TruyenHHH.com

Dm Nguyen Cung Nguoi Song Vai

Dạ Vĩnh Quân cuối cùng vẫn là người thua trước. Bàn tay hắn đặt ở eo Dạ Sở Thiên khẽ siết, đem người kéo lại gần. Động tác này khiến cho thân thể của cả hai áp sát vào nhau. Mặc dù ngày thường bọn họ đã quen với khoảng cách này, thế nhưng ngày hôm nay, mọi thứ lại có cảm giác khác biệt. 

Dạ Sở Thiên cảm nhận được lồng ngực mình nao nao, thân thể cũng có chút hưng phấn lạ thường. Y nhận thức được bản thân không còn giữ được sự bình tĩnh thường ngày. Mỗi một lần Dạ Vĩnh Quân liếm bên trong khoang miệng của y đều khiến cho y run rẩy. Bụng dưới của y nóng bừng lên. 

- Nóng.- Dạ Sở Thiên khẽ đẩy Dạ Vĩnh Quân, thở ra một hơi đứt quãng. 

Dạ Vĩnh Quân mỉm cười, khẽ hôn Dạ Sở Thiên một cái nữa.

- Hiện tại đang là tháng hai, sao có thể nóng được.

Dạ Sở Thiên nhấp môi, không đáp. Cả người y đã ra một tầng mồ hôi mỏng, mỗi một nơi đều nóng rực. Y cầm lấy tay Dạ Vĩnh Quân, đặt lên bụng mình, nói khẽ vào tai Dạ Vĩnh Quân. 

- Nếu không, ngươi sờ thử xem.

Dạ Vĩnh Quân trầm giọng cười một chút, sau đó kéo Dạ Sở Thiên lại càng gần, bàn tay trượt xuống từ bụng Dạ Sở Thiên, trượt xuống giữa hai chân, sau đó lướt về phía nơi tư mật phía sau. 

- Là nơi này nóng sao?

Thân thể Dạ Sở Thiên khẽ run lên. Y nhếch môi, ánh mắt mơ màng dụ nhân. Y xoay người, đè Dạ Vĩnh Quân xuống dưới thân. Y chống người, cho Dạ Vĩnh Quân một ánh mắt không rõ hàm nghĩa, sau đó hôn xuống. 

Dạ Vĩnh Quân phát ra một tiếng cười trầm thấp, ngoan ngoãn hé miệng đáp lại. Dạ Sở Thiên khẽ cắn lên môi hắn, sau đó chậm rãi liếm mút, hoàn toàn không có ý định tiến xa hơn. Chỉ đơn thuần là hôn. 

Dạ Vĩnh Quân hoàn toàn không có sức chống cự với kiểu hôn dịu dàng này, rất nhanh đã đầu hàng. Dạ Sở Thiên có thể cảm nhận được dục vọng rực lửa của hắn dán ở bụng mình. Y khẽ cười. 

Dạ Vĩnh Quân trong lúc này cũng không rảnh tay. Hắn lấy cao bôi trơn ra ngón tay, sau đó từ từ tiến vào thân thể Dạ Sở Thiên. 

Dạ Sở Thiên căng thẳng thân thể, ôm chặt lấy hắn. Dạ Vĩnh Quân xoay người, đem Dạ Sở Thiên nhẹ nhàng đặt xuống nệm, sau đó bắt đầu từ từ di chuyển ngón tay. 

Tới khi thấy đã đủ rồi, Dạ Vĩnh Quân liền rút ngón tay ra, ghé lại. 

- Hôm nay... có thể không?

Dạ Sở Thiên nhìn vầng trán rịn chút mồ hôi của Dạ Vĩnh Quân, nhếch môi, ánh mắt còn có chút khiêu khích. 

- Ngươi thấy được thì làm. 

Bao nhiêu lâu nay, lý do duy nhất mà bọn họ còn chưa làm tới bước cuối cùng đó chính là bởi vì Dạ Vĩnh Quân cảm thấy hắn cần chuẩn bị thêm cho Dạ Sở Thiên, đề phòng trường hợp hắn tổn thương y. Tới lúc đó, việc chữa trị khó khăn không nói, còn ảnh hưởng tới sau này. 

