TruyenHHH.com

Dm Pubg Moi Ngay Dai Than Deu Lo Bi Lo Clone


Chương 13. Đâm lén

Ghé lazysnails.wordpress.com để đọc nhanh nhất.

Khi chiến đội STV đang chuẩn bị, cùng lúc đó, Hoa Hỏa TV cũng đang cho streamer bên ngoài biệt thự chuẩn bị làm việc.

Anh chàng bắt đầu cầm gậy selfie với điện thoại, lên tiếng chào khán giả. "Hello xin chào mọi người, chúng ta lại gặp nhau rồi, tôi là streamer Đại Lực Đại Lực Tưởng Đại Lực. Kỳ thứ ba của chương trình tuyên truyền thể thao điện tử do Hoa Hỏa TV chịu trách nhiệm sản xuất đã chính thức bắt đầu ngày hôm nay, số tiền thu được từ buổi stream hôm nay đều sẽ được quyên tặng cho quỹ từ thiện dành cho trẻ em mắc bệnh bạch cầu dưới tên Hoa Hỏa TV và Câu lạc bộ thể thao điện tử STV, vì vậy mong mọi người sẽ theo dõi nhiều hơn, tặng nhiều quà hơn nữa nhé."

"Được rồi, không dài dòng nữa, chắc hẳn mọi người đều biết nội dung chính của buổi livestream hôm nay là "Vén màn bí ẩn của chiến đội giàu có nhất giới esport Trung Quốc – Chiến đội STV! Vì vậy, bây giờ tôi đang đứng trước cửa vào căn cứ chiến đội STV chi nhánh PUBG."

Dứt lời, anh chàng hơi nép mình sang một bên, để lộ cánh cửa với khóa mật mã rất có cảm giác công nghệ cao sau lưng.

Câu lạc bộ STV được xem là một trong những câu lạc bộ cao quý thần bí nhất trong nước, những chiến đội khác dù là nói như thế nào cũng từng nhận một vài phỏng vấn thương mại gì đó, mấy thứ như căn cứ gì gì đó đều đã được phanh phui trước mắt công chúng nhiều lần rồi.

Nhưng ngài sếp nhỏ Phương thiếu gia lại là một vị chủ nhân cao ngạo lạnh lùng hiếm khi xuất hiện, bình thường trừ những lúc có trận đấu hay lịch livestream thì đều biến mất trước mắt công chúng, căn cứ chiến đội lại được xây dựng ở khu biệt thự nhà giàu số một số hai Thượng Hải, quản lý ở mấy nơi như vậy đều nghiêm khắc đến biến thái, giới truyền thông không tài nào vào được.

Bây giờ trên mạng vẫn còn lưu truyền một tấm ảnh chụp biệt thự chiến đội STV, do năm ngoái Hoa Hỏa đi quay chụp quảng cáo cho chiến đội STV ở cùng tiểu khu, lúc đi ngang qua liều mình chụp được.

Tựa như một chiếc hộp Pandora, mọi người luôn có sự hứng thú đặc biệt với những thứ hãy còn là bí ẩn.

Vì vậy khi cư dân mạng hay tin livestream liền ào ào nhào tới, nóng lòng nhìn chằm chằm vào điện thoại hòng được chiêm ngưỡng chiến đội nhà giàu rốt cuộc là giàu đến cỡ nào.

Dòng bình luận trôi bằng tốc độ kinh khủng.

"Uầy uầy, cái cửa này dòm ngầu đét luôn."

"Cái biệt thự này quá bự rồi! Con tui có tiền quá hu hu hu!"

"Streamer mau gõ cửa đi, tui không đợi được, tui muốn vào nhà tui!"

"Lầu trên tỉnh lại đi, đừng có mơ mộng hão nữa."

Streamer khẽ mỉm cười, đổi camera thành cam sau, "Được rồi, bây giờ tôi sẽ bấm chuông nhé."

