Dm Np Top 1 Khong Phai Cua Bo May Thi La Cua Ai
Chương 7: Bí mật trường Trung học phổ thông Lâm Hoà (7)Thầy hiệu trưởng.---Nếu đúng như cậu suy đoán, để mở ra cốt truyện thì chắc chắn phải tiếp cận những người này. Nhưng vấn đề đau đầu ở đây lại là, cậu phải tiếp cận bằng cách nào? Bây giờ cậu đột ngột xuất hiện thì thân phận vô cùng đáng ngờ, chắc chắn sẽ bị gây khó dễ.Lâm Tịnh Du quan sát đến khi dòng người tiến vào dần trở nên vắng vẻ, đứng dậy phủi bộ quần áo đầy vết máu của mình, cậu đột nhiên nghĩ ra một cách tương đối khả thi.Cậu cúi thấp người, men theo từng lùm cây mà chạy về phía cổng sau kí túc xá. Cổng sau ít khi được sử dụng nên không có người trông cổng, mục đích chính nó được xây dựng là để có đầy đủ hai lối thoát khi gặp chuyện bất trắc nên nhà trường cũng thường đóng kín cổng, học sinh ra vào khu vực kí túc hoàn toàn là từ cổng chính. Vì không được sử dụng trong một thời gian dài nên cỏ dại mọc khá cao cũng không ai cắt tỉa, lại càng chắc chắn sẽ không có camera nào quay lại cảnh cậu bê bết máu thập thò ở cửa sau.Tất nhiên cổng sau bây giờ cũng bị khoá chặt, Lâm Tịnh Du không có tài năng bẻ ổ khoá hay mấy thứ tương tự và cậu cũng không có ý định làm vậy. Lâm Tịnh Du giẫm chân lên vách tường lấy đà bật người, một chân khác nhanh chóng đặt lên khung sắt phía trên cao, hai tay cậu nắm lấy khung sắt của cánh cổng rồi trèo qua. Cho đến khi thuận lợi tiếp đất, Lâm Tịnh Du thở phào một tiếng, thật ra cậu không giỏi trèo tường cho lắm, dù sao cậu cũng là học sinh giỏi một lòng hướng đến top một nên mấy việc nghịch ngợm như này cậu cũng hiếm khi làm.Cánh cổng này dẫn hẳn ra đường lớn, tức là cậu đã thoát khỏi phạm vi của nhà trường. Lâm Tịnh Du nhìn xung quanh trông thấy phía xa có hai cái thùng rác lớn đặt sát vách, xung quanh la liệt lon nước ngọt cùng chai thủy tinh.Lâm Tịnh Du phóng tầm mắt ra xa hơn. Quả nhiên, phó bản này chỉ rõ phạm vi hoạt động của nhóm người chơi bọn họ chỉ nằm trong khu vực "Trường trung học phổ thông Lâm Hoà" vậy nên ở phía xa như có một màn chắn trong suốt ngăn cách bọn họ vượt ra ngoài phạm vi chỉ định.Lâm Tịnh Du cụp mắt, không tiếp tục nhìn nữa, thay vào đó cậu đột nhiên nói: "Nhất Nhất thật sự không thể tìm bộ quần áo nào khác cho tao à?"001 dứt khoát đáp:【Không thể.】Lâm Tịnh Du dùng giọng điệu buồn bã thê lương lại có chút an ủi nói với 001: "Vì mày không thể tìm quần áo mới cho tao nên tao mới phải làm vậy, Nhất Nhất đừng hối hận hay quá đau buồn nhé. Tao hiểu mày có nỗi khổ mà, tao thật sự không để tâm đâu."001:【?】001 không thể hiểu nổi Lâm Tịnh Du đang nói nhảm cái gì, theo bản năng hỏi lại.001:【Ngài nói cái...】001 còn chưa kịp hỏi xong nhưng Lâm Tịnh Du cũng không định giải thích. Cậu cứ thế đi thẳng một mạch đến hai thùng rác lớn, cúi người cầm lấy chai rượu thuỷ tinh rỗng tuếch, không nói một lời mà nâng tay đập thẳng lên đầu mình.Lâm Tịnh Du không dùng toàn bộ sức lực nhưng lực tay chắc chắn không nhẹ. Chai thủy tinh vỡ tan từng mảnh, mảnh thủy tinh văng ra khắp nơi, một số mảnh vụn còn cứa lên da dầu Lâm Tịnh Du để lại một vệt máu chảy dài xuống gương mặt xinh đẹp. Cậu đưa tay sờ lên đầu để kiểm tra xem có mảnh thuỷ tinh nào dính