Dm Tam Tu Chang Sach Tri Tong Tra
༻❁༺
Hắc đảo loạn sơn địa thế phức tạp, sáng sớm mây mù bao phủ, dày đặc nhất là ở rìa vách đá, gần như ập lên đến vạt áo người.Chỉ huy đồng tri Cẩm y vệ Bách Lý Hưng đi tới bên cạnh Ngu Khâm, gã là người ưu tú trong Cẩm y vệ, thân thủ cực tốt.Có mười bốn Cẩm y vệ có mặt ở đây, người thiên độc dược, người giỏi ám khí, một số người am hiểu trận pháp thắt cổ.Bọn họ thầm cho rằng Ngu Khâm quá khinh địch nên mới một thân một mình đến gặp Yến Vân Hà.Cũng có vài người hoài nghi, Ngu Khâm hành động như vậy liệu có phải muốn buông tha vị Đề đốc đại nhân này không.Hiện tại mọi người đều tận mắt chứng kiến Ngu Khâm đẩy Yến Vân Hà xuống vách đá, mặc dù họ không thể thấy Ngu Khâm đã dùng phương pháp gì khiến vị tướng trẻ tuổi từng trải qua trăm trận chiến lại bị hại một cách không phòng bị thế này.Song, Yến Vân Hà rơi xuống vực là sự thật, mục đích chuyến đi của bọn họ đã hoàn thành.Bách Lý Hưng chắp tay, cúi đầu hành lễ: - Chỉ huy sứ đại nhân, có cần tìm dưới vách đá không?Sống thấy người, chết thấy xác, vậy mới không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.Ngu Khâm lạnh lùng liếc nhìn gã, ánh mắt làm cho Bách Lý Hưng rùng mình, lập tức cúi đầu thật sâu.- Đừng lãng phí thời gian. - Sau khi bỏ lại câu này, Ngu Khâm xoay người rời khỏi vách đá.Khắp người hắn nhuốm đầy máu, sát khí vây quanh khiến cho tất cả Cẩm y vệ có mặt đều phải tránh ra nhường đường cho hắn.Ban đầu, việc Ngu Khâm quản lý Cẩm y vệ đã làm rất nhiều người không phục.Tuy nhiên dưới sự trấn áp bạo lực của Ngu Khâm, cộng thêm những kẻ không phục đều bị xử tử, về sau cũng chẳng có ai dám buôn chuyện nữa.Bởi thế nên hiện tại vừa nhìn thấy dáng vẻ Diêm Vương còn đáng sợ hơn so với bình thường, đám người Cẩm y vệ không ai dám đặt nghi vấn gì về quyết định của hắn cả.Ngu Khâm đi tới vị trí mình buộc dây cương, lúc tháo dây cương ra, con ngựa lắc đầu, chuông trên cổ nó kêu vang.Chuông là do Yến Vân Hà mua, lúc mua y còn cười nói: - Chuông mà ngựa chiến của tướng quân sử dụng được mệnh danh là tiếng chuông chiến thắng, ta không thể đưa chiếc chuông ta đã dùng được nên mua cho ngươi chiếc chuông có tác dụng tương tự này.Dứt câu, y tự đeo chuông lên ngựa của Ngu Khâm, lại sờ cái bờm màu trắng, ghé vào tai ngựa thì thầm: - Ngựa con, ngươi xem chủ nhân của ngươi kìa, ta cho hắn món đồ mang ngụ ý tốt như vậy mà hắn cũng chẳng thèm cười với ta một cái.Có lẽ Yến Vân Hà không thể ngờ rằng, nụ cười mà Ngu Khâm dành cho mình lại ở trong hoàn cảnh như vậy.Bách Lý Hưng đã leo lên lưng ngựa, thấy Ngu Khâm ngây người cầm chiếc chuông, nhịn không được mà lên tiếng hỏi: - Đại nhân, có chuyện gì sao?Ngu Khâm buông tay, chiếc chuông đồng nhuốm màu đỏ tươi, hắn không để ý đến Bách Lý Hưng, nhanh chóng lên ngựa, kéo nhẹ dây cương, phi nước đại.Lúc này, có đồng liêu đánh ngựa đi tới bên cạnh Bách Lý Hưng.