TruyenHHH.com

Dm Neu Ngay Xua Gio Khong Thoi

Thanh Hiên vừa mới chìm vào giấc ngủ một lát, mộng đẹp không thấy đâu mặt y đã bị vô số 'ám khí' ném trúng. Thứ này vừa nhỏ vừa cứng không giống bị ong chích như bao lần nghịch dại, trong lòng y buồn bực kêu: "Khánh Lương, đã nói là không được làm phiền lúc ta ngủ."

Hồi lâu không có tiếng đáp lại, mí mắt bị vật thể lạ ném đau chảy nước mắt, y bật dậy quát: "Khánh Lương, ngươi chết ở đâu rồi hả?"

Đáp lại sự nổi giận của y là tiếng cười rất khẽ, Thanh Hiên mở to mắt nhìn người đang ngồi nghênh ngang trên xà nhà, hoảng hốt: "Ngươi, ngươi…"

Lục Giản bừng bừng khí thế ném một mớ hạt vào mặt y, cười đắc ý: "Chưa bao giờ ta thấy ném trúng hồng tâm lại dễ như này."

Giọng điệu trêu đùa rất rõ, Thanh Hiên giận nghẹn họng, ý ngươi nói mặt ta to như cái nia mới dễ ném trúng đó hả? Nhưng lúc này còn có việc quan trọng hơn, Thanh Hiên chỉ mặt hắn quát: "Ngươi, ngươi, sao ngươi lại ở đây?"

Lục Giản không hề chột dạ, hỏi ngược lại: "Đêm qua ngươi không có nhiều lời nói lung tung gì đó chứ?"

Thanh Hiên né tránh ánh mắt của hắn, vội vàng nói: "Đương nhiên là không rồi." 

"Ồ thế sao?" Lục Giản nheo mắt hết sức hoài nghi, miệng vẫn treo ý cười: "Ta mà nghe được lời không hay ở đâu đó…"

Trên gương mặt mũi mỉm cố nặn ra nụ cười vô cùng khó coi: "Thật mà, thật mà, ta không hề nói lung tung, không đúng, là ta không nhìn thấy cái gì cả!"

Bộ dạng thành thật đến nỗi nếu hắn đang ở dưới đất y đã lăn tới ôm chân hắn, cong đuôi thề thốt.

Trong lòng nghĩ trước khi bắt gian tận giường y tuyệt đối không nhiều lời.

Lục Giản rất hài lòng nhảy xuống trước mặt y: "Tốt lắm."

Dứt lời lắc thân mình một cái biến mất tiêu.

Thanh Hiên ngã phịch người xuống giường ngủ khò khò tới trưa, hai mắt sưng húp lên. Cũng bởi vì ngủ đến nửa đêm, đột nhiên nhớ ra vườn mai đỏ dẫn đến viện Chiêu Hà nơi ở của Hồ Ly sắp thành tinh. Đêm hôm khuya thanh vắng lén lút dẫn trai vào nhà, Thanh Hiên muốn chạy đến tiền sảnh quậy náo loạn một trận, nhưng ngẫm lại Tô Hiểu Nhã miệng lưỡi lắt léo đủ đường, thường xuyên đổi trắng thành đen không lưu lại dấu vết nào cho y điều tra, bắt bẻ. Hừ, biết bao lần vu oan cho y, mở miệng ra toàn lời ám chỉ, dẫn dắt phụ thân theo ý bà ta, hàm oan y hãm hại gây khó dễ họ!

Mụ Hồ Ly đó sáng than đau tim, chiều lại rên đau eo, ngần ấy năm hát mãi một bài ca đáng thương phụ thân lại tin như điếu đổ, hừ trí tuệ của y rõ ràng là thừa hưởng từ người mà. Suốt ngày bị người ta chê ngốc, y có thấy mình ngốc đâu, nhất định họ từ người soi chiếu ra chụp cái mũ không thông minh lên đầu y.

Đã thế, vừa sáng bảnh mắt ra tên gian phu kia lén lút vào phòng hù dọa một phen phá mất giấc ngủ ngàn vàng của y!

Lam Xán nhìn qua kính Vọng Nhân Gian một lúc lâu, thở dài: "Tại sao Chủ Thượng của ngươi đường quang không đi cứ đâm đầu vào lỗ chó vậy, ta chưa từng thấy ai có thể xui đến mức này!"

