[ĐM] Nuông Chiều Bé Xinh Đẹp Hay Tra - Điếu Nguyệt Điều Điều
Chương 44: Thế Nào Để Trở Thành Beta Đáng Yêu? (5)
Hệ thống: 【Cậu... lại...】Thư Hà ôm mặt, đôi mắt long lanh sáng rực: "Anh 1, anh không thấy lừa tình cảm là một chiêu cực kỳ hiệu quả sao? Đây là vùng an toàn mà tôi đã dày công tìm ra đấy, anh phải ủng hộ tôi chứ."Hệ thống: 【Tôi... cậu...】Thư Hà: "Sao giọng anh nghe như bị lỗi nhòe nhòe ấy, cứ kẹt kẹt thế nào."Hệ thống im lặng: 【...】Nó nên nói thế nào đây?Hệ thống muốn nói rồi lại thôi, lý trí lạnh lùng như một chương trình nhưng giờ đây tựa như bị một ngọn lửa rực cháy trong tâm hồn. Cuối cùng, hệ thống mệt mỏi lôi hết dữ liệu của mình ra mà làm một trận tẩy rửa, thăng hoa, thăng hoa mãi.Về mặt lý trí, vùng an toàn này quả thực không tồi. Thư Hà hoàn toàn có thể lặp lại chiêu thức này để đạt được mục tiêu nhanh chóng nhất.Chiêu này vừa đánh trúng tâm lý, vừa mang lại phản hồi rõ rệt.Tuy nhiên, vì một chút tâm tư khó có thể nói rõ, hệ thống không mong Thư Hà bị lôi cuốn vào những mối quan hệ tình cảm với những người đàn ông này.May thay, đến giờ, vẫn chưa thấy Chu Xuyên Đình chấp nhận lời mời kết bạn, và sau nửa ngày, hệ thống cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, với giọng điệu máy móc nhưng đầy quyết đoán an ủi: 【Tôi tin rằng, ngoài vùng an toàn này, cậu còn có thể tìm ra nhiều vùng an toàn khác.】Thư Hà ỉu xìu: "Thật không?"【Ừ, mở quyển sách "Cẩm nang Phản diện làm vai ác" tôi đưa cậu ra xem đi, còn rất nhiều cách nữa mà.】Nếu không nhắc, Thư Hà suýt nữa quên mất cuốn sách này.Ý niệm vừa động, một quyển sách với bìa trắng tinh xuất hiện trước mặt, Thư Hà ngồi ngay ngắn, chuẩn bị học lại chiến thuật. Đúng lúc đó, thiết bị cá nhân của cậu vang lên tiếng "ting".—— Sở Xuyên Đình gửi cậu một yêu cầu kết bạn."!"Thư Hà kinh ngạc đến mức đôi mắt sáng bừng như sao.Cậu vô tình không nhận ra rằng đây là yêu cầu kết bạn do Sở Xuyên Đình chủ động gửi tới, chứ không phải do cậu tự động được chấp nhận. Nói cách khác, Sở Xuyên Đình có khả năng đã tìm hiểu số liên lạc của cậu từ đâu đó và gửi yêu cầu trực tiếp.Tóm lại, Thư Hà vui mừng như một chú mèo vươn vai chạy đến bên món ăn yêu thích.Hệ thống nhìn cậu gửi câu đầu tiên cho nhân vật chính: 【Bảo bảo, xin chào.】... Cậu quả là quá giỏi."Anh 1, có phải tôi nên tiến từng bước một không nhỉ?" Thư Hà vừa gửi tin nhắn xong đã thấy không ổn.Cậu phồng má cố gắng nhớ lại kinh nghiệm ở thế giới trước, nhưng không hiểu sao ký ức như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ, không thể nhớ nổi chi tiết nào.Hệ thống không tiết lộ rằng điều này là kết quả của quá trình tái lập tinh thần trong không gian hệ thống, nó chỉ đáp, giọng máy móc trầm đục: 【Đúng, cậu thật sự muốn hẹn hò qua mạng với nhân vật chính sao?】"Ừ." Thư Hà đã có kế hoạch riêng. Cậu đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, "Tôi sẽ không tiết lộ thân phận của mình. Tôi sẽ lừa anh ta bằng tình cảm trước, đợi đến khi anh ta yêu tôi thật sâu, sau đó mới nói tôi được nhà họ Sở cử đến để tính toán với anh ta, mục đích là muốn anh ta bị đả kích đến không còn động lực tranh đoạt quyền lực nữa."Nghe như là tầng đầu tiên, nhưng thực chất bé phản diện đang đứng ở tầng thứ ba! Nhân vật chính nghe xong chắc chắn sẽ ôm quyết tâm vươn lên, muốn hạ bệ cậu cho bằng được.Cậu thông minh quá đi.Thư Hà cảm thấy mình là người thông minh nhất thế giới, kế hoạch này thật hoàn hảo, không chê vào đâu được.Cậu sung sướng vung vẩy chân, lẩm bẩm: "Yên tâm đi anh, lần này tôi cũng sẽ kiếm được một ngàn điểm."Hệ thống: 【...】Không tiết lộ thân phận thì chiêu này quả thật khả thi... chỉ là...