Dạ Vĩnh Quân cũng là cảm thấy hiện tại đã được rồi, cho nên mới hỏi một câu như vậy. 

Khi nghe câu trả lời của Dạ Sở Thiên, Dạ Vĩnh Quân hơi bối rối, sau đó thì thở ra một hơi, ngồi dậy. 

Dạ Sở Thiên còn nghĩ hắn sẽ ngừng lại như mọi lần, thế nhưng y lại nhìn thấy hắn đang từ từ cởi y phục. Sau khi đã cởi gần hết, Dạ Vĩnh Quân liền lấy một lượng lớn cao bôi trơn bôi lên dục vọng đã đứng thẳng của hắn. 

Không hiểu vì sao, Dạ Sở Thiên đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Bụng dưới của y nôn nao, hai chân có chút tê dại. Ngay cả ngón tay cũng hơi run rẩy. 

Dạ Vĩnh Quân lau tay, sau đó tiến lại gần. 

- Người đừng sợ.- Hắn mỉm cười. 

Dạ Sở Thiên muốn nói là y không sợ, thế nhưng lời ra tới miệng cuối cùng không thể nói được nữa. 

Dạ Vĩnh Quân lấy một cái gối mềm, lót xuống dưới thắt lưng Dạ Sở Thiên. Dạ Sở Thiên cảm thấy tư thế này quá mức xấu hổ. Hai chân của y đặt ở hai bên hông Dạ Vĩnh Quân, có thể nhìn thấy phần đùi trắng mịn do nội y bị trượt ra. Còn có, tính khí của y cũng lộ ra bên ngoài, nhỏ ra từng giọt dịch trong suốt, tạo thành một vết khả nghi trên nội y. 

Dạ Sở Thiên hít sâu một hơi, lại nhìn thấy Dạ Vĩnh Quân đang dịch lại, đặt tính khí của hắn ở bên ngoài cửa huyệt. Nơi đó lúc này vẫn còn hơi hé ra, dính chút cao bôi trơn trong suốt, tạo thành cảnh tượng khiến lòng người sôi sục.

Hơi thở của Dạ Vĩnh Quân hơi rối loạn. Hắn nghiêng người xuống, khẽ hôn lên trán Dạ Sở Thiên. 

- Có thể không?

Dạ Sở Thiên nghiêng đầu, cắn vào tai Dạ Vĩnh Quân. 

- Có thể.- Y nói trong hơi thở. 

Dạ Sở Thiên có thể cảm nhận được tính khí Dạ Vĩnh Quân hơi giật lên. Hắn hít sâu một hơi, sau đó từ từ đẩy vào. 

Dạ Sở Thiên căng thẳng thân thể, bắt lấy y phục của Dạ Vĩnh Quân, kéo hắn vào sát người. 

Cảm giác bị kéo giãn lần này so với những lần trước quả thực không dễ chịu gì. So với ngón tay, thứ này còn to lớn hơn nhiều. Nơi chật hẹp phía sau kia bị kéo căng, nhồi đầy. Khó chịu. 

Dạ Sở Thiên hít sâu một hơi. 

Khó chịu!

Dạ Vĩnh Quân dường như cũng không dễ dàng. Không biết kéo dài bao lâu. Tới khi Dạ Vĩnh Quân không đẩy vào nữa, cả người Dạ Sở Thiên đã thấm đẫm mồ hôi, tứ chi vô lực. Hơi thở của y vô cùng hỗn loạn, gương mặt cũng tái nhợt. 

Dạ Vĩnh Quân lúc này cũng ngẩng lên, gương mặt đỏ bừng, trán rịn mồ hôi. Y với lấy khăn tay sạch, nhẹ nhàng thấm mồ hôi cho Dạ Sở Thiên. 

- Người có đau lắm không?- Hắn hỏi, giọng nói khàn khàn, lại chất chứa ôn nhu cùng nhẫn nhịn tới cực điểm. 

Dạ Sở Thiên ánh mắt có chút tan rã, đầu óc cũng không suy nghĩ tử tế được. Y mở miệng, thở ra mấy hơi. 

