[ĐM] Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan
Chương 60: Trường Trung Học Số 1 (19)
Tiêu Thời Dịch vừa nói xong liền bảo các bạn học có ý định tham gia về nghỉ trưa một chút. Dù sao đây cũng là hoạt động vào buổi tối, suốt đêm có thể sẽ không được quay lại ký túc xá, nên tốt nhất là dưỡng sức.Anh nhìn về phía Nguyễn Thanh, đề nghị: "Anh Tô, ký túc xá của anh không có ai ở, có lẽ không thích hợp để nghỉ ngơi, anh muốn qua phòng em nghỉ một chút không?""Phòng em chỉ có mình em ở, với lại còn dư giường nữa."Nguyễn Thanh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.Việc trở về phòng một mình chắc chắn khiến cậu rơi vào tình cảnh đơn độc, khó mà đoán trước điều gì có thể xảy ra. Ngay cả khi không có gì xảy ra, cậu cũng không thể hoàn toàn thả lỏng, dễ bị căng thẳng tinh thần mà mệt mỏi.Tối nay sẽ xảy ra chuyện gì cũng không biết trước, nếu tinh thần không ổn định sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của cậu.May mắn là Nguyễn Thanh vừa thấy vài người chơi đã giơ tay, thêm cả Tiêu Thời Dịch, có lẽ không nguy hiểm lắm.Dù cây nến có thực sự tắt đi, cũng chưa chắc sẽ chết ngay trong đêm, có lẽ vẫn còn thời gian để tính toán.Nguyễn Thanh khẽ dằn xuống sự bất an trong lòng, theo chân Tiêu Thời Dịch đến ký túc xá của anh.Ký túc xá của Tiêu Thời Dịch cũng giống của Nguyễn Thanh, đều là phòng đơn cao cấp tách biệt khỏi ký túc xá chung của trường, nhưng lại ấm cúng hơn nhiều, rõ ràng chủ nhân thường xuyên ở đây.Phòng tuy là phòng đơn nhưng có hai chiếc giường, không cần phải hai người nằm chung.Tiêu Thời Dịch bước đến chiếc giường đã được gấp gọn ở gần cửa sổ, kéo chăn ra, dọn giường rồi mới quay đầu nhìn Nguyễn Thanh: "Anh Tô, anh ngủ ở đây được không?"Nguyễn Thanh không có ý kiến gì, bước đến ngồi xuống giường.Drap trải giường và chăn đều là màu trắng tinh, trông rất sạch sẽ.Nguyễn Thanh chuẩn bị giơ chân lên để cởi giày, nhưng không ngờ Tiêu Thời Dịch lại trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cúi người nâng chân cậu lên, giúp cậu cởi dây giày, rồi từ từ tháo giày ra.Tiêu Thời Dịch là thiếu gia nhà họ Tiêu, trên thực tế luôn mang phong thái của một công tử quý tộc, trầm tĩnh và lạnh lùng, khi giao tiếp với người khác đều giữ khoảng cách nhất định, ngay cả đối với nguyên chủ cũng không ngoại lệ.Dù được gọi là đàn em thân tín của nguyên chủ, thực chất cũng chỉ là vờ nâng nguyên chủ lên, cho cậu chút mặt mũi mà thôi.Thực tế ngoài mười phút hút thuốc giữa giờ ra, Tiêu Thời Dịch hầu như luôn ở lại lớp mười một (1), hai người rất ít gặp mặt.Vì vậy, Nguyễn Thanh hoàn toàn không ngờ anh sẽ giúp mình cởi giày.Sự chăm sóc chu đáo này không khiến Nguyễn Thanh cảm thấy thân thiết, mà chỉ khiến cậu cảnh giác thêm vài phần.Bởi người luôn cao ngạo mà sẵn lòng hạ mình làm mọi thứ vì cậu, chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ muốn làm đàn em của cậu.Khi Tiêu Thời Dịch định giúp cậu cởi tất, Nguyễn Thanh lập tức rụt chân lại, đặt lên giường, kéo chăn lên người.Tiêu Thời Dịch thấy vậy cũng không nói gì thêm. Anh đặt giày của Nguyễn Thanh ngay ngắn rồi nhẹ giọng nói: "Anh Tô, trưa an lành." Sau đó, anh trở về giường của mình nằm xuống.Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.Nguyễn Thanh đắp chăn, quay lưng về phía Tiêu Thời Dịch, nhắm mắt lại nhưng chưa thể ngủ ngay.Ngay khi bước vào phòng của Tiêu Thời Dịch, cậu đã phát hiện một điều: ở đây không có bất kỳ tấm gương nào.Thậm chí cả những vật phản chiếu rõ nét cũng không có, cửa sổ là loại kính mờ không phản chiếu nhiều.Tiêu Thời Dịch và Mạc Nhiên, hai người này, chắc hẳn đều rất hiểu rõ về những điều kỳ lạ trong ngôi trường này.Tiêu Thời Dịch vừa rồi cố gắng ngăn cản cậu thám hiểm vào nửa đêm, có lẽ là do anh biết về những nguy hiểm tiềm tàng.Nhưng sắc mặt của Tiêu Thời Dịch cũng không quá lo lắng, thậm chí còn chủ động đề nghị đi cùng cậu, có lẽ anh vẫn nắm chắc được vài phần.Xem ra tối nay tốt nhất nên theo sát Tiêu Thời Dịch.Nguyễn Thanh khẽ buông lỏng cảnh giác, rồi chìm vào giấc ngủ.Khi Nguyễn Thanh đã thở đều đều, Tiêu Thời Dịch từ từ mở mắt, trong mắt không hề có dấu hiệu buồn ngủ.Anh vốn đang nằm nghiêng về phía cửa sổ, vừa mở mắt đã có thể thấy rõ người nằm bên cửa sổ.Thực ra, từ góc độ này anh cũng không thấy rõ nhiều, dù sao người kia đắp chăn khá kỹ, chỉ có thể thấy được phần đầu lộ ra trên gối.Có lẽ vì chỉ thấy phần đầu, nên khí chất ngạo mạn của người kia dường như tiêu tan đi, thay vào đó là một vẻ ngoan ngoãn hiền lành.Khiến người ta muốn ôm thiếu niên vào lòng, rồi tùy ý làm gì thì làm.Nhưng Tiêu Thời Dịch chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, không có bất kỳ hành động nào, nếu không phải vì anh đang mở mắt, người ta còn tưởng rằng anh đã ngủ rồi....Nguyễn Thanh ngủ một giấc khá lâu, khi tỉnh dậy trời đã về chiều. Tiêu Thời Dịch đã thức dậy từ sớm, đang ngồi bên bàn viết gì đó.Nghe thấy tiếng động lạch cạch từ phía sau, Tiêu Thời Dịch dừng bút, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh đang ngồi dậy. Ánh mắt anh dừng lại thoáng chốc rồi mở lời: "Anh Tô, anh tỉnh rồi? Đói không? Em vừa nhắn người mang đồ ăn lên, chắc sắp tới rồi."Nguyễn Thanh vẫn còn chút buồn ngủ, đôi mắt cậu ngập tràn hơi sương của cơn ngái ngủ. Cậu khẽ gật đầu.Giờ vẫn còn sớm, chỉ khoảng năm, sáu giờ chiều. Nguyễn Thanh không có ý định ra ngoài, ăn xong liền mở điện thoại lên chơi game.Tiêu Thời Dịch cũng không ra ngoài, anh ngồi bên bàn làm bài tập, thỉnh thoảng còn lật xem vài cuốn tài liệu, trông rất chăm chỉ.Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã gần mười một giờ rưỡi.Tiêu Thời Dịch nhìn đồng hồ, dừng bút, quay lại hỏi Nguyễn Thanh: "Anh Tô, đã mười một rưỡi rồi, chúng ta đi bây giờ chứ?"Nguyễn Thanh đang chơi điện thoại khẽ dừng tay, dù trong lòng không muốn nhưng cậu chỉ có thể thản nhiên đáp: "Đi thôi."