TruyenHHH.com

Dm Thi Dai Hoc Toan Cau 132 Hoan


Bác sĩ Ngô còn cho biết thêm, kết quả quan sát của họ cho thấy hầu hết những người bị kéo vào hệ thống đều đã dần quên đi những trải nghiệm đó.
Đây có thể là một phản xạ bản năng để tránh chịu tổn thương, vì đối với họ, tất cả những trải nghiệm kinh khủng ấy chỉ giống như một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy thì bắt đầu không nhớ rõ nữa.

Điều này không hẵng là điều xấu.

Ngược lại, có cả những người tuy chưa thực sự tham gia vào hệ thống nhưng cũng có ấn tượng rất mạnh mẽ với nó, thậm chí nó còn trở thành bóng đen tâm lý khiến họ không muốn tham gia vào bất kỳ dự án nào có dính dáng đến nó trong cả một khoảng thời gian.

Mãi cho đến khi sự việc đã qua hơn nửa năm, khi gần đến tháng 7, mới có người đề xuất tái sử dụng phần còn lại của hệ thống để xây dựng một dự án mới, loại bỏ những thiết kế có nguy cơ tiềm ẩn, chỉ giữ lại các bộ phận cơ bản nhưng hữu ích, và chuyển hóa nó thành một "trình mô phỏng cảnh quan" để hỗ trợ cho việc huấn luyện.

Đề xuất này rất hợp lý, và cũng không lãng phí công sức của các thế hệ trước.

Vì thế nên dự án rất nhanh đã được đưa vào lịch trình, dự kiến sẽ chính thức khởi động vào đầu tháng 8. Để tránh việc lần nữa xảy ra sai lầm tương tự, dự án lần này sẽ được xây dựng công khai toàn bộ, hai đội quân liên quan sẽ tham gia cùng với nhóm nghiên cứu và đội ngũ chuyên gia cố vấn, việc tái xây dựng hệ thống này sẽ có rất nhiều người giám sát.

Trại huấn luyện đặc biệt - với tư cách là một trong những đội ngũ tham gia vào dự án mới, trở thành trụ sở chính.

***

Cuối tháng 7, vào thời điểm nóng nhất của mùa hè năm đó, kỳ huấn luyện ma quỷ tại trại huấn luyện đặc biệt chỉ mới bắt đầu.

Ánh mặt trời chói chang thiêu đốt sân huấn luyện, những học viên được gửi đến tham gia tập huấn tại đây mồ hôi nhễ nhại, mệt lả cả người. Họ vừa cắn răng tiếp tục, vừa thầm chửi rủa các sĩ quan huấn luyện, đặc biệt là ngài tổng giáo quan.

Trong khi tất cả bọn họ đều đã gần như bị nướng chín dưới ánh mặt trời, vị tổng giáo quan nọ thì lại một thân sạch sẽ không chút tỳ vết.

Sự so sánh này mấy ai chịu được?

Chợt có một người chạy đến nói với tổng giáo quan vài câu. Các học viên ngay lập tức có chút hớn hở, họ mong buổi tập huấn địa ngục này sẽ bị sự việc gì đó làm cho gián đoạn.

Đám học viên dừng lại, cố gắng vểnh tai nghe ngóng, nghe thấy người kia nói: "A, lữ đoàn S đến rồi."

Có lẽ chỉ là ảo giác của họ, không hiểu sao họ lại cảm thấy ngài tổng giáo quan trong thoáng chốc ấy có vẻ bớt lạnh lùng hơn, nhưng chỉ là trong vài giây thoáng qua thôi, tổng giáo quan đã khôi phục lại dáng vẻ vô tình thường ngày.

Anh ta "ừ" một tiếng và hỏi: "Có bao nhiêu người đến."

Người đến thông báo đáp: "10 xe."

Vị tổng giáo quan nọ lần này thật sự đã ngẩn người một lúc:"Chỉ là chuyển giao tài liệu và phần đĩa lõi của hệ thống mà phải cần đến 10 xe sao??"

"Chắc là vậy... Mà tôi cũng đang thắc mắc dữ lắm. Họ sắp đến cổng trại rồi, có muốn đi xem thử không?"

