TruyenHHH.com

Dm Xuyen Thu Lam Nhan Vat Phan Dien Phai Noi Tieng Khap Gioi Tu Chan

Biên tập: Tiểu Vô Lại

"Một, hai, ba... Ba trăm bốn mươi lăm."

Lại một lần nữa đếm hết số hoa văn màu trắng trên vỏ trứng, Vân Nhiêu thở dài, khóe mắt liếc qua cự xà đang cuộn thành một đống bên cạnh, lặng lẽ cử động cánh tay và chân có hơi tê cứng, gắng sức chống tay trượt xuống khỏi quả trứng khổng lồ, vô thanh vô tức chạy ra phía ngoài hang rắn.

Mắt thấy đã sắp ra khỏi hang, đại xà kia vẫn không có chút phản ứng nào, trong lòng Vân Nhiêu không khỏi tặng mình một like.

Nàng vất vả lắm mới moi từ trong trí nhớ pháp thuật ẩn nấp quả thật hữu dụng!

Một bước nữa là rời khỏi động rắn rồi!

Từ khi xuyên qua đến nay, Vân Nhiêu chưa bao giờ phấn khởi đến thế.

Nhưng đúng lúc này, Vân Nhiêu bỗng cảm thấy thắt lưng bị cuốn chặt, thân thể lập tức nhẹ bẫng, trong nháy mắt lại rơi xuống quả trứng nàng đã nằm ròng rã ba ngày.

Mở mắt ra vừa vặn trông thấy cái chóp đuôi rụt về cùng đôi con ngươi xanh biếc dựng thẳng.

Vân Nhiêu căng da mặt nở một nụ cười, nơm nớp lo sợ nói: "Báo, báo cáo đại vương, ta chỉ ấp trứng quá mệt mỏi, muốn hoạt động thân thể một chút."

Cặp mắt kia vẫn nhìn nàng không dời đi.

Vân Nhiêu rợn hết tóc gáy, vội vã điều chỉnh tư thế tiêu chuẩn che chở quả trứng lớn dưới thân: "Ta, ta đã nghỉ khỏe, vậy tiếp tục ấp trứng cho ngài thôi."

Đôi mắt rắn kiên nhẫn nhìn nàng chằm chằm rất lâu mới tiếp tục lim dim ngủ.

Vân Nhiêu làm tư thế gạt lệ, thở dài một hơi, tuyên bố lần thứ ba mươi chín bỏ trốn hoàn toàn thất bại.

Hôm nay là ngày thứ hai mươi Thiên Di bí cảnh mở ra, qua mười ngày nữa Thiên Di bí cảnh sẽ đóng lại.

Các tu giả tiến vào tháp truyền thừa ít nhiều đều lấy được một vài pháp bảo truyền thừa, mà từ tầng một đến tầng sáu, không cần phải nói đến tu giả xa lạ, ngay cả tu giả đồng môn cũng bắt đầu đề phòng lẫn nhau.

Giết người đoạt bảo, mạnh ai người đấy được.

Trong thế giới của tu giả thường tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng.

Tháp truyền thừa, tầng bốn.

Quái thạch san sát như hố ma, chỉ có duy nhất lớp đá trên đỉnh xuyên qua chút ánh sáng.

"Sư huynh, ngươi..."

Theo tiếng chất vấn trầm thấp vang lên, mùi máu tươi lan tràn, nam tử áo xanh cười nhạt đưa tay gỡ xuống pháp bảo chứa đồ trên người tu giả vừa chết: "Sư đệ, đừng trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi không biết che giấu."

Sau đó gã nhỏ một giọt nước thuốc lên thi thể trên mặt đất, trong nháy mắt thi thể kia liền biến mất không dấu vết, người nọ nhìn lên giọt máu trên tường đang từ từ tan biến, sải bước tiến về phía trước.

Người nọ càng lúc càng đi xa, nhưng không hề hay biết có ba bóng đen đang nấp ở chỗ tối lặng lẽ theo dõi phía sau gã.

