TruyenHHH.com

Dmed Toi Khong The Nao Lai La Thien Tai Di Dong Nhat Chi Vo Ke

Ngay lúc Lê Bạch Thành đang tự an ủi bản thân.

Đội hậu cần của Chúc Long dùng một tốc độ mà mắt thường khó thấy được bao vây anh, căng thẳng nhìn về chỉ số trên máy dò cảm biến.

Lê Bạch Thành thấy mọi người vây quanh Chúc Long, cảm thấy bản thân không nên quá khác người, cậu cũng đi qua.

Khi thấy mấy chữ "tim đập nhanh" trên màn hình, hệ thống lập tức chế giễu cậu —

[Cậu nhìn đi, tui nói có sai không! Anh ta chỉ thấy cậu nhìn mà tim đã đập nhanh. Anh ta thích cậu.]

Lê Bạch Thành đang cố lờ hệ thống đi, mặc dù không biết vì sao, cậu thấy hơi tin tin.

Lúc đó đội hậu cần cũng nhìn rõ lý do cảnh cáo của máy dò cảm biến, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, rồi mới thấy khó hiểu.

Rốt cuộc Chúc Long đang gặp vấn đề gì?

Trước kia nào xảy ra những việc như này?

Nhất thời, cả căn phòng không một ai cất lời, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi bay rèm cửa.

Một lúc lâu sau, Hứa Trầm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Vậy nên, cậu..... đang gặp vấn đề gì?"

Hứa Trầm điều chỉnh biểu cảm và làm cho bản thân giọng nói của bản thân nghe hết sức bình thường.

Khóe miệng ông giật giật, có trời mới biết vừa rồi ông sợ biết bao nhiêu, xém nữa đã bị hù chết, ông chẳng dám nghĩ đến việc Chúc Long xảy ra chuyện, phải biết rằng một khi Chúc Long có vấn đề, ý chí của nhân loại chắc chắn sẽ tan vỡ, và khỏi cần nói đến Thành trung tâm, việc sụp đổ chỉ là sớm muộn.

Từ lâu Chúc Long đã là trụ cột tinh thần trong lòng của mọi người, chỉ cần Chúc Long còn sống, con người mới thật lòng tin tưởng — nhân loại vẫn còn tương lai.

Không phải họ chuyện bé xé to, là do Chúc Long quá quan trọng.

Chúc Long lạnh nhạt liếc nhìn cảnh cáo của máy dò cảm biến, thản nhiên nói: "Không phải trên đó viết rõ rồi sao? Tim đập nhanh."

Ông xoa mi tâm, nhìn Chúc Long hỏi: "Vậy thì tại sao tim cậu lại đập nhanh?"

"Không biết."

Chúc Long ho nhẹ, mặc kệ ánh mắt của mọi người, cứ thế nhắm mắt lại.

Lê Bạch Thành đang muốn thể nghiệm cái gọi là giữa ngày và ngày, thì trời tối.

Hiển nhiên người của đội hậu cần gặp cảnh này mãi, trong bóng tối mù mịt bật một ngọn đèn lên, mặc dù nguồn sáng không mạnh nhưng cũng đủ sáng.

Lần trước ở trong công ty của Phù du, khi Chúc Long nhắm mắt đèn của công ty đâu có xài được.

[Đèn mà đội hậu cần dùng cũng giống máy kiểm tra ấy, được gia công riêng, có thể chống ô nhiễm ở một mức độ nào đó.

Thuận miệng nói một câu, nơi ở của Chúc Long cũng được gia công bằng chất liệu đặc biệt, có thể ngăn cách ô nhiễm ngày đêm từ Chúc Long, chứ đâu thể mỗi lần Chúc Long ngủ thì người của Thành phố trung tâm số 1 sẽ kết thúc cuộc sống về đêm, giải pháp tuy khó nhưng cùng một đạo lý.]

Thành phố trung tâm số 1, trung tâm quan sát Chúc Long.

Có một bé gấu trúc cỡ bằng bàn tay cầm điện thoại, dùng cái móng nhỏ mềm xèo khó khăn mở thư viện ảnh ra, chọn một bức ảnh hình con gấu trúc bé xíu giận dữ —

[Khi nào anh mới về!] jpg.