trên da dầu hay không, tuy da đầu cậu bị cứa rách nhưng rất may là không có.001 đột ngột chứng kiến toàn bộ quá trình, cảm xúc dao động cực lớn:【Lâm Tịnh Du!】Lần đầu tiên Lâm Tịnh Du nghe thấy giọng nói máy móc đều đều trước sau như một của 001 còn có thể tăng âm lượng. Tuy cậu đang đau đến mức cắn răng, nhíu chặt mày, mảnh thủy tinh đâm vào da thịt tứa máu chắc chắn không phải là cảm giác dễ chịu gì nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc cậu bật cười.001:【Cậu cười cái gì?】Lâm Tịnh Du nhướn mày, 001 còn không thèm xưng ngài với cậu nữa, chắc chắn là bị doạ không nhẹ. Cậu dịu giọng nói: "Không sao, bé Nhất Nhất đừng sợ."Cậu mặc kệ cơn đau, để đảm bảo còn tự đấm thêm vài cái vào hai bên cánh tay cho đến khi làn da trắng của cậu hiện lên vết bầm tím rõ rệt thì mới dừng lại. Lâm Tịnh Du nhịn đau ngắm nghía vết bầm của mình, cân nhắc có cần đấm thêm vài cái hay cầm mảnh thuỷ tinh rạch thêm vài đường không thì lại nghe giọng lạnh băng của 001.001:【Lâm Tịnh Du.】"Được rồi, được rồi, không làm nữa, không làm nữa. Bé Nhất Nhất đừng tức giận."Lâm Tịnh Du cười xoà dỗ 001. Cậu lo lắng cho hệ thống nhà cậu lần đầu gặp người điên như cậu sẽ bị ảnh hưởng đến phương trình mã code, dù sao với tình trạng này thì cũng vừa ổn rồi nên cậu không tiếp tục tự tổn thương mình nữa.Lâm Tịnh Du dời bước định đi đến cổng chính, chân vừa nhấc thì cơn đau thấu xương đâm thẳng đến não bộ khiến cậu thở hổn hển dừng bước. Cậu cảm nhận rõ rệt vết máu vẫn đang chảy dài từ nơi da đầu bị cứa rách của mình, hai bên tay đau nhức kinh khủng, mồ hôi lạnh dần dà chảy xuống thấm ướt lưng áo. Ban nãy khi ra tay cậu cảm thấy cơn đau có thể miễn cưỡng chịu được, còn bây giờ vừa cử động tay chân thì cậu đau đến muốn ngất xỉu. Nhưng Lâm Tịnh Du chắc chắn mình sẽ không chết vì mất máu, lúc cậu tự động thủ với bản thân cũng đã lường trước việc này.Cậu đứng một lúc, đợi cơn đau dịu xuống rồi cắn răng tiến về phía cổng chính. Cổng chính trường học giờ đây đang đóng chặt, phần lớn học sinh ở đây đều sẽ trọ tại ký túc xá nên ngoại trừ cuối tuần là ngày nghỉ, học sinh hoàn thành tiết học cuối trong ngày rồi sẽ về nhà thì cổng chính cũng không thường xuyên mở.Lâm Tịnh Du đứng ở trong góc cửa chính, ngay tại văn phòng bảo vệ. Bác bảo vệ đang ngồi trong phòng đọc sách, nghe tiếng gõ cửa liền ngước mắt lên, ngay lập tức hoảng hồn khi thấy một thiếu niên cả người bê bết máu đang thở hổn hển vì đau mà cười với mình.Bác bảo vệ hoảng hốt chạy ra: "Cậu bé! Có chuyện gì thế này? Có cần bác gọi xe cứu thương không?"Nói rồi, ông lập tức rút điện thoại từ trong túi áo ra bấm số cứu thương nhưng trước khi ông kịp nhấn nút gọi đã bị một bàn tay thon dài chặn lại. Lâm Tịnh Du cười gượng, cất giọng thều thào."Không cần đâu ạ, cháu không muốn đi bệnh viện. Cháu muốn gặp hiệu trưởng."Bác bảo vệ dừng động tác rồi có chút bối rối. Ông nhìn cậu bé có gương mặt xinh đẹp dịu ngoan trước mặt cùng áo quần bê bết máu trên người cậu, dù không biết rõ cậu đến để làm gì nhưng cũng không thể để máu vẫn nhỏ giọt trên gương mặt cậu thế kia được. Nhưng cậu đã không đồng ý đến bệnh viện, có thể là có lý do riêng, ông cũng không thể bắt ép được vì vậy