TruyenHHH.com

Dm Nguyen Cung Nguoi Song Vai

Dạ Vĩnh Quân vốn là muốn chờ ngày hồi cung. Thế nhưng hồi cung rồi, hắn lại đột nhiên bối rối không biết phải làm gì. 

Dục vọng kiềm nén trong người hắn bao nhiêu lâu nay, vào một khoảnh khắc bọn họ hồi cung liền lập tức cuộn lên như sóng trào, khiến hắn cảm thấy hoảng sợ. 

Người mà trước kia hắn chỉ dám đặt lên thần đàn để ngắm nhìn, ngay cả một hành động thất lễ cũng không dám có, heijen tại lại gần ngay trong tầm tay hắn, tình nguyện để hắn chạm vào. Y không né tránh hắn, cũng không phản đối hắn, chỉ là bình thản chấp nhận tất cả. 

Nếu tâm tư của Dạ Sở Thiên giống như mặt hồ trong xanh phẳng lặng, tâm tư của Dạ Vĩnh Quân lại giống như mặt biển cuộn trào trong bão tố. Dục vọng chiếm hữu của hắn cuộn lên, muốn nuốt chửng tất cả, bao gồm cả Dạ Sở Thiên. 

Hắn sợ hắn sẽ doạ Dạ Sở Thiên. Hắn sợ hắn sẽ làm tổn thương y. Hắn sợ hắn sẽ làm ra hành động khiến cho hắn hối hận. 

Kiềm nén bao nhiêu năm. Một khắc được giải thoát, hắn giống như một con thú điên dại không thể kiểm soát nổi chính mình. 

Dạ Sở Thiên không nhận ra điều này. 

Y không hiểu tâm tư người khác. Y chỉ là nhận thấy, mặc dù Dạ Vĩnh Quân nói là hắn muốn nhẫn nhịn chờ khi hồi cung, thế nhưng từ khi hồi cung, hắn chưa từng có bất kì hành động nào vượt qua giới hạn với y. 

Giống như sau ngày đó, toàn bộ hứng thú của Dạ Vĩnh Quân đều không còn nữa. 

Ngồi một mình trong thư phòng, Dạ Sở Thiên ngây ngốc nhìn từng giọt mực trên đầu bút lông nhỏ xuống trang giấy trắng. 

Là ngày đó y nói ra đã doạ tới hắn sao?

Y đã làm sai điều gì sao?

Hay là... y vốn không nên nói như vậy?

Cũng đúng. 

Nghĩ đi nghĩ lại. Y vẫn là phụ hoàng của hắn. Một người như y, lại nói ra những lời đó, Dạ Vĩnh Quân đương nhiên sẽ cảm thấy không thích ứng được. 

Dạ Sở Thiên cắn môi tới trắng bệch. 

Y quả thật đã sai rồi... 

Sau này... có phải Dạ Vĩnh Quân sẽ không còn thích y nữa?

Đáng nhẽ Dạ Sở Thiên phải cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng. 

Rõ ràng y là người nói rằng tình cảm của Dạ Vĩnh Quân không bình thường, nói rằng giữa bọn họ không nên như thế. 

Vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn, suy nghĩ Dạ Vĩnh Quân sẽ không còn thích y nữa lại khiến cho lồng ngực của Dạ Sở Thiên đau đớn như bị kim đâm. 

- Phụ hoàng, nhi thần mang theo lời nhắn của Thừa tướng.- Giọng Dạ Vĩnh Quân từ bên ngoài vọng vào.

Dạ Sở Thiên hồi thần, khô khốc nói. 

- Vào đi. 

Dạ Vĩnh Quân mở cửa. Từ lúc bước vào, ánh mắt của hắn đều hướng xuống, cho nên hắn cũng không nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Dạ Sở Thiên. 

- Nói đi.- Dạ Sở Thiên đặt bút lông xuống. 

Dường như giọng nói của Dạ Sở Thiên quá mức khác thường, Dạ Vĩnh Quân hơi nhíu mày, lại ngẩng đầu lên. 

Không nhìn thì thôi. Vừa nhìn, hắn đã giật thót mình, hoảng hốt tới đánh rơi cả thư của Thừa tướng. 

