Dm Omega Ngu Ngoc Bi Rang Buoc Boi He Thong Khoi Phuc
Bàn tay nóng hầm hập của Alpha tóm gọn eo cậu, khiến cậu hơi co rúm người.
Edit: petichoir
-
Giản Dục Hành mặt lạnh như tiền.Khôi phục ở chỗ này là muốn chơi Đào Vàng với hắn ư?Hắn lần nữa giơ móng vuốt, tránh được chiếc vali, chuẩn xác bắt lấy Tống Nhược Thần. Tống Nhược Thần choáng váng, sau đó còn va vào lồng ngực vững chãi của người đàn ông Alpha, lập tức trong mắt chứa muôn vạn vì sao."Tôi đỡ nhục mặt hơn tí nào chưa?" Cậu hỏi.Cổ áo sơ mi bị siết chặt, Giản Dục Hành túm quần áo sau gáy cậu, nhấc cậu ra xa một chút."Thư ký Tống." Giản Dục Hành cười nhạt, "Ngồi máy bay xong quên mất cách đứng thẳng rồi à?"Tống Nhược Thần suýt thì lết tới: "...""Thư ký Tống." Trợ lý Cung bước qua đây, "Cậu nhân lúc không có tôi, giở trò đánh lén Nhị thiếu đấy hả?""Tôi đánh lén mà phải đợi cậu đi vắng à." Tống Nhược Thần đã thấm mệt, hỏi, "Trên đầu cậu gắn camera giám sát hay gì?"Trợ lý Cung: "Tôi...""Trợ lý Cung, đừng cãi nhau với cậu ta." Giản Dục Hành can ngăn.Người bình thường không thể cãi thắng được, tất cả kỹ năng của thư ký nhỏ chắc hẳn đã tập trung hết vào cái miệng."Chuyện gì vậy?" Vai chính công trong nguyên tác cũng qua tới."Không có gì." Giản Dục Hành đáp, "Cỏ vẻ Thư ký Tống say máy bay rồi.""Thế còn ăn được không?" Giản Phong nhắc đến mấy món được tiếp viên đóng gói.Tống Nhược Thần vui vẻ nhận đồ, loạng choạng hai bước: "Ọe."˖ ݁𖥔 ݁˖ 𐙚 ˖ ݁𖥔 ݁˖
Chi nhánh của Tiêu Thập ở thành phố C đã cử xe công vụ đến đón bọn họ, còn có thêm một lãnh đạo nhỏ đi theo. Mấy người này vừa lên xe đã bàn về tình hình kinh doanh gần đây của công ty.Giản Phong ngồi bên cạnh lắng nghe, thường xuyên bổ sung vài câu.Trợ lý Cung ngồi bên cạnh lắng nghe, thi thoảng chen vào đôi chữ.Thư ký Tống ngồi bên cạnh——Giản Dục Hành đánh mắt sang.Tốt lắm, Thư ký Tống ngồi bên cạnh "treo máy".Có lẽ là do say máy bay nên gương mặt Omega hơi tái, sắc môi vốn đã nhạt giờ đây lại càng thiếu màu máu.Cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, tóc mai trên trán hơi ướt vì mồ hôi lạnh, hàng mi dài rủ xuống, bên cổ có một vết đỏ.Giản Dục Hành liếc nhìn chiếc cúc trên cổ tay áo của mình, không nhận ra bản thân đang hạ giọng xuống: "Kế hoạch mới sẽ thực hiện vào tháng sau..."Giản Phong cũng vô thức giảm âm lượng theo: "Bộ phận truyền thông đang chuẩn bị ký hợp đồng với một nhóm streamer để sáng tạo nội dung mới..."Trợ lý Cung thì nhép miệng: "Tôi sẽ phối hợp toàn lực với công việc của Nhị thiếu..."Lãnh đạo nhỏ của công ty chi nhánh: "?"Sao mà phải thần bí thế."Mấy người đang nói gì vậy?" Tống Nhược Thần mở mắt, "Cảm giác tội lỗi nặng nề quá."Giản Dục Hành: "..."Thư ký Tống chỉ bằng sức mình đã khiến cả xe rơi vào nốt trầm. Cậu lặng lẽ nhắm mắt lại, tiếp tục thư giãn.【Ôi trời đất ơi, cậu làm sao thế?】"Tôi muốn từ chức." Tống Nhược Thần đáp.【Vấp ngã ở đâu thì đứng dậy từ đó!】"No." Tống Nhược Thần nói, "Sinh viên đại học chúng tôi ngã ở đâu là chết ngay tại đó."【... Đã học đại học bao giờ đâu mà biết.】【Nhưng mà lúc nãy vai chính công vừa chuyển vào thẻ của cậu 50.000 tiền trợ cấp công tác đấy.】"Tôi lên giá rồi sao?" Nhân công rẻ mạt nhướng mi, có chút dấu hiệu hồi sinh.Chiếc xe công vụ dừng trước cửa khách sạn năm sao, Giản Dục Hành hất cằm, Trợ lý Cung bước xuống đẩy hai chiếc vali lên.Vai chính công cũng hất cằm.Tống Nhược Thần suy nghĩ một lát: "Ngài cũng muốn đẩy hả?"Giản Phong: "。"