TruyenHHH.com

[ĐM/Song tính/On-going] Vai lót đường độc ác không muốn sống nữa - Quan Mộc

Chương 4: "Giết ta đi".

sleepyryal

Edit: Ryal

Dung Ngọc kiếp trước là một cậu trai hoàn toàn bình thường, thứ này chỉ nguyên chủ mới có – hơn nữa cậu chỉ vừa tìm thấy thông tin về nó ở sâu trong kí ức khi nghe Mặc Thư nhắc đến chữ "xoa bóp", có lẽ nguyên chủ cũng không muốn nhớ tới chuyện này mà luôn cố tình quên đi.

Nguyên chủ là một người song tính, một khái niệm mới lần đầu xuất hiện ở triều Đại Chu, nhưng dù có tiền lệ thì cũng bị coi là quái vật rồi bóp chết từ lúc mới chào đời.

Vì quá yêu con, Dương thị đã giết những bà vú và nữ hầu phụ trách đỡ đẻ để giữ bí mật. Dung Tu Vĩnh không thích Dương thị nên cũng chẳng lấy làm thương yêu đứa con này, rất ít khi tới thăm, dĩ nhiên cũng không phát hiện ra bí mật rằng Dung Ngọc là người song tính.

Đến nay mới chỉ có bà vú của Dung Ngọc và Mặc Thư đã theo hầu từ nhỏ là biết chuyện.

Hai người này rất trung thành, là tâm phúc của Dung Ngọc, bảo vệ bí mật này vô cùng kĩ lưỡng.

Chuyện "xoa bóp" mà Mặc Thư nhắc tới ban nãy cũng chẳng phải xoa bóp thông thường.

Mà là dùng tay an ủi nơi riêng tư của Dung Ngọc.

Đây là chuyện thường ở các gia đình giàu có, khi những công tử thiếu gia đủ mười bốn mười lăm tuổi, cái tuổi đã bắt đầu hiểu nhân thế, cha mẹ sẽ sắp xếp thị nữ động phòng để dạy họ chuyện gối chăn. Một số ít người thích nam được coi là có sở thích đặc biệt, khi ấy chân sai vặt bên người hoặc thư đồng thiếp thân sẽ phụ trách giải tỏa nhu cầu cho chủ.

Dung Ngọc là trường hợp đặc biệt, là người song tính, không thể để thị nữ hầu hạ nên chỉ Mặc Thư biết bí mật này có thể đảm nhận trọng trách.

Từ khi Dương thị còn sống – lúc Dung Ngọc chỉ mới mười một mười hai tuổi, chưa biết chuyện gì, bà đã ân cần bảo ban Mặc Thư rằng suốt đời không được cưới vợ sinh con mà chỉ theo hầu thiếu gia.

Mai sau nếu Dung Ngọc có lấy vợ thì nó vẫn sẽ theo hầu, phụ trách việc giải tỏa dục vọng ở một phương diện khác cho chủ nhân.

Mặc Thư từ bé đã lớn lên cùng Dung Ngọc, tình cảm thắm thiết. Huống hồ giấy bán thân của cha mẹ nó đều nằm trong tay Dương thị, mẹ nó đã đồng ý chuyện này từ lâu rồi, thậm chí còn sinh thêm cho nó một đứa em trai để kéo dài hương hỏa.

Dĩ nhiên nó cũng đồng ý.

Từ năm ngoái khi Dung Ngọc lần đầu mộng tinh, Mặc Thư bắt đầu đảm nhận việc giải tỏa dục vọng giúp ca nhi nhà mình. Chỉ là Dung Ngọc yếu ớt nên nhu cầu cũng không cao, mỗi tháng khoảng độ một hai lần, nó dùng tay hoặc miệng là xong cả.

