TruyenHHH.com

[ĐM] Tui nổi lên sau khi hẹn hò online với trai nhà giàu - Sơn Dữu Tử

Chương 113

lepavillonrougez

Vành tai trắng nõn của Thẩm Trì bỗng chốc đỏ bừng. Như nhận ra cậu đang thất thần, Nghiêm Tuyết Tiêu bèn cắn nhẹ cậu một cái.

Cậu để mình chìm đắm trong nụ hôn. Nước bọt ấm áp trộn lẫn vào nhau khi răng môi quấn quýt, trong lòng cậu chợt nảy sinh một suy nghĩ không thích hợp.

Sao mà thuốc đắng ghê.

Giải PCLP được tổ chức tại Trung tâm Thể thao Yến Thành vào thứ Bảy. Do xảy ra vấn đề về việc điều chỉnh sân đấu nên cuộc thi dự kiến kéo dài ba ngày đã được rút xuống hai ngày cuối tuần, tức là chín ván một ngày. Sự sửa đổi này sẽ gây ra áp lực rất lớn đối với các tuyển thủ lớn tuổi, vì vậy Thẩm Trì bèn cất chocolate vào ba lô để bổ sung calo.

Trung tâm thể dục có sức chứa hơn chục nghìn chỗ ngồi. Khán đài chật kín người đến từ khắp các nơi trên cả nước, ai cũng cầm biển cổ vũ cho đội mình thích.

Các tuyển thủ tiến vào sân đấu theo bảng đã được chia. Tới lượt TTL, Lam Hằng chẳng dám nhìn về phía khán đài: "Fan chúng ta sẽ không đến đâu mà nhỉ?"

Phòng phát sóng của giải đấu có hơn triệu lượt xem, trong đó nhiều người chỉ theo dõi đúng PCL, thế là đủ để hiểu độ nổi tiếng của nó vượt xa giải PDL với lượng khán giả ít ỏi thế nào. Lúc này, tất cả đều bị Lam Hằng chọc cho phì cười.

[Sao tui chưa gặp đội này bao giờ nhỉ]

[Đây là đội mới lên từ PDL í]

[Vậy không có nhiều fan cũng là chuyện bình thường]

Dù mức độ nổi tiếng của một đội tỉ lệ thuận với thực lực của đội đó, song đội tuyển nào thành lập càng lâu thì sẽ càng sở hữu nhiều người hâm mộ, thậm chí một vài bạn fan còn vẽ cả doujinshi.

Thẩm Trì đi phía trước đột nhiên dừng bước. Lam Hằng bèn lia mắt theo hướng cậu thiếu niên đang nhìn, để rồi bắt gặp tấm biển cổ vũ màu đỏ nổi bần bật ở góc dưới bên phải khán đài.

Không giống với bảng cổ vũ của các đội tuyển khác bày bán trên ứng dụng mua sắm, trên tấm biển của TTL có hình một bé sói con lông đỏ vẽ bằng tay, bộ lông được tỉa tỉ mỉ tới mức có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi. Trông chú ta thật đến độ tưởng chừng như ngay giây tiếp theo sẽ lao ngay ra ngoài.

[Với cái trình độ này thì chắc chắn phải là sinh viên bên Đại học Mỹ thuật Yến Thành]

[Ghen tị ghê, có cả fan kiểu thế nữa]

[Nhìn kĩ đồng phục của đội đi, có một nhóc sói lông đỏ đang tự cắn đuôi mình kìa]

[Úi, đáng yêu quá đi mất]

Thẩm Trì liếc ba người đám Trang Châu đứng sau tấm biển cổ vũ, dù cậu đã nói là không cần tới nhưng bọn họ vẫn đến. Bỗng dưng, cậu lại nhớ về cái lần đầu tiên mình tham gia thi đấu trên tỉnh lị.

Thiếu niên khẽ nở nụ cười, đôi đồng tử màu hổ phách như dát ánh vàng, ngay cả hàng mi rậm cũng rực hẳn lên, khiến cảm giác xa cách nơi khuôn mặt cậu chợt biến mất chẳng thấy tăm hơi.

