TruyenHHH.com

[ĐM] Nuông Chiều Bé Xinh Đẹp Hay Tra - Điếu Nguyệt Điều Điều

Chương 33: Vai Ác Yêu Kiều Trong Thời Đại Cũ (32)

traphela

Thư Hà: "!!"

Thư Hà hoảng loạn, tròn xoe mắt, mãi một lúc sau mới nhận thức được sự điên rồ của cả hai lúc này. Không chút suy nghĩ, cậu buông tay khỏi chiếc cà vạt và mạnh mẽ đẩy Từ Tri Đạo ra sau.

Từ Tri Đạo thở dốc, lùi lại hai bước sau cú đẩy, ánh mắt cố chấp dán chặt lên người Thư Hà. Đôi mắt đen láy của anh không còn trống rỗng như trước, mà giờ đây tràn ngập ảo tưởng cuồng nhiệt.

"Hà Hà."

Giọng anh trầm đục hơn, gần như đè nén chút điên cuồng, cố chấp truy vấn: "Bây giờ anh đã xứng với em chưa? Em còn muốn anh phải làm gì nữa?"

Thư Hà nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước.

Nếu bỏ qua những tình cảm còn vương vấn, chỉ nghe mỗi câu cuối thôi cũng đủ để khiến người ta tưởng như anh đang chế giễu.

Nhưng Từ Tri Đạo lại bày tỏ tấm lòng của mình một cách quá rõ ràng, không chút quanh co hay níu kéo. Anh như thể móc trái tim đang rỉ máu của mình ra, đặt trước mặt Thư Hà, hỏi cậu rốt cuộc còn phải làm gì nữa, còn cần làm gì để họ có thể quay lại với nhau.

Cứ như thể nếu Thư Hà yêu cầu anh chế tạo tên lửa hay đóng tàu sân bay, anh cũng sẽ quyết tâm làm như đang kinh doanh vậy.

Thư Hà ngồi sụp xuống ghế, khuôn mặt trắng bệch vì thiếu khí mà ửng hồng. Bị hôn đến mức nghẹn thở, cậu vẫn còn ngơ ngẩn, không biết phải đáp thế nào, chỉ có thể hít thở dồn dập, đôi mắt đẫm nước.

Bộ ngực nhỏ ẩn dưới lớp áo rộng phập phồng theo từng nhịp thở nhanh.

Căn phòng tĩnh lặng trong chốc lát.

Chó nhỏ Phúc Phúc nhạy cảm dẫm chân trên sàn, đuôi rũ xuống, nhìn hai người.

Thư Hà cúi đầu, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, một hồi lâu sau mới thốt lên: "Từ Tri Đạo, anh thay đổi rồi."

Sao giờ anh lại điên như vậy chứ.

Trước đây khi còn ở thôn Vương Gia, anh đâu có như thế.

Thư Hà hoàn toàn không nhận ra mình có khả năng khiến người khác phát điên, cậu còn chút trách móc. Còn Từ Tri Đạo chỉ nhìn cậu, yết hầu khô khốc chuyển động, nói: "Anh đã thay đổi, trở thành kiểu người em ghét rồi sao?"

Thư Hà không trả lời, đầu mũi đỏ hoe, cậu ngập ngừng hỏi lại: "Vậy anh muốn quay lại sao?"

Từ Tri Đạo: "Khi đó anh không đồng ý chia tay, nên chúng ta chưa từng chia tay."

Đúng là ngụy biện!

"Cặp đôi nào mà bốn năm không gặp nhau chứ?"

Từ Tri Đạo: "Chưa đủ bốn năm."

Giọng anh khàn đặc, "Trước khi gặp lại em chính thức vào hôm qua, anh vẫn luôn gặp em."

Thư Hà: "??"

"Như đã hứa khi đó, em trở về thành phố Kinh, anh làm ăn kinh doanh, anh đến tìm em."

"Mỗi tuần ba lần."

Khi không kiềm chế nổi, có tuần anh còn gặp cậu mỗi ngày.

Đây đều là những điều mà Thư Hà không hề biết.

Cậu càng không biết rằng trong suốt bốn năm qua, Từ Tri Đạo vẫn luôn ở gần cậu. Cậu cứ nghĩ họ đã bốn năm không gặp, nghĩ rằng hôm qua mới là cuộc hội ngộ sau thời gian dài xa cách.

Nghe đến đây, Thư Hà bất giác trợn tròn mắt, nhìn Từ Tri Đạo. Mọi thứ trước mặt cậu bây giờ hoàn toàn khác xa với kịch bản của một kẻ phản diện nhỏ bé mà cậu từng nghĩ đến.

Chỉ có sự trở lại của Long Vương, không có màn trả thù hay làm bẽ mặt.

Không có sự áp bức, chỉ có một trái tim nóng bỏng bị ép đặt vào tay cậu, nóng đến mức khiến Thư Hà không thể ngồi yên, đầu óc cũng trở nên chậm chạp, ngây người ngồi im tại chỗ.

Thoát khỏi kịch bản định sẵn, Thư Hà chẳng biết phải làm gì.

Nói ngắn gọn là... CPU của cậu cháy mất rồi TvT.

