Dm Yeu Mot Ke Ngoc Thuy Thien Thua
Cập nhập nhanh nhất tại: https://tuhi030.wordpress.com/2018/04/17/yeu-mot-ke-ngoc-65/
Giản Tùy Anh đã hơn cả tháng nay chưa về nhà nên ba hắn hào hứng khui hẳn chai rượu Mao Đài[1] người ta mới đem tặng.Hắn uống với ba và Tiểu Lâm vài ly. Nhìn ba mình uống đến mức đỏ cả mặt, hắn dường như cảm giác ông thoáng cái đã già đi nhiều.Dạo gần đây ba hắn mới thâu tóm một công ty vận tải biển, hiện tại đang bận “chạy” hạn ngạch[2], gấp rút đuổi kịp xu hướng thời đại, tập trung về mảng xuất nhập khẩu. Dù ba hắn có tuổi rồi nhưng đến giờ vẫn chưa có lấy một ngày nhàn rỗi. Mấy hôm nay đoán chừng phải bôn ba nhiều nơi nên trông có vẻ còn đen hơn chút ít.Ba hắn uống hơi nhiều, bèn lên lầu nghỉ ngơi trước.Giản Tùy Anh còn ở lại dưới lầu bàn chuyện với Giản Tùy Lâm, phân tích về tình hình ở Bắc Hải và mấy điều bản thân đang lo ngại.Nếu gương mặt Giản Tùy Lâm không đỏ bừng lên vì uống rượu, dám chắc Giản Tùy Anh đã nhìn ra sắc mặt thất thường của cậu ta.“Nói chung là cậu đi Bắc Hải một chuyến, có thể tránh chạm mặt với Lý Huyền càng tốt. Bắc Hải cậu đi hai lần rồi, chắc không còn xa lạ gì nữa. Việc này giao cho cậu đấy.”Giản Tùy Lâm máy móc gật đầu: “Dạ anh, em biết rồi.”“Tra rõ cho anh, rốt cuộc bên trong có vấn đề gì. Nếu Lý Huyền thực sự vì lợi tư mà dám hãm hại anh, anh cũng không để cho hắn dễ sống đâu.” Giản Tùy Anh nhân lúc rượu vào nói vài câu mạnh miệng vậy thôi, chứ thực tình trong lòng hắn cũng tỏ. Cho dù Lý Huyền có đáng khinh thật chăng nữa, hắn cũng đâu thể vì thế mà làm gì được Lý Huyền.Thứ nhất là bởi tổn thất không quá đáng kể, từ đó mà trở mặt với nhau thật sự không đáng lắm, hai là dầu gì đó cũng là anh trai người yêu hắn, hắn không nể mặt Lý Huyền thì cũng phải nể mặt Lý Ngọc.Hắn muốn làm rõ chân tướng vụ này, chỉ đơn thuần là muốn xóa bay cảm giác chán ghét khi bị đâm sau lưng một cách triệt để.Giản Tùy Anh uống rượu vào là không thể lái xe, vì vậy tối nay hắn sẽ ngủ lại đây.Sau khi Giản Tùy Lâm về phòng, cầm di động mở danh bạ tra đến số Lý Ngọc, trầm tư rất lâu nhưng vẫn không ấn xuống.Cuối cùng nhắn cho Lý Ngọc một tin, hỏi ngày mai cậu đến công ty được không.Một lát sau, Lý Ngọc đáp lại đúng một chữ: “Được.”Giản Tùy Lâm cất di động, đầu óc đặc sệt ngả vào lưng ghế, đôi mắt trong bóng tối khép hờ, trống rỗng nhìn màn đêm ảm đạm.Lúc này di động chợt vang lên âm báo có tin nhắn, cầm lên thì thấy vẫn là của Lý Ngọc, cậu hỏi: “Có chuyện gì sao?”Có chuyện gì sao….Khóe miệng Giản Tùy Lâm nhếch lên cười giễu. Đùa à, trong khi thứ mình hằng khao khát phải bỏ bao công sức để tranh đoạt bằng mọi giá, thì “thằng bạn tốt” này lại có được tất thảy mà chẳng tổn hao tí gì. Trên tất cả, Lý Ngọc chính là kẻ không có tư cách hỏi cậu ta câu này nhất.Hiện tại chỉ cần nhắc đến cái tên “Lý Ngọc”, nỗi căm hận trong lòng lại mãnh liệt trào ra không sao áp chế nổi.Ném di động lên bàn, nó lững thững đi đến phòng Giản Tùy Anh.Giản Tùy Anh đang ngủ say sưa.Có lẽ nhờ có cồn tương trợ, lá gan Giản Tùy Lâm cũng lớn hơn bình thường. Nó ngồi xuống mép giường, vặn sáng bóng đèn mờ, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt Giản Tùy Anh khi ngủ.