TruyenHHH.com

[ĐM] Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu Ấy

Chương 1: Không được khóc

TieuMie

1. Không được khóc

"Không được khóc!" Kỳ Minh cau mày, bộ dạng mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính bị nhóc nhăn lại thành vẻ bá đạo hung dữ.

Đường Miểu bị dọa đến phát sợ, khóc càng lúc càng kinh hơn nữa.

Kỳ Minh vỗ bàn tay nho nhỏ lên bàn, "Bị gì mà khóc dữ đến vậy?"

"Nó... Tụi nó cướp mất kẹo của tớ rồi." Đường Miểu khẽ lên tiếng. Răng của bé bị sâu nên ba mẹ hạn chế số lượng kẹo của bé, với kẹo bị cướp lại là kẹo được ông nội mang từ nước ngoài về, chỉ còn có mấy viên thôi hà.

Kỳ Minh rất khó chịu, nhóc chưa từng gặp qua thằng nhóc nào lại thích khóc đến thế, nhóc cáu kỉnh nên không kiểm soát được tính khí của mình. Nhưng nhóc nhớ rất rõ lời ba đã từng răn dạy thuộc hạ của mình rằng, giết gà dọa khỉ, mục tiêu là khỉ chứ không phải gà. Muốn tìm thì phải đi tìm đến tên cầm đầu gây nên chuyện này.

Tên cầm đầu gây chuyện khiến nhóc khó chịu ư?

Được lắm, đến cuối cùng thì đứa nào cướp mất kẹo của Đường Thủy Thủy hả?

2. Đường Thủy Thủy

Đường Miểu lại khóc.

Kỳ Minh nghiến răng, "Lại bị gì nữa?"

"Tụi nó gọi tớ là Đường Thủy Thủy..." Đường Miểu khóc đến mức thở không ra hơi.

Kỳ Minh im lặng, hình như nhóc cũng gọi cậu ấy như vậy mà. Chẳng phải thích khóc đến vậy sao, không gọi Thủy Thủy thì gọi gì đây chứ?

"Chỉ có vậy thôi?" Kỳ Minh chỉ muốn đấm một cú ra khiến cậu nhỏ câm miệng một chút.

"... Tụi nó còn nói tớ giống con gái nữa..." Nước mắt của Đường Miểu rơi trên vở bài tập của Kỳ Minh.

Kỳ Minh trơ mắt đứng nhìn đống chữ trong vở bài tập của mình trở thành một đống bùi nhùi.

Nhóc nghe thấy tiếng 'rắc rắc' của nắm tay mình đang vang vọng.

Rất! Tốt! Rốt cuộc là đứa nào nói Đường Thủy Thủy giống con gái thế?

3. Kẹo hồ lô

"Đường Thủy Thủy." Kỳ Minh vừa gọi xong đã thấy hối hận, nếu như cậu ấy đứng giữa đường mà khóc thì nhóc nên làm sao giờ?

Ai mà ngờ được rằng Đường Miểu đang gặm kẹo hồ lô, thấy Kỳ Minh nhìn mình chăm chú còn không kịp ngưng ăn mà đã đứng lại, "Cậu muốn ăn sao? Cho cậu nè."

Ai mà thèm cái thứ này chứ? Kỳ Minh ghét bỏ mà nhìn dấu răng và nước bọt dính trên cây kẹo hồ lô xiêu vẹo, "Mình cậu ăn đi."

Một lúc sau, Kỳ Minh lên tiếng hỏi, "Đường Thủy Thủy, tại sao hôm nay người nhà của cậu không đến đón?"

"A?" Đường Miểu chớp chớp đôi mắt, nhỏ giọng thầm nói, tớ muốn đi theo cậu.

Đáng tiếc Kỳ Minh lại không nghe được, chỉ nhíu mày mà hung dữ nói, "Hôm nay cậu khóc thành cái kiểu kia, vậy tại sao tớ cũng gọi là Đường Thủy Thủy mà cậu không khóc?"

Đường Miểu bị bộ dạng hung thần ác sát của nhóc dọa đến phát sợ, mắt bắt đầu rưng rưng.

