TruyenHHH.com

Dm Nam Phu Chi Tinh Lam Cong Cu Hinh Nguoi

Chương 2

"Cơ mà, anh không làm nóng máy trước à?" Thẩm Tinh Sơ nhỏ giọng hỏi.

Hàn Thành: Làm nóng máy???

Thẩm Tinh Sơ gật gật đầu, theo như cậu đọc trong tiểu thuyết, tài xế trước khi lái xe đều sẽ làm chút công tác chuẩn bị, làm nóng máy, kế đó mới tiến hành giao hợp, để đảm bảo cả chuyến trình đều sung sướng.

Hàn Thành nhíu nhíu mày, ngờ vực nói: "Làm nóng như thế nào?"

"Anh không hôn tôi ư?" Thẩm Tinh Sơ ăn nói không chút e lệ, "Làm tôi ý loạn tình mê trước đã, anh chưa chuẩn bị bước này."

Hàn Thành:......

Hàn Thành cảm thấy yêu cầu cậu cũng cao lắm, không hổ danh xe mới, ngây thơ thật sự, còn muốn anh hôn nữa cơ chứ!

"Tôi không hôn người ngoài." Anh nói sặc mùi lạnh lùng, "Cậu với tôi cũng chả phải người yêu, tài xế với xe mà còn đòi hôn hít? Ngây thơ quá đấy!"

"Nghĩa là tài xế già mấy người toàn là cứ lên thẳng xe, không thèm khởi động luôn?"

"Không sai." Hàn Thành ra vẻ kinh nghiệm dày dặn, "Chỉ có tay mơ như cậu mới đưa ra mấy cái yêu cầu ngây thơ như vầy thôi, chứ mấy tài xế già như bọn tôi, chưa bao giờ làm mấy trò con bò vô tích sự này, toàn nói thẳng, trực tiếp đánh thành cướp đất."

Thẩm Tinh Sơ:......

Hình như cái này không giống cái hành trình trong tưởng tượng của cậu lắm.

Thẩm Tinh Sơ có hơi không hài lòng lắm, trong tiểu thuyết đúng là chỉ toàn dối lừa thôi ư? Tài xế ngoài đời, đều bạc tình vậy á! Đến cả ôm hôn thế mà cũng không chịu! Quá là không biết cầm lái tinh thần mà!

Đánh giá một sao!

Có điều trước mắt cậu cũng chả có tài xế thứ hai để chọn, nên nếu không được thì thôi vậy, cái lão tồi này là tài xế già, nên hẳn kỹ thuật sẽ hết chỗ chê.

Thẩm Tinh Sơ gắng gượng yên lặng nằm xuống, "Vậy được thôi."

Hàn Thành thấy cậu như vậy, cười thầm trong lòng, chiếc xe mới bé nhỏ này từ đâu chui ra thế, sao lại khờ khạo thế chứ.

Tâm trạng anh khá tốt, nên cơn hứng thú cũng quay lại lần nữa, đưa tay sờ sờ mặt Thẩm Tinh Sơ, rồi lại nhéo nhéo.

Thẩm Tinh Sơ hơi nghi hoặc nhìn hắn, mắt đầy tò mò.

Hàn Thành bị ánh mắt này của cậu chọc cười, chọc chọc vào mặt cậu, "Nhắm mắt."

"Vì sao?" Thẩm Tinh Sơ không hiểu lắm, "Tôi không thể mở mắt chiêm ngưỡng thế giới à?"

"Ở đây có thế giới gì chứ."

"Đương nhiên là có," Trong giọng Thẩm Tinh Sơ có chút phấn khích, "Cánh cổng thế giới mới sắp mở ra với tôi rồi, bao năm vậy, cuối cùng tôi cũng bước vào thế giới tinh thần của người trưởng thành!"

Hàn Thành:......

Thế thì đúng là thế giới mới thiệt.

"Được rồi."

Hàn Thành nói xong, cũng chả thèm lằng nhằng* gì thêm.

[(•Sam•): thiệt ra chữ gốc là 墨迹, tức một từ tiếng địa phương vùng Đông Bắc Trung Quốc, có nghĩa là bạn nói quá nhiều rồi hoặc nói chuyện quá dài dòng]

Thẩm Tinh Sơ thình lình kêu hoảng một tiếng vì không kịp phòng hờ, Hàn Thành ôm lấy cậu, Thẩm Tinh Sơ thuận thế mà quàng lên cổ hắn, không tự giác cọ cọ bên tai hắn.

"Không sao." Hàn Thành trấn an cậu.

