TruyenHHH.com

[ĐM] Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn - Thiên Tẫn Hoan

Chương 40: Phòng Livestream khủng bố (40)

traphela

Trước khi đọc hay vote cho tui để lấy động lực dịch tiếp nha💕🤗💕

-----------------

Khi Ôn Lễ nhìn về phía cậu, não bộ của Nguyễn Thanh gào thét bảo cậu chạy ngay, nhưng cơ thể cậu lại cứng đờ tại chỗ.

Thậm chí, cậu còn có chút muốn tiến lại gần Ôn Lễ hơn, để bày tỏ những lo lắng và nỗi nhớ nhung.

Tác động của việc thôi miên lên cậu ngày càng nặng.

May mắn thay, Tô Tiểu Chân vốn luôn chậm chạp lần này lại phản ứng rất nhanh, cô kéo tay Nguyễn Thanh quay người bỏ chạy.

Dù chân cô đã bị thương, lại còn kéo theo Nguyễn Thanh, nhưng tốc độ của cô không hề chậm, chỉ trong vài giây đã kéo giãn được khoảng cách.

Nguyễn Thanh ngoái đầu lại nhìn Ôn Lễ. Anh vẫn đứng yên trên bậc thang, bình thản nhìn cậu, khi thấy cậu quay đầu, Ôn Lễ còn nở một nụ cười dịu dàng.

Nguyễn Thanh khựng lại, cuối cùng nghiêng đầu, cũng nở một nụ cười rực rỡ với Ôn Lễ.

Dù góc khuất không có ánh sáng, nhưng ngay cả trong bóng tối cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của chàng thiếu niên.

Khi cậu cười, đôi mày thanh tú khẽ cong, nụ cười trong trẻo và thuần khiết, nhưng đôi mắt và giọt lệ nơi khóe mắt lại mang thêm chút quyến rũ không thể diễn tả thành lời, khiến anh trông như một yêu tinh mê hoặc lòng người, khiến người ta sẵn lòng dâng hiến tất cả.

Ôn Lễ nhìn nụ cười của chàng trai, trong khoảnh khắc anh như thất thần.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, bóng dáng thiếu niên đã biến mất sau góc hành lang.

Quả là một đứa trẻ thông minh.

Ôn Lễ không giận, ngược lại, anh bật cười thành tiếng, giọng cười trong trẻo tựa như tiếng ngọc rơi trên khay, nụ cười lần này không phải là kiểu dịu dàng hay lịch thiệp như trước, mà là một nụ cười vui vẻ thuần túy, khiến anh trông chân thật hơn dáng vẻ giả tạo bên ngoài bấy lâu nay.

Tô Tiểu Chân không dừng lại, kéo Nguyễn Thanh chạy tiếp.

Tuy nhiên, thể lực của Nguyễn Thanh thực sự quá kém, dù được Tô Tiểu Chân kéo theo, cậu cũng nhanh chóng thở dốc sau khi chạy chưa bao xa.

Thấy không có ai đuổi theo, Tô Tiểu Chân dừng lại ở một góc khuất, nhìn Nguyễn Thanh đang chống tay vào tường, miệng khẽ mở, cố gắng hít thở.

Người đẹp, dù làm gì cũng khiến người ta say mê, ngay cả khi đang thở dốc, cậu trông như thể bị ai đó bắt nạt đến mức chỉ có thể thở hổn hển, âm thanh vô tình toát lên vẻ gợi cảm mê hoặc.

Những hơi thở đứt quãng khiến tim người khác đập nhanh, thậm chí còn khiến người ta... không thể kiểm soát được.

Tô Tiểu Chân bước đến bên cạnh Nguyễn Thanh, không chút biểu cảm, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu như thể giúp anh dễ thở hơn.

"Cậu ổn chứ?"

Nguyễn Thanh đưa tay lên chỗ ngực đang co thắt, lắc đầu, "Không... không sao..."

Dù miệng nói không sao, nhưng trông cậu như thể không thể thở nổi, sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu.

Nguyễn Thanh khẽ cúi đầu. Thực ra, việc chạy trốn chẳng có tác dụng gì, vì Ôn Lễ có thể nhìn thấy qua phòng phát sóng, dù có trốn ở đâu cũng vậy thôi.

Cách kích hoạt thuốc nổ nằm trong tay người chơi, nhưng bây giờ họ còn sống hay đã chết cũng khó mà nói được.

Bởi nếu không có chuyện gì xảy ra, Ôn Lễ đáng lẽ không nên xuất hiện ở đó.

Nên cậu phải chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.

