TruyenHHH.com

Dm Sinh Tu Hoa Thuong Ac Nhan

Vệ Tử An mỗi ngày trải qua cuộc sống nhàm chán ở Lăng gia làm hắn rầu muốn chết.  Lúc trước hắn đâu có như vậy, mỗi ngày đều phải thức dậy sớm, có bao nhiêu việc để làm, thời gian nghỉ ngơi còn không có. Còn hiện tại một chút thời gian bận bịu cũng sẽ không xảy đến với hắn.

Hắn rời giường sửa sang lại y phục, mỗi ngày ngồi trong phòng làm hắn chán đến nỗi sắp như con gián luôn rồi. Hắn nói với Thục Tín.

- Bảo ca ca ngươi chuẩn bị nước tắm, một lát trở về ta muốn tắm.

- Tử An ca, giờ huynh đi đâu.

- Ta nghe Lăng Y Thiên nói Lăng gia có bãi săn, muốn đi xem thử. Cũng lâu rồi chưa có ăn thịt rừng.

- ....

Thục Tín câm nín, người này thật sự là một hòa thượng sao?

- Huynh muốn ăn thịt rừng thì ta sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị.

- Không thích, không thích! Nhà bếp nấu quá nhiều dầu mỡ, ta ăn không ngon.

Nói rồi Vệ Tử An phẩy tay đi ra cửa, hắn chờ Thục Tín đi báo với Thục Xuân xong rồi cùng đi. Thục Tín đặc biệt nhanh nhẹn, biết hắn chờ liền không nhiều lời, chẳng mấy chốc đã quay trở lại.

- Tử An ca, Thông Thiên Tự là một nơi như thế nào?

- Ngươi chưa từng đến?

- Ưm... Ta vẫn còn nhỏ.

- Đại khái là một nơi khẩu phật tâm xà.

Hắn nói không có sai. Thông Thiên Tự ngay lúc hắn cần nhất mà vứt bỏ hắn, loại chuyện này hắn nhất định không quên. Vệ Tử An là loại người mà người khác có ơn với hắn hắn chưa chắc đã nhớ nhưng có thù với hắn thì hắn chắc chắn sẽ báo. Thông Thiên Tự chính là cái tên đầu tiên trong "DEATH NOTE" của hắn!

Bãi săn của Lăng gia thật lớn, vùng ngoài cây cối thưa thớt nhưng nhìn ra xa liền thấy cây cối nối nhau không dứt. Thục Tín đẩy cổng vào trong, phía xa xa có một người đang ngồi nghêu ngao hát, y miệng ngậm một cọng cỏ nhìn vô cùng khôi hài.

- Từ quản sự, đây là Tử An ca ca, là đạo lữ của Y Thiên thiếu gia.

Quản sự họ Từ lấy cọng cỏ ra, ánh mắt dò xét nhìn Vệ Tử An rồi nhướng mày hỏi hắn:

- Đến đây có việc gì.

- Đi săn.

- Tử An công tử, ngươi đây là ăn no rửng mỡ không có việc gì làm sao? Bãi săn này là để đệ tử tập luyện, ngươi không có tu vi thì đi vào chỉ có chết.

- Không có thú săn ăn được?

- Không có.

Từ quản sự nói chắc nịch. Vệ Tử An nhìn y, người này có vẻ không thích hắn cho lắm. Hắn lại nhìn, Từ quản sự áng chừng ba mươi tuổi, ria mép lởm chởm, là một người không trau chuốt vẻ ngoài.

- Ta cũng muốn vào xem thử.

- Ngươi nếu bị gì ta cũng không biết ăn nói với Thiên thiếu gia ra sao đâu.

Từ quản sự bĩu môi mỉa mai, y ngồi xuống bàn mở ra một quyển sổ ghi ngày tháng sau đó đề hai chữ "Tử An".

- Ngươi đã có vũ khí hay chưa?

Vệ Tử An lắc đầu. Thật ra trong túi không gian mà Tử Thanh đưa cho có một thanh kiếm, nhưng mà hắn không có linh lực, cầm kiếm chỉ có thể cận chiến không giúp ích gì được.

