[ ĐM - Vô Hạn Lưu] Khi Túi Khóc Nhỏ Bị Kéo Vào LiveStream Tử Thần
Chương 59: Cảm ơn vì cậu đã đến an ủi tớ
Trong khoảnh khắc, sự ồn ào náo nhiệt thường ngày của phòng học như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, không gian trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, lạnh lẽo như băng giá. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chiếc điện thoại trên tay Thiển Linh, nơi dòng tin nhắn trắng chữ đen hiện lên một cách quái dị, gieo rắc sự kinh hoàng tột độ:【Tình cảm bạn bè thật đáng quý, đúng không? Hãy vung lưỡi hái tội ác, hướng về người thân cận nhất của mình đi.】【Người nhận lệnh: Quan Tử An, Từ Thần Vũ.】【Thời hạn lệnh: 24 giờ.】【Nội dung lệnh: Phế một cánh tay của Từ Thần Vũ.】【Kẻ nào để quá thời hạn hoặc chưa hoàn thành mệnh lệnh, sẽ nhận sự trừng phạt từ quốc vương. Hãy cố gắng hết sức mà hoàn thành!】Thiển Linh khẽ nhíu mày, cố gắng lục lại ký ức. Cậu có ấn tượng mờ hồ về cái tên Từ Thần Vũ này. Hình như là một học sinh khá trầm tính trong lớp thì phải.Đúng rồi, Thiển Linh nhớ ra rồi. Trước đây, khi cậu mới chuyển đến lớp, Từ Thần Vũ có vẻ lúng túng với đống sách vở mới, chính cậu đã giúp hắn một tay. Lúc đó, cậu còn thoáng nghe thấy Từ Thần Vũ nhắc đến cái tên "quốc vương" gì đó, và cậu đã khuyên hắn đừng tin vào những trò đùa vớ vẩn như vậy nữa.Và cậu bạn Quan Tử An... hình như là bạn thân của Từ Thần Vũ thì phải. Hai người họ thường đi cùng nhau.Trong bầu không khí nặng nề và tĩnh lặng đến nghẹt thở, bỗng có một tiếng "rầm" lớn vang lên, phá tan sự im lặng đáng sợ.Từ Thần Vũ đứng bên cạnh bàn học của mình, quét mạnh tay, hất tung tất cả sách vở và đồ dùng học tập xuống sàn nhà. Dáng vẻ thẳng tắp của hắn giờ đây không còn chút vẻ non nớt nào của một cậu thiếu niên nữa, thay vào đó là sự căng thẳng và giận dữ tột độ. Bàn tay đang buông thõng bên cạnh hắn run rẩy dữ dội, tố cáo sự bất an và sợ hãi đang giày vò trái tim hắn lúc này."Cái này... là cái mệnh lệnh quái quỷ gì vậy!" Giọng Từ Thần Vũ khàn đặc, gần như là một tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ.Những người khác trong phòng học đều im lặng như tờ. Không ai còn đủ can đảm hay lạc quan để nói rằng đây chỉ là một trò đùa ngu ngốc hay một trò chơi khăm ác ý nữa. Nói như vậy có lẽ hơi tàn nhẫn, nhưng sâu thẳm trong lòng mỗi người đều không khỏi nảy sinh một cảm giác may mắn thầm kín: May mắn thay, người nhận cái mệnh lệnh chết tiệt này không phải là mình."Từ Thần Vũ," một giọng nói khẽ vang lên, phá vỡ sự im lặng đáng sợ.Nam sinh bên cạnh hắn đứng lên, nhẹ nhàng giữ tay Từ Thần Vũ, vừa chạm vào trong chớp mắt đã bị người sau hất mạnh ra."Cái này là cái gì chứ. Trả thù tao sao?" Từ Thần Vũ cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao găm nhìn chằm chằm vào nam sinh vừa nhận được tin nhắn. "Mày tin cái tin nhắn vớ vẩn này chắc ?"Nam sinh kia cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt sắc bén như chim ưng của Từ Thần Vũ, toàn thân khẽ run rẩy."Nói chuyện đi chứ, câm rồi hả !" Từ Thần Vũ gằn giọng, "Vì cái tin nhắn chết tiệt này, mày có phải thật sự muốn phế tay của tao không? Quan Tử An, mày