Dm Nay Do Dang Ghet Toi Muon Nam Tren
Triệu Thập Lang cảm thấy bụng mình phình to, nặng trĩu óc ách nước. Anh ta muốn nôn nhưng lại dạ dày lại chẳng còn gì để nhợn ra, muốn trực tiếp thải ra ngoài bằng đường nhỏ thì vẫn chưa đủ trướng. Cả người anh ta còn bị treo ngược lo lửng trên không trung, ban đầu còn cố nặn ra vài tiếng chửi rủa, một lúc sau cảm thấy có mắng có rủa cũng chẳng ai nghe bèn thều thào chán chường. Trình Ưng trực tiếp bỏ rơi anh ta ở đó, chẳng biết đã đi tới nơi quái quỷ sung sướng nào uống trả nghe nhạc rồi. Trước côn thịt có cố định một gậy rung nhỏ, thân màu đen đầu màu trắng, run nhẹ nhẹ, cơ bản chỉ đủ kích thích phần gốc và hai hòn bi đang trương phồng đỏ lựng của anh ta, chẳng thể giúp anh ta triệt để thỏa mãn. Trên tấm phông lớn đối diện anh ta, máy chiếu đang chiếu phim đen của Ume Studio. Trình Ưng rất "tận tâm" xoay ngược chiều lại cho anh ta thưởng thức, dàn loa âm thanh vòng đang phát ra những âm thành gợi dục. Khi là tiếng rên rỉ tao lãng của tiểu thụ khi bị thao làm, khi là tiếng nhớp nhép óc ách nơi hạ bộ đầy dịch nhờn đang va chạm hùng hục với nhau. Trong tư thế bị ngược đầu, dù thanh tâm có "thanh tịnh" đến mấy cũng bị mấy hình ảnh trên thước phim đen kia đầu độc triệt để. -------o0o---------Trong lúc Triệu Kính Lang đang bị tra tấn ép xem phim đen, phòng trà trung tâm của trại huấn luyện chó bec-gie diễn ra một cuộc trao đổi và cá cược hết sức thú vị. Quản gia Thiệu An Phục mặt méo xệch chìa hai tờ giấy bạc 100 tệ đập lên bàn rồi đẩy về phía bác sĩ Trịnh, cất giọng rầu rĩ: "Hai trăm tệ, tiền chung cho cậu... Con Tiểu Ngao nhà cậu ở chuồng 910 quả thật đã chiến đấu thành công với mấy tên chó đực khác, giao phối thành công với con chó cái thuần chủng Tiểu Nghiên rồi. Cược 10 đồng ăn lại 200, cậu quá là vô nhân tính đi." Hiểu Lạc nhìn hai tờ giấy đỏ trên bàn mà vui vẻ vồ ngay đến, búng tay gian manh trả lời: "Cảm ơn nhé!" Con Tiểu Ngao đó từ lúc mới sinh ra đã cực kỳ háo thắng, kỹ năng gạ gái đương nhiên là vượt trội hơn những con chung đàn khác rồi. Dù là anh em cùng huyết thống hay con chó đực lạ lẫm, chỉ cần vào mùa động dục, gặp được con cái nó thích. Đường nói là cắn chó đực khác, người huấn luyện mà ngăn cản nó giao phối, có khi nó cũng sẵn sàng "xực đẹp" luôn. Cái quan trọng là Quản Gia Thiệu An Phục không hề hiểu được bản tính háu thắng của nó, chỉ biết rằng trong đàn có hai con đực to lớn hơn. Anh ta cược rằng một trong hai con đó sẽ thắng, nhưng phân vân không biệt chọn con nào. Hiểu Lạc chấp nhận cược với anh ta, nếu trong một hai con đó giao phối thành công với Tiểu Nghiên, anh chấp nhận mất một trăm tệ. Nếu con Tiểu Ngao nhà anh thắng, đương nhiên phải đền gấp đôi, 200 