TruyenHHH.com

Dmed Toi Khong The Nao Lai La Thien Tai Di Dong Nhat Chi Vo Ke

Thành phố trung tâm số 1, tòa nhà Công trình Thiên Cơ.

Khi thấy những các chiến sĩ trang bị vũ trang toàn bộ xuất hiện trong tòa nhà, những nhân viên tại Công trình Thiên Cơ bắt đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau.

"Sao nhiều chiến sĩ ở đây thế? Lẽ nào trong công ty có vật ô nhiễm?"

"Không phải thế," Người phụ nữ mặc đồ công sở đẩy mắt kính trên sống mũi, "Nếu công ty có vật ô nhiễm thì lúc này phải đầy người rồi."

"Cũng đúng..."

Các chiến sĩ nọ dừng lại trước một phòng làm việc ở tại lầu bốn.

Xuyên qua cửa thủy tinh, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc thấy Thời Vũ và các chiến sĩ, ông thản nhiên hớp một miếng cà phê, chậm rãi đặt cái ly xuống, tiếp đó đứng lên chỉnh lại bộ quần áo trên người, cầm bảng tên treo lên túi áo, từng bước chậm rãi đi ra ngoài.

"Họ đến bắt Tổng giám đốc Hà ư?"

Những người vừa còn đang to nhỏ nghị luận đều ngây ra tại chỗ.

"Tổng giám đốc Hà làm sai chuyện gì sao? Có chỗ nào sai sót rồi không?" Một người trong số đó thì thầm với người bên cạnh.

"Sao tôi biết được..."

Hà Tấn mặc một bộ tây trang đắt đỏ ra khỏi phòng làm việc, bước đến trước mặt Thời Vũ, lễ độ mỉm cười: "Tôi có thể không đeo còng không?"

Thời Vũ lẳng lặng nhìn Hà Tấn, cau mày, gật đầu.

Người đàn ông trung niên lễ độ đi theo Thời Vũ, cười với những cấp dưới đang ngạc nhiên của mình: "Đừng nhìn nữa, làm việc của mình đi."

"Trung tâm phòng chống ô nhiễm có chút việc cần tìm tôi thôi, sau khi phối hợp điều tra thì tôi sẽ quay lại."

Thời Vũ hơi ngừng bước khi nghe Hà Tấn nói chế, quay đầu nhìn xoáy vào Hà Tấn.

......

Trong xe, Hà Tấn nhìn người đi đường, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

"Ông cho rằng không có Thuật đọc tâm của Long Linh, tôi sẽ không có cách nào đối phó với ông sao? Trung tâm phòng chống ô nhiễm có dị nhân làm ông mở miệng được."

Thời Vũ nhìn phía trước, nói khẽ, nhưng lại rất lạnh, lạnh đến có chút lạnh lùng.

Hà Tấn quay đầu, cười nhẹ nhìn Thời Vũ: "Xin lỗi, tôi không biết cậu đang nói đến điều gì."

"Tốt nhất là ông không biết." Thời Vũ nhìn người đàn ông đầy nho nhã trước mặt, lạnh nhạt trả lời."

Xe mất một lúc mới đến trước Trung tâm phòng chống ô nhiễm, Thời Vũ xuống xe mà chẳng thèm nhìn lại, dẫn Hà Tấn vào phòng thẩm vấn.

Khi đi ngang sân huấn luyện, thấy mấy nhân viên công tác đang bám vào tấm kính nhìn vào bên trong, Thời Vũ nhướng mày: "Làm gì ở đây thế?"

Mấy người họ chỉ vào những người vừa hoàn thành huấn luyện trong sân, Thời Vũ nhìn sang, một lúc sau, vẻ mặt khá là lạ.

Vì trong sân huấn luyện, người thanh niên xoay lưng lại với bia chuyển động, cậu thậm chí không ngắm đã nổ súng.

Sau tiếng súng nổ, dù là người trong hay ngoài sân cũng trố mắt nhìn, Trì Dã mặt lúc nào cũng chù ụ phải quay phắt lại nhìn Lê Bạch Thành.