Từ quản sự đứng lên đi tới một căn phòng nhỏ, y từ trong đi ra cầm theo một bộ cung tên, một thanh kiếm và một cái roi để hắn chọn. Vệ Tử An không chút suy nghĩ liền chọn cung tên, kiếm không thể dùng, roi thì có chút giống nữ tử, mà cung tên thì hắn lại có kinh nghiệm hơn hẳn.

- Ngươi nên dùng roi, roi này có linh lực từ trường ngươi có thể dễ dàng bắt được.

Vệ Tử An chỉ nhếch mép không nói, hắn nhận lấy bộ cung tên, Thục Tín vẫn luôn ở bên cạnh một câu cũng không nói. Tù quản sự lại mỉa mai.

- Nếu không bắt được cái gì cũng đừng có trách ta không đưa vũ khí tốt.

Vệ Tử An nhướng mày, hắn từ lúc đến đây đã đắc tội nhân vật này lúc nào chứ, tại sao y lại không ưa hắn? Chẳng lẽ chỉ vì hắn đã mất hết tu vi hay sao?

- Ngươi nhìn thấy con chim kia không?

Vệ Tử An chỉ lên bầu trời, một vật thể màu đen cỡ bằng bàn tay đang chao liệng không ngừng.

- Ta thấy.

Thục Tín đáp lời. Từ quản sự lại ngồi ngửa ra ghế dài, chân gác lên một chân biểu lộ sự thách thức.

- Đừng nói ngươi muốn bắn nó, xa như vậy...

Vệ Tử An không nói hai lời mà giương cung lên, chưa đến một cái chớp mắt cung tên như xé gió bay đi. Hắn trước kia lúc còn là một Đại tá thường xuyên phải bồi cấp trên đến nơi luyện súng, hắn bắn súng tốt, bắn cung cũng không tệ.

Mũi tên trên tay Vệ Tử An bay đi chưa bao lâu thì vật thể đen từ trên trời rụng xuống.

- Gì... Ngươi... Ngươi thật sự bắn trúng?

Khoảng cách xa như vậy để bắn trúng một con chim đang chao liệng không ngừng thì cung lực phải tốt đến như thế nào đây? Từ quản sự còn chưa kịp nói tiếp thì đã nghe thấy một tiếng rống vang trời.

- Con mẹ nó! Là đứa điên nào bắn lão tử!

Là một con người! Để một người trở thành một vật thể chỉ to bằng bàn tay thì khoảng cách có bao nhiêu xa chắc chắn không cần phải bàn cãi. Vệ Tử An không nói gì nữa mà đem giỏ tên giắt trên lưng. Bởi vì cung tên này đều đã được rót linh lực, hắn chẳng qua tầm ngắm có hơi chính xác mà thôi.

Chỉ là hắn đi còn chưa được mấy bước thì tiếng rống vừa rồi lại vang lên.

- Từ Tử Tang ngươi cút ra đây cho lão tử. Ban ngày ban mặt lại muốn ám sát ta à!

- .....

Thì ra Từ quản sự tên Từ Tử Tang, ai lại đặt cho y cái tên quá mức kì cục! Người chạy đến là một người y phục đen từ trên xuống dưới, tóc cột cao, trên hông còn cắm một mũi tên, là mũi tên mà Vệ Tử An vừa mới bắn ra. Y một đường chạy tới nắm cổ áo Từ quản sự.

- Mẹ nó, ngươi tối nay có muốn vào phòng hay không hả? May là chỉ trúng bụng, nếu bắn vào ngực thì lão tử toi mạng rồi! Ngươi muốn có thiếp thất hay sao đây hả?

Từ quản sự hai tay nắm cổ tay người nọ cười hề hề.

- Không phải ta, không phải ta.

- Khắc ấn bãi săn Lăng gia, không phải ngươi thì là ai!

Từ quản sự không chút che giấu chỉ thẳng Vệ Tử An thì Sa Linh trưởng lão đã gào lên.

- Ngươi còn muốn lừa ta, nhỏ tuổi như thế làm sao lại bắn xa được như vậy? Ngươi có biết ta là từ đâu rơi xuống hay không hả?

