TruyenHHH.com

Dmed Toi Khong The Nao Lai La Thien Tai Di Dong Nhat Chi Vo Ke




Trên bầu trời trong xanh, mây bay cuồn cuộn, hệt như trong trò chơi.

Thành phố trung tâm số 1, Bộ quốc phòng.

Trên bức tường thành cao chót vót sừng sững được bố trí đầy vũ khí hạng nặng, mấy binh sĩ vũ trang đang đi tuần tra.

"Mọi người nghe gì chưa? Nhiệm vụ huấn luyện dị nhân lần này được giao cho Đội Đao Phong ấy." Một binh sĩ nói nhỏ vào bộ đàm.

"Đao Phong? Sao để Đao Phong huấn luyện dị nhân?" Một binh sĩ khác khó hiểu hỏi "Mặc dù đội Đao Phong rất gờm, nhưng trong số họ đâu có ai là dị nhân? Để bọn họ huấn luyện có được không?"

"Ấy, vậy là cậu không biết rồi." Binh sĩ vừa mới nói giải thích "Mặc dù trong đội không có dị nhân, nhưng ở thế giới cũ họ là bộ đội đặc chủng đó! Dạy dị nhân bắn súng, chiến đấu đối kháng, điều khiển bộ xương ngoài dư dả."

"Nếu dị nhân không có dị năng, Đao Phong nghiền nát Bộ an toàn cái một." Binh sĩ khẽ nói "Để Đao Phong huấn luyện dị nhân là vì muốn tốt cho họ thôi, dù sao đa số dị năng của họ không phải kiểu tấn công, học đối kháng cũng hay, ít ra còn có thể giữ được mạng sống."

"Thì ra là thế." Binh sĩ mới đến như tiếp thu được kiến thức mới gật gật đầu.

"Ầm ầm ầm—"

Cánh cổng kim loại bị máy móc kéo mạnh ra, một chiếc xe bọc thép từ bên trong chạy ra.

"Là xe của Trung tâm phòng chống ô nhiễm." Binh sĩ ngạc nhiên nói, "Thời gian gần đây Trung tâm phòng chống ô nhiễm có ra ngoài làm nhiệm vụ ư? Sao không nghe ai nhắc thế?"

"Không phải vừa mới nói xong sao? Có một nhóm dị nhân đến Quân đội quốc phòng của chúng ta tham gia huấn luyện, doanh trại của Đao Phong nằm ở hướng đó."

"Thì ra là thế..."

Thành phố trung tâm số 2, tường thành tầng thứ hai.

Bóng râm của tường thành bao phủ mấy chiếc xe vũ trang. Trong số đó, các dị nhân đang khe khẽ trò chuyện.

Một tên nhóc trẻ tuổi mặc quần đùi, mang dép xỏ ngón, tóc xoăn nhẹ, cậu ta hỏi nhỏ người bên cạnh: "Đợt huấn luyện kỳ này sao phải ra ngoài thành? Chưa nghe nói luôn á."

"Đúng vậy, có chuyện gì thế nhỉ?" Một cô gái xinh xắn mặc quần áo vận động, cổ đeo một chiếc còi tiếp lời, ánh mắt đánh giá những người xung quanh.

"Đừng nói họ mang chúng ta ra ngoài thành để đánh nhau với vật ô nhiễm nhé?"

"Chắc không đâu..."

Lê Bạch Thành nghe mọi người suy đoán lung tung, ho nhẹ, cắt ngang: "Trung tâm phòng chống ô nhiễm đưa chúng ta đến đây là vì muốn huấn luyện kỹ năng chiến đấu đối kháng, thiện xạ, điều khiển Bộ xương ngoài."

"À, thì ra là vậy." Cậu trai mặc quần đùi rộng cười ha ha, "Vậy thì chúng ta có thể chơi súng rồi? Công việc sau này cũng cần dùng súng à?"

"Cần chứ, không phải người của Trung tâm phòng chống ô nhiễm ai cũng cầm súng hết sao?" Cô gái xinh xắn chớp mắt nói.

"Ổ."

Cô gái vừa dứt câu, một giọng nói khác mang theo sự mỉa mai vang lên, kèm theo đó là tiếng cười lạnh.

Ánh mắt mọi người tập trung về phía đó, một người trẻ tuổi trông cũng không tệ, mắt trái có một vết sẹo, nhưng như vậy cũng không làm ảnh hưởng đến nhan sắc của cậu ta, ngược lại còn làm cậu ta thêm phần hấp dẫn.

Cô gái xinh xắn trông có vẻ không vui, hỏi: "Anh cười gì chứ?"

