TruyenHHH.com

Dm Tui Noi Len Sau Khi Hen Ho Online Voi Trai Nha Giau Son Duu Tu

Thẩm Trì đã từng nghe người khác thốt ra cái từ "hãnh diện" này, nó luôn đi kèm với thành công ở đời, nhưng Nghiêm Tuyết Tiêu lại nói những lời ấy khi cậu đang thấy khủng hoảng nhất. Chẳng phải trên bục nhận giải được ánh đèn bao phủ mà chỉ là trong căn phòng tập không thể bình thường hơn được nữa.

Trái tim thiếu niên bỗng dưng đập thình thịch, cõi lòng mà ngay cả chính cậu cũng coi nhẹ được lấp đầy bởi sự dịu dàng. Mọi nỗi sợ hãi đều biến mất, chỉ còn lại ý nghĩ phải thi đấu thật tốt.

Cậu kiễng chân hôn một cái lên trên mặt Nghiêm Tuyết Tiêu. Chợt nhớ ra mình vẫn chưa tắt livestream, cậu vội vàng đi tới trước máy tính hòng dừng phát sóng, nhưng cả phòng trực tiếp đã bùng nổ.

[Nở nụ cười của một người dì]

[Tui đang lăn lộn điên cuồng trên giường kí túc xá]

[Tặng con dâu quà ra mắt nè]

[Mị muốn xem thêm cơ!]

Dẫu cho khu bình luận đã cố gắng níu giữ nhưng cậu trai với vành tai đỏ bừng vẫn tắt livestream. Trong màn đêm, cậu được Nghiêm Tuyết Tiêu dắt về nhà, bóng đôi bên quấn quýt trên mặt đường vắng vẻ.

Ngày thi đấu cuối cùng của Emperor Penguin Cup được tổ chức vào Chủ nhật, hơn chục triệu người xem đổ xô vào phòng phát sóng chính thức, trong đó fan MAR rất sôi nổi.

[MAR nhà ta đứng thứ sáu thì cũng thường thôi, nhưng vẫn tốt hơn nhiều cái đội xếp bét nào đó]

[Biết đằng ấy đang nói nhà ai nè]

[Fan cậu ta bình thường kiêu căng lắm mà, giờ im hết rồi]

[RE đến chúc mừng]

[BOX cũng xin gửi lời chúc]

Ngồi trên ghế, Phương Thăng Tuyền xem lại màn đọ sức ngày hôm qua: "SWL đã đánh bại VF và đứng đầu trận hôm qua, bọn họ cứ như hổ mọc thêm cánh sau khi thay đổi vị trí nhảy vậy."

[Vô địch là cái chắc]

[Điểm khó ở đây là tuy tuyển thủ không có nhược điểm nhưng lại thiếu duyên với vòng bo, nếu bản đồ hải đảo đổi thành phố P đi thì có khả năng đoạt giải quán quân của League rồi]

[MG đã có đối thủ]

Phương Thăng Tuyền tiếp tục bình luận: "Những gì TTL thể hiện hôm qua không được như ý lắm. Tuy phải chịu ảnh hưởng từ việc SWL đổi điểm nhảy nhưng bọn họ có khả năng khắc phục thiếu sót trên sàn đấu, mong là chúng ta sẽ được thấy sự điều chỉnh của đội trong trận đấu ngày hôm nay."

Giọng điệu của anh ta lộ vẻ lo lắng. Các đội mới thiếu kinh nghiệm tham gia giải đấu lớn nên thường gặp vấn đề về năng lực ứng biến. TTL chưa gì đã gặp thất bại nặng nề ngay sau khi đoạt chức vô địch tại Cúp Cáo Bạc; theo phán đoán của anh ta, việc lên voi xuống chó như thế rất dễ khiến cả đội rơi vào khủng hoảng.

[Hôm nay TTL có đến nữa không?]

[Tui nhìn thấy biển cổ vũ của fan bọn họ]

[Fan Totole giỏi làm bảng đèn led thật]

[Nghe bảo có ai học bên Mỹ thuật Yến Thành ấy]

Ấy vậy, điều khiến khu bình luận phải thất vọng đó là Thẩm Trì không những ngồi trên ghế thi đấu, mái tóc đỏ vẫn rực rỡ như thường mà còn chẳng buồn để tâm đến thất bại ngày hôm qua.

