TruyenHHH.com

Dm Ongoing Mang Thai Con Cua Anh Trai Tra Cong

CHƯƠNG 3: TỚI CỬA KHIÊU KHÍCH

Giang Dịch không biết mình làm cách nào mà rời khỏi quán cà phê đó, cậu cảm thấy lồng ngực mình như bị khoét rỗng, đau đến không thở được.

"Vợ ơi, đợi anh nhé. Khi anh giàu có, anh sẽ chuyển tất cả tác phẩm của em thành phim."

Haha.. đây là một trò đùa, thật là một trò đùa lớn! Cậu đã giữ lại tất cả, chờ đợi hắn thực hiện lời hứa năm đó, nhưng hắn lại coi thành tích của cậu như bàn đạp để nhân tình của hắn leo lên, thậm chí chính cậu cũng là đá lót đường cho bọn họ. Giang Dịch à Giang Dịch, không thể tưởng tượng được ngươi cũng có ngày hôm nay. Ngươi không thể tưởng tượng được phải không? Năm đó ngươi vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được phải không?

"Thêm một ly nữa!" Cậu hiếm khi uống rượu và chưa say rượu bao giờ. Giang Dịch cho rằng những người say rượu đang trốn tránh thực tế và là dấu hiệu của sự hèn nhát. Nhưng hôm nay cậu muốn say, say thật say, quên đi những cảnh tượng đó, quên đi khuôn mặt kiêu hãnh của thiếu niên kia.

Khi biết hắn có người thứ ba, cậu cảm thấy như trời sập, cậu không bao giờ nghĩ rằng Thiệu Khang sẽ lừa dối cậu, cũng không bao giờ nghĩ rằng người đã ôm cậu trong lòng, cưng chiều trong tay lại phản bội mình.

Lần đó Giang Dịch làm thế nào mà sống được, Giang Dịch không dám nghĩ tới, đêm này qua đêm khác không ngủ được, uống từng ngụm thuốc ngủ, cuối cùng uống xong cũng không tỉnh lại.

Lúc Lý Hạo Minh xuất hiện, cậu đã bình tĩnh tiếp nhận, cậu cảm thấy trái tim mình đã tê dại, sẽ không còn cảm thấy đau đớn hay chảy máu nữa.

Nhưng lần này lại cảm thấy đau đớn như vậy, đau đến nỗi không thể đứng thẳng lên được. Cậu thậm chí còn nghĩ, nếu đau như vậy đến chết thì thế nào nhỉ? Thiệu Khang chắc là sẽ khổ sở vài ngày rồi cùng nhân tình sống tiếp nhỉ. Cái chết của cậu cũng giống như một ngày mặt trời lặn không ai để ý cũng chẳng ai quan tâm đến.

Cậu uống một chai cảm thấy bụng mình như nổ tung. Trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: "Có phải là báo ứng không? Có phải là báo ứng vì đã yêu một người đàn ông không? Có phải là báo ứng vì đã từ bỏ gia đình vì người yêu của mình không? Có phải chính mình đã phẫu thuật thụ tinh vì muốn lưu lại con cái cho Thiệu Khang, nghịch thiên báo ứng?"

Tề Tử Giai bưng ly rượu đi đến "Đây chẳng phải là hoàng tử âm nhạc của chúng ta sao?" Gã đưa rượu cho Giang Dịch: "Mười năm trước ai có thể ngờ rằng một thiên kiêu chi tử tài năng lại rơi xuống tình trạng này? Nhìn lại cậu xem, tôi gãy chân vì cậu. Nếu biết mười năm sau cậu thành ra cái dạng này thì cái chân này của tôi đúng thật là oan uổng mà."

"Thiệu Khang đâu? Cậu không phải là bảo bối của hắn sao? Hắn không dám để cậu rời xa hắn nửa bước mà? Hiện tại cậu ở đây uống say đến chết, hắn sao lại không lo lắng thế này? Cậu biết có bao nhiêu người đang chú ý cậu không?"

Giang Dịch đẩy tay gã ra, đang định đi ra ngoài, Tề Tử Giai ngăn cậu lại: "Tôi biết bây giờ cậu hận Thiệu Khang, tôi cũng hận hắn, hắn vì cậu mà đánh gãy một chân của tôi, nếu như hắn yêu thương quý trọng cậu tôi sẽ cảm thấy cái chân gãy này còn có ý nghĩa, bây giờ hắn coi cậu như vứt rác làm tôi không cam lòng."