"Cười cô ngây thơ." Người trẻ tuổi dựa ra sau, dáng vẻ không nhiều sự hứng thú: "Mấy người cho rằng dị nhân học cách dùng súng là để giết vật ô nhiễm à?"

"Chứ là gì?" Một dị nhân khác đặt nghi vấn.

Người đàn ông tựa ra sau, nói: "Thứ đó là dùng để tự sát."

Sắc mặt mọi người thay đổi.

Người đàn ông nhìn họ, cười giễu: "Bây giờ rời khỏi Bộ an toàn vẫn còn kịp đấy."

Chẳng ai nói gì, đợi một chốc, cô gái mặc áo vận động mới nói "Đừng nói mấy cái như có hối hận hay không, có thể sống sót từ sự kiện ô nhiễm rồi trở thành dị nhân, đã là một sự may mắn rất lớn rồi."

Cô gái nói tiếp: "Tôi thấy chẳng có gì không ổn khi gia nhập Bộ an toàn cả, dù sao sau này ai rồi cũng biến thành quái vật thôi...chẳng còn quan trọng nữa."

Cậu trai mặc quần đùi mang dép kẹp nhìn người đàn ông kia rồi nói: "Anh khuyên chúng tôi rời khỏi Bộ an toàn, còn anh thì sao?"

Người đàn ông trợn mắt, "Nếu không phải có người cứu tôi, tôi cũng không đến."

Lê Bạch Thành không tham gia vào cuộc tranh luận, vì hệ thống đang hú trong đầu cậu bảo là muốn viết bản kế hoạch muốn cướp dị năng của người trẻ tuổi này.

Hệ thống giới thiệu về người có sẹo như sau:

[Trì Dã, nhân viên ngoài biên chế của Trung tâm phòng chống ô nhiễm, Thành phố trung tâm số 1, danh sách thiên phú: A-01: Phòng thủ tuyệt đối.

Nhìn con người xếp hạng cho hắn thì cậu cũng biết, đây là một dị năng cực kỳ ghê gớm ở mọi mặt.

Phòng thủ tuyệt đối, có thể phòng thủ mọi tấn công vật lý và tinh thần, tôi tình nguyện gọi nó là người bảo vệ thanh máu!

Ghi chú: Nếu cậu hỏi tôi cảnh giới cao nhất của Phòng thủ tuyệt đối là gì, thì tôi sẽ trả lời là - toàn bộ nhân loại. Đứa trẻ phản nghịch rồi cũng sẽ có ngày trở thành người đàn ông thực thụ, mặc dù chỉ có 8 giây, nhưng ai dám nói 8 giây thì không phải là đàn ông chứ?]

Chưa đợi cậu nói gì, hệ thống lại tiếp tục nói:

[Chậc, thằng nhóc đáng thương, mãi mãi sống dưới bóng ma tuổi thơ, hắn thật sự không muốn gia nhập bộ an toàn, nếu không chúng ta giúp hắn đi, tìm một cơ hội xử hắn, như vậy thì hắn không cần gia nhập bộ an toàn nữa, còn chúng ta thì có được danh sách thiên phú của hắn.

Kế hoạch thông qua.]

Lê Bạch Thành giật giật khóe miệng, hệ thống ngu ngốc lại lên cơn nữa.

[...]

Lê Bạch Thành nhìn người trẻ tuổi bơ phờ, chẳng muốn làm gì, chợt thấy hiếu kỳ, rốt cuộc không nhịn được hỏi hệ thống bóng ma tâm lý tuổi thơ của đối phương.

[Cũng không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là hắn xém chút bị mẹ ruột giết ấy mà.]

Không đợi Lê Bạch Thành hỏi thêm, hệ thống châm biếm:

[Người phụ nữ đó khi biết sắp biến thành vật ô nhiễm, bà ấy muốn nhìn thấy con mình thì có gì sai? Là một người mẹ, muốn thì thấy con mình lần cuối thôi.

Bà ấy không muốn làm hại hắn, nhưng bà ấy lại biến thành quái vật trước mặt con trai mình, còn xém chút giết chết nó.

Một đứa trẻ 12 tuổi tận mắt nhìn thấy mẹ mình biến thành quái vật, lại chứng kiến cha ruột giết chết bà ấy, thì có chút ảnh hưởng tâm lý thời thơ ấu âu cũng chuyện thường tình.]

Lê Bạch Thành ngước mắt, lẳng lặng nhìn dáng vẻ chán nản của Trì Dã.

Bộ quốc phòng, doanh trại huấn luyện Đao Phong.