Khi cậu còn đang cân nhắc bước tiếp theo nên làm gì, Tô Tiểu Chân bất ngờ lên tiếng, "Cậu thích tên bác sĩ đó à?"

Nguyễn Thanh khựng lại, nghiêng đầu nhìn Tô Tiểu Chân rồi gật đầu, "Ừ, thích."

Tô Tiểu Chân đứng trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm, vài giây sau cô lại hỏi, "Cậu thích hắn ở điểm nào?"

Chưa kịp để Nguyễn Thanh trả lời, cô tiếp tục hỏi, "Cậu thích khuôn mặt của hắn?"

"Hay là thích hắn chịch cậu sướng phát điên?"

Khi nghe đến "thích khuôn mặt", Nguyễn Thanh đang định gật đầu đại khái cho qua, nhưng ngay lập tức, câu nói sau của Tô Tiểu Chân khiến cậu khựng lại.

Cái đầu vừa chuẩn bị cúi xuống của cậu lập tức cứng đờ, cậu ngẩng phắt lên nhìn Tô Tiểu Chân, có chút nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

Dù Tô Tiểu Chân có giả vờ yếu đuối đi chăng nữa, nhưng một cô gái lại có thể nói ra những lời như thế sao?

Dù giả vờ, là con gái cũng không nên nói chuyện thẳng thừng đến vậy.

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Thanh là do thiếu dưỡng khí nên cậu bị ảo giác.

Nhưng không, cậu không nghe nhầm, vì Tô Tiểu Chân đang nhìn thẳng vào cậu, biểu cảm kỳ lạ khó tả, giọng điệu nhẹ nhàng, "Cậu thích bị hắn chịch đến vậy sao?"

Trong một khoảnh khắc, không gian như ngưng lại, cả thế giới xung quanh chìm trong im lặng.

Nguyễn Thanh mím môi im lặng trong giây lát, cuối cùng nhẹ giọng lên tiếng, "...Cô là con gái, nói chuyện như vậy sẽ chẳng ai thích đâu."

Tuy nhiên, cậu vừa dứt lời thì bất ngờ bị Tô Tiểu Chân nắm lấy cổ tay, mạnh mẽ đẩy cậu dựa vào tường.

Tô Tiểu Chân híp mắt nhìn chàng trai trước mặt, "Cậu không trả lời, tức là ngầm thừa nhận rồi đúng không?"

Giọng điệu của cô vẫn bình thản như thường, nhưng biểu cảm lại mang theo chút gì đó nguy hiểm.

Hơn nữa, sức mạnh của Tô Tiểu Chân cũng không hề nhỏ, đến mức khiến cổ tay của Nguyễn Thanh đau nhói. Cậu khẽ rụt lại, định rút tay ra, nhưng Tô Tiểu Chân nắm rất chặt, không để cậu thoát.

"Thả tôi ra," Nguyễn Thanh yêu cầu.

Tô Tiểu Chân không thả, ngược lại còn nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu, giọng nói mềm mại nhưng ẩn chứa nguy hiểm, "Chẳng lẽ chỉ cần là đàn ông thì cậu đều có thể chấp nhận?"

Nguyễn Thanh cau mày, gạt tay Tô Tiểu Chân ra, "Cô đang làm cái quái gì vậy?"

"Tại sao cậu luôn hời hợt với tôi như thế?" Tô Tiểu Chân nói, như thể vừa hỏi Nguyễn Thanh vừa tự lẩm bẩm.

Nguyễn Thanh không muốn lãng phí thời gian cãi cọ với một kẻ điên, cậu xoay cổ tay, rút tay ra khỏi sự kiềm chế của cô, định đẩy cô ra.

Nhưng ngay giây sau, một tia sáng bạc lướt qua, con dao găm cắm thẳng vào tường sau lưng cậu.

Dù lưỡi dao không chạm vào mặt cậu, nhưng vài sợi tóc của cậu đã bị cắt đứt, lả tả rơi xuống đất.

Chỉ cần con dao lệch một chút, có lẽ nó đã ghim thẳng vào đầu cậu.

Nguyễn Thanh trừng lớn đôi mắt, nhìn con dao sắc bén bằng ánh mắt hoảng loạn, cơ thể căng cứng, không dám cử động nữa.

Tô Tiểu Chân thả tay khỏi chuôi dao, nắm lấy cằm trắng mịn của cậu, nhếch môi cười đầy mập mờ, "Dù sao nhìn cậu thấy có vẻ theo ai cũng được, vậy đi theo tôi đi, tôi sẽ dẫn cậu qua cửa ải này, thế nào?"

