TruyenHHH.com

Dmed Toi Khong The Nao Lai La Thien Tai Di Dong Nhat Chi Vo Ke


Thấy gương mặt khủng hoảng của mình trong điện thoại, Vương Tuấn Kiệt như hiểu ra điều gì đó, mặt trắng hơn cả giấy.

"Không phải chứ, vì sao nó muốn giết tôi?" Vương Tuấn Kiệt khóc không ra nước mắt, nước mắt muốn rơi xuống đến nơi.

Lê Bạch Thành lẳng lặng nhét điện thoại vào trong túi, vỗ vai Vương Tuấn Kiệt "Vì dị năng của cậu đấy."

Âm thanh của Lê Bạch Thành không hề biến đổi, bình tĩnh như chỉ đang trần thuật một sự thật.

Cùng lúc đó, Long Linh nghe thấy một tiếng thì thầm không to không nhỏ.

Haiz, không giết cậu thì giết ai, tính chất ô nhiễm đặc thù của vật ô nhiễm đó ngay cả máy móc không kiểm tra được, còn dị năng của cậu có thể tìm ra nó và thứ cấp của nó. Là tôi, tôi cũng giết cậu.

Long Linh chuyển mắt nhìn người vừa nói câu đó, cô nhớ ra người này có tên Cố Đông Lăng, dị năng là Liên kết tinh thần.

Long Linh híp mắt, suy ngẫm một chốc rồi nói: "Tôi nhớ dị năng của cậu là Kết nối tinh thần đúng không? Phạm vi kết nối là bao nhiêu?"

Đột nhiên bị điểm danh, Cố Đông Lăng xấu hổ nói: "Mười mét, thời gian tôi thức tỉnh thiên phú không lâu, phạm vi có thể kết nối rất ngắn, tác dụng không lớn."

Long Linh chuyển mắt, sau khi suy nghĩ kỹ mới nói: "Liên kết trước đi, đợi lát nữa chiến đấu, đâu thể cứ gào thét được."

Cố Đông Lăng gật đầu "Được!"

Cố Đông Lăng nhắm mắt đọc một câu "Liên kết tinh thần" xong, một giọng nói chợt vang lên trong đầu Lê Bạch Thành.

"Nghe tôi nói gì không?"

"Tui đệt, thật sự có thể nghe thấy tiếng của bà nè, thần kỳ dữ vậy?"

"Cũng đâu có gì đâu, tác dụng chẳng khác gì máy liên lạc cả, dị năng này thật chất có hơi vô bổ." Cố Đông Lăng ngại ngùng "Mọi người nghe được hết phải không?"

"Nghe thấy." Mọi người gật đầu, đồng thời trả lời trong đầu.

[Hãy để tui nói một câu, dị năng này không hề vô bổ nha, danh sách hạ vị của tui sao có thể vô bổ được? Tui mạnh như này cơ mà!]

Lê Bạch Thành: ?

Nghe tiếng hệ thống biện minh, Lê Bạch Thành giật giật khóe miệng.

Thấy hệ thống muốn cứu lại lòng tự trọng của mình, cậu buồn cười.

[Đúng rồi, bản thể của nó lẫn trong đám con rối này, cậu tốt nhất nên cẩn thận.]

Lê Bạch Thành cau mày quan sát xung quanh khi hệ thống nhắc nhở.

Không để cậu mở miệng, hệ thống đã nói:

[Yên tâm đi, bọn họ không nghe được tui đâu, Người đọc tâm còn không thể cảm nhận được sự tồn tại của tui thì Liên kết tinh thần làm sao biết được.]

Nhiếp Trường Phong suy tính đôi lát, nhìn xoáy vào Vương Tuấn Kiệt, lấy một cái mặt nạ bảo hộ đưa cho Vương Tuấn Kiệt, "Đeo vào."

Sau đó hắn lấy một cái giống hệt treo trên tường đeo lên.

Bốn chiến sĩ bên cạnh không nói gì, cũng lấy chúng đeo lên mặt.

Cả khuôn mặt bị che lại, thân hình từa tựa nhau, nhìn bằng mắt thường thì khó đoán được ai với ai, mục tiêu tấn công của con rối tăng thêm sáu người, sẽ hạ thấp xác suất Vương Tuấn Kiệt bị giết.

