[ĐM] Tuyệt Sắc Tai Tinh- Lăng Báo Tư
Chương 8
" Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đưa dược thiện đến cho ngài "
Đại thái giám Cao Phúc hầu hạ bên cạnh Diệp Thanh Y nhỏ giọng nói, hắn hầu hạ y đã lâu, từ khi y còn là thái tử. Hắn khi đó cũng chỉ là một tiểu thái giám, chẳng qua bởi vì ít nói, không gây chuyện sinh sự, chuyện của chủ tử cũng tuyệt đối không tiết lộ ra bên ngoài, vì vậy mới được Diệp Thanh Y đề bạt trở thành đại thái giám.
Diệp Thanh Y dừng phê tấu chương:" Ừ... "
" Mang trả hay để lại, hoàng thượng? "
Diễm Tiên ngủ trên chiếc giường nhỏ chống tay ngồi dậy, còn có chút buồn ngủ mà hỏi:" Dược gì a? "
" Đêm nay lật thẻ bài lâm hạnh "
Diệp Thanh Y bất động thanh sắc ra lệnh, Cao Phúc cúi đầu tiếp chỉ, Diễm Tiên rút chân lên, lộ ra đường cong đầy quyến rũ.
" Đêm nay muốn ăn cái gì khác một chút, kêu ngự trù làm món nào nhẹ nhẹ. Thời tiết nóng nực, ta ăn uống cũng trở nên kém "
Diễm Tiên thu chân lại, lần thứ hai ằm xuống có chút muốn ngủ. Diệp Thanh Y đứng dậy:" Quay về cung của ngươi ngủ đi, ngủ ở ngự thư phòng còn ra thể thống gì "
" Vẫn là làm hoàng đế tốt, muốn ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó. Hôm nay không muốn ngủ, còn có thể lật thẻ bài lâm hạnh phi tần, chúng ta cũng không tốt số như vậy, hoàng đế tệ như thế cũng phải hầu hạ hắn "
" Không được làm càn, nói nhảm "
Thanh âm Diệp Thanh Y hạ thấp xuống, mấy tháng nay bên cạnh y chỉ có Diễm Tiên. Diễm Tiên diện mạo xinh đẹp, trên giường lại phong tình vô hạn nhưng cũng đến lúc cần phải trấn an hậu cung.
Diễm Tiên hai mắt phát sáng:" Được thôi, ta không nói nhảm, nhưng ngươi cũng phải cho Diệc Tân đến nói chuyện cùng ta. Bằng không trong cung ta sẽ buồn chết "
" Không được, ngươi nghĩ muốn hại Diệc Tân chết mới toại nguyện sao?" Nghe hắn nhắc đến Diệc Tân, Diệp Thanh Y thanh âm lại càng băng lãnh.
" Ta sẽ không câu dẫn hắn, ta chỉ muốn tìm người đến nói chuyện. Chẳng lẽ lại bắt ngươi đi kêu hậu phi đến nói chuyện với ta? Này chẳng phải càng không thể sao?"
Diễm Tiên đi chân trần ngồi trên người Diệp Thanh Y, hắn nũng nịu hôn y:" Xin ngươi đó, Thanh Y. Ta ở trong cung rất buồn, trong lúc ngươi ở cùng nữ nhân khác, ta phải làm cái gì đây?"
Ngữ khí mềm mại của hắn khiến Diệp Thanh Y không thể không mềm lòng:" Vậy ngươi phải để Cao Phúc bên cạnh, ngươi nếu dám xúi bậy Diệc Tân lần nữa "
Diễm Tiên hôn y ngăn lại câu nói tiếp theo, không ngừng oán giận:" Ta đã cam tâm tình nguyện quay trở về, ngươi nghĩ ta sẽ lại đi câu dẫn người khác? Ta đã vì ngươi hy sinh nhiều như thế, không ăn giấm, không tranh cãi ầm ĩ, ngươi còn đối ta như vậy. Sớm biết ta sẽ không quay về "
Diệp Thanh Y nắm lấy vai hắn hôn càng sâu, khiêu khích đầu lưỡi, vân vê mái tóc của hắn, không thể nói thêm được gì. Điều này cũng chứng minh được mức độ được sủng ái của Diễm Tiên, cũng thể hiện trong cung không ai có khả năng hạ được địa vị của hắn.
