Dm Neu Ngay Xua Gio Khong Thoi
Lục Giản nhớ ngày đầu tiên mình gặp Thanh Hiên, lòng vẫn bồi hồi xao động.
Khi đó hắn nghe câu chuyện của đại ma đầu Lục Lăng Vân, tâm can khó chịu nóng ran lên, dốc ngược bầu rượu mà uống vẫn không dịu bớt. Tôn Du dựa đá Trường Sinh cười cười: “Ngươi nói xem tại sao Thanh Hàn lại nhảy xuống biển.”“Trượt chân.”Tôn Du vô cùng tán thành. Biển Vô Vọng sao khi nuốt chửng hai người đó xong liền biến mất không một dấu vết, nghe các vị tiền bối kể lại không phải ai cũng đủ sức mở đường, cắt núi chia sông mang biển Vô Vọng trở về. Nói cách khác, đại ma đầu nào đó trong truyền thuyết chưa làm gì để thế gian thật sự rúng động ấy vĩnh viễn không thể trở lại, huống hồ thứ đâm hắn là kiếm Viêm U, thứ nuốt hắn là biến chết Vô Vọng. Mặt biển còn hiện hữu ở dương thế cũng chẳng ai vớt xác hắn nổi, mà cón xác để vớt hay không lại là chuyện khác.Lục Giản ngồi dậy lắc lắc vò rượu trong tay: "Hôm nay uống nhiêu thôi ta còn phải đến chỗ Khước Thần giúp Bắc Ảnh cầu thân."Tôn Du sờ mũi ái ngại: "Đừng để ta phải dẫn quân đến đưa ngươi về đó."Lục Giản nằm trên mây đắn đo suy nghĩ làm sao thuyết phục được Khước Thần. Nhiệm vụ của hắn sắp tới rất quan trọng, Khước Thần với tiên tộc xưa nay cơm không lành canh không ngọt. Kêu hắn dẫn quân đi đánh một trận vẫn dễ hơn đi ngỏ lời cầu thân.
Bắc Ảnh si mê Mộng Giao như điếu đổ, mê muội trong ái tình đã trăm năm. Một tướng trấn thủ lại dễ dàng vì một cô nương suy sụp không gượng dậy được, làm sao có thể ra chiến trường chiến đấu nữa chứ? Người mang trọng trách phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ, Thiên Đế lại còn khen thưởng hắn, thành toàn ước nguyện.
Há không phải rất mâu thuẫn sao?
Thiên đế đâu phải vì muộn trọng dụng Bắc Ảnh chinh chiến lập nhiều chiến công mà ban bố cho hắn vinh hạnh này. Người sành sỏi đều biết ông ấy đang muốn thăm dò thái độ và thực lực của Khước Thần, mượn cớ này ra lệnh cho hắn đi thám thính xem đối phương có bao nhiêu cân lượng.
Nhưng Lục Giản không đành lòng, Bắc Ảnh là bằng hữu của hắn, tình hữu hảo một lời không nói hết. Nếu Bắc Ảnh đã muốn cưới nương tử hắn sẽ phải dốc lòng giúp đỡ. Khước Thần độc bá một phương không xem thiện chí của người khác ra gì, lần này đi chỉ có một cơ hội.
Lục Giản vắt óc suy nghĩ chu đáo, làm sao để rước được người không tổn hại danh dự đôi bên? Nghe nói từng có người liếc mắt nhìn tỳ nữ trong sơn, lão biết được liền móc mắt người đó. Lần này hắn đi không được động đến can qua, Lục Giản tâm niệm phải diện khiến vị sơn chủ này.
"Báo!! Lục Giản từ Phượng Huyền Sơn cầu kiến."
Khước Thần ngồi trên bảo tọa, ánh mắt sáng quắc nhìn người báo tin. Ông trầm tĩnh suy nghĩ về cái tên này, tuy không động nhưng dáng vẻ khiến người ta phải rợn người.
"Cho hắn vào." Ánh mắt Khước Thần dừng lên người đang bước vào điện, tìm mọi cách bóc trần suy nghĩ của người kia: "Bắc Ảnh đánh trống rình rang đòi cưới Mộng Giao về tộc, không ngờ lúc lâm trận lại nhờ người khác đến thay."
Lục Giản biết ông ấy đã rõ lời lẽ nặng nhẹ trong đó, chuyện đã không thể giấu giếm. Liền phất tay cho Thượng Vĩnh Gia mang sính lễ đến: "Bắc Thần đương nhiên phải ở lại trong tộc chuẩn bị lễ rước dâu đón nương tử về phủ, chuyện cầu thân Lục Giản đại diện cho Thiên Đế mà đến, mong Khước Thần sơn chủ bỏ qua cho Bắc Ảnh tội thất kính."
Người này còn rất trẻ, là để tử của Thượng Côn thượng thần. Khước Thần chưa từng nghe hắn đánh trận nào đáng kinh ngạc nhưng vẻ mặt và ánh mắt này như từng gặp ở đâu đó. Hắn tỏ vẻ nhân nhượng hữu lễ, lại mang Thiên Đế làm lá chắn, nhìn qua cứ như kẻ hèn mượn thế chủ.
Khước Thần chậm rãi vuốt râu, cười thân thiện hòa nhã, với hiểu biết của ông với Thiên Đế, Lục Giản nhất định rất được tin tưởng.
Nhưng trẻ tuổi khó tránh ngông cuồng, tự cho mình thông minh.
Lục Giản vừa đến một lát đã bị Khước Thần tươi cười như hoa đuổi về, còn khéo léo nhắc nhở Mộng Giao rất nhanh sẽ thành thê thiếp của lão, kẻ khác đừng có mơ mộng tới.
Thanh Hiên lách người tránh khỏi một thân cây đổ ngã, rối rít kêu lên: "Hỏa Kỳ Lân cố lên, Hỏa Kỳ Lân cố lên đừng để tên khốn đó đánh trúng."
Y vừa dứt lời Hỏa Kỳ Lân bị kình lực làm ngã lăn quay kêu gào thảm thiết. Nó chẳng quản đến sự cổ vũ nhiệt tình của y, lồng lộn rú lên há miệng ra một quả cầu lửa to lớn.