- Đau...

- Nhịn một chút. Hiện tại rút ra sẽ còn khó chịu hơn.- Dạ Vĩnh Quân hôn lên trán Dạ Sở Thiên.- Người ổn định hơi thở trước đã. 

Dạ Sở Thiên hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại. Phía sau của y liên tục co bóp để thích nghi với dị vật. Dạ Vĩnh Quân thi thoảng lại khẽ rên một tiếng, khiến cho Dạ Sở Thiên cảm giác chuyện này cũng không khó chấp nhận như thế. 

Dạ Sở Thiên kéo Dạ Vĩnh Quân lại gần, liên tục duy trì hơi thở bình ổn. 

Hai người cứ nằm như vậy, một hồi lại hôn, sau đó ôm ôm, cũng không vội vàng. 

Tới khi Dạ Sở Thiên không còn đau nữa, sâu bên trong cũng có chút cảm giác dị thường, y mới khẽ kéo áo Dạ Vĩnh Quân.

- Có thể...

Dạ Vĩnh Quân đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền khẽ cười, nhẹ nhàng đưa hông trở về. 

Chuyển động của hắn khiến cho hai chân của Dạ Sở Thiên vốn đang buông lỏng đột nhiên căng thẳng. 

Cảm giác không phải rất thoải mái, thế nhưng cũng không khó chịu. 

Dạ Vĩnh Quân vẫn chuyển động rất chậm rãi. Mỗi lần hắn đều đưa đẩy nhịp nhàng, khi gần kéo ra tới ngoài thì lại từ từ đẩy vào trong. 

Vách tường của Dạ Sở Thiên bị cọ xát tới nóng bừng lên, khiến cho y bắt đầu cảm thấy có chút khác thường. 

Lúc này, Dạ Vĩnh Quân lại đột nhiên giữ lấy eo của Dạ Sở Thiên, thay đổi góc độ sau đó thúc vào một cú mạnh khác thường. Góc độ này khiến cho điểm nhạy cảm của Dạ Sở Thiên bị chọc vào. 

Dạ Sở Thiên giật mình, hai mắt mở lớn. Dạ Vĩnh Quân biết mình đã làm đúng, tiếp tục lặp lại động tác ra vào. Chẳng mấy chốc, Dạ Sở Thiên không còn cảm nhận được bất kỳ thứ gì ngoài khoái cảm. Y ôm lấy Dạ Vĩnh Quân, hai mắt hơi ửng hồng, khoé mắt có vương chút nước, khẽ gọi. 

- Vĩnh Quân. 

- Người có thoải mái không?- Dạ Vĩnh Quân cười khẽ, bàn tay chậm rãi xoa nắn từ eo lên tới lồng ngực của Dạ Sở Thiên. 

- Vĩnh Quân... Ah... - Dạ Sở Thiên hơi vặn vẹo thân thể, dường như không biết phải làm sao với luồng khoái cảm cường đại đang xộc vào đại não.- Nơi đó... 

- Nơi này sao?- Dạ Vĩnh Quân khẽ thúc nhẹ vào nơi đó, sau đó cũng không kéo ra mà liên tục chọc vào, nghiền nát điểm nhỏ kia. 

Cả người Dạ Sở Thiên căng như dây đàn, ngay cả ngón chân cũng hơi cong lại. Y ôm chặt lấy Dạ Vĩnh Quân, rên từng tiếng đầy kiềm nén vào tai hắn. 

- Chạm vào... trẫm... ưm... phía trước... Hn... Nơi đó...- Dạ Sở Thiên vòng chân quanh eo Dạ Vĩnh Quân, kéo hắn lại càng gần. 

Dạ Vĩnh Quân quả thực là rất khó cử động trong tư thế bị ôm chặt này, cho nên y liền tập trung khiêu khích vào nơi có thể làm Dạ Sở Thiên mất hết kiểm soát. 

Dạ Sở Thiên vẫn luôn kiềm nén tiếng rên của mình. Tới tận khi y sắp cao trào, y mới buông Dạ Vĩnh Quân ra, lấy một cái gối ở ngay bên cạnh chặn miệng mình. 