nói đi !"Nam sinh tên Quan Tử An run rẩy như một chiếc lá trước gió. Khác với Từ Thần Vũ cao lớn và vạm vỡ, nổi bật hẳn so với những nam sinh trung học khác, Quan Tử An có dáng người gầy gò, yếu ớt, tuy không đến nỗi một cơn gió mạnh có thể thổi bay được. Nhưng nếu hai người thật sự động tay động chân, Quan Tử An biết rõ mình cơ bản không có phần thắng."Tao không có... sao tao có thể làm cái loại chuyện này chứ!" Quan Tử An vội vàng ngồi xổm xuống nhặt những cuốn sách rơi vãi trên đất, run rẩy đưa chúng cho Từ Thần Vũ, giọng điệu khẩn khoản cầu xin: "Mày đừng hiểu lầm tao, vừa nãy tao chỉ là bị dọa choáng váng thôi..."Từ Thần Vũ giật mạnh những cuốn sách về phía mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi Quan Tử An, đầy vẻ ngờ vực và cảnh giác. "Gã ta chỉ muốn nhìn thấy chúng ta sát hại lẫn nhau mà thôi, tao sẽ không để hắn được toại nguyện đâu."Quan Tử An vội vàng gật đầu lia lịa, ra sức phụ họa: "Đúng đúng đúng! Nhà tao có tiền, tao có thể bảo ba tao phái người đến bảo vệ chúng ta, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!""Không cần." Từ Thần Vũ ngồi phịch trở lại chỗ của mình, lạnh lùng nói, giọng điệu đầy vẻ khinh bỉ: "Đến mặt cũng không dám lộ ra, có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ."Quan Tử An vội vàng kéo ghế ghé sát bàn Từ Thần Vũ, ngồi xuống. Khác với thái độ lạnh lùng và kiên quyết của Từ Thần Vũ, sắc mặt cậu ta trắng bệch như tờ giấy, không biết còn tưởng rằng cái mệnh lệnh tàn ác kia được viết ra chính là để phế đi cánh tay của cậu ta vậy.Thiển Linh lặng lẽ thu hồi tầm mắt, không muốn can dự vào cuộc đối đầu căng thẳng giữa hai người kia. Cậu cảm nhận rõ ràng sự bất an và sợ hãi đang lan tỏa trong không khí lớp học.Một tờ bài thi đã được chấm và trả lại, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn của Thiển Linh. Thẩm Lâm Xuyên lên tiếng, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự quan tâm."Xem lại những câu sai đi. Tôi đã đánh dấu sẵn trang sách tương ứng ở bên cạnh rồi đấy."Thiển Linh khẽ "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn cất tờ bài thi vào cặp. Thế nhưng, cậu không vội mở sách ra xem lại lỗi sai, mà lại khẽ nhích người lại gần Thẩm Lâm Xuyên hơn một chút, ánh mắt dò xét: "Cậu nghĩ Quan Tử An thật sự sẽ vì trốn tránh cái gọi là 'trừng phạt' mà làm theo cái mệnh lệnh kia sao?"Thẩm Lâm Xuyên khẽ liếc nhìn Thiển Linh, đôi mắt đen láy như muốn xuyên thấu tâm can cậu: "Cậu tò mò về chuyện này?"Thiển Linh khẽ lắc đầu, rồi lại chậm rãi gật đầu, vẻ mặt có chút phức tạp: "Chẳng lẽ cậu không hề cảm thấy hiếu kỳ sao? Hai người họ... dù sao cũng là bạn bè thân thiết mà.""Không hề hiếu kỳ," Thẩm Lâm Xuyên đáp, giọng điệu chắc chắn không chút do dự, "Bởi vì câu trả lời đã quá rõ ràng rồi."Lời nói đầy ẩn ý của Thẩm Lâm Xuyên khơi gợi sự tò mò sâu sắc trong lòng Thiển Linh, nhưng người kia đã cúi xuống, định tập trung vào bài tập, không có ý định tiếp tục câu chuyện.Thiển Linh tinh nghịch giơ tay che khuất đề bài trên trang giấy trước mặt Thẩm Lâm Xuyên.Thẩm Lâm Xuyên khẽ nhíu mày, nắm lấy cổ tay cậu định gạt ra, nhưng Thiển Linh nhanh nhẹn dùng bàn tay còn lại bao phủ lên tay cậu ta. Cậu còn giở trò xấu, cả người mềm nhũn dựa sát vào người Thẩm Lâm Xuyên, hơi thở nóng ấm phả nhẹ bên tai Thẩm Lâm Xuyên.Hương thơm nhàn nhạt, dễ chịu từ mái tóc mềm mại của Thiển Linh lan tỏa, cùng với đôi mắt trong veo, sáng ngời của thiếu niên đang nhìn cậu bạn chăm chú, dường như đã vô hiệu hóa mọi ý định ban đầu của Thẩm Lâm Xuyên. Cậu ta bất giác thả lỏng, mặc kệ đối phương tới gần."