【Nếu nhân vật chính thực sự đồng ý hẹn hò qua mạng, đến khi nào anh ta đề nghị gặp mặt thì sao?】Thư Hà gãi đầu, thành thật đáp: "Tôi chưa nghĩ đến điều đó."Đi từng bước một thôi. Giờ thì cậu còn phải thuyết phục được nhân vật chính đã. Nghĩ đến đây, Thư Hà mỉm cười nhìn lại thiết bị cá nhân.Một tin nhắn lẻ loi "Bảo bảo, xin chào" vẫn nằm trơ trọi trong danh sách trò chuyện.Chưa thấy hồi âm, bé phản diện thất bại ngay từ bước đầu rồi TvT • Màn đêm buông xuống, sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, Sở gia trở nên u tịch, dù ngôi biệt thự rộng lớn vẫn sáng đèn, người qua lại đông đúc, nhưng cảm giác cứ như lạc vào một góc khuất lạnh lẽo nhất của thế giới, khiến người ta rùng mình không yên.Lão gia gọi điện cho cả Sở Xuyên Bách và Sở Xuyên Đình mấy lần nhưng không ai nghe máy, sắc mặt ông trở nên khó coi. Trước khi bước lên chiếc xe bay trở về viện dưỡng lão, lão gia quay đầu nhìn lại tòa biệt thự Sở gia rộng lớn, trong đôi mắt già nua thoáng lóe lên một tia sáng khó hiểu. Cùng với tiếng "hừ" trầm đục, bóng dáng ông khuất dần vào trong xe bay."Sở tổng, lão gia đã đến viện dưỡng lão rồi."Trong thư phòng, thuộc hạ báo cáo tình hình sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, "Nhị thiếu gia đã trở về trường quân sự, xem ra không có gì khác lạ."Sở Xuyên Bách cúi đầu đáp một tiếng, sau đó hỏi: "Còn Thư Hà?""Tiểu phu nhân đã ra ngoài một lần vào lúc ba giờ chiều, cậu ấy... hỏi khắp nơi về cách liên lạc của nhị thiếu gia, cuối cùng là con trai nhà họ Lý đã cho cậu ấy thông tin. Sau đó, tiểu phu nhân trở về phòng và không thấy ra ngoài nữa."Trong thư phòng im ắng đến nỗi chỉ còn nghe tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường. Thuộc hạ cúi đầu, ngạc nhiên vì không hề cảm nhận được bất kỳ áp lực nào từ pheromone trong không gian này.Hắn lén nhìn Sở tổng, chỉ thấy Sở Xuyên Bách đang tự nhiên xoay cây bút trong tay, biểu cảm xem chừng khá tốt, giọng anh ấm áp hỏi: "Cậu nói xem, Sở Xuyên Đình đã đắc tội gì với Tiểu Hà?"Với vai trò một thuộc hạ xuất sắc, đây là lúc cần phải phát huy khả năng quan sát nhạy bén. Thuộc hạ lập tức quả quyết: "Chắc chắn là vì nhị thiếu gia biết về mối quan hệ giữa ngài và tiểu phu nhân."Sở Xuyên Bách: "Hử?""Nhị thiếu gia kính trọng gọi ngài là anh trai, nhưng ngài cũng thừa hiểu rõ lòng dạ cậu ta ra sao. Vậy nên, khi đối mặt với tiểu phu nhân, chắc chắn nhị thiếu gia có mang ác ý." Thuộc hạ nói, "Dù sao, ngài và tiểu phu nhân cũng là người một nhà."Sở Xuyên Bách bất chợt mỉm cười, anh đặt cây bút xuống, chống cằm nhìn thuộc hạ. Dưới ánh đèn vàng dịu, đôi mắt nhạt màu của anh ánh lên vẻ vui thích pha lẫn sắc thái khó đoán. Thuộc hạ cẩn trọng cúi đầu, nghe Sở Xuyên Bách nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, tuy Tiểu Hà và tôi