TruyenHHH.com

Dm Truy Yen Tam Dieu Binh


Ban đêm của những ngày cuối thu thường se lạnh, Thiệu Thanh Yến lại nới lỏng nút cổ áo làm cho gió buốt càng thổi vào bên trong người.

Ninh Căng Ân đóng cửa xe, sau khi quay đầu, ánh mắt chợt tối khi nhìn thấy sắc mặt nhiễm một lớp hồng nhạt do uống rượu của Thiệu Thanh Yến.

"Hay là anh ở đây chờ em một lát, để em đưa anh ta về rồi bắt xe quay lại đón anh?"

Liếc nhìn người ngồi ở ghế phụ trên đang lấy tay chống nửa mặt, Thiệu Thanh Yến lắc đầu: "Đưa sếp Phùng về xong thì em về sớm nghỉ ngơi đi."

Ninh Căng Ân nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Thanh Yến, anh cũng nên về nghỉ ngơi sớm một chút, trước khi ngủ nhớ uống canh giải rượu."

Nghe thấy người yêu quan tâm mình, ánh mắt của Thiệu Thanh Yến trở nên mềm mại: "Ừ, đi đường cẩn thận."

Khi chiếc xe màu đen lái ra khỏi bãi đỗ xe của câu lạc bộ, Thiệu Thanh Yến không nhìn theo nữa mà chỉ thở một hơi thật dài.

Tiếp quản Vinh Tường Trai được vài tháng, anh vẫn không thể nào làm quen được văn hóa tiếp rượu xã giao như này.

Nhưng không quen thì cũng phải làm quen, tình huống hiện tại của Vinh Tường Trai không còn chứa chấp cho anh trốn tránh nữa.

Mãi cho đến khi gió lạnh thổi bay cơn say rượu, Thiệu Thanh Yến mới cài lại nút áo rồi mặc lại áo khoác màu xám.

Người lái xe hộ mãi còn chưa tới, anh bèn lấy điện thoại ra gọi điện cho thư ký.

"Vâng, sếp Thiệu."

Đầu dây bên kia có hơi ồn ào, nhớ đến Lưu Tuyết hôm nay phải đi gặp bộ phận tiếp thị của siêu thị, Thiệu Thanh Yếu nhíu mày.

"Bên cô còn chưa xong sao?"

"Vâng.. xin lỗi, mọi người nói trước đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Sau một loạt tiếng kéo bàn ghế cùng tiếng đóng cửa, Thiệu Thanh Yến mới lên tiếng dò hỏi: "Những người đó rất khó đối phó sao?"

"À, cũng không phải khó lắm, chỉ là nói được vài câu lại muốn uống rượu." Âm thanh của Lưu Tuyết nghe có vẻ nhẹ nhàng: "Sếp Thiệu yên tâm, có thầy của em ở đây."

"Chú Tôn cũng lớn tuổi rồi, đừng để chú ấy uống nhiều quá"

"Em đã biết, sếp Thiệu tìm em có việc gì không?"

"Đặt giúp tôi vé sáng mai đi thành phố G"

"Vâng, cũng mua cho giám đốc Ninh một vé luôn ạ?"

"Không cần, cậu ấy mấy ngày nay phải họp bàn công việc mở rộng thị trường với truyền thông Mộng Tưởng, không đi được."

"Sếp tự mình đi thành phố G, để giám đốc Ninh gặp riêng với người bên truyền thông Mộng Tưởng?" Ở đầu bên kia điện thoại, tông giọng của Lưu Tuyết bỗng cao thêm một bậc.

"Tôi không hiểu những vấn đề ở trên mạng lắm, vẫn nên giao cho cậu ấy đi." Thiệu Thanh Yến xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.

"Sếp Thiệu, giám đốc Ninh đang ở bên cạnh sếp sao?"

"Không có"

"Đêm nay không phải là ngài và giám đốc Ninh ăn cơm cùng với người minh tinh kia sao?"

"Sếp Phùng rủ tôi uống rượu xong thì có hơi say, Tiểu Ân đưa anh ta về rồi."

"Giám đốc Ninh đưa anh ta về? Còn sếp thì sao?"

"Cậu ấy giúp tôi gọi người lái hộ rồi."

"Hay để em nhờ chú Vương đến đón sếp nhé?"