" Ngươi chỉ được nói chuyện thôi "
Vừa hôn xong, Diễm Tiên mềm mại nằm trên người hắn, Diệp Thanh Y triệu Bát vương gia tiến cung, sau đó liền rời đi ngự thư phòng đi đến hậu cung.
Diễm Tiên lạnh lùng nâng ống tay áo lên chà lau môi. Nhìn bóng lưng của Diệp Thanh Y, ánh mắt rét lạnh như ngày đông tháng mười hai, không còn chút nũng nịu cùng nhu tình khi nãy.
Đến khi Diệp Diệc Tân vào cửa, hắn lại bày ra nụ cười như ở cùng Diệp Thanh Y. Kêu Diệp Diệc Tân bồi hắn chơi cờ, Cao Phúc ở bên hầu hạ khôn dám rời đi.
Cứ như vậy, chỉ cần Diệp Thanh Y đến hậu cung sẽ triệu Diệp Diệc Tân bồi Diễm Tiên nói chuyện, chơi cờ. Cao Phúc ở bên cạnh hầu hạ, mà phải nói đúng hơn là giám sát.
Tối nay cũng như thế, chẳng qua bàn nào Diễm Tiên cũng đều thua. Hắn chơi tiếp một ván cờ, lại thua, không khỏi tức giận đem bàn cờ đẩy ngã, kêu gào:" Không chơi, không chơi vui, không chơi vui "
Ngữ khí như tiểu hài tử khiến Diệp Diệc Tân bật cười, Diễm Tiên tức giận:" Ta thua nhiều ván như vậy, ngươi còn cười ta. Ngươi không có lương tâm, hừ!"
Hắn liếc mắt đưa tình nhìn y, khiến Diệp Diệc Tân trong lòng vừa chua xót, vừa ngọt ngào. Vội vàng tươi cười nói nếu chơi tiếp, lần này y sẽ cố tình đi sai cờ để cho Diễm Tiên thắng. Diễm Tiên lại vui vẻ nở nụ cười, nhìn đến khóe miệng y lại cong lên, Diệp Diệc Tân toàn thân xương cốt đều muốn chảy ra, vừa vô lực vừa mềm nhũng như say rượu, tựa như Diễm Tiên là mỹ tửu, khiến người khác say khướt.
Hắn không hiểu tại sao Nhị ca đã có Diễm Tiên lại còn muốn người khác? Nếu y có được Diễm Tiên, cho dù nữ nhân khắp thiên hạ đứng trước mặt y, y nhất định cũng sẽ không liếc nhìn dù chỉ một cái.
" Ngươi nhìn ta bằng vẻ mặt đó rốt cuộc là muốn làm gì? Cẩn thận Nhị ca ngươi làm thịt ngươi "
Những năm gần đây, Diệp Diệc Tân cũng không còn là một thiếu nên không hiểu chuyện, cũng biết được việc nặng nhẹ. Y lắp bắp kinh hãi, vội vàng hoàn hồn, bối rối đỏ mặt, nếu suy nghĩ của mình bị Nhị ca biết được nhất định sẽ bị xét nhà diệt môn.
Diễm Tiên cười nói:" Diệc Tân, ngươi làm quan có lớn không? Có cưới lão bà không? Nghe nói năm đó ta trốn đi, hại ngươi thực thảm, ngươi có hận ta không?"