[Ôi hàng mi kia... Chết tui rồi]

[Trong vòng một phút đồng hồ, mị phải biết được tên của cậu ấy!]

[Đẹp trai ghê]

[Tui còn tưởng mấy bồ đang nói ai, đây chẳng phải là nhãi con tóc đỏ của Kitten Live sao, đừng có để cái vẻ ngoài chó chết đó lừa gạt đấy]

[Mở miệng phát là biết ngay dân già đời bên Emperor Penguin nè]

Tuy đám thành viên lâu năm phía Emperor Penguin đều khịt mũi coi thường, nhưng cũng có rất nhiều khán giả mới theo dõi trận đấu đang nhiệt tình thảo luận về nhóc đội trưởng vừa bước sang tuổi mười tám của TTL.

Lưu Hiểu Đông – người ngồi trên ghế bình luận viên thấy thế bèn chau mày. Anh ta vốn không có thiện cảm với TTL, song trong lòng lại thầm nghĩ gương mặt này mà vào tới PCL thì phản ứng còn khủng khiếp tới mức nào nữa.

"Nhắc tới thi đấu là phải bàn đến thực lực." Lưu Hiểu Đông nói, "Không thể dùng mấy trận đấu tập làm cơ sở để dự đoán kết quả cuộc thi được."

[Sao cái giọng điệu này nghe quen thế nhở]

[Ổng vừa chỉ trích TTL trên tuần báo đấy thây]

[Ai mà chẳng biết Lưu Hiểu Đông là anti-fan số một của TTL]

Vị trí bình luận viên của giải PCLP lần này do Lưu Hiểu Đông và Phương Thăng Tuyền đảm nhiệm. Phương Thăng Tuyền là người quen cũ của Thẩm Trì. Có thể nói, anh ta đã dõi theo thiếu niên từ khi còn là một streamer nhỏ cho đến lúc trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp tại giải đấu hàng đầu của League, vậy chẳng khác gì đang quan sát chính đứa con của mình cả.

Nhìn màn hình, anh ta mỉm cười bảo: "Nhỡ bọn họ còn phát huy tốt hơn nữa thì sao?"

[Thầy Phương có chung suy nghĩ với tôi đấy]

[Nhìn Lưu Hiểu Đông cứng họng mà tui sướng ghê nơi]

[Nói được thì cứ nói nhiều lên anh ơi!]

Ván đầu tiên bắt đầu vào đúng chín giờ, và cũng là trận quan trọng nhất ở giai đoạn tiền mùa giải. Mười sáu đội lần lượt hạ cánh từ phía Tây Bắc.

"Có thể thấy các đội vẫn chơi tương đối cẩn thận, không xảy ra tình huống tranh điểm nhảy của nhau như hồi PDL. BOX đã chủ động rút lui khỏi cuộc chiến giành thành phố P." Phương Thăng Tuyền thong thả bình luận.

"BOX bị kìm hãm suốt cả hành trình năm nay rồi, mùa thu này mà còn không lên được PCL nữa thì bọn họ sẽ đứng trước nguy cơ bị bán lại." Lưu Hiểu Đông không thèm nể nang gì mà bác bỏ.

[BOX: Tụi tui không muốn mất mặt đâu]

[Lưu Hiểu Đông nói năng hơi khó nghe tí nhưng phải công nhận lời anh ta bảo là thật. Chỉ có sáu đội được đi tiếp vào PCL trong tổng mười sáu đội thôi, không làm được thì có lẽ một là bán tuyển thủ, hai là bán cả đội]

[Đừng nói là BOX, ngay cả Lion mà tui cũng không thấy lạc quan mấy đây này]

Chẳng ai phản bác bình luận cuối cùng ấy hết. Có mười sáu đội tuyển quy tụ tại cuộc thi, bao gồm mười đội dưới PDL và sáu đội trên PCL. Lần nào bỏ phiếu dự đoán, sáu đội thuộc PCL kia đều dẫn đầu danh sách.

