TruyenHHH.com

Dn Abo Hoc Vien Nay Co Doc

Tôi đưa mắt nhìn cậu nhóc im lặng từ đầu tới cuối mà không nén nổi một tiếng thở dài. Kéo cậu nhóc ngồi xuống cái ghế dài gần đó, tôi lôi bông băng thuốc sát trùng tôi hay mang theo từ trong cặp ra xử lý vài vết thương ngoài da cho nhóc ấy.

Tôi cẩn thận nhẹ nhàng hết sức để không làm em nó đau, lâu lâu lại hỏi nhóc ấy xem có đau không nhưng lần nào nó cũng lắc đầu không kêu lấy một lần. Ài, tội nghiệp thằng bé. Chắc bị nhiều lần nên mới như này.

Xử lý xong vết thương ngoài da tôi định kéo tay áo cậu nhóc lên xem thế nào thì đứa bé đang ngoan ngoãn đó bỗng vùng tay ra rồi lùi về tận góc cuối chiếc ghế dài, cố thu mình lại rồi lí nhí nói:

- Chỗ... Chỗ này không cần đâu ạ. Cảm ơn chị.

Nhìn cậu nhóc nhỏ bé đang hơi co người ngẩng đầu nhìn tôi lo lắng sợ sệt, đôi mắt hổ phách xinh đẹp cùng nốt ruồi nhỏ nơi mắt phải khiến người ta mềm lòng trước ánh mắt ấy. Tôi quay người lục tìm trong cặp sách được cái kẹo dẻo hương dâu hôm trước Yue mới dúi cho tôi.

Tôi đứng dậy đi lại phía góc ghế cậu nhóc ngồi, ngồi xổm xuống đối diện với nhóc ấy nở nụ cười đầy dịu dàng đưa kẹo cho nó.

- Đây, cho em này. Cái này là phần thưởng vì sự ngoan ngoãn của em.

Thằng bé nhìn tôi ngạc nhiên vô cùng, lúng túng đưa tay ra định cầm lấy rồi lại rụt lại, mở to mắt nhìn tôi hỏi lại.

- Chị cho em thật ạ?

- Thật mà. Em cầm đi.

- Em cảm ơn ạ. - Cậu nhóc vui vẻ nhận lấy cẩn thận cất vào trong túi áo trước ngực, khuôn mặt tươi cười hớn hở như vừa nhận được cái gì đó quý giá chứ không đơn thuần là một cái kẹo dẻo bình thường.

- Sao em không ăn luôn? Muốn để giành hả?

Thấy thái độ của cậu nhóc tôi liền tò mò dò hỏi. Những đứa trẻ bình thường khi được cho kẹo phần lớn sẽ bóc ra ăn luôn, một số ít thì để giành. Ài, tôi không hay ăn kẹo mấy nên không có sẵn chứ không với mấy đứa nhóc ngoan ngoãn kiểu này là tôi đưa cả túi chứ không phải một cái như này đâu.

- Dạ không. Em chỉ là muốn giữ nó thôi. Chị biết không? Chị là người đầu tiên cho em kẹo còn khen em ngoan đấy. Em vui lắm.

Cậu nhóc cười cười nói bằng giọng nói vui vẻ, đôi mắt cong cong dễ thương vô cùng. Tôi nghe câu trả lời mà trong lòng có chút thổn thức, cậu nhóc này rốt cuộc đã trải qua những gì mà lại vui sướng nâng niu một cái kẹo tầm thường tới vậy đây?

- Em không cần giữ lại đâu. Nếu em thích lần tới chị sẽ đem thêm, được không?

- Chị sẽ còn tới thật ạ? Chị không lừa em đâu đúng không? - Thằng bé nhìn chằm chằm tôi hỏi lại.

- Ừ chị sẽ tới mà nên em thích thì cứ ăn đi. Kẹo rất ngọt nha ~

Tôi gật đầu chắc nịch trước cái nhìn mong đợi của cậu nhóc rồi cười hiền. Tôi muốn đứa trẻ đó cảm nhận được cái vị ngọt ngào của những viên kẹo tan ra nơi đầu lưỡi để phần nào xua đi những điều không vui mà nó phải trải qua.

Cậu nhóc nghe tôi nói vậy thì lôi kẹo ra hơi ngập ngừng một chút rồi dứt khoát xé bỏ lớp vỏ để lộ viên kẹo dẻo màu hồng phấn ngon miệng. Nó đưa lên miệng nhưng nửa đường lại dừng lại chìa tới trước mặt tôi cười hồn nhiên.

- Chị muốn ăn không?

- A? Chị không ăn đâu em ăn đi. - Tôi ngạc nhiên sững người mất 1 giây rồi nhanh chóng lắc đầu từ chối.

Ôi mẹ ơi sao lại có đứa nhóc dễ thương như thế này vậy hả trời. Ngoan ngoãn lễ phép, ăn nói nhẹ nhàng dễ nghe. 10đ em ơiii.

Tôi không nhịn được mà đưa tay xoa mái tóc đen mềm mại của cậu nhóc trước mặt. Đứa trẻ đang híp mắt vui vẻ thưởng thức vị ngọt của viên kẹo bỗng mở trừng mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên rồi ngay lúc đó mùi hương thơm nồng của chuối chín lan toả khắp không gian.

Tôi kinh ngạc rụt tay lại nhìn đứa trẻ khuôn mặt đỏ bừng há miệng thở dốc. Mùi tin tức tố nồng đậm mãnh liệt này giúp tôi khẳng định thằng nhóc là một Alpha và là một Alpha trội!