Dạ Vĩnh Quân vòng qua bàn, đi nhanh tới bên cạnh Dạ Sở Thiên. 

- Người làm sao thế? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?

Dạ Sở Thiên nhìn ánh mắt cùng ngữ khí lo lắng của Dạ Vĩnh Quân, tảng đá trong lồng ngực dường như nhẹ đi một chút. Y đảo mắt, muốn nói gì đó, lại nhận ra môi có chút đau. 

Cắn chảy máu rồi?

Dạ Sở Thiên vừa nhận ra sự thật này, Dạ Vĩnh Quân đã lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng giúp y lau môi. 

Chỗ bị lau truyền tới cảm giác nhói nhói, chỉ là Dạ Sở Thiên không để ý lắm. Y rũ mi, đột nhiên hỏi. 

- Ngươi... không ghét trẫm nữa sao?

Dạ Vĩnh Quân sửng sốt. 

- Phụ hoàng?

- Ngươi... không ghét trẫm nữa sao?- Dạ Sở Thiên hỏi lại. 

Lo cho y như vậy, có phải là không ghét y nữa không?

Dạ Vĩnh Quân thấm máu trên môi của Dạ Sở Thiên xong, lại lấy thuốc mỡ mang theo bên mình bôi cho y. Thuốc mỡ này giúp làm lành vết thương nhanh, là Dạ Nguyệt Lam cho y ban nãy khi hai người gặp nhau trên đường. 

Sau khi bôi thuốc xong, Dạ Vĩnh Quân quỳ một gối xuống, cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Dạ Sở Thiên, mỉm cười nói. 

- Nhi thần khi nào lại ghét người rồi?

Trong ánh mắt của hắn ngập tràn ôn nhu, khiến cho Dạ Sở Thiên dù trì độn tới mấy cũng có thể hiểu được. 

Dạ Sở Thiên hơi nhíu mày. Y do dự một lát, sau đó hỏi. 

- Như vậy... vì sao từ ngày đó, ngươi luôn tránh mặt trẫm?

Vấn đề này có chút khó trả lời. Dạ Vĩnh Quân cảm thấy nếu mình thực sự trả lời, người bị ghét sẽ là mình. 

Chỉ là nhìn Dạ Sở Thiên phiền muộn, hắn lại không nỡ. 

- Nhi thần... là sợ sẽ làm tổn thương người... 

- Ngươi đang khinh thường võ công của trẫm?- Dạ Sở Thiên hơi nhướn mày. Chuyện này thì có liên quan gì chứ?

- Không phải.- Dạ Vĩnh Quân cười khổ.- Nhi thần... 

Nói tới đây, lại không sao nói tiếp được nữa. Loại chuyện này là thứ có thể nói ra miệng sao?

Dạ Sở Thiên nhìn Dạ Vĩnh Quân nhíu mày thực chặt, trong mắt tràn đầy khổ tâm cùng bi thương, khẽ nghiến răng. 

Y lại sai lầm rồi... 

Vì sao lại khó như thế?

Y chỉ là muốn biết, thế nhưng lại lựa lời sai lầm, làm tổn thương Dạ Vĩnh Quân... 

Y thực sự... 

- Trẫm... 

- Phụ hoàng.- Dạ Vĩnh Quân đột ngột ngẩng đầu lên. 

- Ừ?

- Nhi thần là thực lòng thích người.

Một câu như vậy tới quá đột ngột, khiến cho Dạ Sở Thiên không biết phải phản ứng ra sao. Mặc dù y đã biết điều này, thế nhưng đột nhiên Dạ Vĩnh Quân nói một câu như thế, y vẫn có chút trở tay không kịp. 

- Nhi thần muốn cho người những thứ tốt nhất, không muốn làm tổn thương người, cũng không muốn bị người chán ghét. Thế nhưng nhi thần... sợ bản thân không kiểm soát được. 

Những từ này Dạ Sở Thiên đều hiểu. Chỉ là ghép lại với nhau, y lại không hiểu. 

- Vì sao ngươi lại...

Lời còn chưa nói hết, Dạ Vĩnh Quân đã rướn người, hôn lên môi Dạ Sở Thiên. Động tác của hắn gấp gáp khác hẳn thường ngày, khiến cho Dạ Sở Thiên giật mình. Nhưng hắn còn chưa kịp tiến thêm, vị thuốc đắng chát nhắc nhở hắn về vết thương trên môi Dạ Sở Thiên đã khiến hắn lập tức rút về. 