Đừng viết nữa mà," Thiển Linh nũng nịu nói, giọng điệu mềm mại như nhung, "Nói chuyện với tớ đi. Người bạn cùng bàn tốt bụng ơi, vì sao cậu lại nói đáp án đã quá rõ ràng?""Bởi vì nhân tính vốn dĩ không chịu nổi sự khảo nghiệm," Thẩm Lâm Xuyên khẽ thở dài, giọng trầm thấp nhưng đầy vẻ thấu hiểu, "Trong tình huống không thể đảm bảo lợi ích của bản thân, bản năng trốn tránh cái xấu và tìm đến cái lợi sẽ thúc đẩy Quan Tử An đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho chính mình.""Vậy à......" Thiển Linh khẽ đáp, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng gầy gò của Quan Tử An đang ngồi thu mình ở cuối lớp. Cậu chống cằm, lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: "Chỉ là trông cậu ấy không giống như một người sẽ làm cái loại chuyện tàn nhẫn này với người bạn thân của mình.""Hừ có đôi khi, thứ không đáng tin cậy nhất trên đời chính là vẻ bề ngoài của một người đấy cậu có biết không ?" Thẩm Lâm Xuyên khẽ nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn xa xăm.============================Sau bữa trưa, Thiển Linh ghé qua cửa hàng tiện lợi nhỏ nằm trong khuôn viên trường, định mua một ít đồ ăn vặt bỏ túi, phòng khi bụng đói trong suốt buổi học chiều.Khi cậu thanh toán xong xuôi và đang chuẩn bị rời đi, vô tình liếc mắt thấy bóng dáng Từ Thần Vũ đang ngồi một mình ở chiếc ghế đá đặt ngay trước cửa hàng tiện lợi. So với phản ứng kịch liệt và giận dữ khi nhận được tin nhắn quái ác vào buổi sáng trong phòng học, lúc này Từ Thần Vũ ngồi thu lu, đầu cúi thấp, mái tóc rối che khuất gần hết khuôn mặt, không thể nhìn rõ biểu cảm.Thiển Linh chần chừ một chút rồi quyết định bước tới."Từ Thần Vũ." Cậu khẽ gọi.Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, thân hình Từ Thần Vũ khẽ khựng lại, như một pho tượng đá vừa bị chạm vào. Vài giây sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm quầng và đầy vẻ mệt mỏi nhìn Thiển Linh."Cậu làm gì ở đây vậy ?" Thiển Linh ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện hắn, giọng nói mang theo sự quan tâm.Từ Thần Vũ khẽ thở dài, giọng khàn khàn: "Cái kẻ gửi tin nhắn đó... gã ta muốn chúng ta vì sợ hãi sự trừng phạt mà nghi ngờ, sau đó giết hại lẫn nhau. Còn gã thì chỉ cần trốn trong bóng tối, lặng lẽ thưởng thức cái màn kịch đẫm máu này."Thiển Linh hơi sững sờ trước những lời cay đắng và đầy chua xót của Từ Thần Vũ. Cậu không ngờ rằng, sau vẻ ngoài nóng nảy và mạnh mẽ, Từ Thần Vũ lại có thể suy nghĩ sâu sắc đến vậy.Dù Từ Thần Vũ trước đó đã tỏ ra không sợ hãi trước mặt mọi người, nhưng giờ phút này đáy mắt hắn tràn đầy sự không cam tâm."Gã đó rất quen thuộc với mọi hành động của chúng ta, phải nói đúng hơn là hắn ta