Nếu ánh mắt có thể phát ra tiếng, hắn sẽ nói thế này: "Thế mà cũng trúng?"

Nhiếp Trường Phong vỗ mạnh vào trán, lẩm bẩm: "Đúng là gặp ma mà."

"Đội trưởng, đây là nguyên nhân anh bảo tụi em chuẩn bị tâm lý à?" Hai binh sĩ trẻ tuổi không tham gia cuộc huấn luyện hai người trước tụ tập đến bên Nhiếp Trường Phong, thì thầm "Lê tiên sinh đúng là thiên tài, nhưng chúng em đã được huấn luyện cũng không kém cậu ấy bao nhiêu... cũng không đến mức phải nhắc nhở đâu."

Nhiếp Trường Phong: ?

Bộ anh sợ các cậu bị mất tự tin sao?

Anh sợ các cậu tức tới phát khóc thôi?"

Nhiếp Trường Phong quay đầu nhìn Lê Bạch Thành, khóe miệng giật giật, nhịn không được đi về phía cậu: "Sao đột nhiên cậu bắn chuẩn quá vậy?"

Lê Bạch Thành nghiêng đầu "Thì tìm được một cái mẹo nhỏ, có thể do tôi là một thiên tài, Nhiếp Trường Phong anh hiểu mà, thiên tài chính là như vậy." Lê Bạch Thành nói xong, lại bắn vào bia chuyển động.

Nhiếp Trường Phong vô thức nhìn sang cái bia, khi thấy lỗ đạn nằm giữ tâm đỏ, hắn không nhìn được mắng trong lòng: Tôi tin con mắt cậu!

Ngoài sân huấn luyện.

"Người này bắn súng không tệ." Hà Tấn nói khẽ.

Thời Vũ không trả lời, chỉ nhìn Lê Bạch Thành, sau đó dẫn Hà Tấn vào phòng thẩm vấn.

......

Trong phòng thẩm vấn, có một dị nhân về phương diện Nhiễu loạn tinh thần chờ sẵn.

"Người thôi miên? Vì để có thể thấm vấn tôi, các cậu còn tìm đến cả người của Bảo hiểm Deep Blue ư?" Hà Tấn nhướng mày, có đôi chút bất ngờ nhìn Thời Vũ.

Thời Vũ không trả lời vấn đề này, chỉ ra hiệu cho nhân viên công tác bên cạnh mở cửa, để Hà Tấn vào trong.

Hà Tấn đi vào phòng thẩm vấn, Người thôi miên mỉm cười chỉ vào vị trí trống đối diện "Mời ngồi."

Cơ thể Hà Tấn tự động ngồi xuống ghế, ông sừng sờ, ngay sau đó đã nhận ra gì đó, ông nói: "Cậu thôi miên tôi từ khi nào?"

Người thôi miên chỉ vào mắt của bản thân.

"Từ lúc nhìn nhau?" Hà Tấn cúi đầu nhìn hồ sơ trong tay, tự nói tự trả lời.

Người thôi miên: "Theo chúng tôi điều tra được, Phó chủ nhiệm viện nghiên cứu số một có hành động giao dịch trái phép với vật ô nhiễm Chủ nông trại, trong quá trình đó, ngài đây - một trong Kiến trúc sư của Công trình Thiên Cơ đã cung cấp điều kiện thuận lợi cho họ giao dịch."

"Bao gồm cung cấp thiết bị y tế cần thiết với số lượng khổng lồ không giới hạn, và những vật chất cần thiết chế tạo Người nhân bản, tạo nên cái chết của 67 người."

"Đối với việc này ngài có điều gì muốn nói không? Người thôi miên đan tay để trên bàn, lạnh nhạt hỏi.

Hà Tấn nhướng mày, ngạc nhiên nói "Nhiệm Sở Nhiên giao dịch với vật ô nhiễm? Tôi không biết về việc này."

