[ĐM] Tọa khán vân khởi thì - Tiêu Hàn Vũ Ngân
Chương 61 - 65
Chương 61–o0o–Đầu óc hỗn loạn, ý thức rời rạc, từ khóe môi phát ra âm thanh khiến ta muốn ngay lập tức bụm chặt miệng lại. Đây là thứ thanh âm gì thế, là từ miệng ta phát ra sao? Nhưng thân thể ta đã hư nhuyễn đến mức ngay cả khí lực đưa tay lên bụm miệng cũng không có. Trong thân thể ta như có một ngọn lửa đang thiêu đốt thần trí mình, khiến ta không tự chủ được phải phập phồng đẩy đưa thân mình theo từng động tác của hắn. Mái tóc của hắn buông lơi, lả lướt mơn man trên da thịt ta theo từng cử động. Ta theo bản năng vươn tay muốn chạm vào dòng suối ấy.Hắn cầm lấy đan tay vào tay ta, mười đầu ngón tay cùng gắt gao siết chặt lại. Hắn bên tai ta dỗ dành bảo là rất nhanh, nhưng căn bản chỉ là những lời nói mị hoặc mà thôi. Phải rất lâu sau đó ta mới cảm thấy một khối dịch thể nóng bỏng xuất ra trong cơ thể mình. Ta mông lung tự hỏi mọi việc đã xong rồi ư? Cả người hiện tại mệt đến thở không ra hơi, toàn thân như thể bị cắt làm nhiều mảnh vậy. Chợt nghe hắn thì thầm bên tai bảo mình đừng ngủ, phải tắm rửa qua đã. Ta hừ nhẹ vài tiếng nhíu mày không vui. Hắn lắm chuyện quá, đã khiến ta mệt nhọc đến thế này mà còn không để yên cho ta nghỉ ngơi nữa.Kế tiếp ta có cảm giác bản thân bị hắn bế bổng lên vô cùng thoải mái liền tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Đến lúc tỉnh lại thì thấy hắn đang ôm ấp lấy ta ngâm mình trong ôn tuyền. Mặt mày ta nóng như hơ lửa, ngoảnh đi không thèm nhìn đến hắn."Vẫn còn khó chịu sao?" – hắn nhẹ nhàng buông một nụ hôn xuống tóc ta, ngón tay ấn vào hông ta nhẹ nhàng xoa nắn."A!" – môi ta phát ra một tiếng, trong lòng thầm mắng chính mình đường đường là một nam nhân thì ở đây nhăn nhăn nhó nhó cái gì chứ."Vẻ mặt khóc lóc của Tiêu Nhi thật rất đáng yêu." – hắn ôm chặt lấy ta ám muội nói.Ta tức giận quay đầu lại đã thấy vẻ mặt hắn tươi cười đầy vẻ yêu chiều, tâm tình nhất thời chùng xuống. Tuy vậy ngoài miệng vẫn không chịu thôi – "Ta đã bảo không được gọi ta là Tiêu Nhi.""Được, được, Tiêu!" – hắn vừa cười vừa dỗ dành ta.Ta thập phần tức giận, à, đúng ra là thẹn quá hóa giận. Ta đẩy hắn ra muốn đứng dậy, nhưng chân lại lảo đảo không thể trụ vững liền ngã ngược trở vào vòng tay hắn. Hắn ôm lấy ta lo lắng nói – "Tiêu, đừng cậy mạnh. Ngươi hiện tại bây giờ không thích hợp vận động đâu."Ta oán hận ngẩng đầu nhìn hắn, đây là do ai làm hại chứ? Vậy mà còn dám nói nữa sao?Tạ Dật Huân cả cười hôn nhẹ lên môi ta – "Đều là do ta không tốt cả, đừng giận nữa."Ta lại bị hắn bế về phòng, khăn trải giường hình như đã được thay mới, trong phòng cũng đã đốt huân hương, nhờ thế mà hương vị tình dục nồng đượm ban nãy đã bớt đi phần nào. Ta mệt mỏi đến độ vừa đặt đầu xuống gối đã chìm sâu vào giấc mộng.Khi ta tỉnh lại chỉ nhìn thấy trước mắt một sắc màu uân vàng hư ảo, đến lúc giật mình thảng thốt mới hay đó là ánh sáng hắt ra từ ngọn nến. Bây giờ là thời gian nào rồi nhỉ? Ta khẽ cử động thấy toàn thân đau nhức, nhất là ở vị trí tư mật thẹn thùng kia lại càng đau đến cắn răng. Ta cau mày chậm rãi ngồi dậy, ấy vậy mà vẫn bị đau đến choáng váng đầu óc. Ta tựa người vào thành giường nhẹ nhàng day ấn thắt lưng. Hắn là một tên hỗn đản, ta đã cầu xin hắn tha cho nhưng hắn tuyệt nhiên không dừng lại, thật là... Mà thật là gì nhỉ? Sắc lang, hạ lưu hay vô sỉ? Không, mấy từ này hình như không hợp với hắn lắm. Hơn nữa nếu bình tĩnh mà suy xét thì hắn vẫn rất ôn nhu để ý đến cảm nhận của ta. Ta cũng không thể nói là mình không có những khoái cảm, tuy rằng lúc bắt đầu ta đau đến chết đi sống lại ấy.Cửa chợt bật mở và Tạ Dật Huân bước vào. Ta nheo mắt nhìn hắn trong bộ y phục xanh lam, bên hông thắt một dải đai lưng màu tím, bên trên có đính mấy viên trân châu lớn, tóc dài buộc nhẹ sau gáy. Tạ Dật Huân thấy ta ngồi trên giường liền đến gần ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt ve mặt ta, nhẹ giọng hỏi – "Còn khó chịu không? Đã đói chưa?"Khó chịu đương nhiên là có rồi, nhưng lời này ta giữ lại chẳng nói. Về phần đói thì ta sờ thử bụng biết bản thân đã đói đến cực điểm. Ta gật đầu bảo – "Ta đói, bây giờ là canh mấy rồi? Còn thứ gì có thể ăn không?"Tạ Dật Huân mỉm cười ôm ta – "Đã qua giờ hợi rồi. Ngươi muốn ăn gì để ta bảo trù phòng làm."