Giản Dục Hành vừa xuống xe thì vấp chân, suýt không giấu được nụ cười trên mặt.Giản Phong mang hai chiếc vali vào khách sạn."Thư ký Tống." Giản Dục Hành mở miệng, "Tối nay là người của công ty chi nhánh mời khách, chỉ ăn thôi, không có công việc gì, nếu cậu cảm thấy khó chịu vì say máy bay thì không đi cũng được."Kẻo sau khi say rượu rồi lại xào nấu hắn thành video ma quái.Hơn nữa suốt cả đoạn đường này, Omega cứ chao đảo như một chú bướm trắng nhỏ bé, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào."Dục Hành trưởng thành rồi." Giản Phong vui mừng, "Đã biết quan tâm tới nhân viên công ty."Dục Hành: ": )""Không cần." Tống Nhược Thần nghiêm túc từ chối, "Thay... Dùng bữa với cấp trên cũng là công việc của thư ký."Hiếm có khi nào phản diện bày tỏ lòng tốt mà không bắt cậu làm này làm kia.Tống Nhược Thần cũng muốn nằm lắm, nhưng cậu không thể.Bữa tiệc tối nay đầy rẫy những nguy hiểm đối với vai chính công. Nhân viên của công ty chi nhánh làm việc không tận sức, dẫn đến một hợp tác quan trọng của Tập đoàn Tiêu Thập bị trì hoãn mãi chưa thực hiện được.Lần này hai anh em nhà họ Giản tới đây, một là để truy cứu trách nhiệm, hai là thương lượng lại chuyện hợp tác.Để trốn khỏi hình phạt, nhân viên chi nhánh đã chuẩn bị không ít quà tặng mà bọn họ tự nghĩ là tốt cho Giản Phong, trong đó bao gồm vài minh tinh nhỏ ngoại hình không tệ.Theo nguyên tác, có kẻ cố ý chụp ảnh từ các góc độ khác nhau rồi gửi ra ngoài, bị Yến Từ nhìn thấy. Giản Nhất là người ngay thẳng, không sợ những lời đồn thổi và hiểu lầm từ người khác, do đó cứng đầu không chịu giải thích, khiến Yến Từ tức giận đến mức đau lòng cả đêm.Tống Nhược Thần không yên tâm, cậu phải đi theo giám sát, thuận tiện cứu vãn tình thế trong thời điểm quan trọng. "Buổi tối tôi sẽ đến đúng giờ." Tống Nhược Thần nói."Nhị thiếu?" Trợ lý Cung hỏi, "Ngài vừa thở dài đúng không?"˖ ݁𖥔 ݁˖ 𐙚 ˖ ݁𖥔 ݁˖
Đãi ngộ của thư ký tổng giám đốc rất tuyệt, Tống Nhược Thần cảm thấy sảng khoái khi nằm trên chiếc giường trong khách sạn năm sao.
Cậu lật người, vô tình đè trúng điều khiển TV——"Bệnh viện chuyên khoa Alpha, chuyên điều trị các chứng rối loạn pheromone."Tống Nhược Thần chuyển kênh."Một mẹo nhỏ dạy bạn cách nhận biết chó Alpha ngay từ cái nhìn đầu tiên.""Thống Thống." Tống Nhược Thần chợt nhớ ra chuyện quan trọng, "Cậu không có mạng thì không thể dùng được hả?"【Hì.】Thế thì sau này phải hạn chế đến mấy chỗ mạng kém mới được.【Không sợ, ngoại trừ ở trên cao, tôi có thể dùng ké mạng từ khắp mọi nơi.】"Đây là lý do khiến cước điện thoại tháng trước của tôi vượt quá 500?" Tống Nhược Thần hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.【Hì hì (chột dạ).】Tống Nhược Thần lại chuyển kênh."Nhiều bệnh viện đã triển khai các dịch vụ kiểm tra độ phù hợp, sẽ định kỳ giới thiệu đối tượng bạn đời phù hợp cho các AO độc thân."【Mau nằm nghỉ một lát đi, tối còn phải làm việc đấy.】Tống Nhược Thần tắt TV, ngủ ngay tức thì.˖ ݁𖥔 ݁˖ 𐙚 ˖ ݁𖥔 ݁˖
Cùng lúc đó, trong phòng họp của công ty con, có người đang âm thầm lên kế hoạch.