Anh chàng đến gần nhấn chuông, chỉ vài giây sau, cửa chính vang lên tiếng "tít tít", cánh cửa chầm chậm mở ra. Ngay sau đó đập vào mắt là một hành lang cực kỳ hoa lệ, lộng lẫy như muôn ánh sao trời.

Vị streamer này cũng là một streamer từng trải, nhưng dù thế vẫn không kìm nổi phải sợ hãi than một tiếng.

Dưới bình luận gào thét điên cuồng.

"Đẹp quá trời, cảm giác như lạc vào đường hầm không gian vậy!"

"Tui chua lòm rồi nè."

"Chồng tui giàu quá, tui thích lắm."

"Nếu nhà tui có cái hành lang này, tui nghĩ chắc cả đời tui sẽ không đi đến phòng khách nữa!"

"Tủ trưng bày trên hành lang đang để chính là... mô hình súng ống phải không!"

Streamer giờ phút này chỉ biết há hốc miệng, bước nhanh đến bên kệ đưa điện thoại quay chụp những món đồ bên trong lớp tủ kính, hít sâu: "Oa, đây là một mô mình AKM tỉ lệ 1:1! Tuyệt đẹp!"

Cực kỳ tỉ mỉ, loại mô hình súng ống chi tiết như vậy, bất kỳ nam sinh nào đều thích cả.

Anh chàng cúi mình mắt phát sáng nhìn chằm chằm kệ trưng bày, nói không nên lời.

Lúc này dưới bình luận đã gấp không đợi nổi nữa.

"Mau lên mau lên, đi xem những chỗ khác đi."

"Streamer tỉnh tỉnh tỉnh, bây giờ đã chết máy, lát nữa thì phải làm sao."

"Người đâu, streamer sắp không được rồi."

Streamer lưu luyến dời bước, ước chừng nửa tiếng sau mới buông tha cho hành lang 8 mét mà tưởng vạn dặm kia.

Mới vừa vào cửa, thần kinh thị giác đã bị tấn công mãnh liệt, streamer vốn nghĩ đi dần vào trong thì hệ thần kinh của mình có thể nghỉ ngơi chút, lại không ngờ rằng những thứ càng kích thích hơn vẫn đang chờ phía sau.

Tới phòng khách, tầm mắt sáng sủa hẳn.

Khưu Phong và Lâm Hải lại bị bắt ép đi trang điểm một lần nữa, làm Phương Thành Tự vốn xếp thứ ba lại phải ra trận đầu tiên.

Nhiếp ảnh gia đang nửa ngồi xổm sau camera, hướng về Phương Thành Tự điên cuồng bấm nút chụp tanh tách liên hồi, miệng còn thỉnh thoảng hô hào: "Đẹp đẹp đẹp, đổi tư thế khác, hơi cười lên một chút, đừng cười lạnh, đúng rồi đúng rồi, đẹp trai lắm."

Phương Thành Tự lạnh mặt nhếch khóe miệng, tay chân cứng ngắc, toàn thân đều không được tự nhiên.4

Streamer hướng camera về phía Phương Thành Tự, hỏi: "Hẳn là mọi người đều đã rất quen thuộc với người này rồi đúng không?"

"Quen quen quen, đương nhiên phải quen rồi, con trai tui làm sao lại không quen được!"

"Duma, thật là một anh con lai ngon trai tỏa sáng bốn phương!"

"Tôi nói ba chữ tôi đồng ý đến mệt rồi!"

Streamer cười cười: "Đúng vậy, đây chính là đội trưởng chiến đội STV: Phương Thành Tự – ISLAND, năm nay 19 tuổi, đã thi đấu ba năm, có thể nói là ví dụ điển hình cho việc thành danh từ khi còn rất trẻ."

Anh chàng liếc thấy Phương Thành Tự đã chụp hình xong, bèn vội tới chào hỏi nhiệt tình, sau đó chỉ vào ống kính: "Phương thiếu gia vất vả rồi, qua chào hỏi các khán giả chút nào!"