Diệp Diệc Tân lắc đầu:" Là ta không tốt, chọc giận Nhị ca. Kỳ thật trong tất cả hoàng tử, Nhị ca đối với ta tốt nhất. Ta không có năng lực, Bát vương gia cũng chỉ là hư danh thôi. Vương phi là do Vương huynh chỉ điểm, nên ta phải thú "
Diễm Tiên cầm quân cờ trên bàn nhìn:" Diệc Tân, ta giúp ngươi đoán mệnh được không? "
" Đoán .... đoán mệnh?"
Diệp Diệc Tân lúc này mới nhớ đến, Diễm Tiên chẳng phải là đạo sĩ ở nước chư hầu của Diệp Quốc? Hắn là ở đó làm đạo sĩ thật sao? Nghe nói hắn cũng rất có tiếng, nếu không phải có nghìn vàng cũng sẽ không mời được hắn.
" Đúng vậy, Diệc Tân, ta đoán mệnh rất chuẩn nha. Để ta bồi thường cho ngươi, giúp ngươi đoán mệnh, hy vọng ngươi xu cát tị hung *" ( chắc ngụ ý gặp điều tốt lành, ta cũng không chắc nữa TTvTT)
" Cũng được, dù sao cũng rất thú vị "
Y không muốn làm trái ý Diễm Tiên, nói cho hắn ngày tháng sinh thần của mình. Diễm Tiên viết lung tung trên giấy vài chữ sau đó mở ra cho y xem:" Diệc Tân, mạng của ngươi là mạng phú quý nhưng lại là hư ảo. Cũng tức là ngươi dù là sống không lo ăn lo mặc nhưng kỳ thật lại rất buồn khổ "
Diệp Diệc Tân gật gật đầu, y tuy là hoàng tử nhưng y sinh ra đã là sai làm. Mẫu thân chỉ là một cung nữ thấp kém, sau khi sinh hạ y, tiên hoàng cũng chưa bao giờ lại lâm hạnh nàng. Đối với y cũng rất lạnh nhạt, thân phận hoàng tử nói ra thực dễ nghe nhưng kỳ thật lại tịch mịch hơn so với bất cứ ai.
" Ngươi năm nay hai mươi tuổi, những hư ảo này sang năm sẽ được bài trừ. Ngươi sang năm sẽ được trọng dụng, hơn nữa sẽ trở thành nhân vật quan trọng trong triều. Ngươi nhiều phúc nhiều thọ, bổng lộc và chức vị đều cao. Những thứ ngươi muốn đều có được, phúc lộc thọ đều có đủ, lại có được nhiều con cái "
Hắn nói mọi thứ đều tốt đẹp khiến Diệp Diệc Tân bán tin bán nghi nói:" Ta thật sự có mệnh tốt như vậy sao?"
" Tin ta, ta chưa từng bói sai "
Diệp Diệc Tân hỏi ngược lại:" Rốt cuộc năm sau sẽ xảy ra chuyện gì mà ta đột nhiên lại được trọng dụng?"
Diễm Tiên hai mắt lóe sáng, thè lưỡi ra vẻ thần bí:" Thiên cơ không thể lộ "
Bộ dạng hắn cười đáng yêu như thế khiến Diệp Diệc Tân bật cười thành tiếng, y nói với Diễm Tiên:" Vậy ngươi có thay bản thân đoán mệnh không? Cũng đúng chứ?"
Diễm Tiên thu lại ý cười:" Mệnh của ta chính là cùng Vương huynh của ngươi cả đời dây dưa cùng một chỗ, đến chết cũng không thể tách ra "
Diệp Diệc Tân nghe hắn nói nặng nề như vậy liền vội vàng thay đổi đề tài, bọn họ lại chơi cờ. Lần này Diệp Diệc Tân cố tình nhường mấy nước cờ, Diễm Tiên mới thắng được một ván liền vui vẻ trở lại
Cao Phúc ở bên cạnh pha trà, yên lặng không nói. Hắn từng gặp qua Diễm Tiên cùng Diệp Thanh Y chơi cờ, Diệp Thanh Y chơi cờ rất giỏi, Diễm Tiên cũng không hề thua kém. Diệp Diệc Tân kì nghệ thật sự cũng bình thường, Diễm Tiên rõ ràng có thể dễ dàng thắng được y, nhưng Diễm Tiên mỗi lần thua lại cười đến thập phần kiều diễm muốn Diệp Diệc Tân nhường mình.
