Dm Xuyen Thu Lam Nhan Vat Phan Dien Phai Noi Tieng Khap Gioi Tu Chan
Chương 25:Do cự thạch từ trên không rơi xuống, coi như lúc này Thẩm Vô Hoặc tiến lên phía trước vài bước, e rằng cũng không thể tránh khỏi.Mắt thấy khoảng cách cự thạch rơi xuống càng lúc càng gần vị trí Thẩm Vô Hoặc, Vân Dục nhắm hai mắt, ngón tay bắt đầu thao tác.Coi như bỏ lỡ một thân thuần linh thể kỳ tài tu hành thật đáng tiếc, y cũng không nỡ nhìn thấy một thiếu niên ưu tú vô tội chết ngay trước mắt mình, với tư chất của Thẩm Vô Hoặc, coi như không ở Thừa Kiếm tông, đi đến bất kỳ tông môn nào cũng sẽ vô cùng được hoan nghênh.Nhưng ngay lúc pháp quyết của Vân Dục gần như hoàn tất, Thẩm Vô Hoặc đột nhiên hành động.Vân Dục hầu như vô thức cắt đứt pháp quyết, sau đó cả kinh, cũng không kịp nhấc tay làm lại pháp quyết lần nữa, từ góc nhìn của y, cự thạch kia rầm một cái va lên sơn đạo chật hẹp, bàn đá sơn đạo chợt hõm vào, cự thạch kia vừa vặn kẹp ở giữa vách đá sơn đạo.Trong nháy mắt đầu óc Vân Dục có phần trống rỗng, bắt đầu ngự kiếm bay đến chỗ cự thạch rơi xuống.Thẩm Vô Hoặc mới từ trong khe hở cự thạch đi ra, liền thấy được Vân Dục cùng kiếm xuất hiện ngay trước mắt y trên vách đá, do xung lực khá lớn, mấy bụi cỏ dại trên vách núi bị ép hết vào trong đá."... Có chuyện gì?"Bị giọng nói lạnh lẽo của thiếu niên đột nhiên vang lên làm rùng mình, Vân Dục giật mình bừng tỉnh, thấy rõ Thẩm Vô Hoặc còn nguyên vẹn đứng cạnh tảng đá lớn, trong lòng dào dạt may mắn, bất chấp vỗ lên áo dính đầy nước bùn, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"Thẩm Vô Hoặc nói: "Không sao."Vân Dục nghe vậy vẫn chưa khẳng định, nhìn Thẩm Vô Hoặc một vòng từ trên xuống dưới, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, chân mày giãn ra, "May mắn ngươi không việc gì, bằng không Thẩm Trì nhất định sẽ lo lắng.""Hở?" Đột nhiên nghe thấy tên Thẩm Trì từ miệng người này, Thẩm Vô Hoặc tựa hồ giật mình."Trước đây lúc mới gặp, ngươi cự tuyệt lời mời của ta vào tông phần lớn nguyên nhân chính là vì đệ đệ ngươi đi!" Giọng nói Vân Dục có tám phần chắc chắn.Thẩm Vô Hoặc vẫn chưa trả lời, Vân Dục tiếp tục nói, "Ta thấy tình cảm hai ngươi rất tốt, chỉ là chẳng biết vì sao thất lạc, Thẩm Trì tới Thừa Kiếm tông, ta liền nghĩ ngươi cũng sẽ tới, quả nhiên. Ngươi cũng không cần lo lắng, tuy hiện tại Thẩm Trì vào ngoại môn, chẳng qua lại được Minh Lệ trưởng lão quyết định chọn làm đệ tử thân truyền, tất nhiên sẽ không bị người khác bắt nạt." Vân Dục vẫn chưa nói lời nào về chuyện bản thân mình từng tìm người chăm sóc Thẩm Trì trên mọi phương diện.Dù sao y thân làm sư huynh, Thẩm Trì tuổi lại nhỏ như vậy, chăm sóc hắn nhiều một chút cũng là nên làm.Không biết có phải ảo giác của Vân Dục không, lúc y nói đến tình cảm huynh đệ của bọn họ tốt, trong mắt Thẩm Vô Hoặc tựa hồ xẹt qua một chút bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn kỹ lại, trong mắt đối phương cũng không có nửa điểm ưu tư, còn như biểu cảm... Ngược lại từ đầu đến cuối không tỏ vẻ gì.Tương đối im lặng đến khó hiểu, Vân Dục cảm thấy có chút xấu hổ, đem kiếm cắm ở trong vách đá rút ra, mỉm cười với Thẩm Vô Hoặc, "Ngươi đã không sao, liền tiếp tục lên thiên giai đi, ta sẽ không quấy rầy nữa.""Đa tạ."Phía sau vang lên một tiếng cảm ơn, chân Vân Dục đạp phi kiếm chợt run rẩy, suýt chút nữa ngã bổ chửng.Khó khăn lắm mới thăng bằng ngoảnh đầu lại, phát hiện Thẩm Vô Hoặc đã tiến lên phía trước được một khoảng, không khỏi lắc đầu, trên mặt không giấu nổi tiếu ý, hai huynh đệ này đều thật có ý tứ.Thẩm Vô Hoặc đưa tay lau đi bọt nước trên mặt, lúc này trên người y đã ướt đẫm, quần áo vốn được xem là rộng thùng thình vừa vặn dính sát vào người, vừa nhìn đã cảm giác có chút khó chịu, y đưa tay sờ lên vị trí trước ngực, ngọc trụy lớn bằng ngón tay cái mang theo chút cảm giác mát lạnh, ánh mắt y nhu hòa mấy phần, tiếp tục cất bước đi lên trên.Ban đầu Vân Dục còn tưởng rằng trước đó chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh y liền phát hiện, Thẩm Vô Hoặc dường như hết sức... Xui xẻo.Phàm là nơi y đi qua, luôn thi thoảng có chút đá rơi, phát sinh các loại chuyện thềm đá nứt vỡ, thậm chí ngay cả tiên hạc thường ngày nổi danh ôn hòa dịu ngoan cũng chống lại Thẩm Vô Hoặc, luôn đạp nước về phía thân thể y.Nhưng mặc dù như thế, Thẩm Vô Hoặc tựa hồ cũng không có nửa điểm chịu ảnh hưởng, mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an, phương thức y dùng cực kỳ đơn giản hữu hiệu, tốc độ phản ứng cũng cực nhanh, ngược lại làm Vân Dục mở rộng tầm mắt. Điều này không khỏi khiến Vân Dục có chút đồng tình với đối phương, thậm chí hơi hoài nghi, lẽ nào cũng bởi vì xui xẻo như vậy nên mới thất lạc em trai.