TruyenHHH.com

Dm Ngay Dau Tien Chuyen Truong Da To Tinh Voi Hotboy Truong

Edit: Chuang

Beta: An Nhiên

~~~~~~~

Mùa đông ở miền nam vừa lạnh vừa ẩm, hơi lạnh thẩm thấu vào xương tủy, nhưng Tạ Phỉ lại cảm thấy mình nóng lên. Trước giờ cậu chưa từng chủ động làm chuyện thế này, bởi vậy mới không thành thạo và ngây ngô, lông mi run rẩy, đến ngón tay cũng run lên, đồng thời cậu định hôn xong bỏ chạy nhưng Cố Phương Yến sao có thể để Tạ Phỉ như ý?

Khoảnh khắc Tạ Phỉ nghiêng đầu, Cố Phương Yến vươn tay ra kéo lấy bế Tạ Phỉ lên chân khiến người này không có chỗ chạy, không thể trốn được.

"Cậu có biết, một Omega hôn một Alpha là có ý nghĩa gì không?" Chóp mũi của Cố Phương Yến cọ cọ sau gáy Tạ Phỉ thấp giọng hỏi.

Động tác thân mật đến hơi quá mức, lần này Tạ Phỉ không chỉ có hai má mà đến cần cổ cũng bắt đầu ửng đỏ. Nhưng Cố Phương Yến vẫn không chịu tha cho cậu, hắn "Hửm?" một tiếng bên tai cậu.

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng mang hơi thở nóng ẩm phả vào sườn mặt chọc cho vành tai Tạ Phỉ vừa nhột vừa nóng. Tạ Phỉ sinh ra suy nghĩ né tránh lại cảm thấy như thế quá hèn.

Phải cứng rắn một chút, ít nhất ngoài mặt không thể yếu thế!

Nghĩ như vậy Tạ Phỉ lần nữa kabedon Cố Phương Yến, cậu ngồi thẳng dậy từ cao nhìn xuống hắn cười đầy ý vị nói: "Có ý nghĩa gì? Cậu ở nhà tớ, trên địa bàn của tớ, có nghĩa là sắp bị tớ muốn làm gì thì làm."

"Muốn làm gì thì làm?" Cố Phương Yến chậm rãi nói lại bốn chữ này, từ từ cong mắt lại: "Định muốn làm gì thì làm thế nào?"

Cố Phương Yến rất ít khi cười, càng ít có khi nào cười trêu đùa như thế này, đôi mắt dài hẹp sắc bén hơi cong, giọng nói khàn khàn với tốc độ nói từ tốn, mỗi một âm tiết đều rơi vào đầu tim của Tạ Phỉ làm môi còn bị cậu cắn cho đỏ hơn bình thường, quả là quyến rũ người ta phạm tội.

Ra vẻ lạnh lùng.

Tạ Phỉ khẽ híp mắt cúi đầu áp sát Cố Phương Yến dán lên môi hắn đè thấp giọng: "Đương nhiên là bắt nạt cậu."

Âm thanh thân mật triền miên trở thành tiếng vang duy nhất trong phòng khách, bầu không khí lưu luyến mà mềm mại.

Dần dần Tạ Phỉ từ người bắt nạt biến thành người bị bắt nạt nhưng cứ không có cách nào chống cự, cậu dựa vào lưng ghế sofa, ngón tay vô lực nắm vạt áo của Cố Phương Yến, eo mềm không chịu được.

Khóe mắt cậu ửng lên màu đỏ nhạt, đáy mắt phủ một tầng ánh nước giống như một cây đào nở hoa trong đêm xuân mưa phùn, đến cả ánh mắt cũng trở nên mờ mịt chỉ biết im lặng nhìn Cố Phương Yến.

Cố Phương Yến cũng đang nhìn Tạ Phỉ, thấy dáng điệu cậu ngoan ngoãn thì không nhịn được cười ra tiếng, áp lại thơm một cái mới đứng dậy đi tìm điều khiển từ xa bật điều hòa lên.

"Anh Cố." Tạ Phỉ tỉnh táo lại túm một cái gối ôm vào ngực, cậu ngồi xếp bằng dựng thẳng nửa thân trên nhìn theo người đi về phía mình và hỏi: "Cậu vẫn giận sao?"

"Đổi xưng hô khác có lẽ không giận nữa." Cố Phương Yến thấp giọng nói.

Tạ Phỉ lập tức nói: "Em trai... Ối!"

