Dm Tam Tu Chang Sach Tri Tong Tra
༻❁༺
Trở về từ cứ địa bang Thanh Y, đoàn người Ngu Khâm được Tri huyện Vân Châu Ngụy Tri Lý mời đến quý phủ của lão.Bách Lý Hưng dẫn đại phu tới trước cửa phòng Ngu Khâm, sau khi trở về, Ngu Khâm luôn đóng cửa nhốt mình ở trong phòng.Nhớ tới mùi máu tanh nồng nặc trên người đối phương sáng nay, Bách Lý Hưng cho rằng nên để Chỉ huy sứ đại nhân gặp đại phu càng sớm càng tốt.Có điều, gõ cửa hồi lâu, Ngu Khâm vẫn không trả lời lại.Bách Lý Hưng lo lắng cho thương tích của Ngu Khâm, bèn mạo phạm đẩy cửa bước vào, tuy nhiên trong phòng không một bóng người, trên bàn có băng gạc và kim sang dược đã dùng qua.Bộ phi ngư phục rách nhiều chỗ bị hắn tùy tiện ném dưới đất, nhăn nhúm cuộn thành một cục, khi nhận ra đó là lễ vật do thái hậu ban tặng, gã lập tức ý thức được hành vi này là quá bất kính.Bách Lý Hưng nhanh chóng lui về sau chặn đại phu lại, đóng sầm cửa, quay đầu miễn cưỡng cười nói với đại phu: - Chỉ huy sứ đại nhân không có ở trong phòng, chắc phải phiền ngài đến phủ sau.Đại phu rời đi, hiện tại tâm trạng của Bách Lý Hưng đang rất phức tạp, gã tự hỏi không biết Ngu Khâm có thể bỏ đi đâu.Nếu như hắn trực tiếp đi ra cửa, người hầu trong phủ nhất định sẽ biết, xem ra Ngu Khâm đã bí mật ra ngoài rồi.Những đồng liêu khác của Cẩm y vệ về kinh trước, Bách Lý Hưng vốn là một trong những phụ tá phụ trách trừ phiến loạn nên phải ở lại.Trước đó, gã nghe theo mệnh lệnh của Ngu Khâm chia binh thành hai đường rồi chờ ở Khai Bình cùng những đồng liêu khác.Về phần tại sao Ngu Khâm tách khỏi bọn họ, đơn độc đi cùng Yến Vân Hà từ kinh thành đến Vân Châu ước chừng đều nằm trong kế hoạch.Bách Lý Hưng đứng bên ngoài, đại khái cũng đoán được thủ đoạn của Ngu Khâm.Muốn giết người phải đánh vào tim trước. Yến đại nhân bị đẩy xuống vách đá mà không hề phản kháng, ắt hẳn y đã tin tưởng Ngu Khâm rất nhiều.Một người xuất thân là tiểu công tử của Hầu phủ, dù cho có kinh nghiệm từ chiến trường cũng không thể thắng được một người may mắn sống sót ở kinh thành, từ từ bò lên vị trí cao như Ngu Khâm.Suy cho cùng, Yến Vân Hà vẫn còn ngây thơ quá.Yến Vân Hà – người không biết bản thân đã trở thành công tử ca không rành thế sự trong mắt Bách Lý Hưng – lúc này đây đang nắm chặt dây leo mà Trần Thanh thả, cố gắng trèo lên vách đá.Trần Thanh cực kỳ thấp thỏm, tất cả anh em trong trại đều bị Ngu Khâm bắt đi, gã cảm thấy lời cam đoan Yến Vân Hà nói với mình hôm qua đã không còn giá trị.Nhưng hiện tại gã phải đặt hết hi vọng lên người Yến Vân Hà, vây nên cũng chỉ còn một con đường duy nhất.Yến Vân Hà nhìn vẻ mặt của gã, lập tức đoán được tình huống bây giờ của bang Thanh Y.Y vỗ vai đối phương: - Đừng làm vẻ mặt