Đến ngày thứ ba, mưa rốt cục cũng đã ngừng, hiếm có người khiêu chiến thiên giai, vả lại lâu như vậy cũng không thấy thất bại, không thiếu đệ tử ngoại môn nghe tin mà đến.Nhìn dáng vẻ mọi người mới thấy đã hoảng, Vân Dục đứng trông coi hồi lâu cuối cùng cũng cảm thấy biểu hiện của mình lúc trước không tính là quá mất mặt.Xích Nhạn phong, bìa rừng phía sau núi.Trương Ngọc Hằng bước chân giẫm lên cây khô, đưa tay che đầu, mồ hôi đổ ra như mưa, chợt nhớ tới tin tức nghe được sáng nay, giống như lơ đãng nhìn về phía Thẩm Trì, nói: "Hôm nay là ngày thứ ba người nọ leo lên thiên giai, nghe nói y sắp lên đến đỉnh rồi, rất nhiều các đệ tử đều đi vây xem, Thẩm Trì, ngươi muốn đi xem không?"Tựa hồ bị Trương Ngọc Hằng khích lệ, hệ thống đề nghị liên tục hai ngày bị cự tuyệt lần nữa lên tiếng, [Để hoàn thành nhiệm vụ phản kích tốt hơn, kiến nghị chủ nhân nên đi kiểm tra tiến độ của nam chính.]Thẩm Trì dứt khoát vung dao trong tay tước sạch sẽ vỏ cây khô, nhìn về phía Trương Ngọc Hằng, "Đi thì thế nào?""Thì là ..." Từ ngày đó sau khi được Thẩm Trì đưa về, Trương Ngọc Hằng đều cực kỳ tôn sùng mỗi lời nói hành động của Thẩm Trì, nghe thấy Thẩm Trì hỏi ngược lại, cho rằng hắn không muốn đi, vỗ nhẹ lên bọt nước trong lòng bàn tay, cười ngây ngô một tiếng, "Cùng đi xem náo nhiệt chẳng bằng trước tiên xây xong phòng ở đã."Thẩm Trì nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn đối phương một lúc, sau đó mới thu hồi dao găm, "Đi thôi.""Hả?" Vẻ mặt Trương Ngọc Hằng mù mờ."Đi xem."Lúc này ở tận cùng thiên giai đã có không ít người đứng xem, bọn họ thi thoảng thốt lên một tiếng kinh ngạc, thật ra biểu cảm so với Thẩm Vô Hoặc lúc này đang leo trên thiên giai còn phong phú hơn rất nhiều."Y chính là người leo lên thiên giai đó!" Đứng ở đỉnh núi đối diện, xa xa trông thấy rõ thân hình thon dài, Trương Ngọc Hằng cảm thán một tiếng, đôi mắt có hơi tỏa sáng, "Y cũng thật là lợi hại, dĩ nhiên trèo cao được như vậy rồi!"Ánh mắt Thẩm Trì rơi lên người Thẩm Vô Hoặc, nghe thấy lời Trương Ngọc Hằng cảm thán, ừ một tiếng.Hắn chưa bao giờ từng cảm thấy Thẩm Vô Hoặc là một người vô năng, kiếp trước có thể đạt được thành tựu như vậy, tất nhiên không phải chỉ dựa vào vận khí.Tựa như có cảm ứng, Thẩm Vô Hoặc vẫn chưa từng quan tâm đến những người vây xem lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phương hướng Thẩm Trì.Ánh mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt, trên đầu Thẩm Vô Hoặc chợt xuất hiện một bóng đen — lại một tảng đá trên vách núi sắp rơi xuống đầu y. Nhưng dường như Thẩm Vô Hoặc không hề có cảm giác gì về nó, mắt thấy Thẩm Vô Hoặc sẽ bị đập phải, vốn lúc đầu các đệ tử tràn đầy lòng tin với y về lần khiêu chiến này không khỏi thót tim, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên hỗ trợ.Cách quá xa, Thẩm Trì không thấy rõ thần sắc trong mắt đối phương, liếc mắt một cái rồi dời tầm nhìn, hướng về phía Vân Dục đang đi tới gần hắn.Nếu trước đây hắn trù tính rời khỏi Thẩm Vô Hoặc, vậy hắn cũng chuẩn bị xong để hai người sẽ không gặp lại nhau, thậm chí dự định trở mặt, chẳng qua hệ thống kỳ quái cũng chưa khấu trừ 5% giá trị phản kích.Thấy Thẩm Trì không tiếp tục nhìn về phía mình, Thẩm Vô Hoặc mới quay ra đối phó với tảng đá trước mắt, may mà tảng đá này cũng không đặc biệt vĩ đại, y chỉ khó khăn dịch một bước sang bên cạnh, liền hoàn toàn tránh thoát.Vốn những người vây xem đang nơm nớp lo sợ nhất thời thở ra một hơi, không lâu sau nữa, Thẩm Vô Hoặc sẽ đến điểm kết thúc rồi."Bái kiến đại sư huynh." Thấy Vân Dục qua đây, Trương Ngọc Hằng liền vội vã hành lễ.Có chút ấn tượng với thiếu niên cao lớn này, Vân Dục gật đầu với y, "Chào Trương sư đệ." Lập tức nhìn về phía Thẩm Trì, ngữ khí ôn hòa, "Ở ngoại môn đã quen thuộc chưa? Thư ta lưu lại cho ngươi lúc trước đã xem rồi chứ.""Rất quen thuộc, cảm tạ." Thẩm Trì đưa mắt nhìn Vân Dục, "Đã thấy, y sẽ thông qua."Nghe vậy, Vân Dục cười nói: "Haha, đoạn đường này của huynh trưởng ngươi quá gian nan, khó có được ngươi lại tin tưởng y như vậy."Nhìn Vân Dục, Thẩm Trì nói: "Không phải ta tin tưởng y, mà là y nhất định sẽ qua." Nếu như ngay cả khảo nghiệm ấy Thẩm Vô Hoặc cũng không thông qua, vậy thì không phải là Thẩm Vô Hoặc hắn biết trước kia rồi.Lời nói lần thứ hai kiên định của Thẩm Trì khiến Vân Dục nhận định kết luận hai huynh đệ này quan hệ rất tốt, trong lúc y dự định tiếp tục mở miệng, lại phát hiện Minh Lệ mấy năm khó gặp dĩ nhiên đi tới.Lẽ nào nhìn thấy người cũng giống mình trèo lên thiên giai, Minh Lệ trưởng lão động lòng?Vân Dục chưa nghĩ xong, liền phát hiện đối phương đúng là không hề liếc mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, ngược lại đi qua phía bên mình.Đối với vị không hổ được xưng là đệ nhất trưởng lão Thừa Kiếm tông, Vân Dục hiển nhiên là cực kỳ tôn kính, nhìn thấy đối phương càng lúc đến gần, mặc dù biết rõ y không phải đến tìm mình, nhưng lại có chút không khỏi hoảng hồn."Bái kiến Minh Lệ trưởng lão." Vân Dục cuống quýt vội vàng hành lễ, trong mắt tràn đầy kính nể."