Giọng nói của anh rất dịu dàng, mà động tác vỗ vai ấy cũng dịu dàng vô cùng, Thẩm Tinh Sơ nhắm hai mắt, môi lướt qua khuôn mặt anh, hôn lên.

Hàn Thành sững sờ một chốc, Thẩm Tinh Sơ cũng tiện đà mà hôn lên môi anh.

Bờ môi cậu rất mềm, tựa một con thú nhỏ đang hôn đang liếm như làm nũng.

Đây là lần đầu tiên Hàn Thành hôn môi với người khác, tuy không nằm trong dự kiến của anh, nhưng hình như cũng không đáng bài xích như trong tưởng tượng.

Thẩm Tinh Sơ hôn xong, ý thức dần tỉnh táo hơn chút ít, bấy giờ mới nhận ra hình như mình vừa hôn chàng tài xế của mình mà không hề báo trước.

Cậu hơi ngại ngùng ngả ra phía sau kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng không buông tay, chỉ là mặt ửng đỏ, "Tình huống khẩn cấp."

Hàn Thành nhướng mày.

Thẩm Tinh Sơ lý lẽ hùng hồn, "Ai bảo anh xuất phát đột ngột quá, không thèm chào hỏi lấy một câu."

Hàn Thành: ???

"Vậy giờ tôi chào hỏi cậu một câu đây."

Thẩm Tinh Sơ còn chưa phản ứng là ngay giây tiếp theo, đã ôm chầm Hàn Thành lần nữa vì bị cơn bất ngờ không kịp chuẩn bị này, tình huống khẩn cấp.

Hàn Thành cười khẽ một tiếng, Thẩm Tinh Sơ nổi giận cắn một phát lên bờ môi đang phát ra tiếng cười gần trong gang tấc.

Hàn Thành kêu đau một tiếng, gặm ngược lại môi đối phương, cả hai chả ai nhường ai, môi lưỡi đấu đá một phen rồi mới dần hòa hoãn lại, biến thành một nụ hôn dịu dàng.

Một hành trình kết thúc, cả hai cũng xem như sung sướng, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp ven đường, kiếm tìm điều huyền bí nơi sinh mệnh.

Giờ đây Thẩm Tinh Sơ cũng đã thấm mệt, ghé vào lồng ngực Hàn Thành ôm anh, có chút lười nhác sau cơn thỏa mãn.

Hàn Thành nhìn cậu đang khép hờ mắt, môi đỏ răng trắng, vừa xinh lại vừa ngoan, thể xác lẫn tinh thần mới vừa trải nghiệm qua cao trào sinh mệnh mà lại lần nữa xao động, vuốt ve gương mặt cậu, dịu dàng hỏi, "Đường về không?"

Thẩm Tinh Sơ nghĩ nghĩ, thấy chắc cũng có thể.

Đâu ai biết được đôi mắt này của cậu một khi khép lại thì còn có thể mở ra nữa không, dù sao là thời gian trộm được, nên thêm được chút nào hay chút nấy!

Lại nói, tay tài xế này của cậu tuy là tuyệt tình, nhưng về kỹ thuật thì đúng thật là không tồi, cậu xin rút lại đánh giá một sao trước đấy, đổi thành bốn sao khen ngợi nhé, trừ một sao là do thái độ phục vụ của anh không tốt, rõ ràng là có thể ôm hôn, sao lại nói là không được.

"Đường về cũng được, nhưng mà anh phải nâng cao thái độ phục vụ nhé?"

"Ý cậu là sao?"

Thẩm Tinh Sơ chỉ chỉ vào miệng mình, "Rõ ràng anh hôn được mà."

"Đó là do cậu cứ đòi tình huống khẩn cấp."

"Nhưng anh cũng có đẩy tôi ra đâu." Thẩm Tinh Sơ nói có sách mách có chứng, "Chả phải anh cũng có qua có lại, hoạn nạn có nhau với tôi à?"

Hàn Thành:...... Đúng là hoạn nạn có nhau thật.

"Yêu cầu của cậu cũng lắm thật."

"Suy cho cùng tôi cũng là siêu xe mà." Thẩm Tinh Sơ đắc ý nói, "Linh kiện của tôi, không kém chứ."

Đúng là không kém chút nào.

Bình tĩnh xem xét lại, Hàn Thành cảm thấy lần đầu tiên của hắn mà đã hẹn được người với chất lượng như vầy, thì đúng là số anh đủ đỏ.