"Sếp Nghiêm, hai minh tinh Omega mà Giám đốc Trịnh tìm có thể làm hài lòng Sếp Giản không?" Ai đó hỏi."Dĩ nhiên." Đổng sự Nghiêm khẳng định, "Đợi tí nữa ăn tối thì kính rượu Sếp Giản nhiều chút, men say đi lên lại qua nói vài lời ngon ngọt, ngài ấy nhất định sẽ mềm lỗ tai."Đổng sự Nghiêm: "Nếu không được thì để nhân viên khách sạn chụp ảnh từ nhiều góc, sau đó gửi cho phu nhân của Sếp Giản, làm ầm lên rồi, chắc chắn ngài ấy sẽ không rảnh quan tâm đến chúng ta.""Vẫn là Sếp Nghiêm sáng suốt, vậy còn Nhị thiếu gia Giản với Thư ký Tống tính thế nào?" Nhân viên hỏi."Tôi sẽ trao đổi với phía Giản Dục Hành, ngài ấy với Giản Phong không chung chí hướng, liên quan tới lợi ích, nói không chừng có thể lôi kéo. Tôi tự tin thuyết phục được ngài ấy." Đổng sự Nghiêm trả lời. "Còn Thư ký Tống?" Cấp dưới hỏi."Một thư ký làm việc theo lệnh của ông chủ thôi, để ý chi tiết thế làm gì, đừng đặt trong lòng." Sếp Nghiêm chưa từng gặp Thư ký Tống, nhưng theo đánh giá thì hẳn là không phải người khó giải quyết. "Đã hiểu." Cấp dưới nói, "Để tôi tổng hợp lại kế hoạch của chúng ta. Sếp Nghiêm thuyết phục Nhị thiếu gia Giản hợp tác trước, còn hai minh tinh Omega kia sẽ thu phục Sếp Giản, sau đó rót rượu cho Sếp Giản, để ngài ấy lâm vào tình trạng say xỉn.""Tốt lắm." Đổng sự Ngiêm chốt, "Cứ làm theo cách này."˖ ݁𖥔 ݁˖ 𐙚 ˖ ݁𖥔 ݁˖
4 tiếng sau, Tống Nhược Thần - người đã đánh được một giấc ngủ ngon, thức dậy theo chân Giản Phong bước vào nhà hàng.
Chiếc áo sơ mi trắng ban đầu hơi nhăn nên cậu đã thay sang bộ đồ mới mà Yến Từ chọn cho——Áo len trắng tưởng chừng đơn giản nhưng lại có một đường xẻ bên hông, được thắt bằng dây đai màu tím nhạt, thấp thoáng để lộ một vùng eo trắng ngần. Chiếc quần kèm theo cũng rất đặc biệt, trên thắt lưng treo một chuỗi dây xích trắng bạc, mỗi bước đi đều sẽ phát ra tiếng kêu "leng keng".Táo Đỏ cực kỳ đánh giá cao bộ đồ này, cũng đã gửi rất nhiều tin nhắn, bảo cậu phải mặc thường xuyên hơn.Trước khi ra khỏi cửa, Tống Nhược Thần chụp cho Yến Từ một bức ảnh toàn thân, đúng lúc nhận được phản hồi của Yến Từ. [Yến Từ]: 0.0*[Yến Từ]: Thần Thần đẹp quá.[Tống Nhược Thần]: 0.o, phải khen tôi ngầu.[Yến Từ]: Thần Thần quá là ngầu!Tống Nhược Thần kiêu hãnh nhảy nhót mấy cái về phía trước.Giản Dục Hành đã đến từ sớm, đang đứng cạnh hành lang, kiên nhẫn trò chuyện khách sáo với người khác——"Chuyến này Nhị thiếu trở về, đã mang tới cho Tiêu Thập một sức sống mới." Sếp Nghiêm khen ngợi, "Chỉ cần nhìn đề án hội nghị thường niên của ngài thôi là biết vượt trội cỡ nào."Leng keng.Giản Dục Hành: "?"Còn bao nhiêu lần nữa? Đừng thế chứ.Chưa xác định được, nhưng vẫn phải cẩn thận.Giản Dục Hành không nói gì nữa, nghiêm túc đứng vững chờ đợi khôi phục. "Nhị thiếu đúng là vừa tuấn tú vừa lịch sự, ý tưởng lại rất phong phú." Đổng sự Nghiêm nức lời ca tụng, "Nhị thiếu thật đa mưu túc trí, tư duy sâu sắc."Nhị thiếu một mực im lặng, không chút động đậy, Đổng sự Nghiêm cũng không khen nổi nữa.Giản Dục Hành nhíu mày, không chờ được khôi phục."Tiếp tục đi." Giản Dục Hành mở miệng.Sếp Nghiêm: "Nhị thiếu, tôi là người ngay thẳng không nói lời mập mờ, ai cũng có tham vọng..."Leng keng. Sau vài giây tập trung, ánh mắt Giản Dục Hành lại thả lỏng.Sếp Nghiêm: "..."Gã rất tự tin vào khả năng thuyết phục của mình, nhưng không tài nào chịu nổi việc đối phương mắc hội chứng ADHD①!① Chứng rối loạn tăng động giảm chú ý. Người mắc chứng này sẽ gặp khó khăn trong việc duy trì sự chú ý, kiểm soát hành vi và hiếu động quá mức.