Thượng Vĩnh Gia mặt mày sa sầm, ai biết được hai người đó lại rơi cùng một chỗ? Khi Thiên Hậu báo tin Chủ Thượng rơi xuống đài, Thượng Vĩnh Gia còn nghĩ vòng xoáy luân hồi biến động khôn lường, hai người mệnh cách khác biệt. Thiên Hậu đã sắp xếp hình phạt ghi tên y vào sách Thiên Cơ, còn Chủ Thượng là bị kéo vào, nếu không ai giở trò cùng lắm bị thiên lôi đả thương thôi, sao có thể lịch kiếp cùng chứ?

"Ngươi đừng nghĩ nữa, lẽ nào ngươi không nhận ra được ý đồ của Chủ Thượng nhà ngươi, tám chín phần là diễn cảnh Ngưu Lang Chức Nữ lao đầu cùng chết rồi, Thanh Hiên yếu nhớt kia sao kéo nổi hắn? Chậc chậc, xung quanh ta toàn những người khổ lụy vì tình."

Thượng Vĩnh Gia liếc xéo Lam Xán: "Ngưu Lang Chức Nữ cũng đâu có ngu ngốc thế? Ngẫm cũng thật kỳ lạ, ngươi có thấy Thanh Hiên khang khác?"

"Ngoài tăng lên mấy chục cân ra ta không thấy có gì kỳ lạ?" Thấy Thượng Vĩnh Gia sắp bẻ cổ mình, Lam Xán cười gượng nói: "Ngươi cũng biết chuyện y mất một hồn một phách mà, ta thấy các hồn phách khác của y đang dần phân rã."

Thượng Vĩnh Gia hoảng hốt: "Như thế không phải sẽ chết sao?"

"Chưa chắc, Thiên Hậu đâu dễ dàng để y chịu khổ dưới trần vài kiếp chứ?" Lam Xán nháy mắt: "Ngươi biết mà, đúng không?"

Lúc mọi người ăn trưa, Thanh Phu nhân đi ra muộn nhất, trên người mặc váy lụa màu ngà, trang sức trên người đã tháo hết chỉ trưng ra bộ dạng nhu mì mỏng manh. Thanh Hiên âm thầm bĩu môi, lại muốn xin xỏ nên giả vờ đáng thương! Y lăn lộn ở trong nhà này mấy năm, có ngốc thế nào cũng rõ bà Hồ Ly Tinh Tinh già sắp rụng răng này muốn làm gì.

Đêm qua bà ta lôi kéo phụ thân suốt ở trong phòng, y đoán là vì chuyện đồ cưới. Lúc bà ta gả đến gia cảnh không tệ, tiếc là mấy năm qua gia đình lụn bại, ca ca mê cờ bạc, đệ đệ suốt ngày ở thanh lâu chơi bời. Mấy tỷ tỷ đều đã gả đi cuộc sống ở nhà chồng cơm canh khó nuốt, nói tốt nhà mẹ để một câu cũng bị cho là có lòng riêng, sợ rút ruột nhà chồng mang về cho mẹ đẻ.

Không có nhà mẹ chống lưng, mấy năm qua bà ta thu liễm đi rất nhiều, toàn ở sau lưng khóc lóc mách y chèn ép, khí thế kiêu căng. Nay con gái sắp gả đi rồi, phụ thân chuẩn bị của hồi môn, bán hết mấy căn tiệm son phấn ở phía tây, thêm cả mấy cái điền trang ngoại thành, gom được bao nhiêu chứ? Không bằng một nửa của Nhiên Bình khi gả đi nữa.

Vừa ngồi vào bàn mắt Tô Hiểu Nhã ngấn nước, lúc sáng lão gia đưa mấy giấy tờ cửa hàng thôn trang cho bà ta, đếm đi đếm lại vẫn vô cùng nghèo nàn. Con gái gả đi một là của cải, hai là người hầu đáng tin cậy đi theo hầu, mớ tài sản này quá mỏng, gả vào rồi người trong phủ họ xỏ xiên lỡ làm sai gì đó không biết bị giày xéo đến mức nào. Nhà họ Lục trong thành có tiếng người hầu bên đó sao dễ mua chuộc, trước mắt phải có nhiều tiền, đi bài nhân nghĩa, hỏi thăm gia cảnh của từng người, giúp đỡ gia đình họ, lâu dần nhờ vả không khó.

Bà ta dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn lão gia nhà mình, thấy ông còn đang tươi cười như muốn bảo: Ta đã cho thêm rất nhiều, nàng cứ cầm lấy lén đưa cho con chúng ta, đừng để ai biết.

Làm lớn lên khó tránh mang tiếng thứ nữ gả đi còn đua đòi, con gái của chính thức gả đi có nhà mẹ hậu thuẫn vẫn vẻ vang. Nhưng con thứ xưa nay chỉ cần mua một phần sính lễ tống đi là xong, trước kia người nhà nàng gả thứ nữ đi cũng làm thế, lão gia biết rõ, bà không tiện tỏ ra chê bai quá mức.

Xúc cảm hồ hởi vui sướng khi chờ đợi lão gia mang giấy tờ đến dần nguội lạnh, định lựa lời khóc thì Thanh lão gia lại nói: "Năm Thanh Hiển thi đỗ ta đã định tìm nhà tìm cô nương tốt đến cầu thân, nghĩ đi nghĩ lại vẫn để cho nó thi tiếp hội thi ở kinh thành. Đỗ đạt ngôi cao còn không sợ bà mai đến giẫm nát cửa sao? Nay Thanh Hiển chưa về con gái đã gả đi, khó tránh người ngoài suy đoán thấy nhà ta gấp gáp giấu giếm gì đó. Mỗi ngày nàng sai người ra phố nhớ căn dặn bọn họ nói năng cẩn thận, cần nói cái gì cứ nói, đừng có lắp ba lắp bắp đấy. "

Bà đành cắn răng nuốt xuống hết mọi bực tức, hầu hạ ông uống trà, bên cạnh đó sai người mang cơm lên, lão gia đi ra trước, bà ở trong phòng lau nước mắt một hồi mới ra. 

Thanh Hiên thầm liếc Thanh Như Yên đang rầu rĩ ngồi một bên, đêm qua hẹn hò đến tận khuya hỏi sao sắc mặt không tiều tụy xanh xao. Đột nhiên mí mắt y nảy lên một cái, nhà họ Lục dọn về chưa bao lâu, Thanh Như Yên rất ít ra khỏi cửa, hai người có thể gặp nhau bao nhiêu lần chứ? Gấp rút thành thân như vậy… y không nhịn được nhìn xuống dưới, bàn ăn che khuất tầm nhìn tạm thời không xem xét được bụng có to ra không! Có khi nào từ lần đem lễ vật đến chúc mừng hai bê đã liếc mắt đưa tình, đêm đêm âm thầm qua lại…

Thanh Hiên nắm chặt đũa lại, nếu thế thì rắc rối to rồi. Y chỉ định phá mối nhân duyên hào môn của cô ta thôi, nếu trong bụng thật sự có một sinh mạng, chuyện này đồn ra không chỉ cô ta mất mặt, cả Thanh phủ này e chẳng thể nào ngẩng cao đầu được nữa. 

Chắc không phải đâu nhỉ? Chắc không phải đâu… tuy Hồ Ly Tinh này hay chống đối chèn ép y nhưng không có đến mức đó đâu. Xưa nay cô ta trọng thể diện nhất, trước khi ra khỏi phòng phải tỉ mỉ trang điểm cẩn thận, xiêm y lụa là không chút sơ sót, ngày nào cũng cầm thi thư ngâm tụng bên vườn hoa, thời gian đâu mà tẽn tò với nhau!

Mười phần là tên kia nửa đêm vượt tường tìm giai lệ ngắm cho đỡ nhớ rồi!

Hơi lạnh dưới bàn chân dần rõ rệt, Thanh Hiên càng nghĩ càng không đúng, tại sao y lại cho rằng tên vượt tường ấy là Lục Thường Dương nhỉ? Ngẫm lại cái tên này… nghe quen quen.

Trong đầu dần hiện lên căn nhà nhỏ có hai gian xập xệ, phòng ngủ đơn giản trát bùn, bàn ghế trong nhà đều đã cũ kỹ. Trong nhà chẳng có nổi lò sưởi, cạnh bàn trà có một thau đồng chứa đầy củi, bên trên lửa cháy bập bùng khói bốc nghi ngút. Đứa trẻ nằm trên chiếc giường nhỏ gần đó ngửi khói ho lên sặc sụa, mặt đỏ lự, ho đến mức sắp bị quỷ vương kéo đi lưng đột nhiên được một bàn tay ấm áp vỗ vỗ mấy cái. Người đó mang đến chén thuốc đắng nghét, y cảm nhận được vị đắng đó tràn vào khoang miệng mình xộc lên tận óc, thần trí lập tức bừng tỉnh khỏi mộng.