Nhưng còn chưa nói xong đã bị Cố Phương Yến bịt lại mang theo chút ý vị trừng phạt, đến khi cậu không thể hít thở mới được thả ra.

Sau đó cậu nghe thấy Cố Phương Yến nói: "Không phải cái này."

"Thế... Anh trai?" Tạ Phỉ thử gọi một tiếng thăm dò.

Cố Phương Yến: "Chậc."

"Người trẻ tuổi tính khí ghê thật." Lông mày Tạ Phỉ cong cong, cười ha một tiếng rồi nắm lấy tay Cố Phương Yến ngắm nghía ngón tay hắn và nói: "Được thôi, bạn trai."

Đường nét căng cứng trên gương mặt Cố Phương Yến thả lỏng hơn, hắn nghiêng đầu không dời mắt mà nhìn Tạ Phỉ thật lâu thấp giọng nói: "Danh phận này thật là không dễ có."

Đầu ngón tay Tạ Phỉ chạm vào đầu ngón tay Cố Phương Yến, đẩy ngón tay hắn lên sau đó thả ra cho rơi xuống, lặp lại như vậy vài lần mới cười nói: "Thế thì cậu phải trân trọng thật nhiều."

Không khí ấm tràn ngập cả phòng khách, đâu đâu cũng ấm áp nhưng hai tách trà trên bàn trà đã lạnh. Cố Phương Yến đi nấu nước nóng lần nữa, Tạ Phỉ nhân khoảng trống này đi chân trần lên lầu thay quần áo và mang dép vào xách quà xuống cho Cố Phương Yến.

Áo khoác của Cố Phương Yến đắp trên sofa, cậu thuận tay treo nó lên giá treo quần áo trước cửa.

Cố Phương Yến mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, tay áo xắn lên trên mấy vòng để lộ cổ tay thon dài. Hắn đứng trước bồn rửa bát lấy đồ lọc trà trong hai tách trà ra rồi đổ nước lạnh trong ly đi sau đó đặt chúng ngay ngắn chờ nước trong ấm điện sôi.

Tạ Phỉ nhìn bóng lưng của hắn, lòng thầm nghĩ người này luôn đối xử với cậu rất tốt.

Cậu tưởng rằng sau khi không còn vùng vẫy kéo căng giới hạn đó nữa thì mình sẽ cảm thấy hoảng loạn nhưng trên thực tế lại không có. Thứ tràn đầy trong tim cậu là một cảm xúc gọi là thỏa mãn và vui sướng giống như người lữ hành đi trong đêm gió tuyết rất lâu, cuối cùng gõ cửa được mời vào nhà.

Nhưng so sánh như vậy lại khiến Tạ Phỉ có hơi xấu hổ một cách lạ kỳ.

Sến súa quà à... 

Cậu tự loay hoay một lúc, điều chỉnh cảm xúc xong thì giấu quà ra sau lưng, nửa dựa vào cửa, cất cao giọng hỏi Cố Phương Yến: "Em trai Cố, muốn quà sinh nhật không?"

"Tớ tưởng thứ hai cậu mới đưa cho tớ." Cố Phương Yến quay đầu, ánh mắt rơi vào trên thứ cậu giấu nhưng giấu không kỹ. Đó là một cái hộp giấy màu kaki in hoa văn vàng rực rỡ, chỉnh thể không lớn không nhỏ, trông có vẻ là sách.

"Vốn định thứ hai đưa, nhưng cậu đã đến rồi nên đưa trước cho cậu luôn." Tạ Phỉ phát hiện ánh mắt của Cố Phương Yến bèn không giấu nữa mà lấy hộp quà ra xoay xoay trong tay.

Dây ruy băng với hoa văn màu sắc bắt mắt bay lên bay xuống trong không trung, Tạ Phỉ lại hỏi: "Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ. "

"Đương nhiên là muốn." Cố Phương Yến vươn tay về phía Tạ Phỉ.

Tạ Phỉ bỗng cười lên, đáy mắt lộ ra ánh sáng ranh mãnh trong trẻo, kéo dài ngữ điệu nói: "Làm gì có chuyện dễ như thế, phải gọi một tiếng dễ nghe trước."

Hễ Tạ Phỉ như vậy thì chắc chắn là đang mưu tính chuyện xấu gì đó, Cố Phương Yến nhìn thấu rõ ràng nhưng vẫn thuận theo cậu hỏi: "Gọi cái gì?"

"Đương nhiên là gọi anh trai." Tạ Phỉ cong mắt nói.