Còn về âm hộ phía dưới thì Dung Ngọc ghét tới mức chẳng bao giờ chạm đến. Nhưng bộ phận ấy đã trưởng thành, vừa mẫn cảm vừa dâm đãng, mỗi lần bị nước nóng chảy qua hay bị cọ xát trong lúc tắm rửa là dục vọng lại cuộn trào mãnh liệt tới nỗi cậu khó mà chống đỡ được.

Mặc Thư thi thoảng sẽ dùng ngón tay an ủi nơi ấy để giúp chủ nhân. Nhưng nó chỉ dám làm đúng chức trách của một nô bộc là xoa bên ngoài, nếu đưa ngón tay vào khi chưa được cho phép thì chẳng khác nào mạo phạm chủ nhân, đương nhiên là không dám.

Dung Ngọc ngẫm lại phần kí ức đó, lại uống thêm một ngụm rượu mơ rồi thở dài.

Ngày trước cậu từng đọc dã sử, thực ra tư tưởng thời phong kiến còn cởi mở hơn thời hiện đại nhiều, nhất là giai cấp quý tộc với cuộc sống gần như có thể hình dung bằng hai từ "thối nát" và "hoang đường".

Người ở tầng lớp như nguyên chủ đã từng tuổi này rồi mà chỉ có Mặc Thư hầu hạ, dù do nguyên nhân cơ thể, thì cũng có thể coi là giữ mình trong sạch rồi.

Dung Ngọc day mi tâm, kiếp trước từ năm mười lăm tuổi cậu đã bị giam trong bệnh viện, mọi chuyện trai gái đều là kiến thức trên sách vở y học với những thuật ngữ lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm nào.

Dục vọng của cậu cũng ít đến đáng thương, sống tới hai mươi mốt tuổi mà chưa từng thủ dâm bao giờ mà toàn tự lên rồi tự xuống – hiển nhiên là một người lãnh cảm.

Chẳng ngờ khi xuyên không lại rơi trúng vào một cơ thể đặc biệt và nhạy cảm đến thế.

Dung Ngọc khẽ nhíu mày đợi dục vọng sâu trong cơ thể dần tắt, lại ngâm mình trong nước thêm nửa canh giờ. Mặc Thư không nhịn được mà chạy vào khuyên can: "Ca nhi, còn ngâm nữa thì nước nguội ngắt mất".

Dung Ngọc ừ một tiếng, để nó lau người rồi mặc quần áo tử tế giúp mình, đẩy y về phòng ngủ.

Lúc đi qua hành lang, Mặc Thư nhìn thoáng qua sắc trời: "Ngoài kia tuyết rơi rồi, ca nhi".

Tuyết bay khắp trời như lông ngỗng, phủ một tấm màn trắng toát lên mặt đất.

Dung Ngọc cụp mắt: "Truyền lệnh đi".

Mặc Thư gật đầu đáp dạ, sắp chạy ra ngoài thì lại nghe cậu nói: "Gọi Sở Đàn tới đây".

Nguyên chủ Dung Ngọc không được phụ thân thích, cũng chẳng đến nhà chính ăn cơm kể từ khi Dương thị qua đời để đỡ phải nhìn cha con nhà nọ quan tâm săn sóc lẫn nhau để thêm phiền lòng. Trong Bích Ảnh Tạ có một phòng bếp nhỏ chuyên phụ trách bữa ăn cho cậu.

Đám hạ nhân lũ lượt bưng vào những món ăn đủ loại bày khắp bàn, rồi lại nối đuôi nhau bước ra.

Cùng lúc đó, một thân xác dính đầy tuyết khắp người cũng được kéo vào trong, ngã xuống đất như bùn nhão, chẳng rõ sống chết.

Dung Ngọc cúi đầu ăn những món Mặc Thư gắp vào bát cho mình, cả chủ lẫn tớ đều chẳng bố thí cho Sở Đàn lấy một cái liếc mắt.

Xung quanh yên lặng đến kì lạ, chỉ có tiếng gió Bắc thét gào ngoài kia và tiếng bát đũa va vào nhau trong phòng lần lượt vang lên.