Vòng bo bất ngờ thu về phía Bắc, khiến đội CAM tại sân bay và Lion ở làng chài phải chịu áp lực trong việc rời địa điểm. Khi sắp tới ruộng lúa mì, hai bên chạm trán nhau.

"Cả hai đội đều nổi tiếng về tài thiện xạ. Với tính tình của Tần Bách Văn, tôi nghĩ cậu ấy sẽ lấy đá chọi đá." Dựa trên những ấn tượng trong quá khứ, Phương Thăng Tuyền lên tiếng.

Lưu Hiểu Đông cũng đồng tình.

Ấy vậy, nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Lion lại đổi phong cách và chọn cách tránh né, song nói chính xác hơn, đó chính là một pha phục kích. CAM trở tay không kịp trước cú ngoặt đến từ Lion, khiến ba trong số bốn thành viên mất mạng, còn Lion thì xuất sắc giành được ba điểm!

Lưu Hiểu Đông kinh ngạc nhìn màn hình lớn: "Chẳng lẽ Lion đã đổi huấn luyện viên khác rồi sao?"

Từ trước tới nay, Tần Bách Văn của Lion luôn rất cứng rắn, ngay cả giám đốc đội cũng phải trưng vẻ mặt tươi cười cho hắn xem. Mặc dù có huấn luyện viên mới, phong cách chơi của đội cũng sẽ không thay đổi dễ dàng đến thế.

[Người đã từng xem trận đấu tập cấp T01 xin phép lên tiếng, hẳn là ổng bị đội nào đó đồng hoá rồi]

[Tui có linh cảm về cái "đội nào đó" này nha]

[Tự dưng muốn xem bù giải PDL năm nay ghê]

"Tôi chưa từng nghe có chuyện đó đấy." Phương Thăng Tuyền đáp, "Có thể là Tần Bách Văn muốn thử lối chơi mới, cứ theo phong cách hiện tại thì bọn họ sẽ không vào được PCL."

Thời gian trôi đi, các đội cạnh tranh với nhau càng ngày càng khốc liệt. Máy quay chuyển sang rìa vòng bo. TTL chiếm trọn khu trường học, bởi vậy về mặt lí thuyết mà nói, bọn họ sẽ tự nhiên giành quyền kiểm soát bo ở phía Bắc.

"Nhưng nếu đó là khi thực lực chênh nhau không nhiều." Lưu Hiểu Đông chẳng cho rằng TTL có thể ngăn các đội tiến vào bo, "Tôi nhớ có lần vị trí của TTL được bo chọn trúng nhưng bọn họ vẫn bỏ qua cơ hội ấy."

[Trong trận chung kết của PDL đúng không nhỉ]

[Chuyện xưa lắm rồi]

[Trí nhớ của Lưu Hiểu Đông cũng tốt thật]

Khu trường học nằm trên trục đường chính bắt đầu từ làng chài, qua thành phố P và cuối cùng là đến tâm vòng bo. Nếu có thể cản các đội khác vào bo thì sẽ đạt được điểm tiêu diệt cực cao, nhưng ngược lại từng người sẽ mất mạng và đánh mất quyền chủ động một khi thất bại.

Đội đầu tiên thử tiến vào vùng an toàn là RE, đoàn xe cứ thế lao vun vút trên mặt đường. Thấy vậy, Phương Thăng Tuyền bèn kịp thời lên tiếng: "Tránh phải chiến đấu là cách an toàn nhất."

Lưu Hiểu Đông ngồi cạnh khinh thường: "TTL mà cũng không dám đánh à, càng trụ lại thì RE càng thụt lùi đấy."

Song, anh ta vừa mới dứt lời, chiếc xe dẫn đầu bên RE đã bị quét sạch. Ngay sau đó, Late giết chết nhóm tiên phong của RE. Diệp Ninh cũng rất ăn ý nã đạn, khiến cả đội RE bị tiêu diệt sau năm phút đồng hồ, đủ để cho thấy quyền chi phối đáng sợ của bọn họ đối với khu trường học.

