TruyenHHH.com

Dm Nguyen Cung Nguoi Song Vai

Tới khi đã nằm xuống giường, quy củ đắp chăn, đầu Dạ Vĩnh Quân vẫn còn ong ong. Những gì Dạ Sở Thiên nói còn văng vẳng bên tai hắn. Là thực như những gì hắn đang nghĩ sao? Dạ Sở Thiên... y thực sự muốn chấp nhận hắn theo cách đó sao?

Dạ Vĩnh Quân nghiêng đầu nhìn Dạ Sở Thiên đang nằm bên cạnh. Y đã sớm chìm vào giấc ngủ. Gương mặt thường lạnh băng của y hiện tại bình yên, mang theo vài tia nhu hoà hiếm có. Dạ Vĩnh Quân hơi dịch người sát về phía y.

Bình thường giấc ngủ của Dạ Sở Thiên thường rất nông. Y cảnh giác với tất cả mọi thứ xung quanh, thế nên chỉ cần có một động tĩnh nhỏ cũng đủ khiến y tỉnh lại. Dạ Vĩnh Quân vừa động, y đã biết, thế nhưng y cũng không mở mắt, trái lại bình tâm muốn ngủ lại lần nữa.

Có điều Dạ Vĩnh Quân cũng không nằm yên. Thấy Dạ Sở Thiên không tỉnh, hắn lại dịch gần hơn. Tới khi giữa hai người đã không còn khoảng cách, hắn lại nghiêng người, đem một tay luồn xuống dưới cổ Dạ Sở Thiên, đem y ôm vào lòng.

Dạ Sở Thiên hiểu được hắn muốn làm gì, thuận theo khẽ nghiêng người về phía hắn. Y cảm nhận được Dạ Vĩnh Quân cứng đờ trong giây lát, sau đó lại buông lỏng.

Dù không nhìn thấy gì, thế nhưng Dạ Sở Thiên lại cảm nhận được tầm mắt của Dạ Vĩnh Quân trên gương mặt của y.

Đôi mắt của hắn ôn nhu lại ấm áp, khiến người ta muốn chìm đắm trong đó. Dù Dạ Sở Thiên đối với những thứ đó thực mờ mịt, cũng chẳng cảm nhận được bao nhiêu, thế nhưng y lại biết, ánh mắt của Dạ Vĩnh Quân làm cho y dễ chịu.

Hắn cứ nhìn Dạ Sở Thiên như vậy một lát, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng lấy đi vài sợi tóc ở trước trán. Dạ Sở Thiên không rõ, hắn làm vậy để làm gì.

Lại một lát, y nghe Dạ Vĩnh Quân thở dài.

Hắn nghiêng đầu, nhẹ hôn lên mái tóc y, sau đó khẽ nói.

- Phụ hoàng, người thực sự hiểu được sao?

Lồng ngực Dạ Sở Thiên khẽ run lên.

Y cứ nằm như vậy, mãi cho tới lúc Dạ Vĩnh Quân ngủ thiếp đi. Dạ Sở Thiên dịch lại phía hắn một chút, đem đầu dựa lên cần cổ Dạ Vĩnh Quân. Do dự nửa giây, y lại vòng tay, ôm lấy eo hắn.

- Vĩnh Quân...- Dạ Sở Thiên dùng khẩu hình nói.-... Xin lỗi.

***

Sáng sớm hôm sau, trước tiên tình dậy vẫn là Dạ Sở Thiên. Y đã quen dậy sớm, tới giờ sẽ tự động tỉnh.

Hai người vẫn nằm ở tư thế hôm qua. Nếu có thay đổi, có chăng là Dạ Vĩnh Quân ôm y chặt hơn một chút. Dạ Vĩnh Quân vẫn đang ngủ, Dạ Sở Thiên cũng không muốn làm phiền hắn nên không gọi người dậy. Y cứ nằm đó ngây người một lát.

Thân thể Dạ Vĩnh Quân dán sát vào y. Tay Dạ Sở Thiên đang đặt ở eo hắn, khiến y có thể cảm nhận được cơ bụng của hắn dưới một lớp vải. Không thể không nói, thân thể quanh năm tập võ của Dạ Vĩnh Quân quả thực khiến cho người ta ghen tỵ. Dạ Sở Thiên đã từng nhìn thấy y cởi trần một hai lần khi họ tập võ, thế nhưng chưa bao giờ y lại cảm nhận ở khoảng cách gần thế này.