"Không được khóc!"

"Ưm." Đường Miểu khụt khịt mũi, đưa nước mắt trở về, nhỏ giọng lên tiếng, "Cậu thì khác."

Kỳ Minh đưa tay ra sờ khuôn mặt bé, cố làm cho bản thân mình không được lộ ra bộ dáng hung dữ nữa. Nhóc cúi đầu xuống ngậm lấy kẹo hồ lô được đưa qua, vừa chua chua lại vừa ngọt ngọt, chẳng hiểu vì sao một thằng con trai lại thích ăn cái thứ dành cho con gái con đứa thế kia.

"Chạy cái mà chạy hả?" Một chiếc xe vừa chạy lướt qua trước mặt Đường Miểu, hai bên thái dương Kỳ Minh nhíu chặt lại tức giận mà hét lớn.

Đường Miểu nhìn chằm chằm cánh tay của mình đang được Kỳ Minh giữ lấy, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên. Tuy mới nhìn qua thì vẫn là vẻ cụp mắt trông không vui nọ.

Kỳ Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng chẳng khóc của bé, nhíu mày hừ khẽ, kẹo hồ lô đúng là rất ngọt.

4. Không từ bỏ

"Khóc cái gì hả?" Kỳ Minh nhướng mày, chợt nhận ra rằng từ hồi tiểu học đến trung học họ vẫn ngồi cùng một bàn với nhau.

Nữ sinh ở phía trước bị dọa đến run rẩy, kéo bạn cùng bàn trốn vào WC.

"Tớ không có." Đường Miểu nhỏ giọng phản bác.

Kỳ Minh "hừ" một tiếng, nước mắt đang được Đường Miểu nén lại bỗng nhiên tuôn ra, "Tớ không có."

Kỳ Minh nới lỏng nắm đấm của mình, huơ huơ trước mặt cậu mà uy hiếp, Đường Miểu sụt sịt, "Tớ bị cô giáo Từ mắng."

"Bà già kia lại mắng cậu nữa à? Tại sao?" Kỳ Minh trừng mắt nổi giận.

"Cô... Cô bảo tớ bỏ qua cuộc thi viết văn lần này đi."

Đúng rồi, con gái của cô giáo Từ cũng cùng tuổi, học ở lớp bên cạnh.

"Ý cậu thì sao?"

Đường Miểu nhắm chặt mắt, bỗng nhiên cậu có hơi không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Minh.

"Nói!" Kỳ Minh không kiên nhẫn mà gõ gõ bàn.

"Tớ... Tớ đồng ý rồi."

'Bịch' một cái, mọi người vừa quay đầu lại đã thấy cái ghế ở dãy cuối của Kỳ Minh bị đạp văng ra, ghế trúng vào vách tường xuất hiện một độ cong không cân xứng.

Nắm tay Kỳ Minh nện thẳng lên bàn, thấy miệng Đường Miểu cong lên như muốn khóc, cơn tức giận trong lòng bỗng không kiểm soát được mà phun trào, "Fuck! Cậu từ bỏ đúng không?"

Kết quả thì nước mắt của Đường Miểu càng rơi ác liệt hơn.

Được lắm! Con gái của bà cô kia gọi là gì nhỉ?

Đường Miểu há miệng, bỗng thấy được bộ dáng hung tợn của Kỳ Minh thì nhanh chân đuổi theo. Cậu muốn nói cho Kỳ Minh biết cậu không muốn chịu thua đâu.

Cô giáo Từ nói nếu cậu không bỏ thi thì chỗ ngồi của cậu và Kỳ Minh sẽ bị chuyển đổi, mà cậu thì không muốn như vậy đâu.

Quả là oan ức quá đi.

5. Đừng tức giận

Bản thân Kỳ Minh bị gia đình ảnh hưởng, sẽ không xem thường con gái cũng không đánh con gái nhưng muốn hắn trưng ra vẻ mặt hòa nhã à, hừ hừ đợi kiếp sau đi nhé.

Cô bé nhỏ há to miệng, cô vẫn chưa hiểu được tại sao hotboy lớp kế bên lại đến tìm mình.

