TruyenHHH.com

[ĐM]Thi Đại Học Toàn Cầu (132 - Hoàn + Pn)

PN: Mẩu truyện nhỏ.

TeiDii22

Sau thời gian chờ xét duyệt và đánh giá kết thúc, tài sản cá nhân của Du Hoặc và Tần Cứu nhanh chóng được 'rã đông', tất nhiên bao gồm cả nơi ở trước đây của họ.

Hai căn nhà đều bỏ trống đã nhiều năm, dường như không còn giống nơi có thể ở được. Xét thấy chủ nhà hở chút là phải đi tham gia đặc huấn suốt mấy tháng trời, căn bản không có thời gian rãnh rỗi nên lão Vu tự tiến cử bản thân, nhận trách nhiệm dọn dẹp, tân trang lại ngôi nhà. Để ít nhất vào kỳ nghỉ sắp tới hai người nọ có một nơi đàng hoàng để về.

Lão Vu trước tiên vươn móng vuốt đến nhà cháu ngoại trai của mình.

Người bạn trung niên này hết sức kiềm nén gu thẩm mỹ của bản thân, cố gắng nhớ lại ngôi nhà cũ với tone màu chủ đạo gồm trắng, đen, xám của giám thị A trong hệ thống rồi thuê người sửa theo tương tự. Cuối cùng khi mọi việc đã xong xuôi, lão Vu đứng giữa nhà ngó qua ngó lại cảm thấy nơi này vừa lạnh lẽo, vừa cứng nhắc, giống như một phòng trưng bày không có sinh khí.

Vì thế mà ông không nhịn được nên treo thêm một bức tranh "Phú Quý Mẫu Đơn" trong phòng khách, bên trái viết "Bình an hỷ lạc", bên phải viết "Tài lộc dồi dào" và phía trên là câu đối "Gia hòa vạn sự hưng."

.....

Ngày 20 tháng 5, Du Hoặc kết thúc kỳ đặc huấn, được nghỉ phép. Dưới sự nghênh đón của Lão Vu, cậu trở về nhà để nhận "món quà bất ngờ".
Vu Văn lấy điện thoại quay lại cảnh này và gửi cho người anh khác cũng đang sắp trở về.

Khi nhận được video, Tần Cứu vừa bước xuống khỏi một chiếc xe bọc thép. Anh dựa vào cửa xe bấm mở video, đập vào mắt là khuôn mặt đơ cứng ngơ ngác của ngài tổng giám thị nhà mình, kèm thêm bóng lưng của lão Vu đang bỏ chạy trối chết.

Vu Văn ghi chú thêm: "Đây hoàn toàn do một mình ông Vu làm, em không phải là đồng phạm. Anh nói với anh của em, em ngàn vạn lần không hề liên quan, em còn trẻ, tương lai còn dài (TT - TT)."

Lúc này người phụ tá bên cạnh đưa cho anh một mẫu đơn đăng ký nghỉ phép. Tần Cứu vừa cười vừa nhận bút, rất nhanh vài giây đã điền gần xong, duy chỉ chần chừ mãi ở phần địa chỉ liên lạc.

"Có vấn đề gì sao?" người phụ tá bên cạnh hỏi.

Tần Cứu giật mình, mở điện thoại ra và chép lại địa chỉ mà Du Hoặc gửi cho: "À, không có gì, chỉ hơi lơ đãng chút thôi."

Lúc trước ở trong hệ thống, những mục thông tin tương tự như vậy cũng thường xuất hiện.
Tần Cứu từ xưa đến nay vẫn luôn đi về một mình, cảm thấy không có nơi nào để viết cũng thấy chẳng có ý nghĩa gì. Vì thế anh luôn để trống phần này. Cứ thế qua nhiều năm lại trở thành thói quen khó bỏ.

Anh theo quán tính dừng lại một chút, nhưng sau đó nhanh chóng nhận ra:

Bất kể là thế nào, từ nay về sau mục này sẽ không bao giờ bị bỏ trống nữa.

[Mẩu truyện này hơi ngắn, thêm một mẩu nữa 😙.]

*****

•VALENTINE•

Trong tiềm thức của những lão thanh niên tuổi xế chiều như ông Vu thì lễ Valentine 14 - 2 không tồn tại. Đối với ông sự kiện hiện hữu trong tháng giêng năm nay chỉ có tết Nguyên Tiêu - Rằm tháng giêng.

Chiếu theo thông lệ thường niên của nhà họ Vu. Trước tết Nguyên Tiêu một ngày, người lớn trong nhà sẽ gọi điện cho các con cháu để xác nhận xem chúng có bận bịu gì hay không, tết Nguyên Tiêu có thể về nhà dùng bữa cơm gia đình hay không.

Vì thế nên sáng hôm nay ông Vu nhấc điện thoại gọi video cho cháu trai mình.

Lúc nhận cuộc gọi Du Hoặc chỉ vừa mới rửa mặt, nửa dưới hàng mi còn vương chút ngái ngủ. Cậu kéo rèm cửa sổ, mắt còn chưa mở lên hết, "Ừ" một tiếng với màn hình video trên điện thoại, ra hiệu là mạng internet nhà mình vẫn hoạt động tốt.

Lão Vu hơi ngạc nhiên: "Đang ở nhà à? Hôm nay con đã nghỉ rồi hả?"

Du Hoặc: "Ừm, đổi lịch nghỉ."

Lão Vu thắc mắc: "Không phải đến mai mới là Nguyên Tiêu sao?"

Du Hoặc: "......"

Du Hoặc: "Nghỉ sớm."

Ông Vu rất niềm nở mời mọc: "Vậy hôm nay mấy đứa về đây luôn đi, cậu mua thêm đồ ăn!"

Du Hoặc: "Không ạ, mai đi cậu."

Lão Vu đáp: "Hôm nay thì làm sao? Ngồi không ở nhà làm gì??"

Du Hoặc: "....."

Tổng giám thị tính tình nhanh gọn thẳng thắn xưa giờ, định nói huỵch toẹt ra luôn nhưng có hơi ngại tuổi tác ông Vu đã cao, e rằng không chịu nổi cú sốc tinh thần.
Ngẫm nghĩ một chút, Du Hoặc nói: "Cậu nhìn lịch đi."

Lão Vu còn chưa kịp quay đi xem lịch----

Thì Tần Cứu đã bước ra.

Trong nhà bật sưởi ấm áp, Tần Cứu vừa tắm xong nên chỉ vận đúng mỗi cái quần dài trong nhà, thân trên hoàn toàn để trần. Anh bước tới nhưng không để ý màn hình di động của tổng giám thị.

Anh cầm một cái áo, đi tới sau lưng sofa, cúi người hôn.

Điện thoại của tổng giám thị run lên nhè nhẹ.

Lão Vu nhìn thấy trên màn hình một phần cơ bụng săn chắc với---

Với cái gì thì không cần kể cụ thể.

Tần Cứu hôn xong thì ngay thẳng đứng dậy, sau đó nhìn tổng giám thị nhà mình huơ huơ di động, nói: "Đang video call với cậu Vu."

Tần Cứu: "....."

Vẻ mặt của tổng giám thị nhà anh vẫn bình thản, không chút gợn sóng. Nhưng còn ông cậu kia thì không biết đã ra sao rồi?!

Tần Cứu quay đầu mỉm cười với màn hình điện thoại, cất giọng chào: "Cậu à, ngày mai tụi cháu về nhà cậu ăn tết nhé."

Chỉ nghe một tiếng [Bíp----] từ đầu dây phía bên kia, ông cậu đã lặn mất tăm.

*Edit by TeiDii.
_____

.
.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com