TruyenHHH.com

Dm Tam Tu Chang Sach Tri Tong Tra

༻❁༺

Phấn son trong tay trở nên nóng hổi, Yến Vân Hà xấu hổ cười gượng: "Nếu ta nói ta cầm nhầm, ngươi tin không?"

Gió đêm thổi tới, tay áo Yến Vân Hà tung bay, một mùi hương ngọt ngào mang theo hơi rượu thoang thoảng đến bên chóp mũi Ngu Khâm.

"Vừa từ ngoài trở về?" Ngu Khâm dùng giọng điệu bình bình như nói chuyện thường ngày để hỏi.

Do Yến Vân Hà không mặc học sĩ phục, hiển nhiên y không cho rằng Ngu Khâm không nhận ra.

Lúc này đây Ngu Khâm cố ý hỏi như vậy, rõ ràng là đang cảnh cáo Yến Vân Hà.

Nếu không muốn bị phạt, đừng quấy rầy ta.

Rận nhiều quá sẽ không ngứa, nợ nhiều quá thì không lo, Yến Vân Hà từ lâu đã quen với việc chịu phạt rồi.

Y ngược lại còn tiến lên mấy bước: "Mặc dù là phấn son, nhưng ngươi cũng có thể nhận lấy, biết đâu có nữ đồng môn nào đó ngưỡng mộ ngươi, ngươi cứ việc tặng nó cho nàng."

Thư viện Đông Lâm cũng có nữ học tử, chẳng qua không ở cùng chỗ với bọn họ.

Ngu Khâm nhìn dáng vẻ mặt dày của y, cười khẩy nói: "Quán rượu bình thường không có mùi này, ngươi đã chạy đến xóm cô đầu sao?"

Yến Vân Hà nhướng mày đáp: "Sao ngươi biết mùi của nơi đó?"

Vẻ mặt Ngu Khâm thoáng cứng đờ khi bị chiếu tướng ngược, Yến Vân Hà nhân cơ hội vươn tay lấy hộp đựng thức ăn trong tay Ngu Khâm.

Ngu Khâm dựa vào bản năng giơ tay lên, hai người tranh tới tranh lui, bên trong hộp đựng thức ăn truyền ra tiếng sứ va chạm.

Không bao lâu thì nước thấm ra ngoài chiếc hộp bằng tre, thức ăn bên trong đều bị lật úp.

Ngu Khâm mím môi, hiếm khi thể hiện rõ nét khó chịu trên khuôn mặt.

Yến Vân Hà một bên cảm thấy mới mẻ với biểu cảm này của Ngu Khâm, một bên giành lấy hộp thức ăn trong tay đối phương, y muốn xem thử rốt cuộc Ngu Khâm định ăn sơn hào hải vị gì mà cứ che che giấu giấu không cho ai thấy như thế.

Nắp hộp mở ra, bên trong chỉ có một cái cái bát lật úp.

Có điều nhìn kỹ lại, trong lòng Yến Vân Hà đánh tiếng thôi xong, nguyên nhân bởi vì đó chính là bát mì trường thọ.

Y siết hộp thức ăn, cứng đờ ngẩng đầu nhìn Ngu Khâm: "Hôm nay là sinh nhật của ngươi sao?"

Vốn định cùng Ngu Khâm hòa hoãn mối quan hệ, giờ thì hay rồi, không những quan hệ không dịu đi, lần này còn tiếp tục đắc tội nặng nề với hắn.

Ngu Khâm nghiêng người định lách qua Yến Vân Hà, tuy nhiên lại bị đối phương bắt lấy cổ tay, hắn dùng sức hất đi: "Buông ra."

Tất nhiên Yến Vân Hà nghe ra giọng điệu đối phương đang kìm nén đến mức tận cùng, che giấu cơn tức giận sắp bùng nổ.

Y dịu giọng lại, gần như là dỗ dành, nói: "Tại ta khốn kiếp, nhưng sinh nhật không ăn mừng thì thôi, lẽ nào ngay cả bái mì trường thọ cũng không ăn à?"

Lần thứ hai Ngu Khâm cảm thấy Yến Vân Hà mặt dày, y nói cứ như y không hề làm đổ bát mì của hắn vậy.