Ừ.""Bái kiến Minh Lệ trưởng lão." Thẩm Trì hành lễ theo.Tuy đã đáp ứng ba năm sau sẽ bái Minh Lệ làm vi sư, nhưng ít ra hiện tại hai người chưa phải là quan hệ thầy trò, Thẩm Trì vẫn như trước gọi Minh Lệ là trưởng lão, ngược lại cũng không có gì không ổn."Ừ." Minh Lệ gật đầu với Thẩm Trì, giọng nói mặc dù không dao động, nhưng cũng không hề lạnh nhạt như đối với những người khác, "Ngươi theo ta qua đây."Hôm nay Minh Lệ vẫn mặc một thân bạch y như trước, phong thái lạnh lùng cao ngạo, Thẩm Trì vô thức ngắm nhìn Thẩm Vô Hoặc trên sơn đạo đối diện, lần thứ hai cảm thấy hai người này thực sự có một số đặc điểm tương tự, rất nhanh Thẩm Trì liền kìm nén sự nghi hoặc, đi theo phía sau Minh Lệ về phía xa xa.Đi được không xa, phía sau vang lên một hồi hoan hô, nói vậy là Thẩm Vô Hoặc đã leo lên được thiên giai rồi.Thẩm Trì không quay đầu lại, Minh Lệ lại càng từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn qua Thẩm Vô Hoặc, hai sư đồ tương lai một trước một sau, bóng lưng có vẻ cực kỳ hài hòa.Thẩm Vô Hoặc phủi đi bùn cát trên người, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai bóng lưng kia cho đến khi bọn họ biến mất, mới nói với Vân Dục, "Ta phải chăng đã thông qua kiểm tra?""Đúng vậy, dựa theo quy định tông môn, ngươi đã là một thành viên đệ tử nội môn." Vân Dục chưa kịp trả lời, một giọng nói khác chen vào, cũng chính là Vân Đàm chưởng môn Thừa Kiếm tông, "Vân Dục, mang theo vị tân đệ tử này tới Vân Thiên Các, tiến hành kiểm tra linh căn.""Dạ, trưởng môn sư thúc." Vân Dục gật đầu với Thẩm Vô Hoặc, "Xin mời."Vân Thiên Các chính là tên chủ điện của Thương Linh phong, lúc Thẩm Vô Hoặc theo Vân Dục đến nơi đã không ít đại tu đang chờ, thậm chí so với mấy ngày trước đây còn nhiều hơn vài vị trưởng lão, Thẩm Vô Hoặc đếm, Thừa Kiếm tông tổng cộng chỉ có mười hai vị trưởng lão, ngoại trừ Minh Lệ, đúng mười một vị có mặt, hẳn là so với đại hội tu chân còn hoành tráng hơn.Đối với tình cảnh này, Vân Dục cũng cả kinh, đặc biệt ánh mắt các trưởng lão như lang như hổ, càng khiến cho y áp lực tăng gấp bội, chẳng qua Vân Dục rất nhanh liền lấy lại tinh thần, hành lễ với từng người, liền dẫn Thẩm Vô Hoặc đi về phía trắc linh thạch.Không ngoài ý liệu nhìn ánh tím sáng lên, qua một chén trà nhỏ, Thẩm Vô Hoặc thu tay về, nhìn về phía chư vị trưởng lão vẫn chưa nói gì.Sau khoảnh khắc yên tĩnh, trong điện bắt đầu lớn tiếng xôn xao lên."Thẩm Vô Hoặc phải không, không biết ngươi có ý định tới Khải Hoa phong của ta.""Ngược lại ta cảm thấy ngươi tương đối thích hợp với Minh Dương phong.""Lời ấy sai rồi, ta cho là..."Có năng lực có kiên nhẫn leo lên thiên giai, tâm tính tất nhiên không kém, hơn nữa còn là dị linh căn nghìn năm khó gặp, còn thêm thuần linh thể, người này tương lai nhất định phi phàm, các vị trưởng lão rất ít thu đồ đệ nhất thời tranh luận không ngớt.Mấy lần nỗ lực nói chen vào thất bại, trên mặt Vô Đàm đều là bất đắc dĩ, nở một nụ cười hòa ái với Thẩm Vô Hoặc, lập tức mạnh mẽ lên giọng, "Chư vị trưởng lão xin bình tĩnh chớ nóng nảy! Tu giả chúng ta từ trước đến nay tuân theo nhân quả, thuận theo thiên đạo, nếu chư vị đều muốn thu vị tiểu hữu này làm đồ đệ, như vậy vãn bối có đề nghị này, thay vì tranh chấp khiến người ta chê cười, không bằng để cho vị tiểu hữu này lựa chọn người hợp duyên làm thầy, thế nào?""Có thể." Các vị trưởng lão tranh luận một phen cũng không có kết quả xôn xao đình chiến."Như vậy mời tiểu hữu ở trong số các trưởng lão chọn ra một vị làm ân sư thân truyền thôi."Nghe vậy, các trưởng lão về lại chỗ ngồi lần thứ hai nhìn Thẩm Vô Hoặc đầy chờ mong.Kiếp trước tiếp xúc không ít cùng những trưởng lão này, nhưng Thẩm Vô Hoặc lại chưa bao giờ phát hiện biểu cảm của bọn họ lại... Phong phú như vậy.Ánh mắt băn khoăn dạo qua một vòng giữa các trưởng lão, Thẩm Vô Hoặc dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người không nhanh không chậm giơ tay lên.— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: [Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm]Thẩm Vô Hoặc: Tiểu Trì tới nhìn ta, hài lòng! Ồ, Tiểu Trì lại đi mất cùng người khác rồi QAQThẩm Trì: ...Tác giả: Xin hỏi Thẩm Vô Hoặc, sư phụ bị Tiểu Trì đoạt đi rồi, Tiểu Trì bị sư phụ đoạt mất rồi, có cảm thụ gì?Thẩm Vô Hoặc: Đau lòng, muốn khóc ╥﹏╥Chương 26:Nói đến sau khi Minh Lệ gọi Thẩm Trì rời khỏi đám người vẫn chưa lập tức mở miệng, chỉ mang theo hắn đến trước núi Thương Linh phong, trong lúc đó Thẩm Trì thấy rõ không ít kiếm quang bay đến Vân Thiên Các.Hắn đếm từng đạo một, không nhiều không ít, vừa đúng mười một đạo.Vài ngày trước Vân Dục từng nói qua với các tân đệ tử, chỉ có lúc trưởng lão trong môn đang phát sinh việc gấp mới có thể ngự kiếm tại chủ phong, những người còn lại như nhau chỉ có thể sau khi rời khỏi chủ phong bằng hộ trận mới được ngự kiếm.Thấy phương hướng của hai người càng lúc càng xa chủ điện, Thẩm Trì nghiêng đầu mở miệng hỏi: "Minh Lệ trưởng lão, các trưởng lão khác đều đi xem tân đệ tử kiểm tra linh căn, ngươi không đi sao?"Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Trì, bước chân Minh Lệ dừng một chút, trả lời, "Trước đây ta đã nói qua thu ngươi làm đệ tử quan môn, ngươi đã nhận lời, vậy ta đương nhiên sẽ không nuốt lời."Kiếp trước Minh Lệ thu Thẩm Vô Hoặc hoàn toàn là trùng hợp, kiếp này tình cờ thu đồ đệ cũng không coi là ngoài ý muốn, nhưng Thẩm Trì vẫn vô thức cảm thấy lời nói của Minh Lệ có chút kỳ lạ, "Vì sao ngươi nhất định phải thu ta làm đồ đệ?"Minh Lệ trả lời: "Chúng ta có nhân quả.""Nhân quả gì?"Minh Lệ trầm mặc giây lát, đáp: "Việc này ngươi không cần hỏi nhiều, sau này ngươi tự sẽ biết được."Lúc này hai người một trước một sau rời khỏi hộ trận chủ phong, hiểu được vấn đề này đối phương sẽ không nhiều lời, Thẩm Trì thay đổi câu hỏi, "Minh Lệ trưởng lão, hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì không?""Có một vật muốn đưa cho ngươi." Minh Lệ đưa mắt nhìn Thẩm Trì, ánh mắt ngưng lại một lúc mới sử dụng phi kiếm, "Đi lên thôi."Kiếm của Minh Lệ một màu ánh bạc, thân kiếm sạch sẽ, trên chuôi kiếm khắc mấy đường hoa văn đơn giản có vẻ cực kỳ bình thường, nhưng lại vô cùng tương xứng với hình tượng của y, có lẽ lo lắng Thẩm Trì sẽ ngã xuống, lúc này thân kiếm phóng to ra gấp đôi, xem ra vô cùng rộng rãi.Đây là lần đầu tiên Thẩm Trì ngồi phi kiếm của người khác, nhưng lại có một chút mới mẻ, dù sao kể từ kiếp trước sau khi hắn tu hành tới ma anh, để cho tiện bất cứ lúc nào đối chiến với kẻ khác, liền chưa sử dụng qua phi kiếm. Thuyền xanh của Vân Dục lúc trước mặc dù cũng là pháp bảo phi hành, nhưng cùng phi kiếm là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.Minh Lệ phi kiếm đi không nhanh không chậm, vừa vặn cho phép Thẩm Trì quan sát kỹ một lần tỉ mỉ đại cảnh của Thừa Kiếm tông.Hai người trên thân kiếm đều không mở miệng nữa, nhưng lại có vẻ hết sức hài hòa.Núi non uốn khúc trùng điệp, rừng rậm chập chùng xanh biếc, sương mù bay nhè nhẹ, ánh mặt trời xuyên thấu qua mây bao trọn mấy ngàn ngọn núi Thừa Kiếm tông tựa như ảo mộng.Tiên hạc xuyên mây, hót vang trầm bổng lượn sát qua hai người, bay liệng một vòng rồi vọt lên bầu trời cao xanh biếc.Phi kiếm dừng lại trên một vách đá dựng đứng nguy nga.Với Thẩm Trì mà nói, đây là một mỏm núi cực kỳ xinh đẹp, ngập tràn quái thạch lởm chởm, khắp nơi là vách đá dựng đứng, ngay cả cây cối cũng có vẻ cực kỳ đặc sắc, trên cây khô uốn cong có một bầy đại điểu đen nhánh đứng dàn hàng, thấy có người đến, kêu quác quác mấy tiếng, đột nhiên giương cánh nhào về phía hai người, hàm răng của chúng nó cực kỳ sắc nhọn, dưới ánh mặt trời ở đây không coi là sáng rõ cũng phản chiếu lấp lánh.Kiếp trước mặc dù Thẩm Trì chưa từng thấy qua loài chim này, nhưng từ khí thế trên người bọn chúng xem ra, mỗi một con chí ít hẳn đều có tu vi Kim đan, động tác chúng nó đánh tới thật quá nhanh, hiện tại Thẩm Trì đương nhiên không có năng lực né tránh.Lúc này Minh Lệ tiến lên phía trước nửa bước, chắn trước người Thẩm Trì, tay thuận thế vung lên, đám đại điểu khí thế hung hăng vô thanh vô tức mà hóa thành bột phấn, ngay cả tiếng rên rỉ sau cùng cũng không kịp lưu lại.Tính toán một chút phương hướng hai người mới hạ xuống ban nãy, Thẩm Trì lập tức có phán đoán về nơi này, hắn hỏi Minh Lệ: "Nơi này là Bất Quy nhai sao?"Minh Lệ gật đầu với Thẩm Trì, coi như đã trả lời vấn đề của hắn, tiếp theo nói: "Đi theo ta."Trong lòng đoán không ra trưởng lão thần bí này sắp làm gì, Thẩm Trì lẳng lặng đi theo phía sau y, [Hệ thống.][Dạ, chủ nhân, xin hỏi có gì phân phó?] Hệ thống nhanh chóng phản ứng như thường lệ.[Khi đó ngươi nói có thể đảm bảo tính mạng của ta trong lúc thay đổi linh căn, nếu như dưới tay một tu giả Đại thừa thì sao?][... Xin lỗi, lấy năng lực hiện tại của 013 khả năng không làm được.] Âm thanh hệ thống tựa hồ có chút sa sút.[Ừm.] Nghe thấy hệ thống trả lời, Thẩm Trì cũng không thất vọng, trong lòng đưa ra một đánh giá mới đối với năng lực của hệ thống này.Mãnh thú to lớn trong Bất Quy nhai trông thấy người lạ, mỗi một con đều nhìn chòng chọc vào hai sư đồ tương lai đang không vội mà đến, chỉ đợi đối phương lộ ra một chút sơ hở liền lộ ra bộ mặt hung ác.Nhưng bất kể chúng nó lợi hại thế nào, chung quy vẫn chạy không thoát khỏi một chiêu của Minh Lệ.Thẩm Trì chỉ cần đi theo phía sau Minh Lệ, không rớt khỏi lộ trình, còn lại cũng chẳng phải làm gì.Cách thức Minh Lệ chém giết thú dữ cực kỳ dứt khoát, cũng không cho đối thủ lưu lại bất kỳ đường sống nào, mà kiếm pháp của y, Thẩm Trì luôn cảm thấy có chút quen thuộc, dường như hắn đã gặp qua ở nơi nào.