...Khi Nguyễn Thanh và Tiêu Thời Dịch đến lớp, đã có khá nhiều người ở đó, ngoài những người chơi, còn có vài bạn học bình thường đến góp vui.Mạc Nhiên cũng có mặt."Anh Tô, buổi tối tốt lành." Vừa thấy Nguyễn Thanh bước vào, Mạc Nhiên liền tươi cười đến gần, vẻ mặt lấy lòng như hoàn toàn quên hết chuyện đã xảy ra ban ngày.Nguyễn Thanh lạnh lùng liếc gã một cái, rồi không thèm để ý.Mạc Nhiên cũng chẳng mấy bận tâm, bởi chỉ cần không bị đuổi thẳng đi đã là kết quả tốt nhất rồi.Dù vậy, gã cũng không cố tiến tới gần thêm, giữ một khoảng cách vừa phải với Nguyễn Thanh.Hạ Bạch Y và Lý Thư Dương nhanh chóng tiến lại chào, "Anh Tô Thanh, buổi tối tốt lành."Nguyễn Thanh dựa lưng vào bàn, khẽ gật đầu coi như đáp lại lời chào.Thông thường, giờ tự học buổi tối của trường cấp ba kết thúc vào lúc chín giờ, một số học sinh sau khi hết giờ vẫn ở lại lớp học, nhưng hiếm khi nào ở lại quá mười một giờ. Bởi vì trường Nhất Trung quy định, sau mười một giờ ký túc xá sẽ tắt đèn và khóa cửa, hầu hết học sinh đều trở về trước thời điểm này, nếu không thì sẽ không về kịp ký túc.Vậy nên, ngoài lớp Một khối mười này, cả trường gần như đều đã chìm vào bóng tối.Đêm nay trời còn không có trăng, cả ngôi trường trở nên tối tăm lạ thường, chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt phát ra từ những biển hiệu lối thoát hiểm, tạo nên một khung cảnh âm u, khiến bóng tối như đang dao động, mang đến cảm giác nặng nề và đáng sợ. Ánh sáng duy nhất mang đến chút an ủi cho mọi người chính là từ những bóng đèn huỳnh quang trong lớp học.Dưới bầu không khí như vậy, ngay cả những học sinh can đảm cũng bắt đầu trở nên căng thẳng và lo lắng, tiếng nói chuyện thưa dần và nhỏ lại.Thời gian dần trôi đến 11 giờ 55 phút, cả lớp đã hoàn toàn im lặng, tất cả đều hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc 12 giờ đêm.Chỉ còn năm phút nữa là đến nửa đêm, bật lửa và nến trắng đã được chuẩn bị sẵn sàng.Tiêu Thời Dịch đứng trước sự quan sát của mọi người, tắt hết đèn trong lớp học, cả lớp Một khối mười lập tức chìm vào bóng tối.Việc tắt đèn và thắp nến trắng cũng là một trong những quy tắc trong truyền thuyết.Người ta đồn rằng nếu không tắt đèn mà thắp nến trắng, sẽ vô tình mời gọi những thứ không sạch sẽ.Vậy nên, chẳng ai dám phàn nàn về hành động của Tiêu Thời Dịch, mọi người chỉ im lặng chấp nhận.Khi lớp học tối lại, cả thế giới dường như cũng chìm vào sự tĩnh lặng.Nhưng thoáng qua, dường như có một âm thanh nào đó.Tiếng động sột soạt, lẻ tẻ, như thể có thứ gì đang từ từ tiến lại trong bóng tối, tạo nên cảm giác rợn người.Tuy nhiên, khi lắng nghe kỹ, lại chẳng có gì, ngoài tiếng thở đều đặn của các học sinh trong lớp.Mắt mọi người không kịp thích nghi với bóng tối đột ngột, không gian trong lớp học tối đến mức không thể nhìn thấy gì, bóng tối dày đặc như nuốt chửng tất cả, đầy rẫy những bóng mờ, tạo nên cảm giác ngột ngạt và nguy hiểm.Bóng tối luôn khiến con người ta sợ hãi và bất an, nhiều học sinh không dám ở xa nhau quá, tự nhiên ôm chặt lấy nhau, đến cả tiếng thở cũng bị kìm nén.Sự can đảm vào ban ngày đã sớm tan biến hoàn toàn.Mạc Nhiên lấy bật lửa ra, thắp sáng một ngọn nến trắng, sau đó tiến đến gần Nguyễn Thanh, đưa ngọn nến cho cậu và khẽ nhắc nhở, "Anh Tô, cẩn thận một chút, đừng để nến tắt."