Tổng giáo quan gật đầu, anh ta vỗ vai các giáo quan khác, chỉ đạo thêm vài câu đơn giản rồi cùng người thông báo kia rời đi.

Người đến thông báo không ai khác chính là Cao Tề. Còn vị tổng giáo quan lạnh lùng kia dĩ nhiên là Du Hoặc.

Khi Du Hoặc và Cao Tề rời đi, mọi người trên sân huấn luyện đều thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên reo hò. Nhưng sau đó họ lại nhanh chóng phát hiện ra, cái bãi huấn luyện chết tiệt này càng lúc càng nóng.

Có lẽ là vì trước đó ở cùng ngài tổng giáo quan có tác dụng làm lạnh tự nhiên kia nên họ ít thấy nóng hơn chăng?!

Do tính chất đặc thù của đợt huấn luyện gần đây, dù phải đứng dưới ánh mặt trời chói chang, từ học viên đến các giáo quan tại trại huấn luyện đặc biệt vẫn phải mặc áo sơ mi và quần dài.
Cao Tề chạy đi chạy lại một hồi, cảm thấy nóng, không chịu được nên cởi nút áo.

Vừa cởi được một nút, Du Hoặc đã liếc nhìn qua.

Cao Tề dừng tay, thở dài thườn thượt: " Người được huấn luyện là bọn họ, không phải tôi, tôi cởi một nút thì có sao?!"

Du Hoặc:"Ừ. Cởi đi!"

Cao Tề: "......"

Cao Tề chớp chớp mắt, rồi lại ngoan ngoãn cài lại nút áo: "Được được, cậu nói gì cũng đúng."

Một lát sau, họ đã đi đến cổng trại.

Du Hoặc đứng trước rào chắn, thân hình cao ráo thẳng tắp, bộ đồng phục sĩ quan trong trại huấn luyện khá giống với đồng phục của giám thị trước đây, càng tôn lên diện mạo sắc bén và kiên quyết của cậu.

Du Hoặc chỉ dẫn theo Cao Tề đứng đó, nhưng khí thế áp đảo vẫn không hề suy giảm.

Có tiếng xe ầm ầm từ cuối khúc cua ở phía xa vọng tới.

"Bọn họ đến rồi." Cao Tề nói.

Những chiếc xe nối đuôi nhau rẽ vào trại huấn luyện, đúng như báo cáo của Cao Tề, tổng cộng có 10 xe. Có thể thấy, chỉ có ba chiếc xe đầu tiên chở theo một số thiết bị liên quan đến hệ thống, khi nhìn vào các khe hở trên cửa xe đều có thể trông thấy rất nhiều thiết bị được xếp chồng lên nhau. Bảy xe còn lại đều chở người....

"Làm gì vậy, gửi đến một ít thiết bị thôi mà cần có nhiều người hộ tống đến vậy sao?" Cao Tề lẩm bẩm.

Vừa dứt lời, chiếc xe dẫn đầu đoàn xe đã dừng lại bên ngoài rào chắn.

Xe phanh lại, tung một lớp bụi mù ở phía sau. Một bóng người mở cửa ghế phụ lái, gọn gàng nhảy từ trên cabin xe xuống. Anh hơi nheo mắt nhìn xuyên qua lớp bụi mỏng dưới ánh nắng chói chang.

Khi thấy Du Hoặc, anh nở nụ cười: "Chào buổi chiều."

Du Hoặc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhưng luôn có một người có thể nhận ra tâm tình của cậu lúc này đang rất tốt... Ví dụ như ngài sĩ quan Tần Cứu đang đứng ở phía đối diện.

"Dẫn theo nhiều người như vậy làm gì?" Du Hoặc ngẩng đầu hỏi Tần Cứu, không có ý định mở rào chắn.

Cao Tề vốn định nhắc Du Hoặc mở cổng, nhưng khi quay đầu nhìn lại thấy người bên ngoài không gấp, phía trong cũng không gấp, vậy thì hắn gấp cái gì?