Chén thuốc kia còn khó uống hơn thứ nước tro mà bà Hồ Ly Tinh giả vờ giả vịt nói do vu thần vu sư nào đó đốt bùa chữa bệnh, bà ta nói phải ba quỳ chín lại lên miếu xin về, hừ bà cũng vất vả quá, uống được nửa ngày thần trí của y mê man, đêm đêm mê sảng, suýt nữa là xuống diêm phủ chào hỏi quỷ sai rồi. Có phải vì nó mà y thường xuyên mơ thấy cảnh tượng nơi vùng núi hoang tàn xa xôi cùng mấy bóng người xa lạ chồng chéo lên nhau không nữa.

"Thanh Hiên, Thanh Hiên con có nghe cha nói gì không?"

Thanh Hiên giật mình vội lùa cơm, nói: "Phụ thân nói gì?"

"Ta nói hôm nay nhà họ Lục mời cả nhà ta đến dùng cơm chiều, con không được vắng mặt đâu đấy." Đối với uy tính thấp tè của Thanh Hiên, Thanh lão gia cực kỳ lo lắng đứa trẻ ngốc này chậm trễ làm mất mặt cả nhà.

Y ngơ ngác nhìn phụ thân mình, thấy ba người còn lại cũng kinh ngạc không kém, phải rồi, còn định giấu y chuyện nhà họ Lục đến cầu thân mà, tự dưng phụ thân lại muốn y đi theo họ không sửng sốt mới lạ.

***

"Công tử, đến giờ rồi."

Khánh Lương chuẩn bị kiệu xong vào phòng gọi chủ nhân của mình ra, hôm nay tâm trạng của lão gia rất vui vẻ, lúc đi còn dặn dò hắn theo sát chủ nhân không để người gây họa. 

Thanh Hàn miễn cưỡng gấp quyển sách lại rời khỏi chiếc giường nhỏ hay dùng nằm phơi nắng, thay quần áo tươm tấc rồi ra xe. Thanh Hàn và Thanh Hiên đã sống chen nhau trong cơ thể này đã mấy năm. Đối với Thanh Hàn mà nói cùng lắm chỉ sống ngắc ngoải thêm mấy năm thần hồn lại trôi dạt gửi gió gửi mây. Nhưng với Thanh Hiên là tái sinh một mạng, khi chiếc xe ngựa xấu số đột nhiên lao xuống sông, Thanh Hàn thấy mạng nhóc con này chưa tận. Tiếc thay một đứa trẻ ngốc nghếch bị người ta mưu hại, ngày gặp người thân cận kề lại bị kẻ xấu hãm hại, đắm mình dưới dòng sông lạnh.

Hồn phách của y đã ở dưới dòng sông này không biết bao lâu, thời gian dài đằng đẵng, năm tháng tĩnh mịch. Lúc đứa trẻ này rơi xuống, mặt đối mặt, hồn phách lạnh lẽo ngàn năm bỗng sinh ra chút bất đồng lúc lạnh lúc nóng. Thanh Hàn có chút kinh ngạc song rất nhanh mỉm cười, nhìn gương mặt non nớt hai mắt nhắm nghiền dưới lòng sông tối lạnh, cánh tay nâng lên, chạm nhẹ.

Cảm nhận cơ thể dần tái sinh, da đầu run bần bật. Cơ thể hòa quyện đến mức y không ngờ đến, trong lòng nảy sinh suy tư. Lẽ nào đây là người hữu duyên mình đang đợi sao? Không ngờ người mệnh cách giống y lại là kẻ hồn phách không đủ. Thôi đi, kiếp trước mình làm ác quá nhiều, trầm mình ở đây chịu khổ còn lưu luyến thế gian phồn hoa, muốn tìm mệnh cách tốt dạo bước nhân gian nữa sao?