Ánh sáng từ ngọn nến trắng xua tan một phần bóng tối, khiến mọi người cảm thấy dễ chịu hơn, ít nhất thì sự lo lắng cũng vơi đi đôi chút.Khi thấy Nguyễn Thanh nhận nến, Mạc Nhiên tiếp tục thắp thêm một ngọn nến cho mình, nhưng gã lại chẳng buồn cầm nến trên tay mà đặt nó hờ hững trên bàn học, dường như không bận tâm việc nến có bị tắt hay không, hoàn toàn trái ngược với thái độ cẩn trọng khi dặn dò Nguyễn Thanh.Tiêu Thời Dịch sau khi tắt đèn cũng tiến lại gần, thắp sáng nến của mình.Nguyễn Thanh cầm ngọn nến trắng, chọn một chỗ ngồi không gần tường cũng không gần cửa sổ.Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch thấy vậy liền ngồi xuống hai bên cạnh cậu, một người ngồi bên trái, người còn lại ngồi bên phải.Nguyễn Thanh hờ hững liếc qua hai người, không nói lời nào, cũng không đuổi Mạc Nhiên đi.Mạc Nhiên rõ ràng biết rằng cậu không ưa mình, nên ngồi im lặng bên cạnh, không như thường ngày cứ tìm cách bắt chuyện với cậu.Tiêu Thì Dịch cũng không biết đang suy nghĩ gì, chỉ lặng lẽ ngồi chơi đùa với ngọn nến trắng trong tay, thái độ tùy tiện giống hệt Mạc Nhiên.Hạ Bạch Y và Lý Thư Dương chậm một bước, đến khi hai người thắp sáng nến của mình thì chỗ bên cạnh Nguyễn Thanh đã bị chiếm, buộc phải ngồi xuống phía trước cậu.Những học sinh khác cũng lần lượt thắp sáng nến trắng, rồi cẩn thận nâng ngọn nến bằng hai tay, hoàn toàn trái ngược với thái độ hờ hững của Mạc Nhiên và Tiêu Thì Dịch.Các cửa sổ trong lớp đã đóng kín, nên cũng chẳng lo ngọn nến bị gió thổi tắt, nhưng ai nấy đều bảo vệ ngọn nến trong tay như thể chỉ cần một làn gió nhẹ cũng có thể thổi tắt.Giờ đây, việc nến có tắt hay không đã không còn là chuyện liên quan đến việc có tin vào truyền thuyết hay không, mà là hành động vô thức khi bị cuốn vào bầu không khí căng thẳng này.Tất cả ngọn nến trắng trong lớp đã được thắp lên, ánh sáng vàng nhạt từ chúng xua tan phần nào bóng tối, giúp lớp học trở nên sáng sủa hơn, chỉ có góc lớp là vẫn còn u tối.Ánh sáng của nến trắng không quá chói, gam màu vàng nhạt của nó mang đến cảm giác dịu dàng, nhưng những ngọn lửa nhỏ bập bùng lại khiến không khí thêm phần bí ẩn và bất an.Có ai đó vô tình liếc nhìn Nguyễn Thanh, người đang được vây quanh bởi ba người, liền sững sờ.Ánh sáng chập chờn của ngọn nến soi lên gương mặt cậu, tạo ra hiệu ứng lúc sáng lúc tối, làm tôn lên vẻ đẹp tinh xảo không giống người thật của cậu.Chỉ cần ngồi yên lặng ở đó, Nguyễn Thanh đã đủ để khiến người khác sẵn sàng dâng hiến tất cả, thậm chí dù có là lao đầu vào lửa, cũng cam tâm tình nguyện.Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt lạnh lẽo của một trong hai người ngồi bên cạnh Nguyễn Thanh khiến người đó lập tức cúi đầu xuống.Nguyễn Thanh chẳng mảy may chú ý đến ánh mắt người khác, cậu đưa mắt quan sát xung quanh.