Dm Vo Han Luu Khi Tui Khoc Nho Bi Keo Vao Livestream Tu Than
"Cho dù cậu và đám bạn cậu có bài kiểm tra đi chăng nữa, kết cục của các cậu vẫn sẽ không thay đổi."Câu nói cuối cùng ấy cứ ám ảnh, luẩn quẩn mãi trong tâm trí Thiển Linh, khiến bước chân cậu lảo đảo khi đi đến cổng trường. Khi Kỷ Gia Dự nhìn thấy cậu, hắn nhanh chóng nhảy xuống từ cái cọc gần cổng, vội vã chạy đến trước mặt Thiển Linh."Thiển Linh.""Thiển Linh?"Kỷ Gia Dự gọi thêm mấy tiếng, nhưng Thiển Linh vẫn chẳng mảy may hay biết. Bất đắc dĩ, Kỷ Gia Dự đành đưa tay đặt nhẹ lên vai cậu. Lúc này, Thiển Linh mới bừng tỉnh, từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn đờ đẫn, lạc lõng."Ngẩn người làm gì vậy? Cậu..." Kỷ Gia Dự ngừng lời, hắn nhấc tay lên, lòng bàn tay phủ một lớp bụi khô. Hắn lại nhìn bộ đồng phục của Thiển Linh. Thiển Linh khác với những nam sinh ham chơi khác, đồng phục của cậu từ trước đến nay luôn sạch sẽ, nhưng giờ thì nó bị bẩn, nhìn kỹ sẽ thấy tóc cậu cũng rối bù, và đôi môi lại đỏ tươi lạ thường. Như thể bị ai đó say mê mút hôn nhiều lần, để lại dấu vết rực rỡ đến đáng ngờ."Có chuyện gì sao? Thiển Linh, trả lời tôi đi."Mi mắt Thiển Linh run rẩy, khóe mắt ửng hồng đầy vẻ động lòng người. Cậu từ từ đối diện với ánh mắt lo lắng của Kỷ Gia Dự, nhìn thấy sự quan tâm sâu sắc trong đáy mắt hắn. "Trong lúc tôi ở ngoài, cậu trong đó có chuyện gì sao ?"Thiển Linh mím môi. Khi người kia đưa bài kiểm tra Ngữ văn cuối cùng cho cậu, anh ta đã cố tình ghé sát vào tai cậu, dùng giọng cảnh cáo lạnh lùng mà thông báo: "Chuyện xảy ra giữa chúng ta hôm nay, không được tiết lộ với bất kỳ ai. Đây là mệnh lệnh của tôi dành cho cậu. Nếu tên nhãi ranh đó còn muốn tìm bài kiểm tra, thì hình phạt cho việc không tuân lệnh chính là... giết chết hắn. Cậu thấy sao?"Nghĩ đến đây, tay Thiển Linh nắm chặt bài kiểm tra, hàng mi dày lại run rẩy kịch liệt. "Tớ không sao, tớ đã tìm đủ bài kiểm tra rồi nè." Thiển Linh bổ sung, "Chỉ là bên trong tối quá, tớ hơi sợ."Kỷ Gia Dự rõ ràng không tin lời giải thích này. Hắn chặn đường Thiển Linh, hai tay nắm chặt cánh tay gầy gò của cậu. "Sao người cậu lại bẩn như vậy, còn môi nữa, làm cái gì mà ra nông nổi thế này ?"Thiển Linh im lặng nhìn anh."Cậu đang nghĩ gì vậy ?"Vừa dứt lời, Kỷ Gia Dự không nói một tiếng, vòng tay ôm chặt lấy Thiển Linh. Lực rất lớn, như thể sức mạnh của một nam sinh đang tuổi dậy thì, thường xuyên vận động rèn luyện. Hơi ấm từ cơ thể hắn, như mang theo tia nắng của ngày mới nhẹ nhàng bao trùm lấy cậu."Có phải ...... cậu đã gặp 'quốc vương' không? Gã có làm gì cậu không, cứ với tôi không sao hết, đừng sợ nhé ! "Thiển Linh cố gắng giãy giụa, nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi vòng tay của Kỷ Gia Dự. Ngược lại, cậu còn bị ôm chặt hơn, đối phương dính sát vào cổ cậu. Dù Thiển Linh đang lấm lem, nhưng trên người cậu vĩnh viễn mang theo một mùi hương thoang thoảng. Rất nhẹ, nhưng