Đã qua giờ hợi à? Vậy thì có khác gì ăn khuya đâu nhỉ. Ta nghĩ ngợi một lát rồi bảo – "Vậy ăn mỳ đi, cho đỡ rắc rối." – Nhưng sau đó ta chợt nghĩ ở nơi này mỳ đều phải làm bằng phương pháp thủ công, cũng chẳng rõ trù phòng có sẵn bột lên men hay không, nhược bằng không có vậy có khác gì mua chuyện phiền phức cho người khác đâu. Thế là ta vội vàng kéo tay áo Tạ Dật Huân bảo – "Thật ra thì không cần nhất thiết phải là mỳ đâu, còn thứ gì thì ăn thứ đó đi."Tạ Dật Huân quay đầu lại nhìn ta cười – "Ta biết rồi!"Nói xong liền bước ra phân phó với người bên ngoài mấy câu rồi trở lại, trên tay cầm theo thứ gì đó. Hắn đến bên giường bảo với ta – "Tiêu, mau nằm xuống để ta giúp ngươi thoa thuốc."Mặt của ta nhất thời lại đỏ lên nhìn về phía hộp thuốc trong tay hắn nói – "Việc này để ta tự làm là được."Tạ Dật Huân vẫn cười kiên nhẫn đáp – "Ngươi làm sao thấy rõ chứ, nói cho cùng thì việc này cũng có phần can dự của ta. Để ta giúp ngươi."Ta nghe hắn nói thế suýt chút nữa mắc nghẹn. Việc này đương nhiên là có phần của ngươi rồi, nếu không phải ta và ngươi làm ra việc ấy thì ta bây giờ có bi thảm thế này không? Thế mà ngữ khí của hắn lại ra vẻ thiên kinh địa nghĩa khiến ta chẳng thể bắt bẻ gì – "Ta có thể làm được mà, ngươi mau đưa thuốc cho ta."Nhưng hắn chẳng cử động chỉ im lặng nhìn ta, mãi lúc sau mới thở dài bảo – "Tiêu, ngươi giận ta sao?"Ta nhìn hắn khó hiểu, lòng tự hỏi hắn vì sao lại nói vậy."Lúc buổi chiều là do ta quá vội vàng mới khiến ngươi tức giận phải không?" – hắn bước đến ngồi gần ta, thanh âm trầm thấp triền miên.Ta lắc đầu – "Ta không giận gì cả. Huống hồ việc ấy là ta chủ động trước mà." – giọng nói của ta đã sắp không còn nghe thấy gì nữa rồi."Đã không giận vậy sao không để ta giúp ngươi thoa thuốc?"Vành tai bị hắn ngậm lấy nên ta thoáng run rẩy, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp hơn, vội vàng tránh vào bên trong – "Này, ngươi..." – ta cắn môi nhìn nụ cười nhạt ôn nhu của hắn, cuối cùng đành giấu mặt đi, nằm xuống nhỏ tiếng nói – "Vậy thì nhanh lên đi!"Quần của ta bị kéo xuống, có một vật gì đó mát lạnh chạm vào nơi ấy, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt đi. Nhưng ngón tay kia cũng không vội vàng rút ra mà ở bên trong đảo một vòng, rồi lại thêm một vòng nữa. Ta cắn môi oán hận nói – "Ngươi không ở yên được sao? Chỉ thoa chút dược thôi mà, ngươi ... ngươi rốt cuộc quanh quẩn gì ở nơi đó thế hả?"Phía sau có tiếng cười nhẹ của hắn – "Ninh thúc bảo thuốc này phải xoa hết một vòng mới tốt. Nhưng Tiêu nói ta quanh quẩn là quanh quẩn thế nào?"Mặt ta càng lúc càng đỏ, Nhị sư phụ nghĩ gì mà lại đưa thứ dược này cho hắn vậy? Muốn ta tức chết sao?Thân hình ta bị hắn kéo sát lại gần, ta còn chưa rõ hắn muốn làm gì thì hắn đã phủ bờ môi mình lên ta. Nụ hôn triền miên không dứt khiến ta suýt chút nữa không thở được, hai tay không thể tự chủ choàng quanh cổ hắn, chẳng biết nên đẩy ra hay nên ôm chặt vào.–o0o– Chương 62–o0o–Chợt có tiếng gõ cửa khiến chúng ta bừng tỉnh dậy giữa cơn mê tình. Tạ Dật Huân buông ta ra, bình ổn hô hấp, mang chăn phủ lên người ta rồi mới hắng giọng hỏi – "Có chuyện gì vậy?""Hồi bẩm Vương gia, thức ăn đã được đưa lên rồi." – ngoài cửa có tiếng một nữ tử vang lên."Mau mang vào đây." – Tạ Dật Huân nói.Cánh cửa nhẹ nhàng mở, Lam Nguyệt xách theo một thực hạp tiến vào. Nàng nhìn chúng ta không chớp mắt nhưng vẫn cẩn trọng nhấc bát đũa từ trong thực hạp đặt lên bàn. Hương thơm phưng phức điếc mũi bắt đầu tỏa ra khiến ta nôn nao, cảm thấy bụng sôi lên."Vương gia, Hàn công tử, thỉnh dùng bữa." – nàng thi lễ xong liền lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại."Có muốn dùng ngay tại giường không?" – Tạ Dật Huân hỏi ta."Không, ta sẽ ra bàn ngồi, bằng không sẽ làm vấy bẩn ra giường mất." – ta lắc đầu xốc chăn đứng dậy. Chà, toàn thân vẫn vô cùng đau nhức khó chịu.Tạ Dật Huân mang y phục của ta đưa đến bảo rằng – "Ngày mai ta sẽ sai người chuẩn bị cho ngươi vài bộ y phục, y phục của ngươi đơn bạc quá. Ở Du Thư mặc như thế cũng còn tạm được chứ ở Hoài Anh chỉ e ngươi sẽ chết cóng mất thôi."Ta vừa mặc y phục vào vừa nói – "Cần gì khoa trương vậy chứ? Tuy rằng võ công ta không tốt nhưng dù sao vẫn có nội lực hộ thân, sẽ chẳng dễ dàng cảm lạnh thế đâu. Có nhất thiết phải phiền toái thế không?"Tạ Dật Huân nghe xong liền cười – "Không phiền toái chút nào, cứ xem như đây nhân dịp tân niên nên may vài bộ y phục mới đi. Ta xem ngươi cũng chẳng có bao nhiêu y phục cả.""Tùy ngươi đấy!" – ta nói. Mặc dù ta không hiểu cặn kẽ con người hắn, nhưng ta cũng biết phàm là chuyện hắn đã quyết định thì chẳng thể tranh cãi thêm điều gì. Có lẽ đây là một nét tính cách trời ban, luôn chỉ thích tự quyết định, lại còn muốn người khác phải nghe theo mình nữa chứ.Ta cũng lười nhác chẳng buộc tóc lên mà cứ để rối tung như thế, cùng hắn ngồi xuống bàn. Trước mặt ta là một bát mỳ, sợi mì trắng tinh tách bạch từng sợi, mặt trên có hành hoa thái nhuyễn xanh biêng biếc, những lát thịt thái mỏng đều tăm tắp, lại còn có cả màu vàng óng ánh của trứng gà nữa. Ta hít một hơi thèm thuồng, thơm quá!"Nếm thử xem có hợp khẩu vị không." – Tạ Dật Huân nói. Ta gật đầu gắp một đũa mỳ bỏ vào miệng. Chà, ngon quá!Ta ngẩng lên nói với Tạ Dật Huân – "Trù phòng của ngươi tay nghề không tồi chút nào, ăn rất vừa miệng."Tạ Dật Huân mỉm cười cầm chiếc bát nhỏ lấy một ít canh rồi múc một muỗng bảo – "Uống canh đi!"Ta đưa tay định đón lấy chiếc muỗng thì hắn rụt tay về, bất đắc dĩ ta phải để hắn đút cho mình. A, là canh cá tươi ngon, thịt cá trắng ngần mịn màng, cắn vào chẳng