Trong lúc bé gấu trúc đang bận rộn, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu Gấu trúc, nhẹ nhàng xoa đầu, sẵn đó còn vuốt đuôi.

Bé gấu trúc tức giận quay đầu, khoanh tay, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc hệt như một con người, hất cái tay bị đứt lìa quái lạ bất thường kia ra.

Bé gấu trúc chỉ tay vào điện thoại, thở phì phò nhìn chủ nhân của bàn tay đang ngồi bên kia như đang nói: Không thấy tui đang bận hay sao?

Cứu.

Đáng yêu chết mất! Hèn chi lần trước họ Lưu kia bị thương nặng ở lại phòng thí nghiệm của Chúc Long trị xong sống chết cũng không chịu đi.

Ai thấy mà không mê muội chứ.

Người nọ dùng cánh tay còn lại tự vỗ vào trán, sau đó liếc nhìn cánh tay dù bị đứt lìa nhưng vẫn có thể điều khiển được, ho nhẹ "Bé muốn viết cái gì? Anh viết dùm bé cho."

Bé gấu trúc nhướng mày, quay cả đầu nhìn về phía người đàn ông, cứ như đang suy nghĩ có cần sự trợ giúp của đối phương hay không, cuối cùng nó cúi đầu nhìn móng vuốt lông xù của mình, miễn cưỡng đồng ý.

Theo chỉ hủy của Gấu trúc, người đàn ông dùng cánh tay bị cắt thành vô số đoạn bấm bàn phím, nụ cười như muốn kéo tới mang tai.

Rất có cảm giác nuông chiều như "Được được được, nghe bé hết, bé nói đúng."

Phòng thí nghiệm Chúc Long, nhân viên giám sát nhìn bé gấu trúc chỉ huy người đàn ông bị đứt tay, cười chẳng khác gì mẹ già.

Nhìn bé gấu trúc ngồi trên sô pha như một cục cơm nắm, loay hoay với chiếc điện thoại bự bằng bản thân mình, mấy nhân viên nhịn không được mỉm cười.

"Mấy ông đoán thử nhà dị năng này sẽ ăn vạ ở chỗ chúng ta bao nhiêu lâu?" Một nhân viên nhìn một người một gấu trúc tương tác với nhau, trêu.

Nhân viên tóc ngắn liếc nhìn người đàn ông cụt tay, nói khẽ: "Ít nhất phải một tháng."

"Thôi thấy phải hơn thế, nhà dị năng lần trước đã nằm ở chỗ chúng ta hai tháng, mấy bữa trước còn thấy tên đó giả dạng thành nhân viên trà trộn vào đây sờ mó Tiểu Quả Lại của chúng ta kìa!"

Mấy nhân viên trẻ tuổi cùng thảo luận, chợt phát hiện sau lưng mình có thêm một cái bóng, quay người đối diện với gương mặt của chủ nhiệm.

"Chào, chào chủ nhiệm!"

Một người phụ nữ tầm 50 tuổi đeo kính rất có phong cách ho nhẹ: "Làm việc phải cho ra làm việc, trộm xem Tiểu Quả Lại không phải không được, nhưng không được làm chậm trễ công việc."

"Vâng ạ, Chủ nhiệm Diệp!"

Mấy nhân viên lập tức gật đầu, bắt tay vào làm việc.

Người phụ nữ được gọi là Chủ nhiệm Diệp gật đầu nhìn mấy người họ rời khỏi, lẳng lặng ngồi trước màn hình theo dõi trong phòng giám sát, nhìn người đàn ông và bé gấu trúc trong màn hình.

Ký ức như thủy triều ập đến.

Ba mươi năm trước, lúc bà chưa phải là quản lý của phòng thí nghiệm Chúc Long, chỉ là một nhà nghiên cứu bình thường, khi đó Chúc Long mặc dù cũng mạnh nhưng không phải là sự đặc biệt duy nhất.

