Dm Tam Tu Chang Sach Tri Tong Tra
༻❁༺
Nói Yến Vân Hà không lo sợ là điều không thể, tuy nhiên trong lúc căng thẳng, y cũng âm thầm có nghi ngờ giống Giang Tùng.Đó là... không ngờ Ngu Khâm lại có sở thích như vậy?Y luôn cho rằng Ngu Khâm thích phụ nữ, bây giờ xem ra hắn cũng có thể thích đàn ông.Nhưng y tin Ngu Khâm không đến kỹ viện dạo chơi vì có hứng thú, nhiều khả năng hắn đến đây là để bắt người hơn.Yến Vân Hà bình tĩnh lại, y chỉ cởi áo ngoài rồi khoác vải đỏ của tiểu quán kia, không có nhuyễn kiếm để dùng, song trong giày có dao găm.Y vô thức sờ chân, chợt nhận ra khi nãy trèo lên giường, y đã cởi giày đặt dưới gầm giường mất rồi.Khẽ cắn môi, Yến Vân Hà lần tìm trong túi, ở đó giấu mê dược, cổ tay cũng có ám khí, nếu không ổn thì đành hành sự theo hoàn cảnh, cho mê dược vào rượu Ngu Khâm.Những người như y có thể đánh rơi hơn chục loại vũ khí khi cởi quần áo, phòng bị trước sẽ đỡ được phần nào tai họa.Yến Vân Hà vén rèm bước xuống giường, những hạt châu đủ màu sắc va vào nhau tạo nên âm thanh giòn giã.Nơi này sao mà lòe loẹt thế không biết, thậm chí còn khoa trương hơn cả Vạn Hoa lâu. Đâu đâu cũng đều là màn tơ, che hết tầm mắt.Có điều nếu thật sự đánh nhau, những tấm màn tơ này trái lại sẽ tốt cho việc che chắn.Đôi chân đi tất trắng của Yến Vân Hà giẫm lên tấm thảm dày mà không gây ra tiếng động.Ngu Khâm ngồi trước bàn đưa lưng về phía y, tháo mặt nạ vàng trên mặt mình xuống, đặt qua một bên.Ngón tay Yến Vân Hà khẽ nhúc nhích, trượt phi đao ở ống tay áo sang tay phải: "Vị quan nhân này, xưng hô thế nào đây?"Ngu Khâm bất ngờ xoay người lại, chìa tay bắt lấy cánh tay Yến Vân Hà, vừa hay lại là tay phải của y.Yến Vân Hà sợ đến nỗi co tay lại, nhanh chóng giấu đao vào sau thắt lưng: "Sao quan nhân nóng lòng thế, người vẫn chưa cho ta biết người tên gì mà?"Ngu Khâm nhìn Yến Vân Hà bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Nói nhiệt tình thì cũng chưa hẳn, tóm lại không phải ánh mắt nên có cho lần đầu tiên gặp mặt.Tuy nhiên Ngu Khâm thay đổi vẻ mặt rất nhanh, hắn trầm giọng nói: "Ngươi có thể gọi ta là Hàn Sơ."Yến Vân Hà im lặng, đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ nheo lại, không ngờ Ngu Khâm lại cho phép một tiểu quán lần đầu gặp mặt gọi tên tự của mình, một cách trìu mến như vậy.Y quen biết Ngu Khâm hơn mười năm, nhưng chỉ mới quát một tiếng Ngu Hàn Sơ cách đây không lâu.Yến Vân Hà linh hoạt vòng qua trước bàn, rót cho Ngu Khâm một chung rượu, mê dược theo khe hở đổ vào chung: "Hàn Sơ đại nhân, muốn uống rượu chứ?"Ngu Khâm nhìn tay Yến Vân Hà, đôi tay y không giống đôi tay một tiểu quán nên có, chẳng những không trắng nõn mịn màng, mà trên các đốt ngón tay cũng có nhiều vết sẹo nhỏ.Yến Vân Hà xấu hổ cười nói: "Trước khi vào Nam Phong các, gia đình nghèo khó, ta