Cả người hắn giống như một lò sưởi cỡ lớn, ấm áp vô cùng. Những đầu ngón tay thường lạnh toát của Dạ Sở Thiên cũng bị nhiệt độ của hắn sưởi ấm.

Còn có mùi hương của hắn đang bao lấy thân thể y... Mùi hương này, là trầm hương chỉ Thái tử mới có thể dùng. Trước kia có thời gian Dạ Sở Thiên đã dùng, nhưng đã từ rất lâu rồi, y cũng không còn nhớ rõ nó lại dễ ngửi tới độ này.

Dạ Sở Thiên nhắm mắt, ôm Dạ Vĩnh Quân chặt hơn một chút, nhẹ nhàng hít vào một hơi mùi hương trên thân thể hắn, cảm nhận lồng ngực tinh tế rung động.

Đúng lúc này, Dạ Vĩnh Quân tỉnh. Hắn nhìn vào vô định ba giây, sau đó mới nhận ra tình hình. Trái tim của hắn lập tức đập như trống dồn. Mà Dạ Sở Thiên đang nằm trong vòng tay hắn đương nhiên sẽ nhận ra đầu tiên.

- Tỉnh rồi?- Dạ Sở Thiên hỏi.

- Vâng.

- Vậy thì dậy đi. Chúng ta chuẩn bị lên đường.- Dạ Sở Thiên bình tĩnh nói.

- Vâng.- Dạ Vĩnh Quân có hơi tiếc nuối.

Dừng lại một chút, như nghĩ gì đó, Dạ Sở Thiên lại nói tiếp.

- Nơi đó của ngươi... đụng tới trẫm...

Mất hai giây để Dạ Vĩnh Quân tiêu hoá câu nói này, sau đó hắn lập tức đẩy người ra. Vẻ mặt của Dạ Vĩnh Quân lúc này không có ôn nhu bình tĩnh như thường ngày, trái lại là kinh hoảng thất thố. Hắn kéo chăn che đi hạ thân, day day ấn đường.

- Phụ hoàng... người... trước tiên thay y phục đi. Nhi thần... tự mình xử lý.- Dạ Vĩnh Quân lúc này quả thực chỉ muốn một đao đâm chết chính mình.

Vốn biết đây là phản ứng của nam nhân vào buổi sáng, thế nhưng trực tiếp nhìn thấy Dạ Vĩnh Quân như vậy, Dạ Sở Thiên vẫn có một chút thất thần. Y vốn nghĩ Dạ Vĩnh Quân vĩnh viễn là một người bình tĩnh thong dong, ôn nhu ấm áp. Thế nhưng thứ kia lại cho Dạ Sở Thiên biết, Dạ Vĩnh Quân cũng là người có dục vọng. Hơn nữa, dục vọng của hắn cũng rất mãnh liệt.

Dạ Sở Thiên suy nghĩ một chút, hơi thắc mắc.

- Trẫm... không nên giúp ngươi sao?

- ...

Dạ Vĩnh Quân không đáp, trái lại ngước lên nhìn Dạ Sở Thiên, trong mắt lúc này thực sự mang theo hoảng sợ.

- Phụ hoàng... người...

- Thế nào?

Ánh mắt Dạ Sở Thiên vẫn bình tĩnh thanh triệt. Đó chỉ đơn thuần là một câu hỏi, không mang theo trêu đùa, cũng chẳng mang theo dục vọng.Y là đang nghiêm túc hỏi.

Dạ Sở Thiên đã nghĩ thông suốt muốn cùng Dạ Vĩnh Quân tiến tới một bước kia, nếu đã vậy, những chuyện này không phải nên làm?

Dạ Vĩnh Quân nhìn vào mắt Dạ Sở Thiên, dường như nhận ra tâm tư của y sau ánh mắt ấy, cười khổ lắc đầu.

- Phụ hoàng quả thực không nên.

- Ân.- Dạ Sở Thiên gật đầu, xuống giường.

Còn lại một mình, Dạ Vĩnh Quân thở phào, trong lòng lại có vài điểm hụt hẫng không rõ.