Phương Thành Tự cao hơn streamer không ít, streamer cầm gậy selfie hơi thấp so với cậu, màn hình đạp thẳng vào mặt cậu, Nhất thời sức mạnh của vẻ đẹp ở khoảng cách gần qua màn hình khiến cho bao nhiêu fan mẹ fan bạn gái thất kinh lên tiếng.

"Anh anh anh, tự nhiên đến gần vậy làm gì, tui chết mất! Hu hu hu."

"Da dẻ Phương thiếu gia Phương đẹp thật đấy."

"Hầy, trai đẹp số 1 đúng là chấp cả camera thường."

Phương Thành Tự bỏ qua đám bình luận, lùi về sau một bước, giọng lạnh nhạt: "Chào mọi người, tôi là Phương Thành Tự."

Phớt lờ luôn cả hiệu ứng quà tặng du thuyền liên tiếp trên màn hình.

Phương Thành Tự không thoải mái với camera lắm, nên streamer chỉ hỏi nhanh vài câu rồi bỏ qua cậu, đi loanh quanh qua chỗ khác.

"Chúng ta cùng đi xem các thành viên khác của chiến đội STV đang làm gì nhé."

Lúc này Liên Thịnh vừa mới trang điểm xong bước ra khỏi phòng chuẩn bị, liền bị bắt lấy ngay.

Mới vừa ra cửa đã đụng phải camera, Liên Thịnh hơi sửng sốt, nhận ra người vừa tới ngay, tốt bụng chào hỏi. "Xin chào, là... anh Tưởng phải không?"

Lúc trước hai người từng làm chung cùng một nền tảng livestream, tuy không hẳn là thân thiết nhưng khi công ty tổ chức các hoạt động online thì hai người đều đã từng tiếp xúc với nhau mấy lần.

Tưởng Đại Lực được sủng mà lo đáp: "Không dám không dám, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi nha."

Liên Thịnh cười thản nhiên: "Đương nhiên phải nhớ rồi."

Tương Đại Lực thầm cảm thán thật may mà Liên Thịnh là một người khá dễ nói chuyện.

Tuy lần livestream này lấy danh nghĩa là vén màn bí mật căn cứ STV, nhưng mục đích chính lại nhằm trấn an tâm trạng lo lắng của fans hâm mộ, bảo vệ Liên Thịnh và hình ảnh chiến đội STV, cũng như thỏa mãn sự hiếu kỳ của quần chúng ăn dưa.

Từ khi chiến đội STV thông báo ký hợp đồng với Liên Thịnh đến nay, trên mạng chưa từng thiếu sự chất vấn của fans hâm mộ. Chỉ bằng mượn tiếng thơm khi còn livestream của Liên Thịnh, cơ bản không đủ để khiến người ta tin tưởng.

Thi đấu thể thao điện tử, thành tích mới là huy chương thật sự.

Hai người đều đã quen biết từ trước, chủ đề trò chuyện dần mở ra. Nói là trò chuyện, nhưng thật ra lại càng giống một màn phỏng vấn hơn.

"Nghe nói cậu mới vào chiến đội mấy ngày nhỉ?"

"Đúng vậy, khoảng chừng nửa tháng gì đó."

"Bây giờ đã trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, so với trước đây làm streamer thì có phải áp lực cũng lớn hơn nhiều đúng không?"

"Phải, nhưng đối với tôi, có áp lực lại là một chuyện tốt, có áp lực mới có thể thành công được."

"Nghe nói hôm qua chiến đội STV đã có một trận thi đấu hữu nghĩ với các chiến đội khác, có thể tiết lộ cho chúng tôi biết STV đã xếp hạng mấy không?"

Liên Thịnh mỉm cười: "Hạng 3."

Lúc này mới bắt đầu nói đến trọng tâm.

Bình luận có người bắt được tín hiệu.

"Lũ anti mất não nghe thấy chưa, thứ 3 đó."

"Không hề tụt hạng! Quả Tử lợi hại quá!"