Vương Tuấn Kiệt vô cùng cảm động, hai tay mò mẫm cái mặt nạ bảo hộ trong tay, nước mắt rơi xuống, vẫn có rất nhiều người tốt tồn tại trên thế giới này.

Nhiếp Trường Phong chẳng có thời gian an ủi Vương Tuấn Kiệt, hắn đang bố trí tác chiến, sau đó —

"Lấy vũ khí hết rồi đúng không?"

"Đợi đã, tôi sắp xong rồi."

Nhiếp Trường Phong nhìn về phía Lê Bạch Thành đang trang bị cho mình, nhìn cây súng máy to trong tay cậu, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến kỹ năng bắn súng của cậu, cuối cùng lại thôi.

Độ chính xác không có thì lấy đạn bù vào.

Chứ biết làm như nào nữa đâu.

[Giáo quan của cậu đang khinh bỉ kỹ năng bắn súng của cậu kìa.]

Lê Bạch Thành: "..."

Lê Bạch Thành học theo Long Linh lấy trang bị, quấn dây đạn lên người, nếu không phải trên người có Bộ xương ngoài, e là cậu đi thôi cũng không nổi."

Lấy súng rồi ra khỏi kho, mọi người tiến về phòng chỉ huy.

Nhiếp Trường Phong và mấy chiến sĩ quen thuộc đường nẻo, mọi người đi qua hành lang dài, khi thấy sắp đến nơi, một loạt tiếng súng vang lên, tiếp đó là càng nhiều tiếng súng bạo lực hơn!

"Là phòng chỉ huy...."

Vương Tuấn Kiệt vô thức nhìn về phía phòng chỉ huy. Ngay sau đó cậu ta liền thấy khó thở.

Màu đỏ, toàn là thanh máu màu đỏ.

Ở phòng chỉ huy!

Nhiếp Trường Phong không biết từ đâu lấy ra một tấm gương, đặt nó ngay ngã rẽ, chiếu về hướng đó, Lê Bạch Thành híp mắt, có thể thấy rõ tình huống trên hành lang.

Ở ngã rẽ, nơi cách họ mười mấy mét, trên mặt đất toàn là xác chết, trên người chúng toàn là vết thương do đạn bắn, trong đó có một cái xác nam không đầu hai tay ôm lấy cái đầu của một thi thể khác, nó nhẹ nhàng chuyển động một cái.

Cái đầu của thi thể đó như đầu của búp bê Barbie bị tháo xuống, sau đó cái thi thể đó đứng lên giữa đống thi thể, cầm lấy cái đầu từ tay cái xác nam không đầu vừa tháo đặt lại lên cổ mình.

Thanh máu đỏ +1.

Vương Tuấn Kiệt thấy cảnh tượng kinh khủng này, nuốt nước bọt, thấy không ổn chút nào.

Sắc mặt của Nhiếp Trường Phong khó xem cùng cực.

"Bên phòng chỉ huy có bao nhiêu vật ô nhiễm?"

"Hơn ba mươi, trong phòng chỉ huy cũng có màu xanh! Vẫn có người sống!" Giọng của Vương Tuấn Kiệt vang lên trong đầu Lê Bạch Thành, mang theo sự kích động.

"Đội trưởng!"

"Chắc chắn là người của chúng ta muốn liên lạc với bên ngoài, bọn họ đang bảo vệ thiết bị." Một chiến sĩ kích động nói.

"Đúng vậy." Nhiếp Trường Phong gật đầu.

Chiến đấu bên đó vẫn đang tiếp tục, tiếng súng lại vang lên.

Hai tiểu đội Đao Phong đang cực lực chiến đấu, nhìn con rối như cương thi chẳng chút sợ hãi súng đạn, sắc mặt trắng bệch. Nghĩ đến người anh em vừa bị tháo đầu, sắc mặt càng khó xem.

Ai mà ngờ được, người anh em vừa rồi còn đang cười giỡn, hai tay ôm lấy đầu bạn giống như đang đùa vui.

Lại có thể tháo đầu của người khác xuống?

Khi sự việc xảy ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nếu không nghe thấy tiếng đội trưởng la hét ở bên ngoài, chắc bọn họ đã không kịp phản ứng, vì khi đó vị trí của họ cách phòng chỉ huy không xa, nên ngay lập tức chạy đến, không ngoài dự đoán, phòng chỉ huy bị tấn công.

Nhìn cái xác dưới đất vẫn có thể hoạt động, và những khuôn mặt quen thuộc, tức giận rồi lại tuyệt vọng.