"Không cần" Đang nói chuyện thì Thiệu Thanh Yến nhìn thấy người lái xe hộ mặc áo khoác màu xanh chạy xe đạp điện vào bãi đỗ xe

"Sếp Thiệu.." Lưu Tuyết dường như muốn nói gì đó lại thôi

Nghe thấy cô do dự, Thiệu Thanh Yến bèn hỏi: "Tiểu Tuyết, có phải ở bên chỗ cô xảy ra vấn đề gì không?"

"Không có, bên em không có việc gì, giờ em sẽ đặt vé máy bay cho sếp"

Tạm thời treo điện thoại, Thiệu Thanh Yến nâng tay vẫy vẫy người lái xe.

"Sếp, tôi để xe của tôi vào trong xe ngài nhé." Người này trông khoảng tầm 40 hoặc 50 tuổi, không biết có phải vì lạnh cóng hay không mà cả khuôn mặt hơi đỏ.

Ông ta vừa nói vừa xếp chiếc xe đạp điện bỏ vào.

"Ừ, phiền ông." Thiệu Thanh Yến gật gật đầu

"Ồ, bốn số 9 sao, biến số này trông đẹp phết." Người lái xe hộ đem xe đạp nhét vào cốp xe, lúc nhìn thấy biển số xe thì chẹp miệng đầy khoa trương.

Thiệu Thanh Yến cười nhạt đi ra ghế sau, gió đêm thổi đến một hơi mùi rượu.

Anh lặng lẽ nhíu nhíu mày, nhẹ đến mức khó có thể phát hiện, ngẫm nghĩ có lẽ do mình vừa uống không ít rượu nên không nghĩ nhiều thêm.

Người lái xe hộ rõ ràng là một người thích lảm nhảm tám chuyện, cả đường đi miệng đều nói không ngừng, Thiệu Thanh Yến vốn định chợp mắt một chút đành bất đắc dĩ mà nhéo giữa hai hàng lông mày.

"Mấy ngày hôm trước tôi có lái thay cho một chiếc Bentley, biển số xe của người ta không có đẹp như của ngài đâu. Chiếc xe này hẳn cũng gần 50 vạn nhỉ." Người lái xe hộ nói

Trong đầu bỗng hiện lên chiếc xe Bentley màu đen của Phùng Hân, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng anh vẫn trả lời: "Chưa đến 45 vạn"

"Rẻ như vậy sao, này anh bạn làm sao để có được biển số xe này thế?"

Không để ý đến xưng hồ từ "sếp" đổi thành "anh bạn", sự chú ý của Thiệu Thanh Yến giờ đều tập trung vào không khí xung quanh, mỗi lần người lái xe hộ mở miệng nói chuyện thì mùi rượu lại nồng nặc thêm.

Anh nhíu mày thêm lần nữa: "Sư phụ, ông uống rượu à?"

"Không có." Người lái xe hộ nhanh chóng phủ nhận

Trong gương chiếu hậu, ánh mắt của hai người giao với nhau một vài giây, người lái xe bèn "ây" một tiếng rồi nói: "Hì hì, lúc ăn tối có uống một chút."

Thiệu Thanh Yến tức giận bật cười: "Thế ông dừng xe ở bên lề đường đi, tôi gọi người khác đến lái thay"

"Không sao đâu! Giờ đã hơn nửa đêm, men rượu đã hết rồi." Người lái xe hộ không chỉ không dừng xe mà còn tăng tốc độ lên một chút: "Tôi thường hay đi đường này lắm, không có cảnh sát đâu nên yên tâm đi. Tôi nói này anh bạn, cậu có muốn suy xét bán biển số xe này để mua một chiếc xe tốt hơn không, tôi biết chỗ thu mua lấy giá cao lắm."

Sắc mặt Thiệu Thanh Yến trầm xuống: "Dừng xe ở bên kia đường hoặc tôi sẽ khiếu nại."

Anh còn chưa nói xong thì tiếng điện thoại vang lên.

Nhìn thấy màn hình hiện tên của Lưu Tuyết, lo lắng cho tình trạng của cô ở phía bên kia Thiệu Thanh Yến đành lập tức nhấn nghe.

"Thiệu ca" Lưu Tuyết không còn giữ thái độ cung kính như trước nữa, bỗng gọi anh bằng xưng hô trước giờ có khuyên nhủ thế nào cũng không chịu gọi: "Em nghĩ có một chuyện muốn nói cho anh biết"

"Cô nói đi." Đôi mắt anh nhìn chằm chằm ghế lái, Thiệu Thanh Yến đưa tay vỗ vỗ người lái xe thay ý bảo đối phương dừng xe.