Thanh Hiên nhìn thấy quả cầu lửa đó hút linh lực vào bên trong, kình lực hùng dũng phân tán bắn quang mang chói mắt, sợ đến co rúm. Dưới khí thế bức người của hỏa cầu lửa, cái chấm đen ở tít đằng xa vẫn rất ung dung không hề xao động. Hỏa Kỳ Lân không ngừng tấn công, đòn nào cũng vận hết sức, đất trời rung chuyển, như núi sông bị chia cắt.
Y khốn khổ tìm chỗ ẩn nấp trong bụng liên tục vái lạy đất trời cho Hỏa Kỳ Lân bình an. Uy lực chèn ép ngày càng nặng, linh lực trong Hỏa Kỳ Lân từ chọc thủng cơ thể chui ra, dần mất khống chế điên loạn, song nhãn rỉ máu. Nó cứ quằn quại trên không trung, gào lên từng âm thanh xé nát tâm can người khác.
Lục Giản cười nhạt sát khí ngày càng mạnh mẽ giữ cho Hỏa Kỳ Lân vẫy vùng trong kết giới. Linh lực của Hỏa Kỳ Lân thiêu đốt chính nó từ bên trong đau đớn vật vã mấy canh giờ liền. Khoảnh khắc Thanh Hiên nhìn thấy đầu Hỏa Kỳ Lân bị cắt, sợ đến hồn bay phách lạc.
Hết rồi, hết rồi…
Thanh Hiên cúi đầu khóc thảm thiết, chủ nhân bảo y dẫn Hỏa Kỳ Lân đi uống nước, giờ nó bị giết rồi y phải làm sao đây!!
Lục Giản xách đầu Hỏa Kỳ Lân lên cười cười, lúc bay qua xúi thấy y ôm đầu khóc lóc vô cùng đáng thương.
Năm đó, tiết trời xuân vẫn hết sức tươi đẹp, trái ngược lại với cảnh sắc mê người, trong điện Triêu Thần ai ai cũng một bụng lo âu.
Bầu không khí trầm nặng như núi, giữa điện không ai có thể thở nổi. Hoà Khanh định cất tiến nhưng người bên cạnh đã kéo tay giữ lại tỏ ý không nên, Hòa Khanh thở hắt một hơi, đành thu tay lại đứng một bên, lẩm bẩm: "Làm khó hắn rồi."
Ngọc đế đọc thiếp mời, bàn tay ngày càng nắm chặt, đến khi đùng đùng nổi giận vứt thiếp mời xuống dưới đất. Thiên hậu hơi nhíu mày, liền bước đến nhặt lên, mắt hạnh liếc qua trang thiếp mời tinh tế nhẵn mịn, liền mím môi cười, ngữ điệu thản nhiên: " Khước Thần đã đồng ý hôn sự, mùng chín tháng chín sẽ gả Mộng Dao công chúa cho Bắc Ảnh, là chuyện vui, chuyện vui."
Chư thần lập tức hô to chúc mừng, thiên đế ngưỡng mặt không nói gì. Thiên Hậu đỡ Lục Giản lên, gương mặt vẫn ôn nhuận dịu dàng như mưa bụi xa xăm nơi triền núi, nói khẽ: "Lần này con làm tốt lắm."
Lục Giản âm thầm xúc động, ngang dọc ngược xuôi Thiên Hậu vẫn là người mang đến niềm an ủi, trấn an tâm tư mệt nhọc trong hắn.
Thiên Hậu không thể hiện niền yêu mến ra ngoài nhiều, người nhẹ nhàng buông tay, nói: "Người nên ban bố cho khắp thiên cung biết hôn sự của Bắc Ảnh, tránh các thiên nga khác mang lòng si tâm huyễn mộng. Lục Giản hành sự quyết đoán, lần này đã lập công rồi."
Thiên đế cười mà lòng lạnh buốt, lại thấy thiên hậu thận trọng đoan trang, dùng ánh mắt chân thành nhìn mãi không rời, liền tỏa ra hân hoan: "Nàng nói không sai, thưởng, phải thưởng."
Lần này để Lục Giản đi hỏi cưới, thiên đế đương nhiên mong mọi chuyện suôn sẻ. Hạc thư đưa tin lão già Khước Thần kia đã từ chối, còn nói Mộng Giao tuy là người chưa qua cửa, nhưng lão định để cô ta làm thiếp. Bắc Ảnh chỉ là một vì thần trấn ải, không xứng để ý đến người của ông ta. Lục Giản bị từ chối thẳng thừng, Bắc Ảnh chịu sỉ nhục, đây là làm cho ông không còn mặt mũi. Chuyện chưa nguôi, nửa ngày sau hạc thư đưa tin, Lục Giản một kiếm giết chết thú kỳ lân mà Khước Thần yêu quý, đem máu nó ngâm rượu mời Khước Thần uống. Khước Thần uống xong, sắc mặt không đổi, nhìn Lục Giản một cái, cười vang một hồi lâu.
Lão đồng ý gả Mộng Giao đi, còn ban cho thân phận công chúa!
Lục Giản của ông ưu việt hơn người, thế nhưng làm việc còn quá gai góc, sắc bén, chẳng nể mặt lão già kia chút nào. Lúc này ở Sơn Thần Quy Ảnh, Khước Thần không hận đến chẻ núi chia sông mới lạ. Lưỡi đao sắp cắt vào con ông, sao có thể không đau? Lúc này không biết lão kia đang suy tính mưu ma chước quỷ gì, ngày vui trong thư có thể xảy ra sao?
Tình cảnh trước mắt ép ông phải nuốt giận, không tỏ ra bất bình.
Hai ngày sau, Lục Giản mang sính lễ đến như đã hẹn. Đoàn người vừa ngự kiếm đáp xuống Sơn Thần Quy Ảnh, bên trong đã vọng ra tiếng khóc nỉ non. Thượng Vĩnh Gia nhíu mày, Khước Thần biết họ đến đưa sính lễ sao không dọn dẹp một chút, ở đâu ra tiếng khóc như đưa tang thế kia?
Nhưng chủ nhân không nói gì, hắn không dám lên tiếng. Lục Giản đi xuyên qua một bụi hoa lớn, nhìn thấy bên hông sơn trang hướng về phía biển, có một người bị phạt đánh, khắp người đều là vết roi cắt da cắt thịt.
Nhìn một lúc mới nhớ đây là người hôm đó dắt thú kỳ lân đến bên hồ ngọc uống nước tiên, canh giữ nó tu luyện. Giờ thú đã bị giết rồi, y không bị phạt thì ai bị phạt. Hắn cũng không quan tâm nhiều, ngoảnh mặt rời đi.