Sau giây phút im lặng, Từ Tri Đạo như thể lấy lại được bình tĩnh.

Giọng anh khàn khàn, quay về với chuyện nghiêm túc: "Dự án đó, anh tin rằng sẽ thành công. Anh 7, em 3."

Thư Hà ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Từ Tri Đạo: "Vừa rồi xin lỗi, là lỗi của anh, anh không kiềm chế được cảm xúc, làm em đau."

Anh không nói thì Thư Hà cũng chẳng nhận ra môi mình đã bị cắn vài lần.

Giờ được nhắc, cậu mới cảm thấy môi có chút đau rát. Cậu đưa tay chạm nhẹ vào môi, chu môi, phồng má nói: "Cảm giác anh uy lực lắm."

Từ Tri Đạo im lặng vài giây, hỏi: "Ý em là gì?"

"Tôi vẫn thích cái vẻ mộc mạc của anh ở thôn Vương Gia hơn." Thư Hà nói, "Lúc đó anh ít nói, không như bây giờ."

Từ Tri Đạo lại im lặng.

Anh cúi đầu, thân hình cao lớn đứng trước Thư Hà, dáng vẻ khó mà lờ đi được. "Em thích anh ít nói à?"

Thư Hà thở dài: "Tôi đâu có nói là thích anh đâu."

Từ Tri Đạo mím môi, không phản đối mà chỉ khẽ gật đầu. Anh hạ ánh mắt, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu Phúc.

Tiểu Phúc mặc bộ quần áo dành cho chó, ăn mặc lòe loẹt, nó không quấy rầy cuộc trò chuyện của hai người, chỉ ngồi xổm, thè lưỡi thở hổn hển.

"Sau khi em đi, Tiểu Phúc không chịu ăn uống trong ba ngày."

Một lúc sau, Từ Tri Đạo chậm rãi kể lại chuyện sau khi cậu rời đi: "Anh lấy những bức ảnh chúng ta chụp hồi đó cho nó xem, nói rằng người bên phải là em, nói với nó rằng sau này sẽ được gặp em, lúc ấy nó mới chịu ăn."

Thư Hà rất dễ xúc động, nghe vậy đôi mắt hạnh lập tức ươn ướt, đáng thương nhìn anh: "Khi đó tôi đã nhờ người về đón Tiểu Phúc, nhưng không thấy anh đâu."

Cậu nói khẽ, đung đưa đôi chân nhỏ đung đưa trước ghế. Hiếm khi cậu và Từ Tri Đạo có thể nói chuyện một cách yên bình thế này. Từ Tri Đạo lặng lẽ ngước mắt lên, chăm chú nhìn cậu, giọng anh trầm thấp: "Nhưng bây giờ, Tiểu Phúc vẫn là của em."

Thư Hà khe khẽ đáp: "Ừ."

Nghe tên mình, Tiểu Phúc sủa một tiếng, rồi chạy đến ngồi bên chân Thư Hà. Từ Tri Đạo nhìn con chó, trong lòng chất chứa bao nhiêu lời chưa nói, những lời đã dồn nén suốt bốn năm.

Nhưng anh đã ở đây hơn nửa tiếng rồi. Ở lại lâu nữa, ba mẹ Thư Hà sẽ lên.

Thư Hà cúi đầu, khẽ xoa hàng mi ướt đẫm, bên tai vang lên giọng khàn khàn quen thuộc, giống hệt như lúc anh rời đi hôm qua.

"Hẹn gặp lại ngày mai."

Phải làm sao đây...

Thư Hà ngồi thất thần, không biết giờ mình có cần tiếp tục "hạ bệ" trái tim của nhân vật chính nữa hay không.

Nhân vật chính đã trỗi dậy, chỉ còn một bước nữa là hoàn thành nhiệm vụ. Lúc này mà nói thêm mấy lời khó nghe chắc cũng chẳng còn tác dụng gì nữa...

À đúng rồi! Cậu còn có cuốn "Cẩm nang hành động của phản diện" để tham khảo mà!

Nghĩ đến đây, Thư Hà lập tức dừng động tác đung đưa chân, ngước lên nhìn Từ Tri Đạo. Đôi mắt hạnh long lanh, hơi ươn ướt, cậu nói khẽ:

"Ngày mai đừng gặp nữa!"

Từ Tri Đạo nhấn từng chữ một, đáp: "Sẽ gặp."

Thư Hà hơi bĩu môi, đứng dậy đẩy Từ Tri Đạo ra ngoài. Nhưng vừa lúc đó, mẹ của Thư Hà lại đang đi lên cầu thang. Nghe thấy tiếng động, bà ngẩng đầu, vẻ mặt chuyển từ tự nhiên sang ngạc nhiên, dò xét hai người với ánh mắt khó hiểu.

Thực ra, Từ Tri Đạo lên đây để thuyết phục Thư Hà về chuyện hợp tác trong dự án. Cả mẹ và ba Thư Hà đều cho rằng dự án này rất có triển vọng. Không lâu trước đây, Từ Tri Đạo cũng đã giải thích với họ về kế hoạch kinh doanh của mình, khiến cả hai không khỏi thầm ngạc nhiên về sự sắc sảo và khả năng tính toán của cậu.