Ánh sáng từ ngọn nến trắng vẫn quá yếu ớt, chỉ đủ để chiếu sáng quanh họ, và những bức tường xung quanh dường như hấp thụ hết mọi ánh sáng, khiến cả căn phòng chìm trong u ám. Càng khỏi phải nói đến khung cảnh bên ngoài lớp học, hoàn toàn tối đen như mực.Trong lòng Nguyễn Thanh có chút bất an, cậu vô thức mím chặt môi.Mạc Nhiên dường như nhận ra sự căng thẳng và lo lắng của cậu, nhưng dù đã mở miệng định nói gì đó, cuối cùng gã vẫn không thốt nên lời.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng chạm đến... nửa đêm.Lớp học tĩnh lặng đến mức đáng sợ, chỉ còn lại âm thanh tí tách của những ngọn nến trắng đang cháy, bên ngoài cửa sổ không một tia sáng le lói.Trong màn đêm đen thẫm, có cảm giác như bất cứ lúc nào một con quái vật sẽ lao ra, tàn bạo xé xác mọi người.Tấm cửa sổ mỏng manh kia chẳng mang lại chút an toàn nào cho những người trong lớp, không ít học sinh đã bắt đầu hối hận, nhưng giờ thì hối hận cũng đã quá muộn.Nến trắng đã được thắp lên rồi.Ở trường Nhất Trung, ngoài truyền thuyết nhận được lời chúc phúc khi chạm đến 12 giờ đêm, còn có lời đồn rằng, một khi đã thắp nến trắng vào ban đêm, tuyệt đối không được tùy tiện rời khỏi lớp học hoặc ký túc xá.Có người lo lắng nhìn về phía cửa lớp học, cánh cửa vẫn đang mở, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó bước vào từ ngoài kia.Những học sinh khác cũng bắt đầu nhận ra điều này. Một học sinh căng thẳng đứng dậy, cầm theo ngọn nến của mình tiến về phía cửa, có vẻ như định đóng cửa lại.Nhóm người chơi đang ngồi tụ tập lại với nhau, họ chỉ ngẩng lên nhìn cậu bạn đó, không ai nói gì hay ngăn cản.Cậu học sinh đi đến cửa, cẩn thận đóng cửa lại, thậm chí còn khóa trái cửa.Nguyễn Thanh cảm thấy không ổn, bởi một khi đã khóa trái, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ không thể mở cửa ngay lập tức để chạy thoát.Rốt cuộc, chẳng ai có thể chắc chắn quái vật sẽ từ bên ngoài xông vào, hay có thể nó đã sẵn ở ngay trong lớp học...Nhưng Nguyễn Thanh không thể ngăn cản hành động của cậu bạn đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta khóa chặt cửa.Nhưng ngay giây sau đó, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.Sau khi khóa cửa xong, cậu bạn định quay người trở lại, nhưng vừa mới quay đi được một nửa, ngọn nến trên tay cậu ta... đã tắt ngấm.Mọi người đều sững sờ, bởi tất cả đều nhìn thấy rõ ràng cảnh ngọn nến trắng trên tay cậu bạn đó tắt đi.Ngọn lửa trước khi tắt đã nghiêng nhẹ sang một bên, rồi vụt tắt.Rõ ràng là cửa sổ và cửa ra vào đều đã đóng kín, nhưng ngọn nến lại tắt đi như thể bị một luồng gió nào đó thổi qua.Cậu học sinh ấy cũng đứng sững tại chỗ, sau khi định thần lại, cậu từ từ quay đầu nhìn về phía những người còn lại trong lớp, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ tột cùng.Cậu ta lắp bắp, giọng run rẩy đến lạ thường, "Nến... nến của tôi... tắt... tắt rồi..."Giọng cậu ta càng lúc càng nhỏ, dường như sắp khóc, "Tôi... tôi vừa cảm thấy... có một luồng gió lướt qua người tôi... như thể... như thể có ai đó đứng bên cạnh, thổi tắt ngọn nến của tôi...!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com