"Quả Tử mới huấn luyện có hơn 10 ngày đó, giờ tui có thể lặng lẽ buff một miếng, ngày nào đó STV có thể cầm hạng 2 không?"

"Hôm trước đứa nào sủa STV sắp toi đời mau bước ra đây xin lỗi coi!"

Giữa một màn hài hòa trong dự tính bỗng xuất hiện mấy cái bình luận khó ở.

"Sao lại không toi, có ai không biết STV là lão tam vạn năm à?"

"Chỉ là một trận thi đấu huấn luyện, không chừng các chiến đội khác còn chưa dốc hết sức ra đâu."

Ban nãy Tương Đại Lực đề nghị muốn tới xem phòng huấn luyện, hai người cừa đi vừa trò chuyện, nói đến đây đã tới trước cửa phòng huấn luyện rồi.

Liên Thịnh đẩy cửa ra, mời anh chàng vào.

Phòng huấn luyện vẫn sa hoa như trước, Tương Đại Lực ồ lên, hiếu kỳ hỏi: "Năm vị trí này theo thứ tự là như của ai vậy, có thể lén tiết lệ cho tôi biết chút được không?"

Liên Thịnh chậm rãi đi tới, giới thiệu: "Ba vị trí trước mặt là PEAK, Đại Hải, A Tự, cái thứ tư là của tôi."

...

Trong căn phòng mờ tối, có mấy người ôm cặp lồng cơm ngồi song song trước máy tính, ánh sáng màn hình trắng bệch hắt lên khiến người nào người nấy đều thêm phần quái dị. Càng không cần kể đến một người trong số đó bởi lòng đố kỵ mà mặt mũi đã vặn vẹo cả. Lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, nghiến răng rất không cam lòng thì thào: "Vị trí đó... vốn phải là của tao."

Trên màn hình bọn họ đang phát livestream chính thức của Hoa Hỏa TV.

Cảnh Nhiên ngồi bên cạnh kỳ quái đưa mắt nhìn hắn, rung chân giội cho hắn một gáo nước lạnh. "Không phải tao đã nói cái ghế đó là Hoàng vị nhà mày à, mắc gì có người đi thì phải truyền lại cho mày? À, vốn là của mày đấy, đừng có không biết xấu hổ thế nữa. Mày đã không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo cuốn gói khỏi STV rồi, chỗ kia chẳng có miếng liên quan nào đến mày hết. Mà trước kia hình như mày là dự bị ở STV hả? Chỗ của mày phải ở cạnh cửa sổ kìa, đừng có dòm ngó vị trí của con nhà ngươi ta nữa!"

Đòn cảnh cáo bỗng giáng xuống xối xả khiến Lý Do hơi ngơ ngác: "Mày..."

Bên này Lý Do còn chưa kịp nói gì, người bên Cảnh Nhiên đã bắt đầu không bình thường.

Chu Hạ mặt mũi trắng bệch như thất hồn lạc phách, miệng lầm bầm không rõ tiếng: "Không thể... Không thể nào..."

Cảnh Nhiên dài cổ nhìn bên kia, rất bất đắc dĩ hỏi: "Mày thì sao?"

Dường như Chu Hạ như bị Diêm Vương làm ù tai, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại: "Không thể... Tuyệt đối không thể!"

Cảnh Nhiên nhíu mày, ném hộp cơm trong tay đi, không chịu nổi đẩy cửa bỏ ra ngoài. "Mẹ nó. Điên rồi điên rồi, một đứa hai đứa tất cả đều lên cơn hết, cái chiến đội này tôi quản hết nổi rồi. Quản lý, tôi muốn rời đội!"

...

Chập tối bảy giờ, chiến đội STV tiễn nhân viên của Hoa Hỏa TV rời khỏi căn cứ xong, bắt đầu quây quần nấu lẩu và xiên que, chuẩn bị đón năm mới.

Hoa Đình ngay lập tức nới lỏng đai lưng, quay lại bên bàn tiệc hưng phấn xoa xoa tay. "Có lẩu, xiên nướng, trái cây, đậu phộng,... À, hình như cứ thiếu cái gì."