"Liên quan gì tôi?"

"Chúng ta có thể hợp tác, tôi biết trong lòng hắn vẫn còn chút tình cảm với cậu, bây giờ là thời điểm tốt nhất để trả thù hắn. Sau một thời gian trong lòng hắn sẽ không còn cậu, cậu cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu".

Giang Dịch đi ra ngoài không để ý tới gã, Tề Tử Giai hét lớn: "Tôi làm như vậy vì muốn tốt cho cậu thôi, hắn tổn thương cậu nhiều như vậy nhưng hắn lại không hề biết, cậu nên để hắn nếm trải cái cảm giác bị người thân phản bội đi. Nếu không hắn sẽ không đời nào biết mình đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho cậu, khi nào suy nghĩ lại hãy đến tìm tôi, tôi có thể nói rõ ràng cậu không còn thời gian, cậu sẽ sớm biến mất khỏi thế giới của hắn thôi."

"Biến mất..." Giang Dịch lặp đi lặp lại hai chữ này, vốn dĩ bọn họ đã dần dần biến mất trong mắt Thiệu Khang, nhưng bây giờ chỉ là vì ở bên nhau thời gian lâu như vậy nên hắn không quen đột ngột rời đi. Khi hắn hoàn toàn thích nghi, hắn sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu.

Đã từng yêu nhau say đắm như vậy, cảm thấy ở bên nhau cả đời thôi chưa đủ nhất định phải ở bên nhau đến chết. Thế mà chỉ có mười năm, mọi thứ đã thay đổi, con người cũng đổi thay.

Cuối cùng cậu cũng đi đến hồi kết với hắn. Xem ra người này không phải là người đi cùng cậu đến hết cuộc đời này. Vậy, tình yêu mãnh liệt ngày ấy đều không thể đi đến cuối cùng nhau, còn chuyện gì có thể khiến con người ta tin tưởng được nữa không?"

Dì Lý sáng sớm nhận được điện thoại từ bệnh viện, vội vàng chạy tới, Giang Dịch vẫn đang ngủ, trên trán có một vết bầm lớn được quấn băng gạc, trên đó có vết máu. Trông có vẻ rất nghiêm trọng.

"Chị là người nhà của cậu ấy à?"

"Tôi là bảo mẫu của cậu ấy." Dì Lý nói.

Bác sĩ nới: "Người nhà cậu ấy đâu? Dù hiện tại đã được cứu nhưng vết thương trên cơ thể cậu ấy vẫn rất nghiêm trọng. Cậu ấy không chỉ bị ngộ độc rượu mà còn bị xuất huyết dạ dày do uống quá nhiều. Ngoài ra còn có một vết thương đâm thẳng vào trán. Một chiếc đinh, nếu đâm thêm 2mm nữa cậu ta sẽ chết. Người nhà cậu ấy ở đâu? Cậu ấy say rượu không ai quan tâm đến, này là cậu ấy đâm phải cây đinh chứ nếu đụng phải xe ô tô cậu ấy sẽ không may mắn vậy đâu."

Dì Lý nói: "Bố mẹ cậu ấy đều ở nước ngoài."

"Bên cạnh cậu ấy không có người thân sao? Cậu ta chưa kết hôn hay chưa có người yêu gì à?"

Dì Lý do dự hồi lâu không nói gì, bác sĩ thở dài nói: "Nói cho chị biết chuyện này, sức khỏe cậu ấy rất kém, tinh thần cũng rất kém lúc này cần phải chăm sóc cẩn thận. Gia đình nên ở bên cạnh cậu ấy, bằng không xảy ra chuyện gì thì cũng đừng hối hận."

Dì Lý vội vàng đáp ứng.

Sau khi rời khỏi phòng khám của bác sĩ, dì Lý nhanh chóng gọi điện cho Thiệu Khang. Khi nhận được điện thoại của bệnh viện, bà cũng gọi ngay cho Thiệu Khang, một cậu thiếu niên bắt máy và nói rằng Thiệu Khang đang tắm, cậu ta sẽ chuyển lời lại với hắn nhưng mãi không có phản hồi.

