TruyenHHH.com

[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín

Chương 14: 🌙

bonggg_ne

Chương 14: 🌙

Bóng dáng cao lớn cân đối lúc này đang tựa vào cửa, đôi mắt xanh thẫm ấy không mang theo chút cảm xúc nào.

Ánh mắt còn vương lệ của Phong Dao va thẳng vào đôi mắt kia, cậu thậm chí vẫn giữ nguyên tư thế bị Giang Kỷ ép vào tủ đồ.

Phong Dao vô thức đẩy Giang Kỷ ra, toàn thân cậu cứng đờ, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

Người đứng ở cửa chậm rãi nhúc nhích cơ thể, từng bước từng bước tiến về phía Phong Dao.

Không thể động đậy...

Giống như có người đóng đinh cậu chặt tại chỗ, Phong Dao mở to mắt nhìn bóng người kia đứng trước mặt mình, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao phủ cậu trong bóng tối.

【Giá trị hắc hóa của phản diện tăng vọt, cảnh báo, phản diện đã có khuynh hướng nhân cách phản xã hội, xin ký chủ cẩn thận!】

Phong Dao khó khăn nuốt nước bọt, hé miệng muốn nói gì đó.

Nhưng Giang Kỷ lại nhanh hơn một bước: "Sang Liệt, tủ của cậu ở phía sau."

Con ngươi của Sang Liệt từ từ chuyển động, nhìn về phía Giang Kỷ, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhạt, không mang chút sức sống.

"Cái tủ này là của cậu sao?"

Chỉ một câu ngắn ngủi khiến Giang Kỷ ngẩn người, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Tủ của anh cũng ở đối diện đây thôi.

Sang Liệt khẽ cười khẩy, ánh mắt xanh thẫm lộ rõ vẻ khinh miệt.

Giang Kỷ mím môi, không nói thêm gì nữa.

Sang Liệt lướt ngang qua người Giang Kỷ, mở tủ đồ của mình ra, quay lưng lại, thản nhiên cởi áo.

Vai rộng eo thon, cơ bắp ở lưng rắn chắc đẹp mắt vô cùng.

Giang Kỷ nhìn chằm chằm tấm lưng đó, đồng tử co rút kịch liệt, đáy mắt đen ngòm như đang dồn nén thứ cảm xúc mãnh liệt không thể kìm nén.

Làn da của Sang Liệt trắng nõn, những vết cào đỏ ửng trên lưng nổi bật đến đáng sợ, chuyện đã xảy ra gần như không cần nói cũng biết.

Thay xong đồ thể dục, Sang Liệt quay người nhìn Giang Kỷ, giọng điệu trêu chọc: "Nhìn tớ chằm chằm vậy làm gì, chẳng lẽ cậu cũng yêu thầm tớ?"

Giang Kỷ lập tức quay đi, nhìn về phía Phong Dao: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước."

Phong Dao không động đậy, ánh mắt lướt về phía Sang Liệt, lại bắt gặp đối phương cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, chẳng ai lên tiếng.

Cuối cùng, Phong Dao là người đầu tiên cúi thấp đầu, khẽ nói với Giang Kỷ: "Đi thôi."

Giang Kỷ vui mừng đến mức gần như hiện rõ trên mặt, khóe môi cong lên, nở nụ cười dịu dàng như thường ngày: "Ừ."

【Thiện cảm của khí vận chi tử +50】

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +30, -40, -50...】

Nghe hệ thống không ngừng thông báo giá trị cấm kỵ tụt dốc, Phong Dao chỉ mím chặt môi, sắc mặt không thay đổi.

【Làm sao bây giờ, ký chủ! Phản diện lần này thật sự tức giận rồi!】

Hệ thống sốt ruột nhảy lên nhảy xuống, đầy vẻ lo lắng nhìn Phong Dao.

Phong Dao hiếm khi không trả lời.

Giờ thể dục, Phong Dao viện cớ bị sốt, cơ thể khó chịu, xin ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.

"Sao lại ngồi đây vậy?" Một bàn tay bất ngờ vỗ lên vai cậu, Phong Dao theo phản xạ ngẩng đầu.