Nguyễn Thanh mím môi, né sang phía khác, tránh bàn tay đang giữ cằm mình, nhẹ nhàng từ chối, "...Xin lỗi, tôi không thích con gái."

Tô Tiểu Chân bị từ chối nhưng không tức giận. Cô tiện tay vuốt nhẹ vài lọn tóc bên tai Nguyễn Thanh, "Vậy sao?"

Nguyễn Thanh đáp lại bằng một tiếng "Ừ" khẽ.

Ngón tay Tô Tiểu Chân xoắn lấy lọn tóc, nghịch ngợm một chút, giọng điệu như thực sự tò mò muốn biết lý do, "Tại sao? Là vì cậu không thể có cảm giác với con gái à?"

Chưa đợi Nguyễn Thanh trả lời, cô lập tức đổi giọng hỏi tiếp, "Hay cậu thích được người ta làm hơn?"

Nguyễn Thanh im lặng.

Thật sự, cậu đã gặp nhiều gã lưu manh, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp phải một cô gái lưu manh như thế này.

Hơn nữa, cách nói của cô rất thẳng thắn.

Thông thường, những cô gái khi biết cậu không thích phụ nữ sẽ lặng lẽ rút lui.

Chứ không như Tô Tiểu Chân, cứ muốn hỏi cho ra lẽ, và thường người bị từ chối sẽ không hỏi nhiều như vậy.

Tô Tiểu Chân chẳng mấy bận tâm đến sự im lặng của anh, cô tiếp tục, "Hai điều đó có thể là một. Vì cậu không hứng thú với phụ nữ nên mới thích bị người khác làm, phải không?"

Nguyễn Thanh: "..."

Nguyễn Thanh không hiểu tại sao trong tình huống nguy hiểm như thế này, cậu lại phải đứng đây tranh luận với một cô gái về những vấn đề này.

Nhưng Tô Tiểu Chân không có ý định buông tha cậu, cô tiếp tục truy hỏi, như thể không đạt được mục đích sẽ không dừng lại, "Cậu thực sự như vậy à?"

Nguyễn Thanh gạt tay Tô Tiểu Chân đang kéo tóc anh, "...Không phải."

"Vậy cậu có thể có cảm giác đúng không?" Tô Tiểu Chân lại nắm lấy cằm trắng mịn của cậu, kéo cậu quay lại đối diện mình, "Vậy thì thử có cảm giác với tôi đi, xem nào."

Nguyễn Thanh: " Σ( ° △°|||)︴"

Nguyễn Thanh kinh ngạc đến không thốt nên lời vì câu nói của cô.

Có phải cậu đã quá lâu không tiếp xúc với con gái không? Tại sao bây giờ con gái lại...
bạo đến vậy?

Tô Tiểu Chân nhìn chàng trai với đôi mắt tròn xoe trước mặt, đầy vẻ đùa cợt, "Sao vậy? Cậu cần tôi giúp một tay à?"

Nguyễn Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế, cuối cùng nói thẳng, "...Xin lỗi, tôi thực sự không thích cô."

Tô Tiểu Chân dường như không nghe thấy lời từ chối của Nguyễn Thanh. Cô cười, như tự nói với chính mình, "Có vẻ tôi cần phải giúp cậu rồi."

Nói rồi, cô dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi cậu, nghiêng người sát lại gần hơn, đến mức hơi thở của hai người như hòa vào nhau.

Nguyễn Thanh theo bản năng lùi lại, nhưng sau lưng cậu là bức tường, không thể lùi thêm nữa, chỉ có thể nghiêng đầu tránh xa cô.

Tô Tiểu Chân nhìn ngắm gương mặt tuyệt mỹ không chút tì vết của Nguyễn Thanh, bật cười khẽ, cô tiến thêm một chút nữa, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu, rồi liếm nhẹ lên nốt ruồi lệ.

Hành động của cô tràn đầy sự mập mờ và khiêu khích.

Cảm giác ẩm ướt đó khiến Nguyễn Thanh trợn tròn mắt, ngay lập tức cậu rút tay ra khỏi túi, trong tay nắm chặt một con dao nhỏ, không chần chừ đâm thẳng về phía Tô Tiểu Chân.

Nhưng dường như Tô Tiểu Chân đã phòng bị từ trước, cô nhanh chóng bắt lấy cổ tay cậu, khiến Nguyễn Thanh không thể cử động được nữa.

Tô Tiểu Chân nhìn con dao trong tay cậu, mỉm cười nói với giọng điệu hòa nhã, "Cậu định làm gì? Định giết tôi sao...?"