"Quên nói nữa. Tôi đến để thực hiện thủ tục chuyển giao tài liệu và đĩa lõi, đồng thời----" Tần Cứu lấy ra một tờ giấy, lắc lắc mở ra, giơ lên cho Du Hoặc xem: "Huấn luyện chung."

Du Hoặc ngẩn người: "Huấn luyện chung?"

"Đúng vậy." Anh chỉ về hướng đoàn xe phía sau và nói: "Đây là những người tôi đã chọn ra, tổng cộng 300 người, đến để tham gia huấn luyện chung với mọi người, đây là đợt đầu tiên.
Trong thời gian xây dựng dự án, chúng tôi sẽ đóng quân ở đây, cứ mỗi ba tháng sẽ gửi một đợt học viên mới đến, cho đến khi dự án hoàn thành, ước tính ít nhất một năm rưỡi, đây là văn bản chính thức."

Tần Cứu để Du Hoặc xem xong, không vội thu lại văn bản, hỏi: "Có phải là bất ngờ lắm không?"

Du Hoặc nhìn anh qua hàng rào chắn, đôi môi khẽ mấp máy: "Cũng được."

Tần Cứu mỉm cười.

Du Hoặc quay sang ra hiệu cho người gác cổng: "Mở cổng."

Rào chắn được nâng lên, đoàn xe ầm ầm tiến vào doanh trại.

Những người phụ trách hậu cần tại trại huấn luyện đặc biệt nhanh chóng chạy đến, đưa các thành viên mới gia nhập vào ký túc xá, mang tài liệu vào thư viện, thiết bị cất vào phòng nghiên cứu, sắp xếp ổn thoả mọi thứ.

Tần Cứu đi theo Du Hoặc và Cao Tề đến sân huấn luyện, chỉ thấy nơi này đang trong tình trạng vô cùng hỗn loạn. Không chỉ học viên, ngay cả các sĩ quan huấn luyện dường như cũng đang rơi vào tình trạng náo loạn.

"Chuyện gì thế?" Cao Tề kinh ngạc hỏi.

"Đi xem thử." Du Hoặc đáp.

Ba người đến bên sân huấn luyện, ấn xuống kính chắn, một làn sóng nhiệt mạnh mẽ ập vào.

"Các cậu đang làm gì vậy?" Cao Tề tóm một học viên hỏi.

Người đó liếc nhìn Du Hoặc, theo bản năng sợ hãi rụt cổ,ngay sau đó lại lấy hết dũng khí, ưỡn ngực nói: "Chúng tôi không phục!"

Cao Tề quay đầu, trao đổi ánh mắt với Du Hoặc và Tần Cứu, ngơ ngác hỏi: "Không phục điều gì? Cái gì mà không phục chứ?"

"Vừa nãy tổng giáo quan bắt chúng tôi phải vượt qua hết tất cả các chướng ngại vật trong sân huấn luyện này trong vòng 2 phút... Là 2 phút đó, đùa nhau à? Chúng tôi....."
Cậu ta nói đến đây thì ngừng, ngoái nhìn về phía sau, thấy những học viên khác cũng đã dừng luyện tập, hô hào cỗ vũ.

"Chúng tôi cảm thấy các anh chỉ đứng nói không mệt, có ngon thì xuống đây 2 phút và chứng minh đi, đừng đưa ra những mục tiêu bất khả thi như thế chứ."

Học viên nọ quẹt mồ hôi trên trán, tiếp tục phàn nàn: "Chúng tôi trong sân thì thở hổn hển như chó, còn các anh thì cứ đứng đó chỉ đạo, không đổ một giọt mồ hôi, như thế thật không công bằng!"

Đám đông phía sau bắt đầu nổi loạn: "Đúng vậy! Không công bằng! Không phục! Phải đổ mồ hôi!"

Cao Tề: "......"

Ngay khi hắn vừa định phản bác, thì đã thấy Tần Cứu khoác vai Du Hoặc, vẫy tay với các học viên, nói: "Biết tại sao tổng giáo quan của các cậu có thể đứng ở đây không?"

Học viên liếc nhìn anh, nhìn thấy huy hiệu sĩ quan trên tay anh, im lặng vài giây, cứng rắn hỏi: "Không biết, tại sao?"