Lần này là Thiệu Khang trả lời: "Tiên sinh, thiếu gia đang nhập viện."

Thiệu Khang vội vàng hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Dì Lý nghe được sự khẩn trương trong lời nói của hắn, trong lòng cảm thấy an ủi đôi chút "Thiếu gia uống nhiều quá bị ngộ độc rượu, còn bị xuất huyết dạ dày."

"Sao? Bây giờ thế nào? Em ấy thế nào rồi?"

"Thiếu gia đã được truyền dịch và giờ đã khỏe hơn nhiều. Bây giờ đang ngủ."

"Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ đến ngay."

Thiệu Khang cúp điện thoại chuẩn bị đi, Tôn Kỳ ở một bên nói: "Thiệu tổng, anh hiện tại đừng quên nói mình đang ở nước Anh nha. Nếu anh lập tức quay về thì không phải là đang nói dối sao?"

Thiệu Khang nghe cũng cảm thấy hợp lí bèn nói: "Vậy tôi nên làm gì đây?"

Tôn Kỳ nói: "Anh ấy bị ngộ độc rượu, anh là ông chủ lớn chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như vậy sao, trong quán cũng không ít người say rượu. Nói cách khác, vợ anh là người yếu đuối, ngay cả em cũng từng vì trúng độc rượu mà nhập viện mấy lần."

Công ty của Thiệu Khang được xây dựng từng bước bằng sự chăm chỉ của chính hắn, hồi đó không có sự chống đỡ của cha mình, hắn gặp rất nhiều khó khăn. Chưa kể ngộ độc rượu, tối trong bụng chỉ ói ra máu và ngày mai vẫn phải tiếp tục uống. Chẳng phải là không có gì to tát cả sao?

Tôn Kỳ thấy hắn không còn sốt ruột nữa: "Anh ta vốn sinh bệnh tâm tình liền không tốt, anh đến chẳng khác gì nói anh ta biết anh lừa cậu ta và không có đi nước Anh à, này chẳng phải càng thêm rắc rối sao?"

"Em có cách gì không?" Tôn Kỳ nghe vậy mới cười nói: "Để xem , hay là em đi, thứ nhất có thể giúp anh xem bệnh tình cậu ta, giúp anh bớt lo lắng. Thứ hai, em cũng muốn gặp cậu ấy. Lúc cậu ấy bệnh, em ở gần anh nhất. Sau này chúng ta sống chung hòa bình, anh không phải cũng bớt lo hơn sao?"

"Được rồi, tiểu yêu tinh này thật lợi hại. Vợ anh tính tình không tốt nhưng lại mềm lòng, em vừa đáng yêu thông minh như vậy nhất định em ấy sẽ rất vui vẻ. Nếu em ấy không chấp nhận em thì thật đúng là có hơi rắc rối rồi.

Tôn Kỳ nói: "Chỉ cần anh ấy chấp nhận em là được rồi. Nghe nói anh còn hai tình nhân nhỏ nữa nhỉ."

Thiệu Khang xua tay "Kệ bọn họ, chuyện của anh không đến lượt họ nói."

Thiệu Khang gần đây hay chơi đùa với Tôn Kỳ, công ty cả đống sự tình xảy ra, hắn thực sự cũng rất bận rộn. Hắn dặn dò Tôn kỳ thật kỹ, thay hắn mua chút đồ bổ, dặn trước tiên không được nói ra quan hệ của hai người bọn họ, chỉ nói là trợ lý của hắn.

Tôn Kỳ thầm nghĩ, quả nhiên Giang Dịch trong lòng Thiệu Khang thực không gì sánh bằng, hiện tại hắn đang bị mình mê hoặc, nếu lúc này không đuổi Giang Dịch đi sợ cuối cùng chính mình lại là người bị bỏ rơi.

Dì Lý đem tới một ít cháo, gạo kê* đều là thứ bổ dưỡng cho dạ dày nhưng Giang Dịch lại không chịu uống một ngụm nào cả. Bà hối hận vì đã nói ra việc mình gọi cho Thiệu Khang, bởi vì cho đến nay, Thiệu Khang không những không đến mà thậm chí còn không điện thoại hỏi han một lời.