Hồi hai người hẹn nhau trên ứng dụng hẹn hò cũng chả nói năng gì nhiều, chỉ có gửi ảnh, nêu yêu cầu, rồi hẹn nhau ngay đêm nay thôi.

Trước khi đến, Hàn Thành còn thấy anh xốc nổi quá, sau khi tới, anh lại càng thấy mình cẩu thả.

Nhưng mà bây giờ, Hàn Thành lại thấy đêm nay, cũng không tồi chút nào.

Lúc anh mới gặp Thẩm Tinh Sơ, Thẩm Tinh Sơ cứ gục đầu im re, hỏi cậu cái gì thì cũng đều là cái bộ dạng buồn bã phờ phạc, cứ như thể không phải do hai người tự nguyện, mà là anh cưỡng bức trai nhà lành* á, suýt nữa Hàn Thành đã trực tiếp bỏ đi luôn rồi.

[(•Sam•): nguyên văn là 逼良为娼, tức bức con gái nhà lành phải chôn thân trong kiếp xướng ca vô loài.]

Lúc tắm rửa trong phòng tắm thì anh vẫn đang giữ ý nghĩ, nếu khi anh ra ngoài, đối phương vẫn mang cái bộ dạng đòi sống đòi chết kia, anh sẽ thay quần áo đi qua phòng kế bên ngay, để khỏi phá hỏng tâm trạng mình.

Kết quả không ngờ tới, chỉ mới tốn công tắm táp một lát thôi, trở ra cái là Thẩm Tinh Sơ đã như biến thành một người khác, tinh thần sáng sủa, háo hức muốn thử, mới nãy bẽn lẽn, còn lộ ra vẻ đáng yêu đôi phần.

Trẻ con đáng yêu có kẹo ăn, xe thể thao xa hoa đương nhiên cũng có tư cách nâng cấp giá trị con người.

Nói đến cùng thì trên đời này, tài xế thì nhiều, mà siêu xe lại chả có bao nhiêu, có thể bập một lần với hắn mà đã hợp, làm hắn thấy siêu xe không tồi lại càng thêm hiếm hoi.

Cho nên Hàn Thành không hề do dự, cúi đầu hôn cậu, "Được thôi, nể mặt mối quan hệ sâu tận xương tủy hai ta."

"Rõ ràng là do gà* nhà anh khó dằn lòng mà?" Thẩm Tinh Sơ nhìn anh một cái

"Thế giờ cậu có muốn cảm nhận gà nhà tôi khẳng khái ngẩng cao đầu không?"

 [(•Sam•): câu gốc của hai người này là vầy, "明明是你鸡不可耐吧?"沈箐疏看了他一眼。trong đó chữ "gà" (鸡) phát âm là jī, còn chữ còn chữ "hệ" trong từ "quan hệ" bên trên nữa thì phát âm là xì, cũng hơi từa tựa nhau nên chắc chơi chữ á]

Thẩm Tinh Sơ xoay người một phát, tay chống lên ngực hắn, "Tới đây nào, vượt thác thôi."

"Yên tâm, tôi sẽ cho em biết cái gì là cực khoái chỉ đến một lần* thôi." Hàn Thành nói rồi hôn lên tai cậu.

[(•Sam•): câu gốc là 机不可失,时不再来 tức "cơ hội chỉ đến một lần" nhưng tác giả đã thay chữ "cơ" trong "cơ hội" (机) bằng chữ "gà" (鸡) đồng âm, nên có thể hiểu theo nghĩa cơn cực khoái này đem lại ra sao á =))]

Hai người lại lần nữa vui vẻ lao về sinh mệnh hòa hợp vô đối.

Giờ Thẩm Tinh Sơ mới thật sự thỏa mãn, người cũng đã mệt, rõ ràng trong lòng cứ nhủ không được nhắm mắt, lỡ đâu đôi mắt này một khi khép sẽ không bao giờ mở ra được nữa, thế là đời này cậu coi như xong!

Nhưng cuối cùng vẫn chẳng chống đỡ nổi cơn mệt, tựa vào Hàn Thành ngủ mất.

Hàn Thành thấy anh đang nói chuyện mà lại không có tiếng đáp trả, mỉm cười bất đắc dĩ, vén chăn ra định xuống giường đi tắm.

Có điều chăn dễ vén, nhưng Thẩm Tinh Sơ không dễ nhấc, Hàn Thành vừa mới chạm vào tay cậu toan lấy ra, thì lại cảm nhận được người trong lòng ôm anh càng chặt hơn.

"Đừng nhúc nhích." Thẩm Tinh Sơ vô thức lẩm nhẩm.