[Mặt nhóc tóc đỏ ngày nào trông cũng đơ như người chết thế nhỉ]

[Tui còn tưởng cậu ta sẽ khóc cơ]

[Đánh xong trận hôm nay là khóc liền]

Đôi mắt Phương Thăng Tuyền thoáng hiện vẻ vui mừng. Khi cả đội rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng, người đội trưởng sẽ phải gánh chịu áp lực nặng nề nhất. Anh ta biết trong lòng thiếu niên không hề bình tĩnh như bề ngoài, song dẫu phát tiết cảm xúc cũng chẳng có tác dụng gì mà ngược lại còn gây ảnh hưởng tới bầu không khí trong đội.

Anh ta thầm đánh giá cao Thẩm Trì hơn. Năng lực kiểm soát cảm xúc là phẩm chất cực kì hiếm thấy và chỉ có thể tìm được ở những tuyển thủ lớn tuổi, đây cũng đồng thời là một trong những điều kiện tiên quyết để trở thành đội trưởng giỏi.

Thẩm Trì không biết tình hình trong phòng livestream, mà nếu có biết thì cậu cũng chẳng quan tâm. Ván đấu chính thức bắt đầu vào lúc chín giờ, cậu nắm chặt con chuột và vào trận.

SWL không những đổi điểm nhảy mà còn đổi cả lối đánh, bọn họ chuyển sang chơi ở chính giữa vòng bo thay vì đẩy dần từ ngoài rìa. Cậu quyết định sẽ nắm bắt tiết tấu để chạy bo, nếu SWL nhanh thì cả đám sẽ chậm, chỉ có thay đấu pháp thì đội mới tránh được SWL ở giai đoạn đầu game.

Cậu dẫn TTL nhảy xuống khu kí túc xá. Sau khi nhặt xong trang bị, cậu không vội lao vào bo ngay mà cố gắng thu thập thật nhiều thông tin. Nghe thấy tiếng súng truyền đến từ đằng xa, cậu không nhịn được tiện tay can ngăn.

[Hôm nay TTL vào bo chậm nhỉ]

[Muốn tránh SWL à?]

[Đội cún hèn đã quay trở lại]

Cuộc thi diễn ra đầy suôn sẻ dưới tiếng súng dữ dội. Nhận ra TTL đã thay đổi, MC bèn hỏi Phương Thăng Tuyền ngồi cạnh: "Thầy Phương thấy thế nào?"

Giọng Phương Thăng Tuyền có hơi ngập ngừng: "Có lẽ TTL đang chậm rãi đẩy từ rìa thay vì cố chiếm trước trung tâm vòng bo."

"Vậy nên?"

Anh ta do dự giải thích: "Với lối đánh này, người chơi thường tránh chiến đấu ở giai đoạn đầu trận mà tiến dần vào bo từ rìa yếu hơn. Lion bên làng chài là một ví dụ điển hình của kiểu chơi vừa đánh vừa chạy bo này, nó đòi hỏi khả năng phối hợp trực diện cao."

Lion luôn tuân thủ quy tắc "tìm sườn yếu để chạy bo" của mình, thành thử đội chưa bao giờ gặp phải những cuộc chiến thuộc quy mô lớn. Nhưng TTL lại không giống thế, cả đám vừa thu thập thông tin vừa không quên giết địch, đã vậy còn không ngán bất cứ trò bẩn nào, ví dụ như chạy ra can ngăn rồi cướp luôn mạng. Dù đối thủ có né được bom của Hàn Độ Thu thì cũng chẳng tránh nổi phát súng bất thình lình của Thẩm Trì.

[Tạo rìa yếu nào]

[Dọn sạch kẻ thù xung quanh là thành sườn yếu rồi]

[Có gan thì một chọi một với SWL đi]

[Chưa vượt nổi MAR thì nói gì đến SWL]

[Phong độ của MAR ngày hôm nay còn tốt hơn hôm qua]

Số lượt tiêu diệt của TTL dần dà tăng, đội đã gột rửa được thất bại ngày hôm qua dẫu cho khu bình luận chẳng mấy coi trọng. Từ vị trí thứ năm từ dưới lên, bọn họ cứ leo hạng không ngừng, để rồi giành được hạng sáu ở ván đấu cuối cùng!

[Mẹ nó chứ]

[Chỉ có cái từ này mới diễn đạt được ý nghĩ của tui]

[Thật sự có thể leo lên được trong hôm nay sao]

[Hôm nay TTL gặp trúng bo ngon thôi]

Nhìn màn hình, Phương Thăng Tuyền lắc đầu. Đúng là vòng bo cũng sẽ gây ảnh hưởng đến kết quả nhưng nó không phải yếu tố quyết định, nếu không các tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ cần tung xúc xắc là đã phân được thắng bại chứ chẳng cần thi đấu làm gì.