Chẳng biết bao lâu sau, bóng người đang nằm rạp bỗng hít sâu một hơi như vừa sống dậy, hai tay chống xuống đất cố bò lên. Nhưng dường như thể lực không chống đỡ nổi nên hắn chỉ đủ sức nửa quỳ.

Trong phòng ấm áp, cơ thể lạnh cứng dần ấm lại, gò má xanh trắng cũng trở nên hồng hào hơn.

Bữa cơm mới dùng được một nửa, một gã sai vặt bước vào bẩm tin lão gia tới.

Kẻ ấy chưa kịp dứt lời đã bị đẩy sang bên cạnh. Một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn từ phía sau bước tới, da thịt trắng trẻo, chòm râu cắt tỉa gọn gàng, có thể lờ mờ thấy khi còn trẻ cũng là một chàng trai tuấn tú. Lão mặc áo quan đỏ thẫm, cả người đầy tuyết, vội vã như thể vừa tan triều đã lập tức tới đây.

Dung Ngọc chẳng hề biến sắc, cứ thế tiếp tục ăn.

Dung Tu Vĩnh thấy cậu cố tình ngó lơ mình thì lại càng điên tiết, lão hung hăng vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng: "Mi có còn biết quy củ là gì hay không! Mi dám đối xử với phụ thân mi như thế đấy à!".

"Phụ thân có chuyện gì mà vội vã thế, trời lạnh đường trơn, lỡ trượt chân ngã thì phải làm sao". Dung Ngọc ngoài miệng nói thì nói vậy, nhưng trong mắt lại chẳng có chút gợn sóng nào. "Mặc Thư, mau rót trà nóng cho phụ thân đi".

Đến lúc này Mặc Thư mới châm trà cho Dung Tu Vĩnh.

Dung Tu Vĩnh nhìn Sở Đàn người đầy vết thương dưới đất, rồi lại nhanh chóng dời mắt đi như vừa trông thấy thứ gì bẩn thỉu lắm.

Lão lạnh giọng cảnh cáo: "Trà trong viện của mi ta không uống nổi! Ta chỉ nói với mi một câu, ngày thường ở đây mi hồ đồ thế nào thì cứ tùy mi, nhưng trước mặt người ngoài thì khiêm tốn một chút! Đỡ phải bị đồn cái danh La Sát [1] lòng dạ độc ác, xuống tay tàn bạo!".

[1] Một loài quỷ độc ác trong Phật giáo và thần thoại Hindu.

Dung Ngọc chầm chậm nhét một con tôm đã bóc vỏ vào miệng, lấy khăn lau môi: "Vậy thì phải khiến phụ thân thất vọng rồi. Nhờ phúc của Bạch phu nhân, danh tiếng của ta tại kinh thành đã bao giờ tốt đẹp đâu?".

Dung Tu Vĩnh giận tới nỗi thổi râu trừng mắt: "Xằng bậy! Mi tự làm những chuyện chẳng ra thể thống gì, hại đến cả mạng người nên mới mang tiếng tâm địa độc ác, liên quan gì đến mẫu thân mi!".

Dung Ngọc giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại: "Phụ thân nói nhầm rồi, dĩ nhiên không liên quan tới mẫu thân ta. Ta đang nhắc tới Bạch phu nhân cơ mà".

"Mi đừng có bắt bẻ câu chữ! Mẹ đẻ mi đã chết rồi, giờ Bạch phu nhân là mẹ cả của mi!".

Dung Ngọc cong môi cười nhạo: "Phụ thân thực sự muốn thảo luận chuyện đích thứ với ta sao?".

Da mặt Dung Tu Vĩnh co rúm lại: "Nói chung ta cảnh cáo mi, tự mi không cần mặt mũi thì tùy, nhưng đừng có làm mất mặt nhà họ Dung ta!".