Chưa kịp dứt lời, Nguyễn Thanh đã dùng tay còn lại cầm một ống tiêm, không do dự đâm thẳng vào cổ cô, nhanh chóng bơm thuốc vào.

Hành động của anh nhanh nhẹn như dòng nước chảy, không hề có chút ngập ngừng hay do dự, rõ ràng đây là kế hoạch đã được cậu chuẩn bị từ lâu.

Rõ ràng, con dao kia chỉ là đòn nghi binh, thứ anh thực sự muốn là tiêm thuốc vào người cô.

Nguyễn Thanh nhìn Tô Tiểu Chân, rút ống tiêm ra.

Lượng thuốc gần đạt mức gây tử vong nhanh chóng hòa vào máu và lan khắp cơ thể cô trong chốc lát.

Có lẽ Tô Tiểu Chân không ngờ rằng Nguyễn Thanh ngoài dao ra còn có cả thuốc. Hoặc có thể vì cô quá tự tin và kiêu ngạo, không hề đặt cậu vào mắt, nên đã không chuẩn bị đủ phòng bị.

Sau khi thuốc tiêm vào người, cơ thể cô bắt đầu mềm nhũn, từ từ ngã xuống, trong mắt còn lộ rõ vẻ mơ hồ, như thể cô vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nguyễn Thanh nhìn chiếc ống tiêm trống không, thong thả cất nó lại vào túi xách đeo chéo của mình.

Cậu đã đề phòng cô từ lâu.

Cậu chưa bao giờ tin tưởng bất cứ ai, dù yếu ớt hay mạnh mẽ, cậu chỉ tin vào chính mình.

Huống chi từ đầu cô đã có ý đồ với cậu, Nguyễn Thanh đương nhiên phải đặc biệt chú ý đến cô.

Hơn nữa, cô chính là con át chủ bài lớn nhất trong tay cậu, sao cậu có thể lơ là được?

Nguyễn Thanh quỳ gối xuống, nhìn Tô Tiểu Chân đang nằm bất động trên sàn, mỉm cười, "Không phải tôi không thích con gái, chỉ là tôi không thích cô thôi."

Tô Tiểu Chân bất động trên sàn, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thanh, đôi mắt cô không tỏ vẻ tức giận, mà chứa đựng sự nguy hiểm đầy tính đe dọa.

Nguyễn Thanh không mấy bận tâm đến suy nghĩ của cô. Cậu đưa tay vén tóc cô lên, vuốt nhẹ đầu cô như vuốt ve một đứa trẻ, giọng nói đầy cưng chiều, mê hoặc người ta, "Ngoan, cho tôi mượn cơ thể của cô một chút."

Nói xong, Nguyễn Thanh nâng cằm Tô Tiểu Chân lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

"Cô buồn ngủ rồi."

Ngay lập tức, vẻ buồn ngủ hiện lên trên gương mặt Tô Tiểu Chân, cô nhìn mọi thứ như trong ảo ảnh, đôi mắt từ từ khép lại.

Giọng nói của Nguyễn Thanh nhẹ nhàng như đang kể chuyện trước khi đi ngủ, vừa êm ái, vừa có chút mê hoặc, khiến người nghe không thể không đắm chìm, như tiếng hát của nàng tiên cá đầy quyến rũ.

"Ngủ đi."

"Hãy giao phó mọi thứ cho tôi."

Dưới tác dụng của thuốc và lời thôi miên, Tô Tiểu Chân bất mãn nhìn cậu lần cuối trước khi từ từ nhắm mắt lại.

Nguyễn Thanh thấy cô cuối cùng đã ngủ, thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng dần kiệt sức, cậu loạng choạng ngồi bệt xuống đất.

Quả thật quá mạo hiểm.

Ý chí của Tô Tiểu Chân quá mạnh mẽ, dù cậu đã liên tục thôi miên cô, cũng rất khó để phá vỡ sức mạnh tinh thần ấy.

Nếu không có thuốc lấy được từ Ôn Lễ, chắc hẳn kế hoạch này đã thất bại.

Nguyễn Thanh biết thôi miên, dù không lợi hại như Ôn Lễ, nhưng chỉ cần sử dụng thêm nhiều biện pháp ám chỉ, cậu cũng có thể đạt được mục tiêu của mình.

Ngay từ khi phát hiện ra sự bất thường của Tô Tiểu Chân, cậu đã bắt đầu thôi miên cô.