Phương Thăng Tuyền cực kì để ý đến TTL, nhưng đội đã không phát huy được như ý nguyện tại giải PDL. Các thành viên không có màn thể hiện nào vượt trội, phong độ của Late còn không bằng được hồi cậu làm streamer, gian nan lắm bọn họ mới vượt qua PDL.

Ấy vậy, tình hình đã chuyển biến xuyên suốt các buổi đấu tập. Từ đội hình hai nhóm nhỏ ban đầu, TTL đã chuyển sang lối chơi 3+1. Việc thay đổi phương hướng chính ấy đã giúp TTL như được lột xác về mặt sức mạnh.

Thế nhưng, ngay khi TTL đang xử lí nốt chiến cuộc thì một biến cố đột ngột phát sinh: Đội Cá Mập Đen bên thành phố R lần theo tiếng động mà tới, rồi dùng lựu đạn tiễn biệt Hứa Thành chỉ còn nửa thanh máu.

[Kết cục dành cho mấy đứa dám cướp địa bàn của người khác đấy]

[Rốt cuộc Cá Mập Đen cũng được nở mặt nở mày]

[Còn không phải thế sao]

Phương Thăng Tuyền không khỏi nhìn về phía Late, vì không dùng kịp thuốc nên cậu trai cũng chỉ còn lại đúng nửa thanh máu. Giờ, cậu cần phải ngăn cản hai thành viên của đội Cá Mập Đen tấn công đồng đội mình ở đằng xa.

Trên tay thiếu niên là khẩu SKS, trong số các loại súng bắn tỉa thì uy lực của cây súng này đứng sau mỗi MK14 – khẩu súng chỉ có thể tìm thấy ở thùng thính. Có lẽ vì sức mạnh quá đỗi kinh khủng của nó nên độ rơi đạn đã tăng 15% trong mùa giải mới, điều này đồng nghĩa với việc càng khó kiểm soát đường đạn bay hơn.

So với nỗi lo lắng bên ngoài sân đấu, khuôn mặt thiếu niên lại chẳng hề toát lên sự căng thẳng. Cậu bình tĩnh nhấn bắn, không trượt phát nào.

Phương Thăng Tuyền chỉ nghe thấy tiếng súng nổ giòn giã, để rồi sau đó hai thành viên đội Cá Mập Đen gục xuống đất, làm phòng livestream náo động hết cả lên.

[Khẩu SKS ở trong tay cậu ta cứ như không có độ giật vậy]

[Từ khi nào khả năng bắn của Late lại đỉnh như vậy chứ?]

[Kĩ năng của nhóc tóc đỏ vẫn luôn tốt đó giờ mà, đến mức hồi làm streamer còn bị nghi là bật hack cơ. Vậy mà lúc xem giải PDL năm nay, tôi tưởng là cậu ta thụt lùi rồi cơ đấy]

Phương Thăng Tuyền khẽ lắc đầu. Dựa trên kinh nghiệm làm bình luận viên tại League của anh ta, cậu không những chẳng sút kém mà ngược lại còn giỏi hơn trước. Tài thiện xạ đã đạt đến đỉnh cao rồi thì khó lòng tăng tiến nữa, nhưng Late lại làm được.

Diệp Ninh cùng đội chẳng hề kém cạnh, hắn vừa thành công thoát khỏi vòng vây của Cá Mập Đen vừa có thể lấy một chọi hai. Tuy tài bắn súng của hắn cũng thuộc hàng thú dữ song lại hơi dễ xìu xuống giữa chừng.

Phương Thăng Tuyền kìm lại nỗi lo lắng, đôi mắt anh ta chẳng hề giấu diếm sự tán thưởng của mình dành cho TTL. Ngay cả một người dễ bị coi nhẹ như Lam Hằng cũng đảm đương rất tốt vai trò của thành viên thứ tư – một người không tranh đoạt ánh hào quang mà lặng lẽ hiến dâng cho toàn đội.

Sau khi diệt sạch RE, TTL một lần nữa quét gọn Cá Mập Đen. Lưu Hiểu Đông đang nói năng liên hồi nay cũng phải lặng người. Không thể phủ nhận được nữa, TTL chính là con ngựa ô lớn nhất của giải PCLP năm nay.