Dứt lời, lão hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.

Dung Ngọc ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một vũng nước đọng trên bàn, đó là do tuyết đọng trên tay áo Dung Tu Vĩnh tan ra. Mặc Thư thấy vậy thì cầm khăn muốn lau sạch.

Cậu giơ tay khua hết bát đĩa trên bàn xuống đất.

Những mảnh vỡ loảng xoảng khắp nơi.

Dung Ngọc vẫn chưa hết giận, cậu sầm mặt, ánh mắt hung dữ, cố sức hất đổ cả cái bàn, cầm được thứ gì là ném sạch xuống đất, trong phòng chẳng mấy chốc đã trở nên hỗn loạn.

Mặc Thư đợi cậu bộc phát xong mới bình tĩnh gọi người vào thu dọn. Lần nào tới Bích Ảnh Tạ này Dung Tu Vĩnh cũng mắng công tử, công tử cũng nổi giận sau khi lão gia rời đi, mãi rồi nó cũng quen.

Nó bế Dung Ngọc lên giường mềm, xoa nhẹ lồng ngực phập phồng, khuyên nhủ: "Ca nhi đừng cáu giận với lão gia làm gì, hại đến sức khỏe thì không hay".

Dung Ngọc khép hờ hai mắt, nỗi muộn phiền dâng đầy trong ngực.

Cậu biết bệnh của mình không hề khá hơn chỉ vì đã đổi sang một thân xác khác, vẫn là một tên điên không khống chế nổi tâm tình.

Dung Ngọc nằm một lúc lâu mới mở mắt ra.

Cậu ngồi dậy, tầm mắt lướt qua bàn trang điểm bên cạnh, ngón tay thon dài chọn lựa mãi, cuối cùng cầm lấy một con dao găm khảm đầy đá quý mà vuốt ve.

Than tơ bạc trong chậu lại được thay mới, hoa lửa cháy xì xèo.

Dường như lúc này Dung Ngọc mới chợt nhớ ra trong phòng vẫn còn một kẻ khác, cậu liếc nhìn Sở Đàn như muốn thưởng cho hắn.

"Ngươi lại đây".

Quần áo trên người Sở Đàn đã ướt sũng vì tuyết, mỗi bước đi là một vệt nước để lại, bộ dạng chật vật khó mà chịu nổi. Dù vậy sống lưng hắn vẫn cứ thẳng tắp, máu thịt be bét vẫn chẳng đánh gục được sự kiêu ngạo vốn có.

Dung Ngọc cong môi: "Đúng là một kẻ cứng xương".

Sở Đàn quỳ gối bên chân cậu.

Lòng bàn tay Dung Ngọc mơn trớn viên hồng ngọc trên vỏ dao găm, cậu chậm rãi hỏi: "Ngươi biết tội chứ?".

Môi Sở Đàn khô khốc, giọng cũng khàn như nuốt phải cát vụn: "Không biết".

"Đã bị đánh nhiều như thế mà vẫn chưa nhớ à". Dung Ngọc nói bằng ngữ điệu khoan thai, đôi ngươi sáng màu hiện vẻ hứng thú. "Nếu ta quất ngươi thêm vài roi nữa thì ngươi có nhận tội không?".

Sở Đàn vẫn chỉ đáp bằng hai chữ: "Không nhận".

Dung Ngọc bật cười.

Cậu vừa uống rượu, sắc mặt tái như người bệnh nhưng ánh mắt long lanh quyến rũ như loài hồ ly, đôi môi càng thêm đầy đặn và đỏ sẫm. Gương mặt diễm lệ có đôi phần yêu dị, ấy thế mà lời nói thốt ra lại khiến kẻ khác sởn tóc gáy như loài ma quỷ.

"Xem ra ngươi đúng là ngang ngạnh từ trong xương". Dung Ngọc tháo vỏ dao găm, dùng mũi dao nâng cằm Sở Đàn, ép hắn ngẩng mặt.