Dạ Sở Thiên có thể nhìn thấy được ánh mắt của hắn ngập tràn dục vọng chảy bỏng như lửa, khiến cho y có chút ngạc nhiên. 

- Người đã hiểu chưa?- Dạ Vĩnh Quân nhướn mày, giọng nói ngập tràn kiềm chế.- Nhi thần sẽ có lúc không thể kiểm soát được. 

Dạ Sở Thiên rũ mi, che đi ánh mắt có chút bối rối. 

Lúc Dạ Vĩnh Quân thở ra một hơi, muốn đứng dậy, bàn tay lại bị Dạ Sở Thiên giữ chặt. 

- Đừng đi.- Y khẽ nói. 

Dạ Vĩnh Quân khựng lại, mày nhíu chặt. Y khổ tâm nhíu mày. 

- Phụ hoàng... 

- Trẫm hiểu...

Dạ Vĩnh Quân sửng sốt. Hắn nhìn vào mắt Dạ Sở Thiên, lại cảm thấy ánh mắt kia hàm chứa điều gì đó mà hắn không hiểu được. 

Nhưng chắc chắn không phải là bài xích. 

Lúc Dạ Vĩnh Quân định bất chấp tất cả, ngay tại chỗ này làm ra điều bất kính, bên ngoài lại có tiếng vọng vào. 

- Bệ hạ, Hộ bộ thượng thư cầu kiến. 

Dạ Vĩnh Quân giật mình. Sau khi im lặng hai giây, hắn đột nhiên quay người. Vì sẵn đang quỳ, hắn chỉ cần dịch hai bước nhỏ liền dịch vào được gầm bàn.

Vì loại bàn này che kín, cho nên dù y có trốn ở đây, người đứng trước mặt Dạ Sở Thiên cũng không biết được. 

- Vào đi. 

Sự chú ý của Dạ Sở Thiên trong một giây bị tiếng thông báo làm cho phân tâm. Khi y hồi thần, Dạ Vĩnh Quân đã ở dưới gầm bàn rồi. 

Vốn y còn tưởng Dạ Vĩnh Quân sẽ đứng dậy như một người bình thường, nhưng hoá ra hắn cũng không được bình thường cho lắm. 

Dạ Sở Thiên còn chưa kịp hỏi gì, Hộ bộ thượng thư đã đi vào. Y chỉ còn cách mặc kệ. 

Nhưng đầu vừa nghĩ như thế, y lại cảm nhận được một bàn tay bắt đầu lần mò lên đùi mình. 

Cả người Dạ Sở Thiên bỗng căng thẳng. Bàn tay kia quá phận vô cùng, trượt từ đầu gối Dạ Sở Thiên lên trên, càng ngày càng gần hạ thân. Tới khi Dạ Sở Thiên cả người đều căng chặt, bàn tay kia lại trượt sang bên, bắt đầu vuốt ve mé đùi của Dạ Sở Thiên. 

Xúc cảm quá mức cường liệt cùng hoàn cảnh hoàn toàn không thích hợp khiến cho Dạ Sở Thiên cảm nhận được kích thích vượt ngoài sức tưởng tượng của y. Dù gương mặt của y không có chút biểu cảm nào, thế nhưng cả người đã giống như khúc gỗ, ngay cả thở mạnh cũng không được. 

Hộ bộ thượng thư còn ở trước mặt, Dạ Sở Thiên không thể làm ra hành động gì lỗ mãng, thế nhưng khi y cảm nhận được Dạ Sở Thiên đem y phục của y gạt qua một bên, sau đó trực tiếp chạm vào tiết khố, y liền không nhịn được mà đá y một cái. 

Sao có thể? Sao có thể ở nơi này làm ra hành động hoang đường như thế?

Mặc dù trog đầu nghĩ như vậy, thế nhưng Dạ Sở Thiên lại không nhận ra hạ thân mình từ khi nào đã đứng thẳng lên. Dạ Vĩnh Quân ở dưới gầm bàn, nhìn chằm chằm vào dục vọng của Dạ Sở Thiên, trong một thoáng, hắn thực sự không kiểm soát được chính mình nữa. 