ông quyết định đưa cậu đến phòng y tế trước.Cốc cốc cốc."Vào đi."Tiếng mở cửa vang lên, theo sau đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên có chút gấp gáp: "Cô Triệu, cô mau xem thử tình trạng của cậu bé này ra sao đi."Cô Triệu đóng quyển hồ sơ trong tay lại, ngẩng đầu lên, vừa trông thấy thiếu niên đứng cạnh bác bảo vệ, trong mắt loé lên sự kinh hãi, tức khắc đứng dậy khiến quyển hồ sơ đang đặt trên đùi rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề."Bạn học sinh này bị sao vậy? Bị thương nặng thế này!""Em cúi đầu xuống cô xem thử!"Cô thúc giục, Lâm Tịnh Du cũng dịu ngoan cúi đầu xuống cho cô dễ nhìn. Cô Triệu vạch mái tóc bết dính máu của cậu ra nhìn chăm chú vết thương, vết thương hơi sâu nhưng lại không lớn, chỉ cần cầm máu thì sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.Cô nhanh chóng cầm dụng cụ y tế lại rồi sát trùng vết thương giúp Lâm Tịnh Du, cầm máu xong xuôi cô lại nhanh chóng lia đến hai bên cánh tay đầy vết bầm tím của cậu. Cô Triệu nhíu mày, cũng nhanh nhẹn thuần thục mà thoa thuốc rồi băng bó cho cậu."Em cởi áo ra đi, cô xem thử vết thương bên trong."Cô Triệu không động tay, đưa mắt nhìn cậu, vết thương bên ngoài đã nặng như này thì bên trong chắc chắn không kém. Lâm Tịnh Du nghe thấy lời này ngay lập tức bày ra vẻ mặt hoảng sợ, tay níu chặt vải áo đến mức nhăn nhúm, giọng nói nhỏ nhẹ lắp bắp nói: "Không, không cần đâu ạ...Em có thể tự xử lý được."Bác bảo vệ cùng cô Triệu nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt thở dài. Bọn họ tiếp xúc với ngành giáo dục nhiều năm, ít nhiều cũng hiểu được phần nào tình trạng của Lâm Tịnh Du, cũng thấu hiểu được tâm lý sợ sệt của cậu nên cô cũng không nỡ bắt ép nữa. Cô Triệu đưa cho cậu hộp y tế rồi nói."Em vào trong thoa thuốc đi."Lâm Tịnh Du rụt rè nhận lấy hộp y tế rồi bước đến bên giường, nhanh chóng kéo rèm che lại. Cậu vờ vịt mở hộp thuốc phát ra tiếng vang khi những lọ thuốc va chạm, dù sao cậu chỉ tạo vết thương ở vùng da thịt lộ ra mà những phần đó đều đã được cô Triệu sát trùng kĩ càng rồi, bên trong tất nhiên không có vết thương nào.Sự chú ý của Lâm Tịnh Du lại đặt trên việc khác, từ nãy đến giờ không thấy sự xuất hiện của 001, cậu liền gọi trong đầu."Nhất Nhất à."Không có tiếng hệ thống đáp lời vang lên."Nhất Nhất ơi.""Bé Nhất Nhất."...Lâm Tịnh Du gọi hết tiếng này đến tiếng khác, đến khi cậu im lặng suy nghĩ mình còn có thể đẻ ra từ gì mới thì một loạt tiếng động cơ máy móc như chương trình khởi chạy vang lên.【...】Một lọ thủy tinh trắng sứ không lớn đột nhiên xuất hiện trên đệm giường trước mặt Lâm Tịnh Du. Sau đó là giọng nói máy móc của 001.001:【Uống đi, thuốc giảm đau.】Lâm Tịnh Du cầm lọ thuốc không có nhãn mác gì lên quan sát: "Cái này là ghi nợ à Nhất Nhất?"001:【Không ghi nợ.】"