Lúc Lục Giản trở ra, nhìn thấy Thanh Hiên đang quỳ ở lối nhỏ dẫn đến điện Phá Thiên, trước mặt là bài vị của con kỳ lân xấu số kia. Hắn bảo Thượng Vĩnh Gia về trước, đi đến bên cạnh y, ngồi xuống: "Có cả cung điện để ở, giờ còn lập bài vị co nó nữa à, con kỳ lân này đúng là có diễm phúc."
Thanh Hiên nghe thấy giọng hắn liền giật mình, nhìn hắn như ma quỷ. Lục Giản mỉm cười, tốt bụng để lại đoản đao ngày đó đâm vào cổ nó, xem như cúng bái. Thanh Hiên nhìn đoản đao kia cực kỳ sợ hãi, không dám nhìn hắn cúi đầu.
Lục Giản vỗ vai y: "Hôm đó có ngươi và tên Tinh Lâm đưa kỳ lân đi uống nước, nhưng chỉ có mình ngươi bị phạt. Kẻ kia lại trở thành người đánh ngươi, quy luật trong đó ngươi phải tự hiểu. Không vì điều gì khác, là do ngươi không tự mình cố gắng mà thôi."
Hắn thản nhiên chỉ mặt mình: "Hận ta không?"
Thanh Hiên lắc đầu: "Không dám."
"Là không dám thể hiện ra, hay không dám nghĩ trong lòng. Hai việc này có chút khác biệt đấy!" Hắn cười cười đứng dậy quay lưng đi, giọng điệu bỏ lại có chút chế nhạo: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, với tư chất của ngươi phải cố gắng bao lâu chứ? Đổi lại là một cô nương, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều."
Mặt Thanh Hiên đỏ bừng, cả liếc hắn cũng không dám.Lần thứ hai gặp lại Thanh Hiên, Lục Giản đang bị cuốn trong trận pháp cầm chân ở dưới chân núi Thần Sơn Quy Ảnh. Hôm nay là ngày cưới, Khước Thần là muốn dằn mặt hắn.
Bắc Ảnh tài hoa xuất chúng, Mộng Giao xinh đẹp lương thiện, tuy xuất thân có hơi thấp nhưng gả đi với thân phận con nuôi của Khước Thần, coi như cũng xứng đôi.
Lục Giản trong đoàn rước dâu vừa đi vừa tâm sự với tân lang, Bắc Ảnh hồn vía đã bay qua bên kia đảo, hắn mười câu tên này chỉ đáp ba câu chẳng đâu vào đâu.
Xung quanh là tiếng kèn trống réo rắt vô cùng nào nhiệt, đến gần Thần Sơn Quy Ảnh, tiếng chuông khánh trên đỉnh núi vọng lại vô cùng thánh thót. Bắc Ảnh vén mây nhìn thấy tân nương mặt váy lụa thêu chim phượng, tóc xanh phơi phới nhẹ bước ra khỏi xe loan, bên cạnh nàng là các hoa tiên rải hương, kết hoa, trời đất ngập trong sắc màu tươi sáng.
Lục Giản thấy vậy lùi một bước để Bắc Ảnh thấy rõ, vuốt chim Bạch Thước cười: "Rước dâu đều chờ vào ngươi."
Gió thổi vạt áo tung bay, hai người đều tóc xanh phơi phới, phu thê họ như trời xanh một cặp. Chim Bạch Thước đưa tân lang đi được nửa đường trời bỗng nổi gió to, mây xám che kín vầng dương, lờ mờ nhìn thấy bóng sét ẩn hiện.
Bắc Ảnh nhíu mày nhưng không ngại thách thức, liều mạng đi về phía trước. Trong lòng cứ đinh ninh suy nghĩ không để cho Mộng Giao đợi lâu.
Lục Giản vứt ngọn cỏ ngậm trong miệng, nhìn gió lớn lồng lộng che kín lối đi phía trước. Khước Thần chắc không định phá chuyện tốt ngay ngày thành hôn đâu nhỉ? Lục Giản đảo mắt chân đạp linh thú lao về phía trước. Hắn để cho luồng sát khí kia dẫn dắt hắn rời khỏi đoàn rước dâu, Khước Thần linh lực thâm trầm nhưng không phải người bội ước, chẳng qua muốn gây ra chút sóng gió mà thôi.
Vì thế mà hắn bị vứt vào trong lòng núi này.
Trong lúc Lục Giản đang ngồi thiền ngăn cản chống chọi oán linh, bỗng nhiên sau gáy đau nhói. Hắn mở mắt ra nhìn, Thanh Hiên đang ở sau lưng cầm khúc củi không mấy cứng cáp. Y rất sợ hãi, mặt mếu lại như đứa trẻ sắp khóc đến nơi: "Sao người không ngất đi vậy?"
Lục Giản làm ra vẻ suy nghĩ mông lung, bỗng cảm thấy Khước Thần tuy là danh tiếng thối nát, làm toàn chuyện sai trái. Nhưng thật ra ông ấy cực kỳ tốt bụng, lại lương thiện. Điển hình là đã cưu mang kẻ ngốc như y, đúng là tấm lòng như biển.
Thấy hắn nghĩ ngợi mặt đanh lại, Thanh Hiên vội giấu que củi kia đi, nói: "Ta chỉ muốn đập chết oán linh cứu người mà thôi, vừa rồi là lỡ tay."
Lục Giản cảm động: "Biết được đó là oán linh, đúng là thành tựu không nhỏ."
Thanh Hiên mấp máy môi nghẹn lời giải thích trong bụng, mắt đảo tám hướng: "Chúng ta làm sao ra khỏi đây nhỉ?"
"Ta có thể ra được." Lục Giản nhắm mắt lại lần nữa, như ngầm bảo, một mình ta thôi, chúng ta cái khỉ gì chứ.
Thanh Hiên ngơ ngác nhìn hắn, thầm hỏi hắn có nhận ra không. Quân chủ cho y cơ hội đi trả thù hắn, thanh đoản đao hắn để trước bài vị y cũng đã cầm theo phòng thân. Thế mà lúc vào trận lại đánh rơi mất, trong động có rất nhiều thân cây mộc linh. Thanh Hiên khó khăn lắm mới nhấc được một khúc cây lên, vậy mà tên khốn này người cứng như đá, đánh thế mà không chịu ngất đi.