mới quen chưa đầy một tháng, nhưng tình yêu mà, có phải thứ gì có thể ngăn cản được đâu."Thuộc hạ: "...Không sai.""Vậy theo cậu nghĩ, Tiểu Hà thích tôi sao?" Sở Xuyên Bách đột nhiên chuyển chủ đề, "Em ấy ở nhà họ Thư chưa từng trải qua phong ba bão táp gì, liệu có thích một người rắc rối như tôi không?"Thuộc hạ: "Chắc chắn là thế rồi, nếu không làm sao tiểu phu nhân lại ở đây? Ngài ấy mỗi ngày gặp ngài đều cười, ngài lột tôm hay gắp đồ ăn, ngài ấy cũng chưa bao giờ từ chối. Tiểu phu nhân thật ra rất tin tưởng ngài, mà tin tưởng chẳng phải là yêu thích sao?"Sở Xuyên Bách mỉm cười: "Quan sát kỹ vậy, cậu mỗi ngày đều dõi theo em ấy?"Thuộc hạ: "..."Thật khó để đánh giá.Hắn vội vàng suy nghĩ, cố chứng minh trái tim mình đối với tiểu phu nhân là trong sáng... thôi được, cũng không quá trong sáng, nhưng trước mặt Sở tổng thì nhất định phải giả vờ như không có chuyện gì.Thuộc hạ định mở lời, Sở Xuyên Bách gõ nhẹ lên bàn: "Nghiên cứu thế nào rồi?""Vẫn đang tiến hành." Thuộc hạ lau mồ hôi đáp, "Tiến độ hơi chậm..."Sở Xuyên Bách dường như nghĩ đến điều gì, nghiêng đầu không tiếp tục chủ đề. Nếu là trước đây, thuộc hạ đã nghe thấy giọng điệu nửa cười nửa lạnh của anh bảo đi xử lý vài người. Nhưng bây giờ, Sở Xuyên Bách chỉ im lặng.Một lát sau, thuộc hạ bị ra lệnh tan làm. Sở Xuyên Bách chống cây gậy bạc, đi qua hành lang, đến trước cửa phòng của Thư Hà.Thư Hà vừa định ngủ, nghe tiếng gõ cửa, cậu chui ra khỏi chăn, tóc dựng lên một ngọn nhỏ. Cửa vừa mở, ngọn tóc cũng lắc lư theo, cậu ngạc nhiên: "Xuyên Bách?"Đã gần mười hai giờ rồi.Sở Xuyên Bách trông như vừa mới kết thúc công việc, mặc một bộ vest sang trọng. Anh cụp mắt xuống, ánh mắt thoáng chút mệt mỏi không rõ ràng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Tiểu Hà.""Muộn thế rồi, sao ngài lại đến?" Thư Hà nghiêng người nhường đường, ánh mắt rơi vào cây gậy bạc trong tay anh, "Xe lăn đâu rồi?""Không có người ngoài, không cần phải dùng thứ đó." Ngay khi Thư Hà còn đang ngơ ngác vì câu nói này, Sở Xuyên Bách quay đầu lại, "Tiểu Hà có vẻ rất hứng thú với chiếc xe lăn đó nhỉ?"Thư Hà đóng cửa lại, nghe vậy bối rối xoa ngón tay, Sở Xuyên Bách nhẹ nhàng: "Em tò mò về đôi cánh đó sao? Nó thực sự có thể bay."Thư Hà: "Wow...""Cánh không bay được quá cao, thiết kế như vậy để ngừa những đoạn đường trơn trượt, khoảng chừng... một mét. Tôi có thể dạy em cách dùng nó." Sở Xuyên Bách nheo mắt nói, "Tiểu Hà muốn thử không?"Thư Hà khẽ cười, không ngờ anh lại nói như thế: "Như vậy... có vẻ không ổn...""Có gì không ổn? Dù sao nó cũng chỉ là một công cụ thôi, dùng nó như một chiếc xe bay cũng chẳng có gì sai cả." Sở Xuyên Bách mỉm cười nhẹ, gật đầu ra hiệu cậu ngồi xuống, Thư Hà ngồi bên mép giường, nhìn thấy anh cũng ngồi xuống sofa, thân hình cao lớn của anh khiến căn phòng rộng lớn này bỗng chốc trở nên chật hẹp một cách khó hiểu."Tối nay đến tìm em, tôi muốn thành thật xin lỗi." Sở Xuyên Bách thở dài.Thư Hà nghiêng đầu đầy ngây ngô.Xin lỗi chuyện gì? Anh ấy đã làm gì sai với cậu sao?Rất nhanh sau đó, Sở Xuyên Bách giải thích: "Chuyện uống rượu say hôm nay, em còn nhớ không?"Thư Hà gật đầu rồi lại lắc đầu, chần chừ đáp: "Tôi nhớ tôi say, sau đó ngài bế tôi về, ngoài ra thì không nhớ gì nữa."Sở Xuyên Bách tháo đôi găng tay da đen, đáp tự nhiên: "Nhớ là tôi đã bế em về? Tôi tưởng em sẽ không nhớ rõ."Thực ra cậu cũng không nhớ rõ.