Lưỡi dao sắc bén lóe ánh sáng lạnh, phản chiếu gò má hơi hồng – đó là dấu hiệu hắn sắp đổ bệnh vì phải chịu lạnh rồi lại chịu nóng đột ngột.

Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn Sở Đàn: "Để ta đoán nhé, ngươi thà bị ta đánh chết nhưng vẫn muốn ở lại viện ta, vì mục đích gì? Quyền lực? Cái này thì ta không có, hay tiền? Nhị ca ca ta dù chẳng bằng ta nhưng cũng đủ của cải để ngươi suốt đời không lo ăn mặc".

"Vậy thì chỉ có thể là... đồ vật mẫu thân để lại cho ta".

Sở Đàn không nhúc nhích, lặng im như một pho tượng, chẳng nhìn ra chút mưu mô nào trên gương mặt hắn.

Dung Ngọc thờ ơ dịch cổ tay, mũi dao sượt qua mặt Sở Đàn, chỉ lệch một ly là có thể trầy da xước thịt.

Cậu gần như dán sát vào mặt Sở Đàn, hơi thở nhuốm hương rượu trái cây phả vào mặt hắn, giọng buồn buồn: "Ngươi nói xem, ngọc huyết bồ câu này đỏ hơn hay máu của ngươi đỏ hơn đây?".

Sở Đàn vẫn không cử động dù mũi dao lạnh như băng đã kề sát cổ họng hắn, một vết máu nhạt hiện ra, mí mắt hắn chưa từng chớp lấy một lần.

Ý cười bên khóe miệng Dung Ngọc lại càng sâu thêm, đôi mắt hoa đào cong cong như vầng trăng non, cồn khiến mọi suy nghĩ trở nên mơ màng, giọt nước trong veo đọng nơi đuôi mắt mờ sương như một hạt ngọc điểm xuyết.

Thú vị biết bao. Không ngờ trên đời này vẫn còn kẻ không sợ chết giống cậu.

Mà cũng không đúng, Sở Đàn không sợ chết vì lòng có chấp niệm. Cậu thì không muốn sống bởi trong tim chẳng chút nhớ mong.

Dung Ngọc không cười nữa, ngồi thẳng dậy, con dao găm bị ném xuống đất dậy tiếng leng keng.

Cậu nhìn xuống Sở Đàn từ trên cao, nhạt giọng: "Nhặt lên".

Hắn nhặt nó, dâng lên bằng hai tay.

Dung Ngọc ra lệnh mà mặt không đổi sắc: "Giết ta đi".

Tay Sở Đàn khẽ run, cuối cùng cũng nâng đôi mắt đen nhánh lên nhìn cậu.

Mặc Thư quỳ phịch xuống, kinh hãi: "Công tử đang nói gì vậy?!".

Dung Ngọc: "Ra ngoài".

Mặc Thư không chịu, hai mắt đỏ quạch lên: "Ca nhi!".

Giọng Dung Ngọc lạnh xuống: "Ta bảo ngươi ra ngoài".

Mặc Thư mím môi, trừng mắt nhìn Sở Đàn như cảnh cáo rồi mới không cam lòng rời đi.

Chỉ còn Sở Đàn và Dung Ngọc.

Ngoài kia gió Bắc rít gào đầy giận dữ, trong phòng chỉ có tiếng lửa than xèo xèo.

Dung Ngọc lại mở miệng thêm lần nữa: "Giết ta đi".

Sở Đàn cúi đầu: "Không dám".

"Trên đời này làm gì có chuyện ngươi không dám làm". Dung Ngọc cười khẽ. "Chiều nay ta sỉ nhục ngươi trước mặt bao nhiêu kẻ khác, đánh mắng ngươi, ngươi không muốn báo thú hay sao?".

"Không dám".