"Đội trưởng, đây là danh sách dị nhân đến chỗ chúng ta tập huấn lần này." Một binh sĩ nhanh chân bước vào, đưa danh sách cho Nhiếp Trường Phong."

Nhiếp Trường Phong nhận lấy, nhìn sơ qua, sau đó đưa cho phụ tá.

Phụ tá xem một lúc, "Chậc, thế mà có một dị nhân cấp A, họ Trì...cùng họ với tư lệnh của Quân đội quốc phòng của chúng ta, chắc không phải thân thích của Tư lệnh đâu nhỉ?"

"Con trai ổng đó."

Nhiếp Trường Phong nói.

"Hả? Tư lệnh có con?" Phụ tá ngạc nhiên.

Nhiếp Trường Phong nhìn phụ tá, giọng điệu lạnh nhạt: "La lối cái gì?"

"Không phải, cái này sao mà đào tạo? Nếu ra tay nặng quá chúng ta có bị trả thù không?"

Nhiếp Trường Phong bĩu môi: "Cậu xem Trì tướng quân là loại người gì, ông ấy sẽ vì chút chuyện này mà trả thù cậu?"

Phụ tá ừm một tiếng, "Có câu này của đội trưởng, em yên tâm rồi, đến khi đó dm muốn nghiêm khắc như nào thì nghiêm khắc như thế ấy! Dù sao cũng vì muốn tốt cho họ mà thôi."

Phụ tá nói xong tiếp tục xem danh sách, người khác cũng rất bình thường đều thức tỉnh dị năng từ các sự kiện ô nhiễm, chỉ khi nhìn thấy hồ sơ cá nhân của một người trong số đó, phụ tá cứng đơ cả người.

"Đờ mờ!"

"Sao thế?" Nhiếp Trường Phong nghe Phụ tá la lên, khó hiểu. Hắn chẳng nói nhiều, giật lấy tờ danh sách, cũng đờ người.

Họ và tên: Lê Bạch Thành.

Thuộc thành phố: Thành phố trung tâm số 2. [Trước khi gia nhập Thành phố trung tâm số 2, sinh sống ngoài vùng hoang dã, làm dị nhân hoang dã.]

Kinh nghiệm: Giải quyết một nguồn ô nhiễm cấp A, một nguồn ô nhiễm cấp B, một nguồn ô nhiễm chuẩn cấp A, và một số cống hiến đặc biệt khác.

Danh sách thiên phú: Hệ cảm nhận cấp C, Nguy hiểm báo động trước.

— Chỉ cần không chết, thì cứ huấn luyện đến chết cho tôi!!!

Ở cuối danh sách còn viết thêm một câu như thế, không biết người nào đã viết, nhưng nhìn số dấu chấm than đằng sau cũng thấy tâm trạng người đó kích động biết bao nhiêu.

"Dị nhân hệ cảm nhận... còn chỉ có cấp C, mà lại có thể giải quyết nguồn ô nhiễm cấp B và A? Dữ dằn quá...."

"Thảo nào bên trên yêu cầu chúng ta đến huấn luyện nhóm dị nhân này, xem ra rất sợ bọn họ đi đời nhà ma."

Trợ thủ cảm thán "Bây giờ em bắt đầu nóng lòng muốn gặp dị nhân hoang dã đó rồi ấy."

Nhiếp Trường Phong nhìn về phía cổng lớn, híp mắt.

Hai người vừa nói vào đi vào nơi đóng quân.

Bước chân Nhiếp Trường Phong khựng lại khi nghe một nhóm người đang hứng thú thảo luận gì đó.

"Ba cái? Ông nghe tin đồn à?"

"Thật đó, không gạt ông! Bạn tôi làm việc trong Viện nghiên cứu nói cho tôi nghe đấy, thí nghiệm tiếp xúc thành công liên tiếp ba lần! Mà ba người đó còn là binh sĩ của Bộ quốc phòng chúng ta!" Người đàn ông này cao chừng 1m6, không cao nhưng đầy cơ bắp, nhìn là thấy đánh đấm rất khỏi, nói bằng giọng địa phương.

"Tỷ lệ thành công của thí nghiệm tiếp xúc thấp đến mức khiến người khác phát điên, thành công ba lần liên tục, còn khó hơn cả trúng độc đắc..."