Bầu không khí rất vui vẻ, đến nỗi chứng nghiện rượu nhẹ của Liên Thịnh cũng phải ngoi lên: "Rượu."

Phương Thành Tự bưng đồ ăn dưới bếp lên, đuôi lông mày luôn lạnh nhạt cũng bị hơi nóng của nồi lẩu nhuộm thêm mấy phần ấm áp. "Đừng vội, có ngay đây."

Cậu vừa dứt lời, đã có người nhấn chuông cửa chính.

Trước đây hình như Khưu Phong đặt mua rất nhiều xiên que như dự trữ lương thực, cửa hàng còn chưa từng thấy bộ dạng tựa thổ phỉ vào thôn như vậy bao giờ, lấy hết cả hàng tích trữ của năm sau ra, nhưng trong lúc nhất thời không có sự chuẩn bị, đành hẹn giao thành ba đợt, Khưu Phong với Đại Hải ban nãy vừa đi lấy đợt giao hàng cuối cùng.

Liên Thịnh đứng dậy: "Tôi đi mở cửa cho."

Phương Thành Tự cũng đứng sau lưng anh: "Em đi cùng anh."

"Được."

Vốn Liên Thịnh cho là sẽ hơi nhiều đồ, nhóm Khưu Phong có lẽ sẽ không mang được hết, định mở cửa ra hỗ trợ.

Nhưng không nghĩ rằng vừa mở cửa đã thấy một đám người đứng ngoài cửa tối om.

Người bên ngoài vừa thấy cửa mở đã dán mặt vào cửa như một buổi chụp hình đồng loạt hô to: "Chúc mừng năm mới!"

Kèm theo tiếng chúc mừng còn có một màn ánh sáng bảy màu bao trùm lấy đầu Liên Thịnh, pháo hoa giấy uy lực cực lớn, kéo theo Phương Thành Tự đứng phía sau vốn cũng đã có sự chuẩn bị cũng không thể tránh thoát, cũng có ngay một cái đầu sáng lấp lánh.

Liên Thịnh còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một cô gái loli tóc mái ngố chen ra khỏi đám đông, tiến đến trước mặt Liên Thịnh nhiệt tình hỏi: "Anh trai có phải là anh Liên Thịnh không? Đại thần hôm trước thi đấu huấn luyện bắn nổ đầu mấy người đánh lén kia ấy? Oa, anh Thịnh, em siêu thích anh luôn, anh có thể ký tên cho em không?"

Phương Thành Tự phủi hết vụn pháo hoa giấy trên đầu, giới thiệu cho Liên Thịnh: "Anh Thịnh, đây là SUV Ngải Đệ."

Liên Thịnh tốt tính khẽ cười: "Được chứ."

Lúc này trong đám người thò ra một cánh tay tóm mũ Ngải Đệ lôi cô về, quở: "Ký tên cái gì, con nhóc hám trai thấy trai là sáng mắt lên không nhìn tình huống ấy à, không có tiền đồ."

Ngải Đệ vùng vẫy hai lần, bất mãn nhăn nhó: "Đừng có kéo tui."

Một người sống sờ sờ đột nhiên bị người khác xách lên như xách hành lý, Liên Thịnh mơ màng chấm hỏi đầy đầu, định cầu viện Phương Thành Tự theo bản năng.

Phương Thành Tự dường như đã quá quen thuộc, "Không cần để ý bọn họ." Sau đó hiếm thấy có khi bắt chuyện với người khác: "Mau vào đi."

Lúc này Khưu Phong với Đại Hải vừa về, thấy bọn họ liền vui vẻ chào hỏi: "Ấy, đến rồi à? Mau vào đi, ngoài này lạnh lắm."

Bảy tám người nối đuôi nhau vừa nói vừa cười đi vào, để lại culi vác hòm rượu và "chút đỏ giữa rừng cây xanh" quý giá nhất giới thể thao điện tử lại phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com