Vào lúc ấy cô bé nhỏ bỗng động lòng, cậu nam sinh ấy đẹp trai, cao ráo lại còn ngầu ngầu, giỏi trêu đùa, giỏi đánh đấm, chơi bóng rổ cũng rất xuất sắc nữa.

"Hiểu được chứ?" Kỳ Minh đang nghĩ đầu óc con nhỏ này có được bình thường hay không? Hắn nói cả buổi cũng chỉ biết nhìn hắn mà ngây ngô cười thôi.

Cười cái gì mà cười chứ, còn không đẹp bằng lúc Đường Thủy Thủy khóc đâu.

Cô bé nhỏ lắc đầu.

Kỳ Minh nghiến răng, "Tôi — nói là — có bản lĩnh thật sự thì cùng Đường Thủy... khụ, cùng Đường Miểu thi một lần đi, đừng khiến cho người khác xem thường cô."

"A Minh, cậu đừng tức giận mà." Đường Miểu tìm thấy Kỳ Minh rồi, "Tớ đi nói với cô tớ không từ bỏ thi đấu đâu cũng nói với cô rằng tớ muốn ngồi cùng cậu."

Kỳ Minh quay đầu lại ngó nghiêng vành mắt hồng hồng của Đường Miểu, khóe miệng giật giật, rút ra một tờ khăn giấy từ trong túi quần hung hăng mà chà chà lên mũi của cậu, "Lau sạch đi, xấu chết mất."

Từ Giai Kỳ nhận ra được nam sinh ở bên cạnh Kỳ Minh, đứng đầu lớp bên cạnh, viết văn hay lắm, hình như có hơi thích khóc, còn trắng hơn cả cô nữa. Cô cúi đầu nhìn tay của mình, thở dài một hơi, lần đầu tiên chú ý đến ngoại hình của bản thân mình.

6. Cảm ơn cậu

"Cảm ơn cậu, tớ mời cậu đi ăn nha." Đường Miểu thi văn nhận được giải nhất của thành phố. Tuy đó không phải là giải tốt nhất nhưng như vậy cũng được rồi. Cậu giữ lấy tiền thưởng trong tay kéo Kỳ Minh ra ngoài ăn cơm.

Kỳ Minh có hơi mất hứng, "Cảm ơn quần gì chứ!"

Đường Miểu quen rồi, xem như chưa từng nghe thấy, đưa thực đơn sang cho hắn.

"Gì cũng được." Kỳ Minh bĩu môi. Thật ra nhà của họ đều rất khá giả, cái gì mà chưa từng ăn qua chứ. Nhưng mà đây là lần đầu tiên hai người họ đi ăn cơm Tây chung với nhau, khó tránh khỏi có hơi hồi hộp tí.

Đường Miểu nhìn tới nhìn lui, nhìn đến mức sắc mặt Kỳ Minh lộ ra vẻ không đủ kiên nhẫn rồi đập vào mặt bàn một cái. Cậu bắt đầu rưng rưng nước mắt, rõ ràng là không muốn khóc mà, nhưng nhịn không được lại thành ra như vậy.

Kỳ Minh ngồi phía đối diện vội vã chạy đến chỗ bên cạnh cậu, bịt miệng tiểu tổ tông lại thốt, "Không được khóc!"

Đường Miểu chớp chớp mắt, đưa thực đơn sang cho hắn.

Kỳ Minh chấp hành mệnh lệnh nhận lấy thực đơn, nghĩ thầm rốt cuộc là kiếp trước mình đã tạo ra cái nghiệt gì đây.

May là tên nhóc này không khóc đó, lẽ nào lại muốn bản thân hắn bị đập sao? Kỳ Minh tự thấy mình không làm chuyện ngu đến thế đâu.

7. Nói lời xấu hổ*

(Nguyên văn là 开黄腔 – khai hoàng khang:

Ý là nói lung tung, nói tay ngang, tự khen mình, nói không có căn cứ. So với cách dùng thẳng thắn trách mắng như "nói bậy", "nói dối" thì cách nói này bề ngoài nhẹ nhàng bao nhiêu, ý nghĩa lại sâu xa bấy nhiêu. Từ này có nét đặc biệt ở địa phương nhất định, phổ biến ở phía Nam, nhất là Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Hồ Nam, Hồ Bắc.

