng ấy luôn đến kịp lúc.Rie phát nổ giữa không trung, cả cái xác của cô gần như chẳng còn mảnh nào, chỉ có máu là rơi xuống như một trận mưa nhỏ. Một cơn mưa đỏ thẫm và đầy đau thương.Tôi ngất lịm đi sau khi được ai đó bế lên và không ngừng gọi tên mình. Giọng nói ấy, không hiểu sao lại có cảm giác thật quen thuộc. Tôi cố hé mắt nhìn. Tôi thực sự rất muốn biết sự quen thuộc đó là từ ai. Hình như, tôi đã nhớ ra một chút gì rồi...Ngay sau đó, một cơn mưa lớn đổ xuống thật. Lạnh ngắt, nhưng tôi lại thấy êm ái đến lạ thường. Cứ như thể tôi đang dần rời khỏi cái cuộc sống mệt mỏi này vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com