"Em gửi anh một đoạn video, là về giám đốc Ninh với tên Phùng.."

Tiếng còi chói tai át đi âm thanh của Lưu Tuyết, Thiêu Thanh Yến còn chưa kịp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì chiếc xe đã bị lật do va chạm mạnh.

"Thiệu ca? Thiệu ca? Bên anh có tiếng gì vậy?!"

Điện thoại trong tay Thiệu Thanh Yến bay ra ngoài, anh muốn bảo vệ sau đầu nhưng động tác vô lực, một cơn đau đớn liền ập đến, tầm mắt dần trở nên mơ hồ chỉ thấy một lớp sương mờ đỏ rồi sau đó lại tối đen.

Trước khi hôn mê, Thiệu Thanh Yến nhẹ nhàng gọi tên Ninh Căng Ân.

——————————–

"Thanh Yến, Thanh Yến."

Thiệu Thanh Yến bừng tỉnh trong khung cảnh núi rừng xa xôi hoang vắng nhưng lại sinh động, tràn ngập sức sống: "Ông nội, ông gọi con sao?"

"Con có muốn cùng ông đi gặp mấy cán bộ của thôn này không?"

Thiệu Thanh Yến lắc lắc đầu

Trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Thiệu Thanh Yến bị kéo lên núi đã thừa cơ ông nội cùng bí thư Tôn đi gặp những người bên bí thư chi bộ của thôn, một thân một mình đi bộ lên trên núi.

Nắng giữa trưa có phần chói mắt, anh đi được một lúc thì nghỉ chân ở bên một gốc cây.

Không khí trên núi tuy trong lành mát mẻ nhưng nắng quá to cũng dễ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Cũng may thay, nhờ địa hình nên ngồi một lát có thể cảm giác được cơn gió nhẹ thổi qua, gột rửa mồ hôi trên người anh phần nào.

Giơ điện thoại chụp mấy tấm hình, tầm mắt của Thiệu Thanh Yến rời khỏi màn hình di động để nhìn cánh đồng ruộng giữa những khe núi phía xa.

Một người nông dân mặc áo đỏ như lửa đứng ở ven ruộng không biết đang làm cái gì sau đó lại biến mất trong ruộng ngô.

Ánh mắt của Thiệu Thanh Yến dõi theo bóng lưng màu đỏ thỉnh thoảng xuất hiện rồi lại lẫn vào sắc xanh của cây bắp.

Trong đầu anh bất giác nhẩm lại bài thơ "Mẫn nông"

Người nông dân dường như đã hoàn thành xong công việc đồng áng của mình, đứng ở ven ruộng nghỉ ngơi, không biết có phải là cảm nhận được ánh mắt của anh hay không mà người đàn ông này cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Nhìn nhau ở khoảng cách xa như vậy nên không thể thấy rõ mặt nhau. Xuất phát từ phép lịch sự và cũng vì sự tò mò về cách trồng trọt, sau khi đối phương dời mắt đi Thiệu Thanh Yến mới nhấc chân bước về hướng khe núi.

"Giống hệt mẹ mày đều là đồ không biết xấu hổ."

"A..."

"Cậu đang làm gì thế?"

Ba âm thanh cùng lúc vang lên, khắp nơi đều là bùn nhão bay lung tung.

Thiệu Thanh Yến chịu đựng thứ mùi khó chịu đứng chắn ở giữa hai người, một tay bắt lấy nắm đấm của người nông dân, tay khác lại kéo đứa nhỏ ra sau lưng mình.

Vốn định lại đây nói chuyện với anh nông dân về việc đồng áng đôi câu, ai ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố.

Lúc nghe được tiếng hai người cãi nhau, anh đã cố đi nhanh hơn nhưng vẫn không kịp, để cho anh nông dân này tạt một đống bùn nhão lên người cậu bé không biết từ đâu chui ra.

Thiệu Thanh Yến cúi đầu nhìn cậu bé sau lưng mình: "Em có sao không?"

"Không sao." Đứa nhỏ lắc đầu mím môi

Trong mắt đứa nhỏ đều là nước, cảm giác như giây tiếp theo là có thể nhỏ ra một giọt nước mắt thật to nhưng vì một nguyên nhân nào đó, giọt nước ấy cứ mãi dừng ở trong hốc mắt, hai màu trắng đen rõ ràng tách bạch khiến đôi mắt nhìn có vẻ sáng sủa trong veo.