Nếu là những doanh nhân chỉ quan tâm đến lợi ích, chắc chắn họ sẽ không do dự khi hợp tác với Từ Tri Đạo.

Nhưng ba mẹ Thư Hà là những người yêu thương con.

Vì vậy, họ không muốn giấu Thư Hà về chuyện hợp tác với Từ Tri Đạo. Biết được nỗi lo này, Từ Tri Đạo đã chủ động đề nghị lên phòng để thuyết phục Thư Hà.

Mẹ Thư Hà dù hơi lưỡng lự, âm thầm lo lắng về chuyện mâu thuẫn giữa con trai và Từ Tri Đạo, nhưng bà không tiện hỏi thẳng, chỉ có thể vòng vo hỏi dò.

Có lẽ Từ Tri Đạo đã nhận ra điều đó, giọng anh bình tĩnh, nói với họ rằng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ là hiểu lầm, và anh cũng muốn nhân cơ hội này để hóa giải hiểu lầm với Thư Hà.

Nghe vậy, mẹ Thư Hà không còn từ chối nữa, bà đã chủ động chỉ cho anh biết phòng của Thư Hà ở đâu.

Bây giờ đã nửa tiếng trôi qua, mẹ Thư Hà cảm thấy thời gian có lẽ đủ rồi, liền lên kiểm tra xem tình hình thế nào.

Không ngờ lại bắt gặp cảnh này...

Có phải họ lại cãi nhau rồi không?

Ánh mắt bà lướt qua Từ Tri Đạo đầy dò xét.

Trái lại, vẻ mặt Từ Tri Đạo đã trở lại bình tĩnh, không hề lúng túng. Anh khẽ cúi đầu, vẻ ngoài anh tuấn ẩn chứa sự tôn kính, lịch sự cúi chào mẹ Thư Hà, "Trễ rồi, cháu xin phép đi trước."

Mẹ Thư Hà ngừng lại vài giây, nói: "Để dì tiễn cháu."

"Không cần đâu ạ." Từ Tri Đạo bình tĩnh từ chối, "Thư Hà muốn nói chuyện với cô."

Thư Hà đứng dựa vào cửa, nhìn theo anh.

"Thế thì được." Mẹ Thư Hà không khách sáo nữa, đứng dịch sang một bên.

Trước khi rời đi, Từ Tri Đạo quay lại nhìn Thư Hà. Đôi mắt anh đen nhánh, ánh nhìn sâu thẳm như muốn chạm vào gương mặt của Thư Hà, ánh mắt nóng bỏng đó khiến Thư Hà căng thẳng, bất giác nhớ đến nụ hôn nồng nàn vừa rồi trong phòng.

Vừa mới phát điên lên, giờ lại tỏ ra bình thường như không. Nhìn anh bây giờ, chẳng còn chút nào cái vẻ ngoan cố, cố chấp nữa.

Diễn đi.

Nhưng ai có thể diễn qua được nhân vật chính chứ?

Thư Hà bĩu môi, tránh ánh mắt của Từ Tri Đạo, không muốn đối diện với anh nữa. Chỉ khi đó, Từ Tri Đạo mới nhẹ nhàng cúi đầu, bước xuống cầu thang rời khỏi nhà.

Bóng lưng anh cao lớn, trang phục chỉnh tề, bước đi trong im lặng khiến người khác khó lòng đoán được anh đang nghĩ gì, không còn là hình ảnh chàng trai của ngày xưa nữa.

Mẹ Thư Hà thầm cảm thán, thời gian đã để lại những dấu vết rõ ràng trên từng bước trưởng thành của Từ Tri Đạo. Không ai có thể ngờ rằng chàng trai trẻ ngày nào chỉ biết làm nông, giờ đã đi đến bước này, không biết động lực nào đã khiến anh kiên trì đến tận bây giờ.

Bà lắc đầu, theo Thư Hà vào phòng, tò mò về cuộc nói chuyện kéo dài nửa giờ vừa rồi. "Bảo bối à, chuyện hợp tác với Từ Tri Đạo, con nghĩ sao?"

Hệ thống vang lên: 【Không thể hợp tác.】

Thư Hà vừa định trả lời thì nghe hệ thống nói vậy. Cậu bối rối hỏi tại sao.

Giọng hệ thống lạnh lùng: 【Nếu anh ta đang lừa cậu thì sao? Giống như cậu đã từng lừa dối tình cảm của anh ta, giờ anh ta diễn vai người yêu si tình để đánh lừa cậu, trả thù.】

Hệ thống đưa ra một khả năng mới.

Một khả năng mà Thư Hà chưa từng nghĩ đến, nhưng lại thấy quá hợp lý.

Phải rồi... Làm sao có người bị lừa đến mức đó mà vẫn không chịu buông bỏ, cứ thế đi theo mình đến cùng chứ?

Phải biết rằng loại nhân vật chính "long vương nghịch thế" kiểu này thường có lòng thù hận mạnh mẽ nhất.

Có người thậm chí còn tiêu diệt cả gia đình phản diện nữa!

Thư Hà chưa từng thấy ai như Từ Tri Đạo cả.