Thanh Hiên vốn là đứa trẻ tốt được nuôi dưỡng trong sung sướng vài năm, tính khí càng ngày càng đáng ghét, ngang ngược. Thanh Hàn rất muốn giúp nhưng phát hiện những lúc trao đổi thần hồn làm chủ thân xác, chỉ có y ghi nhớ những việc đã xảy ra, còn đối với Thanh Hiên không khác gì vừa ngủ một giấc dài mơ một cơn ác mộng mà thôi.

Vừa ra khỏi cửa, Thanh phu nhân nhìn y ăn mặc phong phanh, nghiêm mặt nhắc nhở: "Trời về khuya rất lạnh áo khoác đâu không mang vào, hai hôm trước đại phu đã dặn phải giữ ấm, không thể để bệnh tái lại nữa. Khánh Lương, vào trong lấy áo cho đại công tử, còn nữa mang cả kẹo gừng theo nữa!"

Thanh Hàn khẽ lộ ra nụ cười chế giễu, về khoản này Thanh phu nhân đúng là chu đáo như mẹ ruột. Được rồi, ăn kẹo gừng vẫn hơn uống chén nước tro nồng nặc mùi yêu khí kia.

Kiệu Thanh Hàn ngồi rất lớn, cũng bởi thân hình mập mạp này nhét không vừa mấy chiếc kiệu nhỏ khác. Chỉ có kẻ ngốc như Thanh Hiên mới nghĩ tại vì mình là con trưởng oai phong nhất nhà mới đi kiệu to. 

Lúc đến Lục Phủ chân trời đã sẩm tối, sao hiện ra dưới mây mờ, y bước xuống kiệu, gió thổi qua tóc mai mang theo mùi hương kỳ lạ.

Tiên khí.

Ánh mắt Thanh Hàn sáng quắc ngẩng đầu nhìn cửa son rộng mở, nô tài đang niềm nở mời khách vào trong, dường như giữa không trung phát ra ánh sáng gọi mời khiến y cực kỳ hứng thú, trong phủ có mùi tiên khí? Nhưng, bỗng mu bàn tay Thanh Hàn run rẩy, bên trong pha lẫn luồng ma khí rất mỏng, nó được áp chế bên dưới một cỗ tiên khí hỗn tạp cực dày.

Đột nhiên, Thanh Hàn nhớ ra thiếu niên vượt tường đêm qua cũng có mùi hương này. Đêm qua đến ngày phải bế quan, Thanh Hàn tách hồn quay về núi trầm mình dưới nước tu luyện, y biết được có người đã đến qua ký ức của Thanh Hiên. Song đầu óc của Thanh Hiên chỉ lưu hình ảnh mờ nhạt, ngoại trừ suy tính sao cho gia đình ba người viện bên ăn cơm mắc nghẹn, đi đường vấp té ra chẳng còn thứ gì khác rõ ràng.

Trong phủ hoa vừa mới nở hương thơm ngào ngạt, Thanh Hàn khác áo lông dày đi dưới tán hoa, do thân hình này quá tròn trịa mỗi bước đi mỡ chen lên đè tím gan bầm mật, vừa đi vừa thở hổn hển. Hay thật đó, mấy năm qua vẫn không điều khiển cơ thể này lưu loát được.

Vườn hoa trong phủ rất lớn, Thanh Hàn thầm thấy nơi đây ẩn chứa mối nguy hại quái gở, trong lòng chợt muốn gặp Lục Thường Dương kia xem yêu quái phương nào!

Thanh Hàn suy đoán một hồi, suy nghĩ toàn ác ý. Trong lòng dần có chút thấp thỏm, y chỉ là một vị kẻ vô dụng bị giam ở dưới sông thôi, lỡ như bị phát hiện kẻ bị tiêu diệt còn không phải y sao?

Càng bước gần đình viện đãi yến tiệc, trong lòng y càng dâng lên cảm giác không thể diễn tả thành lời. 

Phía đình viện bên kia có bóng người cầm lồng đèn bước ra, tinh thần đang chiến đấu mệt mỏi của Thanh Hàn bỗng nảy sinh chút lưu luyến. Ánh mắt đó, nụ cười đó, không còn gian manh ngỗ ngược mà trở nên ấm áp như gió xuân, mang theo ấm áp lạ thường.

Lục Lăng Vân…

Trái tim Thanh Hàn thít lại…

Lục Giản đi về phía này hồ hởi mời mọc, chân Thanh Hàn run lẩy bẩy không nghe được chữ nào, chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com