Cố Phương Yến nhướng mày, không nói chuyện.

"Đây là xưng hô gì khó lắm sao?" Tạ Phỉ bình thường lại: "Cậu nói lý tí đi, tớ lớn hơn cậu hai tháng, cậu gọi tớ là anh trai là lẽ đương nhiên."

Cố Phương Yến khoanh tay lại, vẫn không nói chuyện.

Tạ Phỉ bĩu môi: "Thôi vậy, nếu đã thế thì không đưa quà cho cậu nữa."

"Thế cậu cho ai?" Cố Phương Yến hỏi.

"Đăng lên mạng bán đấu giá, ai ra giá cao thì bán cho người đó." Tạ Phỉ khẽ hừ một tiếng, nói xong quay người đi ra ngoài.

Một bước, hai bước.

Lúc đi bước thứ ba, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Cố Phương Yến trầm thấp gọi: "Anh trai."

"Ngoan." Tạ Phỉ lộ ra nụ cười đắc ý, xoay lại đi đến trước mặt Cố Phương Yến, đưa quà trong tay cho hắn: "Chúc em trai Cố tuổi mới học hành thành công, đại cát đại lợi."

"Cảm ơn anh trai." Cố Phương Yến thấp giọng cười một tiếng: "Có thể mở ra liền không?"

"Tuỳ cậu." Tạ Phỉ dựa lên cửa, nhún nhún bả vai.

Nước trong ấm đun nước dần dần sôi lên, phát ra tiếng ục ục. Hơi nóng bay đầy sau lưng Cố Phương Yến, chậm rãi tản ra không trung. Cố Phương Yến cẩn thận từng tí một xé giấy gói ra, mở nắp hộp – Bên trong đặt hai quyển sách có bìa màu đen, lấy ra lật mở, một quyển là đề luyện tập, một quyển là đáp án. Mà trong quyển đề không có cái nào Cố Phương Yến không thích, hoặc nên nói là phù hợp với hắn.

Hôm qua Cố Phương Yến đã biết được một lần Tạ Phỉ bận thì không quan tâm người khác cỡ nào, lại liên tưởng đến chuyện trước đó, không khỏi sinh ra áy náy.

Hắn trách lầm Tạ Phỉ rồi.

"Thế tức là kỹ thuật diễn của tớ cao siêu, thâm tàng bất lộ." Tạ Phỉ nhận ra suy nghĩ của hắn, cười lên: "Thật ra tớ cũng không biết tặng cậu cái gì mới tốt, dù sao cậu ấy à, trông có vẻ không thiếu thứ gì cả, cũng không đặc biệt muốn có cái gì, chỉ có chọn đề là khá kén chọn."

"Có thứ muốn có." Cố Phương Yến nhìn Tạ Phỉ thật sâu, giọng nói hơi khàn khàn: "Nhưng mà cậu đã cho tớ rồi."

Ngay sau đó, hắn lại nói: "Tớ rất vui."

"Nên vui mà." Tạ Phỉ nói rất đứng đắn, tiện thể chuyển chủ đề, khẽ hừ nói: "Lần trước sinh nhật tớ, cậu lấy đại một bộ đề tặng cho có, còn tớ ấy à, chuẩn bị cho cậu một hộp quà đàng hoàng. Cậu sờ lại lương tâm nói xem, có phải là rất có lỗi với tớ, rất hổ thẹn không?"

Cố Phương Yến nheo mắt, đặt hai quyển sách về lại trong hộp, đậy kỹ rồi thấp giọng phản bác cậu: "Không phải lấy đại, cũng không phải làm cho có."

Tạ Phỉ cảm thấy tò mò: "Ồ?"

"Thời gian của một người là có hạn, cậu tiêu tốn vào việc giải đề thì không còn hơi sức đi nói chuyện với người khác." Cố Phương Yến nói.

"???"

Tạ Phỉ mở to mắt, ngay sau đó hiểu ra hắn có ý gì, phì cười thành tiếng.

"Xin lỗi, không nhịn được." Cậu dối lòng vờ nói một tiếng xin lỗi, sau đó lại cười mấy tiếng, nói: "Cố Phương Yến, sao cậu lại ghen tuông thế hả?"

Nói xong lại cười khùng một trận, đến thắt lưng cũng sắp không thẳng nổi nữa.

Lạch cạch.

Ấm đun nước truyền đến một tiếng vang giòn, nước sôi rồi.

