TruyenHHH.com

[ĐM - Q1] [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín

Chương 2: 🍓

bonggg_ne

Chương 2: 🍓

Hơi thở nóng rực phả lên cổ Phong Dao, ý thức của cậu lại bắt đầu trở nên mơ hồ. Thập Lý Dục khẽ nhướn mày, nhìn động tác trong tay Phong Dao mà không ngăn cản.

"Đã nghĩ kỹ chưa? Nếu bây giờ còn muốn đổi ý..."

Câu còn chưa nói hết, Phong Dao đã túm chặt lấy cổ áo hắn kéo mạnh về phía mình.

Đôi môi cậu dán lên cánh môi mỏng mang theo chút hơi lạnh kia, môi răng va chạm, lời nói của Thập Lý Dục cũng bị nuốt trọn.

M* kiếp, đến nước này rồi còn dài dòng lắm lời.

Mắng thầm trong bụng nhưng vẻ mặt Phong Dao lại không dám để lộ ra chút nào.

Dù gì thì, trước sự chênh lệch tuyệt đối về sức mạnh, chỉ cần Thập Lý Dục có một chút mất kiên nhẫn thôi, cậu cũng có thể lập tức mất mạng.

Cậu không muốn nhiệm vụ mới bắt đầu đã phải đi gặp Diêm Vương đâu...

"Cầu tiên quân thương xót..."

Gương mặt yếu đuối không hề có sức uy hiếp, tu vi thấp đến mức có thể tùy ý nhào nặn.

Hiện tại cậu chỉ là một đệ tử bình thường, tu vi chẳng đáng nhắc tới, chỉ trong tình huống này mới khiến Thập Lý Dục không cảnh giác.

Phong Dao đang đánh cược. Cược rằng hắn chưa giết mình ngay tức khắc nghĩa là vẫn còn chút hứng thú.

Cậu phải nghĩ cách sống sót trong chút hứng thú ít ỏi đó.

Phong Dao siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, vô thức nuốt nước bọt. Ngọn lửa trong cơ thể đang điên cuồng gặm nhấm ý thức cậu.

May mà cậu phản ứng nhanh, chén trà bị hạ dược kia là do cậu uống, chưa bị Thập Lý Dục chạm vào.

Nếu mà chậm thêm chút nữa thì giờ có lẽ cậu đã bị chém đầu, nằm thẳng cẳng dưới đất chờ thu xác rồi.

Cái thân xác cậu đang mượn này đúng là một pháo hôi chính hiệu, tu vi chỉ mới vừa bước vào Trúc Cơ. Không thể nào chống lại được hiệu lực của loại xuân dược tên "Xuân Phong Tán".

Thập Lý Dục nhếch môi cười, tiếng cười khàn khàn nơi cổ họng khiến người ta khó lòng đoán được suy nghĩ thật của hắn.

Thời gian càng kéo dài, độc tính trong người Phong Dao cũng dần đến mức không thể khống chế.

Cơn đau lan ra từ tứ chi, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán.

Trước khi ý thức hoàn toàn bị dược tính của thuốc và đau đớn nhấn chìm, Phong Dao nghe thấy một giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo, như mang theo cảm xúc gì đó khó lường:

"Vậy thì... như ngươi mong muốn."

------

Phong Dao tỉnh lại trong run rẩy, lật đật mặc lại y phục.

Không phải chứ, rốt cuộc là "như ai mong muốn" hả?

Tối qua rõ ràng cậu cầu xin tha thứ liên tục mà! Không phải nói tu sĩ càng mạnh thì các giác quan càng nhạy bén sao? Sao mẹ nó tên này lại như bị điếc, giả vờ không nghe thấy vậy?!

Càng nghĩ càng tức, Phong Dao nghiến răng ken két siết chặt lấy vạt áo.

Thập Lý Dục không có trong phòng, không biết đã đi đâu.

Đây là thời cơ tốt nhất để bỏ trốn.

Cảm giác đau đớn trên người đã biến mất, Phong Dao nắm tay lại, chỉ thấy cơ thể nhẹ bẫng chưa từng có. Thậm chí cả các giác quan cũng trở nên nhạy bén gấp mấy lần.

【Ký chủ, cậu vừa tới đã ngủ với người mạnh nhất tu giới rồi, tốt nhất mau tìm chỗ yên tĩnh để kết đan đi.】

Phong Dao suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.

Kết đan?

Không phải, tối qua cậu mới chỉ vừa Trúc Cơ thôi mà?