lại đặc biệt ngọt ngào.Kỷ Gia Dự không kìm được dùng môi thường xuyên cọ qua gáy Thiển Linh, miệng lẩm bẩm nói: "Tôi đã đợi cậu lâu lắm rồi, cứ tưởng cậu xảy ra chuyện, cậu biết là tôi đã lo cho cậu đến mức nào không? Tôi thậm chí còn bắt đầu hối hận khi đồng ý cho cậu tự đi tìm bài kiểm tra nữa."Thiển Linh bị hắn làm cho hơi ngứa. Cậu đưa tay đẩy đầu Kỷ Gia Dự ra sau, "Không phải... tớ đã ở đây rồi sao, tớ vẫn ổn không sao hết."Kỷ Gia Dự dường như rất bất mãn với hành động này của cậu. Tay hắn ôm eo cậu càng siết chặt hơn, ép sát khoảng cách giữa hai người, rồi dùng cằm cọ mạnh vào cổ Thiển Linh, thậm chí còn nhẹ nhàng cặm một cái vào vị trí xương hàm dưới."A."Tên Kỷ này là chó lớn à ? Sao còn biết cắn người nữa? Hơn nữa bây giờ cậu đang lấm lem bụi bẩn khắp nơi, vậy mà con chó lớn này cũng thật sự không kén ăn. Thiển Linh giơ tay, tùy ý đè mặt hắn ra sau."Kỷ Gia Dự, đủ rồi đấy nếu cậu còn còn cắn thêm nữa thì tớ sẽ giận cậu đấy."Sau đó, Thiển Linh cảm thấy lòng bàn tay mình truyền đến một trận lạnh lẽo. Kỷ Gia Dự chưa thỏa mãn mà dùng môi cọ vào lòng bàn tay cậu, trong mắt hắn có vài phần không cam lòng, nhưng lại pha chút kiêng dè."Cậu đừng giận.""Vậy thì cậu buông tớ ra trước đi."Kỷ Gia Dự ngoan ngoãn buông tay ra, nhưng cũng chỉ lùi lại chưa đầy nửa bước. Thiển Linh hơi ngẩng đầu, chóp mũi có thể chạm vào người hắn."Lùi ra sau thêm chút nữa đi." Cậu cảm thấy không khí để thở cũng không đủ."Được."Kỷ Gia Dự lại dịch ra sau chưa đầy nửa bước, rũ mi mắt xuống đầy thăm dò. "Tôi thấy đủ xa rồi.""Đầu là do tối quá, tớ tự đâm vào tường, môi là do tớ tự cắn lúc sợ tối thôi."Kỷ Gia Dự dường như vẫn không tin. Thiển Linh đành phải lấy ra bài kiểm tra. "Bài kiểm tra chúng ta cần tớ đều đã lấy được rồi, nếu tớ thật sự chạm mặt 'quốc vương', vậy tại sao tớ còn lành lặn mà trở về gặp cậu được ?"Khung cảnh vắng lặng, dưới ánh đèn đường mờ ảo chỉ còn lại hai người họ. Thiển Linh đưa tay xoa mái tóc xanh lam của Kỷ Gia Dự. "Kỷ Gia Dự ơi, cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho tớ nhưng mà nè tớ thật sự không sao đâu, nên cậu đừng lo nhé. Ngày mai, chúng ta gặp lại nhé, được không ?"Kỷ Gia Dự nhìn thiếu niên nhỏ nhắn trước mắt, cả người đứng sững tại chỗ. Hắn thật sự không nghe rõ Thiển Linh nói gì, nhưng vẫn như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu. Đến khi hắn lấy lại tinh thần, bóng người trước mặt đã rời đi. Hắn ngẩng đầu, chỉ còn có thể mơ hồ thấy cổng trường ở xa, cùng ánh đèn mờ ảo dần khuất của chiếc xe hơi.============================================Sau khi ngồi vào trong xe, Thiển Linh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cậu vẫn không yên, lo lắng không biết liệu cuộc trò chuyện vừa rồi với Kỷ Gia Dự có bị "quốc vương" lén lút nghe trộm trong bóng tối hay không. Cậu sợ nếu cứ tiếp tục nói chuyện, mình sẽ lỡ lời, làm hỏng mọi chuyện.