Một cỗ hàn khí theo tâm phế chạy vào xương cốt, chỉ mỗi việc này cũng thấy được Diễm Tiên tâm cơ khó đoán, ngay cả chỉ là một ván cờ cũng đầy bụng tâm cơ. Hắn im lặng đứng bên cạnh châm trà cho hai người, Diễm Tiên mưu mô như thế so ra với Diệp Thanh Y thật tương xứng.
Nhưng mỗi sáng hắn đến hầu hạ hoàng thượng,nếu hoàng thượng ở cùng Diễm Tiên, hai người gối đầu lên nhau ngủ. Hoàng thượng sẽ thu lại mấy phần âm trầm, mà Diễm Tiên mâu quang luôn tràn ngập sát khí cũng trở nên ôn hòa.
Hắn là người bên cạnh hoàng thượng đã lâu, hắn biết rõ hoàng thượng rõ ràng đối với Diễm Tiên khác biệt so với hết thảy các hậu phi khác.
Nhưng không chỉ trên giường, giữa Diệp Thanh Y và Diễm Tiên tựa như có một thứ ràng buộc khiến họ day dưa cùng một chỗ, làm thế nào cũng vô pháp tách ra.
" Hoàng thượng vạn an "
" Hoàng hậu, bình thân "
Hoàng hậu vẫn quỳ không hề đứng dậy, hốc mắt đầy lệ nói:" Thần thiếp không dám đứng, sợ Hoàng thượng còn giận thiếp "
" Ta tức giận với nàng chuyện gì?" Diệp Thanh Y thản nhiên hỏi
" Là thiếp gọi Hậu Tường đến hầu hạ Tiên công tử, hắn lại đắc tội Tiên công tử bị hoàng thượng ban tử tội. Thần thiếp lo hoàng thượng cho rằng thiếp cố ý kêu Hậu Tường đi sinh sự "
" Không sao, nàng đến đây ngồi đi "
Hoàng hậu đứng dậy, thân thể khẽ run đi đến bên người Diệp Thanh Y. Nàng tự tay nấu vài thang dược bổ sai cung nữ đem đến ngự thư phòng cho y, hao tổn tâm tư cũng vì muốn bồi tội việc này. Hôm nay Diệp Thanh Y rốt cuộc cũng đến chỗ nàng, cũng không uổng phí nàng vất vả bấy lâu.
" Hoàng thượng, người bên ngoài đều xưng ngài là thánh quân. Hoàng thượng hoàn toàn xứng đáng, thần thiếp trái lại là hoàng hậu nhưng chuyện gì cũng làm không xong... "
Nàng hai mắt chứa đầy lệ quang, Diệp Thanh Y ôm lấy vai nàng, một cỗ trìu mến lan tỏa. Nàng gầy đi không ít, xem ra thời gian qua đã luôn mang gánh nặng trong lòng, tâm thần không yên luôn lo lắng sợ hãi.
Y sở dĩ lập nàng làm hậu, không phải vì lo sợ để phi tử có người chống lưng trong triều làm hậu sẽ triều chính phân tranh. Trọng yếu nhất cũng bởi vì y biết nếu để nàng làm hoàng hậu sẽ khiến các phi tử là con của các tiểu quan hoang mang lo sợ, mà danh hiệu hoàng hậu này sẽ khiến nàng càng thêm yêu hắn, cũng sẽ càng làm tốt một hoàng hậu.