“Anh…” Nó dịu dàng vuốt ve gò má ấm áp của Giản Tùy Anh: “Anh à, phải đến tận bao giờ anh mới chịu nhìn về phía em đây.” Rồi cúi xuống, hôn lên cánh môi còn thoang thoảng mùi rượu.“Hắn rốt cuộc có điểm gì tốt, có điểm gì hơn em chứ.” Tay Giản Tùy Lâm lướt nhẹ dọc theo sống mũi, môi đến hầu kết.“Vì sao anh lại thích hắn…” Đầu lưỡi khéo léo luồn vào khoang miệng Giản Tùy Anh, đảo qua hàm răng đều tăm tắp, “Vì sao, vì sao lại cứ phải là hắn!” Tay Giản Tùy Lâm đột nhiên siết lại, bóp chặt yết hầu Giản Tùy Anh.Nếu không buông tay ngay lúc này, chẳng mấy chốc anh trai sẽ không còn trên cõi đời này nữa.Cứ thế mà đem tất cả chôn vùi cùng hắn, chỉ cần duy trì thêm mấy mươi giây nữa thôi, chỉ cần mấy mươi giây này qua đi, sẽ đặt dấu chấm hết cho tất cả.Sẽ kết thúc cả ư? Có thật vậy không anh…Giản Tùy Lâm như bị điện giật rụt phắt tay lại.Nhìn Giản Tùy Anh trong lúc ngủ khó chịu đến nhíu chặt đầu mày, Giản Tùy Lâm lại cảm thấy trái tim mình quặn thắt đau đớn.Lại lần nữa đến gần anh, Giản Tùy Lâm đặt những nụ hôn trấn an nhỏ vụn lên cổ hắn, miệng khe khẽ nỉ non trong vô thức: “Anh, anh nhất định sẽ là của em, cả thân thể lẫn trái tim này chỉ có thể thuộc về em mà thôi…”Giản Tùy Anh bực không thể tả.Chẳng biết tối qua uống say đã đụng phải cái gì mà trên cổ bị bầm một vết rõ to, thật làm hắn ngại gần chết.Nhất là lúc tới công ty, mấy cô nhân viên đều dùng ánh mắt ái muội nhìn hắn, đoán chừng hiểu lầm cả đám rồi.Đến tận giờ nghỉ trưa hắn mới biết Tiểu Lâm với Lý Ngọc ở công ty cả buổi sáng.Giản Tùy Anh rất hài lòng, hai đứa nhóc dạo này đỡ làm biếng hơn hẳn.Hắn nhờ thư ký Lương đặt chuyến bay tối nay cho Giản Tùy Lâm, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu kiểu như “phải có thành quả mới được vác mặt về”.Hắn ở công ty bàn bạc qua hai cuộc thoại đã đến giờ cơm trưa.Thư ký Lương đi theo hắn đã nhiều năm, luôn biết để ý quan sát, cô nhận ra rằng chỉ cần Lý Ngọc đến công ty, thì nhất định phải đặt luôn hai phần cơm trưa đến văn phòng của Giản Tùy Anh.Giản Tùy Anh ngồi chờ một hồi vẫn chưa thấy Lý Ngọc đến ăn, gọi điện thì không ai nhấc máy. Tuy rằng hắn có hơi đói nhưng lại không muốn xơi trước, nên bèn đi tìm Lý Ngọc.Tòa nhà nay cũng nằm trong số các tài sản của hắn, trụ sở công ty chiếm ba tầng lầu, còn những tầng khác để cho thuê. Muốn tìm một người ở ba tầng chưa hẳn là khó.Hắn vừa hỏi thì có người nói thấy Lý Ngọc với Giản Tùy Lâm hiện ở phòng họp, không biết đang bàn chuyện gì.Giản Tùy Anh đi về hướng phòng họp.Bốn bề phòng họp bao quanh bởi kính cường lực dán decal cát mờ khoảng giữa. Nếu người