còn sót lại chút xương nào. Ta uống một ngụm canh rồi lại ăn ít mỳ. Sau đó ta nghĩ một lúc rồi hỏi – "Chỉ một mình ta ăn thôi à, ngươi không ăn sao?"Tạ Dật Huân buông muỗng xuống bảo – "Nghe ngươi bảo mỳ ăn ngon nên có lẽ ta cũng ăn thử xem sao."Ta đẩy bát đũa đến trước mặt cho hắn nhưng hắn tuyệt nhiên không động đến, chỉ nhìn ta chằm chằm. Ta bị hắn nhìn cho mất hết cả tự nhiên, đành phải gắp một đũa mỳ đưa đến sát miệng hắn. Lúc bấy giờ hắn mới chịu mở miệng ăn, sau đó gật đầu – "Mùi vị không tệ, xem ra phải thưởng mới được."Một bát mỳ và một chén canh cứ thế được hai chúng ta ăn chẳng thừa lại chút nào, mà đa số là vào bụng ta. Sau khi ăn xong ta xoa bụng thỏa mãn nói – "Đã no rồi."Tạ Dật Huân gọi người vào thu dọn bát đũa xuống, sau đó dâng trà lên rồi hỏi – "Đã buồn ngủ chưa?"Ta lắc đầu – "Một chút cũng không, ngươi cảm thấy mệt à?""Không!"Lúc trà được dâng lên ta mới để ý thấy bàn ghế trong phòng đều được làm từ loại gỗ hoàng đàn hương, lại nhìn chén trà làm bằng sứ trên tay mình có màu men tuyệt đẹp. Ta đưa mắt trông tứ phía, thấy nơi nào cũng có vẻ nho nhã thanh lệ, đồ vật trong phòng được bài trí rất hay, nhìn qua có vẻ như tùy tiện, kỳ thật đều là có chủ đích. Trên bức tường đối diện có một bức tranh thủy mặc họa cảnh dòng nước tuôn chảy qua triền núi, bút pháp phóng khoáng thanh nhã. Ta đến gần nhìn kỹ thấy bên trên đề một câu "Sơn ánh tà dương thiên tiếp thủy", bên dưới có đề thêm hai chữ Văn Hiên. Văn Hiên? Ta chợt nhớ Lam Ký Vũ đã từng xưng hô như thế với Tạ Dật Huân, vậy Văn Hiên hẳn là danh tự của hắn rồi. Như vậy tranh là do hắn họa, nhìn có vẻ rất khí thế."Có chỗ không vừa mắt sao?" – có tiếng nói của hắn từ phía sau truyền đến."Bức họa này của ngươi không tồi chút nào. Ngươi quả là một người văn võ song toàn." – ta mỉm cười với hắn."Cách nói của ngươi sao lại miễn cưỡng đến thế?"Ta bật cười – "Ta nói đây đều là sự thật, nào có đâu nửa lời miễn cưỡng chứ?""Là ngươi thật lòng khen tặng sao?"Ta trầm ngâm một lát rồi bảo – "Tranh này rất có khí thế, bút pháp tiêu sái tuyệt vời. Khen tranh là thật tâm chứ chẳng hề miễn cưỡng chút nào." – ta ngẫm nghĩ một lúc rồi lại tiếp – "Ngươi chẳng phải vừa giỏi văn vừa giỏi võ sao? Ta nói ngươi văn võ song toàn chẳng sai gì cả, cớ gì ngươi lại nghĩ oan cho ta?"Tạ Dật Huân mỉm cười – "Kỳ thật đã có rất nhiều người nói giống ngươi nên ta chỉ muốn nghe những lời khác kìa, chẳng hạn như có gì không tốt."Ta không nghĩ hắn sẽ nói như thế nên thoáng run rẩy rồi cười nhạt đáp – "Vậy đợi đến khi nào ta nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi biết."Hắn gật đầu bảo – "Có muốn lên giường nằm không? Cứ đứng mãi sẽ sinh mệt mỏi đấy."Mặt ta nhất thời hơi đỏ hồng lên, sau đó mới trấn tĩnh lại – "Việc ấy... không sao đâu. Phải rồi, ngày mai ngươi định sẽ làm gì?""Ta? Ngày mai sẽ thượng triều, sau đó sẽ hồi phủ. Tiêu chưa từng đến Hoài Anh nên ta muốn cùng ngươi ra ngoài thăm thú. Nhưng chắc có lẽ đợi vài ngày nữa mới bàn kỹ lại về việc này vậy."Hắn nói một cách ngấp ngứ đầy mờ ám nhưng ta cũng đủ hiểu hắn đang đề cập đến chuyện gì. Mặc dù có chút xao động nhưng không thể phủ nhận nếu muốn lên phố chỉ e sẽ chật vật lắm đây, chưa biết chừng sẽ vì thế mà sinh mất hứng nữa. Dù sao thì ta cũng sẽ ngụ lại đây một thời gian, vậy đợi mấy hôm nữa mới đi thăm thú cũng không muộn. Nghĩ vậy ta liền lắc đầu bảo – "Không vội, chuyện đó từ từ bàn sau cũng được."Ta chợt nghĩ đến sáng mai hắn phải thượng triều, vậy càng phải nên đi nghỉ sớm mới phải, thế là ta nói với hắn – "Ngươi mau đi nghỉ sớm đi!" – nhưng rồi ta sực nhớ ra một chuyện, nơi này chẳng phải là phòng hắn sao?"Đây là phòng của ngươi?""Tiêu thông minh thật, mới đó mà đã nhận ra rồi."Ta thở dài – "Vậy ta sẽ ở đâu? Ngươi không dự định an bài phòng nghỉ cho ta à?."Ta đây chỉ là nói đùa, chẳng dè hắn lại gật đầu – "Cần gì phải làm chứ? Ngươi cứ ở lại đây với ta là tốt rồi."Tốt? Tốt cái gì chứ? Ta muốn biết hắn đang nghĩ thế nào vậy. Ta vừa bước chân vào Vương phủ này thì sao có thể cứ thế ngụ lại phòng riêng của Vương gia chứ? Chuyện này lộ ra chẳng biết gia nhân trong Vương phủ sẽ đàm tiếu thế nào nữa, huống chi ta còn là thân nam tử. Chậm đã, hình như ta hơi hồ đồ, nơi này nam tử bên nhau vốn là một chuyện bình thường mà. Nhưng hắn như thế thì chắc chắn trong phủ cũng phải có tiểu thiếp hay thị dung chứ. Trước đây ta chưa từng nghĩ đến mấy việc đó, hiện giờ cùng hắn ở trong một nhà mới sực nghĩ đến phải chăng đã quá muộn rồi? Nếu thật sự có những người như thế chẳng phải họ sẽ oán hận ta đến cực điểm ư? Ta chợt hoài nghi hắn không phải là đang hại mình đấy chứ.–o0o– Chương 63–o0o–"Sao lại dùng ánh mắt ấy nhìn ta?" – Tạ Dật Huân ngạc nhiên hỏi."Ngươi nói thật xem ngươi có thị thiếp, thị dung hay nha đầu thông phòng, tiểu tử thông phòng gì không?"Tạ Dật Huân bình tĩnh nhìn ta, khóe môi không tránh khỏi giương lên – "Ngươi ghen sao?""Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." – Ta nheo mắt lại. Phàm là những người cao sang phú quý đều sẽ có không ít người hầu kẻ hạ. Đến như vị phụ thân trên danh nghĩa Nam Tú Thiên của ta còn lấy hàng bao nhiêu thê thiếp, thị dung, thì đường đường một Vũ Duệ Vương gia sao có thể không có chứ. Hơn nữa lúc chúng ta làm chuyện ấy trông thế nào cũng không nhìn ra hắn là kẻ không có kinh nghiệm."Thị thiếp, thị dung ta chưa nạp một ai cả, về phần nha đầu thông phòng thì ta có một người, còn tiểu tử thông phòng xác thực là không có." – Tạ Dật Huân nói đến đây thì ngập ngừng nhìn ta.Ta trầm mặc nhìn hắn – "Là Lam Nguyệt phải không?""Nàng là do phụ vương tặng ta năm ta lên mười sáu tuổi, mà ta cũng chỉ truyền nàng thị tẩm một lần duy nhất, về sau thì... không có." – hắn giãi bày.Ra là Lam Nguyệt, thế thì khó trách. Ta trầm mặc, trong lòng nổi lên một cảm giác không rõ ràng. Cuối cùng thì ta cũng tìm ra được nguyên nhân vì sao thái độ của những thị nữ kia đối với ta lại như thế, hóa ra là do các nàng cảm thấy bất công, hay là do cảm thấy ta đã cướp đoạt đi cơ hội của các nàng? Hoặc giả là tất cả nguyên nhân ấy."Tiêu?" – Tạ Dật Huân cầm tay ta siết nhẹ, ngữ khí hơi nôn nóng, mất đâu hết vẻ vân đạm phong khinh thường ngày – "Ngươi tức giận sao? Nếu ngươi không muốn nhìn thấy nàng thì ngày mai ta sẽ đuổi nàng ta đi."Đây là một dạng điển hình cho tác phong của những kẻ sang cả, hễ không vừa mắt liền đuổi người ta đi, thế thì người ta biết phải làm sao bây giờ? Ta thoáng hờn giận nghĩ đến phải chăng một ngày nào đó, khi hắn mang tâm tư giao cho kẻ khác, mà người ấy chướng mắt với ta thì ta cũng sẽ phải cất bước ra đi như thế? Ta từ tốn rụt tay lại, bình thản lắc đầu – "Không cần, nàng chẳng làm gì sai thì sao cư nhiên có thể đuổi người chứ. Hơn nữa nàng có thể đi đâu nào?"Tạ Dật Huân hơi run người nhướng mày – "Tiêu, ngươi thật sự tức giận rồi." – ngữ khí là khẳng định, không phải nghi vấn.Tức giận sao? Có lẽ không phải tức giận mà là bất bình thay cho người khác mới đúng. À, mà có khi đúng là tức giận thật. Thế là ta gật đầu – "Phải, ngươi nói đúng, ta đang tức giận."Hắn ngây ngẩn cả người, hiển nhiên không ngờ đến ta lại thẳng thắn thừa nhận. Nhìn hắn giật mình hiếm thấy như thế tâm tình ta lại chợt khá hơn một chút. Ai cũng có quá khứ của riêng mình, huống chi việc này đều phát sinh trước khi hắn tương ngộ với ta nên hắn vốn là không làm sai bất kỳ việc gì cả. Nếu có trách thì chỉ trách hai chúng ta duyên kỳ ngộ quá muộn màng, mà chuyện kia lại xảy ra từ quá sớm, chỉ cần về sau chuyện này không tái diễn thì ta nghĩ mình có thể tha thứ cho hắn.Ta vừa nghĩ vừa quay trở về giường, sau đó ngoảnh lại hỏi hắn – "Ngươi không định nghỉ ngơi sao? Ta thì muốn nghỉ rồi đấy."Tạ Dật Huân nhìn ta, chậm rãi mỉm cười – "Được, nghỉ ngơi thôi."Trong bóng đêm mịt mờ ta mở to hai mắt xoay lưng về phía hắn. Toàn thân ta mệt chết đi được, lại còn đau nữa, cả người chẳng có chỗ nào thoải mái cả. Lòng ta thoáng chút rầu rĩ bởi việc ban nãy. Ta không rõ hắn đã ngủ chưa, chỉ nghe thấy hơi thở vững vàng của hắn, hay là hắn đã ngủ rồi?Đúng lúc ta đang miên man suy nghĩ thì thân thể đã rơi vào một vòng tay ấm áp, lưng ta áp sát vào ngực hắn, một tay hắn siết quanh thắt lưng của ta, tay còn lại tìm đến nắm chặt tay ta – "Đừng giận nữa được không? Trăm sai ngàn sai đều là ta cả.""Ngươi làm sai việc gì chứ?" – ta thấp giọng hỏi."Lẽ ra ta không nên có nha đầu thông phòng." – thanh âm của hắn nhỏ nhẹ ôn nhu.Ta nhịn không được bật cười, cầm lấy tay hắn – "Không phải như thế.""Không phải sao?" – hắn nghi hoặc hỏi lại."Là chúng ta tương ngộ với nhau quá muộn còn chuyện kia lại xảy ra từ sớm rồi." – ta bình tĩnh nói, chợt có cảm giác ngơ ngẩn cả người.Cánh tay vòng quanh người ta càng thêm siết chặt, bên tai có tiếng hắn nỉ non – "Không cho phép ngươi nói đến chuyện rời khỏi ta. Tiêu, đừng nói như thế.""Ta đã từng nói nếu có một ngày ngươi không còn yêu ta nữa thì phải nói cho ta được biết, ta sẽ rời đi. Ngươi hiện tại không yêu ta nữa ư?" – ta hỏi."Ta yêu ngươi, vậy nên ngươi không cần đi đâu cả." – hắn nhẹ nhàng xoay người ta lại, bắt ta phải đối mặt với hắn.Ánh mắt của hắn trong bóng tối lấp lánh thâm thúy, vẻ ôn nhu tràn ngập ý tình nổi lên rõ mồn một từ đáy mắt. Hắn thật sự yêu ta, nhưng sẽ yêu được bao lâu? Ta cười nhẹ áp sát vào hắn miễn cưỡng nói – "Ta bây giờ vẫn chưa tính đến chuyện rời đi. Trừ phi là không thể không đi, bằng không ta nhất định sẽ lưu lại."Ta tựa vào ngực hắn, dỏng tai nghe âm thanh đập vững vàng của trái tim kia, dần dần chìm vào cõi mộng, cứ thế ở trong lòng hắn an giấc.Đến khi ta tỉnh lại thì ngày đã lên, bên cạnh sớm đã vắng bóng người, chỉ còn lại đây mỗi sự hiu quạnh lẻ loi. Ta nằm trên giường hồi tưởng chuyện của chúng ta đêm qua, khẽ mỉm cười. Ta trở mình ngồi dậy, ngày mới đã đến, phía trước còn có những chuyện gì đang đợi ta đây?Cửa đột ngột mở ra, Trà Chúc ló đầu vào xem thấy ta đã dậy liền bưng nước vào – "Công tử, Vương gia lệnh cho tiểu nhân chờ người tỉnh dậy thì vào hầu hạ người.""