Hôm đó, Chúc Long mang một bé gấu trúc nhỏ như bàn tay trở về, tất cả mọi người ai cũng cho rằng con gấu trúc đó khó qua khỏi, bà nhớ con gấu trúc nho nhỏ đó vừa mới sinh không được bao nhiêu lâu, lông chưa còn mọc đã bị mất tứ chi.

Nhìn qua chẳng giống gấu trúc chút nào, giống một con chuột lớn hơn.

Nhưng một con gấu trúc như vậy bị đặt vào trong lồng giữ ấm không chỉ không mọc ra tay chân, thậm chí còn sở hữu dị năng trị liệu khác người.

Sau khi kiểm tra xác định, con gấu trúc này không chỉ có dị năng "Tự lành", mà còn sở hữu dị năng "Trị liệu", mặc dù khá chậm, nhưng hiệu quả rất tốt.

Nhưng từ đó về sau, dù lông của Tiểu Quả Lại có mọc ra, lại không lớn được nữa.

Là một người đã từng nhìn thấy gấu nó trúc ở thế giới cũ, bà phải nói một câu, Tiểu Quả Lại bánh gạo nếp đáng yêu quá mức!

Từ lúc đến nơi này làm việc, bà từ một cô gái trẻ cũng thành 50 tuổi rồi, vẫn hay có người hỏi bà là có phải mới 30 hay không.

Thành phố hóa đá.

Trong màn đêm, ngôi sao tỏa sáng.

Rõ ràng chỉ có một nguồn ánh sáng yếu ớt lại khiến người khác có cảm giác an toàn.

Đàm Ninh ngồi bên ban công, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta im lặng không tiếng động, cả đoạn đường hầu như chẳng lên tiếng.

Lê Bạch Thành cũng nhìn lên bầu trời đầy sao, có lẽ do có Chúc Long ở đây, ánh sao bên ngoài đêm nay sáng rỡ vô cùng.

"Cậu biết không?"

Trần Túy cầm kính viễn vọng đột nhiên hỏi.

Tất cả mọi người gần như bị Trần Túy thu hút sự chú ý, Trần Túy nhìn lên bầu trời nói tiếp: "Mỗi một nguyên tử trong cơ thể của là từ một ngôi sao đã nổ tung, các nguyên tử bên tay trái và tay phải của bạn đến từ những ngôi sao khác nhau, có lẽ chúng ta đều là những vì tinh tú."

Trần Túy đưa kính viễn vọng cho Đàm Ninh, Đàm Ninh do dự mấy giây mới nhận lấy.

Lê Bạch Thành nhìn tay trái và phải của bản thân.

........

Sáng ngày thứ 2.

Thật ra Lê Bạch Thành không có tính là sáng sớm hay không nữa, vì khi Hành Dã mở mắt thì trời sáng rỡ rồi.

Ánh nắng xuyên qua khe hở của toà nhà rọi xuống, những hạt bụi li ti bay cuồn cuộn trong không trung.

Những con quái vật dùng một tốc độ cực nhanh lao về phía Lục Thương và Đàm Ninh.

Mắt thường khó mà thấy rõ trạng thái của chúng, nếu không phải Chúc Long đang đứng cạnh, có lẽ Lê Bạch Thành đã quay đầu bỏ đi.

Sao con nào con nấy nhìn phát gớm vậy.

Trong đó có một quái vật màu xám đen, đầu nó trông như trái óc chó đã bị ăn mất một nửa, mạch máu nằm khúc khuỷu như thịt trái óc chó rung lắc trên đầu, sau lưng là một cái đuôi dài gớm ghiếc như ma quỷ bò lên từ địa ngục.

Lê Bạch Thành chuyển mắt nhìn sang con quái vật khác, câm nín.

Con quái vật này xem như là vật ô nhiễm hình người, một nửa mang khuôn mặt người một nửa là những lưỡi dao sắc bén, cả khuôn mặt trông như cái máy xay thịt.

Sao lại có thể trông lạ lùng như vậy được!

Nhìn thêm một lần.

Ngay lúc Lê Bạch Thành đang nghĩ, con quái vật đó cũng chú ý đến cậu, nó xoay người một cách quái dị leo lên mặt tường xông đến chỗ cậu.