Trương Nham, Ngưu Nhị, Trần Hổ đều là tán tu trong danh sách năm trăm tu giả đứng đầu đại hội tu giả, trong đó tu vi Trương Nham cao nhất, là Kim đan hậu kỳ, nghiễm nhiên trở thành người cầm đầu đám tán tu.

Lúc mới tiến vào nơi truyền thừa đám tán tu có hơn mười người, nhưng vận khí của bọn họ không tốt, dọc đường không ngừng trắc trở, lúc đến được tháp truyền thừa cũng chỉ còn lại ba người bọn hắn.

Chẳng qua sau khi vào tháp truyền thừa thì dường như vận khí lập tức khá hơn, dĩ nhiên chỉ trong nửa ngày ba người đều lần lượt tụ tập ở tầng hai tháp.

Sau đó, có vẻ bọn họ đã phát hiện ra con đường phát tài thần tốc.

Người nọ ngừng lại trước một mỏm đá cách đó không xa, quan sát bốn phía một lúc, sau khi xác định nơi này không có tung tích kẻ khác mới yên tâm thở phào ngồi xuống đất, lấy cái túi trữ vật của tu giả bị gã giết hại ra nghiên cứu.

Ngưu Nhị toàn thân cao lớn giống như một khối đá ở phía sau, tỏ ra vô cùng hân hoan: "Lão đại, ta thấy tiểu tử kia tu vi cùng lắm chỉ Kim đan trung kỳ, khẳng định không phải đối thủ của ngươi, sao chúng ta phải cảnh giác như thế làm gì?"

Trương Nham đưa tay gõ vào đầu y một cái: "Ngốc ạ, tu vi của gã không cao hơn ta, nhưng người ta là đại tông danh môn đi ra, trên người những kẻ này làm sao không có chút pháp bảo? Nếu như tùy tiện xông ra, còn chưa biết kẻ chết là ai đâu."

Trần Hổ nói tiếp: "Có điều mấy kẻ đại tông môn này còn ngoan độc hơn so với tán tu chúng ta, mới trước đó gã còn nói chuyện thân thiết với tên sư đệ kia, vậy mà xuống tay cư nhiên ác như vậy. Rốt cục là vì bảo bối gì?"

Nói đến bảo bối ánh mắt mấy người đều tỏa sáng, Trường Nham đè nén nội tâm kích động: "Thế này, Ngưu Nhị thu hút sự chú ý của gã, ta thừa cơ giết chết gã, nếu như một đòn của ta không thành công, Trần Hổ bổ đao."

"Dạ, lão đại."

Do ba người giao lưu đều là truyền âm, tu giả kia vẫn chưa phát hiện ra bọn họ, gã nhanh chóng xóa đi ấn ký linh lực trên túi trữ vật, sau đó trực tiếp đổ đồ vật bên trong ra.

Từ quần áo vật dụng đến linh thạch đan dược các loại tạp vật rào rào rơi đầy đất, xếp thành một tòa núi nho nhỏ, thoạt nhìn tu giả rất gấp gáp, lục soát trong một đống hỗn độn.

Hồi lâu, rốt cục gã ngưng tìm kiếm, cầm trong tay một viên đá màu đen thoạt nhìn bình thường đến không thể bình thường hơn, ánh mắt khó giấu nổi hưng phấn.

Đúng lúc này, đột nhiên gã nghe thấy phía tây truyền đến một tiếng động, vẻ mặt lạnh đi: "Người nào?"

Một mũi tên nhọn bất chợt phóng tới trước mặt gã, gã nghiêng người né tránh, không hao tổn chút nào: "Khà, trò vặt."

Trong nháy mắt gã tu giả né tránh mũi tên, Trương Nham đã cầm trường kiếm trong tay đánh tới, tu giả kinh sợ, nhanh chóng ném về phía hắn mấy cái ám khí, Trương Nham xoay người né tránh, kiếm thế không giảm, thân kiếm vô cùng chuẩn xác đâm vào hậu tâm gã tu giả.

"Lão đại!Thành công!" Ngưu Nhị nhảy ra từ sau mỏm đá, vui vẻ xoay vòng quanh, còn nhân tiện đá vào thi thể dưới đất một cái: "Cho ngươi coi thường tán tu chúng ta, đại tông thứ năm thì thế nào, chẳng phải cũng gặp báo ứng sao."