Mái tóc dài đen nhánh của cô rủ xuống theo động tác cúi người, giọng nói trung tính cùng dung mạo khó phân biệt nam nữ, ánh mắt mang ý cười, vừa đẹp vừa chói mắt.

Phong Dao nặn ra một nụ cười: "Mấy hôm trước tớ bị sốt, giờ vẫn chưa khỏi hẳn, còn hơi khó chịu."

Như chợt nhớ ra gì đó, cậu chậm rãi nói tiếp: "À, bánh quy cậu làm rất ngon, tay nghề cừ lắm."

Được khen ngợi, nụ cười trên mặt Tô Diệp càng tươi: "Thật sao? Nếu cậu thích, vài hôm nữa tớ lại mang cho cậu."

Phong Dao vội vàng xua tay: "Không cần đâu, ngại quá..."

Nhưng Tô Diệp lập tức cắt ngang: "Khách sáo gì chứ, lần trước cậu giúp tớ, mang chút bánh quy cho cậu là lẽ đương nhiên."

Khoan đã...

Phong Dao bối rối.

Cậu giúp Tô Diệp hồi nào vậy?

Rõ ràng lần đó là cô ấy một mình hạ gục bọn lưu manh, còn cậu chỉ đứng ngoài quan sát cơ mà?

Tuy trong lòng hỗn loạn, nhưng Phong Dao cũng không tiện từ chối thêm.

【Thiện cảm của khí vận chi tử +15】

Nghe tiếng hệ thống thông báo trong đầu, ánh mắt Phong Dao khẽ dao động.

"Vậy quyết định thế nhé! Tớ còn có việc, tớ đi trước đây, mai gặp!" Tô Diệp vẫy tay chào cậu, rồi nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào, rời khỏi trường.

Nhìn theo bóng lưng tự do phóng khoáng ấy, trong lòng Phong Dao bỗng dâng lên một tia ngưỡng mộ mơ hồ.

【Giá trị cấm kỵ của phản diện -10】

Nhưng cảm xúc ngưỡng mộ ấy lập tức tan biến sạch sẽ. Phong Dao ngẩng đầu nhìn ra sân thể dục xa xa.

Cậu thiếu niên đang chơi bóng vừa vén áo lau mặt, lộ ra cơ bụng cùng đường shark-line gợi cảm. Đôi mắt ấy lúc này đang nhìn cậu chằm chằm, không hề chớp mắt.

Giống như một con cá vàng trong bể kính, ánh mắt hắn trống rỗng đến mức không thể đọc ra nổi chút cảm xúc nào.

Phong Dao rùng mình một cái, cả người ớn lạnh.

Cậu biết lần này e rằng thật sự khó mà thu dọn hậu quả rồi.

Ăn trưa trong tâm trạng thấp thỏm, Phong Dao tìm kiếm khắp nơi, phát hiện Sang Liệt không có ở căng-tin.

Quay về lớp học, nhìn chỗ ngồi trống trải ấy, trong lòng Phong Dao bỗng dâng lên một nỗi bất an kỳ lạ, như cơn lũ nhấn chìm lồng ngực.

Tim đập càng lúc càng nhanh, hơi thở Phong Dao bắt đầu rối loạn.

"Sao vậy, cơ thể không khỏe sao?" Giang Kỷ nghiêng đầu lo lắng hỏi.

Phong Dao lắc đầu, có chút hồn vía lên mây: "Tớ không sao."

"Nếu cậu lo chuyện của Sang Liệt, đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu." Giang Kỷ dường như định xoa đầu Phong Dao, nhưng cảm thấy không thích hợp nên lại rụt tay về.

Phong Dao không trả lời cũng không phản ứng.

Cậu nằm gục trên bàn, vùi mặt vào cánh tay, không biết đang suy nghĩ gì.

Đến giờ tan học, Phong Dao làm nhiệm vụ đổ rác, đang định khóa cửa lớp rời đi thì bất ngờ va vào một thân thể cứng như sắt.

Quay đầu lại, Phong Dao lập tức đối mặt với ánh mắt của Sang Liệt. Đôi mắt ấy không mang chút cảm xúc nào, nhưng lại như muốn nghiền nát cậu, từng chút từng chút một.

Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, Phong Dao lập tức dựng hết tóc gáy. Ngay cả lông tơ trên tay cũng dựng đứng.