Thư Hà đờ người ra một lúc, đến khi mẹ cậu đưa tay vẫy trước mặt, cậu mới bừng tỉnh.

"Mẹ ơi." Thư Hà khẽ gọi, đôi mắt hạnh đọng chút nước, "Con không rành về kinh doanh, tốt nhất là để ba mẹ quyết định ạ."

"Mẹ nghe Từ Tri Đạo bảo chuyện của hai đứa chỉ là hiểu lầm, có giải quyết xong không?"

Thư Hà gật đầu nhẹ.

"Vậy thì tốt." Mẹ cậu đáp, sau đó quay lại chuyện dự án với ba cậu. "Mẹ xuống trước nhé, nhớ xuống ăn cơm."

Thư Hà lại gật đầu.

Khi bà rời khỏi phòng, hệ thống mới nhẹ nhàng lên tiếng: 【Tốt nhất là từ chối hợp tác, đừng dính líu gì đến nhân vật chính.】

Thư Hà bước đến bàn học, mở ngăn kéo, lấy ra cuốn Cẩm nang hành động của phản diện mà cậu vẫn trân quý.

"Tôi hiểu rồi."

Thư Hà nghiêm túc gật đầu.

Cậu mở sách ra, đôi má phồng nhẹ lên, trông thật đáng yêu. "Nhưng tôi lại cảm thấy anh ấy không giống như đang diễn."

Lúc vừa hôn nhau, Thư Hà có thể nghe thấy nhịp tim của Từ Tri Đạo, nhịp đập mạnh mẽ. Khi cậu nắm lấy cà vạt của Từ Tri Đạo, cậu cảm nhận rõ trái tim đó rung động dữ dội, lan đến tận đầu ngón tay mình.

Như thể cả một dòng nham thạch nóng bỏng vừa phun trào, cảm xúc cuồn cuộn, chỉ có thể là từ trái tim chân thành.

Nói chung, không giống như đang diễn.

Hệ thống im lặng: [...]

Thư Hà khẽ dụi má vào sách, rồi mở ra xem phần cuối của Cẩm nang, nơi có những trang hướng dẫn cho nhiệm vụ sau khi nhân vật chính hoàn toàn trỗi dậy. Chỉ có ba trang, nhưng trang nào cũng rất tinh túy.

Trang thứ x ghi rõ: 【Sau khi nhân vật chính trỗi dậy, phản diện chỉ cần đứng thẳng và chờ bị trừng phạt. Có thể quấy rầy nhân vật chính một chút, nhưng đừng quá mức, nếu không có thể khiến nhân vật chính lùi lại trạng thái chưa thức tỉnh.】

Nhân vật chính sẽ bị đẩy lùi lại trạng thái thức tỉnh sao?

Thư Hà mở to đôi mắt ngạc nhiên, vội lật tiếp trang sau.

【Cho đến khi nhân vật chính hoàn toàn vươn lên, không ai có thể lay chuyển được vị trí của hắn. Lúc này, phản diện có thể thoát khỏi trạng thái nhiệm vụ, chọn ở lại hay rời đi. Dĩ nhiên, đây là hướng đi tích cực. Nếu giữa chừng, phản diện bị nhân vật chính trả thù đến chết, thì sẽ tính là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, và sẽ được tặng thêm điểm.】

【Chắc chắn rằng bạn sẽ trở thành một phản diện xuất sắc! Hy vọng cuốn sách hướng dẫn này sẽ mang đến cho bạn cảm hứng - lời của tác giả cuốn sách.】

Sau đó không còn gì nữa.

Thư Hà ôm cuốn sách, ánh mắt trống rỗng suy nghĩ rất lâu, mới tập trung lại, vòng tay ôm lấy cơ thể mình trong bộ đồ thú bông, bắt chước dáng vẻ co ro của những bậc thú trưởng ôm lấy đuôi, nhằm giảm bớt cảm giác lo âu.

Thời tiết vẫn còn nóng, Thư Hà trốn trong đó, mặt có chút hồng hào, gương mặt xinh đẹp áp sát vào lớp lông mềm mại, nhưng không muốn ra ngoài, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ một cách bình yên.

Trước khi phản diện nhỏ kịp nghĩ ra cách thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, buổi hòa nhạc vào cuối tháng đã đến đúng hẹn.

Với tư cách là giáo viên, Kiều Trạch Lan dĩ nhiên không rời bước theo sau, nhưng lúc này, hắn mới chậm chạp nhận ra một tin tức gây sốc: Từ Tri Đạo lại xuất hiện—

Cảm giác khủng hoảng bỗng dưng dâng lên, Kiều Trạch Lan nghiến răng, căng thẳng phòng ngừa Từ Tri Đạo tiếp cận Thư Hà, nhưng vẫn không thể ngăn cản anh tham gia buổi hòa nhạc này.

Nhà hát biểu diễn cực kỳ rộng lớn, hàng ghế khán giả ngồi chật cứng, không khí náo nhiệt, Từ Tri Đạo ngồi ở hàng ghế đầu, ánh đèn sân khấu soi rọi, trong khi ánh sáng ở khu vực khán giả lại có phần tối tăm hơn.