Người thôi miên lười biếng nói: "Ngài không nhận cũng thế thôi, chúng tôi có chứng cứ, rất nhiều cấp dưới của ngài nói rằng mình làm việc theo lệnh của ngài."

"Tôi nhận, ban đầu cậu ta có đến tìm tôi, nhưng tôi không đồng ý." Người đàn ông lễ độ uống một chút nước, thong dong nói "Nếu cậu không tin, có thể tăng cấp thôi miên, rồi hãy tiếp tục tra hỏi."

"Để Mortal gửi hồ sơ cho ông ta, xem ông ta nói thế nào."

Người thôi miên nghe âm thanh trong tai nghe, xem hồ sơ, sau đó cứng nhắc đưa cho Hà Tấn.

"Đây là văn kiện các cậu nhắc đến? Ngài để em trai ngài mở một công ty dược phẩm, đồng thời dùng các mối quan hệ của bản thân, sau đó bán các nội tạng nuôi cấy do Công trình Thiên Cơ tạo ra cho công ty dược phẩm đó, mua số lượng lớn thiết bị y tế, nhưng chúng tôi phát hiện công ty này chỉ là một cái vỏ rỗng.

"??"

Ông dựa cả người ra sau, tựa vào lưng ghế, bình tĩnh đáp: "Phần tư liệu này cũng chẳng nói lên điều gì, dù tôi thật sự đã làm, sao các cậu dám chắc người làm ra là tôi mà không phải do Người đọc tâm khống chế?"

Nhà thôi miên cau mày thành chữ xuyên "Ý ngài là gì? Các ngài định đẩy hết mọi trách nhiệm lên Người đọc tâm ư?"

Hà Tấn nhắm mắt lắc đầu, nhếch miệng cười nhạt: "Không, tôi chỉ đang nói sự thật thôi."

Bên ngoài phòng thẩm vấn, sắc mặt Thời Vũ rất tệ, hắn nghĩ đến gì đó "Mortal, điều tra xem mỗi khi Hà Tấn ra mệnh lệnh, Long Linh đang ở đâu."

Mortal: "Đang điều tra, đã gửi đi."

Thời Vũ trầm mặc xem tài liệu, nói với Nhà thôi miên qua tai nghe: "Ra ngoài đi, không cần thẩm vấn nữa, là Long Linh làm."

"Chắc không phải Nhiệm Sở Nhiên định đẩy hết mọi trách nhiệm cho Người đọc tâm đâu nhỉ? Bên trên đâu phải tên ngốc, ai tin chứ?" Nhà thôi miên mở cửa bước ra, chế nhạo.

"Không, Nhiệm Sở Nhiên không định đẩy mọi trách nhiệm cho Long Linh, mà ông ấy muốn một mình chịu tội."

"Theo các chứng cứ ghi chép về nhiệm vụ trong Viện nghiên cứu, mỗi một việc do Long Linh thuộc đội Xích Tinh làm..... đều do Nhiệm Sở Nhiên chỉ lệnh, nghiêm khắc mà nói, mỗi một việc đội Xích Tinh làm, đều chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ của Viện nghiên cứu giao cho họ thôi."

Thời Vũ trầm mặc đôi lát "Tôi nghĩ, từ ngày đầu tiên Nhiệm Sở Nhiên giao dịch với vật ô nhiễm kia, ông ấy đã chuẩn bị mọi thứ rồi."

......

Giữa trưa, trải qua một buổi huấn luyện, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Trong căn tin, có không ít nhân viên đang dùng bữa, Lê Bạch Thành gọi đại một vài món, tìm một chỗ ngồi, vừa đặt mông xuống ghế, thời sự giữa buổi vang lên.

"Đây là thời sự phát sóng liên hợp, hoan nghênh tất cả quý khán giả lắng nghe thời sự trưa hôm nay, bây giờ sẽ bắt đầu bằng những tin tức quan trọng."