Yến Vân Hà liếc nhìn những thứ trong hộp thức ăn: "Mì này trông không ngon lắm, chẳng có tí béo bở gì, đi, Yến công tử ta làm cho ngươi một bát."

Nói xong, mặc kệ Ngu Khâm giãy giụa, y vẫn mạnh mẽ kéo hắn vào sau bếp.

Hồi còn ở hầu phủ, chi phí dành cho việc ăn mặc của y đều là tốt nhất, sau khi đến thư viện Đông Lâm, đương nhiên y không quen ăn cơm tập thể, vậy nên y thường đút lót chút đỉnh cho những bữa ăn ngon.

Các quản sự sau bếp đều biết y, thấy y tới, ai ai cũng hớn hở nhận bạc y đưa: "Hôm nay vẫn còn rất nhiều nguyên liệu, Yến công tử cứ dùng thoải mái nhé."

Thấy thái độ của quản sự đối với yến Vân Hà khác xa mình, đuôi mày Ngu Khâm khẽ nhướng lên.

Yến Vân Hà kéo Ngu Khâm vào, sợ đối phương đổi ý nên đóng cả cửa lại: "Ta tiêu tiền rồi, nếu ngươi bỏ đi giữa chừng thì không kịp ăn mì trường thọ đâu."

Ngu Khâm đã bình tĩnh lại, hắn khoanh tay đứng qua một bên như không liên quan gì đến mình, cả bếp sau chỉ còn hai người bọn họ.

Yến Vân Hà vén tay áo lên, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, động tác thái rau lưu loát, nhóm lửa một lần là thành công. Lại đợi đến khi nước hầm xương sẵn sàng, y mới bắt đầu nhào bột.

Ngu Khâm từ từ bỏ tay xuống, có hơi ngạc nhiên nhìn Yến Vân Hà: "Sao ngươi có thể..."

Yến Vân Hà cúi đầu nhào bột: "Sao ta có thể làm được việc này hả?"

Ngu Khâm im lặng, Yến Vân Hà cười nói: "Cha ta dạy đấy, trước khi mẹ ta lấy chồng đều ở nhà ăn mì trường thọ, gả cho cha ta rồi thì nhớ nhà mà lại không thể về."

"Cha ta đã tự học món mì này từ bà ngoại của ta, về sau dạy lại cho ta." Yến Vân Hà đặt mì qua một bên, "Nói là sau này lúc ông ấy không có ở nhà, ta sẽ nấu cho mẹ."

Nói xong, Yến Vân Hà lại mỉm cười: "Cha ta còn nói tương lai ta có thể dùng chiêu này để..." Câu tiếp theo bỗng nghẹn trong miệng, y vội ngước mắt lên nhìn Ngu Khâm.

Tất nhiên Ngu Khâm không để lỡ ánh mắt của y: "Làm gì?"

Yến Vân Hà lắc đầu nói không có gì.

Y thở phào một hơi, suýt nữa gặp đại nạn rồi, nguyên văn của cha y là tương lai y có thể dùng chiêu này để dỗ vợ.

Nếu y thật sự thốt ra khỏi miệng, không biết chừng Ngu Khâm sẽ cầm dao phay chém y mất.

Để làm dịu bầu không khí, Yến Vân Hà cố moi móc ruột gan tìm lời trò chuyện.

Thái độ của Ngu Khâm vẫn lạnh nhạt, thế nhưng hắn đã không còn tức giận như khi nãy nữa.

Suy cho cùng, một công tử của Hầu phủ như Yến Vân Hà đây đã đích thân vào bếp làm món mì trường thọ, dù có là Ngu Khâm thì hắn cũng sẽ không lấy tay đánh khuôn mặt tươi cười.

Yến Vân Hà không ưng bát mì vừa rồi hoàn toàn hợp lý, mì trường thọ y nấu là dùng nước hầm xương, ngoài trứng ra còn có nấm, tôm bóc vỏ, kèm theo chân giò hun khói thái hạt lựu.