Miệng y cử động một hồi không biết nói gì tiếp, họ đứng ở cương vị là kẻ thù, quân chủ với các thần tiên bằng mặt không bằng lòng.
Tên này không biết đang ôm âm mưu gì, y vẫn nên đề cao cảnh giác.
Thanh Hiên suy nghĩ sâu xa, Khước Thần nói với y là chỉ muốn giam hắn ở đây chịu khổ mấy ngày. Nhưng lúc này hắn vẫn còn trông khỏe mạnh lắm, môi hơi mím lại. Chưa kịp hành động gì xa xa đã vang lên tiếng nổ lớn, trong tích tắc đầu y vang lên muôn ngàn lời gào thét không ổn, đầu ong ong cả lên. Quả nhiên trận pháp bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, Lục Giản mở mắt nhìn về phía y, nhíu mày: "Chắc ngươi không phải đánh rơi thứ gì trong động chứ?"
Thanh Hiên thấy xấu hổ, thì đánh rơi thanh đoản đao của hắn chứ đâu. Vừa rơi mặt đất đã hóa thành hố sâu cuốn nó xuống dưới rồi mọi thứ tĩnh lặng như cũ. Giờ ngẫm lại e là va phải thứ gì làm trận pháp biến hóa.
Sau đó, Thanh Hiên lại phát hiện một mắt của Lục Giản đỏ lên, phía đuôi mắt có một chấm máu... y hít một sâu, biết mình gây ra họa lớn rồi.
Lục Giản nhếch môi cười lộ một chiếc răng nanh, Thanh Hiên run cầm cập: "Ta còn rất trẻ sao có thể chết trong đây được."
Lục Giản không nói, phiền phức đến rồi còn có thời gian nghe y nói nhảm sao? Thanh Hiên ngược lại vô cùng ray rứt, nếu hắn chết ở đây y sẽ biến thành tội đồ, sẽ bị người ta băm thành từng mảnh nhỏ. Hôm qua còn nghe nói Lục Giản nhận sư huynh của Thiên Hậu làm sư phụ, thân phận so với tên ngốc tép rêu như y đương nhiên khác xa rồi, hắn xảy ra chuyện y là người đầu tiên bị bêu đầu.
Không, không, không thể đáng thương như vậy được!
Lục Giản dựng một kết giới kiên cố bao phủ, thầm tính toán chuyển động trong không gian. Đến khi hắn nhìn thấy người bên cạnh cũng đang vô cùng đăm chiêu, suy nghĩ đến mày nhíu chặt, tóc tai rối bời, hơi tò mò hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Ta không nghĩ ngươi có não để xoay chuyển thế cục đấy!
"Ta đang tìm cách ra khỏi trận chứ gì nữa?"
"Trước khi ngươi vào đây sao không suy nghĩ?"
Thanh Hiên ngẩn ra, hình như hắn nói đúng. Y không phải như hắn bị hút vào trong trận, một lòng một dạ tìm cách chạy vào đâu đánh ngất hắn ném vào trong động ác ma, y lại quên mất việc mình phải đi ra thế nào! Khước Thần lúc giao cho nhiệm vụ đã nói gì đó, khiến y lòng tin phơi phới tâm trạng vi vu trên đầu ngọn gió. Chuyện trọng như thế mà lại quên mất, lòng tin trong y sụt giảm thê thảm.
Lục Giản sờ cằm nói: "Thật ra không phải không có cách."
Y nắm chặt tay lại: "Cách nào?"
"Chỉ cần dùng mạng ngươi đổi ta có thể ra ngoài rồi, ác linh trong trận nuốt một người phải mất nửa canh giờ tiêu hóa, chỉ cần nó ngoạm cổ ngươi, ta nhân cơ hội chạy mất dễ như trở bàn tay."
Thanh Hiên nghe thế liền phát run chân cứng đờ giây lát, vừa lấy lại tinh thần chân theo phản xạ muốn bỏ chạy. Nhưng y đã bị hắn giữ chặt từ khi nào, ánh mắt hắn cực kỳ nghiêm túc, lồ lộ ra vẻ độc ác tàn nhẫn: "Không phải vừa rồi ngươi nói muốn cứu ta sao? Cơ hội đến rồi hãy thể hiện đi chứ?"
Y muốn khóc mếu, rốt cuộc là bị trúng tà gì lại nhảy vào đây vậy?
"Ngươi bất chấp việc ta từng hại ngươi suýt mất mạng, lại không để ý đến việc ta với quân chủ ngươi cơm không lành canh không ngọt. Việc này khiến ta thấy vô cùng cảm động, khi ngươi biến thành tro, ta sẽ lập bài vị chôn ngươi ở đó. Nhưng e là chỉ có mộ rỗng thôi, tro cốt của ngươi tan bay toán loạn trong trận rồi, ta có lòng cũng không gom được." Ngón tay hắn chạm ngực y: "Có ước nguyện gì không?"
Thanh Hiên suy nghĩ thật lâu: " Phải hy sinh một người ư?"
Lục Giản gật đầu: "Ừ?"
Mặt Thanh Hiên méo sẹo: "Nhất định phải hy sinh một người à?"
"Không sai."
Thanh Hiên cuối cùng cũng nắm được trọng điểm, rùng mình. Y lau nước mắt trên mặt mình, lục túi lấy ra một chiếc túi nan thiêu hoa. Chần chừ thêm một lúc: "Người thật sự sẽ thực hiện ước nguyện của ta à?"
Lục Giản thản nhiên gật đầu, mắt ngày càng đỏ sẫm.
Thanh Hiên nuốt nước miếng đưa túi thiêu cho hắn. Lục Giản tung hứng nó trên tay, nói: "Món đồ này đều là tâm tình nhỏ nhặt của các cô nương mà thôi, ngươi không phải thích cô nàng nào rồi đấy chứ.
Thanh Hiên luyến tiếc nhìn món đồ đó trong tay, sụt sùi: "Người tên gì?"
Lục Giản chơi với túi thơm rất vui vẻ, thuận miệng nói: " Song Thương Vô Thượng - Lục Giản."
Đột nhiên có một tia sáng từ hư không bắn tới phía hắn, trong chớp mắt Lục Giản biến mất, kẻ xấu số bị ném vào trong hư vô biến hóa, xương cốt đau đến kêu răng rắc.