- Ngươi nói chuyện với hắn làm gì, bình thường ngươi có thấy Ngu Diêm Vương nói chuyện với ai không?Đừng nói là để ý tới, ngay cả nhìn mặt bọn họ Ngu Khâm cũng không thèm nhìn.Bách Lý Hưng thờ ơ cười nói: - Đừng nói mấy lời ong tiếng ve nữa, đuổi theo nhanh lên.Đám lính được điều tới từ Khai Bình tiến vào hắc đảo loạn sơn với tốc độ cực nhanh.Nhưng bất ngờ thay, sau khi bao vây sơn trại của bang Thanh Y, không có bất kỳ kháng cự nào diễn ra cả.Những người trong sơn trại ngoại trừ quần áo hơi rách nát một chút thì nhìn chung đều giống như bách tính bình thường.Thấy quan binh tràn vào, tất cả đều sợ hãi túm tụm lại với nhau.Trái lại, đám binh sĩ ập vào trại ai nấy cũng cao to vạm vỡ, trông còn giống thổ phỉ hơn nhiều.Mà thổ phỉ chân chính lại ngồi chồm hổm run cầm cập ở đây, đừng nói là phản kháng, ngay cả một ít vũ khí cũng không có.Nếu không phải đã xác nhận nơi này là cứ địa của bang Thanh Y, Bách Lý Hưng còn tưởng mình vào nhầm viện cứu tế nào đó, và những người này đều là dân chạy nạn.Bách Lý Hưng nhìn tình huống trước mắt, biết có gì đó không ổn. Thái hậu phân phó bọn họ tiêu diệt thổ phỉ, trọng điểm chính là tiêu diệt.Nếu bang Thanh Y chống trả quyết liệt, ít ra bọn họ còn có cớ mà giết sạch.Đằng này, tàn sát một đám người tay trói gà không chặt thì khác gì giết hại bách tính đâu.Chỉ huy thiêm sự Khai Bình tên Văn Phong, hắn là phụ tá phụ trách phối hợp cùng Ngu Khâm diệt trừ phiến loạn lần này, khoảnh khắc nhìn thấy tình cảnh hiện tại của bang Thanh Y, hắn cũng nhất thời biến sắc.Còn nhớ thảm án thôn Trần Châu năm đó, chuyện mượn danh thổ phỉ giết hại dân thường gây ra quá nhiều rắc rối, làm cho Văn Phong không khỏi nghĩ nhiều.Hắn vội tiến lên nói với Ngu Khâm: - Đại nhân, ty chức cho rằng tốt nhất nên tống những người này vào ngục trước, sau đó thẩm vấn Tri huyện Vân Châu, không nên tự mình dùng hình.Cách chức là chuyện thường, nhưng nếu thật sự giết nhầm người, hắn không biết có giữ được đầu của mình hay không nữa. Cho nên dù bất cứ giá nào, hắn cũng phải ngăn cản Ngu Khâm.Ngu Khâm không nhanh không chậm nói: - Nếu như ta nhất định phải giết thì sao?Văn Phong thầm nghĩ vị Chỉ huy sứ này đúng là khát máu như những gì đồn đại, tuy nhiên đứng trước ánh mắt cực kỳ áp lực của Ngu Khâm, hắn vẫn một mực bất động.Bách Lý Hưng thấy Ngu Khâm và Văn Phong bắt đầu mâu thuẫn, sợ Ngu Khâm chém người tại chỗ nên vội vàng xông lên bắt lấy cánh tay Ngu Khâm. - Đại nhân, đừng kích động!Cho dù là mệnh lệnh của thái hậu thì cũng là mong bọn họ có thể hành sự khiêm nhường.Với tình hình hiện tại, bọn họ không thể nào giải quyết hết đám người bang Thanh Y ngay tại đây.Ngu Khâm dùng sức rút cánh tay của mình ra, Bách Lý Hưng chợt cảm thấy phiền muộn, gã đã quên mất rằng Ngu Khâm rất ghét bị người khác chạm vào.