Ải này đã ban cho người chơi một thân phận giúp họ dễ dàng hòa nhập vào thế giới này, tiện lợi cho mọi hành động. Vì vậy, việc cậu về muộn hay một loạt những hành động bất thường khác cũng không hề khiến tài xế hay những người tự xưng là "người nhà" thắc mắc.Thiển Linh trở về phòng riêng, đặt bài kiểm tra và chiếc chìa khóa lên bàn học, rồi cầm quần áo bước vào phòng tắm.Hơi nước nóng trong phòng tắm bao phủ gương thành một lớp sương trắng mờ. Một bàn tay non mịn, trắng nõn khẽ lau đi lớp hơi nước ấy. Thiếu niên trong gương với mái tóc ướt sũng, những giọt nước đọng lại ở đuôi tóc lặng lẽ rơi xuống, đọng trên bờ vai và chiếc cổ trắng như ngọc.Thiển Linh đứng trước gương, tiến lại gần hơn. Vết sưng trên miệng đã biến mất. Cậu vén mái tóc trên trán lên, dưới hơi nước xông lên, vết bầm tím do va chạm ban đầu vẫn còn một mảng xanh tím. Cổ tay và đầu gối cũng có những vết đỏ ở mức độ khác nhau.— Bà xã tắm xong rồi hả? Cách màn hình anh còn thấy thơm nữa mà... để anh phụ trách hôn hít âu yếm hết từ đầu tới chân nha~— Ủa mấy anh em đang ngồi đây là quân tử hết đúng không? Vậy đừng đánh mã kiểu vậy chớ, chơi đẹp xíu đi @Khủng Du official làm quá rồi đó !!!!!— Tay anh nhẹ lắm, mềm như gió sớm luôn á. Để anh bôi thuốc cho bà xã nha, em đau ở đâu để anh xoa ở đó. Không đau nè !!!— Tôi phản đối nha! Sao mã này đánh mạnh vậy trời? Bên phòng livestream kế bên người ta còn biết chọn chỗ, mấy ông quất thẳng luôn, có tâm gì không vậy? @Khủng Du Official tui cạn lời mấy người luôn rồi đó.— Khủng du à, đừng đùa chứ mấy người tưởng che trên che dưới là tôi không làm được gì à? Nhìn mặt của bé vợ xinh thế này, tui đập màn hình chui vô còn được dăm ba cái Khủng Du ngu dốt !!!!— Mấy cha lầu trên tay nhanh hơn não vậy, coi chừng bị ăn gậy bây giờ ...—Ba đồ quỷ này có gì đâu thú vị chứ... (Nói chứ quần tôi đang bốc cháy rồi...)— Trời má ơi, đừng có để dấu ngoặc kép nữa!! Cho tôi nói bằng cả con tim đi!!!Tất cả đều do người đó. Kẻ đó luôn tìm ra cậu.Thiển Linh cắn răng chịu đau, thoa một lớp thuốc mỡ dày lên vết thương ở miệng, sau đó mới cầm quần áo mặc vào, ra khỏi phòng tắm. Mặc dù ngày thường cậu rất thích nằm ườn trên giường, nhưng hôm nay cậu không thể quá nằm lì. Toàn thân cậu đều là mùi thuốc, vừa chạm vào mép giường đã cảm thấy xương cốt đau nhức.Sau khi tắt đèn, Thiển Linh tỉ mỉ hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra trong phòng tư liệu hôm nay. Nhưng cậu lặp đi lặp lại cũng không tìm thấy thông tin hữu ích nào. Thay vào đó, cả đầu cậu chỉ toàn là những lời nói hỗn xược nghe được sau khi sử dụng thuật đọc tâm.Kẻ tự xưng là " quốc vương" rốt cuộc hắn là ai cơ chứ ?Thiển Linh rầu rĩ xoay người, sau đó đau đến mức ôm chăn rên lên. Tất cả là do lỗi của hắn ta, cơ thể giờ không cử động mạnh được. Đau quá đi mất !!!