Ở đời đúng là không thể xem thường người khác.
Khi đó hắn nghe câu chuyện của đại ma đầu Lục Lăng Vân, tâm can khó chịu nóng ran lên, dốc ngược bầu rượu mà uống vẫn không dịu bớt. Tôn Du dựa đá Trường Sinh cười cười: “Ngươi nói xem tại sao Thanh Hàn lại nhảy xuống biển.”“Trượt chân.”Tôn Du vô cùng tán thành. Biển Vô Vọng sao khi nuốt chửng hai người đó xong liền biến mất không một dấu vết, nghe các vị tiền bối kể lại không phải ai cũng đủ sức mở đường, cắt núi chia sông mang biển Vô Vọng trở về. Nói cách khác, đại ma đầu nào đó trong truyền thuyết chưa làm gì để thế gian thật sự rúng động ấy vĩnh viễn không thể trở lại, huống hồ thứ đâm hắn là kiếm Viêm U, thứ nuốt hắn là biến chết Vô Vọng. Mặt biển còn hiện hữu ở dương thế cũng chẳng ai vớt xác hắn nổi, mà cón xác để vớt hay không lại là chuyện khác.Lục Giản ngồi dậy lắc lắc vò rượu trong tay: "Hôm nay uống nhiêu thôi ta còn phải đến chỗ Khước Thần giúp Bắc Ảnh cầu thân."Tôn Du sờ mũi ái ngại: "Đừng để ta phải dẫn quân đến đưa ngươi về đó."Lục Giản nằm trên mây đắn đo suy nghĩ làm sao thuyết phục được Khước Thần. Nhiệm vụ của hắn sắp tới rất quan trọng, Khước Thần với tiên tộc xưa nay cơm không lành canh không ngọt. Kêu hắn dẫn quân đi đánh một trận vẫn dễ hơn đi ngỏ lời cầu thân.
Bắc Ảnh si mê Mộng Giao như điếu đổ, mê muội trong ái tình đã trăm năm. Một tướng trấn thủ lại dễ dàng vì một cô nương suy sụp không gượng dậy được, làm sao có thể ra chiến trường chiến đấu nữa chứ? Người mang trọng trách phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ, Thiên Đế lại còn khen thưởng hắn, thành toàn ước nguyện.
Há không phải rất mâu thuẫn sao?
Thiên đế đâu phải vì muộn trọng dụng Bắc Ảnh chinh chiến lập nhiều chiến công mà ban bố cho hắn vinh hạnh này. Người sành sỏi đều biết ông ấy đang muốn thăm dò thái độ và thực lực của Khước Thần, mượn cớ này ra lệnh cho hắn đi thám thính xem đối phương có bao nhiêu cân lượng.
Nhưng Lục Giản không đành lòng, Bắc Ảnh là bằng hữu của hắn, tình hữu hảo một lời không nói hết. Nếu Bắc Ảnh đã muốn cưới nương tử hắn sẽ phải dốc lòng giúp đỡ. Khước Thần độc bá một phương không xem thiện chí của người khác ra gì, lần này đi chỉ có một cơ hội.
Lục Giản vắt óc suy nghĩ chu đáo, làm sao để rước được người không tổn hại danh dự đôi bên? Nghe nói từng có người liếc mắt nhìn tỳ nữ trong sơn, lão biết được liền móc mắt người đó. Lần này hắn đi không được động đến can qua, Lục Giản tâm niệm phải diện khiến vị sơn chủ này.
"Báo!! Lục Giản từ Phượng Huyền Sơn cầu kiến."
Khước Thần ngồi trên bảo tọa, ánh mắt sáng quắc nhìn người báo tin. Ông trầm tĩnh suy nghĩ về cái tên này, tuy không động nhưng dáng vẻ khiến người ta phải rợn người.
"Cho hắn vào." Ánh mắt Khước Thần dừng lên người đang bước vào điện, tìm mọi cách bóc trần suy nghĩ của người kia: "Bắc Ảnh đánh trống rình rang đòi cưới Mộng Giao về tộc, không ngờ lúc lâm trận lại nhờ người khác đến thay."
Lục Giản biết ông ấy đã rõ lời lẽ nặng nhẹ trong đó, chuyện đã không thể giấu giếm. Liền phất tay cho Thượng Vĩnh Gia mang sính lễ đến: "Bắc Thần đương nhiên phải ở lại trong tộc chuẩn bị lễ rước dâu đón nương tử về phủ, chuyện cầu thân Lục Giản đại diện cho Thiên Đế mà đến, mong Khước Thần sơn chủ bỏ qua cho Bắc Ảnh tội thất kính."
Người này còn rất trẻ, là để tử của Thượng Côn thượng thần. Khước Thần chưa từng nghe hắn đánh trận nào đáng kinh ngạc nhưng vẻ mặt và ánh mắt này như từng gặp ở đâu đó. Hắn tỏ vẻ nhân nhượng hữu lễ, lại mang Thiên Đế làm lá chắn, nhìn qua cứ như kẻ hèn mượn thế chủ.
Khước Thần chậm rãi vuốt râu, cười thân thiện hòa nhã, với hiểu biết của ông với Thiên Đế, Lục Giản nhất định rất được tin tưởng.
Nhưng trẻ tuổi khó tránh ngông cuồng, tự cho mình thông minh.
Lục Giản vừa đến một lát đã bị Khước Thần tươi cười như hoa đuổi về, còn khéo léo nhắc nhở Mộng Giao rất nhanh sẽ thành thê thiếp của lão, kẻ khác đừng có mơ mộng tới.
Thanh Hiên lách người tránh khỏi một thân cây đổ ngã, rối rít kêu lên: "Hỏa Kỳ Lân cố lên, Hỏa Kỳ Lân cố lên đừng để tên khốn đó đánh trúng."
Y vừa dứt lời Hỏa Kỳ Lân bị kình lực làm ngã lăn quay kêu gào thảm thiết. Nó chẳng quản đến sự cổ vũ nhiệt tình của y, lồng lộn rú lên há miệng ra một quả cầu lửa to lớn.
Thanh Hiên nhìn thấy quả cầu lửa đó hút linh lực vào bên trong, kình lực hùng dũng phân tán bắn quang mang chói mắt, sợ đến co rúm. Dưới khí thế bức người của hỏa cầu lửa, cái chấm đen ở tít đằng xa vẫn rất ung dung không hề xao động. Hỏa Kỳ Lân không ngừng tấn công, đòn nào cũng vận hết sức, đất trời rung chuyển, như núi sông bị chia cắt.