Dạ Vĩnh Quân kéo tiết khố của Dạ Sở Thiên ra, để lộ tính khí đã đứng thẳng, yết hầu khẽ cử động.

Dạ Sở Thiên cũng cảm nhận được Dạ Vĩnh Quân vừa làm gì. Gương mặt y ngưng trọng, ngay cả thở cũng có cảm giác khó khăn, sao có thể như thế? 

Nhưng chưa để Dạ Sở Thiên kịp suy nghĩ, tính khí của y đột nhiên bị ngậm lấy. 

Khoái cảm cường liệt trong một giây lập tức xộc vào đầu Dạ Sở Thiên. Cả người y giống như bị điện giật, nơi nhạy cảm nhất bị bao trong khoang miệng ấm nóng chật hẹp. Dạ Sở Thiên không phải là người hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, thế nhưng y phát hiện bản thân vẫn chưa có cách nào thích nghi được. Hơn nữa, địa điểm còn có chút không thích hợp. 

Ở trước mặt người ngoài, Dạ Sở Thiên chỉ có thể nhịn xuống, điều đó khiến cho xúc cảm bên dưới kia càng rõ ràng hơn. Tiếng rên rỉ thoải mái nghẹn trong cuống họng, lên không được, xuống không xong. 

Dạ Vĩnh Quân không phải lần đầu làm chuyện này, mặc dù mọi thứ đều đã tìm hiểu qua một chút, thế nhưng hắn vẫn có chút không tự tin. Vì tránh không gây ra tiếng động, Dạ Vĩnh Quân giữ chặt hai bên đùi Dạ Sở Thiên, sau đó bắt đầu chầm chậm cử động đầu. 

Dạ Sở Thiên nhịn xuống vô cùng vất vả, thế nhưng ngoài bờ mi cùng khoé miệng hơi run rẩy, gương mặt của y vẫn không có biến hoá gì, điều này khiến cho Hộ bộ thượng thư đang báo cáo sợ hãi vô cùng, không hiểu rốt cuộc bản thân có chỗ nào làm cho hoàng thượng không vừa ý. 

Dạ Sở Thiên không phải là không vừa ý, mà là hoàn toàn ngược lại. Đầu lưỡi của Dạ Vĩnh Quân trượt trên tính khí của y, quét qua điểm nhạy cảm nhất, sau đó tận tình chăm sóc. Khoái cảm khiến cho chân tay của Dạ Sở Thiên tê dại, tâm trí không còn nghĩ được gì ngoài cảm giác mà Dạ Vĩnh Quân mang lại. Trong một thoáng, y có suy nghĩ muốn mặc kệ tất cả, sau đó giữ lấy đầu Dạ Vĩnh Quân, mặc sức ra vào khoang miệng ấm nóng kia. Y muốn thấy gương mặt của Dạ Vĩnh Quân khi hắn ngậm lấy dục vọng của mình. Y muốn nhìn thấy ánh mắt đẫm nước của hắn khi hắn nhìn vào mắt y, khoang miệng bị nhồi đầy. Muốn nhìn thấy hắn đem dịch thể của y nuốt xuống, chấp nhận mọi thứ. 

Suy nghĩ này khiến cho lồng ngực của Dạ Sở Thiên phập phồng, giống như bị người nhồi đầy.

- Ta hiểu rồi.- Dạ Sở Thiên nói với Hộ bộ thượng thư.- Ngươi trở về đi. Ta sẽ cân nhắc. 

Trời mới biết Hộ bộ thượng thư vừa nói cái gì. 

Hộ bộ thượng thư lúc này cũng đã sợ gương mặt lạnh như tiền và ánh mắt như muốn giết người của Dạ Sở Thiên tới độ muốn khóc rồi, vừa được ân xá liền lập tức cuốn xéo. Vừa ra tới cửa, lại nghe giọng nói lạnh tanh của y. 

- Dương công công, đừng để kẻ nào tới làm phiền trẫm. 

Hộ bộ thượng thư chân tay run lẩy bẩy, cảm giác tâm bị tổn thương sâu sắc, lập tức rời đi. 