Tao chỉ nhìn mày một cái thôi, không nhất thiết, thật sự không cần thiết.

Lê Bạch Thành đang định trốn thì một bóng người bước lên trước, dưới ánh nắng để lại một cái bóng thật to lớn.

Hành Dã một tay đút vào túi đứng chắn trước cậu, anh chỉ nhẹ nhàng nâng tay trái lên rồi nắm lại.

Vật ô nhiễm đó như bị một thứ vô hình bóp nát.

Lúc Lê Bạch Thành đang nghĩ có cần phải tránh những phần máu bắn tới hay không thì xung quanh vật ô nhiễm đó như có một lá chắn vô hình, che đi những giọt máu bắn tung toé, máu đỏ đọng lại trên không trung tạo thành một chiếc hộp vô hình.

Mặc dù đã từng xem cách Chúc Long xử lý vật ô nhiễm trên mạng, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì sự chấn động đó trên video khó mà so sánh được.

Không thể định nghĩa trợn tròn mắt, thậm chí nó còn nhìn cái móng vuốt của mình, nó yên lặng, đối với việc Chúc Long sờ đầu mình không có dám có ý kiến nào nữa.

[Đó là sức nén không gian, Chúc Long có thể tạo ra một không gian mang theo sức nén, quái vật hệ huyết nhục anh ta nhắm mắt cũng xử được, đây cũng là nguyên nhân tôi đề nghị cậu ra ngoài cùng anh ta.]

Nghe hệ thống giải thích xong, Lê Bạch Thành cảm thấy giống hệt như những gì cậu đã nghĩ, hệ thống lại nói tiếp —

[Ding dong — Chúc mừng ký chủ, nhận được dị năng Tự lành, cậu có thể tự rạch da để thử hiệu quả.]

Lê Bạch Thành: Cũng không cần thiết lắm.

[Đúng rồi, tui khuyên cậu tốt nhất nên luôn đi cùng Chúc Long, dù sao chỉ có ở cạnh anh ta mới an toàn tuyệt đối, dù là Trần Tuý có thể một tay tạo đạn hạt nhân cũng sẽ bị nhà dị năng khác khống chế, riêng Chúc Long thì không.

Với lại chỉ số ô nhiễm của Trần Tuý rất cao, nếu không phải tình huống cực kỳ nguy cấp ông ta sẽ không tuỳ tiện sử dụng năng lực, Chúc Long thì khác, anh ta thích thì dùng.

Tiện đó nói cho nghe, thật ra chỉ số ô nhiễm của Chúc Long cao hơn Trần Tuý, anh ta đã đạt ngưỡng 100%, đúng thế, Chúc Long và vật ô nhiễm chẳng có gì khác biệt cả, nhưng vì có sự tồn tại của máy chơi game, chỉ số của anh ta ổn định ở 55% một cách kỳ diệu.

Ghi chú: Chỉ số ô nhiễm của máy chơi game cũng là 10% giống cậu ó.]

Nghe hệ thống nói xong, Lê Bạch Thành nhìn về phía cái máy chơi game Tetris màu hồng mà Chúc Long đang cầm trong tay.

Đàm Ninh và Lục Thương huấn luyện một buổi chiều, hiển nhiên đã thuần thục với dị năng hơn.

Lục Thương đã khống chế được ngọn lửa, trông hắn giống như mấy nhà pháp sư hệ hỏa trong tiểu thuyết của thế giới cũ, lúc mới bắt đầu còn cần khống chế lửa để tấn công quái vật, nhờ có Hứa Trầm nhắc nhở, sau khi hắn đổi cách tấn công thì đã có thể làm cho quái vật tự cháy.

Còn cách sử dụng danh sách thiên phú - Thiên dẫn của Đàm Ninh chính là lợi dụng sức nặng của trọng lực làm chậm hành động của vật ô nhiễm, dưới sự hướng dẫn của Hứa Trầm đổi thành đè trọng lực lên người vật ô nhiễm làm chúng gãy xương.

"Đúng, chính là như vậy," Âm thanh của Hứa Trầm vang lên từ máy liên lạc, "Tôi kiến nghị cậu nên khống chế một vật ô nhiễm trước, sau đó tăng số lượng lên."