Cho nên thế lực trong hậu cung sẽ cân đối, không tranh đấu, không ầm ĩ. Cũng tương đương thế lực trong triều sẽ ngang nhau không có tranh chấp, chấn chỉnh cả hai. Hoàng hậu là vạn phụng chi vương cần phải hiền thục, độ lượng,nhân hậu, nàng lại không thiếu một thứ nào.
Cho dù nàng diện mạo không xinh đẹp nhưng y lại cảm thấy giữa hai quý phi cùng các hậu phi khác chọn nàng làm hậu là tốt nhất, có thể cân bằng hậu cung. Hơn nữa nàng đã rất tận sức làm hoàng hậu, y lại biết nàng cũng sẽ không có khả năng phái người gây khó dễ Diễm Tiên.
" Hoàng thượng, ngài đã lâu không tới chỗ thiếp. Thiếp sợ ngài giận, sẽ không bao giờ... nữa đến nhìn thần thiếp... " từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên má của hoàng hậu.
Diệp Thanh Y hôn xuống môi nàng, cởi đi áo ngoài, thổi tắt ngọn đèn dầu.
Gió đêm thổi từ cung của Hoàng hậu đến cung của Diễm Tiên, trời đã tối Diệp Diệc Tân không thể ở lại nên phải xuất cung. Cao Phúc thu dọn trà cụ, Diễm Tiên hỏi:" Hoàng thượng tối nay lại lật thẻ bài lâm hạnh phi tần sao?"
Cao Phúc biết hắn khó hầu hạ nên rất cẩn trọng mà trả lời:" Nô tài cũng không rõ "
Diễm Tiên trợn mắt, đột nhiên cầm lấy chén trà hướng Cao Phúc ném tới. Hắn đã lâu chưa nổi giận như vậy:" Ta hỏi ngươi, ngươi dám không đáp còn nói lời vô nghĩa "
Cao Phúc không dám tránh, chén trà đập lên người. Diễm Tiên nắm chặt rèm, thanh âm băng lãnh nói:" Đi ra ngoài, cút đi "
Cao Phúc ra khỏi cửa, hắn nắm chặt tấm rèm, tâm một trận đau đớn. Diễm Tiên kéo ống tay áo lên, năm đó hắn tự cắn khiến bản thân bị thương cũng có thể thấy được, không ai có thể trên người hắn lưu lại vết thương, trừ bỏ chính hắn.
Trừ bỏ Diệp Thanh Y.
Bóng đêm dày đặc tràn ngập thê lương. Như năm đó hắn chạy ra khỏi cung, như bảy năm trước trước hắn tự gặm nhắm thống khổ. Bảy năm, hắn đối với Diệp Thanh Y hận thấu tâm can, dù vậy hắn cũng không nghĩ sẽ cùng người khác bên nhau, bằng mỹ mạo của hắn, hắn có đủ khả năng câu dẫn bất cứ kẻ nào.
Chung quy đến cuối cùng hắn vẫn không có làm. Làm vậy chỉ là đem bản thân lãng phí, hắn lại càng không muốn để kẻ thấp hèn ở cùng hắn. Nhưng những thứ này chẳng phải cũng chỉ là một cái cớ ngụy biện cho bản thân hắn đối với Diệp Thanh Y vẫn là tình cảm day dưa không dứt?
Càng hận, càng nói rõ hắn yêu Diệp Thanh Y càng sâu đậm. Cho nên mới hận Diệp Thanh Y lợi dụng hắn, chẳng phải sao? Tình cảm nồng nhiệt như vậy, Diệp Thanh Y là toàn bộ cuộc sống của hắn, cũng là người đã phá hủy đi toàn bộ cuộc sống của hắn.
Hắn cắn lên vết thương cũ, khi đó đau đớn đến tê tâm liệt phế, mỗi ngày mỗi đêm đều tra tấn hắn. Bảy năm, hắn nghĩ chính mình có thể đối với Diệp Thanh Y không còn động tâm, sẽ không cần đến y nữa.
