TruyenHHH.com

Dm Nguyen Cung Nguoi Song Vai


Sang tới sáng ngày hôm sau, khi Dạ Vĩnh Quân tỉnh lại thì Dạ Sở Thiên đã rời đi. Khi y sang thuyền của y, Dạ Sở Thiên lại hoàn toàn không có bất kỳ bất thường gì, giống như ngày hôm qua cái gì cũng không phát sinh, bọn họ cái gì cũng không làm.

Gương mặt của y vẫn như trước, không nhìn ra cảm xúc. Ngay cả khi nhìn Dạ Vĩnh Quân, đôi mắt của y cũng đầy lạnh nhạt, không nhìn được bất thường gì.

Nếu là bình thường, Dạ Vĩnh Quân có thể đã thở dài nhẹ nhõm, nhưng hiện tại, hắn đúng là không biết nên làm ra biểu cảm gì.

Dạ Sở Thiên nhìn Dạ Vĩnh Quân suốt cả buổi cứ thi thoảng lại liếc nhìn y, vẻ mặt rối rắm, trong lòng bắt đầu cân nhắc xem sau này nếu để hắn lên ngôi đế vương thì sẽ là cái dạng gì.

Dạ Sở Thiên cũng chưa từng cân nhắc tới việc Dạ Vĩnh Quân ở trước mặt người khác có phải cái dạng này hay không, chỉ là mỗi lần ở trước mặt y, hắn đều không có chút khí chất gì, hoàn toàn giống như một người... không phải thái tử.

Không biết là Dạ Sở Thiên đang đánh giá mình, Dạ Vĩnh Quân vẫn cứ có chút thấp thỏm bất an. Hắn biết là hắn không nên như thế, cũng biết là hắn cần phải bình tĩnh lại một chút, hiện tại không phải lúc hỏi mấy chuyện này, thế nhưng một khi đụng vào người mình thích, Dạ Vĩnh Quân chính là luôn như vậy.

Chính Dạ Vĩnh Quân đôi khi cũng cảm thấy mình cần phải thu liễm lại, nhưng bao nhiêu năm kiềm nén, hiện tại hắn giống như một cái bình chứa đầy nước, chỉ cần một động tác nhỏ của Dạ Sở Thiên cũng có thể khiến cho nước trong bình tràn ra ngoài.

Dạ Vĩnh Quân hít sâu một hơi, sau đó thở ra. Hắn ngầng đầu lên nhìn Dạ Sở Thiên.

- Phụ hoàng, sau này, người đừng làm như vậy nữa.

Người mà tiếp tục làm như vậy, sau này sẽ có lúc nhi thần thực sự không kiểm soát được nữa, làm ra chuyện bất kính với người.

Dạ Sở Thiên khẽ nâng mắt lên nhìn Dạ Vĩnh Quân.

- Là có vấn đề gì sao?- Y hỏi.

- Có. Vấn đề rất lớn. Cho nên sau này, người có thể hứa với nhi thần là sẽ không làm ra chuyện như tối qua nữa không?- Dạ Vĩnh Quân thở mạnh ra một hơi.

Hiện tại chỉ cần nhắc lại thôi, chuyện tối qua và tiếng thở dốc của Dạ Sở Thiên lại vang lên bên tai Dạ Vĩnh Quân. Hắn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình gia tốc, có thể cảm nhận được cả người bắt đầu nóng lên. Dạ Sở Thiên giống như một thứ gây nghiện vậy. Ngay cả bây giờ, Dạ Vĩnh Quân cũng cảm thấy mình khó có thể thoát ra được nữa.

Dạ Sở Thiên nhìn vẻ mặt kiềm nén của Dạ Vĩnh Quân, hơi hạ mi.

Là y... sai rồi sao?

Bờ môi hồng nhạt của y hơi hé mở, như muốn đáp lời, nhưng lại không có âm thanh nào phát ra cả.

Không phải trước đó Dạ Vĩnh Quân nói rằng hắn thích y sao? Chuyện kia không phải là đương nhiên giữa hai người sao?

Thế nhưng... dường như Dạ Vĩnh Quân thực sự không thích...

Là y đã đi quá giới hạn?

Nếu như vậy... Dạ Vĩnh Quân hiện tại còn thích y không?

Dạ Sở Thiên phát hiện, suy nghĩ của bản thân càng ngày càng mất khống chế.

Trước kia không phải y nói rằng mình chỉ là muốn đáp lại tình cảm của Dạ Vĩnh Quân sao? Trước kia không phải chính y thừa nhận rằng y cũng không biết bản thân đối với Dạ Vĩnh Quân mang tâm tư gì sao? Vì sao hiện tại lại phải rối rắm lâu như vậy? Y... thay đổi?