"Ê thiệt đó, tôi cũng nghe nói nè, bạn chung đội trước kia của tôi có quen biết một người trong số họ, hôm đó họ đi bốn người, người vào đầu tiên...mấy ông hiểu mà." Binh sĩ hơi khựng lại, nói tiếp, "Ba người họ đã chờ chết, kết quả đợi họ ra ngoài, ghê gớm, ba người đều thành công! Người trong phòng thí nghiệm sốc hết! Giữ lại phòng thí nghiệm, không nói không rằng kiểm tra ba người họ, đào hết gốc rễ tám đời tổ tiên họ lên, sàng lọc cả gen, chỉ vì muốn tìm xem bọn họ có điểm chung nào."

Một ai đó hiếu kỳ hỏi:

"Vậy bọn họ có điểm chung gì?"

"Kết quả là không có điểm chung nào hết." Binh sĩ nhún vai.

Viện nghiên cứu số 1.

Ba binh sĩ bị kiểm tra đến kiểm tra lui đã mệt như chó, nhìn mấy nghiên cứu viên đấy phấn khởi bên ngoài, đồng thời cười khổ.

"Ngoài việc từng là binh lính, tiếp xúc với vật ô nhiễm.... Bọn họ chẳng có điểm chung nào cả, ngay cả trình tự gen cũng đã được sàng lọc, làm binh lính và tiếp xúc vật ô nhiễm, rất nhiều chiến sĩ phù hợp điều kiện này."

Nghiên cứu viên đeo mắt kính nhăn mặt, tay nắm chặt tóc, cái đầu chẳng còn mấy sợi trở nên rối nùi.

Nữ nghiên cứu viên bên cạnh cúi gằm mặt, thâm quầng dưới mắt hai người sậm thấy rõ, hiển nhiên thức cả đêm không ngủ.

"Vẫn còn làm việc sao?"

Nhóm nghiên cứu viên thấy người đàn ông đi vào vừa định đứng lên thì ông ấy vẫy tay, ý bảo không cần, "Đừng để tâm đến tôi, mọi người tiếp tục đi, tôi không biết làm thí nghiệm, chỉ có thể cổ vũ cho mọi người thôi.

"Nhiệm chủ nhiệm đừng nói thế... nếu không có anh quản lý phòng thí nghiệm ngăn nắp nề nếp như này, chúng em đã điên lâu rồi!"

"Đúng thế, nếu không có chủ nhiệm Nhiệm cân bằng, giúp phòng thí nghiệm tìm tài liệu, chúng em đâu làm việc thuận lợi được như thế này."

Nhiệm Sở Nhiên mỉm cười, không nói gì, ông đứng thẳng lưng, trông như một cây thông sừng sững, lấy báo cáo của mấy nhân viên qua xem.

"Xin lỗi chủ nhiệm, bọn em vẫn chưa tìm được điểm chung của họ..."

Chủ nhiệm Nhiệm ừ một tiếng, "Tôi biết, tôi chỉ xem sơ thôi."

Xem xong hồ sơ đã được cái nhân viên sắp xếp lại, Nhiệm Sở Nhiên híp mắt, đặt hồ sơ xuống, rời khỏi phòng thí nghiệm. Bên ngoài có hai người đang đứng, chị gái mặc áo đua xe thấy Nhiệm Sở Nhiên bước ra, lập tức đi theo. Chị gái hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, người nọ lập tức gật đầu.

"Nhiễu tín hiệu."

Ngay khi người đàn ông cất lời, camera nháy đỏ một cái.

Tiếng nói vang từ sau lưng Nhiệm Sở Nhiên: "Bọn họ đang điều tra chú, cháu dùng dị nhân nghe được nội tâm của họ."

Nhiệm Sở Nhiên nghe thế bình tĩnh nói: "Chú biết."

Sắc mặt người phụ nữ mặc đồ đua xe có hơi khó xem: "Nhiều nhất là nửa tháng, bọn họ sẽ theo manh mối từ thuốc nổ điều tra đến chúng ta, nếu để họ biết chú giao dịch với..., bọn họ sẽ tử hình chú đấy."

Nhiệm Sở Nhiên ừ một tiếng, "Chú biết."

Nhiệm Sở Nhiên nhìn cô: "Giúp chú một việc."

Cô ta thở hắt ra, "Yên tâm cháu đã sắp xếp xong rồi, sẽ đưa chú đi, cháu còn lo chú không đồng ý..."

Nhiệm Sở Nhiên lắc đầu "Không, không phải đưa chú rời khỏi Thành trung tâm, việc chú muốn cháu làm là ..."

Nhiệm Sở Nhiên quay đầu nhìn phòng thí nghiệm, hơi ngừng lại: "Xác nhận được điểm chung của ba người họ."

"Cái gì?" Người phụ nữ mặc đồ motor cứng người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com