"Được rồi, mau thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này." Cánh tay Trương Nham đau rát, hắn chạm phải một tay toàn máu, hiển nhiên đã bị trúng thương.

"Đây là cái gì? Tên kia coi nó như bảo bối." Trần Hổ nhặt viên đá màu đen kia lên.

Trương Nham đưa tay nhận lấy: "Hở?"

"Lão đại, sao vậy? Có phát hiện gì?" Hai cái đầu to ngay lập tức tiến lên góp mặt.

"Không có gì." Trương Nham tung viên đá trong tay: "Chẳng qua chỉ là một viên đá bình thường, xem ra đệ tử đại tông cũng sẽ nhìn lầm ha."

"Ta cũng chẳng nhìn ra có gì đặc biệt." Hai mắt Ngưu Nhị lại bị đống đồ vật tán loạn kia hấp dẫn: "Ai nha! Lão đại mau tới xem, hai người này không hổ là Sí Đan tông, thật là nhiều đan dược!"

Không biết có phải ảo giác hay không, Trương Nham phát hiện viên đá kia lóe lên hồng quang rồi biến mất, vừa giơ tay lên nhìn, phát hiện vết máu dính trên tay do mới sờ qua vết thương đã biến mất, đột nhiên hắn cảm giác tim đập hơi nhanh.

Ở Sơ Linh giới, phàm là pháp bảo tiên gia đều không thể nhỏ máu nhận chủ, vật liên quan đến hút máu người chỉ có ma khí.

Trương Nham nắm viên đá trong tay thoáng run rẩy, dường như hắn gặp phải phiền phức rồi.

Vào đúng lúc này, hồng quang ở tầng tám tháp truyền thừa đã duy trì một hồi lâu lại sáng hơn vài phần.

Tầng chín tháp truyền thừa có cái gì, rất ít người biết, chí ít dựa theo ghi chép lại, đã mấy nghìn năm chưa từng có người nào đặt chân lên.

Mặc dù Thẩm Trì biết được tình hình tầng chín qua nội dung cốt truyện của hệ thống, nhưng cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy, linh khí nơi đây dồi dào vẫn khiến hắn không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

Trời xanh mây trắng, núi non sông nước, chim hót hoa nở, so sánh với những tầng lầu khác, nơi này hiển nhiên chính là tiên cảnh nhân gian. Chí ít Thẩm Trì không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào.

Giẫm lên lớp cỏ xanh mềm mại, cách đó không xa có một dòng sông nhỏ chảy qua, giữa sông cá tôm nhảy loạn, cuối sông là một mảnh ao sen, từng đóa sen xanh vươn khỏi mặt nước nở bung diễm lệ, bên bờ sông là gần trăm mẫu ruộng thuốc, trong đó trồng ngay ngắn đủ loại linh dược mà Thẩm Trì chưa từng thấy qua, nhìn niên đại có thể được bắt nguồn từ thời kỳ thượng cổ.

Ánh mắt Thẩm Trì sáng rực, nếu như có điều kiện, hắn quả thật muốn dọn sạch mảnh ruộng thuốc này đi.

Chẳng qua điều này hiển nhiên không có khả năng, tháp truyền thừa quy định bất luận là vật gì, mỗi tầng đều chỉ có thể cầm đi một vật, nói cách khác, tối đa hắn chỉ có thể hái đi một gốc linh dược.

Thẩm Trì dời mắt khỏi một gốc Trường cầm thảo không rõ niên đại.

"Nếu Tiểu Trì thích, lúc ra ngoài chúng ta có thể mang nó theo."

Giọng nói Thẩm Vô Hoặc vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dường như không hề bị cảnh tượng trước mắt làm rung động chút nào.

Thẩm Trì liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng thêm sâu hơn.

Mặc dù hệ thống đã từng nhiều lần tỏ rõ Thẩm Vô Hoặc không trọng sinh cũng không phải bị linh hồn bên ngoài thay thế như Vân Nhiêu, nhưng hiển nhiên Thẩm Trì không tin.