"Không dám, hay không muốn?". Giọng Dung Ngọc mềm và nhẹ. Cậu lại kề sát Sở Đàn, một tay vuốt ve gương mặt tuấn tú, tay còn lại đưa lên cần cổ trắng nõn và mảnh khảnh của chính mình.

Khoảng cách giữa cả hai quá ngắn, hệt như một đôi uyên ương đang quấn lấy nhau, chỉ là một người áo gấm cao sang, một người nghèo túng chật vật.

Đôi môi đỏ thẫm của Dung Ngọc dán bên tai Sở Đàn, giọng trầm thấp, chậm và nhẹ, hơi thở nóng rực đầy hương rượu, sợi tóc rủ xuống cổ hắn, mùi hoa thơm ngát lẫn với thuốc Đông y.

Là nốt ngọt ngào giấu giữa vị đắng chát.

Như ma quỷ mê hoặc lòng người.

"Mọi thứ mẫu thân để lại cho ta đều nằm trong ngăn kéo, khế đất, cửa hàng, ngân phiếu... Chỉ cần giết ta, ngươi sẽ lấy được những gì ngươi muốn". Đầu ngón tay thon dài của Dung Ngọc sượt qua cổ Sở Đàn, dính máu tươi, lại tiếp tục dò xuống qua ngực bụng, cuối cùng chạm đến mu bàn tay hắn.

Cậu cầm tay Sở Đàn đặt vào con dao, chầm chậm nhấc lên, nhỏ giọng: "Cắt đứt cổ họng ta, hoặc đâm thủng trái tim ta. Chỉ cần một lưỡi dao, ngươi có thể báo thù rửa hận và hoàn thành chuyện ngươi muốn hoàn thành".

Lời cậu nói mê hoặc đến kì lạ, lại như có ám chỉ.

Lông mi Sở Đàn run run, đôi đồng tử kiên định cuối cùng cũng dậy sóng. Hắn nhìn thiếu niên đang rúc vào ngực mình trong tư thế đầy mờ ám, con ngươi sâu thẳm mang nét tìm tòi.

Hắn khẽ cong lưng, trên tay cũng vận sức, chống mũi dao trên ngực Dung Ngọc.

Cậu cong môi, chậm rãi nhắm mắt.

Nhưng cơn đau mà cậu đã tưởng tượng lại không kéo đến. Trong tay cậu có thêm một con dao lạnh lẽo như băng.

Sở Đàn trả dao cho Dung Ngọc, lùi về sau hai bước, kính cẩn cúi thấp đầu và vẫn trả lời bằng một câu cũ rích đến nỗi tai người nghe như sắp đóng kén lại: "Sở Đàn không dám".

Khoảng lặng kéo dài chốc lát. Tiếng cười nhẹ tràn khỏi răng môi Dung Ngọc, càng lúc càng lớn thêm, cậu há miệng cười, nước chảy ra từ đôi mắt hoa đào xinh đẹp.

"Ha ha ha ha ha, thú vị lắm, rất thú vị!".

Cậu vỗ tay cười to, gò má diễm lệ đỏ ửng, rồi bỗng ho khan kịch liệt – hệt như đóa bỉ ngạn nở rộ đến tận cùng, lại vì nở quá đẹp nên chỉ chốc lát đã tàn úa.

Mặc Thư đứng ngoài cửa nghe thấy động tĩnh thì vội vã chạy vào kiểm tra: "Công tử?".

Dung Ngọc giơ tay lau nước mắt, máu tươi dính trên đầu ngón tay để lại một vệt máu nơi đuôi mắt ửng đỏ, làm bật lên nét đoản mệnh trên gương mặt tái trắng.

Cậu chỉ rực rỡ trong một khoảnh khắc rồi lại quay về với dáng vẻ hờ hững, biếng nhác nằm xuống giường, nhắm mắt như muốn ngủ.

"Tìm thầy thuốc xem bệnh cho hắn, hết bệnh thì ở lại trong viện này làm một con chó canh cửa".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com