- Giải tất cả về! - Ngu Khâm trầm giọng ra lệnh.Đợi Ngu Khâm rời đi, đồng liêu đến bên cạnh Bách Lý Hưng, khẽ nói: - Lần này Đô chỉ huy sứ đại nhân của chúng ta gặp vận rủi lớn rồi.Bách Lý Hưng lại không nghĩ vậy.- Chỉ cần người của bang Thanh Y bị giam vào ngục, muốn lấy lời khai thế nào không phải do chúng ta định đoạt sao, lần này Ngu đại nhân lập công lớn, thái hậu vui vẻ còn không kịp, sao lại trách phạt chứ.Bọn họ đều biết Ngu Khâm lập được công trạng gì, trừ khử Yến Vân Hà, chặt đứt cánh tay đắc lực của hoàng đế Thành Cảnh, chuyện này còn làm thái hậu vui hơn cả việc giết mười bang Thanh Y.Bên này Ngu Khâm thuận buồm xuôi gió, bên kia Yến Vân Hà lại không may mắn gì.Y dựa vào vách đá, máu ướt đẫm cánh tay, vết thương này là do lúc y dùng nhuyễn kiếm đâm vào vách đá để giảm tốc độ rơi xuống thì bị cành khô cắt trúng.Vách núi trông thì rất sâu, nhưng thật ra ở lưng chừng núi có một bãi đá trồi ra, cộng thêm trên đường có rất nhiều cây cối, thế nên Yến Vân Hà mới thành công rơi xuống bãi đá.Có điều vị trí của bãi đá không cao như những gì Trần Thanh đã nói với y, chưa kể nó còn ẩn khá sâu.Những người không có công lực rơi xuống đây cũng sẽ chết, mặc dù không bao gồm Yến Vân Hà.Cánh tay rất đau, nhưng nơi đau nhất bây giờ, hình như không phải ở cánh tay nữa.Yến Vân Hà xé áo bào, thô bạo buộc vào chỗ vết thương để cầm máu, cố gắng phân tán sự chú ý bằng nỗi đau thể xác.Tuy nhiên, ngày trước khi bị thương nặng ở chiến trường, phải nằm trên giường không thể động đậy, y luôn giết thời gian bằng cách hồi tưởng về quá khứ.Điều này đã tạo thành thói quen, y không thể không nhớ về người mà y không nên nhớ đến.Yến Vân Hà nhìn vết mẻ xuất hiện trên nhuyễn kiếm, cười khổ nói: - Ngươi đang làm gì vậy, lúc nào rồi còn nhớ tới hắn, Yến Vân Hà... Ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi.Ai bảo Ngu Khâm đẩy y xuống vực lại còn cười cơ chứ, đẹp chết đi được.Chờ đến khi Ngu Khâm phát hiện ra y chưa chết, biểu cảm của hắn nhất định sẽ rất thú vị.Chỉ là nghĩ tới phản ứng có thể xảy ra trên mặt Ngu Khâm thôi mà Yến đại nhân thậm chí không còn cảm thấy vết thương đau đớn nữa.Y lấy trong ngực áo ra món đồ có được từ Trần Thanh, thở nhẹ một hơi.Rơi xuống vách núi vốn là một trong những kế hoạch của y.Y cần thời gian, cũng cần thoát khỏi sự giám sát của Cẩm y vệ để hoàn thành công việc.Ngay cả việc Ngu Khâm giết y, tất cả đều nằm trong tính toán.Thứ duy nhất nằm ngoài dự tính, chính là nụ hôn kia.Yến Vân Hà ngẩng đầu nhìn mây mù dần tan đi, nhìn nơi mà y rơi xuống.Y giơ tay chạm vào môi dưới, bên trên vẫn còn cảm nhận được mùi máu tanh.- Ngu Hàn Sơ, nếu lòng ngươi vững như bàn thạch, hà tất phải làm điều dư thừa?༻❁༺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com