Dm Pubg Moi Ngay Dai Than Deu Lo Bi Lo Clone
Chương 33: Quá khứHoa Đình vẫn còn đắm chìm trong cú sốc "Thằng này bị ngu à?", chưa kịp lấy lại tinh thần thì Phương Thành Tự đã mở lời trước, khẳng định: "Không, V thần sẽ không làm chuyện đó đâu."Trong lòng cậu, V thần luôn là người đắm mình dưới ánh mặt trời, tuyệt đối không bao giờ làm mấy chuyện dại dột như tự hại bản thân.Hoa Đình tức đến nỗi vẹo cả lông mày, gào lên: "Tự hại cái con khỉ! Mẹ kiếp! Tức chết bố mày rồi! Trên đời sao lại có đứa mặt dày như Chu Hạ! Gọi nó là Chu Ọe luôn cho rồi!"Phương Thành Tự nhìn phản ứng của Hoa Đình, biết ngay mình đã đoán đúng, sắc mặt liền dịu đi một chút.Dù nghe những gì Chu Hạ nói, Vưu Thư Vấncũng thấy có gì đó không ổn, cô lên tiếng: "Nghe cách hắn nói là biết không tử tế gì rồi. Miệng thì bảo 'Đừng spam V thần nữa, tôi đã hứa không nhắc lại chuyện này', nhưng câu nào câu nấy đều lôi V thần ra bú fame."Khưu Phong gật đầu: "Phải đấy, bình thường xử lý chuyện này thì cứ giả vờ không biết gì là xong, chứ sao lại thế?"Hoa Đình khoanh tay, cười khẩy: "Anh nói các cậu nghe, Chu Hạ là diễn viên hạng nhất đấy. Vừa ngu vừa diễn sâu. Người bình thường nhìn phát là biết liền, nhưng hắn mặt dày, bị bóc phốt xong còn khóc lóc, giả vờ tội nghiệp. Thật không thể tin nổi! Trần đời chưa thấy ai vừa 'mặt dày' vừa 'vô liêm sỉ' được cỡ như nó!"Lâm Hải Xuyên mới gia nhập đội không lâu, bình thường Hoa Đình và huấn luyện viên Tiền cũng không hay nhắc đến quá khứ, đây là lần đầu tiên cậu chàng nghe kể về những thù oán cũ. Cậu chàng ngạc nhiên hỏi: "Chu Hạ trước đây là đồng đội của anh mà? Quan hệ tệ đến vậy à?"Hoa Đình trợn mắt, cười lạnh: "Tệ đến mức mỗi lần nghĩ tới việc phải hít chung bầu không khí với nó là anh mắc buồn nôn."Lâm Hải Xuyên trợn tròn mắt: "Nghiêm trọng đến thế cơ à? Hồi trước thi đấu, em còn nể hắn là tiền bối, đồng đội cũ của huấn luyện viên Tiền nên cúi đầu chào hỏi đủ kiểu. Mẹ nó! Vậy chẳng phải em bị lỗ à? Sao anh không nói sớm?"Hoa Đình bất lực liếc nhìn cậu: "Tư thù thôi, không liên quan đến mấy đứa."Lâm Hải Xuyên hậm hực: "Sao lại không liên quan? Chúng ta là đồng đội mà, phải đồng lòng chống lại kẻ thù chứ!"Vưu Thư Vấn cũng gật đầu phụ họa: "Phải đó!"Nghe vậy, Hoa Đình bật cười thành tiếng.Trong lòng nghĩ: Đều là con người cả, mà sao chênh lệch lại lớn thế nhỉ?Khưu Phong vẫn chưa hiểu: "Nhưng sao hắn lại muốn mọi người hiểu lầm V thần tự hại bản thân nhỉ? Chuyện này qua lâu rồi, trước giờ chưa từng nghe hắn nói gì mà."Nghe thế, Hoa Đình theo phản xạ liếc nhìn Liên Thịnh, nhưng từ đầu tới giờ Liên Thịnh chẳng nói câu nào, anh cũng không đoán được trong đầu Liên Thịnh đang nghĩ gì.Thật ra Liên Thịnh đang rất bực bội.Không phải anh không muốn nói, mà vì mỗi khi nghe giọng Chu Hạ, anh đều cảm