Anh ngồi giữa khung cảnh đó, trong bộ vest nghiêm trang, khí chất lạnh lùng, diện mạo anh tuấn trong môi trường tối tăm không thể nhìn rõ, chỉ khiến người ta cảm thấy mờ mịt, có chút áp lực.

Kiều Trạch Lan tiến lại hàng ghế đầu, khi nhìn thấy Từ Tri Đạo, hắn dừng lại một chút.

Hắn chưa bao giờ nghĩ Từ Tri Đạo sẽ có được thành tựu như vậy.

Một người từ núi lớn bước ra, không có văn hóa, vậy thì làm thế nào mà có thể đạt đến bước này?

Kiều Trạch Lan không biết, cũng không muốn biết, điều hắn muốn nhất lúc này là làm thế nào để đuổi Từ Tri Đạo đi, để anh giống như bốn năm trước, bị Thư Hà bỏ rơi.

Thật kỳ lạ.

Những năm qua, bên cạnh Thư Hà không phải không có người, từ nam đến nữ, nhiều người theo đuổi, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng có ai đó thực sự có thể cướp đi bông hoa sạch sẽ này.

Nhưng trước mặt Từ Tri Đạo, một người có xuất thân và bối cảnh yếu kém đến mức gần như không có, hắn lại cảm thấy một sự đe dọa, Kiều Trạch Lan thậm chí muốn bật cười, không ngừng tự hỏi liệu có thật là Từ Tri Đạo có thể thành công?

... Hắn không nghĩ vậy.

Nhưng Thư Hà mới là người phán xử.

Sự quan tâm của Thư Hà đối với Từ Tri Đạo rõ ràng đến mức hắn đã nhận ra từ bốn năm trước.

Kiều Trạch Lan siết chặt hàm răng, nuốt nước bọt, không nói lời nào mà chỉ nhìn lên sân khấu.

Cảnh tượng này lặp lại với bốn năm trước.

Cùng một người, cùng một cảnh.

Kiều Trạch Lan nói những lời giống nhau: "Cậu vẫn đang tơ tưởng đến em ấy à."

Buổi biểu diễn dần bắt đầu.

Âm nhạc trôi chảy, dễ nghe từ cây đàn violin vang lên, khán giả không biết từ lúc nào đã im lặng, lắng nghe bữa tiệc thị giác và thính giác này.

Từ Tri Đạo không phản hồi, chỉ khẽ ngẩng mắt, ánh mắt đen láy hoàn toàn phản chiếu hình bóng Thư Hà ngày càng rực rỡ, chú tâm đến mức dường như trong vũ trụ chỉ còn lại một mình hắn.

Kiều Trạch Lan siết chặt hàm răng, "Cậu cố chấp đi trên con đường tình yêu này, rõ ràng biết không có kết quả tốt—"

"Anh làm sao biết không có?"

Âm thanh của Kiều Trạch Lan bị chặn lại ngay lập tức.

Hắn từ từ nhìn về phía Từ Tri Đạo, khi nói câu này, Từ Tri Đạo không hề nhìn sang, vẫn tập trung vào sân khấu. Ánh mắt anh trong môi trường tối tăm, giọng nói của anh vang lên bên cạnh những âm thanh của đàn, vô tình toát lên sự lạnh lùng: "Kết cục là do tôi quyết định."

Anh nói có thì có.

Kiều Trạch Lan ngây người đến mức không nói nên lời.

Hắn thậm chí không biết Từ Tri Đạo tự tin từ đâu ra, có phải nghĩ rằng mình thành công trong thương trường thì cũng có thể thành công trong tình trường không?

Kết quả của chuyện này là tốt hay xấu đều do Thư Hà, thậm chí là ba mẹ của Thư Hà quyết định.

Nên hắn từ trước đến giờ không bao giờ đặt cảm xúc của mình lên trước mặt Thư Hà, hắn biết rằng thích một đứa trẻ nhỏ hơn mình mười tuổi thì thật sự bị xã hội chê bai, và cũng hiểu rằng giới tính của mình phải chịu nhiều ràng buộc.

Chẳng cần nói đến tuổi tác, chỉ nói đến giới tính, Từ Tri Đạo có chút ưu thế hơn hắn, trẻ hơn hắn, nhưng có gì khác biệt?

Nói cho cùng, cuối cùng cũng phải là Thư Hà thích mới được.

Kiều Trạch Lan không biết hai người đã trò chuyện gần một năm, hắn nhìn Thư Hà chỉ là một con cừu con không hiểu biết, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kẻ ác lừa gạt.

Vì vậy, lúc này rất ngạc nhiên: "Cậu muốn tạo ra một cái kết tốt đẹp, Thư Hà thì sao? Có phải để em ấy khó xử trước mặt ba mẹ không?"

Từ Tri Đạo: "Anh thật ồn ào."

Kiều Trạch Lan: "..."

Từ Tri Đạo buông tay, quay sang nhìn hắn, đôi mắt đen lấp lánh "Những chuyện này có liên quan gì đến anh?"

Một luồng khí huyết đột ngột dâng trào trong não Kiều Trạch Lan, khiến hắn mất hết lý trí: "Tôi là thầy của em ấy!"