Yến Vân Hà không quan tâm áo quần gọn gàng đắt giá của mình đã bẩn ra sao, y bưng bát mì đặt lên bàn bên cạnh, còn lấy khăn trong ngực áo mình lau băng ghế.

"Ngu công tử, xin mời." Y xoay người nói.

Ngu Khâm bước đến, hơi bán tín bán nghi với mùi vị của bát mì này, tự hỏi liệu Yến Vân Hà có lại giở trò trêu chọc mình hay không.

Thấy nét mặt nghi ngờ của Ngu Khâm, Yến Vân Hà uất ức nói: "Ngu Khâm, ta vất vả nấu mì như vậy, dù thế nào ngươi cũng phải ăn một miếng chứ."

Ngu Khâm ngồi xuống, lại nhìn Yến Vân Hà một lần nữa, từ khi mới bắt đầu, hắn đã luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Yến Vân Hà.

Yến Vân Hà sờ cằm, lẽ nào cha mình nói đúng? Đàn ông biết xuống bếp thật sự rất quyến rũ?

Tuy nhiên, Yến Vân Hà luôn cảm thấy ánh mắt Ngu Khâm có dẫn theo ý cười, ý cười này chỉ đơn thuần là trông y buồn cười, không phải biểu cảm ôn hòa vì y xuống bếp nấu ăn.

Mà rất nhanh Ngu Khâm cũng thu hồi ánh mắt, gắp mì vào miệng, chưa kịp cắn Yến Vân Hà đã vội ngăn: "Đừng có cắn đứt, ngươi phải ăn một hơi hết luôn!"

Ánh mắt y sáng quắc, giọng điệu cực kỳ nghiêm nghị.

Ngu Khâm hít một hơi thật sâu, nhẫn nại hút mì.

Yến Vân Hà làm sợi mì rất dài, không bao lâu miệng Ngu Khâm đã đầy ắp, hai bên má phồng lên, ấn đường cũng vì vậy mà khó chịu nhăn lại.

Dáng vẻ này của Ngu Khâm, Yến Ngu Hà tin cả cái thư viện Đông Lâm chỉ có một mình y được trông thấy.

Cũng... cũng dễ thương.

Trong khi Ngu Khâm đang cố gắng ăn mì trong miệng, Yến Vân Hà đứng dậy định rửa tay, kết quả ở trước vại nước, y đã thấy rõ bộ dạng hiện tại của mình.

Mặt y chỗ đen chỗ trắng, nào than nào bột mì, lộn xộn, không ra hình thù gì cả.

Chẳng trách vừa rồi Ngu Khâm nhìn y kỳ lạ như vậy, quả nhiên là cười nhạo y!

Nghĩ đến việc mình vất vả nấu mì, dù là để tạ lỗi, nhưng Ngu Khâm lại không thèm nhắc việc mặt mình bị bẩn, đúng là quá đáng.

Yến Vân Hà chớp mắt, không thèm để ý đến khuôn mặt mình, xoay người đi tới bên cạnh Ngu Khâm.

Ngu Khâm khó khăn lắm mới nuốt hết mì trong miệng bỗng cảm thấy đuôi mắt mình như bị bỏng, là ngón tay Yến Vân Hà đã lướt qua.

Yến Vân Hà lắc lắc ngón trỏ dính đầy son đỏ, mỉm cười đắc ý: "Ai bảo ngươi không nhắc ta."

Chẳng mấy chốc, y không cười được nữa.

Vừa rồi còn nghĩ Thẩm cô nương ở Vạn Hoa lâu có nét giống Ngu Khâm, bây giờ nhìn lại thấy không giống chút nào.

Ngu Khâm với vết đỏ ở đuôi mắt, thậm chí còn làm người ta váng đầu hoa mắt hơn so với tưởng tượng.

Son kia nhuộm sương tuyết núi cao trở nên yêu kiều lộng lẫy, như rơi xuống phàm trần.

Trái tim trong lồng ngực Yến Vân Hà đập dữ dội, y lùi về sau một bước, gần như dùng hết sức lực để rời mắt khỏi người Ngu Khâm.

Y bước thật nhanh, đi tới bên vại nước, chúi đầu vào đó.

༻❁༺

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com