đau khổ nữa, chỉ cần nghe theo những gì ta nói ngày hôm qua, anh em của ngươi không phản kháng lại quan binh thì sẽ không sao cả.Sáng nay Trần Thanh trốn trên núi quan sát toàn bộ quá trình bắt giữ, trái tim gã như bị dao cắt, thậm chí còn muốn chạy vào cùng anh em để mình không trở thành kẻ tham sống sợ chết.Yến Vân Hà tiếp tục trấn an: - Không phải đã nói rồi sao, chỉ cần điều tra rõ vụ buôn lậu này, ta sẽ thỉnh cầu bệ hạ chiêu hàng[1] bang Thanh Y, đến lúc đó các ngươi muốn vào doanh ta đều có thể sắp xếp. Không muốn làm lính, ta cũng có thể phái người đưa các ngươi trở về Vân Châu."[1] Chiêu hàng: kêu gọi, thuyết phục quân đối phương ra đầu hàng để chấm dứt loạn lạc.Trần Thanh cho rằng những gì y nói nghe có vẻ êm tai, thế nhưng có thực hiện được không lại là chuyện khác.- Bây giờ bọn họ vào đại lao cả rồi, lỡ như có người âm thầm ra tay với bọn họ thì sao đây?!Yến Vân Hà vốn không muốn nhiều lời, song xét đến việc Trần Thanh cứ mãi lo lắng, sợ gã sẽ manh động nên y đành nói ra sắp xếp của mình.- Ta đã gửi thư cho Văn Phong, hắn là Chỉ huy thiêm sự Khai Bình, hắn sẽ trông chừng mấy anh em của ngươi thật tốt, sẽ không để ai vô duyên vô cớ làm hại bọn họ. Vân Châu gần Khai Bình, Trần Thanh cũng từng nghe qua tên tuổi của Văn Phong.Người này có danh tiếng rất tốt trong dân gian, là người trượng nghĩa, không ít lần đứng ra bênh vực bách tính, đắc tội với quan trên, ảnh hưởng tới việc thăng chức, thế nên dù với công trạng và danh vọng xuất sắc, hắn vẫn chỉ giữ chức Chỉ huy thiêm sự.Trần Thanh thở dài một hơi, Yến Vân Hà kéo dây leo lên, sau khi liên tục xác nhận không còn dấu vết nào mới hỏi: - Đã dắt ngựa của ta tới rồi đúng không, đi nhanh lên kẻo có người đếNghe vậy, Trần Thanh lập tức cảnh giác.- Không lẽ bọn họ sẽ quay lại xác nhận xem ngươi đã chết hay chưa?!Yến Vân Hà có chút đau đầu, người đàn ông này quá thẳng thắn, cái gì mà chết hay chưa, thật là xui xẻo, đổi thành còn sống hay không không phải tốt hơn à?Y nắm dây cương.- Ai biết được, tâm tư anh bạn Ngu Khâm kia quá kín đáo, nói không chừng sẽ quay lại kiểm tra thật đấy.Dứt câu, y bảo Trần Thanh chỉ đường, từ hắc đảo loạn sơn men theo con đường nhỏ ít người biết mà đi xuống núi.Chẳng qua là một trước một sau, chưa đầy một chén trà, bên vách đá lại có thêm một người nữa.Ngu Khâm mặc áo lông, cưỡi ngựa đi tới bên bờ vực.Y che miệng, ho nhẹ mấy tiếng, cẩn thận nhìn xung quanh.Nhìn hồi lâu cũng không thấy dấu vết mình muốn tìm, ánh mắt hắn hơi tối sầm lại.Vừa định vận công đi xuống kiểm tra, lồng ngực hắn đột nhiên truyền đến cảm giác đình chỉ mãnh liệt, kết cục của việc cưỡng ép thúc giục nội lực chính là một ngụm máu tươi văng lên tảng đá.Vẻ mặt Ngu Khâm không mấy thay đổi, hắn chỉ dùng khăn lau khóe môi, thế nhưng khi nhìn thấy vết máu dính trên vạt áo, hắn lại hơi nhíu mày.Bỗng, từ hướng vạt áo, Ngu Khâm phát hiện ra vệt nước màu xanh lục dính trên tảng đá cách đó không xa.Hắn lấy tay sờ thử, còn ướt, chưa khô hẳn, là vết tích do nhánh cây để lại.Ngu Khâm lại ho một trận, chờ hơi thở ổn định, hắn gấp khăn tay lại, đổi sang mặt sạch, lau đi vệt nước xanh lục kia.Bách Lý Hưng cưỡi ngựa tới chân núi, trông thấy Ngu Khâm đứng ở sườn núi từ phía xa.Quả nhiên người này thật sự chạy đến đây, có lẽ sau khi bác bỏ đề nghị tìm kiếm thi thể của gã thì bây giờ Ngu Khâm đã có chút hối hận, muốn quay lại xác nhận xem Yến Vân Hà còn sống hay đã chết.Mà khi khoảng cách gần hơn một chút, Bách Lý Hưng mới nhìn rõ áo lông trên người Ngu Khâm, một chiếc áo lông màu xám với rất nhiều lông thừa, nhìn kiểu gì cũng thấy hạ đẳng, không hợp với hắn.- Đại nhân. - Bách Lý Hưng gọi một tiếng, vừa định nói thêm thì thấy Ngu Khâm dùng ánh mắt lạnh băng nhìn mình.Rõ ràng, Ngu Khâm rất không hài lòng với việc Bách Lý Hưng xuất hiện ở đây và theo dõi hành động của hắn.Bách Lý Hưng vội giải thích: - Ta mời đại phu đến phủ trị thương cho đại nhân mà đại nhân không ở trong phòng, đoán có thể ngài sẽ quay lại hắc đảo loạn sơn nên ta mới chạy tới đây xem thử.Ngu Khâm cưỡi ngựa lướt qua mặt Bách Lý Hưng, gã lấy hết can đảm hỏi: - Đại nhân, có phát hiện được gì không?Móng ngựa đạp lên đá, tiếng chuông kêu lanh lảnh.Giọng nói lạnh lùng của Ngu Khâm truyền tới tai Bách Lý Hưng, hắn nói: - Không phát hiện gì cả.Bách Lý Hưng quay đầu nhìn vách núi, cuối cùng vẫn đành phóng ngựa đuổi theo Ngu Khâm.Cách đó không xa, Yến Vân Hà và Trần Thanh ẩn náu trong rừng cây trên một sườn đồi.Đến tận khi hai người dưới chân núi rời đi, Trần Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, có chút bội phục nói với Yến Vân Hà: - Ngươi đoán chuẩn thật, vị đại nhân kia quả nhiên quay lại xác nhận. - Gã tặc lưỡi - Người thì đẹp mà lòng dạ tàn nhẫn quá, lúc trước ở Duyên Lai triền miên như vậy, còn làm sập cả giường, thế mà bây giờ...Trần Thanh còn chưa nói hết câu đã đụng độ ánh mắt sắc như dao của Yến Vân Hà, gã chỉ đành ngậm ngùi nuốt nửa lời còn lại.Yến Vân Hà nhìn bóng lưng của Ngu Khâm, khóe môi hơi cong lên, trong mắt không hề mang ý cười. - Chứ gì nữa, lật mặt tàn nhẫn không ai bằng.Trần Thanh bồi thêm: - Thật ra cũng không đẹp lắm đâu, đàn ông đàn ang gì toàn yêu khí...- Câm miệng. - Yến Vân Hà cộc cằn ngắt lời Trần Thanh, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt tái mét của gã - Lo thân mình đi.Trần Thanh: - ...
༻❁༺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com