Y khốn khổ tìm chỗ ẩn nấp trong bụng liên tục vái lạy đất trời cho Hỏa Kỳ Lân bình an. Uy lực chèn ép ngày càng nặng, linh lực trong Hỏa Kỳ Lân từ chọc thủng cơ thể chui ra, dần mất khống chế điên loạn, song nhãn rỉ máu. Nó cứ quằn quại trên không trung, gào lên từng âm thanh xé nát tâm can người khác.
Lục Giản cười nhạt sát khí ngày càng mạnh mẽ giữ cho Hỏa Kỳ Lân vẫy vùng trong kết giới. Linh lực của Hỏa Kỳ Lân thiêu đốt chính nó từ bên trong đau đớn vật vã mấy canh giờ liền. Khoảnh khắc Thanh Hiên nhìn thấy đầu Hỏa Kỳ Lân bị cắt, sợ đến hồn bay phách lạc.
Hết rồi, hết rồi…
Thanh Hiên cúi đầu khóc thảm thiết, chủ nhân bảo y dẫn Hỏa Kỳ Lân đi uống nước, giờ nó bị giết rồi y phải làm sao đây!!
Lục Giản xách đầu Hỏa Kỳ Lân lên cười cười, lúc bay qua xúi thấy y ôm đầu khóc lóc vô cùng đáng thương.
Năm đó, tiết trời xuân vẫn hết sức tươi đẹp, trái ngược lại với cảnh sắc mê người, trong điện Triêu Thần ai ai cũng một bụng lo âu.
Bầu không khí trầm nặng như núi, giữa điện không ai có thể thở nổi. Hoà Khanh định cất tiến nhưng người bên cạnh đã kéo tay giữ lại tỏ ý không nên, Hòa Khanh thở hắt một hơi, đành thu tay lại đứng một bên, lẩm bẩm: "Làm khó hắn rồi."
Ngọc đế đọc thiếp mời, bàn tay ngày càng nắm chặt, đến khi đùng đùng nổi giận vứt thiếp mời xuống dưới đất. Thiên hậu hơi nhíu mày, liền bước đến nhặt lên, mắt hạnh liếc qua trang thiếp mời tinh tế nhẵn mịn, liền mím môi cười, ngữ điệu thản nhiên: " Khước Thần đã đồng ý hôn sự, mùng chín tháng chín sẽ gả Mộng Dao công chúa cho Bắc Ảnh, là chuyện vui, chuyện vui."
Chư thần lập tức hô to chúc mừng, thiên đế ngưỡng mặt không nói gì. Thiên Hậu đỡ Lục Giản lên, gương mặt vẫn ôn nhuận dịu dàng như mưa bụi xa xăm nơi triền núi, nói khẽ: "Lần này con làm tốt lắm."
Lục Giản âm thầm xúc động, ngang dọc ngược xuôi Thiên Hậu vẫn là người mang đến niềm an ủi, trấn an tâm tư mệt nhọc trong hắn.
Thiên Hậu không thể hiện niền yêu mến ra ngoài nhiều, người nhẹ nhàng buông tay, nói: "Người nên ban bố cho khắp thiên cung biết hôn sự của Bắc Ảnh, tránh các thiên nga khác mang lòng si tâm huyễn mộng. Lục Giản hành sự quyết đoán, lần này đã lập công rồi."
Thiên đế cười mà lòng lạnh buốt, lại thấy thiên hậu thận trọng đoan trang, dùng ánh mắt chân thành nhìn mãi không rời, liền tỏa ra hân hoan: "Nàng nói không sai, thưởng, phải thưởng."
Lần này để Lục Giản đi hỏi cưới, thiên đế đương nhiên mong mọi chuyện suôn sẻ. Hạc thư đưa tin lão già Khước Thần kia đã từ chối, còn nói Mộng Giao tuy là người chưa qua cửa, nhưng lão định để cô ta làm thiếp. Bắc Ảnh chỉ là một vì thần trấn ải, không xứng để ý đến người của ông ta. Lục Giản bị từ chối thẳng thừng, Bắc Ảnh chịu sỉ nhục, đây là làm cho ông không còn mặt mũi. Chuyện chưa nguôi, nửa ngày sau hạc thư đưa tin, Lục Giản một kiếm giết chết thú kỳ lân mà Khước Thần yêu quý, đem máu nó ngâm rượu mời Khước Thần uống. Khước Thần uống xong, sắc mặt không đổi, nhìn Lục Giản một cái, cười vang một hồi lâu.
Lão đồng ý gả Mộng Giao đi, còn ban cho thân phận công chúa!
Lục Giản của ông ưu việt hơn người, thế nhưng làm việc còn quá gai góc, sắc bén, chẳng nể mặt lão già kia chút nào. Lúc này ở Sơn Thần Quy Ảnh, Khước Thần không hận đến chẻ núi chia sông mới lạ. Lưỡi đao sắp cắt vào con ông, sao có thể không đau? Lúc này không biết lão kia đang suy tính mưu ma chước quỷ gì, ngày vui trong thư có thể xảy ra sao?
Tình cảnh trước mắt ép ông phải nuốt giận, không tỏ ra bất bình.
Hai ngày sau, Lục Giản mang sính lễ đến như đã hẹn. Đoàn người vừa ngự kiếm đáp xuống Sơn Thần Quy Ảnh, bên trong đã vọng ra tiếng khóc nỉ non. Thượng Vĩnh Gia nhíu mày, Khước Thần biết họ đến đưa sính lễ sao không dọn dẹp một chút, ở đâu ra tiếng khóc như đưa tang thế kia?
Nhưng chủ nhân không nói gì, hắn không dám lên tiếng. Lục Giản đi xuyên qua một bụi hoa lớn, nhìn thấy bên hông sơn trang hướng về phía biển, có một người bị phạt đánh, khắp người đều là vết roi cắt da cắt thịt.
Nhìn một lúc mới nhớ đây là người hôm đó dắt thú kỳ lân đến bên hồ ngọc uống nước tiên, canh giữ nó tu luyện. Giờ thú đã bị giết rồi, y không bị phạt thì ai bị phạt. Hắn cũng không quan tâm nhiều, ngoảnh mặt rời đi.