"Thiết bị thế nào rồi?"

"Bị hỏng rồi."

"Sửa được không?" Người đàn ông vội hỏi.

"Được, nhưng cần chút thời gian." Chiến sĩ ôm thiết bị nghiêm mặt, nhìn vô số viên đạn ngoài cửa, tuyệt vọng nói "Nhưng hình như chúng ta không có thời gian đó."

"Mẹ!"

Hai người đều phải chửi thề, đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu họ.

"Nghe thấy tiếng của anh không?"

Hai người ngạc nhiên vô cùng, trên mặt hiện lên vẻ sửng sốt.

"Hình như tôi ảo thính rồi, tôi vừa nghe thấy tiếng của Đội trưởng Nhiếp."

"Tôi cũng..."

Hai người nhìn nhau, cùng bị ảo thính, có khả năng này không?

"Là anh, Nhiếp Trường Phong! Bây giờ anh đang dùng Liên tiếp tinh thần để nói chuyện với các cậu."

"Thiết bị siêu liên kết còn dùng được không?"

Hai người vội đáp: "Đội trưởng Nhiếp, đm, em còn tưởng là em bị ảo thính nữa, thiết bị hỏng rồi, nhưng sửa được, chỉ là cần chút thời gian."

"Được, đợi bọn anh tìm cách xông vào, hai người các cậu cẩn thận chút, còn nữa, cẩn thận tay của vật ô nhiễm, tay chúng có thể tháo đầu của con người."

Hai người vội vàng nói: "Vâng! Đội trưởng!"

Trong hành lang.

Lê Bạch Thành đứng giữa đám người, thấy sắc mặt tệ hại của Vương Tuấn Kiệt, cậu ta hét lên như muốn nói gì đó, mà không nói được.

Vì có hệ thống nhắc nhở, Lê Bạch Thành híp mắt nhìn ra sau, rồi cúi đầu nhìn cái xác nằm dưới chân.

Cái xác đang cười với Lê Bạch Thành, hiển nhiên Người múa rối đang thao tác con rối để nhìn họ, phát hiện được vị trí của họ.

Lê Bạch Thành cúi đầu nhìn, tiện tay kéo cái xác không tay lên làm lá chắn cho mình.

Tiếng súng vang dồn dập bên tai, trên người con rối xuất hiện vô số lỗ đạn.

Người múa rối: "...."

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, khóe miệng của cái xác bị bắn nát nửa khuôn mặt đang giật giật.

Thấy con rối quay đầu nhìn, Lê Bạch Thành mỉm cười, quăng cái xác bị bắn nát nhừ xuống đất.

Cùng lúc đó.

"Đoàng!"

"Đoàng!"

Mấy tiếng súng liên tiếp vang lên, tay của những vật ô nhiễm muốn tấn công Lê Bạch Thành bị bắn gãy!

Quá chuẩn!

Lê Bạch Thành sững sốt, nhìn người nổ súng, là Nhiếp Trường Phong và một chiến sĩ vũ trang bên cạnh hắn, hai người họ bắn chuẩn vô cùng. Đúng là lính đặc chủng, thực lực có, tiêu chuẩn có!

Vật ô nhiễm bị Lê Bạch Thành quăng dưới đất chuyển mắt nhìn về phía hai người họ, con ngươi chuyển động, nhìn bốn người đeo mặt nạ bảo hộ còn lại, như đang suy tính gì đó.

Lúc này Vương Tuấn Kiệt cũng bình tĩnh lại, gấp gáp nói trong đầu "Một nhóm vật ô nhiễm đang đến! Chúng nó đến rồi!"

Cậu ta vừa dứt lời, một nhóm binh lính mang vẻ mặt đau khổ lấy súng ra bắn.

Trên mặt họ là sự tuyệt vọng, không thể khống chế cơ thể, cứ như trong đầu có một linh hồn khác đang khống chế mình, vẻ mặt tuyệt vọng dần dần biến thành một nụ cười quái lạ, cười càng ngày càng rộng, càng ngày càng rộng.

Khóe miệng của họ kéo đến tận mang tai, nhìn vô cùng ớn lạnh.

Nữa?

Xem ra tên này rất thích cười.

Nhưng — vật ô nhiễm thích cười rất là xui xẻo!

Lê Bạch Thành lẳng lặng lấy bom ra, kéo chốt an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com