tệ rồi. Vì để công bằng, mỗi người bỏ ra mười đồng xem như phí cá cược thành giao.Dã Tượng ngồi bên cạnh nghe thấy chỉ cần bỏ 10 đồng mà ăn lại được 200 đồng, vui vẻ nhảy cỡn lên: "Mấy chuyện này cũng có thể cược được hả? Anh Tiểu Lạc, em cũng muốn tham gia." Hiểu Lạc nhìn thấy Dã Tượng đáng yêu, đôi mắt long lanh như trẻ thơ đó khiến anh vô thức muốn giơ tay xoa đầu. Dã Thạch ngồi bên cạnh lườm ngay một cái nhìn sắc bén, lầm lì không vui bảo:"Bác sĩ Trịnh đừng dạy hư nó." Nói rồi quay sang cau mày khó chịu nói với người kia:"Dã Tượng, em với người ta cũng mới vừa quen thôi, có cần phải mở miệng ra là "anh Hiểu Lạc", "Anh Hiểu Lạc" không? Không có lễ phép. Tính ra anh ấy là bạn của Kiều Thiếu Gia, em phải gọi là "Trịnh Thiếu gia" hoặc "Bác sĩ Trịnh" chứ!"Dã Tượng không nghĩ cũng biết hắn đang kiếm chuyện với mình, phụng phịu nói:"Anh ấy không trách sao anh lại trách em? Kiều Thiếu gia cũng đâu nói gì?"BJ bị điểm mặt chỉ tên, nhưng rõ ràng đang nhâm nhi tách trà đứng ngoài câu chuyện, đầu mày chỉ nhướng lên chút xíu, biểu thị là đang nghe. Dã Thạch huỵch tay gã một cái, nôn nao đề nghị:"Anh nói gì đi!" BJ gật đầu ậm ừ, gương mặt hết sức miễn cưỡng, buộc miệng: "Ờ!"Dã Tượng, Dã Thạch và Hiểu Lạc đều cùng chung một gói biểu cảm: "..." Trong lúc mọi người đang im lặng thì Trình Ưng từ xa đi tới, anh nhìn hết một lượt mọi người ở căn phòng rồi điểm rơi cuối cùng dừng lại chỗ Hiểu Lạc lâu hơn một chút. Cậu hôm nay vận một chiếc áo sơ mi màu xanh biển nhạt, quần là phẳng phiu. Từ góc này nhìn qua nụ cười của cậu đặc biệt thu hút. Tâm tư của Trình Ưng có chút dao động. Là anh quá nhớ Chu Mộc hay đã vô tình đem Chu Mộc đánh đồng với cậu rồi? Trình Ưng bước chầm chậm đến bàn tròn, hiếu kỳ hỏi:"Có cá cược sao? Có ai muốn xem tên Triệu Thập Lang ngoài kia có chịu không được tự tưới nước tiểu lên mặt mình luôn không?"Dã Tượng phản xạ nhanh nhất trong đám đông, vỗ tay lộp bộp rồi mừng rỡ cười: "Có chuyện thú vị vậy sao? Em cá, em muốn cá!" Hiểu Lạc cười hiền từ, vui vẻ thưởng thức nét đáng yêu của chàng trai nhỏ tuổi trước mặt.Cậu ta chỉ thiếu mỗi cái đuôi nhỏ ngoe nguẩy sau mông thôi thì trong hệt con Tiểu Ngao đáng yêu kia.Dã Thạch tóm lấy cổ áo sau của cậu em, kéo xộc xuống. Giọng điệu của hắn rõ ràng rất ra dáng anh trai đang cố cản người em phá phách: "Dã Tượng, ra khỏi Kiều Gia em cái ngày càng dễ hưng phấn đấy!" Dã Tượng hí hửng như sắp được chứng kiến "hiếm có khó tìm" trong đời, giọng điệu không giấu được sự thích thú:"Em chưa bao giờ xem cảnh sát bị khỏa thân treo ngược và tự bắn nước tiểu lên mặt bao giờ." Quản gia Thiệu xoa cằm, cố tỏ ra nguy hiểm phân tích: "Chắc không thể đâu... Côn thịt nhô lên như vậy, khi bắn