Nhưng tại sao khi biết Diệp Thanh Y đến hậu cung, tâm lại thống khổ, khó chịu như vậy?
Hắn mở to mắt nhìn vào bóng đêm trước mặt, tối đến mức không nhìn thấy gì, chỉ có tiếng gió thổi qua, lạnh buốt. Hắn không rơi lệ, chỉ cảm thấy trong lòng vết thương lại lần nữa ứa máu.
Hắn thét lên một tiếng, tựa như một con sói trong bóng đêm cô độc đứng tại nơi hoang vắng. Tịch mịch, bi thương mà cất tiếng kêu thê lương.
Người có mệnh như hắn, khóc cũng không thể khóc, cười cũng không thể cười. Hết thảy đều là giả, chỉ có lợi dụng, không có nhiệt tình chân ái, hắn rốt cuộc là đang còn khát cầu thứ gì?
Hắn mở cửa, đi vào màn đêm. Cứ như vậy vạn kiếp bất phục cũng tốt, dù sao người có mệnh như hắn, ai cũng không thể yêu, ai cũng không yêu hắn. Có thể cảm nhận được ấm áp cũng chỉ có cơ thể của chính mình, ấm áp của người khác cũng chỉ là hư tình giả ý, ôm ấp yêu thương, mấy phần trong đó là thật tâm?
Hắn mò mẫm tìm một chỗ ngồi xuống, giương mắt nhìn màn đêm đen kịt bủa vây lấy hắn.
Thật tối, tối như tâm hắn lúc này, cái gì cũng không thể nhìn thấy, cái gì cũng không muốn nhìn thấy.
" Tiên... Tiên công tử bị bệnh, phát sốt rất cao ... "
Cao Phúc run rẩy thanh âm tràn ngập sợ hãi, hoàng hậu lập tức ra mở cửa. Diệp Thanh Y nôn nóng đi ra ngoài:" Đã truyền thái y chưa? "
" Vâng, đã truyền "
Diệp Thanh Y ánh mắt lại càng nhuốm phần lãnh khốc hơn trước đây:" Các ngươi chăm sóc hắn thế nào lại để hắn phát sốt? Thời tiết bây giờ cũng không có lạnh "
" Đêm qua Tiên công tử tâm tình không tốt muốn nô tài lui xuống. Nửa đêm trời đổ mưa, trời vừa sáng nô tài liền đi đến chỗ của Tiên công tử. Nhưng y lại ngồi bên ngoài suốt một đêm, nô tài đỡ y vào liền lập tức gọi thái y "
Diệp Thanh Y dừng bước, biểu tình lãnh khốc:" Trở về chỗ của hoàng hậu "
" Nhưng Tiên công tử ..... "
Diệp Thanh Y lạnh lùng nói:" Cần trẫm phải lặp lại sao? "
" Vâng, hoàng thượng "
Cao Phúc run rẩy, hắn cầm lấy đèn đưa Diệp Thanh Y quay trở về cung của hoàng hậu. Hoàng hậu đứng dậy nghênh đón:" Hoàng thượng, lát nữa sẽ lâm triều, để thần thiếp thay trang phục giúp ngài "
Diệp Thanh Y tùy ý để hoàng hậu thay y phục, sắc mặt xanh mét đối Cao Phúc nói:" Không cần gọi thái y, kêu thái y về đi "
Cao Phúc ngạc nhiên nhưng lại không dám nói nhiều, vừa nhìn cũng biết Diệp Thanh Y đang nổi nóng. Vì vậy chỉ có thể theo ý y mà làm, Diệp Thanh Y tức giận, Diễm Tiên không làm ầm ĩ cũng không khóc nháo, nhưng lại dùng phương pháp này ngăn y đến hậu cung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com