Đứng dậy xoay người định lấy thuốc ức chế thì tôi nhận ra dòng tin tức tố đó biến mất như chưa từng xuất hiện. Nếu như không phải không gian vẫn còn có mùi quanh quẩn thì chắc chắn tôi không tin đứa trẻ này là một Alpha đâu. Khả năng khống chế tin tức tố thuần thục đến vậy trừ bà cô già tôi ra thì những kẻ bằng hay hơn tuổi tôi một chút không thể làm được.

- Chị... Đừng ghét em... Em sai rồi em sẽ không phát ra cái mùi kinh tởm đó nữa đâu. Chị đừng đi. - Cậu nhóc khó khăn thở gấp cả người run run kéo áo tôi lại, đôi mắt sẫm màu rưng rưng nước mắt hoảng loạn nhìn tôi.

- Không có chị không đi. Ngoan không sao.

Khẽ ôm cậu nhóc vào lòng, tôi vừa xoa đầu vừa thả ra tin tức tố của mình xoa dịu đứa trẻ ấy. Cậu bé ở trong lòng tôi run run nức nở dưới sự dẫn dắt của tôi kể về cuộc sống của nó.

Sinh ra trong một gia đình công chức bình thường với bố Beta mẹ Omega nhưng cuộc sống của em ấy không giống những đứa trẻ khác. Bố mẹ của nhóc ấy không có tình yêu chỉ có mối ràng buộc duy nhất là đứa con nhỏ nên luôn chênh vênh trên bờ vực đổ vỡ. Bố cậu nhóc bình thường luôn dùng lý do giáo dục mà ra tay đánh đập đứa trẻ tội nghiệp vì nó là Alpha, cùng giới với những tên sếp khó ưa của hắn nên hắn chẳng ngại ngần trút hết bực dọc lên tấm thân gầy gò của đứa con mình. Mẹ nó khi thấy cảnh đó đều lờ đi như không nhìn thấy hoặc có khi mắt lạnh nhìn xem, không hề có chút quan tâm.

- E-Em ghét cơ thể em. Nếu... Nếu em không phải Alpha thì bố sẽ không ghét em tới vậy. Em ghét cái mùi hương đó... Em không muốn đâu hức... hức...

- Ngoan không khóc nữa. Em đâu được quyền quyết định bản thân sinh ra như thế nào nhưng em có thể chọn cách bản thân sống mà. Đúng không? Em phải mạnh mẽ, phải biết chống trả lại những cái không đúng, chứng minh những điều đó là sai trái. Em hiểu không?

Chẳng ai có thể giúp mình mãi được, chỉ có bản thân mới giúp chính mình được thôi. Tôi mong muốn cậu nhóc này có thể thoát khỏi lớp vỏ bọc vô hình bấy lâu của nó mà mạnh mẽ tiến về phía trước, tiến về tương lai.

- V-vâng ạ. - Thằng bé rúc trong lòng tôi lí nhí trả lời bằng giọng nói có phần lạc đi vì khóc.

Tôi ngồi lại nói chuyện khai thông tư tưởng cho cậu nhóc một lúc lâu, tới tận khi đèn đường sáng lên mới đi về.

Cậu nhóc tiễn tôi ra đến tận đường lớn tới khi tôi nói quay về mấy lần mới dừng lại, tay vân vê vạt áo một lúc rồi mới ngập ngừng nói.

- Chị ơi... Chị có thể cho em biết tên được không? Em... Em chỉ muốn lần sau gặp có thể gọi đúng tên chị thôi... Không có ý gì khác...

Tôi phì cười nhìn cậu nhóc bối rối giải thích. Thì ra theo tôi tới tận đây chỉ để hỏi tên, sợ không dám hỏi vì sợ tôi không thích. Dễ thương ghê.

- Chị tên Sora, Yamaha Sora.

- Em là Hanemiya Kazutora.

- Ừm chị sẽ nhớ kĩ. Lần sau gặp nhé, em về đi kẻo muộn.

- Lần sau gặp ạ.

Tôi quay người bước đi, đi tầm chục bước quay lại vẫn thấy cậu nhóc vẫn đứng đó, thấy tôi quay lại thì mỉm cười vẫy tay chào.

- A phải rồi. Mùi tin tức tố của em tuyệt lắm, chị rất thích đấy.

Đứa nhóc nghe tôi nói thì ngạc nhiên tới ngẩn người rồi sau đó nở nụ cười tươi rạng rỡ, khuôn mặt hồng hồng như sáng bừng trong không gian của buổi chiều muộn.

Tôi lúc ấy nào đâu biết rằng chỉ vì một lời nói cổ vũ lòng tự tin cho đứa nhóc mới quen sẽ đem lại biết bao rắc rối về sau này. Nếu biết ngày đó sẽ xảy ra thì có đánh chết tôi cũng không nói mấy lời như thế nhưng đó là nói sau còn bây giờ tôi còn đang vui vẻ vì giúp được cho người khác.

+++++++++++++++++

Tụ Nghiệp: mừng 90 follow nên xả chap các truyện. Tôi nói là xả chap cho sang mồm chứ thật ra là ngồi viết chứ tôi có bao giờ dự trữ đâu, toàn viết đến đâu đăng tới đó.

Lúc đầu tôi tính tháng này là viết nguyên bộ " Nữ Quỷ " mà nghĩ sao lại thôi.

Vẫn luật cũ 40+ 30 nha mọi người. Yêu~~~

Thả cái ảnh ngắm cho đỡ buồn sau bao ngày chờ đợi nà

Trời ơi cute xỉu luôn~~~

Cre: << cần tìm >>

13/11/21

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com