Hắn có mắt, tự nhiên sẽ thấy. Thẩm Vô Hoặc quá hiểu rõ tháp truyền thừa này, quen thuộc tựa như y đã tới không chỉ một lần, hơn nữa từ khi bước vào nơi truyền thừa đến nay, Thẩm Vô Hoặc nhiều lần lộ sơ hở, bất kể là vô tình hay cố ý, hắn cũng không thể xem nhẹ.

Ngửi được mùi thơm linh dược nồng nặc trong không khí, Thẩm Trì tìm một nơi trên bãi cỏ nằm xuống, hai tay đặt dưới đầu, ngửa mặt nhìn lên bầu trời điểm vài rặng mây trắng.

"Đại ca, làm sao lên tầng mười?"

Thẩm Vô Hoặc ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trì, nhìn vào ruộng thuốc đằng xa trong mắt sinh ra vẻ hoài niệm, nghe thấy câu hỏi của Thẩm Trì y mới hoàn hồn, đáp: "Ngay trên đám mây trước mắt ngươi phía bên trái, nếu Tiểu Trì muốn đi lên, ta có thể giúp ngươi."

Nói như vậy, chắc chắn đã bại lộ thân phận trọng sinh của Thẩm Vô Hoặc.

Sau khi nói xong, Thẩm Vô Hoặc nhìn Thẩm Trì hồi lâu, lại cảm thấy dường như hắn chẳng phát hiện ra điều gì, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía đám mây kia.

Sau một hồi, Thẩm Trì mới mở miệng hỏi vấn đề vừa rồi: "Ngươi trở về khi nào?"

"Hai ngày trước khi Thẩm gia diệt môn."

Trầm mặc lan tràn giữa hai người, sau hồi lâu, Thẩm Trì đứng dậy trực tiếp đi về phía trước.

Thẩm Vô Hoặc cũng không đi cùng, y vẫn duy trì tư thế ban nãy, vẫn không nhúc nhích.

Thẩm Trì tìm hai canh giờ, leo lên đỉnh núi phía đông, đứng trên vách đá, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thẩm Vô Hoặc vẫn đứng yên bất động.

Sau đó hắn giơ tay lên, nhìn chiếc vòng ngọc mặc sắc trên cổ tay, trong mắt có hơi khó hiểu.

Kiếp trước Thẩm Vô Hoặc phá hủy vật này, kiếp này đem trả lại cho hắn, kiếp trước Thẩm Vô Hoặc tận tâm tận lực báo thù rửa hận cho Thẩm gia, kiếp này lại chính tay diệt môn Thẩm gia, còn nữa, mặc dù Thẩm Vô Hoặc thỉnh thoảng có biểu cảm nhưng chỉ duy nhất không biết cười, mà kiếp trước ở trận chiến cuối cùng, tuy hắn không nhớ rõ lắm nhưng lúc đó Thẩm Vô Hoặc hiển nhiên nở nụ cười.

Đáp án quả thực sống động.

Thẩm Trì giương mắt nhìn đám mây cách đó không xa, phi thân nhảy lên, lập tức cơ thể hắn biến mất ở phía chân trời, biến mất đồng thời với hắn còn có cả đám mây kia.

"Ầm!"

Sau khi Thẩm Trì biến mất, tháp truyền thừa bỗng nhiên chấn động, giống như có vật gì đó từ dưới đất chui lên.

Cuối cùng Thẩm Vô Hoặc cũng động, y chậm rãi lấy ra quyển tranh cuộn từ trong ngực, thứ mà từ khi cầm đến tay chưa từng mở ra xem, ánh mắt y dịu dàng.

Bức họa dần dần mở ra, bên trên vẽ một người ngồi trước bàn cờ, ngón tay thon dài đang chạm vào một quân cờ đen, y hơi nghiêng đầu, dường như đang muốn lắng nghe điều gì, khóe miệng ẩn ý cười, trong mắt ngập tràn dịu dàng.

Người trên bức họa, rõ ràng chính là bản thân y.

— ♥ —

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Vô Hoặc: Ta thực sự không phải kẻ cuồng tự luyến! Các ngươi nhất định phải tin tưởng ta!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com