"Rất tốt để tự lừa mình." Từ Tri Đạo đồng ý gật đầu, diện mạo anh tuấn nhưng vẫn không có biểu cảm, anh lãnh đạm nhìn Kiều Trạch Lan, giọng điệu nhẹ nhàng và chậm rãi: "Ở độ tuổi này của anh, không dám khao khát, thì đừng ngăn cản người khác."

Kiều Trạch Lan: "..."

Còn lấy tuổi tác ra công kích người khác nữa sao?!!

Kiều Trạch Lan chưa bao giờ bị người ta công kích vì tuổi tác, tài năng chơi violin của anh không kém Thư Hà, cũng nổi danh từ sớm, hồi đó ai gặp hắn cũng khen ngợi rằng hắn thành công khi còn trẻ.

Thời trẻ đầy mộng mơ, giờ lại bị người ta công kích vì tuổi tác! Mà hắn lại thực sự luôn âm thầm để tâm đến tuổi tác của mình, bị đâm trúng chỗ đau, không nói nổi lời nào.

Đột nhiên xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Kiều Trạch Lan nhìn lên với vẻ mặt khó chịu, sau đó liền rơi vào trạng thái như thể bị mất hồn.

Buổi biểu diễn kết thúc, dưới ánh đèn sân khấu, chàng trai xinh đẹp cầm cây đàn violin, ngại ngùng cúi người chào, mặc dù đã biểu diễn nhiều lần, nhưng vẫn không thể không hồi hộp, mỗi lần kết thúc đều đỏ mặt, đôi mắt sáng trong trẻo như hạnh nhân dưới ánh đèn như thiêu đốt trái tim người khác.

Với tài năng được thể hiện, gương mặt vốn đã nổi bật càng thêm cuốn hút, Thư Hà khẽ mím môi, khi nhìn thấy tiếng vỗ tay vang dội, miệng khẽ nở nụ cười, má lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện.

Tất cả mọi người đều nhìn vào cậu.

Thư Hà vốn định rời đi, nhưng khi ánh mắt lướt qua, cậu đột nhiên nhìn thấy Từ Tri Đạo đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Theo phản xạ, cậu nghiêng đầu, không hiểu tại sao Từ Tri Đạo lại có mặt ở đây.

Từ Tri Đạo đứng dậy.

Kiều Trạch Lan phát hiện Thư Hà đang nhìn người khác, lòng ghen tuông nổi lên. Trước đây, mỗi khi buổi biểu diễn kết thúc, Thư Hà luôn nhìn hắn đầu tiên, người thầy vẫn lặng lẽ dõi theo cậu từ dưới khán đài. Nhưng bây giờ...

"Sao anh lại tới đây?"

Thư Hà quay về hậu trường, thấy Từ Tri Đạo đã rời khỏi ghế khán giả và xuất hiện ở đây.

Từ Tri Đạo nói: "Mua vé, biết hôm nay em có buổi biểu diễn."

"Chúng ta đi thôi." Kiều Trạch Lan bước đến, cố gắng kiềm chế giọng nói.

Hắn không nhìn Từ Tri Đạo, sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế được bản thân mà phá hủy hình tượng trước mặt Thư Hà.

Thư Hà khựng lại, đưa cây đàn violin cho Kiều Trạch Lan, ý muốn hắn giúp mình cất giữ. Kiều Trạch Lan khẽ giãn mày, đang định đón lấy thì một bàn tay khác đưa ra cản lại.

Hai người đồng thời nhìn sang.

Từ Tri Đạo vẫn giữ vẻ bình tĩnh, từ từ hạ tay xuống, mắt nhìn Thư Hà, giọng điềm đạm: "Anh muốn mời em một bữa cơm."

Thư Hà khẽ mím môi.

Vị trí hiện tại... cậu mơ hồ không biết mình nên đóng vai kẻ phản diện hay hành xử như một người yêu cũ.

Từ Tri Đạo không vội, chỉ lặng lẽ quan sát, chờ đợi phản ứng của cậu.

"...Không đâu." Thư Hà khẽ từ chối, ánh mắt thoáng dao động, nhưng cuối cùng cũng tìm được sự cân bằng mơ hồ, "Chúng ta... không còn là mối quan hệ có thể cùng nhau ăn cơm nữa."

Nụ cười trên môi Từ Tri Đạo lập tức biến mất, sắc mặt không thay đổi mấy, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được luồng khí lạnh đột ngột bao trùm.

"Đi thôi." Kiều Trạch Lan không thèm nhìn Từ Tri Đạo, đón lấy cây đàn, kéo khoảng cách giữa hai người ra xa.

Từ Tri Đạo đứng tại chỗ, đôi mắt tối đen âm u, dõi theo bóng lưng Thư Hà rời đi.

Nhân vật chính không báo thù, nhưng sự nghiệp vẫn ổn định phát triển, đây thực sự là một kết cục tốt rồi.

Chỉ cần nhân vật chính giữ vững được vị trí không thể lay chuyển, làm mọi việc cẩn trọng, nhiệm vụ có thể...