Anh ta phát hiện ra rằng, mặc dầu không thể lấy các trận đấu tập làm cơ sở để đánh giá năng lực nhưng dường như TTL đã không dùng hết sức trong những buổi tập ấy. Bọn họ tập trung vào rèn luyện chiến thuật, khiến người ta chợt coi rẻ tài thiện xạ của đội.

Ngày nay, tất cả các đội đều đặt quá trình hoạt động của mình ở vị trí quan trọng nhất, nhưng ai ai cũng hiểu nếu không có kĩ thuật bắn giỏi thì bọn họ sẽ không tài nào tiến xa được. Bởi vậy, chẳng người nào thực sự coi trọng cái đội bị trêu là đội cún hèn nọ. Đặc biệt là các đội tuyển thuộc PCL, do bọn họ chỉ từng tham gia các trận đấu tập cấp T08 nên chưa từng chạm trán với TTL lần nào, thành thử cả đám hoàn toàn không thích ứng được với lối chơi khó lường của đối phương và bị đánh đến độ chẳng kịp ứng phó.

Trước khi thi đấu, mọi người đều đoán những đội trên PCL kia sẽ hành các đội dưới PDL cho ra bã. Ấy thế, kết quả trận đấu lại khiến người ta phải mở mang tầm mắt: Chỉ vài đội đến từ PCL trụ lại được ở hạng giữa, còn mấy vị khách quen của cấp độ T01 lại chiếm vị trí rõ là cao.

[Năm nay PDL mạnh như vậy hử]

[Chơi nhiều với TTL tí là hiểu]

[Hạng cao sao? Rơi lệ đắng mới đạt được đó]

[Đội tuyển nhà tui đã phải bình tĩnh đối phó khi bị trộm mất mạng đây này]

Kết thúc chín ván đấu vào buổi chiều, CAM vững vàng chiếm giữ ngôi vị đầu bảng với 189 điểm, Lion đứng thứ nhì với 178 điểm, TTL bám sát theo sau cùng 169 điểm.

Thiếu niên tóc đỏ im lặng nhìn điểm số, cậu tháo tai nghe xuống và nhẹ nhàng thở ra, đoạn rời khỏi sân đấu cùng đồng đội. Thấy Diệp Ninh vẫn ngồi tại chỗ, Lam Hằng bảo: "Đi thôi."

"Không đứng lên nổi."

Lam Hằng dừng bước, đùa: "Lớn tướng rồi mà còn muốn tôi bế cậu nữa, bộ không thấy xấu hổ hả?"

Giọng Diệp Ninh nghe yếu ớt đến lạ: "Tôi thật sự không đứng dậy được mà."

Thấy giọng điệu hắn không giống nói giỡn, trong lòng Lam Hằng chợt nảy sinh dự cảm chẳng lành: "Eo cậu có vấn đề à?"

Anh đã nhiều lần bắt gặp Diệp Ninh đứng lên một cách mất tự nhiên, nhưng tưởng là vì chân hắn bị tê do tập luyện quá lâu nên anh không để ý mấy. Ai ngờ hắn lại bị chấn thương thật.

Nhìn trán Diệp Ninh rịn mồ hôi, vẻ nhẹ nhõm trên mặt Thẩm Trì tan biến sạch. Cậu lập tức gọi điện cho bệnh viện.

Không lâu sau đó, xe cứu thương xuất hiện ở lối vào trung tâm, nhân viên y tế bèn khiêng Diệp Ninh lên cáng. Kết quả kiểm tra của bệnh viện cho thấy hắn bị thoát vị đĩa đệm do căng cơ thắt lưng nặng và cần phải nhanh chóng phẫu thuật.

Đây chắc chắn là một đòn đả kích nặng nề đối với TTL, sắc mặt ai nom cũng nghiêm nghị hẳn. Thẩm Trì gắng bình tĩnh lại, chí ít thì cố không biểu lộ sự lo lắng ra ngoài mặt.