Đó là hệ thống thuật lại.Còn bảo rằng sau khi Sở Xuyên Bách bế cậu về thì mọi thứ bị "che mờ", mà cậu cũng mơ hồ biết chút ít về ý nghĩa của việc này.Cậu nhìn Sở Xuyên Bách, đôi môi hơi mím lại, chẳng lẽ anh ấy đã..."Đây chính là chuyện tôi muốn thành thật xin lỗi với em."Dưới ánh mắt bối rối của Thư Hà, Sở Xuyên Bách thành thật nói: "Tôi có một loại bệnh lạ, cần phải chạm vào da thịt người khác mới có thể thuyên giảm. Lúc đó, sau khi bế em... tôi không kiềm chế được mà chạm vào em, xin lỗi, tôi đã chạm vào tay và chân em, chỉ là tiếp xúc đơn giản thôi."Thư Hà: "?""Tôi đã mạo phạm em, cả ngày hôm nay tôi luôn lo lắng không yên, sợ em nhớ, lại sợ em không nhớ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi quyết định nói thật với em."Sở Xuyên Bách cụp mắt, suốt cả ngày lo liệu cho buổi tiệc sinh nhật, anh chưa có lúc nào nghỉ ngơi. Giờ phút này ở bên Thư Hà, ngược lại như một sự thư giãn, đôi mắt anh lộ ra vẻ mệt mỏi nhẹ nhàng, nhưng giọng nói vẫn ấm áp, thậm chí còn toát lên sự chân thành không thể chê trách, "Thật sự xin lỗi, chúng ta vẫn chưa kết hôn, nhưng tôi tôn trọng em, vẫn muốn tiến triển từ từ với em."Hệ thống: 【Không thể nào.】Hệ thống: 【Chỉ chạm vào da mà tôi bị che mờ nửa tiếng ư.】Hệ thống: 【Chỉ chạm vào da thì thậm chí tôi sẽ không bị che mờ.】Hệ thống: 【Giống như bắt tay hay chạm mặt trong giao tiếp xã hội, tôi có bị che không?!】Thư Hà như thể chìm đắm trong làn nước, suy nghĩ lơ mơ.Cậu cảm giác hệ thống có vẻ đang giận dữ, nhưng không hiểu vì sao. Cậu cũng thấy giọng điệu và thái độ của Sở Xuyên Bách có chút kỳ lạ, nhưng lại không rõ lý do.Phản diện và phản diện vốn dĩ cùng một phe... Nghĩ mãi câu này, Thư Hà mới khẽ cất giọng yếu ớt như chú chim nhỏ, "Bệnh... bệnh gì lạ vậy?"Thấy cậu chú ý vào điểm này, Sở Xuyên Bách ngừng lại, rồi không hiểu sao lại nhếch môi, nhẹ nhàng nói: "Theo nghĩa rộng thì gọi là chứng thèm khát da thịt, chỉ cần tiếp xúc da thịt với người khác là có thể thuyên giảm. Tuy nhiên ngoài em ra, tôi chưa từng tiếp xúc thân mật như thế với ai, luôn dùng thuốc để kìm nén. Để tránh bệnh nặng thêm, tôi thường đeo găng tay."Thư Hà ngơ ngác nhìn anh: "Vậy... vậy nên vết đỏ trên chân tôi là do ngài chạm vào?"Trong phòng, ánh sáng rực rỡ.Sở Xuyên Bách vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt, đây là lớp mặt nạ quen thuộc mà anh luôn dùng để đối diện với người khác. Lúc này đây, anh nhìn thiếu niên mảnh mai ngồi bên mép giường. Dưới ánh sáng rạng rỡ, gương mặt trắng trẻo của cậu thật thuần khiết và ngây thơ. Giọng cậu ấp úng, hỏi thẳng thắn những câu như "vết đỏ", "anh chạm vào" khiến Sở Xuyên Bách bất ngờ cảm thấy một cảm giác lạ lùng.Cảm giác này khó chịu, bí bách, như thể trong một không gian hẹp, anh vừa mạnh mẽ mở toang cánh cửa đã đóng kín bấy lâu. Không một tiếng động, anh nhẹ nhàng thở ra luồng khí nóng, hơi cúi đầu xuống che khuất đôi mắt, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Hà, hình như... bệnh tôi lại tái phát rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com