TruyenHHH.com

Dm Nhat Dinh Phai Tieu Het Tien Cua Nhan Vat Phan Dien Truoc Khi Han Pha San


Chương 60: Diễn thử.

Edit + beta: Herbicides.

Có thể do thành tích của Cảnh Bác Xuyên quá sáng chói, danh tiếng rất vang đội, khi Tống Khải Phàm nhắc đến tên của cậu ta thì phòng họp rơi vào tĩnh lặng, rồi theo sau một cuộc thảo luận kịch liệt.

Phó đạo diễn là người đầu tiên phản đối kịch liệt, ông ta từng hợp tác cùng Cảnh Bác Xuyên, hai người rất không hòa hợp, tuy không đến mức lên báo nhưng cũng đủ khiến ông ta rất không thích diễn viên này.

"Rất xin lỗi đạo diễn Diệp, nhưng tôi và Cảnh Bác Xuyên từng hợp tác vào 2 năm trước, diễn viên này có tính cách quá kiêu ngạo, rất khó hòa đồng, hơn nữa vai diễn Trình Dã có yêu cầu rất cao về kỹ thuật, tôi cho rằng với năng lực có hạn của Cảnh Bác Xuyên không gánh được vai này."

Lúc nói lời này thì sắc mặt phó đạo diễn rất xấu, dù đã cố áp cơn tức nhưng giọng nói vẫn rất gay gắt.

Nhà sản xuất cũng mở miệng, nhưng không đứng về phe phó đạo diễn.

Nếu lời của phó đạo diễn có rất nhiều tình cảm cá nhân thì nhà sản xuất bình tĩnh và lý trí hơn, phân tích đến ích lợi mà Cảnh Bác Xuyên có thể mang đến cho bộ phim.

"Ánh mắt của biên kịch Tống rất tốt, từ ngoại hình đến tính cách của Cảnh Bác Xuyên đều khá trùng khớp với nhân vật Trình Dã. Điều này nghĩa là dù kỹ thuật không tốt, thì chỉ cần thể hiện bản sắc cá nhân là có thể tái hiện nhân vật."

Giọng nhà sản xuất rất bình tĩnh, nêu ra ưu điểm của Cảnh Bác Xuyên, cũng làm mọi người ở đây hiểu vì sao Tống Khải Phàm lại đề cử cậu ta. Nói xong ưu điểm thì đương nhiên đến nhược điểm, nhà sản xuất nhanh tay tìm kiếm gì đó trên điện thoại, một lát sau mới nói:

"Nhưng đúng là phó đạo diễn Hoàng nói, đánh giá về Cảnh Bác Xuyên ở trong lẫn ngoài giới đều nửa khen nửa chê. Nếu chúng ta chọn cậu ấy thì sẽ phải đối mặt với nhiều áp lực dư luận. Điều đầu tiên chúng ta cần suy xét là, giá trị Cảnh Bác Xuyên tạo ra có xứng đáng để chúng ta mạo hiểm mà dùng một diễn viên . . . . vấn đề như vậy không."

Ý kiến của nhà sản xuất trùng với Diệp Chu, điều anh ta nghĩ đến cũng là điều Diệp Chu đang đắn đo.

Anh ta nói xong, nhân viên trong phòng họp bắt đầu thảo luận về chuyện của Cảnh Bác Xuyên, có tán thành, nhưng phản đối chiếm nhiều hơn.

Đến khi họ dừng thảo luận, Diệp Chu trầm tư một lát, mở miệng: "Nếu cứ thế này cũng không được, không bằng chúng ta thử gặp Cảnh Bác Xuyên một lần rồi quyết định."

Nói tới đây, Diệp Chu còn không quên trêu chọc: "Mọi người đừng hy vọng quá, dù sao phim của chúng ta cũng không phải bom tấn gì, tôi còn không nổi tiếng, người ta có muốn đến đóng cho chúng ta không còn chưa biết đâu."

Nhân viên cũng nể tình cười thân mật.

Chuyện này tạm thời để đó, Diệp Chu đích thân đi tìm phương thức liên hệ với Cảnh Bác Xuyên, để biết cậu ta có ổn không thì phải thử vai mới biết được. Huống chi chỉ là thử vai thôi, chuyện thành thì tốt, không thành thì thôi, cho nên đa số nhân viên không có ý kiến gì. Chỉ có phó đạo diễn nghe Diệp Chu nói vậy thì vẻ mặt lại càng khó coi, nhưng nể mặt Diệp Chu nên không nói gì.

Sau khi tan họp không lâu, Diệp Chu xin được địa chỉ liên lạc với quản lý của Cảnh Bác Xuyên.

Điều khiến người ta bất ngờ là hai bên bàn luận rất thuận lợi, khi Diệp Chu giới thiệu thân phận thì quản lý của Cảnh Bác Xuyên tỏ vẻ rất coi trọng vụ hợp tác này, nhanh chóng hẹn thời gian thử vai, thuận lợi đến mức khó tin.

Nhưng nghĩ kỹ thì không khó hiểu lắm.

