TruyenHHH.com

Dm Yeu Mot Ke Ngoc Thuy Thien Thua

“Ồ? Chúng ta lâu lắm rồi không liên hệ với nhau, sao bữa nay đột nhiên gọi cho tôi thế?”

Bên kia truyền đến một giọng nam biếng nhác, nếu là bình thường Giản Tùy Anh nhất định sẽ chọc gã vài câu, nhưng bấy giờ hắn lại chẳng có tâm trạng đó. 

“Tôi tìm cậu có việc.”

“Nói thừa, không có việc thì cậu gọi cho tôi làm gì. Nói đi.” Thiệu Quần ngáp một cái, dụi đôi mắt nhập nhèm. 

Giản Tùy Anh nói thẳng, “Cậu có biết Lý Ngọc không?”

“Lý Ngọc? Ha, bây giờ ai mà không biết cậu ta chứ.”

Trái tim hắn trầm xuống, “Ý cậu là sao?”

“Thằng nhóc này chắc tám trăm đời rồi chưa được thấy tiền, tôi chưa gặp qua ai kiếm tiền đến mức chán sống như vậy luôn. Mà cậu ta làm việc phô trương quá, chọc người ta đỏ mắt, bên trên đã có người để ý rồi.”

Giản Tùy Anh khàn khàn nói: “Tình hình bây giờ nghiêm trọng thế nào, cậu biết được bao nhiêu, nói cho tôi biết đi.”

Thiệu Quần ngạc nhiên nói: “Cậu quen cậu ta à?”

“… Phải.”

“Vậy cậu đừng qua lại với cậu ta nữa, kẻo bị liên lụy đấy.”

Giản Tùy Anh không nhịn được nói: “Chuyện đó cậu khỏi lo, nói hết tin tức cậu nghe được cho tôi biết đi.”

Thiệu Quần im lặng một lúc, rồi nói, “Bạn rất quan trọng à?”

Giản Tùy Anh thở dài, “Tôi không thể không quan tâm cậu ta được. Bây giờ tôi muốn kéo cậu ta ra còn kịp không?”

Thiệu Quần nói: “Tôi không chắc, nhưng nếu nhà họ Giản các cậu với nhà họ Lý cùng nhau bảo vệ cậu ta thì có thể dùng tiền để thu xếp, chặn được miệng ai thì chặn, không cần nhúng tay vào. Nếu thật sự không được nữa thì chuồn đi.”

Giản Tùy Anh dừng lại vài giây, “Cậu giúp tôi tìm cậu ta được không? Tôi không quen địa bàn bên ấy, cậu lại ở lâu như thế hẳn là có cách, giúp tôi việc này đi.”

Thiệu Quần cũng thoải mái, “Được, tôi giúp cậu tìm cậu ta.”

“Với lại giúp tôi hỏi thăm thêm tình hình của cậu ta nữa, càng cẩn thận càng tốt, trở về tôi sẽ báo đáp cậu.”

“Được thôi, hiếm khi cậu nhờ tôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Để tôi kêu người điều tra, gửi nhiều tin tức hơn cho cậu, nếu có tin của cậu ta tôi sẽ báo… “

Đang nói giữa chừng thì bên kia truyền đến tiếng khóc của trẻ con. 

Thiệu Quần đệt một tiếng, rồi nhẹ giọng nói với ai đó, “Em không cần dậy, để tôi đi.” Sau đó nói với Giản Tùy Anh: “Thằng bé khóc, tôi cúp máy trước đây, nếu có tin gì tôi sẽ báo lại cho cậu ngay.”

Cúp máy xong Giản Tùy Anh lại nhờ một người bạn trong bộ công an ghi lại chứng minh của Lý Ngọc để điều tra tung tích, tuy hắn không ôm quá nhiều hi vọng vào cách này nhưng dù là cách gì hắn cũng sẽ thử. 

Chỉ cần nhanh chóng tìm ra Lý Ngọc, thì mọi chuyện may ra còn có thể cứu chữa. 

Bốn ngày sau, Giản Tùy Anh rốt cuộc nhận được địa chỉ hiện tại của Lý Ngọc, là ở một thành phố cảng nhỏ tiếp giáp với Quảng Đông và Quảng Tây. Cơ sở hạ tầng ở thành phố này tương đối lạc hậu, giám thị không đủ nghiêm ngặt, khiến nơi này trở thành địa bàn cho bọn buôn lậu hoành hành. 

Giản Tùy Anh bước vào khách sạn bốn sao duy nhất ở đây, tìm đến phòng của Lý Ngọc, gõ cửa. 

Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Lý Ngọc, “Ai?”

Giản Tùy Anh lạnh giọng nói: “Là tôi, mở cửa.”

“Giản ca?” Âm điệu của Lý Ngọc tăng thêm vài phần. 

Giản Tùy Anh nghe thấy tiếng bước chân vội vã, ngay sau đó cửa mở ra, gương mặt đẹp trai trắng trẻo của Lý Ngọc xuất hiện trước mặt hắn. Gương mặt này chẳng hề thay đổi, nhưng lại cố tình thiếu đi sự ngây ngô của thiếu niên thuở mới đầu gặp gỡ. 