"Ngày hôm qua, Thành phố trung tâm số 1 đã xảy ra một sự kiện ô nhiễm quy mô lớn, đa số các khu vực trong thành xuất hiện vật ô nhiễm thứ cấp gọi là Con rối, nguồn ô nhiễm có tên Người múa rối.

Theo kết quả điều tra cho thấy, ô nhiễm quy mô lớn lần này lan ra từ một doanh trại của Quân đội quốc phòng trong thành phố, vì Người múa rối ô nhiễm rất nhanh, ô nhiễm lẫn tránh đặc trưng, dẫn đến Chính phủ liên hợp không phát hiện ra nguồn ô nhiễm kịp thời.

Sau khi Chính phủ liên hợp thương lượng, vì để ngăn chặn những sự kiện tương tự xuất hiện, quyết định cho phép Trí tuệ nhân tạo Mortal toàn quyền giám sát tất cả thành trung tâm, Mortal tuyệt đối sẽ không để lộ bất kỳ sự riêng tư nào của các vị, đối với điểm này, xin các vị nhân dân hãy yên tâm!"

"Theo các nguồn tin khác, sự kiện ô nhiễm của Người múa rối chưa kết thúc, Người múa rồi đã bị chặt thành hai khúc nên chúng tôi có lý do để nghi ngờ đầu của Người múa rối vẫn còn sống, nếu có manh mối vui lòng gọi cho đường dây nóng của Trung tâm phòng chống ô nhiễm, báo cáo có thưởng!"

Ngay lúc này, thành phố trung tâm số 2.

Khu nhà giàu, trong một tầng trệt được trang hoàng lộng lẫy nào đó.

Một cái đầu đã hóa thành xương trắng nằm trong một chiếc tủ sưu tầm, trong tiếng phát thanh của thời sự, đầu lâu chậm rãi mở hai mắt, nhìn về phía chiếc tivi đang mở.

Chủ nhân căn nhà cùng một nhóm trai gái đang quấn vào nhau không chú ý đến điểm này, trong, trong những tiếng động mờ ám, âm lượng tivi như được mở lớn, giữa sự pha tạp giữa hai âm thanh khiến người khác khó mà phân biệt.

......

"Hôm qua, thành phố trung tâm số hai xảy ra sự kiện ô nhiễm lớn, vật ô nhiễm Ác mộng của thần đã đưa cả một tập thể vào giấc mơ."

Cảm ơn mọi người đã cùng lắng nghe, thời sự ngày hôm nay đến đây xin kết thúc."

Âm thanh của người dẫn chương trình vang ra từ chiếc tivi đa chiều, mọi người vừa nghe vừa ăn.

"Cậu muốn học đao á?" Nhiếp Trường Phong bỏ đũa xuống, chuyển mắt nhìn Lê Bạch Thành.

"Dị năng của tôi không có tính công kích nào cả, nên tôi muốn nhân cơ hội huấn luyện này này, học cách dùng đao, tăng thêm chút vốn liếng chiến đấu với vật ô nhiễm."

"Cách nghĩ này của cậu cũng không sai, nhưng trong Đao Phong không có ai dùng đao cả." Nhiếp Trường Phong khó xử "Người thiện về đao, trong giới dị nhân ngoài Đới Tinh, thì chỉ có Hắc Diễm."

"Đới Tinh..." Nhắc đến Đới Tinh, Nhiếp Trường Phong nhìn Hạ Thanh đang ăn uống vui vẻ, hắn hơi ngập ngừng "Như vầy đi, tôi viết đơn xin cấp trên xem họ thuyết phục được Hắc Diễm dạy cậu không, nhưng mà cổ là một người khá sợ phiền phức, đoán chừng sẽ không chịu đâu."

Nhiếp Trường Phong nói xong đưa tay tìm kiếm điện thoại, định gọi cho người phụ trách cấp trên thì Lê Bạch Thành cắt ngang Nhiếp Trường Phong, "Không cần phiền phức như vậy, tôi tự hỏi chị ấy là được rồi."

Nhiếp Trường Phong: "?"

Sau âm báo, phía bên kia bắt máy.