Thực ra, Nguyễn Thanh không chỉ thôi miên Tô Tiểu Chân, cậu cũng từng thử với Giang Tứ Niên và Kỷ Ngôn.

Nhưng không có tác dụng gì.

Có vẻ như thôi miên không ảnh hưởng được đến người dân của thế giới này.

Chỉ có tác dụng với những người chơi ngoại lai như họ.

Điều này càng khiến Nguyễn Thanh chắc chắn rằng những người trong thế giới này đã bị thứ gì đó, có lẽ là màn sương đen, làm ô nhiễm.

Giống như cách mà bác sĩ Ôn Lễ thôi miên, nó bỏ qua mọi quy tắc khoa học.

Như thể Ôn Lễ có thể cấy suy nghĩ vào tâm trí người khác, khiến mọi thứ trở nên hợp lý.

Giống như buổi livestream giết người.

Chắc chắn Ôn Lễ có liên quan mật thiết đến con mắt khổng lồ đó.

Bởi vì chỉ có anh là đặc biệt nhất, chỉ có anh mới nhìn thấy phòng phát trực tiếp, và thậm chí còn sở hữu kỹ năng thôi miên mà những kẻ săn mồi khác không có.

Như thể anh là chủ nhân của con mắt khổng lồ và là người điều khiển phòng livestream đó.

Việc Ôn Lễ có phải là chủ nhân của phòng livestream hay không thì tạm chưa bàn tới, nhưng Nguyễn Thanh không tin Ôn Lễ là chủ nhân của con mắt.

Bởi vì cảm giác nguy hiểm mà con mắt đó đem lại hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với Ôn Lễ.

Khi đối mặt với con mắt, không ai có thể nảy sinh ý nghĩ phản kháng.

Nguyễn Thanh nghiêng về giả thuyết rằng Ôn Lễ đã bằng cách nào đó đánh cắp sức mạnh của con mắt, hoặc có thể chính con mắt đã thôi miên Ôn Lễ, khiến anh thực hiện một số mục tiêu nào đó.

Cậu tin vào giả thuyết đầu tiên hơn, vì sự nguy hiểm của con mắt đó vượt quá tầm hiểu biết, nếu nó muốn lợi dụng người khác thì không chỉ mình Ôn Lễ là đặc biệt.

Dù là suy đoán nào, chỉ cần phá hủy con mắt, có lẽ sẽ kết thúc được phó bản này.

Nguyễn Thanh nhìn Tô Tiểu Chân, người có vẻ đã ngủ, rồi búng tay một cái.

Tô Tiểu Chân lập tức mở mắt, nhưng lần này ánh nhìn của cô trống rỗng, tựa như một con rối bị điều khiển.

Nguyễn Thanh hướng ánh mắt về phía cô, nhẹ giọng nói, "Cô có vật dụng nào có thể ngăn cách buổi phát sóng đúng không? Cho tôi được chứ?"

Cậu có chút bất ngờ khi đến giờ Ôn Lễ vẫn chưa xuất hiện.

Điều này rất bất thường, trừ khi Ôn Lễ không tìm được cậu.

Ngay sau câu nói của Nguyễn Thanh, Tô Tiểu Chân quả nhiên lấy ra một chiếc nhẫn từ túi áo và đưa nó cho cậu.

Nguyễn Thanh nhận lấy, liền hỏi trong đầu, [Hệ thống, kiểm tra tác dụng của món đồ này giúp tôi.]

Hệ thống không trả lời bằng lời, mà trực tiếp hiển thị thông tin về vật phẩm.

[Vật phẩm: Cấm Khu Của Thần.

Tác dụng: Khi sử dụng, trong vòng 30 phút, bán kính một mét sẽ trở thành cấm khu của thần, ngăn cách mọi sự dòm ngó.

Giới hạn: Vật phẩm tiêu hao, mỗi phó bản chỉ có thể sử dụng một lần, tổng cộng dùng được ba lần.

Số lần đã dùng: 3/3.]

Nguyễn Thanh nhìn rõ thông tin, hơi ngạc nhiên, "...Vật phẩm này chắc hẳn cấp bậc không thấp chứ?"

So với món đồ chỉ giam cầm mục tiêu trong ba giây trước đây, thì vật phẩm này có tác dụng lên đến 30 phút. Ba mươi phút là đủ để làm rất nhiều việc, và đặc biệt hơn là nó ngăn cách hoàn toàn trong khoảng thời gian đó, đủ để xoay chuyển cục diện trò chơi.

Hệ thống giải đáp thắc mắc của cậu, [Đây là vật phẩm cấp S, chỉ có thể thu được trong các phó bản cao cấp đặc biệt.]