Giản Tùy Anh vẫn nhớ lần đầu tiên khi hắn đến trường tìm Lý Ngọc, Lý Ngọc của khi ấy đầu tóc ướt sũng, vẫy nước lên mặt, nở nụ cười thản nhiên như ánh mặt trời rạng rỡ, rọi thẳng vào lòng hắn. 

Sự đẹp đẽ của Lý Ngọc đã từng tồn tại trong lòng hắn, cuối cùng hóa thành phẫn hận và nhục nhã, khiến hắn gần như đã quên trước đây mình từng vừa gặp đã thương cậu thế nào, quên cậu đã từng khiến tim mình đập loạn thế nào, theo đuổi không chịu buông ra sao. 

Sự việc ra nông nỗi này, Giản Tùy Anh không thể nào hình dung nổi, rốt cuộc bản thân đã đau đớn đến nhường nào. 

Biểu cảm trên mặt Lý Ngọc rất phức tạp, vừa như vui sướng, lại vừa như âu lo, “Giản ca, sao anh lại tìm tới nơi này?”

Giản Tùy Anh bước vào phòng, Lý Ngọc phía sau hắn lặng lẽ đóng cửa lại. 

Ngay khi cửa đã được chốt, Giản Tùy Anh chớp mắt quay người lại, thụi một cú vào bụng Lý Ngọc.  

Lý Ngọc không hề phòng bị, nên bị hắn đánh gập cả người. 

Dường như Giản Tùy Anh vẫn chưa hả giận mà liên tiếp hết đấm lại đá, mãi đến khi thấy Lý Ngọc không đánh lại mới thở hổn hển dừng tay. 

Lý Ngọc một tay che bụng, một tay chống vách tường, chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Giản Tùy Anh. 

Giản Tùy Anh chỉ vào cậu bằng ngón tay run rẩy, “Mẹ kiếp cậu kiếm tiền đến chán sống luôn rồi có phải không? Cậu đang làm cái gì? Hả? Nói xem, mẹ kiếp cậu đang làm cái gì!”

Sắc mặt Lý Ngọc tái nhợt, mím môi không nói lời nào. 

Giản Tùy Anh cầm ấm trà màu trắng lên phang xuống đất, “Lý lão nhị, cậu điên rồi hả? Cậu đừng có ở đây nói với tôi rằng những điều cậu làm đều là vì tôi, cho dù ông đây có nghèo kiết xác cũng không mướn cậu đi kiếm loại tiền dễ ăn đạn này!” Giản Tùy Anh càng nói càng kích động, không kìm được lại cho cậu một bạt tai. 

Lý Ngọc bưng mặt, trầm giọng nói: “Không liên quan đến gì đến anh cả, là tự em muốn làm.”

“Cậu muốn cái đếch! Cậu còn trẻ, làm cái đách gì mà không kiếm tiền được! Chuyện cậu làm bây giờ đủ để cậu chết mấy lần rồi. Lý Ngọc, có phải cậu điên rồi không! Điên con mẹ nó rồi không! Cậu mới mấy tuổi? Mới hai mươi hai, cậu muốn kiếm tiền nhiều như vậy để làm gì! Để lo ma chay cho mình hả!” Giản Tùy Anh tức đến đỏ mặt tía tai, cả người như muốn điên rồi, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn. Nếu bóp chết Lý Ngọc có thể giải quyết hết thảy vấn đề, thì hắn sẽ ra tay ngay lập tức. 

Lý Ngọc cười khổ, “Giản ca, em cảm thấy mình không có nhiều thời gian như vậy.” 

 “Ý cậu là sao?” Giản Tùy Anh cất cao âm điệu, “Cậu bị bệnh nan y sắp chết quách rồi hả?”

“Không phải… Em… ” Lý Ngọc nhìn sâu vào Giản Tùy Anh, “Em không muốn phải đợi đến mười năm hai mươi năm, mới có thể kiếm nhiều tiền như thế để anh bằng lòng cho em một cơ hội. Em không đợi được lâu đến thế, vì biết đâu chừng anh sẽ bị kẻ khác cướp đi, sẽ quên đi em, mà em cũng sẽ không chịu nổi, không chịu nổi việc phải đợi quá lâu như vậy… “

Mỗi phút mỗi giây nhớ nhung Giản Tùy Anh đều là sự dày vò và thống khổ, một cuộc sống như vậy sao có thể kéo dài đến mười năm thậm chí là hai mươi năm? Cậu không có cái dũng khí ấy, nên cậu thà bí quá hóa liều, bắt lấy một tia hy vọng duy nhất từ đáy lòng mình. 

Cậu đã từng có được Giản Tùy Anh, cậu không thể chấp nhận sự thật phải mất đi hắn. Có lẽ đúng như lời Giản Tùy Anh đã nói, cậu điên thật rồi. Chấp niệm với người này đã khiến cậu trở nên điên cuồng và bất chấp hậu quả. 

Giản Tùy Anh bị chấn động trước vẻ kiên định và cố chấp trong đáy mắt cậu, nhất thời không thốt nổi lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com