bên trong đứng thì từ ngoài nhìn vào chỉ thấy nửa người trên, còn nếu ngồi cũng chỉ nhìn được nửa dưới.Bấy giờ trong phòng họp có hai người, một ngồi một đứng.Giản Tùy Anh thấy Giản Tùy Lâm chống hai tay lên bàn, nói gì đó với vẻ nghiêm túc, giống như đang chất vấn Lý Ngọc.Hắn không thấy mặt Lý Ngọc, nhưng dựa theo tư thế khoanh tay phòng ngự, hẳn là cũng không có biểu hiện tốt gì cho cam.Trong ấn tượng của Giản Tùy Anh, trừ lần đó hắn vì Lý Ngọc mà bị thương thì quan hệ giữa hai người vẫn khá tốt. Nhưng vì sao dáng vẻ lúc này nhìn thế nào cũng tựa như có mâu thuẫn hết vậy?Giản Tùy Anh đầy ngờ vực đến gần họ.← Mục lục →[1] Rượu Mao Đài là một trong những loại rượu trắng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này, là rượu chưng cất từ cao lương lên men, có đặc trưng là trong vắt, không màu, có mùi thơm đặc trưng và có độ cồn cao. Có lịch sử trên 300 năm, bắt đầu từ đầu đời Thanh. Danh tiếng của nó bắt đầu vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc khi Chu Ân Lai dùng nó để chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia khác của thế giới. Loại xịn thường có giá hơn 14 triệu (VNĐ). ↑[2] Hạn ngạch là giới hạn về số lượng một loại hàng hóa nhất định vào một thị trường nhất định trong một khoảng thời gian xác định (thường là 1 năm).“Chạy” hạn ngạch là đút lót lách luật việc kiểm tra nhằm xin thêm hạn ngạch vì việc kiểm tra, quyết định cho DN nào được hưởng bao nhiêu hạn ngạch chỉ có liên bộ thật sự biết. ↑
Giản Tùy Anh đã hơn cả tháng nay chưa về nhà nên ba hắn hào hứng khui hẳn chai rượu Mao Đài[1] người ta mới đem tặng.Hắn uống với ba và Tiểu Lâm vài ly. Nhìn ba mình uống đến mức đỏ cả mặt, hắn dường như cảm giác ông thoáng cái đã già đi nhiều.Dạo gần đây ba hắn mới thâu tóm một công ty vận tải biển, hiện tại đang bận “chạy” hạn ngạch[2], gấp rút đuổi kịp xu hướng thời đại, tập trung về mảng xuất nhập khẩu. Dù ba hắn có tuổi rồi nhưng đến giờ vẫn chưa có lấy một ngày nhàn rỗi. Mấy hôm nay đoán chừng phải bôn ba nhiều nơi nên trông có vẻ còn đen hơn chút ít.Ba hắn uống hơi nhiều, bèn lên lầu nghỉ ngơi trước.Giản Tùy Anh còn ở lại dưới lầu bàn chuyện với Giản Tùy Lâm, phân tích về tình hình ở Bắc Hải và mấy điều bản thân đang lo ngại.Nếu gương mặt Giản Tùy Lâm không đỏ bừng lên vì uống rượu, dám chắc Giản Tùy Anh đã nhìn ra sắc mặt thất thường của cậu ta.“Nói chung là cậu đi Bắc Hải một chuyến, có thể tránh chạm mặt với Lý Huyền càng tốt. Bắc Hải cậu đi hai lần rồi, chắc không còn xa lạ gì nữa. Việc này giao cho cậu đấy.”Giản Tùy Lâm máy móc gật đầu: “Dạ anh, em biết rồi.”