Dạ Sở Thiên ngẩng đầu lên nhìn Dạ Vĩnh Quân, vừa vặn tầm mắt hai người chạm nhau.

Dạ Vĩnh Quân nhanh chóng né tránh tầm mắt Dạ Sở Thiên. Không hiểu vì sao, chỉ một động tác nhỏ như vậy, lại khiến lồng ngực của Dạ Sở Thiên nhói lên.

Dạ Sở Thiên hơi động mày, nhưng sau đó lại nhìn về phía Dạ Vĩnh Quân.

- Ngươi... hiện tại không còn thích trẫm nữa sao?

Dạ Vĩnh Quân giật mình, mở lớn mắt, vội vàng quay lại nhìn Dạ Sở Thiên.

- Phụ hoàng?

- Là trẫm... tối qua đã làm sai sao?- Dạ Sở Thiên lại hỏi.

Dạ Vĩnh Quân cảm giác lồng ngực mình đau đớn như bị xé rách. Hắn đã làm cái gì thế này? Rõ ràng là phụ hoàng không hiểu những chuyện này. Rõ ràng là y chỉ muốn an ủi hắn, chỉ muốn ở gần hắn, thế nhưng hiện tại, hắn lại nói chuyện giống như hắn muốn đẩy y đi?

Dạ Vĩnh Quân đứng dậy, vòng qua bàn, đi tới chỗ Dạ Sở Thiên. Dạ Sở Thiên hơi xoay người lại, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Dạ Vĩnh Quân. Dù trên mặt Dạ Sở Thiên không có biểu cảm gì, thế nhưng Dạ Vĩnh Quân có thể nhìn ra được một chút cảm xúc khác thường trong đôi mắt y.

- Phụ hoàng, ý nhi thần không phải là như vậy.- Dạ Vĩnh Quân khẳng định.

Dạ Sở Thiên không đáp, im lặng nhìn Dạ Vĩnh Quân.

Dạ Vĩnh Quân quỳ một gối xuống, cầm lấy đôi tay đang đặt trên đùi của Dạ Sở Thiên. Bàn tay y vẫn mát lạnh, khiến cho nhiệt độ trên tay Dạ Vĩnh Quân trở nên cực kỳ rõ ràng.

- Nhi thần hoảng sợ.- Dạ Vĩnh Quân thở dài.- Người có hiểu hay không?

Dạ Sở Thiên khẽ hé môi, sau khi suy nghĩ một lát, y mới đáp lại.

- Trẫm không hiểu.

Dạ Vĩnh Quân mỉm cười. Trong ánh mắt của hắn là ôn nhu như nước, giống như muốn bao lấy Dạ Sở Thiên vào trong.

Dạ Vĩnh Quân nâng tay Dạ Sở Thiên lên, bờ môi nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trân trọng, giống như đó là thứ quý giá nhất trên đời.

- Nhi thần sợ, sẽ có một lúc nào đó mình không kiềm chế được, ở một chỗ không thích hợp... muốn người.

Đối với hắn, Dạ Sở Thiên là thánh thần ở trên cao, hắn là hòn đá nhỏ ở dưới đất, lúc nào cũng chỉ có thể ngước nhìn lên. Trong lòng hắn, Dạ Sở Thiên luôn là tồn tại trân quý nhất. Hắn muốn dùng toàn bộ dịu dàng của mình đối đãi y, muốn cho y những thứ tốt nhất, muốn bày ra trước mặt y bộ dạng tốt nhất của mình.

Hắn không muốn mình mất kiểm soát, lại càng không muốn mình mất kiểm soát ở một nơi thế này.

Dạ Sở Thiên nhìn Dạ Vĩnh Quân khổ não, trong lòng đột nhiên nhẹ đi một chút. Thế nhưng không biết xuất phát từ tâm tư gì, y vẫn hỏi lại.

- Vậy là ngươi... không ghét trẫm...?

Dạ Vĩnh Quân mỉm cười, khẽ rướn người lên.

Hai bờ môi khẽ chạm, mang lại một thứ xúc cảm khiến người ta rung động.

Gương mặt tươi cười của Dạ Vĩnh Quân gần sát, ôn nhu trong mắt hắn giống như chạm tới Dạ Sở Thiên.

- Hiện tại người đã biết đáp án chưa?

- Biết.- Dạ Sở Thiên đáp.- Quay lại giúp trẫm phê duyệt tấu chương.

Dạ Vĩnh Quân tâm tình rất tốt, gật đầu. Khi trở về chỗ ngồi, hắn lại đột nhiên nhìn thấy vành tai có chút ửng hồng của Dạ Sở Thiên.