phải làm rất nhiều việc nặng nhọc."Ngu Khâm ý vị thâm trường: "Vậy sao?"Yến Vân Hà nâng chung đưa đến môi Ngu Khâm: "Đại nhân, mời."Y nhìn chằm chằm đôi môi nhợt nhạt của Ngu Khâm, chỉ còn thiếu cạy miệng đối phương ra, đổ rượu vào là xong việc.Yến Vân Hà thật sự không muốn đánh nhau với Ngu Khâm, không phải sợ đánh không lại, mà y sợ hiện tại Ngu Khâm không thể chịu nổi một chưởng của mình.Ngu Khâm hơi nghiêng mặt, ánh mắt lướt qua tấm vải đỏ, dừng ở mi mắt y, có chút mập mờ: "Trước khi ta uống rượu, ngươi có thể cởi mặt nạ ra không?"Yến Vân Hà lấy tay che mặt, làm bộ làm tịch nói: "Đại nhân uống rượu trước đi, uống rồi ta sẽ cởi."Nói xong mấy lời làm nũng, toàn thân đều nổi da gà, Yến Vân Hà cố nén cơn buồn nôn mà diễn.Ngay sau đó, Ngu Khâm vươn tay tới trước mặt y, y không tránh né, mặt nạ hồ ly bay đi, lộ ra toàn cảnh.Dưới ánh sáng là một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú đang giận dỗi, khác xa với vẻ ngoài của Yến Vân Hà.Ngu Khâm nhíu mày, tay bóp cằm y, kéo người đến trước mặt mình.Yến Vân Hà giả vờ hoảng sợ: "Đại nhân, đang yên lành sao lại động thủ thế?"Ngón tay Ngu Khâm cẩn thận sờ trán y, lướt qua khóe mắt, cuối cùng dừng lại ở cằm, giống như đang xác định khuôn mặt này là thật hay giả.Yến Vân Hà thầm nghĩ may mà đổi mặt, lại còn do dịch dung sư lợi hại nhất làm cho y.Thủ pháp của vị dịch dung sư kia chính là thay đổi xương, cộng thêm kích thích từ thuốc, cuối cùng thay đổi khuôn mặt một cách hiệu quả.Có thể nói đây là mặt của Yến Vân Hà, nhưng cũng không phải là mặt của y. Ngu Khâm muốn tìm ra dấu vết mối nối mặt nạ da người, điều này hoàn toàn không thể, bởi vì đây vốn không phải mặt nạ.Yến Vân Hà dùng hai tay nắm lấy cổ tay Ngu Khâm: "Đại nhân, ngắm cũng đã ngắm, sờ cũng đã sờ, có phải nên uống rượu rồi không?"Ngu Khâm bỗng buông lỏng tay ra, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt đi nhiều: "Mắt làm sao vậy?"Yến Vân Hà sờ lên mí mắt mình: "Tổ tiên có huyết mạch người Hồ, đại nhân thích không? Rất nhiều khách nhân đều thích vì cảm thấy rất đặc biệt.""Không thích." Sau khi nói xong, Ngu Khâm đẩy Yến Vân Hà ra, sắc mặt không hề thay đổi: "Có thấy tên trộm nào xông vào đây không?"Yến Vân Hà tỏ ra sợ hãi, nói: "Có thấy, khi nãy đột nhiên có một người mặc áo đen xông vào phòng, sau đó chạy đi từ cửa sổ khác rồi.""Nhìn thấy kẻ trộm, tại sao không gọi người đến?" Ngu Khâm hỏi."Có gọi mà, nhưng ta vốn đang chịu phạt nên mới bị nhốt trong phòng, bọn họ chỉ nghĩ ta kêu la lung tung là vì muốn ra ngoài thôi." Yến Vân Hà vô tội nói: "Vừa rồi người không nghe quản sự nói sao, tính tình của ta quá lỗ mãng."Ngu Khâm đứng lên, đi về phía giường.Tấm đệm ở đó hơi lộn xộn, tuy nhiên không có ai trốn cả. Nhìn lên xà nhà cũng không thấy tung tích của tên trộm.Ngu Khâm