Lúc Lục Giản trở ra, nhìn thấy Thanh Hiên đang quỳ ở lối nhỏ dẫn đến điện Phá Thiên, trước mặt là bài vị của con kỳ lân xấu số kia. Hắn bảo Thượng Vĩnh Gia về trước, đi đến bên cạnh y, ngồi xuống: "Có cả cung điện để ở, giờ còn lập bài vị co nó nữa à, con kỳ lân này đúng là có diễm phúc."
Thanh Hiên nghe thấy giọng hắn liền giật mình, nhìn hắn như ma quỷ. Lục Giản mỉm cười, tốt bụng để lại đoản đao ngày đó đâm vào cổ nó, xem như cúng bái. Thanh Hiên nhìn đoản đao kia cực kỳ sợ hãi, không dám nhìn hắn cúi đầu.
Lục Giản vỗ vai y: "Hôm đó có ngươi và tên Tinh Lâm đưa kỳ lân đi uống nước, nhưng chỉ có mình ngươi bị phạt. Kẻ kia lại trở thành người đánh ngươi, quy luật trong đó ngươi phải tự hiểu. Không vì điều gì khác, là do ngươi không tự mình cố gắng mà thôi."
Hắn thản nhiên chỉ mặt mình: "Hận ta không?"
Thanh Hiên lắc đầu: "Không dám."
"Là không dám thể hiện ra, hay không dám nghĩ trong lòng. Hai việc này có chút khác biệt đấy!" Hắn cười cười đứng dậy quay lưng đi, giọng điệu bỏ lại có chút chế nhạo: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, với tư chất của ngươi phải cố gắng bao lâu chứ? Đổi lại là một cô nương, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều."
Mặt Thanh Hiên đỏ bừng, cả liếc hắn cũng không dám.Lần thứ hai gặp lại Thanh Hiên, Lục Giản đang bị cuốn trong trận pháp cầm chân ở dưới chân núi Thần Sơn Quy Ảnh. Hôm nay là ngày cưới, Khước Thần là muốn dằn mặt hắn.
Bắc Ảnh tài hoa xuất chúng, Mộng Giao xinh đẹp lương thiện, tuy xuất thân có hơi thấp nhưng gả đi với thân phận con nuôi của Khước Thần, coi như cũng xứng đôi.
Lục Giản trong đoàn rước dâu vừa đi vừa tâm sự với tân lang, Bắc Ảnh hồn vía đã bay qua bên kia đảo, hắn mười câu tên này chỉ đáp ba câu chẳng đâu vào đâu.
Xung quanh là tiếng kèn trống réo rắt vô cùng nào nhiệt, đến gần Thần Sơn Quy Ảnh, tiếng chuông khánh trên đỉnh núi vọng lại vô cùng thánh thót. Bắc Ảnh vén mây nhìn thấy tân nương mặt váy lụa thêu chim phượng, tóc xanh phơi phới nhẹ bước ra khỏi xe loan, bên cạnh nàng là các hoa tiên rải hương, kết hoa, trời đất ngập trong sắc màu tươi sáng.
Lục Giản thấy vậy lùi một bước để Bắc Ảnh thấy rõ, vuốt chim Bạch Thước cười: "Rước dâu đều chờ vào ngươi."
Gió thổi vạt áo tung bay, hai người đều tóc xanh phơi phới, phu thê họ như trời xanh một cặp. Chim Bạch Thước đưa tân lang đi được nửa đường trời bỗng nổi gió to, mây xám che kín vầng dương, lờ mờ nhìn thấy bóng sét ẩn hiện.
Bắc Ảnh nhíu mày nhưng không ngại thách thức, liều mạng đi về phía trước. Trong lòng cứ đinh ninh suy nghĩ không để cho Mộng Giao đợi lâu.
Lục Giản vứt ngọn cỏ ngậm trong miệng, nhìn gió lớn lồng lộng che kín lối đi phía trước. Khước Thần chắc không định phá chuyện tốt ngay ngày thành hôn đâu nhỉ? Lục Giản đảo mắt chân đạp linh thú lao về phía trước. Hắn để cho luồng sát khí kia dẫn dắt hắn rời khỏi đoàn rước dâu, Khước Thần linh lực thâm trầm nhưng không phải người bội ước, chẳng qua muốn gây ra chút sóng gió mà thôi.
Vì thế mà hắn bị vứt vào trong lòng núi này.
Trong lúc Lục Giản đang ngồi thiền ngăn cản chống chọi oán linh, bỗng nhiên sau gáy đau nhói. Hắn mở mắt ra nhìn, Thanh Hiên đang ở sau lưng cầm khúc củi không mấy cứng cáp. Y rất sợ hãi, mặt mếu lại như đứa trẻ sắp khóc đến nơi: "Sao người không ngất đi vậy?"
Lục Giản làm ra vẻ suy nghĩ mông lung, bỗng cảm thấy Khước Thần tuy là danh tiếng thối nát, làm toàn chuyện sai trái. Nhưng thật ra ông ấy cực kỳ tốt bụng, lại lương thiện. Điển hình là đã cưu mang kẻ ngốc như y, đúng là tấm lòng như biển.
Thấy hắn nghĩ ngợi mặt đanh lại, Thanh Hiên vội giấu que củi kia đi, nói: "Ta chỉ muốn đập chết oán linh cứu người mà thôi, vừa rồi là lỡ tay."
Lục Giản cảm động: "Biết được đó là oán linh, đúng là thành tựu không nhỏ."
Thanh Hiên mấp máy môi nghẹn lời giải thích trong bụng, mắt đảo tám hướng: "Chúng ta làm sao ra khỏi đây nhỉ?"
"Ta có thể ra được." Lục Giản nhắm mắt lại lần nữa, như ngầm bảo, một mình ta thôi, chúng ta cái khỉ gì chứ.
Thanh Hiên ngơ ngác nhìn hắn, thầm hỏi hắn có nhận ra không. Quân chủ cho y cơ hội đi trả thù hắn, thanh đoản đao hắn để trước bài vị y cũng đã cầm theo phòng thân. Thế mà lúc vào trận lại đánh rơi mất, trong động có rất nhiều thân cây mộc linh. Thanh Hiên khó khăn lắm mới nhấc được một khúc cây lên, vậy mà tên khốn này người cứng như đá, đánh thế mà không chịu ngất đi.