thấy đầu ong ong, dần biến thành ù tai nhẹ, chẳng nghe được họ đang nói gì nữa.Anh chỉ cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, chờ mọi thứ dần lắng xuống.Hoa Đình không nhận được tín hiệu gì từ Liên Thịnh, đành úp úp mở mở tiết lộ: "Ai mà biết nó nghĩ gì, chắc thấy fan hỏi thì tiện mồm lôi V thần ra bú miếng fame thôi. Nhìn lượng người xem trực tiếp của hắn kìa, hơn hai triệu rồi, trước giờ làm gì cao thế."Lâm Hải Xuyên xuýt xoa: "Ý chuyện V thần đã giải nghệ, không còn đội ngũ bảo vệ nữa hả?"Khưu Phong bực bội: "Đội mình có quản lý cơ mà! Quăng ngay một bài đính chính trên Weibo, vả mặt hắn, rồi mua vài cái hot search là xong. Dù sao mọi người cũng biết quản lý STV trước đây từng là quản lý của V thần mà."Phương Thành Tự gật đầu: "Ừ, mọi chi phí cứ để câu lạc bộ lo."Hoa Đình lại lén nhìn Liên Thịnh, anh không muốn tỏ ra lo lắng trước mặt mọi người, nhưng rõ ràng tình trạng của Liên Thịnh đang không ổn.Mọi người thấy ánh mắt của Hoa Đình, không khí bỗng chùng xuống, tất cả cùng nhìn về phía Liên Thịnh - người đang ngồi vuốt mèo mà không nói gì.Vưu Thư Vấn hỏi: "Anh Thịnh, sao anh không nói gì vậy?"Bị cả bọn nhìn chằm chằm, Liên Thịnh bối rối chớp mắt.Phương Thành Tự kéo tay anh, ngăn không cho anh tiếp tục chải lông Bell, buồn cười nói: "Chải nữa là Bell trọc luôn đó."Lúc này, thính lực của Liên Thịnh vừa hồi phục, anh nghe thấy câu đó.Anh ngẩn người, cúi đầu nhìn, phát hiện ra phần lông dày trên đầu Bell đã trụi một mảng, còn Bell thì đang dùng đôi mắt đầy oán hận nhìn anh.Ôi, toi rồi.Liên Thịnh cuống cuồng sửa chữa sai lầm, nhặt đám lông trong tay ấn trở lại đầu Bell, rồi ngơ ngác hỏi: "Hả? Mọi người đang nói gì thế? Lúc nãy tôi hơi mất tập trung."Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, Phương Thành Tự đáp: "Không có gì to tát đâu, chỉ tám chuyện chút thôi."Liên Thịnh gật đầu: "Ồ."Nghe anh nói vậy, Hoa Đình đứng dậy vẫy tay: "Thôi, chuyện này cứ để tôi lo. Mọi người khỏi bận tâm, cũng muộn rồi, đi ngủ thôi. Ngày mai còn phải tập luyện nữa.""Được."Chờ đến khi mọi người về hết, Hoa Đình mới lén lút chạy đến cửa phòng Liên Thịnh. Anh khom lưng, nhẹ nhàng vặn tay nắm, vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay ánh mắt lạnh lùng của Phương Thành Tự bên trong.Hoa Đình ngẩn người một lúc, giật mình giải thích: "Ơ, nhầm phòng, anh xin lỗi."Rồi nhanh chóng rút lui.Anh đứng trong hành lang nhìn chằm chằm vào cửa, mặt đầy vẻ hoang mang, "Ủa?"Anh không nhầm phòng mà, rõ ràng đây là phòng Liên Thịnh.Thế là Hoa Đình lại mở cửa lần nữa, nhìn chằm chằm Phương Thành Tự, nhíu mày hỏi: "Cậu làm gì ở đây?"Quan hệ giữa hai người từ lúc nào lại thân thiết đến mức có thể trò chuyện thâu đêm suốt sáng thế này nhỉ! Mà quan trọng hơn, Phương Thành Tự nổi tiếng mắc bệnh sạch sẽ mà. Ba năm cùng đội, chưa bao giờ thấy cậu ta vào phòng ai khác cả.Phương Thành Tự ngồi trên giường, ôm lấy Bell cuộn tròn thành quả bóng lông, điềm tĩnh nói: "Tới tìm mèo."Hoa Đình thở phào, giãn mày: "À, vậy à. Hai bé mèo có vẻ hợp nhau phết nhỉ.""