TruyenHHH.com

Dm Np H Chay Tron

16.

Hoà nhập với xã hội hiện đại tưởng chừng như đơn giản, tuy Thạch Ngôn không đáp ứng được những bằng cấp cơ bản, lí lịch lại trống rỗng, nhưng sau khi đem tất cả đồ đạc của Trình Trì đổi thành tiền thì có thể ngồi xe đi tới nơi thành thị náo nhiệt nhất, dùng gương mặt mà trở thành phục vụ quán bar.

Cậu quá hiểu cách mê hoặc nam nhân, duy trì quan hệ ái muội mập mờ, khiến họ bỏ tiền mua rượu quý, bản thân thì ăn phần trăm, rất nhanh trở nên giàu có.

Những năm tháng sinh hoạt với hai hòn quỷ, bị anh em Cố gia đùa bỡn tưởng chừng đã xa tận vạn năm.

"Kevin, sao giờ cậu mới tới, anh Đỗ chờ lâu lắm rồi."

Thạch Ngôn lười biếng cởi áo khoác, thay đồng phúc. Giám đốc đứng bên cạnh không ngừng thúc giục, nhưng cũng nhận thức được thanh niên trước mặt là cây hái ra tiền của quán nên cũng châm trước phần nào.

Thạch Ngôn mặc đồng phục xong lại càng thêm xinh đẹp động lòng người. Mái tóc dài đến ngang vai khiến cậu trông hiền dịu bao nhiêu, đồng thời hấp dẫn cả ánh mắt cả nam cả nữ. Cậu còn có tâm tư đứng soi gương, đôi mi đen nhánh không nhanh không chậm rung lên:

"Cứ để hắn chờ."

Âm thanh cao vút dường như làm nũng, mang theo chút mị hoặc, khiến ngay cả giám đốc cũng không chịu nổi mà nuốt nước bọt. Khuyên can mãi, cuối cùng Thạch Ngôn mời đi phục vụ ông chủ Đỗ. Cậu chính là có năng lực, không cần bán thân như người khác, chỉ cần trò chuyện tâm sự, không cho ai chạn vào người vẫn có thể khiến người ta ném tiền qua cửa sổ, chỉ mong nhận được nụ cười của giai nhân.

Công việc kết thúc đã là nửa đêm. Thạch Ngôn vào phòng cởi đồng phục ra, rút xấp tiền bên hông ra đếm, hài lòng bao nhiêu.

"Dâm đãng."

Mông đột nhiên đau xót, theo bản năng mà cậu trừng mắt:

"Ai?"

Trong căn phòng trống rỗng ấy, chỉ có mình Thạch Ngôn. Cậu nhăn mày, bỗng nhiên có chút bất an. Sống cùng con người quá lâu, cậu vốn quên rằng nhân loại không thể nhìn thấy thứ u ám lẩn khuất ấy. Cậu nhanh chóng thay quần áo, để lộ phần lưng trắng nõn thon gầy. Đang khom người lấy đồ từ trong tủ ra, bỗng một lực mạnh phía sau đánh tới.

Cậu sợ hãi không thôi, quay đầu lại cũng chẳng có một ai. Mà lực đánh kia ngày càng tăng, xách cả người cậu ấn lên tủ quần áo, nửa người dưới phí công mà giãy giụa, đá bình bịch lên cánh tủ, gây ra tiếng động chói tai.

"A! Thả tôi ra!"

Thạch Ngôn sợ hãi mà lớn tiếng quát tháo, chỉ có thể cảm nhận lực đạo vô hình ấn lên người, sau đó xé rách quần áo của cậu, cưỡng hiếp cậu.

Thân thể từ sau khi sống lại đã không còn bị xâm đoạt, lỗ nhỏ bị liếm đến ướt dầm dề. Thạch Ngôn cả người co rút mà thét chói tai, lại bị tát mạnh vào mông. Rất nhanh, cậu nhịn không nổi:

"Không cần đánh mà, cầu xin ngươi —- ha a, không cần ——"

Không ôn nhu âu yếm, dáng người vô hình cường bạo xỏ xuyên qua cơ thể cậu, tơ máu nhàn nhạt chảy xuống đũng quần. Từ bên tai, Thạch Ngôn nghe thấy âm thanh rất quen thuộc, ái hận đan xen:

"Ngôn Ngôn sướng không?"

Thạch Ngôn run rẩy, không chịu nổi mà kêu lên. Cậu không thể tin được, Cố Vũ Hành đáng lẽ đã chết, sao giờ có thể xuất hiện.

Cố Vũ Hành xuất hiện, thế thì...

Xa hơn một chút, một giọng nói khác cũng cất lên:

"Đừng làm ở đây, không sạch sẽ."

"Được, ta nghe ca ca."

17.

Nháy mắt đã quay về chung cư cao cấp mà Thạch Ngôn mua. Cậu không biết tại sao họ lại biết địa chỉ nhà, cũng chẳng dám hỏi. Tựa như cố ý, bọn họ vẫn như cũ không lộ nguyên hình. Thạch Ngôn rối loạn, hoảng sợ nhìn không gian chẳng có lấy một bóng hình, sự sợ hãi lan vào trong xương cốt.

Cậu thà tin rằng mình bị ảo giác, điên dại che đầu lại:

"Các ngươi rõ ràng đã chết rồi! Vì sao! Vì cái gì mà cứ quấn lấy tôi? Cút đi!"

Lại là một giọng nói khác vang vọng trong đầu cậu. Âm thanh rất giống anh em Cố gia, nhưng lại chẳng phải họ.

"Là em nói mà, giết bọn họ, em chính là của ta. Nhưng vì sao em cũng muốn giết ta?"

"Là ta làm gì không đúng sao? Ta không có cơ thể, nhưng hiện tại, ta cũng có thể giống bọn họ, đưa em lên đỉnh, Ngôn Ngôn, em thích chứ?"

Giọng nói phát ra, cả người Thạch Ngôn như bị điện giật, ngã lăn quay ra mặt đất, hai mắt mở to, sắc mặt đỏ bừng, khoé môi chảy ra nước bọt. Giữa hai chân, dâm thuỷ đã phun không ngớt, thoang thoảng mùi hương ngai ngái, mà trong lòng bàn tay cậu, lại đậm mùi hoa thơm.

"Ngôn Ngôn, ta đặt hoa trên người của em, về sau, em bỏ ta không nổi đâu."

Giọng nói đơn thuần của A Nguyên vang lên lần nữa. Thạch Ngôn chịu không nổi cơn ác mộng này, quỳ trên mặt đất mà nôn mửa. Trước mặt từ từ hiện ra một đôi chân, đeo giày thể thao, đối phương cúi nhìn cậu:

"Còn tôi nữa. Ngôn Ngôn, em ăn tim của tôi, thì phải dùng tim bồi tôi."

Thạch Ngôn trừng mắt, nhìn hiện thân của hắn cùng với anh em Cố gia dần dần vây quanh mình.

Căm hận cùng ai oán, tình yêu đi đôi ghen ghét, đôi mắt ngập sự vặn vẹo, bao trùm lấy cậu.

"Em sống lại cũng tốt đi. Da dẻ của Ngôn Ngôn ấm áp như này, chúng ta cũng rất hài lòng."

18.

Thạch Ngôn cho rằng cậu đã chạy xa lắm rồi, nhưng chính cậu lại phát hiện, bọn họ chỗ nào cũng có thể đuổi tới.

——> quả báo tới với Thạch Ngôn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com