"Đây là phòng của Giang Dịch tiên sinh phải không?" Dì Lý nghe vậy liền biết, đây chính là thanh niên sáng này trả lời điện thoại cho Thiệu tiên sinh. Nhìn kĩ khuôn mặt của cậu thanh niên thực sự rất tinh tế. khuôn mặt thanh tú dịu dàng đến mức có thể nhéo ra nước, đôi mắt to, lông mi dài, đôi môi anh đào hơi bĩu môi.

Tôn Kỳ bước tới với một giỏ trái cây đầy lê. Lê tượng trưng cho sự chia ly, loại quả này không được phép ăn khi đến thăm bệnh nhân trong bệnh viện vì nó không tượng trưng cho sự tốt lành.

Dì Lý có chút không vui, người như vậy quá kiêu ngạo, cướp đàn ông của người khác còn chưa đủ, người ta nhập viện còn không buông tha.

"Thiệu Khang quá bận rộn, không có thời gian, anh ấy nhờ tôi thay mặt anh ấy đến gặp anh. Anh phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, dù sao thân thể cũng là của anh, người bị bệnh là anh, chẳng ai có thể giúp anh được, đúng không?" Tôn Kỳ nghiêm túc nói như thể là người thân bên cạnh khuyên nhủ.

"Nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi." Giang Dịch lạnh lùng nói.

Tôn Kỳ bĩu môi với vẻ mặt đau khổ: "Thiệu Khang nói tôi đến dành nhiều thời gian cho anh hơn. Dù sao sau này chúng ta sẽ là một gia đình. Tuy anh là người đàn ông đầu tiên của Thiệu Khang nhưng bây giờ anh cũng lớn tuổi hơn rồi, không còn đẹp trai như trước, làn da cũng kém đi. Thiệu Khang là người có mới nới cũ, chắc chắn sẽ không đối xử với anh tốt như trước được, đàn ông đều là như vậy, anh phải hiểu."

"Cậu đang nói chính mình sao? Cậu có thể đếm xem hắn ta có khẩu vị mới mẻ với cậu trong bao lâu?"

Tôn Kỳ vui vẻ nói: "Chắc chắn lâu hơn anh, bởi vì anh ấy thực sự yêu tôi."

Giang Dịch mỉm cười, nụ cười trên làn da nhợt nhạt làm người ta cảm thấy lo lắng: "Yêu? Thiệu Khang thực sự có thể yêu đương nghiêm túc?" Cậu cười to đến mức Tôn Kỳ đứng bên cạnh có chút sốc.

Dì Lý không khỏi nói: "Nếu không có việc gì thì cậu về đi. Bác sĩ nói thiếu gia cần được nghỉ ngơi thật tốt."Tôn Kỳ cười nói: "Giang Dịch à, anh thật đáng thương. Hiện tại cũng nhờ vào tiền anh mới có một hai người ở bên cạnh, tiền anh sợ cũng là của Thiệu Khang cho ấy chứ. Anh ngoài Thiệu Khang ra thì có được cái gì? Cái gì cũng chẳng có, giờ anh rời xa anh ấy, anh ấy còn có chút hoài niệm, chờ đến lúc anh ấy thực sự phiền chán anh, lúc này anh mới đi thì chút điều tốt ấy cũng không còn đâu."

Giang Dịch cảm thấy lời này như dao nhọn đâm vào ngực mình, cậu đưa tay ra nhìn ngón tay mình, gầy gò trắng bệch. Ngoài Thiệu Khang cậu còn có thể có cái gì? Thiệu Khang đã từ bỏ cha mẹ, từ bỏ tương lai vì mình. Cậu sao lại không từ bỏ cha mẹ, tương lai của chính mình vì hắn? Cậu chẳng còn lại gì ngoài hắn.

Giang Dịch không phải là không biết mình nên sớm từ bỏ Thiệu Khang, chính là không bỏ được, cậu chỉ còn người này, nếu để hắn đi, thế giới này liền không còn gì vướng bận. Giống như uống rượu độc giải khát vậy, vì một chút ấm áp trước mắt lại uống hết ly này đến ly khác.

Tôn Kỳ trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Nếu tôi là anh tôi đã bỏ đi từ lâu rồi. Anh ấy không còn thích anh nữa, anh quấy rầy anh ấy như vậy cũng vô ích thôi, chỉ tự hạ thấp bản thân mình, khiến người khác cười chê thôi."


*Gạo kê

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com