Tuy Cảnh Bác Xuyên rất hot, luôn xuất hiện ở show giải trí, tạp chí, quảng cáo vân vân, có thể nói là một nghệ sĩ khá năng suất, nhưng các tác phẩm chủ yếu của cậu ta đều là phim truyền hình. Dù có mấy lần được xuất hiện trên màn ảnh rộng nhưng các vai đó của Cảnh Bác Xuyên đều chỉ là các vai không ảnh hưởng nhiều đến cốt chuyện, nói dễ nghe thì là hỗ trợ vai chính, nói khó nghe thì chỉ là vai khách mời thôi. Đến cả số phân đoạn đôi khi còn thua một số nhân vật phụ quan trọng, chứ chưa phải so với nhân vật chính, vậy nên dù có sôi nổi nhưng hoạt động của Cảnh Bác Xuyên chủ yếu là ở màn ảnh nhỏ, chưa có gì nổi bật trên màn ảnh rộng.

Trong giới có một luật bất thành văn, đó là điện ảnh và truyền hình có một bức tường khá dày ngăn cách. Nếu diễn viên truyền hình muốn bước lên màn ảnh rộng thì chắc chắn không đơn giản như nhiều người tưởng.

Từ màn ảnh nhỏ lên màn ảnh rộng, từ vẻ ngoài đến kỹ thuật diễn của diễn viên đều sẽ là một thử thách gay gắt.

Có nhiều diễn viên trên TV trông rất xuất sắc, nhưng đến khi đặt ở màn hình lớn lại trở nên bình thường, thậm chí là xấu đi. Kỹ thuật diễn lại càng như thế, yêu cầu về kỹ thuật của điện ảnh đương nhiên cao hơn truyền hình rất nhiều. Ở phim truyền hình, chỉ cần diễn viên diễn kha khá ổn thì khán giả sẽ lờ đi vài lỗi nhỏ, nhưng điện ảnh thì khác, chút xíu tỳ vết cũng sẽ trở nên rõ ràng khi xuất hiện trên màn hình rộng ngoài rạp chiếu.

Một diễn viên truyền hình biến thành một diễn viên điện ảnh, nghe qua không khác nhau lắm, nhưng chỉ có các diễn viên mới biết trong đó có bao nhiêu khó khăn trắc trở, phải chịu bao nhiêu khổ cực.

Dù Diệp Chu không phải đạo diễn quá nổi tiếng, nhưng cậu là một đạo diễn điện ảnh đường đường chính chính, hơn nữa bộ phim trước của cậu tuy bị nhiều người kêu là chỉ có may mắn thì thành tích của nó rõ như ban ngày.

Đây cũng là nguyên nhân bộ phim mới của Diệp Chu hấp dẫn nhiều người đến thử vai như vậy.

Liệu diễn viên có thể bắt lấy cảnh ô-liu này, vượt qua màn ảnh nhỏ đến với màn hình lớn hay không sẽ dựa vào việc họ có lấy được vai diễn hay không.

Cơ hội như vậy có thể nói là khá quan trọng với Cảnh Bác Xuyên.

Bởi vậy, sau khi nhận được điện thoại của Diệp Chu, quản lý đã bàn với Cảnh Bác Xuyên, không tiếc từ chối 2 lời mời quảng cáo và 1 buổi chụp hình tạp chí.

Nếu vai Diệp Chu offer là vai phụ thì họ có lẽ còn cần cân nhắc, nhưng ý Diệp Chu rất rõ ràng, bộ phim này có 2 nam chính, vai diễn cần Cảnh Bác Xuyên là một trong 2 vai chính đó, như vậy thì chẳng còn gì phải do dự nữa.

Hôm thử vai, trong xe.

Quản lý uống ngụm nước, cầm chai nước nhìn cậu nghệ sĩ đang quay lưng về phía mình mà nói: "Cũng gần đến giờ rồi, cậu xuất bị thế nào, nếu ổn thì giờ đi luôn."

Cảnh Bác Xuyên dời mắt khỏi tập giấy trên tay, nói: "Cũng hòm hòm, chẳng phải anh cũng hiểu trình độ em thế nào rồi sao."

Quản lý bị thái độ này của cậu ta làm nghẹn lời, không nhịn được mà dùng chai nước rỗng gõ lên gáy cậu ta, tức giận nói: "Ông giời ơi, làm ơn chỉnh lại thái độ cho tôi với, chờ lát nữa lên gặp đạo diễn Diệp mà cậu không chịu đổi cái tính chó này của cậu thì anh sẽ bỏ chạy đấy, tự cậu đi tìm quản lý mới, tôi không hầu được ngài đâu!"

Cảnh Bác Xuyên đã quen với điệu bộ giả vờ oai hùng này của quản lý, ngoáy ngoáy tai, gật đầu một cách qua loa.

Quản lý vốn rất tức giận muốn nói thêm, nhưng âm thanh điện thoại vang lên, quản lý nhìn số, lập tức cất đi vẻ tức giận mà trở lại với nét mặt ôn hòa.

Sau khi nói chuyện với bên kia mất câu, quản lý mở cửa xe, nói: "Nhóm của đạo diễn Diệp đã đến rồi, chúng ta lên đó thôi."