Dục vọng của y đối với Dạ Sở Thiên quá rõ ràng, quá mãnh liệt. Thế nhưng trong thế giới của Dạ Vĩnh Quân, Dạ Sở Thiên đối với hắn giống như vị thần ngồi ở trên cao, chỉ có thể từ dưới nhìn lên, không thể nào chạm tới, sao y có thể có những suy nghĩ lớn mật như thể để Dạ Sở Thiên giúp mình. Mặc dù dục vọng trong lòng gào thét, Dạ Vĩnh Quân vẫn có thể nhịn xuống. Cũng có thể là bởi vì hắn đã đứng từ xa nhìn Dạ Sở Thiên qua lâu, hiện tại lại gần... hắn thực không dám.

Chỉ có thể từ từ, từng bước tiếp cận y. Vừa là để Dạ Sở Thiên quen thuộc với sự tồn tại của hắn, để y cho hắn một vị trí trong thế giới của mình, cũng vừa là để Dạ Vĩnh Quân cho mình thời gian để bình tĩnh.

Sau khi sửa soạn xong, bọn họ ngồi xe ngựa tới Nam Bình.

Dạ Vĩnh Quân hiện tại cuối cùng cũng biết được là vì cái gì.

Vân Y phái lần này chủ trì Đại hội võ lâm.

Mọi năm, đại hội này chỉ là để mấy môn phái lớn lấy lệ với nhau. Thế nhưng lần này, Đại hội cũng là để chọn ra người xứng đáng cho vị trí Minh chủ tiếp theo.

Những ngày này, đầu óc của Dạ Vĩnh Quân toàn là chuyện của Dạ Sở Thiên, thực sự quên mất hiện tại là thời gian tổ chức Đại hội.

Lần đại hội này và chuyện Đường Túc trúng độc xảy ra quá trùng hợp. Hiện tại, tin tức Đường Túc trúng độc bị giấu đi, mà cũng chẳng ai sẽ nghi ngờ tới trên người Dạ Sở Thiên.

Vân Y phái là một trong các đại môn phái, tài lực hùng hậu bậc nhất. Nhưng dù là vậy, phòng ốc cũng không đủ chứa toàn bộ người tham gia. Chính vì thế, giá phòng trọ trong thành tăng lên cao vô cùng.

Mặc dù Dạ Vĩnh Quân cũng không lo về giá cả, thế nhưng hắn sợ dù tốn tiền, nơi mà bọn họ chọn được cũng không tử tế gì.

Dạ Sở Thiên, ngược lại, bình thản vô cùng.

Lúc vào thành, y đưa thiệp mời Đại hội cho lính canh, sau đó bọn họ liền được cung kính mời vào thành. Mà xe ngựa cũng không đi về phía khách điếm nào cả, ngược lại hướng thẳng tới Vân Y phái.

Dạ Vĩnh Quân đương nhiên không hỏi gì cả, mỉm cười ngồi một bên bóc quýt cho Dạ Sở Thiên.

Tới Vân Y phái, xe ngựa lại bị chặn bên ngoài lần nữa. Lần này, cả hai đều phải xuống ngựa. Dạ Vĩnh Quân xuống trước. Đương lúc hắn muốn vươn tay đỡ Dạ Sở Thiên, y đã thong thả đứng dưới đất rồi.

Dạ Vĩnh Quân thất lạc thu tay về, theo sau lưng Dạ Sở Thiên.

- Xin hỏi các vị là...- Đệ tử canh cửa lịch sự hỏi Dạ Sở Thiên.

Dạ Sở Thiên đưa thiệp mời ra.

- Trưởng lão Minh Tông đường, tới thay mặt cho...

- Ồ. Các vị tới vừa đúng lúc. Đường chủ Minh Tông đường vừa sai tiểu bối ra nghênh đón hai vị thì hai vị đã tới rồi. Mời vào mời vào.- Đệ tử kia cười tươi, niềm nở nói.

Hai chữ "đường chủ" bị kẹt lại giữa chừng. Dạ Sở Thiên hơi động mày. Đường chủ? Nguyệt Lam?

Dạ Sở Thiên và Dạ Vĩnh Quân nhìn nhau. Không phải lúc bọn họ đi, nàng còn ở Yến Thanh điện sao? Sao hiện tại nàng lại ở đây được?