Đám Lam Hằng đi trả tiền viện phí, trong phòng bệnh chỉ còn lại đúng Diệp Ninh với đôi môi trắng bệch và Thẩm Trì.

Cậu trai rót li nước ấm. Nghĩ ngợi một hồi, cậu thả thêm miếng kỷ tử.

Diệp Ninh vốn xuất thân từ dân tộc thiểu số nên có vài thói quen lạ, chẳng hạn như ngày ngày đều tự tết tóc một cách cẩn thận, hay là có sở thích dưỡng sinh còn mãnh liệt hơn cả người già.

"Tôi đã từng bảo nếu lần này không vào được PCL thì tôi nghỉ." Diệp Ninh bỗng mở miệng, "Không phải do các cậu đâu, nguyên nhân nằm ở tôi mới đúng."

"Tôi không chơi được nữa." Lưng Diệp Ninh khẽ run rẩy, "Tôi cũng đã lớn tuổi, thỉnh thoảng lại mắc vài bệnh vặt. Vốn dĩ tôi không định đánh nữa, nhưng lúc cậu tìm đến tôi, tôi mới phát hiện mình vẫn còn ôm mộng giành quán quân một lần. Xin lỗi, tôi không thể đưa các cậu tiến vào PCL rồi."

"Thành thật xin lỗi."

Cậu trai nhìn về phía Diệp Ninh. Lúc này đây, nước da hắn tái nhợt, đầu thì rối bù, ngay cả tóc cũng quên không tết. Cậu bèn đưa cho đối phương nước kỷ tử hắn thích nhất: "Còn bọn tôi nữa mà."

Nhìn đôi mắt màu hổ phách trầm tĩnh kia, Diệp Ninh thoáng giật mình. Hắn nhận cốc nước ấm, đoạn đưa ra một quyết định trong lòng.

Thẩm Trì không biết Diệp Ninh đang nghĩ gì. Cậu không rõ cách an ủi người khác, tất cả những gì cậu có thể làm được chỉ là tiếp tục ngồi tập luyện trước máy vi tính, chuẩn bị cho trận đấu ngày mai hết lần này đến lần khác.

Nhìn dáng vẻ bình thường như mọi ngày của cậu, Lam Hằng và Hứa Thành bỗng thấy yên tâm hơn hẳn khi trở lại trụ sở, nỗi lo lắng cũng theo đó dần dà biến mất. Chẳng biết từ bao giờ, thiếu niên kia đã thực sự trở thành trụ cột cho cả đội.

Thẩm Trì tập đến tối rồi quay về nhà. Đêm hôm khuya khoắt, cậu ngồi một mình trên ghế, mãi tới giờ phút này mới để lộ vẻ mệt mỏi, nhưng trong đầu vẫn chỉ nghĩ tới trận đấu ngày mai.

Nghiêm Tuyết Tiêu vừa tan làm bước vào nhà. Giơ tay lên nhìn đồng hồ, anh liếc cậu trai hãy còn ngồi trên ghế, đôi mắt phượng nheo lại.

"Một giờ rồi đấy."

Thẩm Trì biết mình nên nghỉ ngơi, song cậu chẳng tài nào ngăn mình thôi tự vấn. Đột nhiên, một nụ hôn đượm hơi lạnh rơi xuống phần gáy nhạy cảm nơi cậu, đoạn lan ra khắp từng tấc da thịt.

Cậu trai vô thức chìm vào nụ hôn ấy. Hai cúc áo sơ mi bị cởi ra, một bàn tay luồn vào trong áo cậu rồi siết chặt vòng eo thon gầy, làm cậu cảm tưởng như bản thân đã hoàn toàn bị Nghiêm Tuyết Tiêu khống chế.

Cái hôn của anh khiến Thẩm Trì thoải mái vô cùng, cậu bèn học theo người đàn ông cởi khuy áo. Ai ngờ, Nghiêm Tuyết Tiêu – người khơi mào vụ hôn hít chợt đè cái tay hư của cậu lại: "Nhóc con à, nhớ thi đấu thật tốt đấy nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com