*

"Thật là, gần đây Tiểu Từ sao vậy? Nghe nhân viên công ty nói cậu ấy đã ba ngày không đến làm việc rồi. Kế hoạch này vừa mới bắt đầu, thiếu cậu ấy chẳng khác nào thiếu đi nhân vật trung tâm?"

Trên bàn ăn, ba Thư nói với mẹ Thư về chuyện làm ăn. Thư Hà cúi đầu gắp thức ăn cho hai chú chó bên cạnh, nghe đến từ khóa quan trọng thì ngẩng đầu lên.

"Anh không gọi điện hỏi thử à?" Mẹ Thư nhíu mày.

Ba Thư thở dài: "Gọi rồi, nhưng cậu ấy không nói, chỉ bảo là muốn nghỉ ngơi một thời gian, ai mà biết có chuyện gì xảy ra."

Mẹ Thư hỏi lại: "Ba ngày không đến công ty, hay là ba ngày không xử lý công việc?"

"...Là cái sau."

Mẹ Thư ngạc nhiên.

Là một người lãnh đạo công ty, đứng ở vị trí đó, bao nhiêu người đang dõi theo. Bà không hiểu nổi Từ Tri Đạo gặp chuyện gì mà dám buông tay mọi việc như vậy?

Ba ngày không xử lý công việc thì tổn thất biết bao nhiêu tiền bạc?

Thư Hà nghe mà thấy lo lắng, tim đập nhanh. Cậu đặt đũa xuống, bất an hỏi: "Sao cơ ạ?"

"Tiểu Từ ba ngày nay không đến công ty."

Ba Thư thở dài, giải thích: "Không biết cậu ấy gặp chuyện gì nữa."

Ba ngày không xử lý công việc, đối với một công ty đang phát triển mạnh, chắc chắn sẽ gây ra không ít tổn thất.

Trừ khi Từ Tri Đạo đã có một đội ngũ đáng tin cậy để thay anh xử lý mọi việc, nhưng mới chỉ có bốn năm, mà các doanh nghiệp lâu đời vẫn luôn đối mặt với đấu đá nội bộ. Từ Tri Đạo còn quá trẻ, sao có thể phòng bị được?

Thư Hà nghe mà đầu óc mơ hồ.

Cậu nhớ đến trong sách có đoạn nói rằng nhân vật chính sẽ quay trở lại trạng thái trước khi nổi dậy, tim cậu bất chợt đập nhanh hơn.

Không được...

Nhiệm vụ của cậu không thể bị đưa về vạch xuất phát!

Thư Hà lo lắng đứng dậy, xin cha số điện thoại của Từ Tri Đạo. Không dám chần chừ, cậu vội vàng về phòng gọi điện cho anh.

Tiếng chuông đổ khá lâu, nhưng cuối cùng cũng có người bắt máy, chỉ là một lúc sau vẫn không ai lên tiếng.

Thư Hà nhìn chiếc điện thoại bấm phím của mình, chắc chắn là đã kết nối, cậu bĩu môi định mở lời, thì giọng nói khàn đục của Từ Tri Đạo vang lên trước: "Giám đốc Thư."

Thư Hà lập tức siết chặt điện thoại: "Là tôi đây, Từ Tri Đạo."

"Choang——"

Tiếng vỡ của thủy tinh vọng qua điện thoại, làm Thư Hà giật mình nhảy dựng, mơ hồ hỏi anh làm sao vậy.

Giọng nói vốn trong trẻo của cậu vì sự hoảng sợ mà trở nên mềm mại hơn, âm cuối như vướng phải một đám mây mờ, làm người khác có cảm giác đang được cậu quan tâm.

Từ Tri Đạo nghe thấy vậy, bất giác khẽ cười, chậm rãi lau sạch vệt nước lạnh bắn lên người, cúi xuống nhặt những mảnh vỡ của chiếc cốc.

"Không sao."

Giọng anh vẫn thấp, nhưng lại chứa đựng một nụ cười kỳ quặc, âm cuối như đang cợt nhả, xen lẫn chút điên cuồng khó diễn tả: "Không cầm vững, làm vỡ cốc thôi. Gọi cho anh có việc gì không?"

"Ồ." Thư Hà giống như chú thỏ trắng, chẳng nhận ra điều gì, vẫn ngây ngô hỏi: "Nghe ba mẹ tôi nói, anh ba ngày nay không đến công ty, có chuyện gì sao?"

Từ Tri Đạo đáp lại một tiếng: "Ừm."

Thư Hà lo lắng hỏi tiếp: "Chuyện gì vậy?"

Là khủng hoảng sự nghiệp sao?

Từ Tri Đạo ném những mảnh thủy tinh vào thùng rác, rồi nhìn xuống vết máu đang rỉ ra từ tay mình, ánh mắt sâu thẳm, giọng khẽ trầm: "Anh thấy mọi thứ không còn ý nghĩa."

Thư Hà: "Hả?"

Từ Tri Đạo đặt tay dưới dòng nước lạnh đang chảy xiết, mặc cho nước xối lên vết thương. Môi cậu ấy vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng lời nói lại đầy chán chường, hoàn toàn trái ngược với biểu cảm: "Ý anh là, kiếm tiền không còn ý nghĩa nữa."

Hả?

Sao lại không có ý nghĩa?