【Theo dữ liệu, Thập Lý Dục là tu sĩ Độ Kiếp kỳ. Tối qua khi song tu với cậu, hắn rõ ràng đã kiềm chế lại, nếu không e là cậu đã "tạch" rồi bị xử lý sạch sẽ rồi.】

Phong Dao nghẹn lời.

Ngồi trên giường, cậu bỗng cảm thấy đan điền nóng bừng như bị thiêu đốt. Máu toàn thân sôi trào, như có thứ gì đó đang bùng phát mạnh mẽ.

Hai má Phong Dao đỏ ửng bất thường, mồ hôi túa ra đầy trán, nhịp thở dồn dập.

Nóng quá, đan điền như muốn thiêu cháy cả người cậu vậy.

【Sắp kết đan rồi! Ký chủ đừng cuống, tôi lập tức truyền tống cậu đến nơi an toàn!】

Phong Dao cố gắng mở một mắt, gượng nói: 【Má... kết đan là kết thế nào? Không đưa tôi sách hướng dẫn thì bảo tôi tự lĩnh ngộ à?】

【Ký chủ, bên phải cậu có bảng điều khiển, có thể nhấn nút kết đan.】

Tiểu Linh chỉ về phía bên cạnh Phong Dao.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang, thấy bảng giao diện lơ lửng giữa không trung. Nhìn dòng chữ to đùng trên đó, cậu liền vươn tay đập mạnh xuống.

【Kích hoạt kết đan —— Đang tích lôi kiếp, ký chủ hãy nhắm mắt tĩnh tâm, chuẩn bị một cái đầu cứng rắn để chịu đòn.】

Phong Dao: ...?

Cái mọe gì cơ?!

Còn chưa kịp phản ứng, một tia sét bạc đã bổ thẳng xuống đỉnh đầu cậu. Cơn đau nhói sắc bén lan khắp toàn thân, thậm chí ngay cả kinh mạch cũng không tha.

Sắc mặt Phong Dao lập tức trắng bệch.

【Phát hiện sinh mệnh ký chủ giảm mạnh, đang kích hoạt cơ chế phòng ngự.】

Một lớp màng trong suốt bao lấy cơ thể Phong Dao, tia sét thứ hai vừa bổ xuống đã bị lớp màng đó cản lại.

【Không phải... có cái này thì sao không mở sớm?!】

Phong Dao nhổ mớ tóc bị sét đánh cháy xém ra khỏi miệng, mặt mày cứng đờ. Đáp lại cậu là một khoảng im lặng chết chóc.

Mãi sau, Tiểu Linh mới dè dặt lên tiếng:

【Chủ thần nói... là để ký chủ trải nghiệm thử cảm giác bị Lôi Kiếp đánh. Cái lớp chắn này là cơ chế bảo vệ tân thủ, chỉ mở vì đây là lần đầu cậu vào thế giới tiên hiệp.】

【Sau này không có nữa đâu, nên để cậu ăn đòn một phát trước để chuẩn bị tâm lý.】

Phong Dao siết chặt nắm đấm, lời mắng nghẹn mãi trong họng, cuối cùng vẫn không nhịn được.

【Chuẩn bị cái con c*c ấy!】

-----

Lôi kiếp kết thúc, Phong Dao chỉ thấy cơ thể nhẹ bẫng dễ chịu chưa từng có. Thậm chí cái eo suýt bị làm gãy cũng không còn đau nữa.

Ngũ giác trở nên rõ ràng, thậm chí cậu có thể thấy cả đệ tử bên kia sườn núi đang quét dọn.

【Ký chủ, trong tông môn Kết Đan là đại sự, cậu Kết Đan đột ngột như vậy, ai cũng thấy cả rồi.】

Con ngươi Phong Dao lập tức co rút.

Giờ này mà Kết Đan, chỉ cần Thập Lý Dục không ngu, chắc chắn sẽ đoán ra là cậu. Nếu bị bắt được, cậu chắc chắn sẽ chết.

Hôm qua là do có thuốc khống chế nên mới cố ý quyến rũ hắn, chứ về sau thì sao?

Một kẻ đã làm nhục hắn, thậm chí ảnh hưởng đến tâm đạo của hắn, sao Độ Ngọc tiên quân có thể giữ lại được?

【Không được, phải nghĩ cách trốn đi, không thể để lộ thân phận.】

Tiểu Linh gật đầu đồng tình: 【Đúng rồi ký chủ, hôm qua lúc cậu bưng trà vào, là dùng gương mặt thật của mình. Nhưng thân phận pháo hôi hiện tại của cậu là một gương mặt khác.】

Phong Dao nghe vậy thì mắt lập tức sáng rực.

