Chương 1
" Này, cậu thấy tên đó chứ, nghe đâu lúc trước là một MB nhưng được mua lại bởi chủ tịch của Ngô Thị, Ngô Thế Huân đấy ! "" Hèn gì cứ nhìn mặt cậu ta rất quen thuộc, không ngờ cũng có ngày lên đời như vậy "" Gì chứ ? Nghe đâu cậu ta còn bị hành hạ hơn cả khi làm trong pub đấy "....
" Thế Huân , đêm nay anh có về không ? Hôm nay là sinh nhật của anh, em đã chuẩn bị rất nhiều món anh thích ! " Lộc Hàm áp sát điện thoại vào tay, như muốn nghe rõ thanh âm của ngừoi đầu dây.
Tiếng nhạc xập xình bên kia cứ vang lên mạnh mẽ, lấn chiếm đi tiếng nói nhỏ nhẹ của cậu. Ngô Thế Huân một thân tây trang không chỉnh tề ngồi trên ghế dài của phòng Vip, cạnh bên là Mẫn Nhi, người phụ nữ Ngô Thế Huân một lòng yêu thương, yêu đến mù quáng, yêu đến ngay khi cả mọi người đều biết cô ta chỉ lợi dụng anh, anh cũng không hiểu được." Hôm nay tôi không về, cậu đừng làm phiền nữa ! " Hắn buông điện thoại xuống, rồi quay qua áp môi mình lên Mẫn Nhi, hai người lại cuồng nhiệt trong ánh đèn hồng.
....Rõ ràng anh ấy có bao nhiêu chán ghét tôi, có bao nhiêu địch ý với tôi, tôi đều hiểu được. Nhưng có lẽ do tôi quá mù quáng đi, chỉ toàn tâm toàn ý với người đàn ông này, dù tôi biết kết cục của câu chuyện này, chỉ có tôi là người gánh chịu đau thương.
Thật tâm trong lòng có những ấm ức, những đau thương đến tột cùng như vậy, nhưng tôi lại không thể nói ra. Chỉ sợ mình gây phiền phức cho anh, chỉ sợ anh lại thêm chán ghét tôi. Nhưng làm sao bây giờ, tôi lại yêu anh đến phát điên lên như vậy, từng giây từng phút chỉ mong anh nhìn về phía tôi một lần thôi, tôi chưa từng mong anh đối tốt với tôi, chỉ mong một lần nào đó anh nhìn lại và biết rằng, có tôi phía sau.Tôi còn nhớ rất rõ, khi còn nhỏ chúng tôi như hình với bóng, ở đâu có Thế Huân thì ở đó có tôi. Thế Huân làm gì, tôi cũng làm theo thậm chí có những lần anh ấy đánh nhau, tôi đều cùng anh ấy giải quyết những tên đó.
Lúc ấy anh hơn tôi cả một cái đầu, chắc do trời ban tặng nên từ nhỏ anh ấy đã rất đẹp trai nha, còn được hưởng sự ưu ái của các bạn nữ trong trường. Nhưng thật may mắn, anh ấy lại chẳng để ý đến họ, trong mắt anh chỉ có tôi. Ba mẹ anh và ba mẹ tôi vốn là hàng xóm thân thuộc, nên chuyện chúng tôi thân nhau thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Anh dành cho tôi ôn nhu cùng cưng chiều, khiến tôi chìm đắm vào tình cảm của anh, khiến tôi chỉ biết phụ thuộc vào anh. Khi đó tôi đã nghỉ, sau này chúng tôi nhất định sẽ là một đôi vợ chồng hạnh phúc nhất !Ngô Thế Huân anh có nhớ không, năm chúng ta 10 tuổi, anh đã hứa sẽ đưa em đến Thiên An MônAnh có nhớ anh đã hứa sẽ dẫn em đi uống trà sữa khi chúng ta có được tiền mừng tuổi không ? Anh có nhớ sẽ mãi đeo chiếc vòng tay ấy cùng em, mãi mãi không gỡ ra không ? Anh có nhớ chúng ta đã từng cười rất vui vẻ khi nói về tương lai không ?Anh có nhớ anh đã hứa sau này chỉ để một mình em ôm, một mình em hôn không ?
Anh có nhớ sau này sẽ bảo vệ em, sẽ không để em buồn, sẽ không cho em rơi bất cứ giọt nước mắt nào, nếu có chỉ là giọt nước mắt khi anh cầu hôn em không ?