Bàn tay Dạ Vĩnh Quân bao lấy tính khí của y chậm rãi di chuyển, bên dưới lại không ngừng khiêu khích. Rất nhanh, Dạ Sở Thiên đã không chịu được. 

- Mn!!!- Dạ Sở Thiên ôm chặt lấy gối, tiếng rên cũng theo đó bị chặn lại.

Dạ Vĩnh Quân mỉm cười, ngừng lại động tác. Dạ Sở Thiên tốn một hai phút mới có thể bình tĩnh lại được, thế nhưng tính khí cũng chỉ mềm đi một chút. 

Dạ Vĩnh Quân lấy gối khỏi tay y, cúi xuống khẽ hôn lên mi mắt y một chút. 

- Một lần nữa, có được không?

Dạ Sở Thiên thở ra một hơi, sau đó kéo cổ áo Dạ Vĩnh Quân. 

Đôi mắt y đẫm nước mắt, còn hơi mơ hồ, gương mặt trắng nõn ửng hồng vì nhiệt và kích thích. Bờ môi ửng đỏ ướt át khẽ cong.

- Dùng lực một chút.

Dạ Vĩnh Quân đột nhiên căng thẳng, thứ vốn chưa từng mềm xuống lại trướng lên một vòng. Hắn hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên đẩy mạnh vào. 

- Ah!- Dạ Sở Thiên giật mình.

- Phụ hoàng...- Dạ Vĩnh Quân trầm giọng gọi. 

Dường như danh xưng này khiến cho Dạ Sở Thiên càng thêm kích thích, phía trước lại lần nữa đứng thẳng. Dạ Vĩnh Quân lần này giống như không còn kiểm soát được nữa, một lần lại một lần thúc vào nơi sâu nhất. Mỗi một lần, hắn đều chú ý cọ qua điểm nhỏ kia, khiến cho Dạ Sở Thiên rất nhanh lại trầm mê. 

- Ah... Chậm...- Dạ Sở Thiên hơi cau mày. 

Thế nhưng lần này Dạ Vĩnh Quân cũng nghe không vào nữa, tốc độ không hề thay đổi, thậm chí còn nhanh hơn. Dạ Sở Thiên nhíu mày, kéo Dạ Vĩnh Quân lại, khẽ cắn lên cổ y.

Dạ Vĩnh Quân giật mình, vội vàng rút ra. Xúc cảm quá đột ngột khiến cho Dạ Sở Thiên giật mình, cắn xuống càng mạnh hơn. Dạ Vĩnh Quân đột nhiên nắm lấy tính khí của Dạ Sở Thiên, cọ xát với vật trong tay mình. Hai người rất nhanh đã cùng đạt tới cao trào, không còn chút sức lực. 

Dạ Sở Thiên đẩy Dạ Vĩnh Quân ra. 

- Ngươi lại làm trái ý trẫm!- Giọng nói có chút phiền muộn. 

Dạ Vĩnh Quân không để tâm lắm, hôn lên tai cùng má Dạ Sở Thiên, cười cười. 

- Người không thoải mái sao?

Dạ Sở Thiên im lặng, sau đó lại nói. 

- Lau người cho trẫm. 

- Hm...- Dạ Vĩnh Quân đương nhiên là tình nguyện, ngồi dậy. 

Sau khi lau người sạch sẽ, cả hai lại thay y phục rồi mới nằm xuống. 

Mười ngón tay đan vào nhau, hơi thở liền kề. 

- Phụ hoàng...- Dạ Vĩnh Quân khẽ gọi. 

- Hm...- Giọng Dạ Sở Thiên có chút mệt mỏi. 

- Sau này... chúng ta thực sự có thể tới một nơi nào đó sinh sống, chỉ hai người thôi sao?

- Hm...- Dạ Sở Thiên vòng tay ôm lấy eo Dạ Vĩnh Quân.- Có thể. 

Sau này... 

Dạ Vĩnh Quân mỉm cười, khẽ vuốt vài lọn tóc của Dạ Sở Thiên, nhìn gương mặt say ngủ của y. 

Kiếp này, cho tới kiếp sau nữa...

Đều là của người...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com