"Xin hỏi chị là Hắc Diễm phải không? Tôi là Lê Bạch Thành, có một việc không biết có thể làm phiền chị được không, tôi nghe mọi người nói rằng chị là người dùng đao giỏi nhất Thành trung tâm số 1, chị có thể dạy cho tôi không?"

......

Sân huấn luyện, Hắc Diễm mặc một bộ áo tập màu đen đỏ, nhàm chán dựa lưng vào tường.

Lê Bạch Thành bất ngờ khi thấy Hắc Diễm, "Ơ, sao chị nhanh thế?"

Hắc Diễm chỉ ngón tay lên trên: "Cậu gọi tôi đúng lúc tôi đang làm kiểm tra ở trên."

"Thì ra là thế."

Hắc Diễm vứt một cây đao gỗ qua cho cậu.

"Cho tôi xem thực lực của cậu." Hắc Diễm chỉ mảnh đất trống bên cạnh, nói với Lê Bạch Thành "Tấn công tôi."

"Bắt đầu liền ư?"

"Chứ chờ khi nào?" Hắc Diễm nhướng mày.

"Chị không dạy tôi cách cầm đao này kia sao?"

"Cậu không biết cầm đao chém à?"

"Biết..."

"Vậy chẳng phải là được rồi." Hắc Diễm gần như là lười nói những câu dư thừa, lạnh nhạt nói "Ghi nhớ, muốn học đao giỏi, cách tốt nhất là thực chiến, liên tục chiến đấu với người khác để cơ bắp hình thành trí nhớ, kỹ năng của cậu cũng sẽ tự nhiên tốt lên."

Lê Bạch Thành hít sâu một hơi, đồng ý gật đầu, cầm đao lao sang.

Ngay sau đó, trong sân huấn luyện vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lê Bạch Thành!

"Chậc, người này là ai thế? So bì với Hắc Diễm?" Một dị nhân đi ngang qua, ngạc nhiên nhìn vào trong sân huấn luyện, tự nói với bản thân.

"Đứa trẻ tội nghiệp..."

Người đàn ông lắc đầu, lên lầu làm kiểm qua thường quy.

Đợi người nọ kiểm tra xong đi xuống, đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Người đàn ông đi qua sân huấn luyện, mang theo thái độ xem trò vui, hiếu kỳ xem trận đấu bên trong.

Trong sân.

Lê Bạch Thành nhấc đao lên, lau đi vết thương trên cổ tay, chớp mắt, hít sâu rồi lại xông lên.

Dị nhân nọ lắc đầu, đối đầu với Hắc Diễm, ai mà đánh lại?

Tại khoảnh khắc đó, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Người thanh niên nửa tiếng trước bị đè ép dưới đất bây giờ đã đánh ra hình ra dạng với Hắc Diễm, thậm chí có thể nói là không hề thua thế!

Một đao, hai đao, ba đao!

Hắc Diễm cảm nhận được lực chấn từ cán đao, ngạc nhiên thốt: "Cậu đang mô phỏng cách chiến đấu của tôi ư?"

"Bị chị phát hiện rồi." Lê Bạch Thành ngại ngùng sờ mũi.

Quả thật cậu đang copy cách đánh của Hắc Diễm, dùng năng lực Con rối, tự điều khiển bản thân, đồng thời copy cách chiến đấu của Hắc Diễm, đây là cách nhanh nhất để nâng cao năng lực chiến đấu mà cậu có thể nghĩ đến.

Nhiếp Trường Phong ngẩn ngơ nhìn Lê Bạch Thành, bây giờ hắn có hơi nghi ngờ trí nhớ của bản thân rồi.

Hắn nhớ rõ nửa tiếng trước, Lê Bạch Thành bị Hắc Diễm đánh tơi bời, nhưng bây giờ lại không phân cao thấp với cô ấy.

Nhiếp Trường Phong vuốt cằm, nhướng một bên chân mày:

Lẽ nào thằng nhóc này thật sự là một thiên tài?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com