Ừ!" – ta tùy ý gật đầu đứng lên thay y phục chải tóc. Trà Chúc ở bên cạnh mau mắn vò khăn đưa cho ta. Vừa lúc mới rửa mặt xong chợt có tiếng người đầy khách khí vang lên – "Chẳng hay Hàn công tử đã dậy chưa?""Công tử nhà ta đã dậy rồi. Có chuyện gì sao?" – Trà Chúc hỏi.Ta miễn cưỡng ngồi xuống ghế, a, vẫn có chỗ không thoải mái.Người ấy khách khí nói vọng vào – "Tiểu nhân là quản gia của Vương phủ, mang họ Giang."Giang Minh Hòa? Ta chợt nghĩ không biết mới sáng ngày ra vị Giang quản gia này đã đến tìm ta có việc gì đây. Ta quay sang nhướng mày ra hiệu cho Trà Chúc, nó liền nói – "Mời Giang quản gia vào đây đi."Cửa vừa mở ra thì một thanh y nam tử niên kỷ độ chừng ba mươi lăm đang đứng ngay đó. Hắn bước vào thi lễ với ta rồi nói – "Chẳng hay Hàn công tử đêm qua có an giấc không? Vương gia trước khi thượng triều có phân phó lại rằng công tử có thể tùy ý đi lại trong phủ, nếu như có việc gì cần sai bảo chỉ cần nói với tiểu nhân là được."Một lời nói ra không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, vừa có tự tin lại càng có rụt rè, quả nhiên không hổ là quản gia của Vương phủ. Hắn tuy chỉ là một vị quản gia nhưng sợ rằng lời nói ra so với khối kẻ lắm tiền hay quan phủ quyền thế còn có phân lượng hơn. Ta nghĩ đến đó liền mỉm cười nhẹ đối lễ với hắn – "Vậy xin làm phiền đến Giang quản gia vậy.""Không dám!" – Giang Minh Hòa nói xong ngẩng đầu liếc nhìn ta, cũng vừa vặn để ta nhìn rõ hắn. Người này vóc dáng không cao không thấp, nhìn qua thập phần bình thường chẳng có gì đặc biệt, chỉ duy nhất cặp mắt sáng ngời tinh anh, ẩn hiện khí chất hơn người. Ta nhợt nhạt cười, nhận thấy hắn quả nhiên không phải một nhân vật tầm thường rồi.Đang lúc câu chuyện còn đang dở dang thì có người bước vào dâng điểm tâm, Giang Minh Hòa quay sang sai bảo những người đó mang điểm tâm bày biện lên bàn, sau đó ôm quyền bảo với ta – "Thỉnh Hàn công tử dùng điểm tâm đi, tiểu nhân không quấy rầy công tử nữa. Có việc gì xin công tử cứ dặn dò.""Giang quản gia khách khí, Hàn Tiêu cảm tạ!"Giang Minh Hòa liền đi ra ngoài, ta nhìn theo hắn đã rời đi, khóe môi giương lên. Vương phủ này chẳng phải nơi đơn giản.–o0o– Chương 64–o0o–Sau khi dùng xong điểm tâm ta bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay mình sẽ làm việc gì. Mới rồi Giang Minh Hòa bảo rằng ta có thể tùy ý đi đến bất cứ nơi nào trong Vương phủ, vậy hẳn là ta nên đi dạo một lát kẻo phụ tâm ý của người ta.Ta dẫn theo Trà Chúc bước ra khỏi cửa. Lam Nguyệt dẫu nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ nhưng vẫn hành lễ đúng quy củ. Nàng chính là nha đầu thông phòng của Tạ Dật Huân nên ta dừng bước nhìn nàng chốc lát. Lam Nguyệt đứng trước mặt ra hơi cúi đầu, hai mắt dán thẳng xuống mặt đất, cử chỉ đúng mực với thân phận một thị nữ. Tuy chỉ có thể nhìn thấy non nửa gương mặt nàng nhưng bấy nhiêu cũng đã quá đủ rồi. Hôm qua ta còn chưa nhìn kỹ, hôm nay mới thấy rõ nàng quả là một đại mỹ nhân, so với ba nữ tử lần trước thì vượt trội hơn nhiều. Chẳng trách sao phụ thân Tạ Dật Huân lại chọn nàng đưa đến cho nhi tử mình. Sau đó ta chợt nghĩ đến một vấn đề, ấy là ta không biết năm nay hắn đã bao nhiêu tuổi. Ta cẩn thận hồi tưởng lại thì nhận ra hắn chưa từng nói, mà ta cũng chưa hỏi bao giờ. Hai người chúng ta sao lại kỳ lạ thế chứ, rõ là cái gì cũng không hiểu vậy mà vẫn lựa chọn ở bên nhau. Ta bắt đầu chân chính nghĩ rằng phải chăng tình cảm lưu luyến như thế này là quá sức không ổn định.Ta nhìn Lam Nguyệt một lúc rồi tiếp tục bước ra ngoài. Trước tiên phải đi đâu đây? Ta nhẩm đi nhẩm lại quyết định đi xem thử nơi mình đang ở.Viện tử này là phòng riêng của Tạ Dật Huân, sau khi vào cửa bên trên có viết hai chữ Ngọc Tông, hẳn là tên gọi của viện. Ngọc Tông, âm thanh của viên ngọc tuyệt sắc, là để chỉ điều gì nhỉ? Mà có khi cũng chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì cả.Tuy rằng nơi này là một nội viện nhưng phải nói rằng nó thật sự rất lớn. May mà hắn không mang hằng hà sa số những trân châu bảo vật ra để trang trí, bằng không chẳng biết sẽ có bao nhiêu kẻ nảy lòng tà tâm nữa. Toàn bộ sân viện được bài trí gần như tương tự với bên trong phòng, nơi nào cũng toát lên sự ưu nhã. Những hành lang khúc khuỷu trong viện dù là nơi nhỏ nhất cũng lộ rõ từng đường nét tinh xảo. Trong viện còn có một hoa viên. Phía trước hoa viên là một bức tường bạch ngọc ngăn cách với bích ba tiểu hồ được tạc khéo léo. Có điều hơi tiếc là lúc này nước trong hồ đã đóng băng, phía trên có một nhịp cầu cửu khúc uốn lượn dẫn đến nhà thủy tạ. Chỉ là không hiểu nhà thủy tạ đặt ở nơi này hình như hơi kỳ lạ, bởi mùa đông tại phương Bắc giá lạnh này nước sẽ đóng băng hết thì còn gì hứng thú nữa.Tuy rằng nghĩ thế nhưng ta vẫn men theo nhịp cầu bước đến nhà thủy tạ. Nơi này trổ rất nhiều