Tần Cứu nói: "Bởi vì sân huấn luyện này khiến các cậu mệt đến mức thở không ra hơi, nhưng chưa đủ để khiến cho cậu ấy đổ mồ hôi."

Học viên: "......"

Vớ vẩn! Anh đang doạ ai thế?

Một gã thanh niên lỗ mãn hét lớn: "Quên chuyện đổ mồ hôi đi, nếu anh ta có thể vượt qua trong vòng 2 phút, tôi tình nguyện cắt đầu dâng cho anh ta!"

Thêm một người khác nói: "Không được, anh cũng phải tham gia! Cả đầu anh nữa!"

Ngay lập tức, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Học viên la hét vẫn chưa đủ, ngay cả nhóm giám thị đời đầu cũng bắt đầu hò hét cổ vũ, cố gắng lôi kéo Tần Cứu xuống sân. Có lẽ trong bản năng của họ vẫn còn chút thói quen cạnh tranh trước đây.

Du Hoặc nhìn Tần Cứu, đối phương giơ tay đầu hàng, vẻ mặt vô tội nói: "Anh không cố tình khiêu khích bọn họ đâu, chỉ là những hạ cấp cũ của em đang châm dầu vào lửa thôi."

Nói xong, anh quay lưng về phía đám đông, nháy mắt với Du Hoặc.

"......"

Ngài tổng giáo quan lạnh lùng của chúng ta cứ thế đứng bất động trong năm giây, sau đó quay sang Cao Tề nói: "Bật mô phỏng ném bom."

Cao Tề trố mắt, phấn khởi chạy đi khởi động chương trình.

Tần Cứu nhướng một bên lông mày: "Dữ dội vậy?"

Du Hoặc cởi cúc tay áo, xắn tay áo lên đến khuỷu tay: "Anh gây chuyện thì anh chịu, xuống hay không nói một tiếng!"

"Xuống." Tần Cứu nói: "Nếu em xuống, tôi dĩ nhiên cũng sẽ tham gia."

Một lúc sau, Du Hoặc và Tần Cứu đứng trên sân huấn luyện, hơn một trăm nòng súng xe tăng nhô ra từ trong các góc tường, nhắm vào mọi hướng.

Các học viên trong sân đều trợn mắt há mồm, vì mặc dù thứ này được gọi là cảnh quan mô phỏng, nhưng khi rơi xuống đất thì sẽ giống như là bom thật, lực va chạm, khói lửa bụi mù sẽ giống hệt như thật."

Việc chạy vòng qua sân tập đã rất vất vả rồi, cộng thêm cái này, gần như tạo ra một bãi chiến trường nguy hiểm, khó mà có thể vượt qua được.

Bài tập này là bài tập khiến họ mất ăn mất ngủ nhất từ khi bắt đầu bước vào đợt huấn luyện này.

Họ lùi ra ngoài sân, vừa lau mồ hôi vừa nín thở nhìn hai người đứng trong sân.

Khi Cao Tề ra lệnh, hơn một trăm họng súng đồng loạt khai hoả, biến sân huấn luyện thành một bãi hoang tàn. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác hai người nọ đang bị vây giữa một trận mưa đạn.

Khuôn mặt của các học viên trở nên căng thẳng, nhưng các giáo quan so với họ lại không căng thẳng chút nào.

Vì họ đã từng chứng kiến những trận mưa bom đạn pháo còn dày đặc hơn thế này, hàng nghìn điểm tấn công của hệ thống còn chưa làm họ ngã xuống, huống chi chỉ là một trăm điểm bắn nhỏ nhoi ở đây.

Hai người trong sân huấn luyện di chuyển rất nhanh nhẹn, mỗi phản ứng, mỗi bước đi dường như đều được tính toán kỹ lưỡng trong nháy mắt, trước khi loạt đạn từ các nòng súng xả xuống, bước chân của họ đều vừa khéo đáp vào những nơi an toàn.

Khi họ chạy đến đích và nhấn nút "dừng tấn công", tất cả mọi người ngoài sân đều ngoái lại nhìn thời gian.