Vì chỉ xuất hiện trong phó bản cao cấp, điều đó có nghĩa là nó không thể mua bằng điểm trong trò chơi.

Nguyễn Thanh thầm quan sát Tô Tiểu Chân. Cô ta thực sự là một người chơi cấp cao sao?

Hơn nữa, cô ta đã sử dụng lần cuối cùng của món đồ cấp S này chỉ để làm những việc không liên quan đến trò chơi...

Đúng là một kẻ điên.

Chờ đã, Nguyễn Thanh lấy chiếc đồng hồ quả quýt mà Tô Tiểu Chân đã tặng từ túi xách đeo chéo ra

[Hệ thống, kiểm tra giúp tôi chiếc đồng hồ này.]

[Vật phẩm: Đồng Hồ Thời Gian (Vật phẩm cấp S).

Tác dụng: Khi sử dụng, thời gian bị đóng băng trong ba giây.

Giới hạn: Vật phẩm dùng một lần.

Chiếc đồng hồ này cũng chỉ có thể xuất hiện trong các phó bản cao cấp đặc biệt.]

Nguyễn Thanh kinh ngạc. Giam cầm thời gian trong ba giây sao...

Cậu lập tức thu hồi suy nghĩ trước đó rằng vật phẩm này không hữu dụng. Dù chỉ ba giây, nhưng việc đóng băng thời gian cũng rất vượt trội.

Nguyễn Thanh nhìn chiếc đồng hồ trong tay, rồi lại nhìn về phía Tô Tiểu Chân, nhẹ nhàng lẩm bẩm trong đầu, "Người chơi của các cậu hào phóng thật đấy..."

Hệ thống im lặng, [...Không, không phải vậy.]

Tình huống này rõ ràng có vấn đề. Loại phó bản thăng cấp này cấm người chơi cấp cao tham gia.

Nhưng hệ thống đã quét vài lần và Tô Tiểu Chân vẫn chỉ là một người chơi cấp thấp.

Làm sao một người chơi cấp thấp lại có đến hai món đồ cấp S?

Chẳng lẽ thực sự có ai đó... tặng cho cô ấy?

Hệ thống ban đầu nghĩ không thể có chuyện ai đó sẽ tặng vật phẩm cấp S, nhưng khi nhìn vào chiếc đồng hồ quả quýt trong tay Nguyễn Thanh, nó chỉ biết im lặng.

Nguyễn Thanh cất đồ vật đi, không muốn lãng phí thêm thời gian.

Dù sao thì món đồ của Tô Tiểu Chân đã được sử dụng, tốt nhất là đừng lãng phí khoảng thời gian còn lại.

Cậu kéo Tô Tiểu Chân lên và bắt đầu chạy khắp bệnh viện để tìm kiếm các thiết bị nổ mà người chơi đã lắp đặt.

Tuy nhiên, sau một hồi tìm kiếm, cậu không phát hiện ra gì. Hoặc là thuốc nổ đã bị gỡ bỏ, hoặc là chúng được ngụy trang theo cách mà cậu không nhận ra.

Khi đến tầng năm, trong tầm nhìn thoáng qua, Nguyễn Thanh thấy trên mái nhà của tòa nhà đối diện có ánh sáng lóe lên.

Cậu lập tức chạy về phía tòa nhà đó.

Tòa nhà này có bảy tầng. Nguyễn Thanh chưa kịp lên đến tầng thượng thì đã nghe thấy tiếng động vang lên từ phía trên, nhưng nghe không rõ lắm.

Cậu liền tăng tốc.

Cánh cửa dẫn ra mái nhà đang mở, chiếc khóa bị gãy rơi xuống đất, còn có rất nhiều vết máu vương vãi khắp nơi.

Những tiếng động trước đó giờ trở nên rõ ràng hơn.

Trên mái nhà, vài bóng người đang giao chiến, tốc độ nhanh đến mức gần như không nhìn thấy rõ. Ánh sáng lóe lên vừa rồi chính là từ những vũ khí va chạm vào nhau.

Họ là những người chơi vẫn còn sống, nhưng e rằng không giữ được bao lâu.

Cả cơ thể họ đều đầy máu, hai người đã nằm trên mặt đất không rõ sống chết, còn những người khác thì cũng đang cạn kiệt sức lực.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó, Nguyễn Thanh hít sâu, nép mình vào góc khuất của mái nhà, rồi ra lệnh cho Tô Tiểu Chân tiến lên trợ giúp.