đang trà trộn vào đời sống của chúng ta. Chỉ tiếc là dù có thế nào cũng không thể khoanh vùng được mục tiêu."Thiển Linh khẽ nhíu mày, trong lòng muốn mở lời an ủi Từ Thần Vũ, nói rằng chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng lo lắng quá. Nhưng ngay lập tức, lời nói lạnh lùng nhưng đầy lý trí của Thẩm Lâm Xuyên vào buổi sáng lại vang vọng bên tai cậu. Những lời an ủi sáo rỗng và vô nghĩa như vậy giờ đây giống như một nắm cát sỏi mắc kẹt trong cổ họng, dù cố gắng thế nào cũng không thể thốt ra được.Do dự một lát, Thiển Linh đổi chủ đề, khẽ hỏi: "Cậu ăn cơm trưa chưa?"Từ Thần Vũ dường như không ngờ Thiển Linh lại hỏi một câu hỏi bình thường như vậy. Hắn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh xắn và có phần ngây thơ của thiếu niên trước mắt, cảm giác như mọi thứ tồi tệ và đáng ghê tởm trên thế gian này đều không thể vấy bẩn được sự thuần khiết trong đôi mắt cậu. Ngay cả cảm giác nặng nề và bức bối đang đè nén trong lồng ngực hắn cũng tan biến đi hơn phân nửa."Chưa... nhưng mà tớ không đói lắm." Giọng Từ Thần Vũ khẽ khàn.Thiển Linh không nói gì thêm, lặng lẽ chia hơn nửa số đồ ăn vặt vừa mua ở cửa hàng tiện lợi ra, đẩy về phía Từ Thần Vũ. Bên trong túi nilon nhỏ có vài viên kẹo bông xốp mềm, mấy thanh chocolate bọc giấy bạc sáng bóng và một miếng bánh Sachima đường đỏ ngọt ngào."Cậu không đói nhưng vẫn phải ăn gì đó chứ đúng không," Thiển Linh khẽ nói, ánh mắt chân thành nhìn Từ Thần Vũ, "Dù sao thì chỉ có giữ gìn sức khỏe thật tốt mới có đủ sức lực để tìm ra kẻ xấu, cậu thấy tớ nói đúng không nè ?"Từ Thần Vũ nhìn đống đồ ăn vặt đủ màu sắc trước mặt, rồi lại ngước mắt nhìn chủ nhân của chúng. Mái tóc mềm mại hơi xù lên vì gió, và đôi mắt to tròn, long lanh như chứa đựng cả bầu trời sao đang chăm chú nhìn hắn, chờ đợi một câu trả lời. Một cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lòng Từ Thần Vũ.Hắn đưa tay ra, từ đống đồ ăn vặt kia chọn một viên kẹo bông vị dâu tây."Tớ lấy viên kẹo nầy thôi, những thứ khác cậu lấy về đi."Nói xong, Từ Thần Vũ đứng dậy, xé vội gói kẹo bông, nhét một viên vào miệng, vị ngọt tan chảy xoa dịu đi phần nào sự cay đắng trong lòng hắn."Tớ xin lỗi cậu vì thái độ tồi tệ của tớ ở buổi tiệc chào mừng, thực sự xin lỗi cậu nhiều lắm. Nhưng mà....tớ cũng cảm ơn vì cậu đã đến an ủi tớ." Giọng hắn khẽ khàn, mang theo một chút biết ơn chân thành.Thiển Linh cũng đứng lên theo, khẽ mỉm cười: "Trước đây cậu đã giúp tớ dọn sách rồi mà, coi như chúng ta hòa nhau nhé?"Từ Thần Vũ lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm: "Không, tớ vẫn còn nợ cậu một lần."Đợi bóng lưng cô độc của Từ Thần Vũ khuất dần sau góc tường, Thiển Linh mới chậm rãi thu dọn những gói đồ ăn vặt còn lại trên bàn. Lúc này, tâm trí cậu vẫn còn đang mải nghĩ về vẻ mặt buồn bã của Từ Thần Vũ, hoàn toàn chưa ý thức được rằng, lời nói vừa rồi của hắn không chỉ là một lời cảm ơn đơn thuần, mà còn là một lời hứa, một lời hẹn ước vô thức trong cơn tuyệt vọng.Quin: Mé vừa edit vừa cầu nguyện nhỏ Từ đừng die trời ơi nguyên cái cờ death nặng luôn á.......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com