"Bắt được rồi."

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa hành lang trống trải, rõ ràng đến dọa người.

Cảm giác bất an trong lòng Phong Dao càng lúc càng lớn, cậu muốn lùi lại nhưng cơ thể như bị đông cứng.

Bất chợt, mắt cá chân truyền đến cảm giác lạ.

Phong Dao cúi đầu, trừng lớn mắt, theo bản năng muốn nhấc chân.

Một xúc tu màu đen tím lạnh lẽo đang quấn chặt lấy mắt cá chân cậu.

'Soạt soạt ——'

Tiếng vật thể cọ sát mặt đất vang lên như tiếng rắn bò, ngày càng lớn, ngày càng gần.

Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Phong Dao, cậu run run đưa mắt nhìn, đồng tử dần dần mở to.

Vô số xúc tu đen tím to nhỏ không đều đang tiến gần về phía cậu.

"Có vẻ chúng rất thích anh đấy." Giọng nói trầm thấp lẫn ý cười vang bên tai, khiến Phong Dao sững sờ ngẩng đầu, vẫn chưa kịp phản ứng.

Ngay sau đó, cậu tròn mắt: "Những xúc tu này... là của cậu sao..."

Sang Liệt từng bước tiến lại gần, cuối cùng đứng chắn trước mặt cậu. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân trắng trẻo của Phong Dao, khóe môi khẽ cong.

Đôi môi đẹp đẽ hé mở, thốt ra những lời khiến Phong Dao giật mình hoảng loạn.

"Không chỉ ở bệnh viện lần đó đâu... Ngay cả lúc anh tắm, tôi cũng vui phát điên lên."

"Không phải chính anh chủ động theo dõi tôi sao? Thế mà còn đi nhìn kẻ khác? Tham lam, phản bội, thật là đứa trẻ hư... Quả nhiên tôi phải ăn anh mới đúng."

Những xúc tu đen tím từng chút một trói chặt đôi chân Phong Dao, quấn chặt khiến cậu không thể cử động dù chỉ một chút.

Ngón tay Sang Liệt lướt qua phần bụng mềm mại, ánh mắt tràn đầy cuồng si bệnh hoạn: "Nuốt anh vào bụng, uống cạn máu anh, rồi... chúng ta sẽ hợp thành một thể."

Phong Dao nghe mà toàn thân lạnh toát, điên cuồng giãy giụa.

"Không... Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!!"

"Suỵt..." Sang Liệt đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng, ngay sau đó xúc tu lập tức chui vào miệng Phong Dao, chặn đứng tiếng hét của cậu.

"Im lặng đi, sẽ không ai đến cứu anh đâu."

Cơn choáng váng dữ dội ập đến, Phong Dao chỉ thấy mí mắt ngày càng nặng, cuối cùng chìm vào bóng tối.

-----

Đầu óc mơ màng, Phong Dao chậm rãi mở mắt, xung quanh tối đen như mực.

Đây là đâu...

Ý thức còn chưa tỉnh táo hẳn, Phong Dao cố sức giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện mình bị trói chặt không thể cử động.

Chân tay đều bị trói chặt, Phong Dao theo bản năng vùng vẫy, nhưng rất nhanh đã đông cứng tại chỗ.

"Đã sợ rồi sao?"

Giọng nói lười biếng và giễu cợt vang lên trong bóng tối, giống hệt như lần cậu bị trêu chọc ở bệnh viện hôm đó.

Cơ thể Phong Dao lập tức cứng đờ.

Tiếng bước chân khe khẽ vang lên trong bóng đêm, rồi càng ngày càng gần.

Phong Dao nghe thấy tiếng ngăn kéo bị kéo ra, còn chưa kịp phản ứng, hơi lạnh đã ập đến khiến cậu run cầm cập.

"Đàn anh có vẻ nóng lắm, để tôi giúp anh hạ nhiệt."

Giọng nói lạnh lẽo, ghen tị vặn vẹo cùng thứ bệnh thái dính nhớp không ngừng thấm vào tai cậu.

"Đã tham lam đến vậy, thì tiếp theo cho dù tôi có làm gì anh... cũng chẳng sao rồi nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com