Ừm." Phương Thành Tự đứng lên, "Anh đến tìm anh ấy?"Hoa Đình vốn định lén tìm Liên Thịnh nói chuyện, giờ bị hỏi chỉ đành giả bộ bình tĩnh đáp: "Ừ, có chút việc muốn bàn. Cậu ấy đâu rồi?"Phương Thành Tự: "Đang tắm."Nghe vậy, Hoa Đình theo bản năng liếc nhìn phòng tắm vẫn sáng đèn, ngay lập tức Phương Thành Tự đứng chắn trước mặt anh.Theo hiểu biết của Hoa Đình về Phương Thành Tự, cậu ta chẳng thích lo chuyện bao đồng bao giờ, nên anh cũng chờ đợi một câu "Ồ" rồi nhường đường của cậu.Nhưng lần này Phương Thành Tự lại không đi theo lối mòn, đứng chắn trước mặt Hoa Đình, truy hỏi: "Anh tìm anh ấy có việc gì?"Hoa Đình hơi ngạc nhiên, đảo mắt, gãi đầu, lúng túng đáp: "À, chỉ là chút việc riêng thôi."Hoa Đình trông thấy Phương Thành Tự có vẻ không hài lòng, môi khẽ nhếch lên, rồi quay lại giường, cầm Beach lên và bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Hoa Đình, cậu còn làu bàu đầy oán trách: "Hai người thân nhau đến mức này từ bao giờ vậy?"Hoa Đình sửng sốt đứng đó, không thốt nên lời.Tôi còn muốn hỏi cậu và cậu ấy thân thiết như thế từ bao giờ nữa đấy!!Khi cửa đóng lại, Hoa Đình thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế bên cạnh chơi với Bell, chờ Liên Thịnh tắm xong.Không lâu sau, Liên Thịnh bước ra, vừa lau tóc vừa chậm rãi đi vào. Thấy bên ngoài đã đổi người, anh ngạc nhiên rõ rệt: "Cơn gió nào đưa anh đến đây vậy?"Hoa Đình cảm thấy mình giống như một thái giám trong câu "Hoàng đế không vội, thái giám đã vội": "Đương nhiên là đến tìm cậu để bàn chuyện hot search rồi!"Liên Thịnh bước đến gần giường, không rõ cảm xúc gì, nói: "Chuyện V thần self harm ấy à?"Hoa Đình gật đầu: "Cậu nghĩ tại sao Chu Hạ lại tung tin đồn đó lúc này?"Liên Thịnh ngồi xuống giường, vừa lau tóc vừa nói: "Còn vì sao nữa? Hắn biết tôi đã trở lại, cũng biết thực lực của tôi không còn như xưa. Nếu tôi không đứng ra đính chính, thì chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, để V thần mang tiếng xấu, còn nếu tôi đứng ra giải thích, thì cũng chẳng khác gì công khai rằng V thần trong truyền thuyết giờ chỉ là một kẻ làm tạ kéo chân đồng đội. Dù thế nào cũng làm tổn hại danh tiếng Victory."Liên Thịnh vắt khăn lên vai, giọng nói trầm xuống: "Dù làm gì, hắn cũng thắng."Hoa Đình không nhịn được chửi thề: "Thằng khốn này!"Liên Thịnh nói: "Cứ nhìn mà xem, chuyện này chưa kết thúc đâu, sẽ còn tin đồn khác xuất hiện."Nghĩ đến bản tính thích làm loạn của Chu Hạ, Hoa Đình lo lắng hỏi: "Vậy cậu tính làm gì? Có cần anh giúp không? Hay