Đã thấy qua ở đâu nhỉ?Tinh tế nhìn kỹ động tác của đối phương, Thẩm Trì một lần nữa tìm kiếm từ ký ức của bản thân, đang lúc hình ảnh trong trí nhớ sắp hiện lên trong đầu, Minh Lệ lên tiếng."Đến rồi."Giọng nói thanh lãnh triệt để cắt đứt tâm tư Thẩm Trì, hắn giật mình, nhưng cũng không tức giận, nếu đã có thể nghĩ đến, vậy sau này nhiều thời gian hơn, hắn không thể nào không nghĩ ra được.Lúc này hai người đã đến sau núi Bất Quy nhai, nơi này cũng là một vách núi nguy hiểm, liếc mắt nhìn xuống chỉ thấy một vực sâu không đáy, trên vách đá dựng đứng gió lớn gào thét vọt qua, đập cho mấy thân cây khô không lá trên sườn dốc rung lên răng rắc.Thẩm Trì đứng ở bên vách núi, gió lớn điên cuồng thổi tới, mặc dù trong lòng hắn đã sớm có chuẩn bị, nhưng cuồng phong đủ để cuốn đi tu giả Kim đan kỳ vẫn suýt chút nữa thổi bay hắn đi, đúng lúc này, một bàn tay phủ lên vai hắn.Sau đó, áp lực cuồng phong mang đến biến mất không còn một mảnh.Minh Lệ vươn tay kia, "Đưa tay cho ta."Thẩm Trì nghe vậy vươn tay phải ra đặt lên tay trái của đối phương, bàn tay Minh Lệ thon dài, các khớp xương nổi rõ, mặc dù cuộc sống sinh hoạt giáo dục của Thẩm Trì ở Thẩm gia có khắt khe nhưng cũng chưa từng bị sai khiến làm việc nặng, hơn nữa bây giờ tuổi còn quá nhỏ, ngón tay càng tỏ ra trắng trẻo tinh tế, bàn tay Minh Lệ to sấp sỉ gấp ba lần tay Thẩm Trì, lòng bàn tay hai người nắm vào nhau, có vẻ cực kỳ hài hòa.So sánh với bàn tay Thẩm Trì quanh năm mang theo một cảm giác mát lạnh, bàn tay Minh Lệ khô ráo mà ấm áp, giữa những ngón tay truyền tới sự trói buộc khiến Thẩm Trì không tự chủ giật giật ngón tay, vô thức muốn tránh thoát, nhưng rất nhanh đã kiềm chế dược.Kiếp trước và kiếp này từ nhỏ đến lớn, Thẩm Trì chẳng bao giờ cùng bất kỳ người nào dắt tay, mà Trì Nguyên Gia mẫu thân hắn là một người cực kỳ tuân theo quy củ, cho dù đối với con trai mình cũng không thường có cử chỉ thân cận, mà sau khi Thẩm Trì có ký ức, lúc bà cực kỳ vui vẻ nhiều nhất chỉ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cứ vừa chạm liền tách ra, mà tình huống hai tay nắm chặt giống như vậy, Thẩm Trì còn chưa bao giờ trải qua.Mà Thẩm Trì dung túng Minh Lệ như vậy, ngược lại không phải vì y là sư tôn tương lai của hắn.Với nhãn lực của Thẩm Trì, đương nhiên nhìn ra được người nào có ác ý với mình, người nào là thiện ý thuần túy, từ lúc Thẩm Trì mới đáp ứng đề nghị thu đồ của Minh Lệ, đã nhìn ra đối phương không có chút ác ý nào với mình, đồng thời người này từ đầu đến cuối đều dùng một loại thái độ tương đối bình đẳng mà đối đãi hắn.Mặc dù sinh ra một chút cảnh giác với sự vung tay xa hoa của đối phương, nhưng Thẩm Trì cũng không cho rằng đối phương thiết yếu phải hại hắn.Dù sao với tu giả Đại thừa kỳ mà nói, năng lực hôm nay của hắn còn không bằng một con giun dế, cho dù lấy tính mệnh của Thẩm Trì cũng chỉ mất công bấm ngón tay.Bàn tay Minh Lệ duỗi ra khoảng không phía trước một chút, ngón tay búng lên, ở trong tầm mắt của Thẩm Trì biến ra từng sợi tơ vàng tuyệt đẹp, dung nhập vào vực thẳm bên dưới vách núi.Cùng với những sợi tơ này rớt xuống, rất nhanh Thẩm Trì phát hiện phối hợp cùng nó hẳn là một trận pháp cực kỳ khổng lồ.Văn lộ trận pháp này như ẩn như hiện, bao trùm khắp cả Bất Quy nhai, mặc dù có một chút ngăn cách, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác cực kỳ thiêng liêng và trang nghiêm. Mà Thẩm Trì mặc dù đã thấy qua vô số trận pháp nhưng lại hoàn toàn xa lạ với loại trận pháp này, thậm chí ngay cả chức năng của nó như thế nào đều không đoán được, chỉ có thể nhận định nó cực kỳ nguy hiểm.Trận pháp khổng lồ như vậy tại sao lại xuất hiện ở nơi này bên trong đệ nhất tông được?[Có ghi lại trận này không?][Thưa chủ nhân, trận này trong cốt truyện vẫn chưa xuất hiện, vì vậy hệ thống cũng không ghi lại.]"Trận này chính là nguyên nhân Bất quy nhai được gọi là bất quy." Sau khi Minh Lệ kết thúc thủ quyết, quay sang giải thích với Thẩm Trì, "Trận này do tiên nhân thời kỳ thượng cổ bày ra, vô cùng phức tạp, nếu chẳng may bị cuốn sâu vào trong đó, không phải là Đại la Kim tiên, thì chỉ còn một đường thân tử đạo tiêu, hồn tiêu phách táng."Dứt lời, dường như sợ Thẩm Trì lo lắng, Minh Lệ lại nói: "Chẳng qua không cần lo lắng, vi sư tất nhiên sẽ không hại ngươi."Đây là lần thứ hai Minh Lệ tự xưng vi sư, lần đầu tiên chính miệng tự nói ra hai chữ vi sư này.Thẩm Trì giương mắt nhìn y một lát, phát hiện lúc này vẻ mặt đối phương vẫn lãnh tĩnh như cũ, không có mảy may tâm tình, tựa hồ lời vừa mới nói ra chẳng qua là chuyện rất hiển nhiên.Đúng lúc này, Thẩm Trì rốt cục nhớ ra đoạn trí nhớ mình vừa mới quên.