- Ta nói thật, tiểu thất ngươi phải tin ta. Là hắn bắn ngươi.

Người tên gọi tiểu thất hùng hổ xông lại chỗ Vệ Tử An đang đứng, Thục Tín liền tự giác chắn trước.

- Sa Linh trưởng lão, Tử An ca thật sự không biết đó là người, huynh ấy chỉ bắn chim.

- Bắn chim? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta là chim hả?

- Cả hai mắt đều thấy.

Vệ Tử An không chút nhún nhường. Hắn nói tiếp.

- Ngươi trước mắt băng bó vết thương, gớm quá.

Vệ Tử An bĩu môi, hắn nhìn bụng người này không ngừng chảy máu mà thấy đau giùm y. Sa Linh trưởng lão vẫn còn đang tức giận y liền tay không rút cung tên ra, máu chảy càng nhiều.

- ....

Không não như vậy mà cũng làm trưởng lão được sao, có phải quá sỉ nhục hai chữ trưởng lão rồi không? Sa Linh trưởng lão bề ngoài chỉ mới hơn ba mươi tuổi, tính tình lại xốc nổi nhìn không ra bộ dạng gì.

- Nếu thật là ngươi bắn thì tài năng của ngươi thật không kém gì Thiên nhi.

- Tử An ca là đạo lữ của Thiên thiếu gia.

Thục Tín nhanh miệng nói. Lần này lại đến lượt Sa Linh trưởng lão rơi vào im lặng, y chỉ mới rời nhà có nửa năm rốt cuộc là tại sao Lăng Y Thiên đứa cháu cưng của y lại muốn chơi nam nam yêu đương, đoạn tụ luyến ái như vậy hả?

Lăng Sa Linh dò xét nhìn Vệ Tử An một lượt.

- Rất vừa mắt, nhưng sao ngươi lại không có tóc?

Lăng Sa Linh là không thấy hắn đang mặt cà sa hay là biết rồi nhưng vẫn cố tình hỏi? Vệ Tử An không trả lời mà xách giỏi tên đi luôn, hắn cảm thấy người này có chút phiền phức.

- Ngươi đi đâu, không trả lời ta.

- Săn thú.

- Ta đi với ngươi.

Lăng Sa Linh vừa nói xong thì Từ Tử Tang kéo y lại.

- Đang bị thương còn muốn đi đâu, qua đây ra băng bó.

- Chỉ là vết thương nhẹ!

Vệ Tử An liếc mắt thấy Từ Tử Tang trợn mắt nhìn Lăng Sa Linh, y liền im. Nhưng rất nhanh sau đó lại có tiếng rống lên, Vệ Tử An chỉ muốn đi thật nhanh, thật xa khỏi chỗ ồn ào này.

- Con mẹ nó Từ Tử Tang ngươi nhẹ tay một chút cho lão tử! Có phải ngươi muốn ta đau chết rồi thú thêm thiếp hay không hả?

- Không có, không có!

- Còn nói không có, mẹ nó đau đau đau chết ta!

Vệ Tử An thiếu điều chỉ muốn bịt luôn hai tai lại thôi, người đã lớn tướng như vậy rồi tại sao tính khí thì lại như một đứa con nít. Lăng Sa Linh với cái tính tình đấy mà ở trong quân đội của hắn thì không biết là sẽ bị đánh vào miệng bao nhiêu lần.

Vệ Tử An một đường đi vào trong, hắn thông qua Lăng Y Thiên biết được là yêu thú ở đây có thể đổi thành tiền. Hắn cũng muốn mua một số thứ để phòng thân, tránh cho lần sau lại bị đánh chết. Tiểu hòa thượng Tử An thì còn có tu vi và linh lực  để mất nhưng hắn thì chỉ có mỗi cái mạng này thôi.

- Thục Tín, ngươi nói xem loại thú nào thì đổi được nhiều tiền?

- Nếu nói nhiều tiền ở trong này thì chỉ có Kim Nghê thú hoặc là Hắc Hùng thôi, nhưng lại rất khó săn. Phạm vi hoạt động của chúng lại khó nắm bắt, tuy rằng trường săn này là của riêng Lăng gia nhưng sâu bên trong cũng chưa có người nào từng đi tới.