"Quần áo dơ rồi" Đứa nhỏ sau lưng anh thì thầm khe khẽ

Tầm mắt Thiệu Thanh Yến dời từ cặp mắt phiếm hồng chuyển qua người đối phương.

Áo sơ mi trắng tinh đã trở thành áo sơ mi đốm, mặt trên dính một đốm rồi hai đốm màu nâu do bùn đất.

"Em mau về thay cái khác đi." Thiệu Thanh Yến gần như lập tức nín thở

"Ý em nói là...tại em nên quần áo của anh trai bị dơ rồi, thật xin lỗi anh.."

Giọt nước mắt kia cuối cùng cũng rơi "lộp bộp" trên mặt đường, giọt này tiếp nối giọt kia liên tiếp, Thiệu Thanh Yến không kiềm được cảm giác tội nghiệp từ tận đáy lòng: "Không sao, không phải là em sai"

Nói xong anh lấy khăn tay lau bớt bùn trên người mình, quay đầu lại nhìn anh nông dân từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng: "Cậu đã lớn thế này rồi, sao có thể bắt nạt con nít?"

Nghe được câu hỏi, "anh nông dân" ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi 11 tuổi rồi"

"................." Thiệu Thanh Yến ngẩn ra, lại lần nữa tỉ mỉ đánh giá người chỉ lùn hơn mình nửa cái đầu.

Phía trước do khoảng cách xa xôi nên thấy không rõ, lúc này đứng gần mới thấy trên mặt đối phương chưa mất hết nét ngây thơ trẻ con. Làn da tuy rằng bị phơi đến ngăm đen, nhưng hai má phúng phính lại đỏ bừng.

Không ngờ lại là con nít thật.

Cảm giác phản cảm trong lòng giảm bớt một chút, Thiệu Thanh Yến hỏi đứa nhỏ có vóc dáng thấp bé hơn: "Em thì sao?"

"Em cũng 11 tuổi" Cậu bé vẫn luôn lén lút đánh giá Thiệu Thanh Yến, thấy anh nhìn qua liền vội vàng lau hốc mắt.

"Hai em là bạn cùng lớp?"

Cậu bé tủi thân "Dạ" một tiếng, nước mắt lại lần nữa dâng lên

Thiệu Thanh Yến thấy thế liền cố ý nghiêm túc nói chuyện với người còn lại: "Giữa bạn bè cùng một lớp với nhau có gì không vui phải nói, không được dùng bùn tạt lên người cũng không thể giơ tay giơ chân đánh nhau, em có hiểu không?"

Đối phương ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cổ tay của mình bị đối phương nắm lấy, một lúc lâu sau mới gật gật đầu

Thiệu Thanh Yến giờ mới chịu buông ra

"Anh là ai! Anh tới đây là để làm gì?"

Thấy không có ai ngăn lại mình, đứa nhỏ lập tức trở mặt không phục, Thiệu Thanh Yến thiếu chút nữa không nhịn được bật cười vì tốc độ thay đổi sắc mặt của nhóc con này: "Anh tên Thiệu.."

"Anh trai lớn, cái này không phải bùn mà là phân trâu" Cậu bé đứng sau lưng bỗng mở miệng cắt ngang lời anh

Biểu tình Thiệu Thanh Yến cứng đờ, đột nhiên nhìn về khăn tay còn dính vết bẩn kia đang cầm trên tay. Lúc anh nhìn qua, một con ruồi xanh mơn mởn "ong ong ong" bay tới vây quanh khăn tay tựa hồ muốn đem nơi đó thành nơi dừng chân.

"Ọe" Sau khi biết là phân trâu, dù có nín thở cũng không tránh khỏi được mùi hôi thối, Thiệu Thanh Yến đem khăn tay ném xuống đất rồi khom lưng nôn khan một trận.

"Em.. em thế này.. Mà lại dùng phân trâu.. Ọe" Thiệu Thanh Yến ho đến mức đuôi mắt ửng đỏ, chỉ tay vào "anh nông dân"

"Anh trai lớn, mau về nhà em đi tắm đi" Đứa bé tiến tới kéo cánh tay anh

"Không, không cần đâu.." Thiệu Thanh Yến xua tay từ chối.

"Nhưng hình như trên tóc anh cũng có phân trâu đó"

"Ọe..." Thiệu Thanh Yến nghe xong thì không đắn đo nữa "Vậy nhà em ở đâu thế?"

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com