cửa sổ mở ra phía ngoài. Ta tùy tiện nhìn một lượt thấy cũng chỉ có vài ba thứ đồ dùng, bàn con, còn lại những sách là sách, trong ngoài được quét tước sạch sẽ, xem ra gia nhân của Vương phủ thật là chăm chỉ. Ta theo hướng Tây đi dọc hành lang nổi trên mặt nước, nối thẳng đến một đình lý bát giác. Dọc đường đi ta thấy cả hai bên hành lang lẫn tại đình lý có treo rất nhiều đèn lồng, chợt nghĩ đến lúc đêm xuống mà thắp đèn lên chắc chắn sẽ rất thơ mộng hữu tình. Ta nhất thời cảm thán rằng Tạ Dật Huân quả là một người rất biết hưởng thụ.Ta bước đến đình lý, đưa mắt nhìn lại thấy hàng loạt cây cỏ cùng soi bóng xuống mặt hồ, từ đây lại còn có thể thấy rõ hoa viên kia. Quả là một nơi thật tốt để ngắm cảnh mà. Ở giữa đình có đặt một chiếc bàn cổ phác đại phương, trông kỹ lại là được điêu khắc từ đá mà thành, mặt trên có chạm trổ hoa văn tinh xảo khiến người ta như lạc bước vào cõi tiêu dao. Đó là quang cảnh một dòng nước men theo triền núi mà đổ xuống, núi rừng nguy nga, dòng nước ào ào tuôn chảy. Thật sự là không nhìn ra dấu tích có bàn tay con người xen vào, cứ như đó thật sự là do mẹ tự nhiên tạo thành.Ta không ngồi tại bàn mà đi đến biên đình mới ngồi. Ngồi xuống rồi vẫn chưa thấy thoải mái nên duỗi một chân đặt lên ghế, chân còn lại đung đưa, toàn thân dựa hẳn vào cột trụ phía sau. A, thế này thật là tốt!"Vương gia!" – chợt có tiếng Trà Chúc vang lên. Ta miễn cưỡng đưa mắt nhìn hắn rồi tiếp tục ngắm cảnh. Một tấm áo choàng được phủ lên người ta, Tạ Dật Huân cũng ngồi xuống cạnh bên hỏi – "Sao lại ngồi ở đây? Không thấy lạnh à?""Không lạnh, bây giờ là canh mấy rồi?""Giờ Tỵ ba khắc" – Tạ Dật Huân vừa đáp vừa ôm lấy ta. (cũng chính là khoảng mười giờ bốn mươi lăm phút, chẳng biết Tiêu mỗ có tính sai gì không)"Ừ!" – ta tựa vào lòng hắn hỏi – "Ngươi năm nay được bao nhiêu tuổi rồi?""Sao đột nhiên ngươi lại hỏi vấn đề này?" – Tạ Dật Huân cười hôn lên môi ta."Chợt nghĩ đến thì hỏi thôi." – ta cựa quậy tìm một nơi thoải mái tiếp tục dựa vào."Ừ, ba tháng nữa là sinh thần lần thứ hai mươi bốn của ta, là ngày mười sáu tháng tư. Đừng quên đấy!" – hắn cười.Ta liếc hắn một cái – "Ta chỉ hỏi ngươi bao nhiêu tuổi thôi mà, có cần nói chi tiết đến vậy không?""Đương nhiên là cần, ta đây là ý muốn chờ lễ vật của ngươi." – Tạ Dật Huân cọ nhẹ lên mũi ta.Biết ngay hắn nói thế không phải là chuyện tốt đẹp gì mà. Quà mừng ư, thật là đau đầu quá đi."Không tặng có được không?" – ta hỏi."Ngươi nhẫn tâm vậy sao?" – hắn nhìn ta cười, nét mặt thanh tú dịu dàng tựa lưu thủy.Ta nhắm mắt lại không nhìn đến hắn nữa. Quà mừng, thật là khó nghĩ mà. Ta lại chợt nhớ đến Lam Nguyệt. Nàng là quà mừng năm hắn được mười sáu tuổi, vậy tính ra nàng theo hắn đã được tám năm ròng rồi, có nên gọi là lão phu lão thê không.? Ta không thích tâm trạng mình lúc này, bản thân cứ như thể là một mụ đàn bà ưa đố kỵ vậy. Ta không thích, rất không thích."Ngươi làm sao vậy? Mệt à?" – bên tai chợt có một thanh âm dịu dàng."Nghe nói cầm nghệ của Vũ Duệ Vương gia rất tuyệt vời, chẳng hay ta có được chút phúc phận thưởng thức chăng?" – ta mở mắt ra.Hắn chăm chú nhìn ta hồi lâu rồi mỉm cười đỡ ta ngồi dậy, sau đó đứng lên gọi – "Thanh Hoàn, mang Trụy Diệp đến đây."Vừa nghe thấy danh xưng Trụy Diệp hai mắt ta đã sáng lên. Đây là một cây hảo danh cầm, liệt vào hàng tam cầm chi thủ. Thiên hạ truyền lời rằng khi ngân lên cao thì như đoạn kim liệt bạch, khi trầm xuống thấp lại như lưu thủy thoan thoan.Chẳng mấy chốc sau đàn đã được mang ra. Ta đưa mắt nhìn kỹ thấy thân đàn làm từ loại gỗ xưa quý hiếm, dây đàn sáng lấp loáng ánh bạc, chạm nhẹ âm sắc đầy đặn vẹn toàn, quả nhiên là một cỗ đàn tốt. Thanh Hoàn mang đàn đặt lên bàn rồi thắp đàn hương, từng làn sương khói nhẹ nhàng từ đỉnh kim nghê lô tỏa ra dìu dịu. Tạ Dật Huân ngồi vào bàn nhìn về phía ta – "Ngươi muốn nghe khúc nào?""Ngươi cứ tùy tiện tấu một khúc, ta chỉ là muốn nghe cầm nghệ của ngươi thôi." – ta lại dựa lưng vào cột trụ.Hắn nhìn ta mỉm cười, ngón tay đưa đến huyền cầm gảy nhẹ vài cái, từng âm thanh chậm rãi vang lên. Ta im lặng theo dõi con người ấy, hắn lại hoàn toàn đặt hết tâm trí vào huyền cầm, mười ngón tay lả lướt trên những phím đàn, âm thanh miên man bất tuyệt như làn nước thanh chảy, vương đọng từng giọt, lưu luyến bên tai. Giai điệu mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một mạnh tựa dòng nước đang êm ái hiền hòa, đột ngột chảy xiết ầm ào đổ vào trường giang, thanh âm mạnh mẽ hệt như cơn sóng dữ, cuốn phăng hết thảy mọi ưu phiền ra khỏi lòng người. Cuối cùng làn điệu nhu hòa uyển chuyển trở mình thành thuỷ lưu đã về đến biển cả mênh mông bất tận. Trước mắt ta tưởng chừng hiện lên một khung cảnh bao la, nước chạm đến mây trời, thiên địa hòa lại làm một.–o0o– Chương 65–o0o–Khúc đàn đã bặt tiếng hồi lâu mà ta vẫn lặng im chẳng nói lời nào, hiển nhiên là do bản thân quá xúc động mà thành."Ngươi cảm thấy thế nào?" – Tạ Dật Huân hỏi."Hay lắm, thật sự rất hay, nằm ngoài cả sở liệu của ta." – ta cười đáp lại."Vậy vốn là ngươi nghĩ như thế nào?" – Tạ Dật Huân nhướng mày hỏi tiếp."Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là cầm nghệ của ngươi vượt xa sự tưởng tượng của ta thôi." – ta ngẫm nghĩ rồi nói."Ta nghe Tiểu cữu cữu nói Tiêu cũng biết tấu đàn, vậy chẳng hay ta cũng có được chút phúc phận thưởng thức chăng?"A, việc này hình như không hay lắm. Nghe qua hắn tấu đàn rồi thì ta đây khác gì múa rìu qua mắt thợ chứ. Ta chậm rãi ngồi dậy nhìn hắn – "Tấu ngay bây giờ sao? Không phải ngươi muốn bêu xấu ta đấy chứ?""Ngươi nói thế là sao?" – Tạ Dật Huân nhíu mày."Biết thế này ta đã không đòi ngươi tấu đàn trước, để bây giờ bản thân bị bêu xấu.""Nói đi nói lại cũng là không muốn tấu đàn cho ta thưởng thức thôi."Ta bất đắc dĩ phải nhìn hắn hỏi – "Ngươi thật sự muốn nghe sao? Dẫu ta tấu không hay thì ngươi cũng không chê cười ta chứ?""Phải!" – Tạ Dật Huân vuốt cằm.Ta bước đến ngồi vào chỗ hắn vừa đứng dậy thở dài ngẫm xem nên tấu cái gì. Ngón tay khẽ chạm lên phím đàn gảy nhẹ, chợt nghĩ đến ban nãy Dật Huân đã tấu một khúc quy nguyên, một điệu vịnh thủy, vậy bây giờ ta cũng đáp lễ hắn bằng một khúc có liên quan đến điệu vịnh thủy đi. Ta nghĩ thế bèn chọn lấy khúc tri âm tri kỷ để tấu.Đợi đến khi tấu xong ta đưa mắt nhìn Tạ Dật Huân cười hỏi – "Nghe có thuận tai không?"Tạ Dật Huân kinh ngạc gật đầu – "Ta chưa bao giờ nghe qua khúc này. Nó có tên là gì?"Ta cười thầm nghĩ đây là một khúc nhạc ở thế giới của ta thì ngươi chưa từng nghe cũng phải thôi, nghe rồi mới là lạ đấy. Ta không trả lời hắn mà chỉ hỏi – "Ngươi cảm thấy khúc này thế nào?""Không tồi, ta rất thích. Cứ như thể trước mắt hiện lên một dòng suối từ trên núi len lỏi chảy xuống, sơn thủy hòa vào nhau thật hữu tình khiến ta có cảm giác như bản thân đang ở Giang Nam vậy."Ta cười bảo – "Khúc này tên gọi cao sơn lưu thủy."Tạ Dật Huân hấp háy ánh cười – "Thủ khúc này Tiêu học từ nơi nào vậy? Hay là Tiêu tự mình sáng tác?"Ta lắc đầu – "Ta nào đâu lợi hại đến thế? Ngươi nghe ta tấu hẳn cũng biết cầm nghệ ta ra sao mà. Thủ khúc này không phải do ta sáng tác, nói thẳng ra cũng là duyên kỳ ngộ mới học được, người dạy ta đến từ một nơi xa, rất xa."Thanh âm của ta chùng thấp xuống, trong lòng điểm chút phiền muộn. Vị sư phụ đã dạy ta tấu huyền cầm đang ở nơi phương xa mà ta nghĩ trọn đời này cũng chẳng có cơ hội tái ngộ, chẳng có cơ hội trước mắt ông ấy chơi đàn, càng không có cơ hội nghe ông ấy gọi "Tiểu Hàn, nhớ sau này phải đến thăm ông lão này đấy."Đột nhiên ta rơi vào một vòng tay ấm áp, ta đưa tay siết chặt thắt lưng của hắn, cảm nhận rõ rệt hắn đang dùng cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu mình – "Ngươi đói chưa?"Ta gật đầu bảo – "Đói rồi, chúng ta dùng bữa ở đây có được không?""Ở đây sao? Không sợ lạnh à?""Nơi này phong cảnh rất hữu tình.""Dẫu cho phong cảnh hữu tình cũng không được. Chúng ta trở về phòng dùng bữa." – Tạ Dật Huân nói xong đỡ ta đứng dậy – "Đợi khi tiết trời ấm lên rồi thì ngươi muốn mỗi ngày đều dùng bữa ở nơi này cũng được. Nhưng trong hai tháng tới thì đừng nghĩ đến việc này."Ta đứng dậy đi theo hắn, nghe thấy hắn phân phó với Thanh Hoàn – "Đi bảo trù phòng chuẩn bị cơm." – Thanh Hoàn dạ ran rồi chạy đi.Ta nhìn theo bóng Thanh Hoàn chợt hỏi – "Y là thị đồng của ngươi? Vậy sao ngươi không dẫn y cùng đến Bắc Cảnh?Tạ Dật Huân cười – "Thanh Hoàn vẫn còn là một tên tiểu quỷ, hơn nữa y không biết võ công."Chỉ nói một câu thì ta cũng có thể hiểu được nếu y đến đó chẳng biết phải đối mặt với những chuyện gì. Mang theo một người không biết võ công như thế hẳn sẽ gặp không ít vướng bận, mà những việc thường nhật trong cuộc sống hắn đều có làm tốt, vậy chỉ cần mang theo Diệp Hành là đủ rồi."Hôm nay ta đã gặp Giang quản gia. Hắn đến truyền lời rằng ngươi chuẩn ý cho ta tùy nghi dạo bước trong phủ." – ta cười nói.Tạ Dật Huân bật cười – "Ta cũng không nghĩ hắn sẽ nói như thế. Giang Minh Hòa là nhi tử của Giang bá, quản gia trước đây của Vương phủ. Giang bá đã cao niên, nếu tiếp tục trông nom việc của Vương phủ không tránh khỏi vất vả nên tiến cử con của ông ta đến. Nhưng thật sự thì hắn là một người đáng tin cậy."Ta nghe xong liền cười – "Giang bá xem ra là nội cử bất tị thân.""Nội cử không tránh thân?" – Tạ Dật Huân lặp lại lời ta sau đó cả cười – "Lời này áng chừng rất có đạo lý. Ngươi vì sao mà nghĩ được như thế?"Ta cười nhạt nhớ đến đằng sau câu nói này còn có cả một điển cố nhưng dù sao thì cũng không thể kể cho hắn nghe. Tạ Dật Huân là một người cẩn trọng, nói không chừng hắn nghe rồi sẽ miệt mài truy cứu đến cùng, thế chẳng phải là không cách nào kết thúc sao? Vì thế ta chỉ tùy tiện đáp – "Chỉ là nghĩ đến thì bật ra lời thế thôi, thật ra cũng chẳng có ý gì sâu xa cả."Tạ Dật Huân nhìn ta một lúc chỉ mỉm cười."Vậy việc trong Vương phủ hiện giờ Giang bá không quản nữa à?" – ta hỏi"Căn bản thì đúng là thế. Dù sao ông ấy đã cao niên, cũng nên an hưởng tuổi già rồi."Hai người chúng ta không nói thêm gì chỉ nắm tay rời đi. Thật tình thì ta cảm thấy hai nam nhân cùng nắm tay nhau có chỗ không ổn lắm nhưng có lẽ là do ta nghĩ nhiều. Dù sao ta vẫn thấy có chỗ ngượng ngùng không được tự nhiên cho lắm."