Đó là lúc kiếp trước Thẩm Trì vừa bắt đầu nhập môn tu ma, đối với con đường tu ma dốt đặc cán mai, người trong ma đạo cũng không giống như tu giả tiên đạo, cho dù mang đầy địch ý cũng phải khách khí một phen. Tương phản, ma đạo vốn là cá lớn nuốt cá bé, Thẩm Trì lúc còn là một tiểu ma Tụ khí kỳ suýt nữa chết trong tay thủ hạ đại ma tu khác, may mắn được một người đi qua qua cứu.Lúc đó hắn khăng khăng bái người nọ làm thầy, hắn còn nhớ rõ người nọ do dự hồi lâu mới đáp ứng, từ nay về sau liền là sư đồ với nhau.Dưới sự chỉ bảo của người nọ, mới qua thời gian một năm rưỡi, hắn liền tu tới Ngưng nguyên kỳ, tương đương với Kim đan kỳ tiên tu, cùng lúc đó người nọ liền biến mất.Hắn tìm rất lâu cũng chưa từng thấy một chút tung tích của người nọ, hơn nữa dường như có người ở trong cản trở, hắn dần dần quên đi hết thảy về người kia, thẳng đến cuối cùng, hắn phí hết tâm tư cũng chỉ nhớ kỹ người kia có hai đặc trưng. Thứ nhất, phương thức dùng kiếm, thứ hai, là một tiên tu giả.Người nọ dùng kiếm thích đem ngón cái hơi buông lỏng, lúc thu kiếm cổ tay sẽ hơi run khe khẽ, tốc độ lúc hạ kiếm cùng thu kiếm luôn ngang bằng, cực kỳ nhanh gọn.Ban đầu sau khi phát hiện Thẩm Vô Hoặc cũng có thói quen tương tự, hắn đã hoài nghi người nọ là Thẩm Vô Hoặc, cho nên sau lần đầu Thẩm Vô Hoặc tìm hắn, lại cùng y đánh qua không ít lần, sau đó càng đánh càng phát giác có thể mình nhận lầm người rồi.Thẩm Trì nhớ tới dáng vẻ Minh Lệ vừa rồi dùng kiếm, hơi cúi thấp đầu, theo lý mà nói, trí nhớ của hắn từ trước đến nay khá tốt, ngay cả hơn một nghìn quyển <Sơ Linh Kỷ> kiếp trước mẫu thân giảng cho hắn cũng nhớ kỹ không bỏ sót một chữ, hắn không rõ vì sao bản thân lại quên người nọ, thậm chí cho đến lúc hắn là Đại thừa ma đạo, cũng chưa từng nghĩ lại.Nếu như chỉ tính thời gian, lúc đó hắn so với bây giờ lớn hơn mười mấy tuổi, Minh Lệ trong trăm năm phi thăng, cũng coi như khá chuẩn, thậm chỉ thói quen tương tự Thẩm Vô Hoặc, cũng có thể giải thích là học được từ chỗ Minh Lệ, dù sao hai người kiếp trước chính là quan hệ thầy trò.Như vậy Minh Lệ có phải vị sư tôn kiếp trước của hắn hay không?Tâm trạng thay đổi rất nhanh, Thẩm Trì lập tức phát hiện Minh Lệ đã phá vỡ một chỗ trong đạo pháp trận kia rồi."Đi."Theo Minh Lệ lên tiếng, Thẩm Trì phát hiện mình đang bay lên trời, đúng là bị bàn tay Minh Lệ ôm vào trong lồng ngực, hai người chợt rơi vào khe hở trận pháp kia.— ♥ —Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường.Thẩm Trì: Minh Lệ có phải sư tôn kiếp trước của ta không?Minh Lệ: Các ngươi có đoán cũng không đoán được.Thẩm Vô Hoặc: Ta lại bị Tiểu Trì vứt bỏ rồi, Tiểu Trì bị người ta dắt tay đi, Tiểu Trì bị người ta ôm rồi QAQChương 27:Không lâu lắm, hai người liền rơi vào một khoảng sương mù dày đặc.
Minh Lệ vẫn chưa buông Thẩm Trì ra, mà là một tay cầm kiếm, một tay kia ôm Thẩm Trì tiến về phía trước.Thẩm Trì ở trên bờ vai Minh Lệ nhìn qua xung quanh, lại thấy trong phạm vi tầm mắt đều là sương mù mông lung, hoàn toàn không thấy rõ được vật gì, hắn kéo vạt áo Minh Lệ, "Minh Lệ trưởng lão, ta muốn xuống tự mình đi."Nghe thấy yêu cầu của Thẩm Trì, bước chân Minh Lệ hơi dừng một chút, "Nơi này nguy hiểm trùng trùng, sai lầm một chút hài cốt liền không còn, ngươi có thể làm được không?""Ừm, ta muốn tự mình đi!" Thẩm Trì hơi cất cao giọng nói một chút, có vẻ vô cùng kiên quyết.Từ lúc bắt đầu chứng kiến tình hình chung của trận pháp này, Thẩm Trì liền chưa từng coi khinh nó, tất nhiên biết được lời Minh Lệ không phải giả, nhưng đề nghị lần này của hắn cũng không phải cố ý gây rối.Tuy dưới chân Minh Lệ đi vô cùng trôi chảy, nhưng Thẩm Trì lại có cảm giác bước chân y không hề thoải mái.Trải qua hai đời, Thẩm Trì đương nhiên biết đối với một tu giả mà nói, tầm quan trọng cỡ nào của việc giữ hai tay được tự do ở trên trận đạo. Nếu Minh Lệ đúng là vị sư tôn kiếp trước kia của hắn, hắn đương nhiên không thể kéo chân y lại, nếu y không phải, vậy hắn cũng không muốn tiếp xúc với y quá nhiều.Cuối cùng Minh Lệ vẫn thả Thẩm Trì xuống đất, nghiêm túc nói: "Nơi này áp chế hoàn toàn thần thức, ta có lẽ không thể ngoảnh lại chiếu cố ngươi, ngươi hãy nhớ hướng ta đi, ngàn vạn lần không được dịch ra một bước."Thẩm Trì nghiêm túc gật đầu: "Dạ."Nghe vậy, Minh Lệ gật đầu với Thẩm Trì, lại đưa mắt nhìn hắn, thu hồi kiếm, hai tay lật về phía Thẩm Trì kết ra mấy đạo ấn.Thẩm Trì chỉ cảm thấy đầu ngón tay Minh Lệ vô thanh vô tức bắn ra một vệt sáng dung nhập vào trong cơ thể hắn, lập tức hắn liền phát hiện cơ thể nhẹ bẫng, phạm vi có thể nhìn thấy cũng từ nguyên bản hai bước biến thành khoảng một trượng, "Cảm ơn Minh Lệ trưởng lão."Ban đầu mỗi khi đi được một bước, Minh Lệ đều phải quay đầu liếc nhìn Thẩm Trì, phát hiện bất luận tốc độ ra sao, Thẩm Trì đều có thể từng bước giẫm chuẩn xác lên vết chân của y, Minh Lệ gật đầu với hắn xong liền không quay lại nhìn nữa.Có lẽ do nhiều hơn một tay, xem ra Minh Lệ so với lúc nãy ung dung hơn nhiều, thân hình y cực cao, nguyên bản mỗi bước đi đều bằng ba bước của Thẩm Trì, lúc này bước chân lại hẹp lại, vừa vặn đủ để Thẩm Trì theo kịp.Giẫm lên vết chân đối phương, Thẩm Trì đột nhiên cảm thấy cho dù người này không phải vị kia kiếp trước, cũng sẽ là một sư giả không tồi.Hai người một trước một sau đi ra khỏi sương mù, trước mặt đột nhiên sáng sủa thông thoáng.