Còn có chuyện tốt thế này?!

【Tôi sẽ truyền công pháp dịch dung* cho cậu, ký chủ có thể thử dùng.】

* dịch dung: thay đổi diện mạo

Phong Dao nhắm mắt lại, bắt đầu hòa nhập những kiến thức đó vào trí nhớ. Ngón tay khép lại giơ lên, nhìn vào chiếc gương như mặt nước trước mặt.

Thành công rồi!

Gương mặt dần hiện lên trong gương, Phong Dao nhìn kỹ, đầu óc thoáng chốc co rút.

Khoan đã... Mẹ nó đây là ai?!

Người trong gương bị sét đánh đến cháy đen toàn thân, mặt mũi như một cục than. Cặp mắt bé tí mở ra cũng phải gắng sức lắm mới được.

Gương mặt này không chỉ là bình thường, mà phải gọi là ... xấu vãi chưởng!

【Ký chủ!! Cậu đừng hoảng, đây là mặt nạ da người! Cậu lột nó ra đi!!】

Nhìn miếng mặt nạ da người đã bị sét đánh bong mép, Phong Dao giật mạnh một cái.

Gương mặt thật lập tức hiện ra.

Gương mặt vốn chỉ có thể gọi là thanh tú, bình thường hiện rõ trước mắt Phong Dao. Ánh mắt mang vẻ sợ sệt, trông rất dễ bị bắt nạt.

Chả trách lại đường cùng đến mức dám hạ dược tiên quân, chắc cũng bị ép quá rồi.

Nghĩ vậy, Phong Dao cầm miếng mặt nạ xấu đến khó tả, méo miệng.

Mẹ nó, cho dù cải trang thì cũng làm cho đẹp chút chứ! Đội mặt này vào mà là Thập Lý Dục thì cậu cũng chém luôn.

Hắn vốn mắc bệnh sạch sẽ, lại bị một kẻ xấu đến vậy định xâm phạm mà không giết thì đúng là nhân từ thật.

Nhưng vì sao cậu đội mặt nạ rồi mà vẫn dùng gương mặt thật đi vào?

Giọng Tiểu Linh khẽ vang lên trong đầu, ngập ngừng: 【Tại tôi lén tay động một chút... Chủ yếu là cái mặt kia xấu quá, tôi sợ cậu chưa vào cửa đã bị giết rồi...】

Phong Dao hiếm hoi không cãi lại, im lặng vài giây.

Cũng đúng.

Nếu không nhờ gương mặt thật kia, chắc lúc cậu vừa bưng trà qua đã bị "tạch" rồi.

Thu lại suy nghĩ, Phong Dao sờ xuống thắt lưng.

Khoan đã, ngọc bài của cậu đâu rồi?!

Ngọc bài là chìa khóa của đệ tử Linh Vân Tông, không có nó thì không thể về được chỗ ở.

Chắc chắn là rơi ở chỗ Thập Lý Dục rồi.

Lo rằng gương mặt hiện tại sẽ khiến hắn nghi ngờ, Phong Dao nghiến răng, biến về gương mặt thật, cưỡi kiếm nhanh chóng quay lại nơi ở của Thập Lý Dục.

Cẩn thận quan sát xung quanh, Phong Dao thả thần thức ra.

Không có hắn.

Xác nhận an toàn, cậu lén lút cởi giày trèo lên giường, bắt đầu lật chăn tìm.

Một tấm ngọc bài màu vàng ấm đột nhiên xuất hiện trước mắt, kèm theo giọng nói khàn khàn mang theo ý cười:

"Ngươi đang tìm cái này sao?"

Phong Dao theo phản xạ nhận lấy ngọc bài, nhét vào ngực: "Đúng là cái này, cảm ơn..."

Câu nói khựng lại, động tác nhét ngọc bài vào ngực cũng đông cứng giữa không trung.

Thập Lý Dục đang đứng ngay sau lưng cậu, từ trên cao nhìn xuống. Trong tay hắn là một thanh kiếm sắc lạnh phủ đầy hàn khí.

"Sao không chạy nữa?"

Mồ hôi Phong Dao lập tức túa ra, cậu ngơ ngác nhìn hắn, không thốt ra nổi một lời.

"Ngươi tự qua đây, hay để bản quân đỡ giúp?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com