" Thế Huân , đêm nay anh có về không ? Hôm nay là sinh nhật của anh, em đã chuẩn bị rất nhiều món anh thích ! " Lộc Hàm áp sát điện thoại vào tay, như muốn nghe rõ thanh âm của ngừoi đầu dây.
Tiếng nhạc xập xình bên kia cứ vang lên mạnh mẽ, lấn chiếm đi tiếng nói nhỏ nhẹ của cậu. Ngô Thế Huân một thân tây trang không chỉnh tề ngồi trên ghế dài của phòng Vip, cạnh bên là Mẫn Nhi, người phụ nữ Ngô Thế Huân một lòng yêu thương, yêu đến mù quáng, yêu đến ngay khi cả mọi người đều biết cô ta chỉ lợi dụng anh, anh cũng không hiểu được." Hôm nay tôi không về, cậu đừng làm phiền nữa ! " Hắn buông điện thoại xuống, rồi quay qua áp môi mình lên Mẫn Nhi, hai người lại cuồng nhiệt trong ánh đèn hồng.
....Rõ ràng anh ấy có bao nhiêu chán ghét tôi, có bao nhiêu địch ý với tôi, tôi đều hiểu được. Nhưng có lẽ do tôi quá mù quáng đi, chỉ toàn tâm toàn ý với người đàn ông này, dù tôi biết kết cục của câu chuyện này, chỉ có tôi là người gánh chịu đau thương.
Thật tâm trong lòng có những ấm ức, những đau thương đến tột cùng như vậy, nhưng tôi lại không thể nói ra. Chỉ sợ mình gây phiền phức cho anh, chỉ sợ anh lại thêm chán ghét tôi. Nhưng làm sao bây giờ, tôi lại yêu anh đến phát điên lên như vậy, từng giây từng phút chỉ mong anh nhìn về phía tôi một lần thôi, tôi chưa từng mong anh đối tốt với tôi, chỉ mong một lần nào đó anh nhìn lại và biết rằng, có tôi phía sau.Tôi còn nhớ rất rõ, khi còn nhỏ chúng tôi như hình với bóng, ở đâu có Thế Huân thì ở đó có tôi. Thế Huân làm gì, tôi cũng làm theo thậm chí có những lần anh ấy đánh nhau, tôi đều cùng anh ấy giải quyết những tên đó.
Lúc ấy anh hơn tôi cả một cái đầu, chắc do trời ban tặng nên từ nhỏ anh ấy đã rất đẹp trai nha, còn được hưởng sự ưu ái của các bạn nữ trong trường. Nhưng thật may mắn, anh ấy lại chẳng để ý đến họ, trong mắt anh chỉ có tôi. Ba mẹ anh và ba mẹ tôi vốn là hàng xóm thân thuộc, nên chuyện chúng tôi thân nhau thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Anh dành cho tôi ôn nhu cùng cưng chiều, khiến tôi chìm đắm vào tình cảm của anh, khiến tôi chỉ biết phụ thuộc vào anh. Khi đó tôi đã nghỉ, sau này chúng tôi nhất định sẽ là một đôi vợ chồng hạnh phúc nhất !Ngô Thế Huân anh có nhớ không, năm chúng ta 10 tuổi, anh đã hứa sẽ đưa em đến Thiên An MônAnh có nhớ anh đã hứa sẽ dẫn em đi uống trà sữa khi chúng ta có được tiền mừng tuổi không ? Anh có nhớ sẽ mãi đeo chiếc vòng tay ấy cùng em, mãi mãi không gỡ ra không ? Anh có nhớ chúng ta đã từng cười rất vui vẻ khi nói về tương lai không ?Anh có nhớ anh đã hứa sau này chỉ để một mình em ôm, một mình em hôn không ?
Anh có nhớ sau này sẽ bảo vệ em, sẽ không để em buồn, sẽ không cho em rơi bất cứ giọt nước mắt nào, nếu có chỉ là giọt nước mắt khi anh cầu hôn em không ?
Ngô Thế Huân à, anh thật tàn nhẫn
Thà anh giết chết em đi, còn hơn lại để em đau như thế này.
Nếu làm không được xin anh đừng hứa, tại sao hứa rồi lại làm không được như thế này.
Em thà lúc trước chưa từng để ý đến anh, để rồi bây giờ em lại đau khổ như thế này.
...
Còn tiếp *
Readers đọc xong hãy cho ý kiến hoặc để lại vote để ủng hộ cho Tác Giả nha !
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com