Đây là một thung lũng bốn bề là núi, bầu trời trong trẻo xanh thẳm, cánh rừng xa xa khuất trong sương mù, còn có thể nghe rõ tiếng chim rừng hót véo von. Nước chảy róc rách trong núi tụ thành dòng suối nhỏ, chảy xuyên qua thung lũng, hai bên bờ đầy những cây ăn quả không biết tên kết trái đỏ rực to bằng nắm đấm, tỏa ra mùi thơm, gió thổi qua khiến mùi hương càng thêm ngào ngạt vài phần.Minh Lệ dừng bước, vung tay lên, Thẩm Trì chỉ cảm thấy mùi hương trên cánh mũi trong nháy mắt tán đi, tinh thần nhất thời sáng tỏ, lúc này hắn mới phát hiện bản thân không tự chủ được tiến lên nửa bước về phía cây quả. Liền đưa mắt nhìn những trái cây chín mọng kia nhiều hơn một chút.Thấy Thẩm Trì tựa hồ có hứng thú với những trái cây đó, Minh Lệ mở miệng giới thiệu, "Đây là một loại tiểu bí cảnh truyền lại từ thượng cổ, những cây ăn trái này tên là Cổ."Cây Cổ có được ghi chép trong <Sơ Linh Kỷ>, nghe đồn thời kỳ thượng cổ các thế lực tiên giả đều không ngừng phân tranh, có người liền sử dụng nó chế thành đan dược phân tán ra khói mê trộn lẫn vào trong lều của thế lực đối địch, mê mẩn thần trí đối phương, do đó mới một lưới bắt hết kẻ địch.Nhưng theo tiên giả thời cổ phá giới đổi dời, Sơ Linh giới không còn tồn tại cây Cổ nữa, xem ra chỗ này thực sự là một di tích tiên nhân thượng cổ lưu lại.Nếu tính theo bảy cấp linh thực, những cây Cổ này có thể xem là cao cấp bậc nhất, nghìn năm khó có được.Sau khi hiểu rõ, Thẩm Trì rất nhanh liền dời mắt khỏi những cây này, mặc dù hắn cảm thấy hứng thú với chúng, nhưng hắn cũng minh bạch, lấy thực lực hiện tại của mình, tất nhiên không có khả năng sống sót khi vặt xuống bất luận một quả nào."Nếu ngươi thích, đợi lúc ra ngoài ta sẽ hái cho ngươi một ít."Lời nói của Minh Lệ vang lên bên tai Thẩm Trì, Thẩm Trì bỗng dưng ngẩng đầu, lại bởi do nguyên nhân góc độ, chỉ có thể thấy được gò má lạnh lùng không dao động của đối phương, cũng không thấy rõ hiện tại thần sắc của đối phương thế nào.Hình dung lại ghi chép về cây Cổ, cho dù là tiên nhân cũng không thể hoàn toàn chống lại mê hoặc của nó, mà Minh Lệ bây giờ chẳng qua là Đại thừa kỳ, coi như khoảng cách thành tiên chỉ còn một bước, mà một bước này lại cách nhau một trời một vực.Nhưng chớp mắt khi Minh Lệ vừa mở miệng, Thẩm Trì rốt cục cảm thấy đối phương nhất định sẽ thành công, mà loại cảm giác tín nhiệm này khiến cho Thẩm Trì không khỏi sợ hãi kinh ngạc, vô thức muốn lui về phía sau một bước, nhưng lại nghĩ đến hiện tại hai người đang ở trong bí cảnh khắp nơi tràn ngập nguy cơ, bước chân lập tức dừng lại.Sắc mặt Minh Lệ vẫn như cũ, dường như chưa phát hiện ra Thẩm Trì lại nổi lên lòng phòng bị, nhìn đến một phương hướng, nói với Thẩm Trì: "Đi theo ta."Thẩm Trì gật đầu, thần sắc vẫn bình thường không có bất kỳ khác biệt.Đi lên dọc theo dòng suối, trên đường Thẩm Trì thấy qua không ít sinh vật cổ, có giống loài ăn cỏ dịu dàng, cũng có mãnh thú dữ tợn xảo quyệt, chỉ là không biết Minh Lệ dùng cách gì, những sinh vật kia chỉ coi hai người như không hề tồn tại, tùy ý bọn họ đi xuyên qua rừng cây Cổ.Tận cùng rừng cây là một sơn động cao chỉ bằng một người, nước suối theo khe chảy ra từ trong động.Đến nơi này rồi, khuôn mặt Minh Lệ vốn không quá mức biểu cảm lại nghiêm túc hơn rất nhiều, y thuận tay lấy ra một viên linh thạch, ném vào trong nước, chỉ thấy viên linh thạch cực phẩm được xưng là không có bất kỳ tạp chất gì trong nháy mắt bị nhuộm đen kịt, sau đó giống như mực rơi vào nước tan ra trong dòng suối, không đến hai hơi thở dòng suối này lại khôi phục trong suốt như cũ.Thấy vậy, Thẩm Trì không khỏi nhớ đến lá cây vừa rồi trôi bồng bềnh trong khe nước, cùng với những động vật uống nước bên dòng suối, khi đó nước suối tựa hồ cũng không có gì khác thường."Nước này tên vô tuyền, nghĩa là không thể chạm vào." Dường như nhìn ra Thẩm Trì không hiểu, Minh Lệ giải thích, "Vừa có tên là suối nguồn linh hộ, thường xuất hiện ở vị trí có thiên địa linh bảo, miễn là cách xa nơi nguồn suối ba trượng, sẽ hóa thành nước suối bình thường, mà ở trong phạm vi này chạm vào bất kỳ giọt nước nào, đều bị hóa thành hư ảo."Linh bảo? Thẩm Trì đột nhiên nghĩ tới hệ thống, hắn nhớ lúc phát hiện ra linh bảo linh thảo trong tiểu bí cảnh ở Xích Nhạn phong, âm thanh hệ thống liền không dứt đoạn, nhưng lần này từ khi tiến nhập vào cổ bí cảnh đến