Mà ở trong Ngự thư phòng, Dạ Sở Thiên cũng không nhẫn nhịn được nữa, thở dài một tiếng. 

Dạ Vĩnh Quân giống như được tán thưởng, đầu lưỡi liền đảo xung quanh đỉnh tính khí, hết lòng muốn làm Dạ Sở Thiên thoải mái. Dạ Sở Thiên ngồi dịch ra mọt chút, sau đó hai tay liền áp lên má Dạ Vĩnh Quân. Ánh mắt của y tối tăm, nhìn gương mặt Dạ Vĩnh Quân vì ngậm lấy nơi đó của y mà đỏ bừng, yết hầu khẽ chuyển động. 

- Ngươi nhất định phải làm trẫm khó xử như vậy trước mặt Hộ bộ thượng thư sao?

Dạ Vĩnh Quân không trả lời. Hắn trả lời không được, chỉ là hắn khẽ nuốt một cái, khiến thân thể Dạ Sở Thiên run rẩy. Ánh mắt Dạ Sở Thiên không rời Dạ Vĩnh Quân. Dạ Vĩnh Quân nheo mắt, sau đó đột nhiên cử động mạnh đầu, đem toàn bộ tính khí của Dạ Sở Thiên nuốt xuống.

Thân thể của Dạ Sở Thiên cong lên, khoái cảm tích tụ khiến cho y muốn phóng thích, thế nhưng trước đó, y vẫn cảnh cáo Dạ Vĩnh Quân. 

- Vĩnh Quân, dừng...

Dạ Vĩnh Quân sao có thể không hiểu, chỉ là hắn đương nhiên sẽ không dừng. Hắn nâng chân Dạ Sở Thiên lên, để y đùi y đặt lên vai mình, sau đó đưa tay chạm vào nơi tư mật nhất của y. Dạ Sở Thiên đối với kích thích cường liệt như vậy nhất thời không chống đỡ nổi. Vào khoảnh khắc ngón tay dính thuốc mỡ của Dạ Vĩnh Quân chạm vào cửa huyệt, y liền phòng thích vào miệng Dạ Vĩnh Quân. 

Dạ Vĩnh Quân chậm rãi nhả ra. Dưới ánh mắt tràn ngập dục vọng của Dạ Sở Thiên, đem thứ kia nuốt xuống, một ngón tay cũng trượt vào thân thể y. 

Dạ Sở Thiên nghiến chặt răng, không để bản thân phát ra âm thanh nào, chỉ là biểu cảm của y đã cho Dạ Vĩnh Quân biết tất cả những gì mà hắn cần. Hắn giống như ngựa quen đường cũ, đem ngón tay chạm vào nơi có thể khiến cho Dạ Sở Thiên mất đi thần trí mà điên cuồng, ấn lên. 

Thân thể Dạ Sở Thiên giật lên. Bàn tay y bám chặt lấy long ỷ tới trắng bệch cả khớp xương, cả thân thể căng lên như dây đàn. Y nghiến chặt răng, ánh mắt mơ hồ. Dạ Sở Thiên phải dùng định lực cả đời mới không phát ra âm thanh đáng xấu hổ gì. Trước cả khi y nhận ra, tính khí của y lại lần nữa đứng thẳng lên. 

Ánh mắt Dạ Vĩnh Quân giống như có liệt hoả chất chứa bên trong. Y rướn người lên, hôn lên cần cổ Dạ Sở Thiên, một đường dịch xuống. Y phục chỉnh tề của Dạ Sở Thiên đã bị Dạ Vĩnh Quân làm cho không ra thể thống gì, nhưng Dạ Sở Thiên không quan tâm. Y kéo hắn lại gần, bàn tay qua mấy lớp y phục chạm vào tính khí nóng bỏng của hắn, khiến cho thân thể Dạ Vĩnh Quân trong một thoáng cứng đờ, hơi thở cũng ngừng lại. 

- Phụ hoàng. 

- Nghịch tử.- Dạ Sở Thiên nói khẽ vào tai Dạ Vĩnh Quân. 

- Người không thích như vậy sao?- Giọng Dạ Vĩnh Quân chứa ý cười. 

Dạ Sở Thiên mở miệng, cắn một cái lên cổ Dạ Vĩnh Quân. 

- Thích. 


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com