kiểm tra tất cả mọi nơi trong phòng mà con người có thể trốn, tủ bình phong, thậm chí gầm giường cũng đều dùng vỏ đao bới xóc mấy lần, song trong căn phòng này, ngoại trừ tiểu quán đang đứng trước mặt hắn thì không còn ai nữa.Yến Vân Hà lặng lẽ đi theo sau Ngu Khâm, trong tay đã chuẩn bị sẵn mê dược, chỉ còn chờ Ngu Khâm xoay người là vung ngay vào mặt hắn: "Đại nhân, ta thật sự không giấu tên thích khách đó trong phòng, hay là người đến chỗ khác tìm thử xem."Ngu Khâm vịn đao, chậm rãi xoay người, bất ngờ nắm tay Yến Vân Hà, thô bạo kéo y tới trước mặt.Nói về chiều cao, bây giờ đỉnh đầu Yến Vân Hà chỉ chạm đến cằm của đối phương, bị kéo nhẹ một cái, cả người y gần như đều nằm trọn trong vòng tay Ngu Khâm.Nói về tầm mắt, tầm mắt Yến Vân Hà đang ở bên gáy Ngu Khâm.Đường nét thon dài trắng nõn, kéo dài vào vạt áo, bị che kín, muốn nhìn thêm cũng không được.Y phục của Cẩm y vệ tại sao lại kín như vậy, Yến Vân Hà bùi ngùi, kiếm trong ống tay áo bên trái trượt xuống lòng bàn tay.Thắt lưng tê rần do ngón tay Ngu Khâm ấn vào, phi đao giấu ở đó bị đối phương lấy ra rồi tiện tay ném đi, lúc phi đao cắm vào tấm ván gỗ, nghe một tiếng phịch.Yến Vân Hà vung kiếm, Ngu Khâm đã sớm đề phòng, lùi về sau tránh được.Thừa dịp đối phương né tránh, Yến Vân Hà nhanh chân chạy về phía cửa sổ.Mới vừa bước lên cái bàn cạnh cửa, vô số phi châm bay tới đúng nơi y đặt chân. Yến Vân Hà xoay người ngã xuống đất, nhìn Ngu Khâm qua những tấm màn tơ tung bay: "Đại nhân thô bạo thế này sẽ không có mấy tiểu quán thích đâu."Ngu Khâm giơ đao lên, Yến Vân Hà sợ mình thi triển thân pháp sẽ bị Ngu Khâm phát hiện điểm không đúng, vậy nên y chỉ có thể né tránh, chỗ nào trốn được thì trốn, ít xuất chiêu.Sau hơn mười lần xuống tay, vải đỏ trên ngươi y đã bị kim đao cắt tơi tả, Ngu Khâm như thể rất ghét y phục của Yến Vân Hà, hoặc do bị thương nên mất sự chính xác, ngoại trừ y phục bị cắt rách, Yến Vân Hà hoàn toàn không hề bị thương.Yến Vân Hà tùy tiện ném tấm áo rách nát sang một bên: "Đại nhân thật là thương hoa tiếc ngọc, vừa ý khuôn mặt tại hạ đến vậy sao?"Ngu Khâm cầm đao, thế mà cũng có tâm tư tán gẫu cùng y: "Khuôn mặt đẹp, ngay cả khi mắt không đẹp lắm."Yến Vân Hà không cười được nữa, nhấc tay phải lên, ba phi đao lập tức bay thẳng đến đôi mắt Ngu Khâm: "Đại nhân cũng rất đẹp, ngay cả khi không có mắt nhìn."Chờ Ngu Khâm tránh được phi đao, Yến Vân Hà đã tới ngay trước mặt.Y nhảy lên, hai tay khống chế tay cầm đao của Ngu Khâm, hai chân kẹp chặt cơ thể đối phương, dùng sức ở thắt lưng, quật Ngu Khâm ngã xuống đất.Y luyện võ từ nhỏ, Vĩnh An Hầu tìm rất nhiều sư phụ cho y, con đường thượng vàng hạ cám, đều có bước chân y chen vào.Thứ thi triển lúc này là một loại công pháp khác. Đây là loại công pháp có thể nhanh chóng khống chế đối thủ sau khi đến gần, bằng cách mượn lực và khóa khớp đối phương, chế ngự hành động của người đó.Hữu dụng thì hữu dụng, có điều không được đẹp mắt cho lắm, cũng nhiều thủ đoạn bẩn thỉu.Tuy nhiên, y đã quên mất thân hình hiện tại của mình không bằng lúc trước, lực đạo thi triển ra giảm đi khá nhiều.Chẳng những không quật ngã được Ngu Khâm, trái lại còn bị hắn bắt lấy bắp đùi, đẩy vào bức tường bên cạnh. Lưng Yến Vân Hà đập vào tường, nghe một tiếng rầm.Mấy món đồ sứ trên bàn cũng rơi hết xuống đất, vỡ thành vô số mảnh.Chịu đựng cơn đau ở lưng, Yến Vân Hà cũng bị ép mất bình tĩnh, y túm lấy cổ áo Ngu Khâm, theo tiếng vải bị xé toạc, cổ áo chướng mắt đã hở ra phân nửa.Nhân lúc Ngu Khâm còn đang kinh ngạc, hai chân y liền quấn lấy eo Ngu Khâm, há miệng cắn mạnh vào vai đối phương một cái.Khi cơ thể đối phương trở nên cứng đờ vì đau, Yến Vân Hà nhanh chóng trượt xuống từ khoảng trống do Ngu Khâm và bức tường tạo thành, chật vật chui ra giữa hai chân hắn.Còn chưa kịp đứng lên, mắt cá chân đã bị siết chặt, Ngu Khâm nắm lấy chân phải của y, lôi y trở về.Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Giang Tùng hô lớn: "Đại nhân, ta nghe có tiếng động! Tên trộm kia..."Giang Tùng nhìn về phía bức tường nơi hai người đang giằng co, áo choàng của tiểu quán bị cắt nát, cổ áo của đại nhân nhà cậu cũng bị xé toạc, trên vai còn có vết cắn.Mà hiện tại, đại nhân đang nắm mắt cá chân tiểu quán, có vẻ như sắp vào đề tài chính rồi.Giang Tùng vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.Quản sự chạy ngay tới bên cạnh, lo lắng nói: "Có phải tên tiểu tử thối đó lại mất bình tĩnh rồi không? Ta bảo rồi mà, tính tình của nó rất nóng nảy, vẫn chưa dạy dỗ xong."Dứt lời, gã định đẩy cửa thì bị Giang Tùng túm cổ tay kéo qua một bên: "Đi, đại nhân nhà ta... còn đang, đang thẩm vấn hắn!"Ngu Khâm - người đang "thẩm vấn" phạm nhân - lúc bấy giờ đã bị Yến Vân Hà hất bột trắng vào mặt.Thuốc có tác dụng nhanh đến nỗi Ngu Khâm chỉ hít vào một chút cũng đủ choáng một trận.Trước khi hắn gục hoàn toàn, ai đó đã nhẹ nhàng đỡ gáy hắn, đặt hắn nằm xuống đất.Trong tầm mắt mông lung, người nọ dạng chân trên người hắn, cởi bỏ y phục của mình, cơ thể lờ mờ dưới ánh nến, vết thương cũ chất chồng.Đối phương đưa hai tay ra, cởi áo bào của hắn: "Nếu Hàn Sơ đã cắt nát y phục ta rồi, cũng nên bồi thường cho ta một bộ chứ nhỉ."Y không đụng đến phi ngư phục, chỉ cởi tử sam cùng màu bên trong, để lại trung y cho Ngu Khâm.Yến Vân Hà mặc tử sam, hạ bào vừa vặn chạm đất.Y trở mình đến bệ cửa sổ, đưa tiểu quán giấu bên ngoài vào phòng, cười áy náy với đối phương, đặt bạc lên bàn: "Xin lỗi nha, phá nát phòng của ngươi rồi, nếu số tiền này không đủ, ngươi cứ ghi sổ cho vị Ngu đại nhân kia."༻❁༺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com