giờ, linh thảo linh bảo xuất hiện vô số kể, nó đúng là chưa phát ra một tiếng.Thẩm Trì gọi nó một tiếng trong lòng, hiếm thấy vẫn chưa đáp lại, dường như hệ thống đột ngột biến mất vậy.Nếu như thực sự không thấy nó, Thẩm Trì ngược lại cũng tự do, dù sao bất luận kẻ nào phát hiện có một ý thức khó hiểu không biết tên tiến nhập vào trong cơ thể mình, đều sẽ cảnh giác, coi như những ngày qua biểu hiện của nó ngoan ngoãn nghe lời không gì sánh được, Thẩm Trì cũng chỉ tương đối mặc cho nó nói tự do một chút.Tuy nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Trì lại không cho là nó sẽ vô thanh vô tức rời đi.Chỉ là không biết cuối cùng phải làm thế nào mới có thể triệt để đuổi nó ra khỏi thân thể, còn như độ phản kích mà hệ thống nói, đối với Thẩm Trì chẳng qua chỉ là sự lựa chọn áp chót."Không cần lo lắng, mọi chuyện đều có ta ở đây."Giọng nói Minh Lệ truyền đến khiến Thẩm Trì cả kinh, thậm chí suýt cho rằng đối phương đã phát hiện ra hệ thống trong cơ thể hắn, còn chưa kịp gác lại tâm tư, liền thấy Minh Lệ khẽ khom người, vươn cánh tay nâng lên hông của hắn, thẳng đến khi Thẩm Trì đã ngồi vững vàng trên khuỷu tay của đối phương.Liên tiếp hai lần bị người ôm như vậy, trên mặt Thẩm Trì mặc dù vẫn chưa biểu hiện ra có gì không ổn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút lúng túng, mà khi nhìn vào cái cửa động đen kịt kia, ngược lại hắn chẳng thể nói ra lời cự tuyệt.Vóc người Minh Lệ so với nam tử bình thường cao hơn một chút, cái cửa động này y phải hơi khom người mới có thể đi vào, thêm nữa không thể đụng vào dòng nước bên dưới, phạm vi hoạt động của y nhất thời nhỏ đi rất nhiều.Toàn thân bị Minh Lệ ôm vào trong lòng, đôi tay Thẩm Trì ôm lấy cổ đối phương, trong mắt là một màu đen kịt, tiếp theo hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, sau đó giác quan liền linh hoạt hơn rất nhiều, ngoại trừ tiếng dòng nước cuồn cuộn, còn có tiếng tim đập khe khẽ vững vàng của Minh Lệ, còn cả tiếng hít thở mỏng nhẹ thanh sạch của đối phương, giữa cánh mũi tràn ngập hương vị lá trúc thanh đạm.Thẩm Trì khó hiểu, tuy khí tức cùng mùi vị trên người hoàn toàn bất đồng với Thẩm Vô Hoặc, nhưng vừa rồi lúc mới bị ôm, hắn lại không khỏi nhớ đến Thẩm Vô Hoặc.Có lẽ trên cơ thể hai người có cùng nhiệt độ? Thẩm Trì nhíu mày, vô thức bác bỏ suy nghĩ này.Tiếng nước suối dần dần trở nên rề rà, Thẩm Trì mở mắt ra, chỉ thấy ở khúc ngoặt xa xa phát ra chút ánh sáng.Qua góc quẹo, đập vào mắt là một sơn động khô ráo mà rộng lớn.Trên bốn vách sơn động lóe lên ánh sáng bạc li ti, thoạt nhìn như ánh sao, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện, chúng nó là từng chút từng chút điểm sáng mà tạo thành một hình vẽ, bởi điểm sáng có chút lác đác, mới thấy có vẻ cực kỳ không có quy luật, ánh sáng vừa rồi Thẩm Trì nhìn thấy chính là phát ra từ nó.Chính giữa có một cái hồ nhỏ dị thường, bên trong rót đầy nước sạch, dòng suối bên ngoài chính là chảy ra từ nơi đây. Trong phía xa hơn chính là đầu nguồn thực sự của dòng suối, ánh mắt mới liếc tới, vẻ mặt Thẩm Trì bỗng nhiên khẽ động, hơi mở to mắt, quay đầu nhìn Minh Lệ."Bích họa khắc lại lịch sử phát triển một thế lực thời kỳ thượng cổ, tên là Tích Liệt." Minh Lệ đặt Thẩm Trì xuống đất, giới thiệu cho hắn.Tích Liệt là một thế lực cực kỳ ưa chuộng hòa bình, xưa nay không tranh quyền thế, thế nhưng trong tộc xuất hiện kẻ phản bội, tuồn ra tin tức trong tộc có thiên địa chí bảo, nhất thời bị các tộc chinh chiến, khổ không thể tả.Đồng thời tộc Tích Liệt cũng chính là chủng tộc được đề cập qua trong <Sơ Linh Kỷ> đã sử dụng Cổ quả luyện đan chế ra khói giết địch, từ đó về sau bọn họ liền lập Cổ là thần thụ.Mà tiểu bí cảnh này, chính là di tích tộc Tích Liệt lưu lại."Vật ta muốn đưa cho ngươi ở chỗ này." Qua quýt kể lại chuyện xưa với Thẩm Trì, Minh Lệ tiến lên mấy bước, dừng lại ở chỗ đầu nguồn, nói: "Qua đây."Thẩm Trì nghe vậy, ánh mắt hơi lưỡng lự nhìn về phía Minh Lệ cùng đầu nguồn một thoáng, đè xuống khiếp sợ trong lòng, bước đến chỗ y.Đó là một hạt châu nhỏ xanh lam lớn chừng bằng ngón tay cái, nó được đặt trong một cái hốc giữa suối nước, không biết có phải do ảnh hưởng của nó, nước suối không ngừng trào ra từ hốc, liền tạo thành cái hồ nhỏ trong hang động."Đưa tay ra đây." Minh Lệ nói.Nhưng Thẩm Trì cũng không đưa tay ra ngay, mà hỏi: "Đây là cái gì?""Một vật nhỏ mà thôi, ta thấy nó thú vị, liền đưa cho ngươi." Minh Lệ nói qua loa, ánh mắt mang theo trấn an, "Không phải sợ, vật ấy cho ngươi không hại."Đâu chỉ là không hại... Ánh mắt Thẩm Trì một lần nữa rơi trên hạt châu kia, chần chừ một chút, vẫn là đưa tay ra.— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trườngThẩm Vô Hoặc: Ta không muốn nói gì, chỉ muốn vẽ vòng vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com