cậu công bố lý do thật sự giải nghệ năm đó?"Liên Thịnh im lặng một lúc rồi khẽ đáp: "Thôi. Trước mắt, anh cứ dùng tên mình đăng một bài đính chính thay tôi đi."Hoa Đình tức giận đứng phắt dậy, gầm lên: "Tại sao? Nó đã không cần mặt mũi, chúng ta còn phải nể mặt nó làm gì!"Liên Thịnh cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng: "Dù sao tôi cũng đã hứa với hắn là sẽ không tiết lộ."Hoa Đình sửng sốt, rồi hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Tại sao cậu lại mềm lòng như vậy! Cậu có biết có chỉ biết được nước làm tới, được đằng chân lân đằng đầu không!"Liên Thịnh cố gắng nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo sự mệt mỏi vô cùng: "Lòng tôi vẫn đủ rộng để tha thứ cho hắn thêm một lần nữa."Hoa Đình im lặng một lúc."Được, thì cho nó thêm một lần nữa! Nhưng nếu còn lần sau, anh sẽ không ngại nói hết sự thật đâu!" Dứt lời, Hoa Đình tức tối bỏ đi, đầu còn bốc khói vì giận. Sợ bị người khác nghe thấy, anh còn phải nhịn, không dám sập cửa mạnh.Liên Thịnh ngồi một mình bên giường, tóc trước trán đã dài ra, hãy còn ướt nhẹp, chạm vào lông mi, hơi ngứa. Anh đưa tay xoa mắt, khi bỏ tay xuống, mắt đã đỏ hoe.Bell nhạy bén nhận ra bầu không khí có vẻ nặng nề, nó nhẹ nhàng nhảy lên giường, cọ cọ vào tay Liên Thịnh, rồi cất giọng mềm mại.Liên Thịnh sững sờ một lúc, bỗng bật cười nhẹ. Anh ôm lấy Bell, chui vào chăn, thì thầm: "Ngủ thôi."Bell thấy anh đã bình thường trở lại, liền yên tâm cuộn mình vào chỗ ấm áp, thở nhè nhẹ chìm vào giấc ngủ.Trong phòng đối diện, Phương Thành Tự đang cầm điện thoại, do dự không biết có nên nhắn tin cho Liên Thịnh hay không.Cho đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, cậu mới gõ một dòng chữ.[Phương Thành Tự]: "Anh nói chuyện xong rồi à?"Chậc, không được, hỏi thế có vẻ quá chú ý, như thể mình lúc nào cũng để ý đến cuộc trò chuyện của họ vậy.Phương Thành Tự nhấn xóa hết, nghĩ một lúc, rồi gõ lại.[Phương Thành Tự]: "Anh xong chưa?"Chậc, cũng không ổn, thế này lại như đang quan tâm đến nội dung cuộc trò chuyện của họ.Lại xóa.[Phương Thành Tự]: "Ổng đi chưa?"Nhấn gửi.Liên Thịnh trả lời rất nhanh.[Liên Thịnh]: "Ừ. Khi anh ấy đến, em đã nói gì vậy?"[Phương Thành Tự]: "Em bảo đến tìm mèo."[Liên Thịnh]: "Haha."[Phương Thành Tự]: "Quan hệ của chúng ta, anh muốn nói với họ không?"[Liên Thịnh]: "Còn em?"[Phương Thành Tự]: "Em không muốn nói trực tiếp, em cứ cảm giác hơi lộ liễu."[Liên Thịnh]: "Anh cũng nghĩ vậy. Thôi thì cứ để họ tự phát hiện đi."[Phương Thành Tự]: "Được."[Liên Thịnh]: "Ngủ sớm đi, em ngủ ngon nhé."Phương Thành Tự vốn định nói muốn ngủ cùng anh, nhưng giờ Liên Thịnh đã nhắn "ngủ ngon" rồi, cậu đành phải uể oải nhắn lại.[Phương Thành Tự]: "Anh cũng ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com