Đệ tử dẫn đường đưa Dạ Sở Thiên và Dạ Vĩnh Quân tới nơi nghỉ ngơi của đường chủ Minh Tông đường. Đó là một tiểu viện được trang trí vô cùng xa hoa. Từ vườn hoa và hòn non bộ tới hồ sen, toàn bộ đều được chăm chút kĩ lưỡng.

Lúc Dạ Sở Thiên và Dạ Vĩnh Quân đi vào, Dạ Nguyệt Lam đang ngồi thong thả uống trà, phía sau là một nam tử mà Dạ Sở Thiên nhớ là thái giám đi bên người nàng. Hình như... tên là Mộc Thanh.

- Nguyệt Lam, sao muội lại...

Mặc dù đã liệu trước, thế nhưng khi thấy nàng thong thả uống trà, Dạ Vĩnh Quân vẫn là không kìm được.

- Tới dự đại hội.- Dạ Nguyệt Lam bình thản nói.

- Vậy hoàng thúc ở chỗ muội...- Dạ Vĩnh Quân trước tiên nghĩ tới vấn đề này.

Dạ Nguyệt Lam hơi rũ mắt, dường như không muốn trả lời cho lắm, nhưng cuối cùng lại vẫn nói.

- Hoàng thúc đã tốt lên rồi.

Dạ Vĩnh Quân nhìn nàng, hơi lắc đầu, bỏ qua chuyện này.

Cả ba người ngồi xuống. Dạ Nguyệt Lam vẫy lui Mộc Thanh, rót trà cho Dạ Sở Thiên và Dạ Vĩnh Quân.

- Lần này phụ hoàng định thế nào?- Dạ Nguyệt Lam hỏi Dạ Sở Thiên.

- Trẫm muốn dùng Dương Hạ.- Dạ Sở Thiên nhàn nhạt nói.

- Hắn rất tốt.- Dạ Nguyệt Lam gật đầu.- Có điều tuổi tác hơi nhỏ.

- Dịch dung một chút là được.

Dạ Vĩnh Quân không hiểu lắm chuyện hai người đang nói, chỉ có thể ngồi một bên mỉm cười, thi thoảng rót trà cho Dạ Sở Thiên. Dạ Nguyệt Lam nhìn hai người hỗ động, bàn tay để dưới bàn khẽ siết một chút, sau đó lại buông lỏng ra.

Trò chuyện một hồi, Dạ Nguyệt Lam lại cho người sắp xếp chỗ ở cho Dạ Sở Thiên và Dạ Vĩnh Quân, chính mình ngồi trong sân thất thần.

Trường công chúa điện hạ làm mặt lạnh đã quen, hiện tại thất thần, người khác cũng nhìn không ra. Hơn nữa, Mộc Thanh vừa tới gần, Dạ Nguyệt Lam đã biết, suy nghĩ cũng quay về. Nàng nhìn hắn, lại nghe hắn hỏi.

- Đó là đương kim thánh thượng sao?

Dạ Nguyệt Lam nhìn hắn, không trả lời. Mà Mộc Thanh cũng không cần nàng trả lời.

- Xem ra... cũng không phải là người điện hạ có thể lấy tới tay được.

- Mộc Thanh.- Dạ Nguyệt Lam nhàn nhạt nói.

Mộc Thanh không đáp lại nàng, chỉ là nhìn nàng cười. Nụ cười đó, nhìn sao cũng cảm thấy giả dối.

- Ngươi lại muốn bị trừng phạt sao?- Nàng khẽ nhếch môi.

Mộc Thanh nhìn nàng, cười mà không nói.

- Đáng tiếc. Ta không có hứng thú. Dù ngươi dùng cách gì cũng vậy thôi.- Dạ Nguyệt Lam đứng dậy.- Có điều... lần sau, nếu ngươi dám lôi phụ hoàng ra để chọc giận ta, vậy thì ta đảm bảo, ngươi sẽ được chết bằng cách mà ngươi sợ nhất.

Mộc Thanh mở to mắt, nhìn nàng đi vào trong điện. Hắn đứng tại chỗ, siết chặt nắm tay. Hắn biết, nàng có thể. Mà hắn... lại không dám. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com