Tạ Phỉ ngẩng đầu nhìn về Cố Phương Yến, phát hiện vẻ mặt của người này đã lạnh băng rồi. Cuối cùng cậu cũng thu nụ cười lại, giành đi qua rót nước cho hai ly trà rồi đổ phần nước dư vào trong ấm giữ nhiệt.

Còn Cố Phương Yến thì đanh mặt nhìn Tạ Phỉ bận rộn, đợi khi cậu đặt ấm nước xuống tìm hắn nói chuyện thì xách quà sinh nhật đi vào phòng khách.

"Này, em trai Cố --" Tạ Phỉ bưng hai ly trà đi sau lưng Cố Phương Yến, cố ý lết dép lê ra tiếng: "Cậu thế này là lại giận nữa sao?"

"Chắc không đến nỗi giận, nên nói cậu thẹn thùng thì hơn? Chậc, em trai Cố, da mặt cậu lại mỏng thế này ư?"

"Tự cậu nói chân tướng ra mà, tớ đâu có ép cậu."

"Này, em trai Cố cậu trả lời tớ. Chúa ghen tuông cậu nói đi mà, cậu có bản lĩnh nhận đồ của tớ mà không có bản lĩnh nói chuyện sao?"

Tạ Phỉ cười mắt cong cong, rất có tư thế Cố Phương Yến không lên tiếng thì nói hoài nói mãi luôn. Cố Phương Yến nheo mắt suy tư một lát, quay người đi về phía cậu, dùng hành động chặn miệng cậu.

Chính lúc này, chuông cửa bất thình lình vang lên.

Đinh đong --

Tạ Phỉ hết hồn, đẩy Cố Phương Yến ra theo phản xạ có điều kiện, biên độ động tác quá lớn suýt chút nữa lật đổ ly trà trong tay. Cố Phương Yến nhanh tay nhanh mắt tiếp lấy đồ từ trên tay cậu, đặt lên cái bàn bên ngoài.

"Cậu hoảng cái gì?" Cố Phương Yến giơ tay chọc chọc má của cậu.

"Đúng thế, tớ hoảng cái gì, cũng đâu phải đang vụng trộm." Tạ Phỉ hít thở sâu, ngữ khí ra vẻ bình tĩnh.

Cố Phương Yến nghe thấy câu này: "..."

Đinh đong --

Chuông cửa vẫn đang vang.

Tạ Phỉ nhìn ra cửa lớn. Không thể nào là ra đa Bùi Tinh Nguyên về được, ông anh đó về nhà không bao giờ ấn chuông cửa, đều là trực tiếp cắm chìa khóa; Cũng không thể là Giang Di Lâm và Bùi Mân, họ đều đang làm việc, tuần này không về.

Thế sẽ là ai?

Cậu nghi hoặc bước đi qua, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, phát hiện đứng ngoài cửa là một người quen -- Tài xế Tiểu Lý của nhà họ Cố.

"Chắc là đến đón cậu về." Tạ Phỉ quay đầu nói với Cố Phương Yến, nói xong thì nhường chỗ cho Cố Phương Yến tự đi mở cửa.

Không ngờ Tiểu Lý gặp được Cố Phương Yến xong thì nói câu đầu tiên là: "Cậu chủ, bà chủ nói cậu chắc chắn sẽ không đi về ăn cơm trưa, kêu tôi mang chút đồ ăn sang đây."

Vừa nói, cậu ấy vừa giao hộp giữ nhiệt trong tay cho Cố Phương Yến.

Tạ Phỉ ngồi trên sofa, cầm một trái quýt và lột vỏ, giả vờ mình đang rất là bận rộn: "..."

Tiểu Lý đưa hộp đồ ăn xong thì đi, Cố Phương Yến đóng cửa lại, xách đồ đi đến bàn ăn.

Hộp giữ nhiệt có ba tầng, tầng đầu tiên là sườn xào chua ngọt và gà viên xào, tầng thứ hai là bò hầm cà chua và vịt quay, tầng thứ ba là canh và cơm trắng.

"Cũng được, đều là món cậu thích ăn." Cố Phương Yến bày đồ ăn ra, quay người vào phòng bếp lấy bát đũa.

Tạ Phỉ đi theo sau lưng hắn, khịt khịt mũi, do dự mấy lần mới hỏi: "Cậu... Cậu nhắc về tới với người nhà cậu à?"

Cố Phương Yến gật đầu, nhét đũa vào tay cậu: "Đương nhiên?"

"Hồi nào vậy?"

"Lâu lắm rồi."