Anh đã thành công rồi, có thể làm bẽ mặt những kẻ từng coi thường anh, muốn gì cũng có thể mua được bằng tiền, làm sao mà không có ý nghĩa?

Thư Hà há hốc miệng, nhận ra rằng người đang gặp khủng hoảng không phải nhân vật chính, mà là một phản diện nhỏ bé TvT.

Cậu không thể để nhân vật chính quay lại thời điểm trước khi nổi dậy.

Thư Hà mắt ướt nhẹ, bối rối ấp úng: "Tôi... tôi có thể đến gặp anh không? Chúng ta nói chuyện một chút nhé?"

"Được, anh đến đón em."

Từ Tri Đạo tắt vòi nước, tiếp theo là tiếng đóng cửa, "Ra ngoài rồi."

"..."

Nhanh thật.

Trong lúc mơ màng, Thư Hà cảm thấy có gì đó hơi lạ nhưng lại không nghĩ ra, cúp máy xong cậu đặt điện thoại xuống, ngồi ngây người một lát. Rất nhanh, tiếng chuông cửa báo hiệu Từ Tri Đạo đã đến.

Từ Tri Đạo đứng đợi ngoài cửa, người mang theo vẻ vội vã, nhưng hơi thở lại rất ổn định, trông không giống như lúc nói chuyện qua điện thoại có chút chán nản, có lẽ là khi ra ngoài anh đã chỉnh chu lại.

Ánh mắt anh không rời cậu dù chỉ một giây, đôi mắt sâu thẳm, giọng điềm tĩnh, "Chỗ anh ở không xa đây."

Thư Hà hơi ngập ngừng gật đầu, rồi theo anh ra ngoài. Dù nói là gần, nhưng đi xe vẫn mất khoảng mười mấy phút. Trong suốt chuyến đi, Thư Hà ngồi ở ghế phụ, tay nắm chặt dây an toàn, mắt vô tình liếc qua hộp đựng đồ và thấy vài lọ thuốc bên trong.

Cậu theo bản năng đưa tay, ngón tay lướt nhẹ trên các lọ thuốc, rồi nhìn tên thuốc.

Mấy năm nay, Thư Hà đã uống không ít thuốc, cũng biết chút ít về y học, nhưng tên thuốc này cậu vẫn thấy khó hiểu, trông không giống loại thuốc bổ. Cậu quay sang hỏi Từ Tri Đạo, "Anh bị bệnh à?"

Từ Tri Đạo thoáng liếc nhìn, đôi mắt hạ xuống, "Bệnh vặt thôi."

Bệnh vặt là bệnh gì?

Thư Hà nghiêng đầu, quan sát anh hai giây, rồi đặt lại lọ thuốc vào hộp. Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến nơi. Từ Tri Đạo mở cửa, để lộ không gian phòng khách.

Bước chân vào, điều đầu tiên Thư Hà nghĩ là... trang trí lạnh lẽo quá.

Không có chút hơi ấm của con người.

Thậm chí còn mang lại cảm giác lạnh lẽo, ngột ngạt, mọi thứ được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng đến mức khó tin rằng có ai đó đã sống ở đây lâu dài.

"Em muốn ăn gì?" Từ Tri Đạo mở tủ lạnh, ngoảnh đầu lại hỏi, mái tóc phía trước trán che khuất đôi mắt đen sâu thẳm của anh, "Anh sẽ nấu."

Thư Hà lặng lẽ ngồi xuống sofa, nhìn quanh một lượt, trong đầu vẫn nhớ về căn nhà nhỏ lụp xụp ngày xưa. Một lúc sau, cậu lẩm bẩm, "Muốn ăn cái gì thanh đạm thôi."

Từ Tri Đạo hạ mắt xuống, "Ừ."

"Từ Tri Đạo, tại sao anh lại cảm thấy kiếm tiền không có ý nghĩa?"

Thư Hà nhìn anh bận rộn, bất giác cất tiếng hỏi, "Anh không cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn, thoải mái hơn nhiều so với trước đây à?"

Từ Tri Đạo đóng cửa tủ lạnh lại.

Anh dừng lại vài giây, rồi bước tới ngồi bên cạnh Thư Hà. Cậu quay đầu, đôi mắt trong veo ngập tràn sự tò mò nhìn anh.

"Em đã biết từ trước rồi mà."

Từ Tri Đạo chậm rãi nói, "Em luôn biết, anh không có tham vọng."

Thư Hà sững người.

"Tại sao phải kiếm tiền?" Từ Tri Đạo nhấn nhá từng từ, giọng nói nhẹ nhàng, rồi nghiêng đầu nhìn cậu, "Có tiền, anh mới xứng với em."

Câu nói ấy khiến Thư Hà - người luôn nghĩ rằng mình là kẻ phản diện - kinh ngạc hơn bao giờ hết.

Giọng cậu run nhẹ, như thể cuối cùng cũng hiểu được phần nào về anh, "Anh... chẳng lẽ không có ước mơ gì sao? Anh không có gì muốn đạt được ngoài việc vì tôi à?"

Từ Tri Đạo nhẹ nhàng đáp, "Em chẳng phải đã quen thuộc anh lâu rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com