Đoạn hành lang khúc khuỷu và đình lý kia đều có treo đèn cung đình vậy vì sao trên cầu cửu khúc lại không treo? Nếu như treo lên chẳng phải sẽ thơ mộng lắm sao?" – ta nhìn đoạn cầu cửu khúc mình đang đi mà hỏi, cố đánh tan đi cảm giác xấu hổ của mình.Tạ Dật Huân khẽ cười kéo ta đến sát lan can – "Ngươi đến mà xem."Ta bước đến gần thấy trên tường ốp ngói lưu ly trong suốt, ngói đúc thành một khối, bên trong lại rỗng ruột – "Đây là?" – ta hỏi."Đây là ngói lưu ly, hẳn ngươi cũng biết. Bên trong có nến, khi thắp nến sẽ hòa cùng ánh sáng của đèn lồng tỏa bóng hắt xuống."Ta nhìn những bức vách khảm ngói lưu ly mà trong lòng vạn phần bội phục. Quả nhiên thật sự rất tinh xảo.Lúc chúng ta quay trở về phòng thì thức ăn đã bày biện sẵn, ta và Tạ Dật Huân rửa tay xong liền ngồi vào bàn. Bên cạnh có thị nữ muốn đến giúp ta gắp thức ăn, ta vội ngăn lại nói không cần. Thị nữ kia khó xử hết nhìn ta lại nhìn sang chỗ Tạ Dật Huân. Hắn liền mỉm cười phất tay bảo họ lui xuống khiến ta nhẹ nhàng thở hắt ra. Ở Vương phủ cũng thật là phiền toái, chỉ là dùng một bữa cơm mà cũng phải có người hầu hạ, khiến người ta chẳng chút tự nhiên. Ta nhìn sang chỗ Tạ Dật Huân, hiển nhiên hắn từ nhỏ đã sống như thế thành thói quen, nhưng ta thì bất đồng. Khoan nói đến thế giới này, dẫu là gia đình của ta dù là phú quý hơn người cũng không nhiều quy củ đến mức ấy. Phải chăng nếu ta muốn ở bên hắn thì phải tiếp nhận tất cả những khuôn phép này? Nếu thế thì thật là khó xử đây."Mau ăn đi kẻo nguội sẽ không ngon." – Tạ Dật Huân nói."Được!" – ta cười với hắn rồi bắt đầu dùng bữa. Thôi, quên đi, chuyện gì đến tự khắc sẽ đến. thực hạp : giỏ, hộp đựng thức ăn. sơn ánh tà dương thiên tiếp thủyNguyên bảnBích Vân ThiênHoàn điệp địaThu sắc liên baBa thượng hàn yên thúySơn ánh tà dương thiên tiếp thủyPhương thão vô tìnhCanh tại tà dương ngoạiẢm hương hồnTruy lử tựDạ dạ trừ phiHạo mộng lưu nhân thụyMinh nguyệt lâu cao tu độc y ?Tửu nhập sầu trường.Hóa tác tương tư lệ!Dịch nghĩaTrời trong xanh.Lá vàng ngập đất.Sóng nhuộm cả màn thuKhói xanh mơn nhẹ mặt hồĐể cho bóng núi ngập màu hoàng hôn.Hình ảnh quê hương sầu ủ rủ .Réo kẻ tha phương chợt nhớ nhàĐêm đêm trằn trò.Mộng đẹp để người xâyTa ngồi tựa ghế trông trăng toRuợu héo lòng buồn mắt lệ rơi! tam cầm chi thủ : ba cây cổ cầm quý hiếm nhất thế gian. khúc tri âm tri kỷ, cao sơn lưu thủy : đây là hai cái tên của cùng một khúc nhạc được liệt vào hàng Trung Hoa thập đại danh cổ cầm khúc. "Cao sơn lưu thủy" gắn liền với điển tích Sở Bá Nha– Chung Tử Kì. Tương truyền, hơn hai nghìn năm trước Bá Nha hay tấu bản "Cao sơn lưu thủy", nhưng chỉ có một mình Chung Tử Kì biết thưởng thức. Một lần Bá Nha gảy đàn, lòng nhớ tới núi cao, Tử Kì liền bảo "Thiện tại hồ cổ cầm, nguy nguy hồ nhược Thái Sơn" (Đánh đàn hay thay, vời vợi tựa Thái Sơn). Đến lúc Bá Nha nghĩ đến vực sâu, Tử Kì nhận ngay ra rằng "Đăng đăng hồ nhược lưu thủy" (Cuồn cuộn như nước chảy).Khi Tử Kì lâm bệnh chết, Bá Nha chỉ gảy đàn thêm một lần duy nhất trước mộ người tri âm rồi đập đàn vào tảng đá, không bao giờ cầm đến cây đàn nữa.Bản "Cao sơn lưu thủy" lưu truyền ngày nay chủ yếu là bản do Xuyên Phái đời Thanh gia công và phát triển, được Đường Di Minh đời nhà Thanh ghi lại trong "Thiên văn các cầm phổ" (năm 1876). Ông đã hết sức phát huy các thủ pháp cổn, phất, xước, chú, khiến hình tượng núi cao, nước chảy thêm rạng rỡ, nên mới có danh xưng "Thất thập nhị cổn phất lưu thủy". Như 42. nội cử bất tị thân : nguyên văn là "Nội cử bất tị thân, ngoại cử bất tị cừu", câu này ý chỉ khi tiến cử người làm việc thì không nên câu nệ đó là người thân hay là kẻ thù của mình, chỉ cần người đó có năng lực làm việc là đủ.Câu này xuất phát từ điển tích thời Xuân Thu, khi Tấn Bình Công hỏi Kỳ Hoàng Dương đề cử ai đảm nhiệm vị trí huyện lệnh của Nam Dương huyện, thì ông đã tiến cử Giải Hồ, vốn là người có hiềm khích với ông. Sau đó, Tấn Bình Công lại hỏi ông tiến cử ai giữ chức vị chưởng quan, ông đã đế cử Kỳ Ngọ, cũng tức là con trai mình. Ban đầu mọi người đối với hai việc này vô cùng dị nghị, song sau đó cả hai người được tiến cử đều làm tròn chức trách, được người đời khen ngợi. Từ đó mới sinh ra câu trên. ngói lưu ly: Theo những tài liệu lịch sử, ngói lưu ly có nguồn gốc xuất xứ từ Trung Quốc và được truyền sang Việt Nam. Theo màu men, ngói lưu ly có thể chia làm ba loại: hoàng lưu ly, thanh lưu ly, và bích lưu ly; theo hình dạng và vị trí sử dụng, ngói lưu ly được đặt các tên sau: ngói ống, ngói âm, ngói dương, ngói câu đầu, ngói trích thủy, ngói liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com