Ở một số địa phương khác có ý chỉ một việc chưa xong đã nói "không thực hiện được" hoặc "thất bại". Nhưng người Thành Đô lại mở rộng ra thành "Hoàng khang", "Hoàng bổng", "Hoàng hồn tử", "Hoàng tô tô", thậm chí là "Hoàng sư phó", "Hoàng thủ hoàng cước" vân vân.

Ngoài ra còn có ý chỉ một câu chuyện vô nghĩa. Lúc người Đài Loan nói chuyện trên trời dưới đất thì nói là "Khai hoàng khang", ý chỉ truyện cười hủ bại. Theo )

Việc các anh em của Kỳ Khôi Đường sợ nhất không phải là cùng cậu chủ nhỏ đấu võ.

Tuy rằng việc đó cũng rất đáng sợ, có trời mới biết vì sao cậu chủ nhỏ lại khỏe như vậy.

Vậy bạn hỏi việc đáng sợ nhất là gì à?

So với việc dạy bạn học của cậu chủ nhỏ luyện võ, bọn họ sẵn lòng đấu võ với cậu chủ nhỏ còn hơn.

Thật ra không thể nói Đường Miểu ngốc được, tay chân của Đường Miểu thon dài, thân hình lại rất cân đối. Nhưng trên lưng của huấn luyện viên đang tập luyện với Đường Miểu lúc này đã đóng một lớp mồ hôi lạnh rồi.

"Hôm nay luyện đến đây thôi." Huấn luyện viên nhanh chóng buông tay, bạo gan mà ngó sang sân bên kia xem thử Kỳ Minh.

"Cảm ơn huấn luyện viên." Đường Miểu còn lễ phép hơn cả cậu chủ nhà bọn họ nữa nhưng mà xin cậu đó, không cần phải nói cười với tôi đâu.

Quả nhiên việc Đường Miểu lễ phép cười với anh đã làm một ánh mắt tựa như được thực thể hóa mà đánh thẳng vào người anh.

"Huấn luyện viên nè, anh có thấy lạnh không vậy?"

Huấn luyện viên nhanh chóng lắc đầu, "Khụ... Cậu chủ đang đợi cậu kìa."

"À." Đường Miểu quay đầu về phía Kỳ Minh mỉm cười hạnh phúc, trong phút chốc huấn luyện viên cảm thấy bản thân mình đã được giải thoát rồi. Ai mà ngờ được rằng trong giây tiếp theo tự nhiên chân trái của Đường Miểu lại vướng vào chân phải ngã sấp xuống.

Huấn luyện viên hít một ngụm khí lạnh, xong đời rồi. Vị anh em chà sáp vào sàn nhà hôm nay có lẽ phải gặp họa rồi.

Lông mày Kỳ Minh nhíu chặt lại, chạy đến dìu cậu, "Cậu bị ngu à?"

"Hửm? Cậu bị ngu à? Đại não dùng để trang trí thôi sao? Nói!" Kỳ Minh vừa mắng vừa cẩn thận đỡ cậu lên.

Đường Miểu khẽ nhắc nhở hắn mắng sai rồi, "Tiểu não mới kiểm soát thăng bằng."

"Câm miệng lại!"

Đường Miểu nhìn gáy của hắn, Kỳ Minh hay thay đổi quá đi, rốt cuộc là cậu có thể được nói hay không đây?

...

Hắn bôi rượu thuốc cho Đường Miểu, "Chẳng phải vừa rồi trả lời rất hùng hồn sao? Ban nãy ba tớ sang đây còn khen cậu đấy, xem ra là khen ngợi vô ích rồi!" Kỳ Minh trông nom đến mức ứa ra lửa.

"Ưm..." Nước mắt của Đường Miểu rơi xuống, khụt khịt mũi nhỏ, "Đau mà."

"Đau cái gì mà đau chứ?" Kỳ Minh nhẹ tay lại, ngữ khí vẫn không tốt như trước mà lên tiếng: "Ráng nhịn một chút."

"Ừm." Đường Miểu thấy được ánh mắt của Kỳ Minh đang chuyên chú nhìn vào đầu gối bầm tím của mình, vầng trán khó chịu mà nhăn lại, thật là đẹp trai quá đi, bỗng nhiên lại muốn cười.

Thế là cậu thật sự mỉm cười.

Kỳ Minh thả ống quần của cậu xuống, "... Vừa khóc vừa cười, cậu là con gái hả?"

"Không phải đâu." Đường Miểu rầm rì không vui, "Cũng không phải cậu chưa thấy bao giờ."

Kỳ Minh: "..."

Con mẹ nó, Đường Thủy Thủy học mấy lời xấu hổ này ở đâu vậy?

8. Kỳ Khôi Đường

Có một khoảng thời gian, các anh em trong Kỳ Khôi Đường khổ không thể tả được.

Bạn nói xem, bọn họ đường đường là hắc bang đó ấy vậy mà phải tuân thủ luật pháp lễ phép gì nữa chứ.

"Nhanh nhanh nhanh, dập tắt thuốc lá coi!" Một hồi báo động vang lên, cậu chủ nhỏ với bạn học nhỏ của hắn đã rẽ vào, năm phút nữa sẽ đến đấy.

"Ối..." Người trong phòng nhanh chóng làm tan khói thuốc, mở cửa sổ ra, quét dọn phi tang hết đống tàn thuốc. Có người còn chôm một lọ nước hoa của vợ mình lên, phun điên cuồng khắp nơi.

Cứ nghĩ là chứng cứ phạm tội đều đã bị thủ tiêu hết, vừa mới thở phào nhẹ nhõm xong bỗng nhiên TV sau lưng họ lại truyền đến tiếng ưm a. Mấy người đứng đầu tức giận thật rồi, "Fuck! Thằng não tàn nào lại bật AV vậy? Chán sống hết rồi hả? Nhanh nhanh đi đóng cửa lại cho bố mày!"

...

Tiểu đệ mới đến lúc này lại dè dặt nhìn về phía đại ca đã mang mình đến, "Chúng ta thật sự là hắc bang ạ?"

Đại ca không nhịn được ngó trời rồi lại nghiêm mặt gật đầu, "Hiểu nhiều luật pháp một chút, về sau có lợi cho cậu."

Thế là lúc Kỳ Minh không kiên nhẫn mà vỗ tay chỉ huy, mở ra một đường toàn tiếng vỗ tay như sấm dậy trong bang hội.

Đường Miểu thì đỏ mặt, cúi đầu xuống tận 90o.

Tâm trạng Kỳ Minh có chút tốt, tập dượt nhiều như vậy, lần này lại đại diện cho học sinh tốt nghiệp xuất sắc toàn thành phố đọc diễn thuyết chắc sẽ không khóc nhè nữa đâu nhỉ?

9. Thích

"Con không muốn đi." Giọng của Đường Miểu không lớn nhưng lại rất kiên định.

Anh hai nhà họ Đường – Đường Túc Hoắc đứng ở một bên lầm bầm, "Thế mà lần này Tiểu Miểu Miểu lại không khóc nhè ha."

Anh cả Đường Túc Kình Hoành liếc anh một cái, Đường Túc Hoắc dán một tờ giấy niêm phong miệng mình lại.

Mẹ của Đường Miểu không còn cách nào khác đành phải giữ chặt con trai bảo bối của mình lại, "Nhưng với thành tích của con thì học Nhị Trung có hơi phí phạm đó."

Ba Đường hơi đăm chiêu mà liếc nhìn Đường Miểu, "Con chắc chứ?"

Đường Miểu gật đầu.

"Lý do." Ba Đường xuất thân từ quân đội nên nói chuyện có hơi kiệm lời tí.

"Con muốn học Nhị Trung mà." Đường Miểu nhéo nhéo ngón tay của mình, cố gắng nén nước mắt lại, "Con hứa dù có học Nhị Trung con cũng sẽ cố gắng thi đậu vào trường tốt nhất."