Trên màn hình, TTL đang giúp RE và MAR dừng giao tranh. Cả hai đội tuyển kia đều nổi tiếng là hung hãn, đối đầu trực diện thế này sẽ chẳng được lợi gì hết. Phương Thăng Tuyền vừa mới thấy nhẹ nhõm nay lại căng thẳng.

Không ngờ mọi sự lo lắng của anh ta lại thành ra vô ích. Hứa Thành ngắm bắn từ trên cao, Hàn Độ Thu quăng bom vào đội MAR hùng mạnh và cho nó nổ theo đúng dự đoán khiến MAR chết mất hai người. Cùng lúc đó, Thẩm Trì diệt sạch RE.

[MAR, tắt điện]

[Sữa nhiễm độc(*) hết rồi]

(*) Sữa độc là ngôn ngữ mạng được dùng để chỉ khi ủng hộ tích cực một chuyện gì đó nhưng kết quả nhận được lại tồi tệ.

[Đáng lẽ ra không nên tu sữa độc trước khi thi đấu]

Phương Thăng Tuyền chợt nhận ra điểm đáng sợ của TTL. Sức mạnh của bọn họ không thuộc hàng top và chỉ có thể được coi là một đội tuyển mới vừa bộc lộ tài năng nên phải chờ xem có giữ được sự ổn định hay không. Ấy vậy, cả đội lại bộc lộ tiềm năng phát triển đáng kinh ngạc.

Xuất thân là một streamer, trình độ hiện tại của Hứa Thành đang nằm ở tầm trung trong League. Hàn Độ Thu vừa gia nhập cách đây không lâu nổi tiếng với tài ném đồ, song theo những gì anh ta quan sát được, khả năng bắn súng của hắn đã tăng lên kha khá trong khoảng thời gian này.

Phương Thăng Tuyền không nghĩ nữa, anh ta tiếp tục vai trò bình luận. Kết thúc trận đấu, SWL đoạt ngôi vị vô địch, VF giành á quân với điểm số sát nút, còn TTL thì từ vị trí thứ năm đếm ngược thành công leo lên hạng năm, hơn MAR ở hạng sáu đúng một điểm.

[Rốt cuộc mị cũng tin cái gọi là "cố tình trồng hoa, hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh"(*)]

(*) Câu nói này mang ngụ ý rằng cái gì nên có thì ắt sẽ đến.

[TTL mà được tận hạng năm á]

[Uổng công ban nãy tui vui vẻ]

[Chỉ có mình tui thấy may vì bọn họ không lấy được huy chương đồng sao]

Phương Thăng Tuyền thầm tiếc nuối trong lòng. Khoảng cách điểm hôm qua quá lớn; nếu SWL không tạm thời đổi điểm nhảy thì với tốc độ ghi điểm ngày hôm nay, rất có thể hạng ba Emperor Penguin Cup sẽ thuộc về TTL.

Ban tổ chức đã cố tình tách fan TTL và fan MAR trên khán đài, nhưng dù có một lối đi nhỏ ở giữa thì hai bên vẫn đấu khẩu được như thường.

Nhìn bảng xếp hạng trên màn hình, fan MAR nói một cách chua chát: "Chẳng phải chỉ là hạng năm thôi à?"

Fan TTL bên này ồ lên: "Cao hơn mấy người một bậc đấy."

[Trúng tim đen]

[Khinh người quá rồi đó]

[Vừa nghe là biết fan nhà nào liền]

[Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng]

Fan MAR đâu có ăn chay, nghe bên kia chế nhạo là bọn họ lập tức xắn tay áo vọt sang. Ấy thế, bắt gặp Yến Thâm mặt sẹo, cả hội nhanh chóng lủi về chỗ.

[Tự dưng ngoan vậy]

[Chỉ cần tui đủ nhanh thì sẽ không ai biết là tui sợ!]

[Ngô Nhuệ thấy tài rút lui của fan chưa nè]

Trong văn phòng của tập đoàn họ Nghiêm, Nghiêm Tuyết Tiêu rời mắt khỏi màn hình livestream, tiếp tục phê duyệt tài liệu về dự án Bắc Cảng.

Sau khi kí thoả thuận vào buổi chiều, anh ra ngoài phòng họp cùng với A Bùi. Lúc đi ngang qua Lạc Thư, anh ngửi thấy hương hoa mơ thoang thoảng. Vừa bước khỏi cửa, anh nhận được điện thoại từ phu nhân Nghiêm.