Tạ Phỉ lập tức chết máy, chỉ còn lại phản ứng bản năng. Bị Cố Phương Yến ấn vào ghế trên bàn ăn, qua lúc lâu sau cậu mới tìm lại được tiếng nói của mình:

"...Nên là, người nhà cậu đều biết cậu đi ra ngoài làm gì á? Đều biết tớ ở đây? Thậm chí đến khẩu vị ăn uống của tớ của biết luôn?"

Vừa nói vừa chậm chạp gác đũa lên thành bát, nhổm dậy: "Không được, tớ phải nghĩ đã..."

Động tác này làm Tạ Phỉ khôi phục trạng thái, hoặc nên nói là mở khóa chế độ gì đó khác.

Cậu chạy vèo về sofa, tư thế ngồi là kiểu tự ôm lấy mình, tiếp đó run rẩy giũ chăn lông, bọc mình lại từ đầu đến đuôi, đến hai mắt cũng không để lộ.

Cố Phương Yến không ngờ chuyện này làm cậu phản ứng mạnh như vậy, vội vàng đứng dậy đi qua. Tạ Phỉ nghe tiếng bước chân của hắn thì rầu rĩ nói: "Tớ đang giả chết, cậu đừng quan tâm tớ."

"Cậu đang hoảng cái gì?" Cố Phương Yến cách lớp chăn lông, xoa xoa đầu Tạ Phỉ.

"Đáng sợ lắm á!" Tạ Phỉ dưới chăn lông giơ vuốt đập tay Cố Phương Yến ra: "Dù sao cũng đưa quà cho cậu rồi, buổi chiều tớ không đi nữa."

"Vì sao?" Cố Phương Yến nhíu mày.

Tạ Phỉ bụm mặt, ngã phịch một cái: "Xấu hổ lắm!"

Cố Phương Yến kéo cậu dậy, thấp giọng dỗ dành: "Không cần quá để ý, họ sẽ không làm khó cậu đâu."

"Cậu đương nhiên không để ý." Tạ Phỉ ngã xuống lần nữa, đồng thời níu lấy đệm sofa, thề phải cùng sống với nó: "Đến nhà gặp phụ huynh cũng đâu phải cậu."

"Cho dù là vợ xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng, huống hồ cậu không hề xấu."

"Ai là vợ cậu hả?" Giọng Tạ Phỉ đầy bất mãn.

Cố Phương Yến: "Cậu."

Tạ Phỉ không nghĩ ngợi đã phủ nhận: "Tớ không phải."

"Thế cậu là ai?" Cố Phương Yến hỏi.

"Tạ Phỉ 2.0" Cậu nhỏ giọng đáp, sau đó lật người lại, mặt hướng vào sofa, đưa lưng về Cố Phương Yến, giọng nói phát ra càng thêm ồm ồm: "Hơn nữa, vợ là xưng hô sau khi kết hôn, tớ đâu có định kết hôn với cậu."

Cố Phương Yến trầm mặc nửa giâu.

Qua nửa giây, hắn bế Tạ Phỉ lên, hỏi: "Không định kết hôn, cậu định giở trò lưu manh à?"

Lơ lửng làm Tạ Phỉ mất cảm giác an toàn, cậu luống ca luống cuống hất chăn ra, giãy giụa nhảy xuống đất, trừng mắt nhìn Cố Phương Yến: "Kế khích tướng cũng vô dụng, nói không đi là không đi."

"vậy tớ chỉ có thể bế cậu đi thôi." Cố Phương Yến đi về phía Tạ Phỉ, lần nữa ôm eo vác cậu lên.

Tạ Phỉ cảm thấy sợ hãi, ông em này sao có thể vô sỉ như vậy?

Nhưng hướng Cố Phương Yến đi là bàn ăn. Từ hồi hơn mười tuổi Cố Phương Yến đã theo ba mẹ xử lý việc của công ty, tâm trí trưởng thành hơn người cùng trang lứa rất nhiều. Chuyện Tạ Phỉ không đồng ý, hắn không hề cưỡng cầu, cũng biết rõ sự kháng cự và căng thẳng của Tạ Phỉ đối với nhân vật như phụ huynh."

Cố Phương Yến đặt Tạ Phỉ an vị trên ghế, bưng ra một bát canh và thìa múc canh, nhét cả vào tay cậu. Đôi mắt đen láy nhìn cậu chăm chú và dịu giọng nói: "Đùa thôi, nếu đã không thích thì không đi nữa." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com