toa độ nước thải cũng phải bắn đi xa chứ, sao lại tưới lên mặt được nhỉ?"BJ nheo mắt cười: "Cá cược đi! Vụ cá này rất thú vị. Tôi đặt 5 tờ 100 tệ cho việc hắn rửa mặt bằng nước tiểu. Ai theo?" Trình Ưng móc ví ra khảng khái chung hẳn 5 tờ 100 tệ mới tinh: "Tôi theo." Dã Thạch đứng dậy đưa tay vào quần, gật đầu nhìn Trình Ưng: "Tôi theo. Tôi sẽ chuyển khoản cho người thắng." Hiểu Lạc nhìn tên nam nhân bị treo lơ lửng ở xa xa kia, đột nhiên hứng thú nhếch môi cười: "Tôi theo." Dã Tượng míu môi, rụt rè chìa ra 10 tờ 50 tệ: "Cái đó, em nghĩ là không đúng đâu... Em theo phe quản gia Thiệu." "Dã Tượng, cậu thua thì đừng có trách tôi nhé..." Nhìn thấy bộ ba giảo hoạt Trình Ưng – Kiều Thiếu Gia và Hiểu Lạc đặt chung một mâm, tôi có linh cảm mình thua chắc rồi... Dã Tượng vẫn hồn nhiên vui vẻ nhảy tung tăng theo mọi người xem náo nhiệt. Nào biết rằng vị quản gia luống tuổi nuốt ngược nước mắt vào trong âm thầm nhẩm tính: Trong một ngày đi hết 700 tệ, còn cá cược nữa có lẽ chỉ còn biết ăn "cẩu lương" mà sống thôi. (Lời tác giả: "Cẩu lương" ở đây có 2 nghĩa – 1 là quản gia Thiệu ăn luôn thức ăn cho chó, 2 là chỉ mấy tình huống tình tứ của Dã Tượng – Dã Thạch và couple có mùi sắp thành Trình Ưng và Kiều thiếu gia vậy. P/S: couple sau là do quản gia chưa gặp được bác sĩ Tần Huy của BJ đóa :v ) --------o0o--------Một đoàn nam nhân ưu tú kéo nhau ra nhìn tác phẩm "nghệ thuật" bị treo lơ lửng: Triệu Thập Lang. "Cho tôi xuống... tôi muốn đi vệ sinh..." "Chúng tôi đến đây là để chiêm ngưỡng cảnh đó đó.""Mau xịt nước tiểu đi." "Mấy người, mấy người như vậy là sao? Cả một bọn biến thái xem nam nhân tiểu tiện sao?""Đúng vậy, dù sao anh cũng bị thảm đến thế này rồi, tệ hơn chút nữa chúng tôi không chê đâu.""Các người... Thật quá quắc!!!""Bác sĩ Trịnh, phiền anh kiểm tra giúp... Chừng nào anh ta chịu không nổi nữa?""À, được... À đúng rồi, có ai có gel bôi trơn không? Tôi phải đưa tay vào hậu huyệt mới có thể đo độ trương giãn của bàng quang."Dã Tượng núp sau vai của Dã Thạch, tuy đã xem qua không ít cảnh nhạy cảm, nhưng khi tiếp xúc bằng mắt thường, cậu lại vô thức nép nhẹ sau vai người anh mình, rụt rè thắc mắc:"Đo ở bụng dưới chẳng phải là được rồi sao? Tại sao lại... phải đo bên trong chứ?"Dã Thạch biết cậu em của mình còn khá nhát trong mấy chuyện đen tối này, nhưng nếu mở miệng ra cản thì cậu ta sẽ trở mặt đâm liều ngay. Cái tự trọng nhỏ nhoi của mấy tên con trai "nghiện mà còn ngại" này, ngàn vạn lần nếu đã biết thì vẫn nên là giả vờ không biết. Hắn cất giọng nuông chiều nói với đang khép nép núp sau lưng mình:"Đo bên trong mới chính xác, đồ ngốc! Em đang tranh cãi lĩnh vực chuyên môn với bác sĩ đấy." Rõ ràng là có chút sợ, nhưng