"Mẹ nghe nói con đã cho phép các gia đình khác bỏ vốn đầu tư." Giọng phu nhân Nghiêm rất nghiêm nghị, "Con thiếu kinh nghiệm như thế, rất dễ bị người ta lừa. Nếu ba con còn ở đây, chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý."

Nghiêm Tuyết Tiêu im lặng lắng nghe.

Phu nhân Nghiêm thở dài: "Mẹ biết con là người có chính kiến nên sẽ không nghe lời người ngoài, ngay cả chú nhỏ của con cũng không nhúng tay vào chuyện tập đoàn được nữa. Con tự ngẫm lại đi."

Bà không biết phải dạy dỗ cậu con trai đã trưởng thành của mình ra sao, lúc nào bà cũng cảm thấy đứa trẻ vốn điềm đạm ấy ngày càng trở nên xa lạ, giữa bọn họ luôn có một khoảng cách vô hình nào đó.

Bà đang định dập máy thì bỗng nghe đầu dây bên kia hỏi: "Hoa mơ ở dinh thự nhà mình nở chưa ạ?"

Dằn lại nỗi kinh ngạc, phu nhân Nghiêm đáp: "Nở rồi."

Nghiêm Tuyết Tiêu lặng lẽ cúp điện thoại. Qua khung cửa sổ sát đất, anh nhìn Yến Thành lấp lánh, vẻ mặt u ám đến cùng cực, khiến A Bùi cúi đầu không dám lại gần.

Giành được vị trí thứ năm tại Emperor Penguin Cup không phải một thành tích quá tốt hay quá xấu, chẳng qua là bọn họ sẽ không nhận được tiền thưởng. Thẩm Trì mím môi ngồi trên xe về trụ sở.

Vì phải chuẩn bị cho kì thi giữa kì nên cậu từ chối đi ăn liên hoan buổi chiều. Nhận xong hàng chuyển phát nhanh, cậu lập tức quay lại Hoa Đình.

Cậu ngồi trong phòng làm việc, mở cuốn sách mới tinh. Cậu học thuộc lòng suốt từ sáu giờ tối đến tận mười một giờ đêm, song Nghiêm Tuyết Tiêu vẫn chưa về.

Thẩm Trì toan đi gọi điện thoại thì cửa phòng khách bật mở. Cậu bước tới cạnh cửa, hỏi: "Công việc cuối năm bận rộn lắm hả anh?"

Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ "Ừ" một tiếng: "Dự án bên Bắc Cảng vừa mới khởi công."

Thiếu niên nhạy bén nhận ra rằng tâm trạng của anh không được tốt lắm, bèn vào phòng làm việc lấy chiếc đĩa than mình mới nhận được hôm nay hệt đang cầm một món bảo bối: "Em mua cho anh như đã hứa rồi này."

Dù không nhận được phần thưởng nhưng cậu vẫn dành dụm tiền livestream để mua đồ cho anh. Nhìn chú sói nhỏ ngậm quà trong miệng bước tới, Nghiêm Tuyết Tiêu hạ đôi mắt phượng đen láy: "Anh sẽ nghe thật cẩn thận."

Sau khi đưa đĩa nhạc, Thẩm Trì tiếp tục ôn tập. Cậu ngồi trên ghế ngáp một cái, rửa mặt xong xuôi thì nằm trên giường tập trung đọc sách.

Cậu đổ dồn mọi sự chú ý của mình vào sách giáo khoa, không hề để ý rằng Nghiêm Tuyết Tiêu đã tiến lại gần mình. Ban đầu, anh chỉ cọ thoáng qua, về sau thì ôm hẳn lấy eo rồi hôn lên cổ cậu, như thể muốn khiến cậu dính chặt lấy mình.

Mặt đỏ bừng, cậu lật sách, song chẳng tài nào tập trung được dưới từng động tác liên hồi của anh. Những ngón tay cầm trang sách lúc thả lỏng lúc nắm chặt, còn cậu thì chìm sâu xuống đáy biển.

"Em nhìn đi." Phía sau cậu, Nghiêm Tuyết Tiêu lên tiếng.

Mái tóc đỏ của cậu trai ướt mèm, chất lỏng hơi rỉ ra rồi chảy dọc xuống làn da trắng nõn của cậu. Cậu gắng giữ mình tỉnh táo: "Nhìn cái gì?"

Cậu nằm phía dưới, bị anh phủ lấy. Giọng nói trầm và lạnh lùng nọ vang lên bên tai cậu: "Anh đang ở trong cơ thể em này."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com