“Tra rõ cho anh, rốt cuộc bên trong có vấn đề gì. Nếu Lý Huyền thực sự vì lợi tư mà dám hãm hại anh, anh cũng không để cho hắn dễ sống đâu.” Giản Tùy Anh nhân lúc rượu vào nói vài câu mạnh miệng vậy thôi, chứ thực tình trong lòng hắn cũng tỏ. Cho dù Lý Huyền có đáng khinh thật chăng nữa, hắn cũng đâu thể vì thế mà làm gì được Lý Huyền.Thứ nhất là bởi tổn thất không quá đáng kể, từ đó mà trở mặt với nhau thật sự không đáng lắm, hai là dầu gì đó cũng là anh trai người yêu hắn, hắn không nể mặt Lý Huyền thì cũng phải nể mặt Lý Ngọc.Hắn muốn làm rõ chân tướng vụ này, chỉ đơn thuần là muốn xóa bay cảm giác chán ghét khi bị đâm sau lưng một cách triệt để.Giản Tùy Anh uống rượu vào là không thể lái xe, vì vậy tối nay hắn sẽ ngủ lại đây.Sau khi Giản Tùy Lâm về phòng, cầm di động mở danh bạ tra đến số Lý Ngọc, trầm tư rất lâu nhưng vẫn không ấn xuống.Cuối cùng nhắn cho Lý Ngọc một tin, hỏi ngày mai cậu đến công ty được không.Một lát sau, Lý Ngọc đáp lại đúng một chữ: “Được.”Giản Tùy Lâm cất di động, đầu óc đặc sệt ngả vào lưng ghế, đôi mắt trong bóng tối khép hờ, trống rỗng nhìn màn đêm ảm đạm.Lúc này di động chợt vang lên âm báo có tin nhắn, cầm lên thì thấy vẫn là của Lý Ngọc, cậu hỏi: “Có chuyện gì sao?”Có chuyện gì sao….Khóe miệng Giản Tùy Lâm nhếch lên cười giễu. Đùa à, trong khi thứ mình hằng khao khát phải bỏ bao công sức để tranh đoạt bằng mọi giá, thì “thằng bạn tốt” này lại có được tất thảy mà chẳng tổn hao tí gì. Trên tất cả, Lý Ngọc chính là kẻ không có tư cách hỏi cậu ta câu này nhất.Hiện tại chỉ cần nhắc đến cái tên “Lý Ngọc”, nỗi căm hận trong lòng lại mãnh liệt trào ra không sao áp chế nổi.Ném di động lên bàn, nó lững thững đi đến phòng Giản Tùy Anh.Giản Tùy Anh đang ngủ say sưa.Có lẽ nhờ có cồn tương trợ, lá gan Giản Tùy Lâm cũng lớn hơn bình thường. Nó ngồi xuống mép giường, vặn sáng bóng đèn mờ, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt Giản Tùy Anh khi ngủ.“Anh…” Nó dịu dàng vuốt ve gò má ấm áp của Giản Tùy Anh: “Anh à, phải đến tận bao giờ anh mới chịu nhìn về phía em đây.” Rồi cúi xuống, hôn lên cánh môi còn thoang thoảng mùi rượu.“Hắn rốt cuộc có điểm gì tốt, có điểm gì hơn em chứ.” Tay Giản Tùy Lâm lướt nhẹ dọc theo sống mũi, môi đến hầu kết.“Vì sao anh lại thích hắn…” Đầu lưỡi khéo léo luồn vào khoang miệng Giản Tùy Anh, đảo qua hàm răng đều tăm tắp, “Vì sao, vì sao lại cứ phải là hắn!” Tay Giản Tùy Lâm đột nhiên siết lại, bóp chặt yết hầu Giản Tùy Anh.Nếu không buông tay ngay lúc này, chẳng mấy chốc anh trai sẽ không còn trên cõi đời này nữa.Cứ thế mà đem tất cả chôn vùi cùng hắn, chỉ cần duy trì thêm mấy mươi giây nữa thôi, chỉ cần mấy mươi giây này qua đi, sẽ đặt dấu chấm hết cho tất cả.Sẽ kết thúc cả ư? Có thật vậy không anh…Giản Tùy Lâm như bị điện giật rụt phắt tay lại.Nhìn Giản Tùy Anh trong lúc ngủ khó chịu đến nhíu chặt đầu mày, Giản Tùy Lâm lại cảm thấy trái tim mình quặn thắt đau đớn.Lại lần nữa đến gần anh, Giản Tùy Lâm đặt những nụ hôn trấn an nhỏ vụn lên cổ hắn, miệng khe khẽ nỉ non trong vô thức: “Anh, anh nhất định sẽ là của em, cả thân thể lẫn trái tim này chỉ có thể thuộc về em mà thôi…”Giản Tùy Anh bực không thể tả.Chẳng biết tối qua uống say đã đụng phải cái gì mà trên cổ bị bầm một vết rõ to, thật làm hắn ngại gần chết.Nhất là lúc tới công ty, mấy cô nhân viên đều dùng ánh mắt ái muội nhìn hắn, đoán chừng hiểu lầm cả đám rồi.Đến tận giờ nghỉ trưa hắn mới biết Tiểu Lâm với Lý Ngọc ở công ty cả buổi sáng.Giản Tùy Anh rất hài lòng, hai đứa nhóc dạo này đỡ làm biếng hơn hẳn.Hắn nhờ thư ký Lương đặt chuyến bay tối nay cho Giản Tùy Lâm, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu kiểu như “phải có thành quả mới được vác mặt về”.Hắn ở công ty bàn bạc qua hai cuộc thoại đã đến giờ cơm trưa.Thư ký Lương đi theo hắn đã nhiều năm, luôn biết để ý quan sát, cô nhận ra rằng chỉ cần Lý Ngọc đến công ty, thì nhất định phải đặt luôn hai phần cơm trưa đến văn phòng của Giản Tùy Anh.Giản Tùy Anh ngồi chờ một hồi vẫn chưa thấy Lý Ngọc đến ăn, gọi điện thì không ai nhấc máy. Tuy rằng hắn có hơi đói nhưng lại không muốn xơi trước, nên bèn đi tìm Lý Ngọc.Tòa nhà nay cũng nằm trong số các tài sản của hắn, trụ sở công ty chiếm ba tầng lầu, còn những tầng khác để cho thuê. Muốn tìm một người ở ba tầng chưa hẳn là khó.Hắn vừa hỏi thì có người nói thấy Lý Ngọc với Giản Tùy Lâm hiện ở phòng họp, không biết đang bàn chuyện gì.Giản Tùy Anh đi về hướng phòng họp.Bốn bề phòng họp bao quanh bởi kính cường lực dán decal cát mờ khoảng giữa. Nếu người bên trong đứng thì từ ngoài nhìn vào chỉ thấy nửa người trên, còn nếu ngồi cũng chỉ nhìn được nửa dưới.Bấy giờ trong phòng họp có hai người, một ngồi một đứng.Giản Tùy Anh thấy Giản Tùy Lâm chống hai tay lên bàn, nói gì đó với vẻ nghiêm túc, giống như đang chất vấn Lý Ngọc.Hắn không thấy mặt Lý Ngọc, nhưng dựa theo tư thế khoanh tay phòng ngự, hẳn là cũng không có biểu hiện tốt gì cho cam.Trong ấn tượng của Giản Tùy Anh, trừ lần đó hắn vì Lý Ngọc mà bị thương thì quan hệ giữa hai người vẫn khá tốt. Nhưng vì sao dáng vẻ lúc này nhìn thế nào cũng tựa như có mâu thuẫn hết vậy?Giản Tùy Anh đầy ngờ vực đến gần họ.← Mục lục →[1] Rượu Mao Đài là một trong những loại rượu trắng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này, là rượu chưng cất từ cao lương lên men, có đặc trưng là trong vắt, không màu, có mùi thơm đặc trưng và có độ cồn cao. Có lịch sử trên 300 năm, bắt đầu từ đầu đời Thanh. Danh tiếng của nó bắt đầu vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc khi Chu Ân Lai dùng nó để chiêu đãi các nguyên thủ quốc gia khác của thế giới. Loại xịn thường có giá hơn 14 triệu (VNĐ). ↑[2] Hạn ngạch là giới hạn về số lượng một loại hàng hóa nhất định vào một thị trường nhất định trong một khoảng thời gian xác định (thường là 1 năm).“Chạy” hạn ngạch là đút lót lách luật việc kiểm tra nhằm xin thêm hạn ngạch vì việc kiểm tra, quyết định cho DN nào được hưởng bao nhiêu hạn ngạch chỉ có liên bộ thật sự biết. ↑
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com