- Vậy sao? Còn gì nữa không?

- Hỏa Hầu cũng rất tốt, nhưng chúng di chuyển quá nhanh rất khó săn.

- Không có long, phụng gì à?

Hắn xem phim thường thấy rồng, phượng hoàng rất có giá trị, Thục Tín nghe hắn hỏi liền cười ha ha.

- Tử An ca, những yêu thú quý hiếm như vậy ta chưa từng thấy qua, nếu có người bắt được cũng giữ làm của riêng sao có thể cho vào trường săn để đệ tử luyện tập. Hơn nữa khó bắt như vậy, chỉ sợ trưởng lão cao giai còn khó lòng đối phó.

- A... Vậy sao?

Vệ Tử An khẽ thở ra, hắn thấy thật nhớ Bạch Tuyết Sơn Lâm, yêu thú đẹp như vậy còn có thể hóa hình người.

- Tử An ca, huynh cần tiền sao?

Vệ Tử An gật đầu, hắn nhìn từ xa thì thấy một con hươu liền giương cung bắn, một phát găm mũi tên vào cổ của nó.

- Nhưng Y Thiên thiếu gia đã đưa đến rất nhiều mà, Tử An ca cần nhiều vậy sao, không đủ hay sao?

- Y đưa đến? Lúc nào?

- Lần trước trong lúc Tử An ca đi tắm thì Y Thiên ca ca đã cho người đem tới, ta đã gói gọn trong tủ tư trang của người.

- ...

Hắn đâu có bao giờ mở tủ trang điểm ra làm gì, hắn đâu có phải nữ nhân, cả ngày còn không soi gương lấy một lần thì đến gần làm gì chứ? Nếu đã có tiền thì hắn cũng không cần đi săn làm gì.

- Ngươi đến nhặt con hươu đó đi, chúng ta trở về.

- Không săn nữa sao?

Vệ Tử An lắc đầu. Hắn cũng đâu rảnh rỗi đến vậy, là vì mưu sinh thôi! Hiện tại có tiền rồi hắn đâu cần làm cái trò vô bổ đó.

Thục Tín chạy tới đem túi đựng yêu thú thu con hươu vào trong, vừa mới quay lưng đi thì phía sau vang lên tiếng sột soạt, quay đầu lại nhìn liền thấy một con Kim Nghê thú cả người to lớn từ trong rừng đi ra. Với mức độ cường hãn này thì phải cấp 8 là ít, Vệ Tử An vừa giương cung vừa hét lên.

- Thục Tín, chạy!

Kim Nghê thú gầm lên một tiếng đem hai chân trước đạp uỳnh uỳnh xuống đất.

- Đừng bắn, ta chỉ là cảm nhận được khí tức cường đại cho nên mới đến xem thử. Không nghĩ ra lại chỉ là một thiếu niên.

Vệ Tử An không nói không rằng, buông tay, mũi tên bắn thẳng lên cổ Kim Nghê thú. Hắn không cần biết nó nói thật hay giả, là nhiều chuyện hay cố tình đi gây sự, trước mắt giảm bớt uy phong của nó, giảm bớt uy hiếp mới có thể bình thản nói chuyện. Hắn lại lấy ra thêm một mũi tên, Kim Nghê thú thấy vậy liền gào lên, hai chân càng cào dữ dội, máu từ cổ nó chảy ra một mùi tanh nồng khó ngửi.

- Ngươi không nói lý lẽ sao, ta đã nói đừng bắn!

- Lão gia đây muốn bắn, ngươi là cái gì mà muốn cản ta.

Dứt lời liền bắn ra một mũi tên đến trên đất, cách mũi chân của Kim Nghê thú chưa đến một cái móng tay.

- Nói, khí tức ngươi cảm nhận là từ trên người ta sao?

- Đúng, đúng vậy. Nói đúng hơn là từ đan điền của ngươi, khí lưu chuyển vô cùng rõ, linh khí đều bị hút lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com