Đột nhiên, Thiển Linh chợt lóe lên một ý. Cậu bị thương, nhưng đối phương cũng không phải hoàn toàn không bị thương. Thiển Linh va vào trán, sau đó người kia đuổi theo chặn miệng cậu. Cậu nhớ rõ ràng mình đã cắn mạnh một miếng vào tay đối phương. Mặc dù cậu không dám khẳng định vị trí cụ thể trên tay đã bị cắn, nhưng với lực độ như vậy, cho dù qua một đêm, cũng sẽ để lại dấu vết rõ ràng. Chỉ cần ngày mai cậu đi tìm trên tay Thẩm Lâm Xuyên xem có vết thương nào không, là có thể xác định được rõ mọi chuyện.Có lẽ vì nghĩ ra cách này, hoặc có lẽ vì tối nay quá mệt mỏi, Thiển Linh ngủ một mạch đến rạng sáng.=========================================Ngày hôm sau.Thiển Linh cẩn thận kiểm tra lại bài kiểm tra trên bàn học, đảm bảo không sót tờ nào. Để đề phòng trường hợp xấu nhất, cậu còn cẩn thận lấy điện thoại ra, chụp lại toàn bộ nội dung. Xong xuôi, cậu cất bài kiểm tra vào cặp sách, cầm bữa sáng rồi lên xe đến trường.Trong khoảng thời gian này, cậu đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu trên tay Thẩm Lâm Xuyên thật sự có vết thương, cậu tuyệt đối sẽ không giao bài kiểm tra ra. Nghĩ vậy, Thiển Linh ăn nốt miếng bánh mì cuối cùng.Xe dừng ở cổng trường, Thiển Linh bước xuống, ôm cặp sách đi về phía khu dạy học. Từ cổng trường đến đây là một đoạn đường. Khi đi qua một con đường nhỏ tương đối vắng vẻ, cậu đột nhiên cảm thấy phía sau có vài tiếng bước chân đang theo sát. Theo bản năng, cậu quay đầu lại –Một lực mạnh bất ngờ túm lấy quai cặp sách, đẩy cả người Thiển Linh ngã nhào vào bụi cây ven đường. Cậu loạng choạng, mất thăng bằng rồi lăn ra đất. Dù dưới thân là thảm cỏ, nhưng cú ngã vẫn rất mạnh, khiến hốc mắt Thiển Linh tức thì đỏ hoe, khóe mi lấp lánh những giọt nước.Mấy tên thanh niên xông tới. Áo khoác đồng phục của họ treo lộn xộn trên người, như thể chỉ mặc cho có lệ."Ơ kìa, mới đụng tí đã rơm rớm, tính chơi ván bài nước mắt hả?""Ay dà chỉ là một thằng nhóc yếu đuôi thôi dễ như ăn cháo. Nhưng mà đúng như lời đồn nhỉ, thằng nhóc này xinh xắn thật đấy..."Thiển Linh thoáng thấy vài gương mặt quen thuộc. Chắc hẳn đều là học sinh lớp Một khối 12, những người bạn cùng lớp, cũng chính là những người đang tham gia trò chơi "quốc vương" này.Giọng Thiển Linh khẽ run rẩy: "Mấy cậu.... muốn gì hả ?"Nam sinh dẫn đầu từ từ ngồi xổm xuống trước mặt Thiển Linh. Cậu rũ mắt xuống, hàng mi ướt đẫm vài giọt lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa mong manh vô hại. Giọng nam sinh cũng dịu đi một chút: "Bọn này không làm gì cậu đâu, chỉ cần cậu đưa bài kiểm tra cho bọn này là được."Đồng tử Thiển Linh giật nảy. Sao bọn họ lại biết được? Kỷ Gia Dự không thể nào nói ra chuyện này, lẽ nào là Thẩm Lâm Xuyên ?Thiển Linh cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Bài kiểm tra nào cơ.... tớ không hiểu cậu đang nói gì cả ?""Đừng giả vờ nữa."Nam sinh lấy điện thoại ra, mở giao diện rồi đưa thẳng trước mặt Thiển Linh: "Bây giờ một là cậu ngoan ngoãn đưa cho tôi, hai là muốn tôi tự lấy đây ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com