"Ba cần con thi đậu trường tốt nhất để làm gì chứ?" Đường Chiến vẫy tay với con trai. Có lẽ đây là lần đầu tiên Đường Miểu chủ động đòi hỏi thứ gì đó hơi quá, ông nhéo nhéo cánh tay của con trai mình mới phát hiện ra nó đã khá rắn chắc rồi, cuối cùng cũng mỉm cười, "Được lắm, bây giờ mới giống đàn ông chứ. Thích cái gì thì bản thân mình phải tự giành lấy biết không."

"Con thích." Đường Miểu còn nghiêm túc trả lời ba mình.

Cũng không biết thích này là chỉ trường lớp hay vẫn còn ý khác nữa đây...

10. Đồ ngốc

Kết quả thi đã được công bố, Kỳ Minh thấy thư báo tuyển của Đường Miểu giống hệt cái của mình thì lập tức nổi sùng, "Đường! Miểu!"

Đường Miểu thấy thư báo tuyển thì có hơi đắc ý, còn đang tính toán xem mấy ngày nghỉ mình với Kỳ Minh sẽ đi đâu đây.

Kỳ Minh quăng lá thư báo tuyển xuống đất, tiểu đệ bên cạnh run lên, nhanh chân chạy ra ngoài. Vẫn là nên báo cho ông chủ Đường biết được tin tức tốt này trước, là Nhị Trung đó, trọng điểm 60% vẫn là Nhị Trung đó.

"Cậu mau nói rõ việc thư báo tuyển cho tớ ngay!"

Trong miệng Đường Miểu còn ngậm kẹo, mơ hồ nói, "Là Nhị Trung đó, trường này rất đẹp, tường được sơn đỏ còn có tháp chuông lớn nữa, chẳng phải chúng ta cũng học chung với nhau sao?"

"Cái này là trọng điểm hả?" Kỳ Minh siết chặt nắm tay, "Cậu đứng trong top 10 toàn thành phố còn đến Nhị Trung làm gì nữa?"

Mắt của Đường Miểu rất to chỉ là khóe mắt hơi rủ xuống, lúc bình thường nhìn qua sẽ thấy không vui vẻ gì nhưng lúc cậu không vui với Kỳ Minh khác nhau. Lúc bản thân cậu không vui sẽ được Kỳ Minh giúp cho vui vẻ lên. Lại thêm trong mắt thường ngập tràn hơi nước, bây giờ mới nhìn qua thôi đã thấy như đầm nước trong suốt.

"Tớ..." Ánh mắt Đường Miểu vòng tới vòng lui, "Hình như viết sai nguyện vọng nhỉ?"

Ba Kỳ đang phấn khởi chạy đến muốn chúc mừng con mình thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền từ bên trong ra —

"A, đừng đánh tớ mà."

"Khóc cái gì mà khóc chứ? Tôi đánh được cậu à?"

"Huhuhuhu..."

"Không được khóc!"

"Cậu... Cậu, cậu đánh tớ."

"Không cho khóc nữa, xòe tay ra cho tớ xem chỗ bị đánh được không?"

"Huhu... Hức..."

"Đau ở đâu? Nói!"

"Hic..."

"Không được khóc!"

"Chân đau."

"Tớ xoa cho cậu, không được khóc nữa đó... Nhưng mà, ban nãy tớ đánh chân cậu à?"

"Tớ... Hình như vừa rồi đụng trúng bàn."

"Đường! Thủy! Thủy! Cậu! Là! Đồ! Ngốc!"

"Cậu mới ngốc!"

"Còn dám cãi lại nữa à?"

"..."

"Được được được, tớ ngốc tớ ngốc. Tiểu tổ tông à, cậu đừng khóc nữa được không."

Ba Kỳ xoay người rời đi, không nhịn được phải thở dài. Bỗng nhiên có hơi sầu, Tiểu Đường Miểu đáng yêu thật đó nhưng nếu sau này Kỳ Minh mang về cho ông một chàng dâu thật sự thì phải làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com