Quả nhiên, Tô Tiểu Chân không phải là người tầm thường. Ngay cả khi bị thôi miên, cô vẫn ra tay tàn nhẫn, không hề thua kém những kẻ săn mồi.

Ngay cả khi bị Giang Tứ Niên cùng mấy người khác bao vây, cô vẫn miễn cưỡng chống đỡ.

Ôn Lễ ban đầu chỉ đứng tựa vào lan can, không tham gia trận chiến, nhưng khi thấy Tô Tiểu Chân xuất hiện, ánh mắt anh tối sầm lại.

Anh nhanh chóng đảo mắt quanh khu vực nhưng không thấy bóng dáng của Nguyễn Thanh đâu.

Anh đạp mạnh vào người đàn ông bị gãy tay gần đó, rồi tiến về phía Tô Tiểu Chân.

Sức mạnh của Tô Tiểu Chân thực sự đáng gờm, nhóm người kia nhất thời không thể hạ gục cô.

Nguyễn Thanh nhìn những người chơi nằm la liệt trên sàn, sau đó quay sang nhìn những người đang rên rỉ đau đớn không xa.

Trong khi Tô Tiểu Chân giữ chân nhóm kia, giao chiến quyết liệt, không ai chú ý đến tình hình xung quanh. Nguyễn Thanh liền lặng lẽ từ bóng tối tiến ra, lần lượt kéo từng người đến chỗ cầu thang.

May mắn là trên mái nhà đầy vết máu, những vết kéo lê không gây ra sự nghi ngờ, và vì trận chiến căng thẳng nên không ai nhận ra điều bất thường.

Thế nên việc di chuyển của cậu diễn ra suôn sẻ.

Trong số những người chơi, có hai người vẫn còn tỉnh táo, có thể tự mình di chuyển, nhưng hai người khác hoàn toàn mất ý thức, khiến Nguyễn Thanh phải tốn không ít công sức để kéo họ đi.

Có vẻ Ôn Lễ biết cậu sẽ đến cứu người, vì dù cả bốn người này đều bị thương nặng, họ vẫn còn chút hy vọng sống sót.

Tuy nhiên, người đàn ông bị gãy tay có lẽ không qua khỏi. Hiện giờ hắn chỉ còn thở thoi thóp, nếu không được điều trị kịp thời, chắc sẽ không cầm cự nổi quá một tiếng nữa.

Hai người còn tỉnh táo ban đầu nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng không ngờ lại được cứu.

Một trong số họ, dù kiệt sức nhưng vẫn cố mở miệng, "Cảm ơn."

Nguyễn Thanh lấy từ túi ra một ít thuốc giảm đau đưa cho họ, "Thuốc nổ đâu?"

Người đàn ông cố nuốt xuống, nhận lấy thuốc và đưa cho người còn lại. Sau đó, hắn tiếp tục, "Thợ săn đã gỡ bỏ một số, nhưng có lẽ vẫn còn vài quả, chỉ là không biết có đủ để phá hủy không."

Một số quả bom đã được đổi từ điểm trong trò chơi, và hình dạng của chúng không giống với bom thông thường.

Nhưng vì điểm của họ quá ít, không thể đổi được nhiều.

Việc đặt bom dưới sự giám sát của thợ săn chẳng khác nào tự tìm đường chết, chưa kể họ còn phải tránh cả buổi phát sóng, vừa phải lo chạy trốn.

Trên thực tế, họ chỉ có thể tìm cơ hội để đặt bom, chứ không thể đảm bảo toàn bộ đều ở tầng bốn.

Trong tình huống này, việc có thể phá hủy tầng bốn hay không cũng là điều họ không dám chắc.

Nguyễn Thanh cũng hiểu rằng đó đã là giới hạn của họ, "Mọi người có thể tự đi được không?"

Hai người còn tỉnh táo gật đầu.

"Có thể, nhưng tốc độ sẽ hơi chậm."

Nguyễn Thanh liếc nhìn điện thoại để kiểm tra thời gian, rồi mở ứng dụng hẹn giờ, thiết lập thời gian đếm ngược, nhấn bắt đầu và đưa điện thoại cho người đàn ông, "Mọi người đi ngay bây giờ. Khi thời gian đếm ngược về không, kích nổ thuốc nổ."

Màn hình điện thoại hiển thị con số đang giảm dần từng giây.

Người đàn ông nhìn vào thời gian đếm ngược, nuốt khan một lần nữa, rồi nuốt luôn câu hỏi 'Còn cậu thì sao' vừa nảy ra trong đầu.