khi nhìn bác sĩ Trịnh đeo găng tay đeo rồi đi về phía sau mông Triệu Thập Lang, Dã Tượng đặc biệt kích thích. Nghe anh trai mình trêu ghẹo, cậu buộc miệng kêu: "Nhưng mà..." Anh ấy là bác sĩ thú y mà? Khám cho người... có đáng tin không vậy...BJ đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt không kiêng kị mà nhìn chòng chọc vào hạ bộ đang cương cứng của tên nọ, cất giọng đều đều: "Cần gì gel bôi trơn, đầu côn thịt của anh ta rỉ không biết bao nhiêu nước kìa. Cậu cứ trực tiếp đeo găng tay rồi đưa vào thôi. Xem như là lộng huyệt trước. Trước sau gì cái hậu huyệt đó cũng để cho bec-gie thao lộng mà, cậu cần gì thương tiếc nương tay?"Triệu Thập Lang dường như thất kinh, anh ta ngờ ngợ có một linh cảm không lành, gào lên:"Mấy người...!!!" Bác sĩ Trịnh sờ nhẹ vào bắp đùi non của anh ta, trầm ổn thảo luận một điều hết sức bình tĩnh:"Tôi cần người giữ chặt hai bắp đùi chỗ này, tôi e là chút nữa anh ta vẫy vùng..." Trình Ưng tiến lên phía trước, nhẹ nhàng mỉm cười nói:"Tôi giúp cậu."Bác sĩ Trịnh có chút bất ngờ, cậu ta nghĩ là Dã Thạch hoặc Dã Tượng sẽ làm điều này. Sự chủ động của Trình Ưng nằm ngoài dự đoán ban đầu, khoảnh khắc anh đứng sát bên cậu ta, ánh mắt hai người chạm nhau trong tích tắc. Hiểu Lạc bất giác đỏ mặt. Ánh mắt kiên định chính trực như vậy, ngay cả trả thù cũng chuyên tâm đến vậy sao? Nếu anh ta yêu một người sâu đậm, có phải anh ta cũng dùng ánh mắt cương nghị đó nhìn người kia không?Trong phút chốc, tim Hiểu Lạc lỗi nhịp.Chuyên nghiệp! Giữ thái độ chuyên nghiệp.Nói rồi không nhanh không chậm đưa hai bàn tay tách mạnh hai mép mông của Triệu Thập Lang ra, mạnh mẽ đưa ba ngón tay vào hậu huyệt ấm nóng. Cậu ta móc ngược lên để mong sờ được bàng quang, nhưng xem chừng ngón tay quá ngắn không thể với tới. Mấy ngón tay như mấy cái xúc tu kỳ lạ, nhộn nhạo bên trong một hồi khiến Triệu Thập Lang không kiềm được mà rỉ nước ở côn thịt. Vài hình ảnh giao hợp hiện lên trong đầu anh ta, tiến rên rỉ, tiếng hạ bộ va vào nhau bạch bạch, tiếng trêu đùa gợi tình của những thước phim ban nãy anh ta xem hòa quyện lại với nhau. Dường như khi nãy nơi hậu huyệt rất ngứa nhưng chẳng ai buồn gãi, bây giờ có kẻ đút tay vào nghịch lộng một phen.Cảm giác như hạn hán gặp được cơn mưa đầu mùa, cả người anh ta lập tức có phản ứng tức thì. Trình Ưng yên tĩnh giữ chặt hai phần đùi sang hai bên, tránh cho bác sĩ Trịnh bị ngộ thương do tên bên dưới vùng vẫy kịch liệt. Đột nhiên cả người Triệu Thập lang truyền tới một cảm giác lạ, điều này khiến anh ta bắt đầu phát ra những tiến kêu tao lãng:"Sâu nữa đi, làm ơn đưa vào sâu nữa..." Mặt của bác sĩ Trịnh nghệch ra, ngơ ngác nhìn Trình Ưng với cặp mặt hàm oan: "Gì thế? Tôi chỉ muốn khám bàng quang, không hề mang ý kích dục mà?" Trình Ưng nghẹn ngào nhìn bác sĩ Trịnh:"..." Xem nhiều phim đen quá bị úng não rồi?! Tên bị ngoáy huyệt kia chẳng biết bị chạm phải sợi dây thần kinh mẫn cảm này nơi hậu huyệt, tao lãng uốn éo thân người: "Sướng lắm... Cho đó sướng lắm... Ngón tay của cậu thật tuyệt vời ah~..." Bác sĩ Trịnh tuy khó hiểu nhưng chẳng biết làm gì thêm, đưa ngón tay nghịch òng ọc trong cái hậu huyệt trơn mướt kia, càng gia tăng tốc độ thì càng nghe Triệu Thập Lang kêu gào kêu khóc: "Sướng quá ah~... Nữa đi nữa đi, đừng dừng lại... Chỗ đó bị ngoáy đến nát cũng không sao cả... Đừng để tôi bị chó bec-gie thao nha... Xin mấy người... tôi xin mấy người đó..."Hiểu Lạc đưa thêm một ngón tay vào, bốn ngón tay nơi hậu huyệt tích cực ra vào không ngớt. Dường như lỗ hồng chúm chím kia thật sự bị thao đến nghiện, mút tay của cậu rất chặt, mỗi lần rút ra phải vận chút sức nếu không muốn bị mút ngược vào. Gương mặt của Triệu Thập Lang bên dưới kia tuy đã bị treo ngược nhưng cũng biểu lộ rõ được nét thập phần dâm đãng. Có lẽ hắn bị ép xem phim quá lâu, bị máy rung ma sát quá lâu, đói khát đến rã rời. Nên mấy ngon tay kia đến thao vào hậu huyệt, tuy chưa đỉnh được tới tao tâm nhưng cũng đủ khiến anh ta vượt lên cao trào: "Tôi tiểu đây... Ư... Ư... Tôi tắm nước tiểu của chính mình đây... Thật có nhiều người vây xem tôi dâm đãng ah~... Thích quá... đi... đừng dời mắt đi... nước tiểu của tôi vừa khai vừa mặn... Thật sự là tuyệt phẩm ah~..." Anh ta quả thật bị trướng đến khó chịu, khi thống khoái phóng ra được dòng nước tiểu màu vàng âm ấm kia thì thoải mái đến nhẹ người. Cả gương mặt nọ cũng bày ra vẻ sung sướng hiếm có chẳng khác gì mấy con chó đực rên rỉ khi mắc lẹo với cho cái để thụ thai.Gần một lít nước trong bàng quang của anh ta dần dần dẫn ra khỏi côn thịt, vì bị treo ngược và côn thịt dốc thẳng xuống nên nước tiểu tưới lên mặt, lên miệng của anh ta không ít. Nước thải từng đợt từng đợt tuôn ra phủ ướt gương mặt đê mê đó. Không biết là do được phóng thích nước tiểu mà sướng hay do hậu huyệt bị bác sĩ Trịnh lộng cho không rõ hình hài, Triệu Thập Lang chẳng màng đến hình tượng của mình, chỉ biết tuôn từng đợt nước khai nồng và rên ư ử vì tê tái. Kiều Bác nhếch môi cười khinh bỉ, sau đó quay sang nhìn quản gia Thiệu và Dã Tượng, chốt một câu chắc nịch đầy đắc ý:"Thắng rồi!" Dã Tượng cau mày, rấm rứt tạm biệt mười tờ 50 tệ, giận dữ nhìn về phía Triệu Thập Lang đang ướt sũng nước tiểu kia:"Thật là không có tiết tháo. Cảnh sát gì chỉ mới bị treo chưa tới một tiếng, xem vài thước phim đen đã thành bại hoài như vậy. Chán thật đấy."End Chương 13.2.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com