1 phút 42 giây.

Du Hoặc đứng tại chỗ nghỉ ngơi một lát, nhận lấy nước từ Cao Tề, chuyển một chai ra phía sau vai cho người nọ. Những hành động này diễn ra tự nhiên như một thói quen, giống như anh và vị sĩ quan đang đứng phía sau vẫn thường làm vậy, giữa họ dường như đã phát triển sự ăn ý đến mức không cần phải nói hay ra hiệu bằng mắt.

Du Hoặc chậm rãi uống vài ngụm nước, đi đến trước mặt học viên đã la hét lúc nãy, chìa bàn tay thon gầy xinh đẹp của mình ra, nói: "Như đã hứa, đưa đầu đây."

"......"

Đám học viên đứng ngây ra như trời trồng.

Tổng giáo quan nâng mí mắt mỏng, ánh mắt nhạt màu lạnh lẽo quét qua đám đông một lượt, vừa định mở miệng nói tiếp thì đã bị Tần Cứu túm lấy vai, kéo đi trước mặt nhóm học viên: "Được rồi, ngài tổng giám thị, dọa bọn họ thế thôi đủ rồi!"

Tần Cứu vừa cười vừa nói, lời nói mang theo một chút sự trêu chọc, thế mà ngài tổng giáo quan lạnh lùng như tuyết sơn kia quả nhiên bị kéo đi thật.

Các học viên kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của bọn họ, một lúc sau mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cao Tề giữ cửa, chỉ vào sân huấn luyện: "Giờ giải lao đã kết thúc, có thể tiếp tục được chưa?"

Các học viên ủ rũ trở vào sân tập.

Tần Cứu và Du Hoặc đã đi được một khoảng xa, chợt nghe thấy phía sau có tiếng kêu la thảm thiết.

Tần Cứu ngoái đầu nhìn về phía sân huấn luyện, hỏi: "Tại sao còn gào thảm hơn cả khi nãy vậy?!"

Du Hoặc bình thản đáp: "Tôi bảo Cao Tề để lại năm mươi họng súng, đôn bài tập tối nay lên sớm, để họ rảnh quá làm loạn."

Vì là tổng giáo quan nên Du Hoặc có nơi ở riêng trong trại huấn luyện đặc biệt. Tần Cứu, với tư cách là khách mời ngang cấp, phòng của anh cũng được xếp ngay bên cạnh. Cũng có lẽ là do sự sắp xếp theo chủ ý của Cao Tề.

Cả người họ đều dính đầy bùn đất trên sân huấn luyện, tất nhiên phải trở về tắm rửa, thay quần áo, và trong lúc tắm, họ lại quấn lấy nhau.

......

Du Hoặc hơi ngửa đầu, tay bám chặt vào thành bồn tắm, nước chảy theo thành bồn tràn ra bên ngoài, làm ướt sàn.

Đôi chân thon dài của cậu đột nhiên căng cứng, hơi thở gấp gáp.

Các ngón tay bám trên thành bồn tắm cứ nhấp nhô không yên, bất chợt đè lên vai Tần Cứu, sau đó vòng qua phía sau, Du Hoặc túm gáy làm anh phải ngẩng đầu lên, hôn anh, mọi thanh âm đều bị chôn vùi vào nụ hôn sâu.

Họ quấn lấy nhau từ phòng tắm đến bên giường, Tần Cứu nắm tay cậu, các ngón tay đan vào nhau. Du Hoặc khẽ nheo mắt dưới từng chuyển động của anh, đôi mắt xinh đẹp của cậu trở nên mơ hồ ngập tràn sự quyến rũ.

Ngài tổng giáo quan luôn bình tĩnh và chưa từng bị dao động trên sân huấn luyện. Lúc này lại phát sinh sự tình ngoại lệ, một thân ướt đẫm mồ hôi.

[Edit by TeiDii]
________

Má ưiii cái đoạn cuối này tui phải ngừng lại một chút rồi ms viết tiếp được, vài câu chữ thôi sao mak nó gợi hình dữ dạ chàiiii🫠....

.
.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com