Miệng y cử động một hồi không biết nói gì tiếp, họ đứng ở cương vị là kẻ thù, quân chủ với các thần tiên bằng mặt không bằng lòng.
Tên này không biết đang ôm âm mưu gì, y vẫn nên đề cao cảnh giác.
Thanh Hiên suy nghĩ sâu xa, Khước Thần nói với y là chỉ muốn giam hắn ở đây chịu khổ mấy ngày. Nhưng lúc này hắn vẫn còn trông khỏe mạnh lắm, môi hơi mím lại. Chưa kịp hành động gì xa xa đã vang lên tiếng nổ lớn, trong tích tắc đầu y vang lên muôn ngàn lời gào thét không ổn, đầu ong ong cả lên. Quả nhiên trận pháp bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, Lục Giản mở mắt nhìn về phía y, nhíu mày: "Chắc ngươi không phải đánh rơi thứ gì trong động chứ?"
Thanh Hiên thấy xấu hổ, thì đánh rơi thanh đoản đao của hắn chứ đâu. Vừa rơi mặt đất đã hóa thành hố sâu cuốn nó xuống dưới rồi mọi thứ tĩnh lặng như cũ. Giờ ngẫm lại e là va phải thứ gì làm trận pháp biến hóa.
Sau đó, Thanh Hiên lại phát hiện một mắt của Lục Giản đỏ lên, phía đuôi mắt có một chấm máu... y hít một sâu, biết mình gây ra họa lớn rồi.
Lục Giản nhếch môi cười lộ một chiếc răng nanh, Thanh Hiên run cầm cập: "Ta còn rất trẻ sao có thể chết trong đây được."
Lục Giản không nói, phiền phức đến rồi còn có thời gian nghe y nói nhảm sao? Thanh Hiên ngược lại vô cùng ray rứt, nếu hắn chết ở đây y sẽ biến thành tội đồ, sẽ bị người ta băm thành từng mảnh nhỏ. Hôm qua còn nghe nói Lục Giản nhận sư huynh của Thiên Hậu làm sư phụ, thân phận so với tên ngốc tép rêu như y đương nhiên khác xa rồi, hắn xảy ra chuyện y là người đầu tiên bị bêu đầu.
Không, không, không thể đáng thương như vậy được!
Lục Giản dựng một kết giới kiên cố bao phủ, thầm tính toán chuyển động trong không gian. Đến khi hắn nhìn thấy người bên cạnh cũng đang vô cùng đăm chiêu, suy nghĩ đến mày nhíu chặt, tóc tai rối bời, hơi tò mò hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Ta không nghĩ ngươi có não để xoay chuyển thế cục đấy!
"Ta đang tìm cách ra khỏi trận chứ gì nữa?"
"Trước khi ngươi vào đây sao không suy nghĩ?"
Thanh Hiên ngẩn ra, hình như hắn nói đúng. Y không phải như hắn bị hút vào trong trận, một lòng một dạ tìm cách chạy vào đâu đánh ngất hắn ném vào trong động ác ma, y lại quên mất việc mình phải đi ra thế nào! Khước Thần lúc giao cho nhiệm vụ đã nói gì đó, khiến y lòng tin phơi phới tâm trạng vi vu trên đầu ngọn gió. Chuyện trọng như thế mà lại quên mất, lòng tin trong y sụt giảm thê thảm.
Lục Giản sờ cằm nói: "Thật ra không phải không có cách."
Y nắm chặt tay lại: "Cách nào?"
"Chỉ cần dùng mạng ngươi đổi ta có thể ra ngoài rồi, ác linh trong trận nuốt một người phải mất nửa canh giờ tiêu hóa, chỉ cần nó ngoạm cổ ngươi, ta nhân cơ hội chạy mất dễ như trở bàn tay."
Thanh Hiên nghe thế liền phát run chân cứng đờ giây lát, vừa lấy lại tinh thần chân theo phản xạ muốn bỏ chạy. Nhưng y đã bị hắn giữ chặt từ khi nào, ánh mắt hắn cực kỳ nghiêm túc, lồ lộ ra vẻ độc ác tàn nhẫn: "Không phải vừa rồi ngươi nói muốn cứu ta sao? Cơ hội đến rồi hãy thể hiện đi chứ?"
Y muốn khóc mếu, rốt cuộc là bị trúng tà gì lại nhảy vào đây vậy?
"Ngươi bất chấp việc ta từng hại ngươi suýt mất mạng, lại không để ý đến việc ta với quân chủ ngươi cơm không lành canh không ngọt. Việc này khiến ta thấy vô cùng cảm động, khi ngươi biến thành tro, ta sẽ lập bài vị chôn ngươi ở đó. Nhưng e là chỉ có mộ rỗng thôi, tro cốt của ngươi tan bay toán loạn trong trận rồi, ta có lòng cũng không gom được." Ngón tay hắn chạm ngực y: "Có ước nguyện gì không?"
Thanh Hiên suy nghĩ thật lâu: " Phải hy sinh một người ư?"
Lục Giản gật đầu: "Ừ?"
Mặt Thanh Hiên méo sẹo: "Nhất định phải hy sinh một người à?"
"Không sai."
Thanh Hiên cuối cùng cũng nắm được trọng điểm, rùng mình. Y lau nước mắt trên mặt mình, lục túi lấy ra một chiếc túi nan thiêu hoa. Chần chừ thêm một lúc: "Người thật sự sẽ thực hiện ước nguyện của ta à?"
Lục Giản thản nhiên gật đầu, mắt ngày càng đỏ sẫm.
Thanh Hiên nuốt nước miếng đưa túi thiêu cho hắn. Lục Giản tung hứng nó trên tay, nói: "Món đồ này đều là tâm tình nhỏ nhặt của các cô nương mà thôi, ngươi không phải thích cô nàng nào rồi đấy chứ.
Thanh Hiên luyến tiếc nhìn món đồ đó trong tay, sụt sùi: "Người tên gì?"
Lục Giản chơi với túi thơm rất vui vẻ, thuận miệng nói: " Song Thương Vô Thượng - Lục Giản."
Đột nhiên có một tia sáng từ hư không bắn tới phía hắn, trong chớp mắt Lục Giản biến mất, kẻ xấu số bị ném vào trong hư vô biến hóa, xương cốt đau đến kêu răng rắc.
Ở đời đúng là không thể xem thường người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com