Bình thường làn da Dạ Sở Thiên rất trắng, thậm chí còn có chút nhợt nhạt, thế cho nên chỉ cần một chút sắc đỏ xuất hiện liền có thể nhìn ra, hắn nhất định không nhìn nhầm.

Dạ Vĩnh Quân thở dài.

Thế này thì khó sống đây...

***

Sau hai ngày, thuyền của bọn họ cập bến Lịch Dương.

Lịch Dương nơi này là một vùng trù phú, nổi tiếng vì có rất nhiều suối nước nóng. Ngay cả trong hành cung của bọn họ cũng có tới bốn cái, ở bốn góc hướng của hành cung.

Khi bọn họ tới nơi, đương nhiên là phân chia nơi ở cũng dựa theo đó. Bốn góc được phân chia cho Dạ Sở Thiên, Dạ Vĩnh Quân, Dạ Sở Lăng và Dạ Nguyệt Lam, chính xác theo thứ tự từ lớn tới nhỏ.

Mặc dù là ở bốn góc hành cung, thế nhưng nếu Dạ Vĩnh Quân muốn đi tìm Dạ Sở Thiên, vậy thì vẫn khá dễ dàng. Nhưng chuyện là từ khi tới hành cung, Dạ Sở Thiên lại dường như đang tránh mặt Dạ Vĩnh Quân, bất kỳ khi nào hắn muốn gặp y, Dương công công đều đáp lại một câu rằng y đang bận, trong khi trước đó dù Dạ Sở Thiên có thực sự bận thì cũng sẽ để Dạ Vĩnh Quân vào trợ giúp.

Dạ Vĩnh Quân đương nhiên có thể nghĩ rằng đó là Dạ Sở Thiên đang xử lý những chuyện mà y không muốn hắn biết, nhưng năm lần bảy lượt đều như vậy, kể cả vào lúc ăn cơm hay lúc chuẩn bị đi ngủ, vậy thì chắc chắn là có vấn đề.

Mặc dù Dạ Vĩnh Quân thực sự đã nghĩ tới việc đột nhập vào phòng Dạ Sở Thiên như y đã từng làm trước đó, thế nhưng khi nghĩ tới việc Dạ Sở Thiên không muốn gặp hắn, bao nhiêu ý nghĩ đều bị vùi dập thành tro.

Không thể đối thoại một cách tử tế, đối với hai người quả thực là một vấn đề lớn. Mặc dù Dạ Vĩnh Quân luôn muốn cho Dạ Sở Thiên những gì tốt nhất mà hắn có thể có, nhưng hắn không thể làm được điều đó nếu cái gì Dạ Sở Thiên cũng không nói cho hắn.

Dạ Vĩnh Quân thở dài.

Thời gian ở Lịch Dương cũng sắp hết, bọn họ lại chuẩn bị trở về. Nếu hiện tại mà không giải quyết, vậy thì rất có thể là thời gian tới trên đường về, mọi chuyện cũng sẽ diễn ra như thế này.

Nghĩ như vậy, quyết tâm của Dạ Vĩnh Quân lại lần nữa bùng lên.

Hắn đứng dậy, qua đường cửa sổ chuồn ra ngoài. Thời gian này, hẳn là Dạ Sở Thiên đang ở suối nước nóng. Mặc dù là đoán mò, thế nhưng không ngờ Dạ Vĩnh Quân lại đoán trúng. Thời gian này, mỗi ngày, Dạ Sở Thiên đều rất đúng giờ tới đây. Cho nên Dạ Vĩnh Quân lớn mật mà đoán, có lẽ Dạ Sở thiên... thích suối nước nóng?

Cẩn thận tránh đi lính canh, thái giám và cả cung nữ hầu hạ, Dạ Vĩnh Quân đi được thẳng tới hồ nước lộ thiên. Nơi này được bao quanh bởi mấy lớp bình phong và lụa mỏng, thế nhưng đi gần tới nơi, hắn có thể thấy được bóng dáng của Dạ Sở Thiên đang chuẩn bị cởi đồ.

Trái tim Dạ Vĩnh Quân gia tốc. Hắn không phải là tới tìm Dạ Sở Thiên để hỏi y xem vì sao lại tránh mặt hắn ư? Sao hiện tại lại có vẻ như hắn đi rình coi y tắm?

Ý nghĩ bất kính này vừa xuất hiện, mặt Dạ Vĩnh Quân đã nóng bừng lên.

- Nếu đã tới rồi, vậy thì ngươi còn định đứng đó tới khi nào?- Đột nhiên, giọng của DạSở Thiên vang lên. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com