À, thế ra là quỹ đen của bé Nhất Nhất."001:【...】Tuy giọng điệu của 001 nghe có hơi lạnh lùng một chút, đoán chừng là đang giận dỗi vì hành động tự tổn thương của cậu nhưng xem ra 001 cũng tự hiểu rõ được đây là phương án bất đắc dĩ nên hai người ăn ý cùng bỏ qua chuyện này."Cảm ơn bé Nhất Nhất nhé." Lâm Tịnh Du vui vẻ cười, cầm lấy lọ thuốc mở nắp rồi uống một ngụm sạch sẽ.Tác dụng của thuốc mà hệ thống cung cấp đúng là không chê vào đâu được, cậu chỉ vừa mới nuốt xuống, một lát sau đã cảm thấy cơn đau nhức ở nơi vết thương giảm đi đáng kể.Lọ thuốc cậu đang cầm theo đó mà cũng nhanh chóng tan biến, đỡ cho cậu phải phi tang vật chứng.Lâm Tịnh Du cảm thấy ở trong phòng vờ vịt đủ lâu rồi liền đóng nắp hộp y tế lại, cậu rụt rè hé mở màn che hướng cô Triệu và bác bảo vệ đang lo lắng đứng bên ngoài: "Em xong rồi ạ.""Để bác tìm một bộ đồ mới cho cháu thay nhé.""Không, không ạ...Cháu có thể gặp thầy hiệu trưởng trước không?"Cô Triệu nhìn quần áo đầy máu trên người cậu, cũng nhẹ giọng khuyên nhủ: "Em cứ thay đồ trước đã."Lâm Tịnh Du nắm lấy rèm che, mi mắt cụp xuống nhìn mặt đất, cúi thấp đầu, giọng nói xen lẫn chút run rẩy: "Nhưng em gấp lắm, em muốn gặp thầy hiệu trưởng..."Cô Triệu và bác bảo vệ thấy không khuyên nhủ cậu được nên cũng không có ý định làm khó, chỉ chắc chắn rằng cậu vẫn có thể hoạt động bình thường thì bác bảo vệ mới chào tạm biệt hai người rồi quay trở lại phòng làm việc, cô Triệu đảm nhận nhiệm vụ dẫn cậu đến phòng hiệu trưởng.Cô Triệu đi phía trước dẫn đường nhưng vẫn luôn chú ý đến thân thể cậu, vẻ mặt thấp thoáng sự lo lắng. Lâm Tịnh Du đi phía sau cũng đang âm thầm đánh giá cô. Cô Triệu này khi cậu nhập học thì không gặp, khả năng cao đã bị điều chuyển công tác sau vụ việc thiêu cháy. Nhưng vẫn có vài vấn đề chưa được làm rõ, cậu không biết tuyến thời gian hiện tại học sinh lớp A đã xảy ra vụ tai nạn kia chưa. Tuy cơ thể họ bị lửa thiêu đến độ da thịt cháy đen, gương mặt biến dạng nhưng sự tồn tại của họ hình như vẫn tương đối bình thường ở không gian này.Hoặc không.Bởi vì lúc Lâm Tịnh Du nhìn thấy, họ chỉ tụ thành nhóm nhỏ từ những thành viên trong lớp để đi cùng nhau chứ không tiếp xúc cùng những học sinh "bình thường" khác nên cậu cũng không chắc chắn được học sinh lớp A có "tồn tại" trong mắt những người khác giống như cậu hay không. Trong lúc đang suy nghĩ thì cô Triệu cũng đã nhanh chóng dẫn cậu đứng trước cửa phòng của thầy hiệu trưởng. Cô nâng tay, gõ nhẹ vài cái lên cánh cửa đóng kín theo phép lịch sự rồi khẽ nói với người bên trong."Thầy Trình, có cậu bé muốn gặp thầy."Bên trong phòng nhanh chóng vang lên giọng đáp lại của một người đàn ông: "Mời vào."Cô Triệu vặn tay nắm mở cửa, rồi ra dấu tay cho cậu vào trong. Lâm Tịnh Du cũng không khách khí, khẽ cười rồi gật đầu xem như lời cảm ơn với cô, cậu bước vào.Lâm Tịnh Du vẫn luôn duy trì thiết lập nhân vật mà mình sắp diễn nên từ khi bước vào cậu luôn cúi gằm mặt, có chút gấp gáp nói: "Em...em chào thầy ạ. Em có thể xin nhập học được không ạ?"Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy đối phương nói gì, cậu cảm giác bản thân đang bị đánh giá khắp người nhưng Lâm Tịnh Du ngoài mặt cũng bày ra một bộ ngoan ngoãn, rụt rè đứng đợi. Đột nhiên, giọng nói của người đàn ông lại lần nữa cất lên."Bạn học sinh này, trông em không có vẻ là có đủ phí để nhập học."Lâm Tịnh Du như hoảng hốt mà ngẩng đầu lên đối diện với đối phương. Cậu có hơi bất ngờ trong lòng nhưng cũng không biểu hiện gì bên ngoài.Vì thầy hiệu trưởng, cũng là một cái đầu lợn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com