Giản Dục Hành quay người lại, đi theo hướng phát ra âm thanh. Sếp Nghiêm: "Ấy, Nhị, Nhị thiếu!"
˖ ݁𖥔 ݁˖ 𐙚 ˖ ݁𖥔 ݁˖
Tại phòng ăn riêng trong nhà hàng, Tống Nhược Thần đang thực hiện nhiệm vụ thư ký của mình.Tìm chỗ ngồi cho Giản Phong xong, cậu xếp lại tất cả những chiếc ghế có trong căn phòng, cứ phát hiện cái nào không đẹp là sẽ chỉnh sửa.Cậu bận đến mức lấm tấm mồ hôi, thở dốc vài lần, cảm thấy làm thư ký khá vất vả. Giây tiếp theo, cửa phòng riêng bị đẩy ra, Giản Dục Hành xuất hiện ở đó."Tống Nhược Thần, qua đây." Lúc ngước mắt lên, có thể dễ dàng nhận thấy Giản Dục Hành đã ngây ngẩn một chốc. Dây đai màu tím nhạt được thắt xinh xắn trên vòng eo thon, cùng chuỗi xích bạc chuyển động theo từng cử chỉ của Omega——Leng keng. Leng keng. Giản Dục Hành: "...""Chuyện gì thế?" Tống Nhược Thần bước tới, bị Giản Dục Hành hung hăng kéo vào nhà vệ sinh bên cạnh hành lang, khóa trái cửa lại.Tống Nhược Thần: "?"Làm gì vậy?Bàn tay nóng hầm hập của Alpha tóm gọn eo cậu, khiến cậu hơi co rúm người, ánh mắt lộ vẻ bối rối nhìn về phía nhân vật phản diện. Sao đây? Bịt đầu mối à?Bàn tay với khớp xương rõ ràng chạm vào nút thắt trên dây xích bạc quấn quanh eo cậu, tháo nó ra.Giản Dục Hành "Xùy" một tiếng: "Ồn ào quá."Tống Nhược Thần: "?""Tí này đã kêu ồn?" Cậu hỏi, "Ngài chuyển tới Silent Hill② thì hợp lý hơn đấy."② Đồi câm lặng: Một bộ phim kinh dị, kịch bản dựa trên tựa game cùng tên.
Phản diện đúng là phản diện.Cậu mở cửa đi ra ngoài.Trước tấm gương của nhà vệ sinh, Giản Dục Hành ước chừng chuỗi xích bạc vừa tịch thu được trong tay, không nói gì, chỉ khẽ nhếch miệng.Xong rồi, không phải nghe tiếng "leng keng" nữa.Nhưng chiếc áo len trắng hở eo hôm nay của Tống Nhược Thần thật sự rất quyến rũ, nhìn qua trông như một minh tinh nhỏ, khiến người khác không thể rời mắt.Tống Nhược Thần bực bội rời khỏi nhà vệ sinh, lượn một vòng hành lang vẫn không thấy phòng riêng của mình.Cuối hành lang, Sếp Nghiêm đang gọi điện: "Giản Dục Hành nước đổ lá khoai, tạm thời không thể mượn sức, còn bên Giản Phong, mấy minh tinh mà cậu sắp xếp đã chuẩn bị xong chưa? Muộn thế này rồi sao còn chưa tới? Đi dụ dỗ người ta thì cũng phải đúng giờ chứ?""Chắc sắp đến rồi, để tôi hối thêm." Người ở đầu dây bên kia đáp.Vừa dứt lời, Sếp Nghiêm chạm mắt Omega nhỏ xinh đẹp đang dạo chơi trên hành lang. "Là cậu sao?" Sếp Nghiêm giơ tay túm người, "Có tác phẩm tiêu biểu nào không?"Tống Nhược Thần: "?" Ai đây?Tống Nhược Thần làm biếng để ý, quay lưng bước đi."Cậu thái độ kiểu gì đấy!" Sếp Nghiêm giữ chặt người lại, "Tôi là sếp của cậu."Giản Dục Hành mới ổn định cảm xúc xong, vừa bước ra từ nhà vệ sinh đã nghe thấy tiếng "bịch" cách hành lang không xa, còn có một câu nói——"Tao là thằng cha mày!"Giản Dục Hành: "......"
Hết chương 14
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com