Hàn Thành biết mình đã giày vò người ta tới ngủ mất, bây giờ thật sự là không có mặt mũi nào giày vò người ta tỉnh giấc nữa, rút tay về, tạm giữ ý định thôi mai hẳn tắm vậy.

Anh tắt đèn, một đêm ấm áp.

Sáng hôm sau, Thẩm Tinh Sơ mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã nghe thấy một chất giọng nam trầm thấp bên người mình, "Dậy rồi?"

Cậu gật gật đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt mình, dụi dụi mắt.

Từ từ đã, bỗng nhiên Thẩm Tinh Sơ đứng hình, trố cả hai mắt, cẩn thận quan sát người trước mặt.

Là tay tài xế cậu mới quen, không sai.

Rồi cậu dòm ngó sang vị trí của mình, cũng là khách sạn hôm qua mình ở.

Nghĩa là cậu lại được sống lâu thêm một ngày?!

Ông trời đối xử với cậu tốt quá đi thôi!

Thẩm Tinh Sơ vui ơi là vui, nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú trước mặt, "Vừa mở mắt ra vẫn có thể nhìn thấy anh, thật là tốt quá đi."

Hàn Thành nghe vậy, lặng lẽ nhướng mày.

Sở dĩ hắn còn ở đây, hoàn toàn là do phẩm chất đạo đức anh cao, nên mới không nỡ lăn lộn cho người ta tỉnh dậy —— suy cho cùng, người ta cũng là do bị anh giày vò tới ngủ thiếp đi.

Nhưng chắc đối phương sẽ không vì vậy mà nảy sinh ảo tưởng gì không thực tế chứ?

"Dậy rồi thì tắm rửa đi," Hàn Thành lạnh nhạt nói, "Tắm rửa xong xuôi thì chúng ta đường ai nấy đi."

"Được thôi." Thẩm Tinh Sơ cũng chẳng đeo bám.

Tuy cậu thấy tay tài xế trước mặt không tệ lắm, nhưng tối qua cậu cũng đã được trải nghiệm một thế giới mới rồi, đã hiểu "lái xe" người ta hay nói tới là xe gì, cái sướng trong miệng bà con là sướng kiểu gì, lên đỉnh trong miệng bà con là đỉnh gì, nên cậu cũng chẳng tham lam gì thêm, khó khăn lắm mới sống lâu được một ngày, cậu phải trân trọng ngày mới này, đi tận hưởng mấy trò khác chứ, để nếu lỡ ngày mai chết đi, khỏi tới mức chả còn gì sất.

Thẩm Tinh Sơ đẩy Hàn Thành ra không chút lưỡng lự, hưng phấn xuống giường, đi tới phòng vệ sinh, vừa đi vừa hát khẽ.

Hàn Thành nhìn cậu đến đầu cũng chả thèm ngoảnh lại, cái vẻ X xong đã tuyệt tình này, không khỏi nghi ngờ nhủ, không đúng nhỉ, mới nãy chả phải là "Vừa mở mắt ra vẫn có thể nhìn thấy anh, thật là tốt quá đi." à, sao giờ lại thành cái vẻ vừa xuống giường là đã không thèm nhận người rồi, có khi nào ngày mai còn tươi tắn hơn không?

Không phải tối qua bọn họ phối hợp ăn ý lắm à?

Sao tự dưng lại thành thế này rồi?

Lẽ nào tối qua mình biểu hiện không tốt?

Không thể nào, rõ ràng cậu ta cho mình năm sao khen ngợi mà.

Chẳng lẽ là năm sao giả?

Nhưng mà anh cũng chưa đòi năm sao trả tiền mà?

Đâu cần phải dối lừa nhau vậy nhỉ?

Hàn Thành không thể hiểu nổi, nên buồn bực ngồi trên giường.

Tiểu kịch trường:

Đêm đầu tiên:

Hàn Thành: Hôn cái gì mà hôn, tài xế già bọn tôi chưa bao giờ chơi hệ hôn hít.

Mười phút sau

Hàn Thành: Ổn áp!

Sáng hôm sau:

Hàn Thành: Đừng có ảo tưởng gì với tôi, tài xế già bọn tôi vốn dứt khoát bạc tình.

Hai phút sau

Hàn Thành: Sao cậu mới X xong đã tuyệt tình thế hả!! Mới nãy còn vừa mở mắt ra vẫn có thể nhìn thấy anh, thật là tốt quá đi, mà giờ đã không chút luyến lưu, bạc bẽo quá mà!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com