Bởi vì trên màn hình chỉ hiện có mười phút.

Điều đó có nghĩa họ phải rời khỏi bệnh viện trong vòng mười phút, nếu trong tình trạng bình thường, mười phút là quá đủ.

Tuy nhiên, họ đã phá hỏng hệ thống điện, thang máy không thể hoạt động. Hơn nữa, cơ thể họ đang bị thương, còn phải dìu thêm hai người bất tỉnh, nên mười phút e rằng không đủ.

Hai người kia cũng không lãng phí thời gian nữa, dù còn nhiều thắc mắc nhưng không hỏi thêm, lập tức cõng hai người đang bất tỉnh dưới đất lên và rời đi.

Họ không còn bận tâm đến việc liệu có làm vết thương nặng thêm hay không, chỉ mong có thể lăn nhanh xuống cầu thang.

Cả bốn người, kéo lê nhau, không lâu sau đã biến mất khỏi cầu thang.

Mười phút đối với họ thì quá ngắn, nhưng đối với Nguyễn Thanh thì lại quá dài.

Cậu không tự tin mình có thể kéo dài được đến mười phút.

Mặc dù Tô Tiểu Chân rất mạnh, nhưng cô chỉ có một mình, hơn nữa sau khi bị thôi miên, sức mạnh của cô bị giảm đi rất nhiều.

Ba phút đã là giới hạn.

Bảy phút còn lại...

Chỉ có thể dựa vào cậu tự mình cầm cự.

"Cấm Khu Của Thần" chỉ còn một phút nữa là hết hiệu lực.

Nguyễn Thanh tựa lưng vào tường nơi góc khuất, lặng lẽ nhìn lên bầu trời sao. Nếu không phải trên mái nhà vẫn còn đang giao chiến, có lẽ khung cảnh này sẽ rất yên bình và tĩnh lặng.

Dù sao thì, ánh trăng đêm nay rất đẹp, những vì sao cũng lấp lánh trên bầu trời.

Gió cũng thật dịu dàng.

Kể từ khi bước vào phó bản này, cậu luôn căng thẳng, hiếm hoi mới có được một khoảnh khắc thư thái như thế.

Đáng tiếc là một phút trôi qua quá nhanh, và những người trên mái nhà lập tức phát hiện ra cậu cũng có mặt ở đó.

Ôn Lễ lùi lại vài bước, rời khỏi trận đấu, chậm rãi tiến về phía chàng trai đang đứng bên tường.

Nhưng trên đường đi, anh đã bị Tô Tiểu Chân chặn lại.

Tư thế của cô rõ ràng thể hiện một ý định: muốn qua, trừ khi cô chết.

Ôn Lễ nhếch mép cười lạnh, không chút do dự lao vào tấn công, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với trước.

Vì khoảng cách gần, Nguyễn Thanh dễ bị cuốn vào trận chiến, cậu đành di chuyển về phía cạnh của mái nhà để tránh bị ảnh hưởng.

Chưa đến hai phút, Tô Tiểu Chân đã bắt đầu không trụ nổi nữa.

Cô tuy chưa bị thương nặng, chỉ có vài chỗ quần áo rách, nhưng nếu tiếp tục đánh, điều đó sẽ sớm thay đổi.

Thực ra, Tô Tiểu Chân có thể cầm cự đến mười phút, dù phải trả giá bằng việc bị thương.

Nhưng Nguyễn Thanh suy nghĩ một lúc rồi quyết định thôi, dù gì cô ấy cũng là con gái, có lẽ sẽ rất để ý đến vết thương.

Quan trọng hơn, Tô Tiểu Chân đã tặng cho anh một vật phẩm cấp S, nên cậu miễn cưỡng tha thứ cho hành động thô lỗ của cô khi nãy.

Nguyễn Thanh nhẹ nhàng gõ vào lan can trên mái nhà, ra lệnh cuối cùng cho Tô Tiểu Chân.

Nghe thấy âm thanh, Tô Tiểu Chân lập tức ngừng đánh, rồi lợi dụng sức tấn công mà nhảy lui về phía sau, nhanh chóng biến mất khỏi lối cầu thang trên mái nhà.

Những người còn lại trên mái nhà nhìn theo nhưng không đuổi theo, mà chuyển ánh mắt về phía chàng trai đứng bên cạnh rìa mái.

Ôn Lễ cất chiếc dao mổ vào túi áo khoác trắng, sau đó lấy một tờ giấy ra từ túi, chậm rãi lau sạch vết máu trên tay.

Khi đã lau sạch, anh từ từ bước về phía chàng trai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com