Cảnh Bác Xuyên cuối cùng cũng rời mắt khỏi kịch bản, không cầm theo mà để nó ở ghế sau xe.

Quản lý nhìn hành động này thì nói: "Nhớ lời thoại chưa mà không cầm kịch bản đi, cầm ngay, lát đi đường thì xem thêm mấy cái."

"Nước đến chân mới nhảy thì nhớ được mấy từ?" Cảnh Bác Xuyên đảo mắt: "Đi đi thôi, nhanh lên, đừng để người ta chờ."

Quản lý bị cậu ta chọc tức đến đau cả đầu, tức cả ngực mà không có cách nào, mắt thấy Cảnh Bác Xuyên đã đi xa, vội vàng chạy theo.

Cảnh Bác Xuyên đứng ở thang máy nhìn xuống dưới, trong đầu chỉ có nội dung kịch bản của [ Đuổi theo ánh sáng ], từng chữ cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu cậu ta.

Từ lúc nhìn thấy kịch bản và vai diễn Trình Dã này, Cảnh Bác Xuyên không hề muốn che giấu niềm yêu thích của mình. Nhưng bản thân cậu ta không giỏi diễn đạt nên chỉ có thể cố gắng dành mọi thời gian để đọc kịch bản, cố gắng nhập tâm vào nhân vật Trình Dã.

Để giúp bản thân hiểu rõ nhân vật hơn, cậu ta còn biết một bài tóm tắt phân tích nhân vật hơn 10 nghìn từ.

Dù vậy, Cảnh Bác Xuyên vẫn không chắc chắn mình có thể có được vai diễn này.

Danh tiếng cậu ta không tốt, kỹ thuật cũng kém, dù lúc trước Cảnh Bác Xuyên tự đoán được tỷ lệ mình qua được thử vai rất thấp, nhưng cậu ta vẫn đến đây, vẫn từ chối các buổi quảng cáo, ngày đêm nghiên cứu vai diễn.

Dù hy vọng xa vời thì cậu ta vẫn muốn thử một lần.

Cảnh Bác Xuyên hít sâu một hơi, cố khiến bản thân nhập vào cảm xúc của Trình Dã, thấy những gì gã thấy, nghe những gì gã nghe, sờ những gì gã sờ, cậu ta tự nói với bản thân, từ lúc mở cánh cửa này ra, cậu ta chính là Trình Dã.

Tiếng mở cửa nho nhỏ thu hút sự chú ý của Diệp Chu và tất cả các nhân viên trong phòng.

Đến khi nhìn rõ người bước từ ngoài vào, Diệp Chu cũng phải sửng sốt đến đơ người.

Giống, quá giống!

Từ khí chất, biểu cảm đến thần thái đều không khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn, đến khi Diệp Chu hồi hồn thì quay qua nhìn Tống Khải Phàm ngồi bên cạnh. Mà lúc này tầm mắt của anh như đang dính vào Cảnh Bác Xuyên, quên cả nháy mắt, kích động đến mức hơi đỏ mặt, bàn tay trên bàn hơi run run.

Đây chính là Trình Dã trong câu chuyện của anh, chính là gã!

Diệp Chu nhìn cảnh này thì quyết định không hỏi câu hỏi trong đầu, nhìn phó đạo diễn và nhà sản xuất, lại nhìn Cảnh Bác Xuyên, nói: "Xem ra cậu chuẩn bị rất kỹ, vậy thì không nói nhiều thứ linh tinh nữa, chúng ta vào vấn đề chính luôn. Phần diễn của cậu là khi Trình Dã nghe thầy giáo của Trình Lăng nói gần đây cậu bé không đi học."

Lúc Diệp Chu nói, phó đạo diễn, nhà sản xuất cùng các nhân viên khác đều có hơi ngạc nhiên.

Cái, cái này khác với phân đoạn họ bàn nhau lúc trước mà!

Vì hiểu kỹ thuật và khả năng của Cảnh Bác Xuyên nên ban đầu Diệp Chu và mọi người bàn nhau chọn phân đoạn diễn thử là một phần khá đơn giản trong kịch bản. Có thể nói ban đầu không ai kỳ vọng gì vào cậu ta.

Đến tận khi Cảnh Bác Xuyên đẩy cửa bước vào, cảnh tượng ấy lập tức khơi dậy hứng thú của Diệp Chu, cậu bỗng nhận ra phần diễn họ chọn ban đầu không phải một thử thách hợp lý với thanh niên trước mặt, có lẽ họ có thể chờ mong nhiều hơn vào cậu ấy.

Vậy nên Diệp Chu thẳng tay thay đổi phân đoạn, nhưng cậu cũng không định làm Cảnh Bác Xuyên khó xử, nên cũng chọn một đoạn có độ khó trung bình, kiểm tra cảm xúc và biểu cảm của diễn viên.

Không biết khi Cảnh Bác Xuyên biết chuyện nên khó chịu vì gặp bài khó hơn bình thường hay nên vui mừng vì Diệp Chu tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com