"Đương nhiên sẽ có đội vũ trang phối hợp với cậu, cậu có thể yên tâm dùng cách cũ của mình, hạn chế hành động của vật ô nhiễm, sau đó đội vũ trang dùng súng giải quyết chúng nó."

Đàm Ninh nghe xong liên tục gật đầu, không ngừng khống chế năng lực của mình.

Mọi người ăn đồ ăn đóng hộp quân dụng, Chúc Long cúi đầu xem điện thoại, sau đó đưa nó cho một thành viên của đội hậu cần đang ngồi kế bên.

Làm cái gì đấy?

Lê Bạch Thành hiếu kỳ, một giây sau hệ thống lập tức ba hoa về nó:

[Chúc Long nhận được tin nhắn của Bé gấu trúc, anh ta lười trả lời nên để bộ hậu cần trả lời thay, làm người nói chuyện giúp. Không sai, Hành Dã hời hợt như vậy đó.]

Nhưng đó là gấu trúc ấy!

Sao anh dám!

Lê Bạch Thành xoay phắt lại, trộm nghía điện thoại trên tay Phùng Ngọc Châu, trên màn hình là mấy cái icon hình gấu trúc kèm theo dòng chữ:

[Khi nào anh quay lại] jpg.

[Nhớ anh, mỏi mắt mong chờ] jpg.

[Chỉ chỏ] jpg.

[Hu hu hu, bé sắp bị hói rồi] jpg.

[Bé đã khóc thầm] jpg.

Mỗi một bức ảnh là một gương mặt gấu trúc đáng yêu, sau cùng là một tấm hình một con gấu trúc nhỏ cỡ bàn tay lấy móng vuốt che miệng, trông vô cùng đáng thương, giống như thật sự đang khóc vậy.

Đội hậu cần của Chúc Long hầu như đều rất thích Bé gấu trúc, thậm chí còn tranh làm người trả lời thay, cũng không biết gấu trúc có biết người nói chuyện với nó sau chiếc điện thoại không phải là Chúc Long hay không nữa.

Lê Bạch Thành nghĩ thế, hệ thống chợt cười dị——

[Cậu có phát hiện Trần Túy và Hứa Trầm đã hai mươi phút chưa nói gì qua thiết bị liên lạc không, hihi, bọn họ bị người ta bắt cóc rồi.]

Lê Bạch Thành nghe xong chậm rãi hiện lên dấu chấm hỏi: Ai?

[Không phải tui nói rồi hả, lần này ra ngoài sẽ gặp Nữ hoàng của bảo hiểm Deep Blue mà? Đội Nữ hoàng khi đang làm nhiệm vụ thì vô tình gặp phải Ca sĩ trên đường, một nửa thành viên trong phân đội của bọn họ đang nghe Ca sĩ biểu diễn, vì để cứu họ, khi Nữ hoàng biết Trần Túy đang ở thành phố hóa đá, đã bắt cóc một sức chiến đấu mạnh mẽ như Trần Túy.

Nữ vương làm người rất có nguyên tắc, vì để đảm bảo Hứa Trầm không xảy ra chuyện nên cô ấy bắt cóc chung với Trần Túy luôn.]

Cái này là cuộc tương ngộ đẹp đẽ cậu nói? Sao bọn họ dám làm vậy? Trần Túy là chủ nhiệm của Trung tâm phòng chống ô nhiễm đó! Còn Hứa Trầm là một nhà khoa học cực kỳ quan trọng!

[Phân đội của Nữ hoàng đâu phải lần đầu làm vậy đâu, Nữ hoàng phụ trách bắt cóc người khác, đa số không ai có thể chống lại ô nhiễm đặc hiệu của cô ấy, cầm lòng không đậu yêu cô ấy, sau khi làm xong việc, cô ấy sẽ để cho dị nhân khống chế tâm trí loại bỏ hoặc làm mờ ký ức của người bị bắt cóc.

Ngoài ra nói một câu, bọn họ dùng cách này để xài free đội hậu cần của Trung tâm phòng chóng ô nhiễm rất nhiều lần.]

Lê Bạch Thành: "......."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com